Tào Tặc

Chương 278: Đi nhận chức

/731


Tào Chân, Hứa Nghi và Điển Mãn ngồi trong thư phòng.

Ba người đều mặc đồ trắng đầu quấn khăn trắng, vẻ mặt trang nghiêm. Hồ Chiêu nhíu mày lẳng lặng ngồi bên cạnh, không nói một lời.

Bầu không khí trong thư phòng trầm lắng khiến người ta muốn nghẹt thở.

Khi Tào Bằng đi vào thì ba người Tào Chân đồng thời đứng dậy.

- Đại ca, nhị ca, tam ca? Sao ba người các ngươi lại tới đây?

Trong lòng Tào Bằng có dự cảm không lành, nhẹ giọng hỏi.

Ba người Tào Chân đều mặc đồ tang.

Nhưng Tào Bằng không biết họ đang để tang ai.

Hồ Chiêu đứng lên:

- Ba vị tướng quân, các ngươi hãy nói chuyện đi, ta ra ngoài trước.

- Đa tạ Khổng Minh tiên sinh.

Tào Chân hướng về Hồ Chiêu thi lễ. Hồ Chiêu chỉ gật đầu cất bước đi ra ngoài thư phòng. Khi Hồ Chiêu đi ngang qua người Tào Bằng, trong tích tắc chỉ thở dài một tiếng khẽ. Một tiếng thở dài mà đã khiến tâm can Tào Bằng trùng xuống, linh tính không may càng mạnh mẽ.

- Ba vị ca ca, các người đều…

Hồ Chiêu đi ra thư phòng, Tào Bằng cố gắng cười hỏi.

Nhưng không đợi hắn nói xong thì Tào Chân đã khẽ nói:

- A Phúc, lão tứ đi rồi.

- Hả?

- Công Tá đi rồi!

Công Tá chính là tên chữ của Chu Tán. Trong thoáng chốc, Tào Bằng không thể phản ứng nhiều, trân trân nhìn ba người Tào Chân.

- Đại ca nói…

- A Phúc, đầu tháng, bắc bộ úy Công Tá bị người ta đầu độc chết.

Bên tai chỉ có tiếng ù ù, Tào Bằng như trong mộng. Lần này hắn đã nghe rõ. Chu Tán đã chết! Nói thật, quan hệ của Tào Bằng và Chu Tán không thân bằng với ba người Tào Chân, Điển Mãn, Hứa Nghi, cũng không thể thân bằng Vương Mãi và Đặng Phạm. Nhưng mà đã cùng khấu đầu, thì một đời làm huynh đệ. Tính cách Chu Tán điềm tĩnh, hơn nữa còn rất thân thiện. Tuy nói rằng Tào Bằng tiếp xúc không nhiều nhưng mà hắn với Tào Bằng cực kỳ thân cận.

Chu Tán làm sao mà chết chứ?

- Đại ca, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Có lẽ từng trải qua nhiều chuyện nên Tào Bằng ổn định tinh thần rất nhanh.

Hắn run giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tào Chân.

- Ta cũng không rõ lắm. Công Tá bị giết hại rất đột ngột. Theo như tôi tớ trong phủ nói, hôm đó rất bình thường, không có việc khác biệt. Sau khi về nhà ăn cơm chiều, cùng điệt nhi chơi đùa một lát thì hắn về phòng khách đọc công văn án độc. Chợt nghe tiếng hắn gọi, khi người nhà chạy đến thì Công Tá đã…

Theo như kiểm tra thì Công Tác bị trúng độc chết.

Nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa biết tung tích hung thủ.

Bị người giết bằng thuốc độc? Hai tay Tào Bằng bưng mặt, nhẹ nhàng chà xát, nửa ngày không nói lời nào.

- Chủ công đã bãi chức Lạc Dương Lệnh, cũng cách chức Nguyên Nhượng tướng quân.

Bây giờ Viên Thiệu tập trung lực lượng ở Hà Bắc, chằm chằm như hổ đói. Sự tình ở Lạc Dương khiến cho chủ công vô cùng lo lắng. Vì vậy chủ công đã lệnh cho Trình Trọng Đức làm Hà Nam Doãn, còn Trần Đàn làm Lạc Dương Lệnh, hạ lệnh phải điều tra rõ án, cũng lệnh cho Trần Đàn phải mau chóng tìm ra hung thủ, dẹp yên nỗi hoang mang.

Điển Mãn nhẹ giọng nói, sau đó lại ngưng.

