Tào Tặc

Chương 33: Binh lính Nghĩa Dương 3

/731


Đặng Tắc giục ngựa đi song song với chiếc xe đầu tiên. Tào Bằng và Vương Mãi thì đi ở sau cùng, đồng thời chú ý tới tốp phạm nhân. Lão quan gia sử dụng loại dây thừng to bằng cánh tay trẻ con. Mỗi người bị buộc lại không hề ảnh hưởng tới ự di chuyển, nhưng cũng không dễ dàng giẫy ra được. Ba mươi bảy tên phạm nhân thất tha thất thểu, bị xe ngựa kéo về phía trước. Vương Mãi cầm trường mâu trong tay, thi thoảng phóng ngựa qua bên cạnh. Cho dù là Mã Ngọc cũng phải cẩn thận bám theo đội ngũ.

Vương Mãi là một tên liều mạng như thế nào thì y đã biết.

Tào Bằng....

Mã Ngọc chưa từng tiếp diện với hắn nhưng có cảm giác Tào Bằng so với Vương Mãi còn lòng lang dạ sói hơn.

Cho dù lúc trước hắn hoành hành ngang ngược ở huyện Cức Dương nhưng bây giờ cũng phải ngoan ngoãn, nếu không sẽ bị rơi đầu.

Từ huyện Cức Dương tới thành Cửu Nữ ước chừng mất nửa ngày.

Trong đêm, mặc dù gió lạnh, nhưng do đường thẳng cho nên tốc độ cũng rất nhanh.

Ước chừng gần tới giờ Dần, đoàn người Tào Bằng ghìm ngựa nhìn về phía trước. Bóng thành Cửu Nữ đã thấp thoáng trước mặt. Tới lúc này, Đặng Tắc mới thở phào nhẹ nhõm.

- A Phúc! Chúng ta tới rồi.

Đặng Tắc quay đầu cười nói, nhưng trong ánh mắt vẫn còn một chút sầu lo.

Tào Bằng hít một hơi thật sâu, ở trên ngựa vươn vai một cái.

Thật ra đoạn đường vừa rồi đối với hắn không hề dễ dàng. Một mặt do tâm lý về chuyện này, còn mặt khác thì đề phòng đám người Mã Ngọc.

Hiện giờ, mục tiêu đã ở trước mặt, nên có thể thư giãn một chút.

Cũng nhờ Lưu Biểu trị vì tốt cho nên đường từ Cức Dương tới đây, coi như bình an vô sự.

- Đi thôi!.

Đặng Tắc lên tiếng rồi thúc ngựa chuẩn bị lao xuống.

- Tỷ phu!

- Cái gì?

- Năm mới vui vẻ.

Đặng Tắc kinh ngạc quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tào Bằng đang nở nụ cười.

Không biết tại sao, Đặng Tắc có cảm giác nụ cười của Tào Bằng rất tốt. Trong đó dường như ẩn chứa một thứ ma lực khiến cho y bình tĩnh lại.

- A phúc! Năm mới vui vẻ.

- Đầu Hổ ca! Năm mới vui vẻ.

- Ha ha! Năm mới vui vẻ...

Cả ba người đứng trên đỉnh đồi, chắp tay chúc nhau.

Trong chốc lát, tất cả những lo lắng, bất an đều biến mất.

- Đi! Chúng ta tới báo danh thôi.

Đặng Tắc đột nhiên giơ roi thúc ngựa, lao xuống núi.

Còn nụ cười trên mặt Tào Bằng khi Đặng Tắc và Vương Mãi xuống núi lập tức biến mất.

"Hoàng Xạ! Ta tới đây! Ta sẽ đứng trước mặt của ngươi, xem ngươi còn có chiêu gì nữa."

Bàn tay của Tào Bằng vô tình nắm chặt cây đao. Hắn nhìn về phía xa, hai chân dập mạnh một cái đồng thời hét to:

- Giá!

Con ngựa cất tiếng hí dài rồi lao xuống đồi, nhằm thẳng phía đoàn xe mà lao đi.

Hoàng Xạ đang ngủ bị bị người đánh thức.

- Thiếu tướng quân! Tướng quân Trần Tựu cầu kiến.

- Giờ này là giờ nào? Có chuyện gì sao không để sáng mai nói?

Hoàng Xạ đang mơ mơ màng màng bị giật mình tỉnh giấc nên rất khó chịu.

Năm nay Hoàng Xạ mới có mười tám tuổi, đang tuổi ăn tuổi ngủ.

Y xuất thân từ gia tộc Hoàng thị ở Giang Hạ, lại là con cả của Hoàng Tổ. Từ nhỏ tới lớn đều được người nâng niu. Sau khi Lưu Biểu tới Kinh Châu, Hoàng Tổ là một trong những người đầu tiên quy phục, thậm chí được Lưu Biểu tin dùng. Ba năm đầu tiên, Viên Thuật lệnh cho Tôn Kiên chinh phạt Kinh Tương, sau đó bị Hoàng Tổ giết chết. Nghe nói lúc đó, giết được Tôn Kiên đối với Hoàng Tổ hoàn toàn là một chuyện không ngờ. Nhưng cho dù thế nào thì việc Tôn Kiên chết cũng đồng nghĩa với mối họa trong lòng Lưu Biểu đã mất. Vì vậy mà Hoàng Tổ được Lưu Biểu tin cậy, trở thành người phụ tá đắc lực.

