Tuân Du hỏi:
-Hỷ ở đâu thế?
-Tào trung hầu, Tào trung hầu đến đây.
-Tào trung hầu nào?
Tuân Du ngạc nhiên hỏi.
Nhưng Tào Tháo lại sáng mắt lên, hỏi:
-Ngươi nói là Bắc quân trung hậu Tào Bằng ư?
-Đúng ạ.
-Hồ đồ. Hắn không ở Bộc Dương dưỡng thương, chạy tới bên này làm cái gì?
Tào Tháo tức giận quát lớn, nhưng ai cũng có thể nhận thấy trong lòng y đang cao hứng chết đi được. Bất kể thế nào, lúc này Tào Bằng đến Diên Tân chứng tỏ hắn vô cùng trung thành và tận tâm với Tào Tháo.
Tuân Du cũng mỉm cười, nhưng lại không nén nổi, hỏi:
-Tào trung hầu đến và đại hỷ sự có liên quan gì đến nhau?
Đúng vậy, Tào Bằng tới thì cứ tới chứ sao!
Dẫu hắn có dẫn theo hơn ngàn người thì cũng chẳng có đất dụng võ.
Tên thám báo thở hồng hộc, nói:
-Tử Đan tướng quân vừ rồi xông lên nghênh địch, không ngờ lại là quân sở bộ của Tào trung hầu. Trên đường tới đây, Tào trung hầu đã chém được Văn Sú, bắt Cao Lãm làm tù binh, hiện đã sắp đến doanh trại rồi. Tử Đan tướng quân lệnh ty chức đến báo tin vui này.
Tào Tháo vừa nghe thấy thế, tức thì ngây người.
Tuân Du nhíu mày, lạnh lùng nói:
-Ngươi đừng nói xằng nói bậy. Tào trung hầu sao có thể chém chết Văn Sú được?
-Đúng mà. Tào trung hầu thật sự đã giết được Văn Sú. Ty chức còn tận mắt nhìn thấy thủ cấp của Văn Sú, còn đại tướng Cao Lãm của Viên quân đang bị hôn mê bất tỉnh, được đám tù binh Viên quân đỡ đến đây. Tào trung hầu thật sự đã giết được Văn Sú. Chủ công, Tào trung hầu thật sự đã lấy được thủ cấp của Văn Sú rồi.
Vốn dĩ ban đầu, Tuân Du còn lo lắng Tào Bằng báo công sai, nhưng khi nghe nói đầu Văn Sú đã bị chặt, y liền tin ngay là sự thực.
Y bất ngờ quay lại, chắp tay vái Tào Tháo vẫn còn đang hồ đồ, chưa dám tin vào tai mình:
-Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công. Đại tướng của Viên Thiệu chết liên tục, sĩ khí ắt sẽ hạ. Tào trung hầu nay lại chém được Văn Sú, lập được công lớn, thật đáng mừng.
Trong lòng Tuân Du lại thầm cảm thán.
Loáng cái bốn năm đã qua!
Bốn năm trước, cả nhà Tào Bằng đi theo Điển Vi khổ cực tới Hứa Đô.
Tào gia khi đó có thể nói là hai bàn tay trắng. Ngoài Điển Vi ra, bọn họ không biết bất cứ ai, thậm chí không một xu dính túi. Nhưng chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, Tào gia đã nổi lên. Tào Cấp nhờ vào thân phận của tông sư tạo đao mà nổi danh trước thế nhân như bây giờ, lại được Tào Tháo trọng dụng, lại hiến được ba món bảo vật giành cho ngựa, càng khiến Tào Tháo yêu thích hơn. Từ đó, Tào Cấp một bước lên giời, con đường quan lộ suôn sẻ.
Còn Đặng Tắc chỉ là một tham quân cụt tay. Nếu không có Tuân Diễn, Tuân Du thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Đặng Tắc lấy một cái.
Lúc trước, phái Đặng Tắc đi Hải Tây chẳng qua là để dò xét y mà thôi. Nào ngờ Đặng Thúc Tôn lại làm lên chuyện, chẳng những có thể đứng vững ở đó, lại lập được chiến công hiển hách. Ngày này bốn năm trước, Đặng Thúc Tôn là một kẻ nghèo hèn, còn giờ, y đã là đô úy, hưởng ngàn thạch bổng lộc.
Còn Tào Bằng dường như lại càng khiến người khác giật mình hơn.
Nhờ có người này mà Đặng Tắc thành danh, nhờ có người này Tuân Diễn cũng được tiếng.
Một bài Lậu thất minh được thế nhân khen ngợi, khí phách của Tào Bằng vang danh khắp thiên hạ. Trận huyết chiến ở Khúc Dương, hắn bất ngờ tập kích Hạ Bì, lập được chiến công hiển hách. Sau này, vì chuyện gia quyến Lã Bố, Tào Bằng bị trừng phạt. Nhưng chưa được bao lâu, hắn lại dùng bài "Bát bách tự văn" mà nổi danh, bái Hồ Chiêu làm thầy. Bài "Ái liên thuyết" càng khiến thế nhân cảm nhận được khí tiết thanh cao, khác thường của hắn.
