Trong thành Băng, một tòa lầu cực lớn ở trung tâm.
Diện tích của tòa lầu này chiếm gần hai nghìn mét vuông đất ở giữa tòa thành trì, hiện ra gây cho người ta sự chú ý.
Bên ngoài tòa lầu, là ba trăm Hắc Mạo thủ hộ Nha binh.
Chỉ nhìn nha binh được trang bị đến tận răng này, khiến cho các đại nhân đỏ mắt thèm khát.
Giáp đen mũ đen, ôm đao cầm thuẫn, đứng trang nghiêm ở hai bên ngoài cửa chính của tòa. Mỗi một người hùng hổ, khí phách hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.
Cảnh Khánh từng nghe Cảnh Lâm nói qua, dưới tay Tào Bằng có một nhóm ba trăm tên thân quân, tên là Hắc Mạo, hiệu là nha binh, mỗi một người đều dũng mãnh vạn người không ai bằng. Lúc trước Cảnh Khánh không gặp qua nên chút không tin lắm. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cũng không khỏi vì sát khí của Hắc Mạo này mà kinh động run sợ. Đây tuyệt đối là một đội ngũ đáng sợ, đủ để ngăn chặn thiên quân vạn mã.
Thiên quân chính là thiên quân!
Tào Bằng chỉ là tộc chất của Tào Tháo, còn có thân binh hùng tráng như vậy.
Thật không biết Hổ Báo kỵ trong truyền thuyết - thủ hạ của Tào Tư Không kia sẽ như thế nào đây?
Tào Bằng ban đầu ở trước mặt Cảnh Lâm đã khuếch trương mức độ lợi hại của Hổ Báo kỵ binh. Nhưng nói thật, Hổ Báo kỵ binh tuy rằng hung hãn, nhưng chưa chắc có thể bằng được Hắc Mạo nha binh của Tào Bằng. Mà không nói đến nhân viên và trang bị, chỉ riêng mức độ huấn luyện khắc nghiệt, cho dù là Hổ Báo kỵ đối mặt phải cũng sẽ lâm vào cảnh kinh hãi. Tào Bằng nghiêm ngặt dựa theo phương thức chọn lựa Hãm Trận Doanh năm đó, đã dùng một số phương pháp luyện binh hậu thế. Ngoại trừ điều đó ra, đồ ăn thức uống của Hắc Mạo được bố trí nhiều thịt bò hơn hẳn so với người bình thường cũng khiến người ta không dám tưởng tượng. Phải biết rằng, Tào Tháo đã hạ lệnh, không cho giết mổ trâu bò.
Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, có tiền, căn bản sẽ không để ý đến vấn đề thịt bò này.
Số người Hổ Báo kỵ, gấp mấy lần Hắc Mạo.
Nhưng mà tiêu pha tiền lụa, lại dường như giống nhau, thậm chí phí dùng của Hắc Mạo, so với Hổ Báo kỵ còn cao hơn một bậc…
Tuy nhiên, Tào Bằng cũng hiểu rõ Hắc Mạo không thể được phổ biến.
Ở trong niên đại vật tư vô cùng thiếu hụt, tiêu pha một năm của Hắc Mạo đủ để cho một quận chi tiêu. Như vậy cũng là nguyên nhân chủ yếu Tào Bằng không chịu mở rộng Hắc Mạo. Hắn đích thực là có tiền, nhưng cũng chỉ có thể làm tới trình độ này mà thôi.
Trong tòa lầu này, cái da sói rải đất, ở giữa có một lối đi màu đỏ.
Nếu như nhìn kỹ, lối đi màu đỏ này, rõ ràng là dùng da hồ ly lửa ở Hà Tây đặc biệt chế thành, ở Trung Nguyên giá trị nghìn vàng.
Hai bên trưng bày ra hai kiểu dáng ghế dựa kỳ lạ, chính giữa có một tấm áo soái án mặt sau đặt một ghế bành có tấm khoác da hổ trắng. Điều này nếu như là ở hậu thế, những món da lông trong lều trại nhỏ bé này, đủ để xử bắn Tào Bằng mười lần.
Tuy nhiên ở trong niên đại này, dường như nhìn đã quá quen thuộc.
Trong tòa lầu có thiết chế hai cái hỏa lò, bên trong đang thiêu đốt than đỏ rực.
