Thái Diễm tới không đúng lúc lắm. Toàn bộ đại doanh Hồng Thủy theo mệnh lệnh của Tào Bằng được cảnh giới nghiêm ngặt, luôn sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào. Trời đã tối muộn, đèn đuốc trong tiểu doanh sáng trưng, nhưng trong đại doanh lại tối sì. Toàn bộ quân tốt đều cầm binh khí, sẵn sàng nhận lệnh xuất kích. Hách Chiêu khoác trọng giáp, Lương Khoan và Khương Thự đứng hai bên, sẵn sàng đợi lệnh.
Tào Chương, Vương Song và Ngưu Cương đều mặc giáp trụ chỉnh tề, sẵn sàng lâm trận.
Bên cạnh Tào Bằng có bốn hộ vệ, ngoài Thái Địch ra, tất cả đều tham dự lần chiến đấu này. Thái Địch tuổi còn nhỏ. Tào Bằng cho rằng y chưa hợp để chiến đấu, nên để lại ở đại doanh canh gác. Ngay đến Lý Nho cũng ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay sau Tào Bằng.
Hách Chiêu vừa đến đã nắm trọng binh trong tay khiến Lương Khoan và Khương Tự mới đầu còn ngần ngại.
Nhưng cả hai đều là người thông minh, sau khi biết được lai lịch của Hách Chiêu, mối lo ngại của hai người đều tan thành mây khói.
Kể từ năm Kiến An thứ hai, Hách Chiêu đã đi theo Tào Bằng, đến nay đã được sáu năm.
Những người đi theo Tào Bằng năm đó như Phan Chương, Bộ Chất, Vương Mãi, Đặng Phạm, thậm chí sau này là Hám Trạch và Cam Ninh, người kém nhất hiện giờ cũng là Chinh khương đô úy, hoạn lộ mở rộng trước mặt. Nhưng Hách Chiêu vẫn đi theo bên cạnh Tào Bằng như trước. Sauk hi biết được Tào Bằng trấn thủ ở Hà Tây, gã không nói lời nào liền từ biệt cuộc sống phồn hoa ở Hứa Đô, vứt bỏ chức Biệt bộ tư mã của Thành môn giáo úy, hưởng bổng lộc tám trăm thạch để chạy tới vùng đất Hà Tây hoang vắng này dốc sức cho Tào Bằng.
Người trung thành đến ngần này, đáng tin đến ngần này, không phải là kẻ mà những người mới đi theo Tào Bằng hai tháng ngắn ngủi như Lương Khoan và Khương Tự có thể so sánh được.
Ngay đến Lương Khoan cũng thầm kính phục Hách Chiêu.
Y kính nể Hách Chiêu trung thành, càng ngưỡng mộ Tào Bằng vẫn luôn tín nhiệm gã.
Bọn họ lại càng hiểu rõ rằng sự tín nhiệm này không phải một sớm một chiều là có thể có được. Ít nhất, bọn họ cũng không thể thay thế được Hách Chiêu.
Hách Chiêu tuy mới đến Hà Tây nhưng bốn trăm Hắc Mạo dưới tay gã đủ cho bọn họ biết được bản lĩnh của người này.
Bốn trăm người kia như cùng sinh ra trên một cánh tay, kỷ luật nghiêm minh mà phối hợp nhịp nhàng, khiến Lương Khoan và Khương Tự vô cùng hâm mộ. Hai người tự nhận tài ngang nhau, nhưng bọn họ chưa từng luyện được binh sĩ tốt như vậy. Cho nên, bản lĩnh của Hách Chiêu quá rõ ràng, không cần phải hoài nghi! Nếu gã không có bản lĩnh thật sự, sao Tào Bằng có thể giao nha binh tinh nhuệ nhất của hắn cho Hách Chiêu nắm giữ chứ? Người này quả thực có bản lĩnh!
Tào Bằng không có thời gian tiếp Thái Diễm, liền bảo Quách Hoàn và Bộ Loan tiếp đãi mẫu tử nàng.
Thái Diễm cũng là người biết nặng nhẹ, cho nên không trách móc lời nào. Ba nữ nhân ở trong tiểu trướng nói chuyện phiếm, kể lại những chuyện của Tào Bằng mà ít người biết đến.
Bên ngoài đại trướng trung quân, ba trăm Hắc Mạo chờ xuất phát, đứng trang nghiêm quanh tiểu doanh.
