Tào Tặc

Chương 345: Khinh người quá đáng

/731


Người quỳ trên mặt đất là một thanh niên, tuổi chừng hai mươi mốt, hai mươi hai.

Người này mày rậm mắt to, thân thể cường tráng. Gã mặt một bộ áo ngắn, chắp vá xiên xẹo, chân đi một đôi giày vải mỏng dính. Khi gã đứng lên, người cao chừng 180 cm, mạnh mẽ, rắn chắc. Tào Bằng vừa thấy đã cảm thấy hết sức kỳ quái.

Người thanh niên này tìm ta kêu oan ư?

Tào Bằng thấy kỳ quái cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Về lý mà nói, muốn kêu oan, dâng cáo trạng lẽ ra nên đến nha môn ở Hứa huyện, chứ không phải tìm đến hắn.

Lại nói, chức tước của Tào Bằng là về quân đội, chứ không có quyền quản lý chuyện ở địa phương. Cho dù là Tào Cấp cũng chỉ có quyền trị an, chứ không quản lý những chuyện như thế này.

Xua tay ra hiệu cho những người đứng bên cạnh tránh ra, Tào Bằng đi lên trước, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.

-Công tử, oan uổng, oan uổng quá!

-Vị hán tử kia, ngươi có oan uổng gì thì nên tìm huyện nha Hứa huyện dâng cáo trạng, chứ sao lại tìm ta kêu oan?

-Công tử, ta muốn tố cáo huyện lệnh Hứa huyện!

Tào Bằng ngây người, không khỏi nhíu mày.

Lúc này, Tào Cấp vừa đi ra từ trong phủ, thấy cảnh tượng như vậy cũng khó hiểu, hỏi ngay:

-Hữu Học, có chuyện gì thế?

Ra ngoài thì gọi tự, ở nhà thì gọi nhũ danh (tên tục).

Khi không có người ngoài, Tào Cấp sẽ gọi Tào Bằng là A Phúc, nhưng ở trước mặt người ngoài, ông luôn gọi tự Tào Bằng. Làm quan được mấy năm, Tào Cấp cũng học được không ít quy củ trong quan trường. Đây là thể diện của người làm quan, cũng là Tào Cấp suy xét vì thể diện của Tào Bằng.

Tào Bằng nói:

-Cha, người này cản đường con nói kêu oan, còn nói là muốn tố cáo Hứa huyện lệnh.

-Ồ?

Tào Cấp cất bước đi lên trước, trầm giọng hỏi:

-Ngươi muốn tố cáo Hứa huyện lệnh ư?

-Đúng vậy!

-Ngươi tên là gì?

-Tiểu nhân tên là Ngưu Kim, vốn là người Trần quận ở Dự Châu. Năm trước, tiểu nhân theo mẫu thân và gia huynh đi đến Hứa huyện. Nhờ vào sự từ bi của Tư Không mở kho cứu tế, cả nhà ba người tiểu nhân mới sống sót. Tiểu nhân biết chuyện hôm nay không đúng với phép tắc, nhưng vì huynh trưởng, tiểu nhân không thể không tố cáo được. Huynh trưởng tiểu nhân không phải kẻ hành hung. Huynh ấy đến cưỡi ngựa còn không biết, sao có thể phi ngựa làm bị thương Tào nương tử được chứ.

-Khoan đã, khoan đã. Huynh trưởng ngươi tên là gì?

Tào Bằng nghe được chút manh mối, xem ra chuyện này có liên quan đến nhà mình.

-Huynh trưởng của tiểu nhân tên là Ngưu Hiền!

-Ngưu Hiền?

Tào Cấp run lên, nhìn Tào Bằng.

Đôi mắt Tào Bằng chợt sáng rực, thoáng đỏ lên.

Hắn hạ giọng nói:

-Cha đã quên rồi sao? Hai ngày hôm trước, Hứa huyện lệnh không phải đã nói là tóm được hung thủ đụng trúng tỷ tỷ rồi sao? Người đó tên là Ngưu Hiền, đã bị bắt, chờ sau mùa thu sẽ chặt đầu.

-Gia huynh không hề đụng thương Tào nương tử.

Tào Cấp chợt lớn tiếng quát, hỏi:

-Ngưu Kim, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta.