Vừa tiến đến, hơi ấm phả vào mặt làm cho tâm trạng của chư vị đại nhân lập tức thả lỏng, cảm xúc khẩn trương cũng theo đó mà tiêu tan không ít.
Đồ trang trí ở đây đang khiến cho mọi người khiếp sợ, chợt nghe có người ở ngoài lêu vải hô:
- Tào tướng quân đến!
Theo một tiếng hô quát, Tào Bằng cất bước đi vào trong tòa lầu.
Chỉ thấy hắn toàn thân khoác một chiếc da cừu trắng tuyết, bên trong chụp một cái mũ đội đầu phun nước sơn màu đen, tay cầm một thanh trường đao.
Ở phía sau hắn là Vương Song, Tào Chương, Ngưu Cương, Thái Địch khẩn trương đi theo.
Theo sát sau là một loạt văn võ đi theo, nối đuôi nhau mà vào.
Khi mọi người tiến vào trong tòa lầu, Hàn Đức và một người thanh niên mặt đen vạm vỡ chắc nịch, đang khoanh tay trước ngực đứng thủ ở trong cửa chính.
Tào Bằng đi thẳng đến sau soái án, ánh mắt đảo qua trên người mọi người, bỗng dưng nhoẻn miệng cười.
- Tào Bằng hôm qua công vụ bận rộn không thể tự mình chiêu đãi chư công, nếu có chỗ nào sơ suất, sin chư công lượng thứ.
Dứt lời, hắn dùng tay hướng về phía trong lều lớn thi lễ với chư vị đại nhân. Chư vị đại nhân nào thất lễ, mỗi một người vội vàng khom người đáp lễ.
- Ta xin giới thiệu với chư công.
Tào Bằng chỉ vào người tên thanh niên đen thùi kia.
Người này nhìn qua cũng chỉ hai mươi bốn hai mười lăm tuổi, vô cùng xấu xí. Nhưng, y dường như lại rất thản nhiên, hướng về phía chư vị đại nhân hơi hạ thấp người, cũng không nói chuyện.
- Vị này chính là Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên, trận chiến bãi Phượng Minh, do hắn bày mưu tính kế, tiêu diệt toàn bộ ba vạn đại quân Khương Hồ.
Trong lầu truyền tới từng đợt hô nhỏ.
Không ai biết Bàng Thống, nhưng cái tên Phượng Sồ, mọi người đều biết.
Người này ở bãi Phượng Minh bày mưu nghĩ kế, làm cả Hà Tây đều lâm vào chấn động. Hóa ra người thanh niên xấu xí này, chính là Bàng Sĩ Nguyên.
- Đây là Bộ Chất - Bộ Tử Sơn, vốn là huynh đệ của Tào Hữu Học ta. Lần này ta phụng mệnh trấn giữ và bảo hộ Hà Tây, Tử Sơn làm quận thừa của ta, ngày sau không thiếu được qua lại với chư công, còn mong mọi người lượng thứ.
Quận thừa là người nào?
Những người Khương Hồ người Hung Nô này cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng ai cũng biết, khi nghe được hai chữ Quận thừa, không khỏi giật mình.
Chữ ‘Quận’ này là chỉ cái gì?
Chẳng lẽ, triều đình muốn bố trí quận ở Hà Tây?
Nếu nói như vậy, triều đình quyết tâm chiếm lại Hà Tây, đã lộ rõ không nghi ngờ gì chính là Tào Bằng đã bố trí thôn Liêm Bảo và Phượng Minh Bảo, dường như cũng trở nên hợp lẽ. Quận thừa, đây có thể là người thứ hai dưới Thái thú, chưởng quản các loại sự vụ nội chính.
Trước khi Cảnh Khánh đến từng được Cảnh Lâm nói về một chút quan chế của triều đình.
Trong lòng y run lên, lập tức hiểu hôm nay mục đích Tào Bằng triệu tập mọi người đến: đây chính là ván bài lật ngửa, phải phân chia lợi ích…
Theo phản ứng bản năng, y hướng xung quanh nhìn thoáng qua lại phát hiện ra rất nhiều đại nhân bộ lạc vẫn chưa đến.
Trong đó cũng bao gồm Đậu Lan, còn có cả đại nhân bộ lạc Hồng Trạch. Nói cách khác, sau ngày hôm nay, những người này sẽ bị đuổi ra khỏi quyền lợi đoàn thể của Hà Tây. Tào Bằng đã chuẩn bị động thủ rồi, muốn động thủ toàn bộ Hà Tây rồi!