-Khởi bẩm tướng quân, nơi dừng chân của Thạch Khôi đã tra xét rõ ràng.
Khương Tự dẫn lão Hồ nô kia đi vào đại trướng. Lão Hồ nô liếng thoắng nói, Khương Tự ở một bên dịch lại.
Lão Hồ nô tên là Tán Kha Bỉ, là người Hưu Chư.
Do cuộc sống du mục quanh năm ở Hà Tây nên lão hiểu rất rõ về địa hình của Hoàng Hoa lâm.
Nghe lão nói thì địa hình của Hoàng Hoa lâm phức tạp, chưa nói đến cây cối mọc rậm rạp thì đầm cỏ, đầm lầy cũng trải rất rộng. Người nào không quen đường mà đi vào Hoàng Hoa lâm ắt sẽ bị rơi xuống đầm lầy, đến xương cốt cũng không còn.
Tóm lại, Tán Kha Bỉ cho rằng muốn tiêu diệt Thạch Khôi ở Hoàng Hoa lâm quả rất khó khăn.
-Lão nhân này cũng hiểu chút binh pháp.
Tào Bằng mỉm cười, quay đầu lại nói với Lý Nho đang ngồi sau rèm phía sau.
Khương Tự nói:
-Tán Kha Bỉ vốn là một tiểu soái của đội Hồ kỵ Đồ Các. Sau này vì bị thương, người trong tộc lại chết thê thảm nên mới trở thành thường dân.
-Ồ?
Tào Bằng gật gật đầu, xua tay ra hiệu Khương Tự dẫn Tán Kha Bỉ lui ra.
-Nho công nghĩ thế nào?
-Nếu đúng như lời người Hồ này nói thì Thạch Khôi cũng khó đánh. Nhưng vừa rồi lão nói mặt phía đông của Hoàng Hoa lâm khó đi lại nhất, nên ta có một ý tưởng. Chỉ có điều không biết sức chiến đấu của Hắc Mạo của công tử được bao nhiêu?
-Hắc Mạo của ta tuy chỉ có ba trăm người nhưng mỗi người có thể một địch trăm.
-Vậy thì được rồi!
Lý Nho chợt hạ thấp giọng, khe khẽ nhỏ to một hồi với Tào Bằng.
Rồi sau đó, y trầm giọng nói:
-Nhưng nếu công tử tiêu diệt Thạch Khôi, ắt sẽ động chạm đến lợi ích của Hồng Trạch. Không biết công tử đã chuẩn bị sẵn sàng để trở mặt với người Hồng Trạch hay chưa? Nếu công tử đã chuẩn bị tốt, chúng ta đánh được rồi.
Tào Bằng gõ tay lên bàn gỗ. Một lúc sau, hắn chợt cười lạnh.
-Sớm muộn gì cũng phải đánh, để xem Đậu Lan gã có dám hành động không!
Hoàng Hoa lâm nằm ở phía tây huyện Hồng Thủy, tiếp giáp với thảo nguyên của Cảnh Gia.
Đúng vậy, chính là thảo nguyên của Cảnh Gia. Trước đây, bọn họ vốn đóng quân ở phía tây của Hồng Thủy Tập, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, cuối cùng vùng đất trú chân của bọn họ lại giao cho bộ lạc Lý Gia xử lý. Rồi sau đó, Cảnh Gia lại thâu tóm hai bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên, chuyển nơi dừng dân đến vị trí bây giờ. Một mặt là bọn họ cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Mặt khác là do trách nhiệm giám sát huyện Hồng Thủy. Theo kế hoạch trước đây của đám người Đậu Lan, bộ lạc Thạch Khôi vốn sẽ được sát nhập với Cảnh Gia. Chỉ có điều, Thạch Khôi là kẻ kiêu ngạo, không chịu tuân lệnh. Đừng nói là người của Cảnh Gia, cho dù là hai thế lực lớn như Đậu Lan, Lý Kỳ, gã cũng không thèm để mắt đến.
Chưa kể bộ lạc Thạch Khôi có hơn ngàn người, cũng coi như là một nhóm cường hào lớn.
Trong bộ lạc Thạch Khôi, không phân biệt nam nữ, lão ấu. Ngay cả là trẻ con cũng có thể cầm đao giết người, cho nên sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ dũng mãnh.