Tào Chân tiếp ngay lời:

- A Phúc, ta biết ngươi bây giờ đang học tập, nhưng mà khi Trần Trường Văn tiếp nhận ấn tín thì đã đưa ra điều kiện với chủ công. Hắn nói là chức Lạc Dương bắc bộ úy nhất định phải do ngươi nhận, nếu không thì hắn không tự tin có thể phá án tìm được hung thủ. Quách Tế Tửu cũng tỏ ý tán thành nói rằng chọn ngươi là người thích hợp. Chủ công do dự một hồi, cuối cùng quyết định là chọn ngươi.

- Bảo ta nhận chức Lạc Dương bắc bộ úy?

Ba người Tào Chân đều cùng gật đầu, cùng nhìn Tào Bằng với ánh mắt hi vọng.

Tào Bằng không trả lời ngay mà chậm rãi ngồi xuống bàn.

Hắn thở ra một hơi dài rồi nhắm mắt lại. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra cảnh tám người bọn họ ở Hứa Đô kết nghĩa.

Có trăng sao làm chứng, dù có cách núi ngăn sông, trải qua năm tháng, nguyện cùng chí hướng.

Không vì danh lợi là đấu đá nhau, không vì tài đức mà sinh ra kiêu ngạo. Hôm nay kết nghĩa kim lan dưới sự chứng giám của thần minh, chiếu sáng trúc lâm, nguyện cùng….

Lời thề hôm ấy như vẫn còn vẳng bên tai. Thật không nghĩ là một người đã vĩnh viễn xa cách.

Tám người mất đi một khiến Tào Bằng vô cùng buồn bã. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua ba người Tào Chân, nghiến răng gật đầu.

- Bao giờ thì đi nhận chức?

- Càng nhanh càng tốt.

Tào Chân nói, lấy ra một cái hộp ở bên cạnh người, đưa cho Tào Bằng.

- Trần Trường Văn đã đi nhận chức ở Lạc Dương, chỉ còn chờ ngươi đi giúp đã. Trước khi ta đi, chủ công đã bảo ta đưa cái hộp này giao cho ngươi, còn nói: "Không cần gặp, đi thẳng Lạc Dương."

Tào Bằng nhận hộp, do dự một chút rồi mở ra.

Bên trong có một đoản đao nhỏ dài chừng bốn mươi lăm cm, còn có một bộ ấn tín.

Lưỡi dao màu đỏ sậm, hơi cong.

Trên dao có khắc: Vinh Diệu Tức Ngô Mệnh.

Đối với thanh đao này Tào Bằng quá hiểu rõ, là khi xưa Tào Cấp đã rèn ra ba mươi sáu thiên cương đao. Sau khi Tào Cấp rèn xong thiên cương đao, ngoại trừ tặng cho Điển Vi ra thì không tặng cho ai khác. Mà bây giờ, thiên cương đao hiện ra trước mắt hắn, cũng có nghĩa là…

Nhìn kỹ thì thấy khắc hai chữ: Thiên Nhàn

Thiên nhàn đao. Nếu như dựa vào thứ tự của ba mươi sáu thiên cương đao thì đây là thanh đao thứ tư.

Tào Bằng không khỏi giật mình hoảng hốt thầm nghĩ: Tào Tháo hậu đãi với ta như vậy? Phải biết rằng, chiến tướng dưới trướng của Tào Tháo nhiều không kể hết. Không kể đến những tướng lĩnh như Từ Hoảng Trương Liêu, Lý, Nhạc Tiến, trong dòng họ Tào thị cũng có rất nhiều tướng lĩnh đảm nhận chức vụ quan trọng.

Thái thú Trần Quận Tào Hồng, thái thú Lương Quận Tào Nhân, nghiêu soái hổ báo kỵ Tào Thuần…

Mọi việc thế nào thì Tào Bằng chưa rõ ràng lắm. Bao nhiêu người ham muốn ba mươi sáu thiên cương đao mà không có được, không nghĩ rằng…

Nhưng đồng thời, Tào Bằng cũng từ thanh Thiên Nhàn này mà hiểu được tâm ý của Tào Tháo.

Một chữ "Nhàn" là đã gửi gắm tâm ý của Tào Tháo đối với hắn. Ý của Tào Tháo rõ ràng là muốn nói cho Tào Bằng rằng, chớ có theo đuổi công danh bổng lộc, khi phú quý giàu sang tới thì nó tự nhiên sẽ tới. Bớt một chút mưu kế, nhiều một chút tính toán của tướng quân. Đây cũng là kỳ vọng của Tào Tháo đối với hắn.

- Ta về thu dọn hành trang, sau nửa canh giờ thì chúng ta xuống núi.

Tào Bằng đóng hộp lại, đứng lên nói với ba người Tào Chân.

Ba người Tào Chân gật đầu, cũng không hề thúc giục Tào Bằng, tự ra khỏi thư viện.

Khi Tào Bằng ra khỏi thư phòng thì thấy Hồ Chiêu đứng ở cửa. Bạn đang đọc chuyện tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status