Trong lòng Cảnh Khánh, rất là không thoải mái.
Bởi vì y biết, từ hôm nay về sau, rất nhiều lão huynh đệ coi như xong rồi!
Lý Kỳ, đúng rồi, Lý Kỳ đâu?
Nghe nói quan hệ Lý Kỳ và Tào Bằng tốt lắm, sao lần thương nghị này, lại không có Lý Kỳ đến?
Là Lý Kỳ phải hạ quyết tâm cùng với Đậu Lan đứng chung một chỗ, hay là…Không có khả năng, nếu như Lý Kỳ muốn ủng hộ Đậu Lan, sẽ không cho Lý Đinh đi bãi Phượng Minh. Cũng vẫn là nói, Lý Kỳ tự mình, cùng với Tào Bằng đã có ước định bí mật?
Nghĩ đến đây, Cảnh Khánh giật mình một cái, một luồng khí lạnh xông thẳng vào xương sống của y.
Nếu như đúng là y đoán như vậy, thủ đoạn này của tên Tào Bằng thật quá lợi hại, đã âm thầm an bài ổn thỏa?
Trước có Đàn Chá rời khỏi, sau có Lý Kỳ…
Hơn nữa hắn thừa lệnh vua trấn giữ và bảo hộ tên chính thống, cùng với đại thắng ở bãi Phượng Minh, Hà Tây ai còn có thể tranh chấp với hắn?
Cảnh Khánh đột nhiên cảm thấy có chút may mắn!
Vốn dĩ, y cũng không nghĩ tới, nhưng lại không nghe theo lời khuyên bảo Cảnh Lâm, cuối cùng là đến đây.
Nếu không có Cảnh Lâm, có lẽ Cảnh gia từ nay sẽ xuống dốc, cũng không biết Tào Bằng cho gã được lợi ích gì?
Trong lúc nhất thời, Cảnh Khánh suy nghĩ trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Tào Bằng lại lần lượt hướng về phía mọi người giới thiệu, đám người Từ Thứ, Gỉa Tinh, Hách Chiêu, Hạ Hầu Lan.
Cuối cùng, hắn chỉ tên Hàn Đức đối diện với tên mặt đen:
- Còn đây là Phan Văn Giai, có lẽ chư công cũng không quen thuộc. Mỗ và Văn Giai quen biết đã lâu, từng giúp đỡ ta ở cuộc chiến Khúc Dương. Hắn lúc trước làm Đô Úy Giáp Khâu, hiện nay làm Giáo Úy Chinh Khương, cùng với hai người Đặng Phạm, Đặng Nghiêm Pháp cùng nhau quản lý quân sự Hà Tây. Hách Bá Đạo và Phục Hầu Tử U làm Tư Mã Hà Tây, Từ Nguyên Trực làm chủ bộ Hà Tây, Hàn Đức làm binh Tào duyện Hà Tây.. (Duyện: nhân viên, chức quan phó giúp việc thời xưa) Ngoại trừ mấy người đang ngồi ở đây, còn có Liêm Trường Giả Quỳ, Liêm Úy Doãn Phụng, cùng với Phượng Minh Trưởng Mạnh Kiến chưa tới. Những người này, chính là trợ thủ sau này của Hà Tây nên nếu có chút mạo phạm, mong chư công thông cảm.
Đám người Bộ Chất đứng dậy, chắp tay nói:
- Mong chư công thông cảm.
Các vị đại nhân vội đứng dậy đáp lễ không ngừng, tay chân luống cuống.
Tào Bằng cởi bỏ y phục, Vương Song tiến lên tiếp nhận. Hắn ngồi dựa sau ghế da hổ, từ trên soái án mang đến một quyển sách.
- Đầu xuân năm sau, mỗ tướng xây dựng thành ở đồi Hồng Sa, lấy tên là Hồ Bảo.
- Cái gì?
Mọi người nghe được tin này, lập tức kinh ngạc!
Đồi Hồng Sa, là địa bàn của Đàn Chá kia. Tào Bằng lại muốn xây dựng thành trên đồi Hồng Sa, há không phải nói là muốn khai chiến với Đàn Chá?