Cảnh Gia tuy bất mãn với Thạch Khôi nhưng lại không dám bức ép quá đáng.
Dù sao, Cảnh Gia vừa thâu tóm xong hai bộ lạc nhỏ, nhân khẩu tăng lên tới ba nghìn người, cũng cần thời gian để dung hòa. Nếu lúc này, bọn họ mạo muội khai chiến với Thạch Khôi, thắng bại chưa nói nhưng dù có thắng thì cũng là một trận thắng thảm khốc.
Đến lúc đó, hai bộ lạc vừa mới sát nhập kia rất có thể sẽ tạo phản.
Người đứng đầu bộ lạc Cảnh Gia tên là Cảnh Khánh, cũng chính là vị Cảnh đại nhân mà Tào Bằng từng gặp ở Hồng Thủy Tập. Người này rất bình tĩnh, luôn nhìn nhận rõ mối quan hệ lợi hại như thế nào.
Cho nên, Thạch Khôi vẫn luôn tách biệt bên ngoài, Cảnh Khánh lại coi như không thấy. Bởi y biết bản thân y hiện giờ chưa thể tiêu diệt được Thạch Khôi. Chờ đến khi xử lý xong hoàn toàn hai bộ lạc nhỏ kia, sức chiến đấu của bộ lạc phục hồi, đến lúc đó, chiến thắng Thạch Khôi ắt sẽ làm địa vị của y ở Hồng Trạch tăng cao hơn nữa.
Trong Hoàng Hoa lâm, Thạch Khôi đang bày tiệc rượu.
Bên cạnh gã, mười tiểu soái cả lớn cả nhỏ liên tục nâng chén, thay nhau kính rượu gã.
Tập kích binh mã huyện Hồng Thủy, lại chiếm được ba, bốn trăm người, rõ ràng là thu hoạch lớn.
Quan trọng nhất là ba, bốn trăm Hồ nô này đều hận quân Hán thấu xương. Những người này vốn là các chiến sĩ trong bộ lạc, giờ quy thuận Thạch Khôi khiến binh lực của Thạch Khôi tăng lên ba phần. Chưa kể gã lại không cần lo lắng chuyện đám Hồ nô này kết bè kết đảng với nhau. Bọn họ đều là các thanh niên cường tráng chọn lọc từ mười mấy bộ lạc ra, đều ham chiến, giữa bọn họ vốn còn có ân oán không nhỏ. Một đám chiến sĩ như thế có thể trở thành thanh kiếm sắc trong tay Thạch Khôi gã.
Quân Hán đóng quân ở Hồng Thủy xem ra cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Ít nhất, bọn họ cũng cung cấp cho Thạch Khôi gã không ít người.
Chờ mấy ngày nữa, gã sẽ ra tay đoạt người thêm lần nữa. Nghe nói trong đại doanh Hồng Thủy còn có cả ngàn Hồ nô. Nếu có thể tập kích đại doanh thì…
Đến lúc đó, gã vỗ mông bỏ chạy, cho dù có nương nhờ Khương Hồ, gã cũng trở thành cường hào một phương, tha hồ tiêu dao khoái hoạt.
Nghĩ đến đây, Thạch Khôi hết sức sung sướng, liên tục cười ha ha trong tiệc rượu. Đám tiểu soái này đương nhiên không biết được suy nghĩ của Thạch Khôi, nhưng cả bọn đều rất thức thời tiến lên kính rượu, rót đủ lời a dua, nịnh hót vào tai gã.
Thạch Khôi càng nghe càng cao hứng, rượu cũng uống nhiều thêm.
Đến khi ngày sắp tàn, gã đã không còn tỉnh táo nổi nữa, ngã xuống giường ngủ say sưa.
Gã mơ một giấc mơ, mơ thấy sau khi gã tập kích đại doanh Hồng Thủy, chặt đầu Tào Bằng, hùng bá Hồng Trạch, trở thành bá chủ thực sự của Hồng Trạch. Khi đó, Mã Đằng, Hàn Toại, ngay cả các thủ lĩnh của các bộ lạc sinh sống ở Hà Tây cũng đến chúc mừng gã. Cả đám người phủ phục dưới chân gã, cung kính gọi gã là Thạch Đại vương…
Trong giấc mơ, Thạch Khôi sung sướng, cười thành tiếng.
