Nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững, kiếm khí lạnh lẽo đã ập tới mặt.
Hắn vội vàng vung đao lên che chắn, ánh mắt vẫn đầy vẻ không thể tin nổi.
-Sử A, sao ngươi lại ở đây?
-Nếu ta không ở đây thì làm sao có thể biết được âm mưu phản nghịch của ngươi?
Sử A mặc y phục của tạp dịch, tay nắm trường kiếm.
Nhưng một kiếm trong tay gã khí thế lại không tầm thường chút nào. Kiếm quang lóe lên, phóng tới Trương Lương.
Từng tia kiếm quang bao phủ lấy Trương Lương. Sử A cười lạnh, nói:
-Nguyên An, nghe nói ngươi luyện kiếm tay trái giỏi lắm mà, sao không xuất ra để ta được lĩnh giáo một phen? Xích Bá Dư bị ngươi giết, lão Chúc bị ngươi dọa phải chạy trốn khỏi Tuy Dương. Chỉ cần ngươi thắng ta, đệ nhất kiếm thủ ở Tuy Dương không phải ngươi thì còn là ai nữa đây? Chẳng trách ngươi luôn hỏi ta khuyết điểm của Xích Trung và lão Chúc. Ta dù không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết. Nguyên An, xem đây!
Trương Lương không buồn lên tiếng, bực bội chiến đấu với Sử A.
Lúc này, một người đi ra từ trong đội quân trước quan ải.
Người này cưỡi ngựa Ô Chuy, tay cầm một đôi đại đao. Hai thanh đại đao kia còn danh hơn thanh Long Tước. Thân đao có màu đỏ sậm, toát ra sát khí dày đặc.
-Mạnh Nam bộ, lão này cứ để mạt tướng đối phó. Ngài hãy chỉ huy các huynh đệ tốc chiến tốc thắng đi.
Lời còn chưa dứt, ngựa Ô Chuy đã hí dài, xông vào chiến trường như một tia chớp màu đen.
Người như rồng, ngựa như hổ.
Song đao lướt qua, người ngã, ngựa đổ.
Mạnh Thản chiến đấu với Trần Thiệu một hồi vẫn chưa chiếm được thế thượng phong, liền thúc ngựa tránh đường.
Trần Thiệu vội vàng xông lên, nhưng gã vừa trông thấy con chiến mã người kia cưỡi thì không khỏi thất kinh hồn vía.
-Ngươi là Cam Hưng Bá.
Cam Ninh cười to, nói:
-Phản tặc đừng vội sửng sốt, ăn một đao của ta đi.
Ngựa đến, đao cũng đã tới.
Trần Thiệu giơ thanh mâu, đánh ra một thức Bá Vương Giang Đỉnh, đỡ lấy một đao của Cam Ninh.
Có điều, đỡ là đỡ thế nhưng sức mạnh khủng khiếp từ thanh đao kia truyền đến lại khiến cho song chưởng của Trần Thiệu rung lên. Yết hầu của gã chợt bốc lên một vị ngòn ngọt, gã thổ huyết.
Gã còn chưa kịp phản ứng, đao bên tay trái của Cam Ninh đã vung đến trước mặt.
Trần Thiệu muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Cam Ninh chém xuống, bổ đôi Trần Thiệu và con ngựa của gã.
Trần Thiệu vừa chết, quân tốt náo loạn.
Trương Lương cũng thầm kêu khổ, đại đao trong tay dần mất phương hướng.
-Trương Nguyên An, bản lĩnh của ngươi chỉ có thế thôi sao?
Sử A lớn tiếng quát:
-Nếu chỉ như thế, ta đây thấy thật tiếc cho Xích Trung.
Lúc này, chuyện Trương Lương nghĩ tới không còn là làm sao để đưa số binh giới này tới Nhữ Nam nữa.
Sau khi Cam Ninh chém chết Trần Thiệu, y không ra tay tiếp mà thúc ngựa đứng một bên xem trận chiến. Thấy y như hổ rình mồi, Trương Lương càng cảm thấy áp lực hơn.
Nếu đã không thể sống thì công lao, sự nghiệp đều chỉ là hư ảo mà thôi!
Trương Lương vốn không muốn đấu kiếm với Sử A, vì gã biết kiếm thuật của Sử A vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng lúc này….
Trương Lương thầm biết nếu tiếp tục chiến đấu, ngày hôm nay hắn chắc chắn phải chết.
Thanh đại đao trong tay hắn đột nhiên biến ảo, đẩy lui thanh trường kiếm của Sử A lại. Hắn xoay người, lấy một thanh kiếm sắc có chiều rộng chừng hai ngón tay từ sau ra. Gương mặt Trương Lương lộ vẻ dữ tợn, hắn quát:
-Sử A, ngươi khinh người quá đáng. Ta sẽ cho ngươi biết oai phong kiếm này của ta.