Tào Bằng đem quyển sách trong tay giơ lên
- Chư công hiểu lầm rồi. Ta đã cùng với Đàn đại nhân định ước, bắt đầu từ hôm nay, Đàn đại nhân là vì triều đình đảm nhiệm chức Giáo Úy Bình Bắc, hộ Hán Tướng quân, mà kế hoạch tiếp theo sẽ do triều đình phân công. Sau đầu xuân, Đàn đại nhân sẽ xuất binh Mạc Bắc, rời khỏi Hà Tây. Đồi Hồng Sa là nơi cư trú của Đàn đại nhân, không nỡ vứt bỏ, cho nên tặng đất bắc này cho Tào mỗ…
Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!
Gần như trong lòng tất cả mọi người đều tự mắng Đàn Chá.
Ngươi đi thì đi, không ngờ còn đem đồi Hồng Sa bán cho triều đình! Không sai, chính là bán! Nếu như không như vậy, ngươi sao có thể dễ dàng nhường được. Vốn dĩ, Đàn Chá nếu đi rồi, các bộ lạc lớn khác có thể tranh đoạt quyền sở hữu đồi Hồng Sa.
Nhưng bây giờ, trực tiếp quy tất cả về triều đình.
Ngươi muốn tranh đoạt, vậy chính là muốn đối nghịch với triều đình, đối nghịch với Tào Bằng.
Ngươi dám không biết xấu hổ sao?
Chỉ là vì sao ta chờ mãi mà không gặp được việc tốt như vậy…
Đặc biệt vài thủ lĩnh sinh hoạt gần đồi Hồng Sa thì kích động khóc không ra nước mắt.
Trước kia bị Đàn Chá áp chế, khó khăn lắm tên này mới đi, lại đến một Tào Bằng còn ác hơn so với Đàn Chá.
- Vị nào là Cảnh đại nhân?
Cảnh Khánh bất thình lình nghe Tào Bằng gọi mình, theo bản năng đứng lên, khom người nói:
- Tại hạ Cảnh Khánh.
- Cảnh đại nhân, sau đầu xuân, mời ngài rời khỏi bãi chăn nuôi đi.
- A?
Cảnh Khánh ngẩn người, hai con mắt mở to, sau một lúc lâu không có chút phản ứng.
Đám người Thu Nô lại mịt mờ không biết lời nói này của Tào Bằng là có ý gì? Không ngờ lại khiến cho Cảnh Khánh nhường lại địa bàn của y? Thế chẳng phải là nói, con trai của Cảnh Khánh rất được Tào Bằng coi trọng? Sao lại bị đuổi đi vậy.
Cảnh Khánh càng thêm hồ đồ, lỗ tai vang lên vo ve, trong đầu trống rỗng…
Nhường bãi chăn nuôi?
Tào Bằng này rốt cuộc là có ý gì?
- Hồng Thủy năm tới bố trí huyện, bãi chăn nuôi của nhà Cảnh Đại nhân lại thuộc cai quản của huyện Hồng Thủy, thật không hợp tiếp tục ở chỗ này.
Tào Bằng nhìn sắc mặt Cảnh Khánh tái nhợt, đột nhiên mỉm cười.
- Tuy nhiên, Tào Mỗ cũng không thể để cho ngươi rời khỏi như vậy. Như vậy đi, năm tới sau khi xây xong thành Hồ Bảo, ngươi sẽ là Hồ trưởng. Ta sẽ thượng tấu lên triều đình cho ngươi là Cảnh huyện trưởng, báo lên Thượng thư phủ. Chỉ là, nếu như vậy, Cảnh huyện trưởng cần giao bộ khúc của ngươi ra, đồng thời đăng kí tạo sách mới có thể…Cảnh đại nhân? Cảnh đại nhân?
- A...Có hạ quan.
Tào Bằng nhìn Cảnh Khánh mỉm cười
- Cảnh đại nhân, ngươi yên tâm. Ngươi hôm nay nếu như đã đến đây, chính là đã giữ thể diện cho Tào Bằng ta, là bằng hữu của chúng ta. Đối với bằng hữu, Tào Bằng sẽ không bạc đãi. Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý, ta cũng có thể mua bãi chăn nuôi cho ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ tự mình sắp xếp.
Không đợi Tào Bằng nói xong, Cảnh Khánh thốt ra:
- Hạ quan nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của tướng quân.