Bỗng nhiên, tiếng trống trận dồn dập vang lên, Thạch Khôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Gã lập tức xoay người ngồi dậy. Tấm chăn da sói màu trắng đang phủ trên người lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
-Tiếng gì thế?
-Đại nhân, chuyện lớn không tốt, chuyện lớn không tốt!
-Vì sao lại hoảng hốt thế?
Thạch Khôi vừa khoác áo, vừa đi ra khỏi đại trướng.
Một gã tùy tùng quỳ gối trước cửa đại trướng, thất kinh hô:
-Quân Hán, quân Hán đã bao vây quanh Hoàng Hoa lâm rồi.
-Cái gì?
Thạch Khôi cũng thất kinh hồn vía.
Ngoài miệng, gã tỏ vẻ không sợ quân Hán, nhưng trong lòng, gã cũng có chút e ngại đại doanh Hồng Thủy.
Dù sao, trong đại doanh kia có đến hơn vạn người, nhiều hơn bộ lạc của Thạch Khôi gã cả chục lần. Nếu bọn họ thực sự xông đến, gã chắc chắn chẳng chiếm được lợi thế. Nếu chỉ là trận đánh nhỏ như chuyện tập kích quân Hán ngày hôm qua thì gã không cần sợ hãi. Thứ nhất, Hoàng Hoa lâm bí ẩn, vốn chẳng có người nào biết cả. Thứ hai, trong mắt Thạch Khôi, quân Hán tuy đông nhưng chủ tướng của quân Hán lại không phải người cứng rắn, mạnh mẽ. Người đó cũng chỉ vừa mới đến Hồng Trạch, dù sao cũng phải để mắt một chút đến suy nghĩ của người Hồng Trạch, không dám làm to chuyện.
Nhưng Thạch Khôi thật không ngờ quân Hán lại tìm được Hoàng Hoa lâm nhanh như thế.
Gã lại càng không ngờ rằng quân Hán lại liều lĩnh xuất binh, xem ra bọn họ không thèm để mắt đến cảm nhận của người Hồng Trạch.
Thạch Khôi giật mình, tỉnh rượu hơn nhiều.
-Quân Hán dẫn bao nhiêu người tới đây?
-Không rõ lắm!
-Bọn họ từ đâu đến?
-Bao vây theo hướng nam, bắc và hướng tây, xem ra là dốc toàn bộ lực lượng.
Ba hướng nam, bắc, tây ư?
Thạch Khôi nhíu mày, trầm ngâm một lát. Gương mặt gã chợt nở nụ cười dữ tợn.
-Truyện lệnh của ta, cả tộc chuẩn bị chiến đấu.
-Tuân lệnh!
-Khoan đã, tập trung các thanh niên cường tráng lại cho ta, chờ lệnh của ta.
Tên tùy tùng kia không hiểu ý Thạch Khôi lắm nhưng vốn sợ gã, hắn không dám chậm trễ, gần như bỏ chạy đi mất.
Chỉ một lát sau, mấy tên tiểu soái tâm phúc đã chạy tới. Vừa thấy Thạch Khôi, bọn tiểu soái đó đã kích động hỏi:
-Đại nhân, nên làm sao bây giờ? Quân Hán đánh tới rồi! Chết tiệt, sao bọn họ biết chúng ta đóng quân ở Hoàng Hoa lâm nhỉ?
Thạch Khôi trợn trừng mắt, lớn tiếng quát:
-Có cái gì mà phải hoảng sợ? Chẳng qua chỉ là đám quân Hán tìm tới cửa mà thôi. Hoàng Hoa lâm này dễ thủ khó công. Quân Hán dù có đánh tới đây, nhất thời cũng khó tìm được chúng ta. Ta hỏi các ngươi, các ngươi muốn chết hay muốn sống?
-Đại nhân, đại nhân nói thế là sao, muốn chết là sao? Muốn sống là sao?
-Muốn chết thì dễ lắm. Chúng ta thủ doanh trại, tử chiến với quân Hán. Nhưng quân Hán binh lực dồi dào, cuối cùng chúng ta khó mà thoát chết được. Muốn sống thì dẫn theo các chiến sĩ của chúng ta phá vây theo phía đông. Nghe tiếng trống thì quân Hán ở phía đông không đông lắm. Lại thêm đầm lầy ở đó rất rộng, quân Hán nhất định sẽ không ngờ rằng chúng ta sẽ phá vây theo phía đông. Chỉ cần có thể ra ngoài, chúng ta sẽ có cơ hội báo thù. Có điều, e là chúng ta phải vứt bỏ những người này. Trẻ em, phụ nữ, người già yếu trong tộc tốt nhất không nên đưa theo.