-Hỷ ở đâu thế?
-Tào trung hầu, Tào trung hầu đến đây.
-Tào trung hầu nào?
Tuân Du ngạc nhiên hỏi.
Nhưng Tào Tháo lại sáng mắt lên, hỏi:
-Ngươi nói là Bắc quân trung hậu Tào Bằng ư?
-Đúng ạ.
-Hồ đồ. Hắn không ở Bộc Dương dưỡng thương, chạy tới bên này làm cái gì?
Tào Tháo tức giận quát lớn, nhưng ai cũng có thể nhận thấy trong lòng y đang cao hứng chết đi được. Bất kể thế nào, lúc này Tào Bằng đến Diên Tân chứng tỏ hắn vô cùng trung thành và tận tâm với Tào Tháo.
Tuân Du cũng mỉm cười, nhưng lại không nén nổi, hỏi:
-Tào trung hầu đến và đại hỷ sự có liên quan gì đến nhau?
Đúng vậy, Tào Bằng tới thì cứ tới chứ sao!
Dẫu hắn có dẫn theo hơn ngàn người thì cũng chẳng có đất dụng võ.
Tên thám báo thở hồng hộc, nói:
-Tử Đan tướng quân vừ rồi xông lên nghênh địch, không ngờ lại là quân sở bộ của Tào trung hầu. Trên đường tới đây, Tào trung hầu đã chém được Văn Sú, bắt Cao Lãm làm tù binh, hiện đã sắp đến doanh trại rồi. Tử Đan tướng quân lệnh ty chức đến báo tin vui này.
Tào Tháo vừa nghe thấy thế, tức thì ngây người.
Tuân Du nhíu mày, lạnh lùng nói:
-Ngươi đừng nói xằng nói bậy. Tào trung hầu sao có thể chém chết Văn Sú được?
-Đúng mà. Tào trung hầu thật sự đã giết được Văn Sú. Ty chức còn tận mắt nhìn thấy thủ cấp của Văn Sú, còn đại tướng Cao Lãm của Viên quân đang bị hôn mê bất tỉnh, được đám tù binh Viên quân đỡ đến đây. Tào trung hầu thật sự đã giết được Văn Sú. Chủ công, Tào trung hầu thật sự đã lấy được thủ cấp của Văn Sú rồi.
Vốn dĩ ban đầu, Tuân Du còn lo lắng Tào Bằng báo công sai, nhưng khi nghe nói đầu Văn Sú đã bị chặt, y liền tin ngay là sự thực.
Y bất ngờ quay lại, chắp tay vái Tào Tháo vẫn còn đang hồ đồ, chưa dám tin vào tai mình:
-Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công. Đại tướng của Viên Thiệu chết liên tục, sĩ khí ắt sẽ hạ. Tào trung hầu nay lại chém được Văn Sú, lập được công lớn, thật đáng mừng.
Trong lòng Tuân Du lại thầm cảm thán.
Loáng cái bốn năm đã qua!
Bốn năm trước, cả nhà Tào Bằng đi theo Điển Vi khổ cực tới Hứa Đô.
Tào gia khi đó có thể nói là hai bàn tay trắng. Ngoài Điển Vi ra, bọn họ không biết bất cứ ai, thậm chí không một xu dính túi. Nhưng chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, Tào gia đã nổi lên. Tào Cấp nhờ vào thân phận của tông sư tạo đao mà nổi danh trước thế nhân như bây giờ, lại được Tào Tháo trọng dụng, lại hiến được ba món bảo vật giành cho ngựa, càng khiến Tào Tháo yêu thích hơn. Từ đó, Tào Cấp một bước lên giời, con đường quan lộ suôn sẻ.
Còn Đặng Tắc chỉ là một tham quân cụt tay. Nếu không có Tuân Diễn, Tuân Du thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Đặng Tắc lấy một cái.
Lúc trước, phái Đặng Tắc đi Hải Tây chẳng qua là để dò xét y mà thôi. Nào ngờ Đặng Thúc Tôn lại làm lên chuyện, chẳng những có thể đứng vững ở đó, lại lập được chiến công hiển hách. Ngày này bốn năm trước, Đặng Thúc Tôn là một kẻ nghèo hèn, còn giờ, y đã là đô úy, hưởng ngàn thạch bổng lộc.
Còn Tào Bằng dường như lại càng khiến người khác giật mình hơn.
Nhờ có người này mà Đặng Tắc thành danh, nhờ có người này Tuân Diễn cũng được tiếng.
Một bài Lậu thất minh được thế nhân khen ngợi, khí phách của Tào Bằng vang danh khắp thiên hạ. Trận huyết chiến ở Khúc Dương, hắn bất ngờ tập kích Hạ Bì, lập được chiến công hiển hách. Sau này, vì chuyện gia quyến Lã Bố, Tào Bằng bị trừng phạt. Nhưng chưa được bao lâu, hắn lại dùng bài "Bát bách tự văn" mà nổi danh, bái Hồ Chiêu làm thầy. Bài "Ái liên thuyết" càng khiến thế nhân cảm nhận được khí tiết thanh cao, khác thường của hắn.
/731
|