Diện tích của tòa lầu này chiếm gần hai nghìn mét vuông đất ở giữa tòa thành trì, hiện ra gây cho người ta sự chú ý.
Bên ngoài tòa lầu, là ba trăm Hắc Mạo thủ hộ Nha binh.
Chỉ nhìn nha binh được trang bị đến tận răng này, khiến cho các đại nhân đỏ mắt thèm khát.
Giáp đen mũ đen, ôm đao cầm thuẫn, đứng trang nghiêm ở hai bên ngoài cửa chính của tòa. Mỗi một người hùng hổ, khí phách hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.
Cảnh Khánh từng nghe Cảnh Lâm nói qua, dưới tay Tào Bằng có một nhóm ba trăm tên thân quân, tên là Hắc Mạo, hiệu là nha binh, mỗi một người đều dũng mãnh vạn người không ai bằng. Lúc trước Cảnh Khánh không gặp qua nên chút không tin lắm. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cũng không khỏi vì sát khí của Hắc Mạo này mà kinh động run sợ. Đây tuyệt đối là một đội ngũ đáng sợ, đủ để ngăn chặn thiên quân vạn mã.
Thiên quân chính là thiên quân!
Tào Bằng chỉ là tộc chất của Tào Tháo, còn có thân binh hùng tráng như vậy.
Thật không biết Hổ Báo kỵ trong truyền thuyết - thủ hạ của Tào Tư Không kia sẽ như thế nào đây?
Tào Bằng ban đầu ở trước mặt Cảnh Lâm đã khuếch trương mức độ lợi hại của Hổ Báo kỵ binh. Nhưng nói thật, Hổ Báo kỵ binh tuy rằng hung hãn, nhưng chưa chắc có thể bằng được Hắc Mạo nha binh của Tào Bằng. Mà không nói đến nhân viên và trang bị, chỉ riêng mức độ huấn luyện khắc nghiệt, cho dù là Hổ Báo kỵ đối mặt phải cũng sẽ lâm vào cảnh kinh hãi. Tào Bằng nghiêm ngặt dựa theo phương thức chọn lựa Hãm Trận Doanh năm đó, đã dùng một số phương pháp luyện binh hậu thế. Ngoại trừ điều đó ra, đồ ăn thức uống của Hắc Mạo được bố trí nhiều thịt bò hơn hẳn so với người bình thường cũng khiến người ta không dám tưởng tượng. Phải biết rằng, Tào Tháo đã hạ lệnh, không cho giết mổ trâu bò.
Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, có tiền, căn bản sẽ không để ý đến vấn đề thịt bò này.
Số người Hổ Báo kỵ, gấp mấy lần Hắc Mạo.
Nhưng mà tiêu pha tiền lụa, lại dường như giống nhau, thậm chí phí dùng của Hắc Mạo, so với Hổ Báo kỵ còn cao hơn một bậc…
Tuy nhiên, Tào Bằng cũng hiểu rõ Hắc Mạo không thể được phổ biến.
Ở trong niên đại vật tư vô cùng thiếu hụt, tiêu pha một năm của Hắc Mạo đủ để cho một quận chi tiêu. Như vậy cũng là nguyên nhân chủ yếu Tào Bằng không chịu mở rộng Hắc Mạo. Hắn đích thực là có tiền, nhưng cũng chỉ có thể làm tới trình độ này mà thôi.
Trong tòa lầu này, cái da sói rải đất, ở giữa có một lối đi màu đỏ.
Nếu như nhìn kỹ, lối đi màu đỏ này, rõ ràng là dùng da hồ ly lửa ở Hà Tây đặc biệt chế thành, ở Trung Nguyên giá trị nghìn vàng.
Hai bên trưng bày ra hai kiểu dáng ghế dựa kỳ lạ, chính giữa có một tấm áo soái án mặt sau đặt một ghế bành có tấm khoác da hổ trắng. Điều này nếu như là ở hậu thế, những món da lông trong lều trại nhỏ bé này, đủ để xử bắn Tào Bằng mười lần.
Tuy nhiên ở trong niên đại này, dường như nhìn đã quá quen thuộc.
Trong tòa lầu có thiết chế hai cái hỏa lò, bên trong đang thiêu đốt than đỏ rực.