Tào Chương, Vương Song và Ngưu Cương đều mặc giáp trụ chỉnh tề, sẵn sàng lâm trận.
Bên cạnh Tào Bằng có bốn hộ vệ, ngoài Thái Địch ra, tất cả đều tham dự lần chiến đấu này. Thái Địch tuổi còn nhỏ. Tào Bằng cho rằng y chưa hợp để chiến đấu, nên để lại ở đại doanh canh gác. Ngay đến Lý Nho cũng ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay sau Tào Bằng.
Hách Chiêu vừa đến đã nắm trọng binh trong tay khiến Lương Khoan và Khương Tự mới đầu còn ngần ngại.
Nhưng cả hai đều là người thông minh, sau khi biết được lai lịch của Hách Chiêu, mối lo ngại của hai người đều tan thành mây khói.
Kể từ năm Kiến An thứ hai, Hách Chiêu đã đi theo Tào Bằng, đến nay đã được sáu năm.
Những người đi theo Tào Bằng năm đó như Phan Chương, Bộ Chất, Vương Mãi, Đặng Phạm, thậm chí sau này là Hám Trạch và Cam Ninh, người kém nhất hiện giờ cũng là Chinh khương đô úy, hoạn lộ mở rộng trước mặt. Nhưng Hách Chiêu vẫn đi theo bên cạnh Tào Bằng như trước. Sauk hi biết được Tào Bằng trấn thủ ở Hà Tây, gã không nói lời nào liền từ biệt cuộc sống phồn hoa ở Hứa Đô, vứt bỏ chức Biệt bộ tư mã của Thành môn giáo úy, hưởng bổng lộc tám trăm thạch để chạy tới vùng đất Hà Tây hoang vắng này dốc sức cho Tào Bằng.
Người trung thành đến ngần này, đáng tin đến ngần này, không phải là kẻ mà những người mới đi theo Tào Bằng hai tháng ngắn ngủi như Lương Khoan và Khương Tự có thể so sánh được.
Ngay đến Lương Khoan cũng thầm kính phục Hách Chiêu.
Y kính nể Hách Chiêu trung thành, càng ngưỡng mộ Tào Bằng vẫn luôn tín nhiệm gã.
Bọn họ lại càng hiểu rõ rằng sự tín nhiệm này không phải một sớm một chiều là có thể có được. Ít nhất, bọn họ cũng không thể thay thế được Hách Chiêu.
Hách Chiêu tuy mới đến Hà Tây nhưng bốn trăm Hắc Mạo dưới tay gã đủ cho bọn họ biết được bản lĩnh của người này.
Bốn trăm người kia như cùng sinh ra trên một cánh tay, kỷ luật nghiêm minh mà phối hợp nhịp nhàng, khiến Lương Khoan và Khương Tự vô cùng hâm mộ. Hai người tự nhận tài ngang nhau, nhưng bọn họ chưa từng luyện được binh sĩ tốt như vậy. Cho nên, bản lĩnh của Hách Chiêu quá rõ ràng, không cần phải hoài nghi! Nếu gã không có bản lĩnh thật sự, sao Tào Bằng có thể giao nha binh tinh nhuệ nhất của hắn cho Hách Chiêu nắm giữ chứ? Người này quả thực có bản lĩnh!
Tào Bằng không có thời gian tiếp Thái Diễm, liền bảo Quách Hoàn và Bộ Loan tiếp đãi mẫu tử nàng.
Thái Diễm cũng là người biết nặng nhẹ, cho nên không trách móc lời nào. Ba nữ nhân ở trong tiểu trướng nói chuyện phiếm, kể lại những chuyện của Tào Bằng mà ít người biết đến.
Bên ngoài đại trướng trung quân, ba trăm Hắc Mạo chờ xuất phát, đứng trang nghiêm quanh tiểu doanh.
-Khởi bẩm tướng quân, nơi dừng chân của Thạch Khôi đã tra xét rõ ràng.
Khương Tự dẫn lão Hồ nô kia đi vào đại trướng. Lão Hồ nô liếng thoắng nói, Khương Tự ở một bên dịch lại.