Vừa nói, thanh kiếm trong tay trái của hắn như một con độc xà đâm về phía Sử A. Bạn đang đọc chuyện tại
Hắn vội vàng vung đao lên che chắn, ánh mắt vẫn đầy vẻ không thể tin nổi.
-Sử A, sao ngươi lại ở đây?
-Nếu ta không ở đây thì làm sao có thể biết được âm mưu phản nghịch của ngươi?
Sử A mặc y phục của tạp dịch, tay nắm trường kiếm.
Nhưng một kiếm trong tay gã khí thế lại không tầm thường chút nào. Kiếm quang lóe lên, phóng tới Trương Lương.
Từng tia kiếm quang bao phủ lấy Trương Lương. Sử A cười lạnh, nói:
-Nguyên An, nghe nói ngươi luyện kiếm tay trái giỏi lắm mà, sao không xuất ra để ta được lĩnh giáo một phen? Xích Bá Dư bị ngươi giết, lão Chúc bị ngươi dọa phải chạy trốn khỏi Tuy Dương. Chỉ cần ngươi thắng ta, đệ nhất kiếm thủ ở Tuy Dương không phải ngươi thì còn là ai nữa đây? Chẳng trách ngươi luôn hỏi ta khuyết điểm của Xích Trung và lão Chúc. Ta dù không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết. Nguyên An, xem đây!
Trương Lương không buồn lên tiếng, bực bội chiến đấu với Sử A.
Lúc này, một người đi ra từ trong đội quân trước quan ải.
Người này cưỡi ngựa Ô Chuy, tay cầm một đôi đại đao. Hai thanh đại đao kia còn danh hơn thanh Long Tước. Thân đao có màu đỏ sậm, toát ra sát khí dày đặc.
-Mạnh Nam bộ, lão này cứ để mạt tướng đối phó. Ngài hãy chỉ huy các huynh đệ tốc chiến tốc thắng đi.
Lời còn chưa dứt, ngựa Ô Chuy đã hí dài, xông vào chiến trường như một tia chớp màu đen.
Người như rồng, ngựa như hổ.
Song đao lướt qua, người ngã, ngựa đổ.
Mạnh Thản chiến đấu với Trần Thiệu một hồi vẫn chưa chiếm được thế thượng phong, liền thúc ngựa tránh đường.
Trần Thiệu vội vàng xông lên, nhưng gã vừa trông thấy con chiến mã người kia cưỡi thì không khỏi thất kinh hồn vía.
-Ngươi là Cam Hưng Bá.
Cam Ninh cười to, nói:
-Phản tặc đừng vội sửng sốt, ăn một đao của ta đi.
Ngựa đến, đao cũng đã tới.
Trần Thiệu giơ thanh mâu, đánh ra một thức Bá Vương Giang Đỉnh, đỡ lấy một đao của Cam Ninh.
Có điều, đỡ là đỡ thế nhưng sức mạnh khủng khiếp từ thanh đao kia truyền đến lại khiến cho song chưởng của Trần Thiệu rung lên. Yết hầu của gã chợt bốc lên một vị ngòn ngọt, gã thổ huyết.
Gã còn chưa kịp phản ứng, đao bên tay trái của Cam Ninh đã vung đến trước mặt.
Trần Thiệu muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Cam Ninh chém xuống, bổ đôi Trần Thiệu và con ngựa của gã.
Trần Thiệu vừa chết, quân tốt náo loạn.
Trương Lương cũng thầm kêu khổ, đại đao trong tay dần mất phương hướng.
-Trương Nguyên An, bản lĩnh của ngươi chỉ có thế thôi sao?
Sử A lớn tiếng quát:
-Nếu chỉ như thế, ta đây thấy thật tiếc cho Xích Trung.
Lúc này, chuyện Trương Lương nghĩ tới không còn là làm sao để đưa số binh giới này tới Nhữ Nam nữa.
Sau khi Cam Ninh chém chết Trần Thiệu, y không ra tay tiếp mà thúc ngựa đứng một bên xem trận chiến. Thấy y như hổ rình mồi, Trương Lương càng cảm thấy áp lực hơn.
Nếu đã không thể sống thì công lao, sự nghiệp đều chỉ là hư ảo mà thôi!
Trương Lương vốn không muốn đấu kiếm với Sử A, vì gã biết kiếm thuật của Sử A vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng lúc này….
Trương Lương thầm biết nếu tiếp tục chiến đấu, ngày hôm nay hắn chắc chắn phải chết.
Thanh đại đao trong tay hắn đột nhiên biến ảo, đẩy lui thanh trường kiếm của Sử A lại. Hắn xoay người, lấy một thanh kiếm sắc có chiều rộng chừng hai ngón tay từ sau ra. Gương mặt Trương Lương lộ vẻ dữ tợn, hắn quát:
-Sử A, ngươi khinh người quá đáng. Ta sẽ cho ngươi biết oai phong kiếm này của ta.
Vừa nói, thanh kiếm trong tay trái của hắn như một con độc xà đâm về phía Sử A. Bạn đang đọc chuyện tại
/731
|