Vừa tiến đến, hơi ấm phả vào mặt làm cho tâm trạng của chư vị đại nhân lập tức thả lỏng, cảm xúc khẩn trương cũng theo đó mà tiêu tan không ít.
Đồ trang trí ở đây đang khiến cho mọi người khiếp sợ, chợt nghe có người ở ngoài lêu vải hô:
- Tào tướng quân đến!
Theo một tiếng hô quát, Tào Bằng cất bước đi vào trong tòa lầu.
Chỉ thấy hắn toàn thân khoác một chiếc da cừu trắng tuyết, bên trong chụp một cái mũ đội đầu phun nước sơn màu đen, tay cầm một thanh trường đao.
Ở phía sau hắn là Vương Song, Tào Chương, Ngưu Cương, Thái Địch khẩn trương đi theo.
Theo sát sau là một loạt văn võ đi theo, nối đuôi nhau mà vào.
Khi mọi người tiến vào trong tòa lầu, Hàn Đức và một người thanh niên mặt đen vạm vỡ chắc nịch, đang khoanh tay trước ngực đứng thủ ở trong cửa chính.
Tào Bằng đi thẳng đến sau soái án, ánh mắt đảo qua trên người mọi người, bỗng dưng nhoẻn miệng cười.
- Tào Bằng hôm qua công vụ bận rộn không thể tự mình chiêu đãi chư công, nếu có chỗ nào sơ suất, sin chư công lượng thứ.
Dứt lời, hắn dùng tay hướng về phía trong lều lớn thi lễ với chư vị đại nhân. Chư vị đại nhân nào thất lễ, mỗi một người vội vàng khom người đáp lễ.
- Ta xin giới thiệu với chư công.
Tào Bằng chỉ vào người tên thanh niên đen thùi kia.
Người này nhìn qua cũng chỉ hai mươi bốn hai mười lăm tuổi, vô cùng xấu xí. Nhưng, y dường như lại rất thản nhiên, hướng về phía chư vị đại nhân hơi hạ thấp người, cũng không nói chuyện.
- Vị này chính là Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên, trận chiến bãi Phượng Minh, do hắn bày mưu tính kế, tiêu diệt toàn bộ ba vạn đại quân Khương Hồ.
Trong lầu truyền tới từng đợt hô nhỏ.
Không ai biết Bàng Thống, nhưng cái tên Phượng Sồ, mọi người đều biết.
Người này ở bãi Phượng Minh bày mưu nghĩ kế, làm cả Hà Tây đều lâm vào chấn động. Hóa ra người thanh niên xấu xí này, chính là Bàng Sĩ Nguyên.
- Đây là Bộ Chất - Bộ Tử Sơn, vốn là huynh đệ của Tào Hữu Học ta. Lần này ta phụng mệnh trấn giữ và bảo hộ Hà Tây, Tử Sơn làm quận thừa của ta, ngày sau không thiếu được qua lại với chư công, còn mong mọi người lượng thứ.
Quận thừa là người nào?
Những người Khương Hồ người Hung Nô này cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng ai cũng biết, khi nghe được hai chữ Quận thừa, không khỏi giật mình.
Chữ ‘Quận’ này là chỉ cái gì?
Chẳng lẽ, triều đình muốn bố trí quận ở Hà Tây?
Nếu nói như vậy, triều đình quyết tâm chiếm lại Hà Tây, đã lộ rõ không nghi ngờ gì chính là Tào Bằng đã bố trí thôn Liêm Bảo và Phượng Minh Bảo, dường như cũng trở nên hợp lẽ. Quận thừa, đây có thể là người thứ hai dưới Thái thú, chưởng quản các loại sự vụ nội chính.
Trước khi Cảnh Khánh đến từng được Cảnh Lâm nói về một chút quan chế của triều đình.
Trong lòng y run lên, lập tức hiểu hôm nay mục đích Tào Bằng triệu tập mọi người đến: đây chính là ván bài lật ngửa, phải phân chia lợi ích…
Theo phản ứng bản năng, y hướng xung quanh nhìn thoáng qua lại phát hiện ra rất nhiều đại nhân bộ lạc vẫn chưa đến.
Trong đó cũng bao gồm Đậu Lan, còn có cả đại nhân bộ lạc Hồng Trạch. Nói cách khác, sau ngày hôm nay, những người này sẽ bị đuổi ra khỏi quyền lợi đoàn thể của Hà Tây. Tào Bằng đã chuẩn bị động thủ rồi, muốn động thủ toàn bộ Hà Tây rồi!