Lão Hồ nô tên là Tán Kha Bỉ, là người Hưu Chư.
Do cuộc sống du mục quanh năm ở Hà Tây nên lão hiểu rất rõ về địa hình của Hoàng Hoa lâm.
Nghe lão nói thì địa hình của Hoàng Hoa lâm phức tạp, chưa nói đến cây cối mọc rậm rạp thì đầm cỏ, đầm lầy cũng trải rất rộng. Người nào không quen đường mà đi vào Hoàng Hoa lâm ắt sẽ bị rơi xuống đầm lầy, đến xương cốt cũng không còn.
Tóm lại, Tán Kha Bỉ cho rằng muốn tiêu diệt Thạch Khôi ở Hoàng Hoa lâm quả rất khó khăn.
-Lão nhân này cũng hiểu chút binh pháp.
Tào Bằng mỉm cười, quay đầu lại nói với Lý Nho đang ngồi sau rèm phía sau.
Khương Tự nói:
-Tán Kha Bỉ vốn là một tiểu soái của đội Hồ kỵ Đồ Các. Sau này vì bị thương, người trong tộc lại chết thê thảm nên mới trở thành thường dân.
-Ồ?
Tào Bằng gật gật đầu, xua tay ra hiệu Khương Tự dẫn Tán Kha Bỉ lui ra.
-Nho công nghĩ thế nào?
-Nếu đúng như lời người Hồ này nói thì Thạch Khôi cũng khó đánh. Nhưng vừa rồi lão nói mặt phía đông của Hoàng Hoa lâm khó đi lại nhất, nên ta có một ý tưởng. Chỉ có điều không biết sức chiến đấu của Hắc Mạo của công tử được bao nhiêu?
-Hắc Mạo của ta tuy chỉ có ba trăm người nhưng mỗi người có thể một địch trăm.
-Vậy thì được rồi!
Lý Nho chợt hạ thấp giọng, khe khẽ nhỏ to một hồi với Tào Bằng.
Rồi sau đó, y trầm giọng nói:
-Nhưng nếu công tử tiêu diệt Thạch Khôi, ắt sẽ động chạm đến lợi ích của Hồng Trạch. Không biết công tử đã chuẩn bị sẵn sàng để trở mặt với người Hồng Trạch hay chưa? Nếu công tử đã chuẩn bị tốt, chúng ta đánh được rồi.
Tào Bằng gõ tay lên bàn gỗ. Một lúc sau, hắn chợt cười lạnh.
-Sớm muộn gì cũng phải đánh, để xem Đậu Lan gã có dám hành động không!
Hoàng Hoa lâm nằm ở phía tây huyện Hồng Thủy, tiếp giáp với thảo nguyên của Cảnh Gia.
Đúng vậy, chính là thảo nguyên của Cảnh Gia. Trước đây, bọn họ vốn đóng quân ở phía tây của Hồng Thủy Tập, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, cuối cùng vùng đất trú chân của bọn họ lại giao cho bộ lạc Lý Gia xử lý. Rồi sau đó, Cảnh Gia lại thâu tóm hai bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên, chuyển nơi dừng dân đến vị trí bây giờ. Một mặt là bọn họ cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Mặt khác là do trách nhiệm giám sát huyện Hồng Thủy. Theo kế hoạch trước đây của đám người Đậu Lan, bộ lạc Thạch Khôi vốn sẽ được sát nhập với Cảnh Gia. Chỉ có điều, Thạch Khôi là kẻ kiêu ngạo, không chịu tuân lệnh. Đừng nói là người của Cảnh Gia, cho dù là hai thế lực lớn như Đậu Lan, Lý Kỳ, gã cũng không thèm để mắt đến.
Chưa kể bộ lạc Thạch Khôi có hơn ngàn người, cũng coi như là một nhóm cường hào lớn.
Trong bộ lạc Thạch Khôi, không phân biệt nam nữ, lão ấu. Ngay cả là trẻ con cũng có thể cầm đao giết người, cho nên sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ dũng mãnh.
Cảnh Gia tuy bất mãn với Thạch Khôi nhưng lại không dám bức ép quá đáng.