Lần này Hoàng Xạ trấn giữ thành Cửu Nữ thực tế là để tích lũy kinh nghiệm.

Thành Cửu Nữ từ trước vốn không được để ý, nhưng hiện giờ Tào Tháo chuẩn bị tấn công Uyển thành khiến cho Lưu Biểu lo lắng, liền quyết định xây dựng đại doanh ở đây.

Địa doanh được xây dựng chiếm một phạm vi rộng lớn, có thể đồn trú mấy vạn binh mã.

Xây dựng lại thành Cửu Nữ còn có mục đích để cho Trương Tú tin tưởng.

Đồng thời đại doanh ở đây còn gánh vác trách nhiệm vận chuyển quân nhu, lương thảo tới Uyển thành. Cho nên binh mã đóng ở đây phần lớn là mộ binh tạm thời.

Hoàng Xạ ở đây cũng không có gì nguy hiểm.

Một khi Trương Tú thất bại, Đặng Tế ở Tân Dã sẽ theo Cức Dương, Niết Dương tới còn đại doanh của thành Cửu Nữ vẫn phụ trách cung ứng lương thảo quân nhu như cũ. Vì để cho Hoàng Xạ nhận được nhiệm vụ này, Hoảng Tổ mất rất nhiều công sức. Ngay từ đâu, Hoàng Xạ với dã tâm bừng bừng, hy vọng có thể nhân cơ hội này mà lập được công lao, làm rạng ngời cho gia tộc, đồng thời cũng kiếm quân công cho mình...

Không ngờ, khi y tới thành Cửu Nữ mới phát hiện không có việc gì.

Mà khi bá phụ Hoàng Thừa Ngạn tới Niết Dương, Hoàng Xạ không ngờ phát hiện ra con gái của Hoàng Thừa Ngạn là Hoàng Uyển Trinh, cũng là Hoàng Nguyệt Anh lại đi với một tên tiểu tử ở Đặng thôn. Hoàng thị ở Kinh châu là một gia tộc lớn, cũng là nhà tam công. Vì vậy mà Hoàng Nguyệt Anh nếu là đệ tử của Hoàng thị thì khi lập gia đình cũng cần phải chú ý tới môn đăng hộ đối. Trong khi đó Tào Bằng lại là con của một gã thợ rèn. Nếu hai người xảy ra c huyện gì đó thì Hoàng thị ở Giang Hạ sẽ trở thành trò cười trong miệng người của các gia tộc ở Kinh Tương.

Tất nhiên, Hoàng Xạ không thể để cho chuyện này xảy ra. Vì vậy mà quyết định phải xử lý Tào Bằng.

- Bẩm tướng quân! Tướng quân Trần Tựu có nói, người mà ngài ra lệnh để ý đã tới bên ngoài cổng. Trần tướng quân hỏi nên sắp xếp như thế nào?

Lúc này, Hoàng Xạ đã tỉnh táo hơn, nên chỉ hơi ngẩn người rồi hiểu ra.

- Lập tức cho mời Trần tướng quân vào đây.

- Vâng.

Trần tướng quân đó tên là Trần Tựu, tự là Tuấn Thạch, chính là ái tướng tâm phúc của Hoàng Tổ.

Mặc dù biết Hoàng Xạ tới thành Cửu Nữ không có gì nguy hiểm, nhưng lo lắng cho ái tử, Hoàng Tổ vẫn phái một tên tướng tín nhiệm nhất tới đây giúp y. Mặc dù Hoàng Xạ không hài lòng với chuyện đó nhưng không thể nào từ chối ý tốt của phụ thân.

Hơn nữa, việc lần này y cần đối phó với Đặng Tắc thật ra có điều khó nói.

Hoàng Xạ không thể nói rõ sự thật cho người khác, chỉ có thể âm thầm làm việc. Vì vậy mà Trần Tựu là người lựa chọn thích hợp nhất.

Trần Tựu là một người có sức mạnh, vẻ bề ngoài cũng rất tuấn tú.

Y ăn mặc áo giáp chỉnh tề, nhanh chóng đi tới lều lớn ở trung quân rồi cung kính vái chào Hoàng Xạ, sau đó mới nói:

- Thiếu tướng quân! Tá sử Đặng Tắc của huyện Cức Dương đã nhận lệnh tới đây, áp tải lương thảo và đồ quân nhu cùng với ba mươi bảy tên tù khổ sai. Mạt tướng không biết sắp xếp thế nào cho bọn họ nên mới mạo muội cầu kiến. Xin thiếu tướng quân hiểu cho.

- Tuấn Thạch huynh không cần phải khách sáo. Ngồi.

Ngôn ngữ của Hoàng Xạ đối với Trần Tựu vô cùng khách khí.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa Trần Tựu có thể làm càn trước mặt Hoàng Xạ.

Người của thế gia chú ý tới vấn đề mặt mũi. Nếu không cẩn thận sẽ rước lấy họa sát thân.

Trần Tựu ở dưới trướng Hoảng Tổ nhiều năm đối với đệ tử thế gia cũng có chút hiểu biết. Vì vậy mà khi nghe Hoàng Xạ khách khí cho mình ngồi xuống, y vẫn cung kính đặt hai quyển danh sách trước mặt Hoàng Xạ rồi mới thối lui về chỗ, ngồi xuống. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status