Trong lòng Cảnh Khánh, rất là không thoải mái.
Bởi vì y biết, từ hôm nay về sau, rất nhiều lão huynh đệ coi như xong rồi!
Lý Kỳ, đúng rồi, Lý Kỳ đâu?
Nghe nói quan hệ Lý Kỳ và Tào Bằng tốt lắm, sao lần thương nghị này, lại không có Lý Kỳ đến?
Là Lý Kỳ phải hạ quyết tâm cùng với Đậu Lan đứng chung một chỗ, hay là…Không có khả năng, nếu như Lý Kỳ muốn ủng hộ Đậu Lan, sẽ không cho Lý Đinh đi bãi Phượng Minh. Cũng vẫn là nói, Lý Kỳ tự mình, cùng với Tào Bằng đã có ước định bí mật?
Nghĩ đến đây, Cảnh Khánh giật mình một cái, một luồng khí lạnh xông thẳng vào xương sống của y.
Nếu như đúng là y đoán như vậy, thủ đoạn này của tên Tào Bằng thật quá lợi hại, đã âm thầm an bài ổn thỏa?
Trước có Đàn Chá rời khỏi, sau có Lý Kỳ…
Hơn nữa hắn thừa lệnh vua trấn giữ và bảo hộ tên chính thống, cùng với đại thắng ở bãi Phượng Minh, Hà Tây ai còn có thể tranh chấp với hắn?
Cảnh Khánh đột nhiên cảm thấy có chút may mắn!
Vốn dĩ, y cũng không nghĩ tới, nhưng lại không nghe theo lời khuyên bảo Cảnh Lâm, cuối cùng là đến đây.
Nếu không có Cảnh Lâm, có lẽ Cảnh gia từ nay sẽ xuống dốc, cũng không biết Tào Bằng cho gã được lợi ích gì?
Trong lúc nhất thời, Cảnh Khánh suy nghĩ trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Tào Bằng lại lần lượt hướng về phía mọi người giới thiệu, đám người Từ Thứ, Gỉa Tinh, Hách Chiêu, Hạ Hầu Lan.
Cuối cùng, hắn chỉ tên Hàn Đức đối diện với tên mặt đen:
- Còn đây là Phan Văn Giai, có lẽ chư công cũng không quen thuộc. Mỗ và Văn Giai quen biết đã lâu, từng giúp đỡ ta ở cuộc chiến Khúc Dương. Hắn lúc trước làm Đô Úy Giáp Khâu, hiện nay làm Giáo Úy Chinh Khương, cùng với hai người Đặng Phạm, Đặng Nghiêm Pháp cùng nhau quản lý quân sự Hà Tây. Hách Bá Đạo và Phục Hầu Tử U làm Tư Mã Hà Tây, Từ Nguyên Trực làm chủ bộ Hà Tây, Hàn Đức làm binh Tào duyện Hà Tây.. (Duyện: nhân viên, chức quan phó giúp việc thời xưa) Ngoại trừ mấy người đang ngồi ở đây, còn có Liêm Trường Giả Quỳ, Liêm Úy Doãn Phụng, cùng với Phượng Minh Trưởng Mạnh Kiến chưa tới. Những người này, chính là trợ thủ sau này của Hà Tây nên nếu có chút mạo phạm, mong chư công thông cảm.
Đám người Bộ Chất đứng dậy, chắp tay nói:
- Mong chư công thông cảm.
Các vị đại nhân vội đứng dậy đáp lễ không ngừng, tay chân luống cuống.
Tào Bằng cởi bỏ y phục, Vương Song tiến lên tiếp nhận. Hắn ngồi dựa sau ghế da hổ, từ trên soái án mang đến một quyển sách.
- Đầu xuân năm sau, mỗ tướng xây dựng thành ở đồi Hồng Sa, lấy tên là Hồ Bảo.
- Cái gì?
Mọi người nghe được tin này, lập tức kinh ngạc!
Đồi Hồng Sa, là địa bàn của Đàn Chá kia. Tào Bằng lại muốn xây dựng thành trên đồi Hồng Sa, há không phải nói là muốn khai chiến với Đàn Chá?