Dù sao, Cảnh Gia vừa thâu tóm xong hai bộ lạc nhỏ, nhân khẩu tăng lên tới ba nghìn người, cũng cần thời gian để dung hòa. Nếu lúc này, bọn họ mạo muội khai chiến với Thạch Khôi, thắng bại chưa nói nhưng dù có thắng thì cũng là một trận thắng thảm khốc.
Đến lúc đó, hai bộ lạc vừa mới sát nhập kia rất có thể sẽ tạo phản.
Người đứng đầu bộ lạc Cảnh Gia tên là Cảnh Khánh, cũng chính là vị Cảnh đại nhân mà Tào Bằng từng gặp ở Hồng Thủy Tập. Người này rất bình tĩnh, luôn nhìn nhận rõ mối quan hệ lợi hại như thế nào.
Cho nên, Thạch Khôi vẫn luôn tách biệt bên ngoài, Cảnh Khánh lại coi như không thấy. Bởi y biết bản thân y hiện giờ chưa thể tiêu diệt được Thạch Khôi. Chờ đến khi xử lý xong hoàn toàn hai bộ lạc nhỏ kia, sức chiến đấu của bộ lạc phục hồi, đến lúc đó, chiến thắng Thạch Khôi ắt sẽ làm địa vị của y ở Hồng Trạch tăng cao hơn nữa.
Trong Hoàng Hoa lâm, Thạch Khôi đang bày tiệc rượu.
Bên cạnh gã, mười tiểu soái cả lớn cả nhỏ liên tục nâng chén, thay nhau kính rượu gã.
Tập kích binh mã huyện Hồng Thủy, lại chiếm được ba, bốn trăm người, rõ ràng là thu hoạch lớn.
Quan trọng nhất là ba, bốn trăm Hồ nô này đều hận quân Hán thấu xương. Những người này vốn là các chiến sĩ trong bộ lạc, giờ quy thuận Thạch Khôi khiến binh lực của Thạch Khôi tăng lên ba phần. Chưa kể gã lại không cần lo lắng chuyện đám Hồ nô này kết bè kết đảng với nhau. Bọn họ đều là các thanh niên cường tráng chọn lọc từ mười mấy bộ lạc ra, đều ham chiến, giữa bọn họ vốn còn có ân oán không nhỏ. Một đám chiến sĩ như thế có thể trở thành thanh kiếm sắc trong tay Thạch Khôi gã.
Quân Hán đóng quân ở Hồng Thủy xem ra cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Ít nhất, bọn họ cũng cung cấp cho Thạch Khôi gã không ít người.
Chờ mấy ngày nữa, gã sẽ ra tay đoạt người thêm lần nữa. Nghe nói trong đại doanh Hồng Thủy còn có cả ngàn Hồ nô. Nếu có thể tập kích đại doanh thì…
Đến lúc đó, gã vỗ mông bỏ chạy, cho dù có nương nhờ Khương Hồ, gã cũng trở thành cường hào một phương, tha hồ tiêu dao khoái hoạt.
Nghĩ đến đây, Thạch Khôi hết sức sung sướng, liên tục cười ha ha trong tiệc rượu. Đám tiểu soái này đương nhiên không biết được suy nghĩ của Thạch Khôi, nhưng cả bọn đều rất thức thời tiến lên kính rượu, rót đủ lời a dua, nịnh hót vào tai gã.
Thạch Khôi càng nghe càng cao hứng, rượu cũng uống nhiều thêm.
Đến khi ngày sắp tàn, gã đã không còn tỉnh táo nổi nữa, ngã xuống giường ngủ say sưa.
Gã mơ một giấc mơ, mơ thấy sau khi gã tập kích đại doanh Hồng Thủy, chặt đầu Tào Bằng, hùng bá Hồng Trạch, trở thành bá chủ thực sự của Hồng Trạch. Khi đó, Mã Đằng, Hàn Toại, ngay cả các thủ lĩnh của các bộ lạc sinh sống ở Hà Tây cũng đến chúc mừng gã. Cả đám người phủ phục dưới chân gã, cung kính gọi gã là Thạch Đại vương…
Trong giấc mơ, Thạch Khôi sung sướng, cười thành tiếng.
Bỗng nhiên, tiếng trống trận dồn dập vang lên, Thạch Khôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Gã lập tức xoay người ngồi dậy. Tấm chăn da sói màu trắng đang phủ trên người lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
-Tiếng gì thế?
-Đại nhân, chuyện lớn không tốt, chuyện lớn không tốt!
-Vì sao lại hoảng hốt thế?