Thân là Chấp Kim Ngô thừa, ông quản lý trị an của Hứa Đô.

Lần này ông nổi giận lại rất uy nghiêm, khiến Ngưu Kim không khỏi run sợ trong lòng.

-Ngưu Kim, ngươi mau đứng lên, từ từ nói.

Tào Bằng nhẹ nhàng nói.

Ngưu Kim đứng dậy, nơm nớp lo sợ, nói:

-Gia huynh và tiểu nhân theo lão mẫu đi đến Hứa huyện, trú ngụ ở khu lán trại bên ngoài thành phía đông. Thấy xuân về, hoa nở, trong nhà lại chẳng có gì. Gia huynh mới muốn vào thành tìm việc, cũng tiện nuôi dưỡng gia đình qua ngày. Tiểu nhân và gia huynh luôn sống trong thành, làm công ngắn ngày. Mấy ngày trước đây, gia huynh nói đã tìm được một việc, còn cầm một xâu tiền đưa cho tiểu nhân, nói phải đi xa nhà. Lúc ấy, tiểu nhân không nghĩ gì nhiều. Mẫu thân sức khỏe lại không tốt, cần có người chăm sóc, cho nên không hỏi kỹ. Nào ngờ hôm qua, tiểu nhân vào thành lại nghe nói gia huynh bị khép tội, chờ sau mùa thu sẽ chém đầu. Lúc ấy, tiểu nhân hết sức hoảng sợ, vội vàng hỏi thăm tình hình, mới biết được gia huynh phóng ngựa đụng bị thương Tào nương tử, cho nên mới bị hỏi tội. Ông trời thật quá đáng, nhà tiểu nhân nghèo rớt mồng tơi, gia huynh còn chưa từng cưỡi ngựa, thì làm sao có thể phóng ngựa đả thương người đây? Tiểu nhân muốn vào nhà lao thăm gia huynh nhưng lao đầu lại nói huyện lệnh có lệnh không cho bất cứ ai gặp mặt. Tiểu nhân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Gia huynh chắc chắn là bị oan, cho nên tiểu nhân mới cả gan đến đây kêu oan. Nghe nói Tào công tử có thể hiểu chân tơ kẽ tóc mọi chuyện nên mới cầu xin công tử làm chủ cho gia huynh.

Tào Cấp bối rối!

Còn Tào Bằng nổi giận đùng đùng.

-Phục Hoàn, thật là ép người quá đáng!

-Hữu Học, nên làm thế nào bây giờ?

Chỉ thấy Tào Bằng mặt đỏ bừng bừng, người khẽ run rẩy.

-Hạ Hầu, theo ta đến huyện nha!

Hắn lớn tiếng quát. Hạ Hầu Lan vội vàng đáp lại, theo Tào Bằng lên ngựa, tiến thẳng đến huyện nha.

Tào Bằng không vào trong nha đường, mà đến thẳng đại lao bên cạnh huyện nha. Đến trước cửa nhà lao, Tào Bằng bị hai viên quan coi ngục ngăn cản lại.

-Ngươi là ai?

-Giương mắt chó của các ngươi lên mà nhìn đi. Đây là Việt Kỵ giáo úy Tào công tử, còn không mau tránh ra cho ta.

Hạ Hầu Lan tiếng lên, lấy tay đẩy quan coi ngục ra.

Tào Bằng cất bước định đi vào bên trong, lại thấy hai viên quan coi ngục kia nhìn nhau. Một người đi về phía huyện nha, người còn lại lại ngăn Tào Bằng.

-Tào giáo úy, ngài không thể vào được.

-Vì sao?

-Huyện lệnh có lệnh đại lao là nơi quan trọng, không có thủ dụ của huyện lệnh thì không một kẻ nào được phép đi vào hết. Tuy ngài là giáo úy nhưng đây là…

Không đợi gã kịp nói xong, Tào Bằng giơ tay tát cho gã một cái.

Chỉ nghe một âm thanh giòn vang lên, nửa mặt của viên quan coi ngục tức thì sưng đỏ lên. Gã lùi lại hai bước, té lăn ra đất.

-Một trăm ngàn đại quân của Viên Thiệu ta còn có thể xông vào. Ta thật muốn xem hôm nay kẻ nào dám cản đường của ta.

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status