Tào Bằng đem quyển sách trong tay giơ lên
- Chư công hiểu lầm rồi. Ta đã cùng với Đàn đại nhân định ước, bắt đầu từ hôm nay, Đàn đại nhân là vì triều đình đảm nhiệm chức Giáo Úy Bình Bắc, hộ Hán Tướng quân, mà kế hoạch tiếp theo sẽ do triều đình phân công. Sau đầu xuân, Đàn đại nhân sẽ xuất binh Mạc Bắc, rời khỏi Hà Tây. Đồi Hồng Sa là nơi cư trú của Đàn đại nhân, không nỡ vứt bỏ, cho nên tặng đất bắc này cho Tào mỗ…
Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!
Gần như trong lòng tất cả mọi người đều tự mắng Đàn Chá.
Ngươi đi thì đi, không ngờ còn đem đồi Hồng Sa bán cho triều đình! Không sai, chính là bán! Nếu như không như vậy, ngươi sao có thể dễ dàng nhường được. Vốn dĩ, Đàn Chá nếu đi rồi, các bộ lạc lớn khác có thể tranh đoạt quyền sở hữu đồi Hồng Sa.
Nhưng bây giờ, trực tiếp quy tất cả về triều đình.
Ngươi muốn tranh đoạt, vậy chính là muốn đối nghịch với triều đình, đối nghịch với Tào Bằng.
Ngươi dám không biết xấu hổ sao?
Chỉ là vì sao ta chờ mãi mà không gặp được việc tốt như vậy…
Đặc biệt vài thủ lĩnh sinh hoạt gần đồi Hồng Sa thì kích động khóc không ra nước mắt.
Trước kia bị Đàn Chá áp chế, khó khăn lắm tên này mới đi, lại đến một Tào Bằng còn ác hơn so với Đàn Chá.
- Vị nào là Cảnh đại nhân?
Cảnh Khánh bất thình lình nghe Tào Bằng gọi mình, theo bản năng đứng lên, khom người nói:
- Tại hạ Cảnh Khánh.
- Cảnh đại nhân, sau đầu xuân, mời ngài rời khỏi bãi chăn nuôi đi.
- A?
Cảnh Khánh ngẩn người, hai con mắt mở to, sau một lúc lâu không có chút phản ứng.
Đám người Thu Nô lại mịt mờ không biết lời nói này của Tào Bằng là có ý gì? Không ngờ lại khiến cho Cảnh Khánh nhường lại địa bàn của y? Thế chẳng phải là nói, con trai của Cảnh Khánh rất được Tào Bằng coi trọng? Sao lại bị đuổi đi vậy.
Cảnh Khánh càng thêm hồ đồ, lỗ tai vang lên vo ve, trong đầu trống rỗng…
Nhường bãi chăn nuôi?
Tào Bằng này rốt cuộc là có ý gì?
- Hồng Thủy năm tới bố trí huyện, bãi chăn nuôi của nhà Cảnh Đại nhân lại thuộc cai quản của huyện Hồng Thủy, thật không hợp tiếp tục ở chỗ này.
Tào Bằng nhìn sắc mặt Cảnh Khánh tái nhợt, đột nhiên mỉm cười.
- Tuy nhiên, Tào Mỗ cũng không thể để cho ngươi rời khỏi như vậy. Như vậy đi, năm tới sau khi xây xong thành Hồ Bảo, ngươi sẽ là Hồ trưởng. Ta sẽ thượng tấu lên triều đình cho ngươi là Cảnh huyện trưởng, báo lên Thượng thư phủ. Chỉ là, nếu như vậy, Cảnh huyện trưởng cần giao bộ khúc của ngươi ra, đồng thời đăng kí tạo sách mới có thể…Cảnh đại nhân? Cảnh đại nhân?
- A...Có hạ quan.
Tào Bằng nhìn Cảnh Khánh mỉm cười
- Cảnh đại nhân, ngươi yên tâm. Ngươi hôm nay nếu như đã đến đây, chính là đã giữ thể diện cho Tào Bằng ta, là bằng hữu của chúng ta. Đối với bằng hữu, Tào Bằng sẽ không bạc đãi. Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý, ta cũng có thể mua bãi chăn nuôi cho ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ tự mình sắp xếp.
Không đợi Tào Bằng nói xong, Cảnh Khánh thốt ra:
- Hạ quan nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của tướng quân.
/731
|