Thạch Khôi vừa khoác áo, vừa đi ra khỏi đại trướng.
Một gã tùy tùng quỳ gối trước cửa đại trướng, thất kinh hô:
-Quân Hán, quân Hán đã bao vây quanh Hoàng Hoa lâm rồi.
-Cái gì?
Thạch Khôi cũng thất kinh hồn vía.
Ngoài miệng, gã tỏ vẻ không sợ quân Hán, nhưng trong lòng, gã cũng có chút e ngại đại doanh Hồng Thủy.
Dù sao, trong đại doanh kia có đến hơn vạn người, nhiều hơn bộ lạc của Thạch Khôi gã cả chục lần. Nếu bọn họ thực sự xông đến, gã chắc chắn chẳng chiếm được lợi thế. Nếu chỉ là trận đánh nhỏ như chuyện tập kích quân Hán ngày hôm qua thì gã không cần sợ hãi. Thứ nhất, Hoàng Hoa lâm bí ẩn, vốn chẳng có người nào biết cả. Thứ hai, trong mắt Thạch Khôi, quân Hán tuy đông nhưng chủ tướng của quân Hán lại không phải người cứng rắn, mạnh mẽ. Người đó cũng chỉ vừa mới đến Hồng Trạch, dù sao cũng phải để mắt một chút đến suy nghĩ của người Hồng Trạch, không dám làm to chuyện.
Nhưng Thạch Khôi thật không ngờ quân Hán lại tìm được Hoàng Hoa lâm nhanh như thế.
Gã lại càng không ngờ rằng quân Hán lại liều lĩnh xuất binh, xem ra bọn họ không thèm để mắt đến cảm nhận của người Hồng Trạch.
Thạch Khôi giật mình, tỉnh rượu hơn nhiều.
-Quân Hán dẫn bao nhiêu người tới đây?
-Không rõ lắm!
-Bọn họ từ đâu đến?
-Bao vây theo hướng nam, bắc và hướng tây, xem ra là dốc toàn bộ lực lượng.
Ba hướng nam, bắc, tây ư?
Thạch Khôi nhíu mày, trầm ngâm một lát. Gương mặt gã chợt nở nụ cười dữ tợn.
-Truyện lệnh của ta, cả tộc chuẩn bị chiến đấu.
-Tuân lệnh!
-Khoan đã, tập trung các thanh niên cường tráng lại cho ta, chờ lệnh của ta.
Tên tùy tùng kia không hiểu ý Thạch Khôi lắm nhưng vốn sợ gã, hắn không dám chậm trễ, gần như bỏ chạy đi mất.
Chỉ một lát sau, mấy tên tiểu soái tâm phúc đã chạy tới. Vừa thấy Thạch Khôi, bọn tiểu soái đó đã kích động hỏi:
-Đại nhân, nên làm sao bây giờ? Quân Hán đánh tới rồi! Chết tiệt, sao bọn họ biết chúng ta đóng quân ở Hoàng Hoa lâm nhỉ?
Thạch Khôi trợn trừng mắt, lớn tiếng quát:
-Có cái gì mà phải hoảng sợ? Chẳng qua chỉ là đám quân Hán tìm tới cửa mà thôi. Hoàng Hoa lâm này dễ thủ khó công. Quân Hán dù có đánh tới đây, nhất thời cũng khó tìm được chúng ta. Ta hỏi các ngươi, các ngươi muốn chết hay muốn sống?
-Đại nhân, đại nhân nói thế là sao, muốn chết là sao? Muốn sống là sao?
-Muốn chết thì dễ lắm. Chúng ta thủ doanh trại, tử chiến với quân Hán. Nhưng quân Hán binh lực dồi dào, cuối cùng chúng ta khó mà thoát chết được. Muốn sống thì dẫn theo các chiến sĩ của chúng ta phá vây theo phía đông. Nghe tiếng trống thì quân Hán ở phía đông không đông lắm. Lại thêm đầm lầy ở đó rất rộng, quân Hán nhất định sẽ không ngờ rằng chúng ta sẽ phá vây theo phía đông. Chỉ cần có thể ra ngoài, chúng ta sẽ có cơ hội báo thù. Có điều, e là chúng ta phải vứt bỏ những người này. Trẻ em, phụ nữ, người già yếu trong tộc tốt nhất không nên đưa theo.
/731
|