Ven sông Độc Đình đã hoàn toàn hỗn loạn.
Viên quân từng bước ép sát, khiến cho dân chúng bên sông đều cảm nhận được sát khí đang tới gần, ai nấy đều hoảng sợ, ồ ạt chạy về hướng tới phía phù kiều.
Hạ Hầu Thượng liều mạng duy trì trật tự, nhưng chẳng mấy hiệu quả.
Bất đắc dĩ hắn đành rút đao, xông tới đám nam nhân cường tráng phía trước mặt chém giết, thế mới khiến tình hình xem như có chút ổn định.
Tiếng vó ngựa từng đợt truyền đến từ phía xa.
Tào Tháo đột nhiên ghìm ngựa, đứng ở giao lộ.
- A Phúc đuổi kịp rồi chứ?
Tào Bân hạ giọng nói:
- Bát ca bị Viên quân ngăn chặn, chỉ sợ…
Điển Vi nói:
- Ta đi cứu hắn!
- Quân Minh, quay lại!
Tào Tháo vội vàng gọi Điển Vi đang kích động, ánh mắt sắc lạnh đảo nhìn ven sông đang hỗn loạn.
Một số chiến mã từ trên cầu nhanh như chớp tiến đến, loáng cái đã đi tới trước mặt Tào Tháo. Tào Thuần, Tuân Du mang theo một đội tướng lĩnh Tào quân, quỳ một gối trước ngựa của Tào Tháo.
- Chủ công, xin hãy nhanh chóng lên cầu!
Điển Vi vừa nghe liền nóng nảy:
- Chủ công, A Phúc vẫn còn trong đám loạn quân.
Tào Tháo chần chừ, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Tào Bằng phụ trách đóng quân ở Độc Đình, theo lý mà nói, hắn không nhất thiết phải đi tới Tiểu Đàm. Nếu hắn không tới Tiểu Đàm, nói không chừng sẽ không bị rơi vào vòng vây. Nhưng nói vậy, bản thân Tào Tháo rất có thể cũng sẽ….
Có thể nói, Tào Bằng đã hi sinh tính mạng để cứu sống y.
Tào Tháo trong lòng rất rõ, Tào Bằng lâm vào vòng vây, lành ít dữ nhiều.
Nhìn các tướng phía trước, y cũng có chút do dự. Y muốn trở lại cứu sống Tào Bằng, nhưng như vậy, nếu làm không tốt không khéo đến bản thân y cũng gặp nguy hiểm. Nếu y lên cầu, chẳng khác nào đẩy Tào Bằng vào chỗ chết. Tào Tháo biết, chỉ cần y đi qua cầu, cây cầu tất sẽ bị hạ lệnh chặt đứt. Tào Bằng dù có mở được đường máu thoát khỏi đám loạn quân, kết quả cũng vẫn là đầu một nơi, thân một nẻo.
Lên cầu, hay là không lên cầu?
Tào Tháo có chút khó xử!
Bên sông Độc Đình, có tới hơn nghìn binh mã, và hơn một vạn dân chúng.
Tào Tháo nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn để ý tới Điển Vi đang không ngừng tranh cãi với đám người Tuân Du. Y miên man suy nghĩ.
Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta!
A Phúc không phụ ta, ta cũng không nên phụ hắn…
Nhưng với chút tàn binh bại tướng này, làm sao mà chống đỡ được đám quân hổ lang hung bạo của Viên Thiệu?
Trong lúc Tào Tháo đang do dự, xa xa vang lên tiếng gót sắt, một đám kỵ binh nhanh như chớp vọt tới, cầm đầu là đại tướng Cam Ninh.
- Công tử ở đâu? Công tử ở đâu?
Cam Ninh từ Tháp Thôn vội vàng tới, nhưng khi tới Độc Đình, gã lại phát hiện bờ sông đang hỗn loạn.
Viên quân từng bước ép sát, khiến cho dân chúng bên sông đều cảm nhận được sát khí đang tới gần, ai nấy đều hoảng sợ, ồ ạt chạy về hướng tới phía phù kiều.
Hạ Hầu Thượng liều mạng duy trì trật tự, nhưng chẳng mấy hiệu quả.
Bất đắc dĩ hắn đành rút đao, xông tới đám nam nhân cường tráng phía trước mặt chém giết, thế mới khiến tình hình xem như có chút ổn định.
Tiếng vó ngựa từng đợt truyền đến từ phía xa.
Tào Tháo đột nhiên ghìm ngựa, đứng ở giao lộ.
- A Phúc đuổi kịp rồi chứ?
Tào Bân hạ giọng nói:
- Bát ca bị Viên quân ngăn chặn, chỉ sợ…
Điển Vi nói:
- Ta đi cứu hắn!
- Quân Minh, quay lại!
Tào Tháo vội vàng gọi Điển Vi đang kích động, ánh mắt sắc lạnh đảo nhìn ven sông đang hỗn loạn.
Một số chiến mã từ trên cầu nhanh như chớp tiến đến, loáng cái đã đi tới trước mặt Tào Tháo. Tào Thuần, Tuân Du mang theo một đội tướng lĩnh Tào quân, quỳ một gối trước ngựa của Tào Tháo.
- Chủ công, xin hãy nhanh chóng lên cầu!
Điển Vi vừa nghe liền nóng nảy:
- Chủ công, A Phúc vẫn còn trong đám loạn quân.
Tào Tháo chần chừ, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Tào Bằng phụ trách đóng quân ở Độc Đình, theo lý mà nói, hắn không nhất thiết phải đi tới Tiểu Đàm. Nếu hắn không tới Tiểu Đàm, nói không chừng sẽ không bị rơi vào vòng vây. Nhưng nói vậy, bản thân Tào Tháo rất có thể cũng sẽ….
Có thể nói, Tào Bằng đã hi sinh tính mạng để cứu sống y.
Tào Tháo trong lòng rất rõ, Tào Bằng lâm vào vòng vây, lành ít dữ nhiều.
Nhìn các tướng phía trước, y cũng có chút do dự. Y muốn trở lại cứu sống Tào Bằng, nhưng như vậy, nếu làm không tốt không khéo đến bản thân y cũng gặp nguy hiểm. Nếu y lên cầu, chẳng khác nào đẩy Tào Bằng vào chỗ chết. Tào Tháo biết, chỉ cần y đi qua cầu, cây cầu tất sẽ bị hạ lệnh chặt đứt. Tào Bằng dù có mở được đường máu thoát khỏi đám loạn quân, kết quả cũng vẫn là đầu một nơi, thân một nẻo.
Lên cầu, hay là không lên cầu?
Tào Tháo có chút khó xử!
Bên sông Độc Đình, có tới hơn nghìn binh mã, và hơn một vạn dân chúng.
Tào Tháo nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn để ý tới Điển Vi đang không ngừng tranh cãi với đám người Tuân Du. Y miên man suy nghĩ.
Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta!
A Phúc không phụ ta, ta cũng không nên phụ hắn…
Nhưng với chút tàn binh bại tướng này, làm sao mà chống đỡ được đám quân hổ lang hung bạo của Viên Thiệu?
Trong lúc Tào Tháo đang do dự, xa xa vang lên tiếng gót sắt, một đám kỵ binh nhanh như chớp vọt tới, cầm đầu là đại tướng Cam Ninh.
- Công tử ở đâu? Công tử ở đâu?
Cam Ninh từ Tháp Thôn vội vàng tới, nhưng khi tới Độc Đình, gã lại phát hiện bờ sông đang hỗn loạn.
/731
|