Hứa Đô, Tư Không phủ.
Tuy là tam phục, nhưng ở trong Tư Không phủ, không hề có chút cảm giác lo lắng, thậm chí còn làm người ta thấy có phần lạnh run.
Hoàn phu nhân dường như cũng không có gì thay đổi lắm, vẫn như làm rung động lòng người.
Thời gian, vẫn chưa lưu lại nhiều dấu tích trên mặt nàng. Ngược lại, cùng với sự tôi chảy của thời gian, Hoàn phu nhân càng ngày càng đẹp, giống như một viên mật đào hoàn thiện, làm người ta nhìn thấy là không kìm nổi, chỉ muốn bổ nhào tới, hung hăng giành lấy.
Hoàn Bình cung kính đứng khoanh tay, thuật lại tất cả những lời Tào Bằng dặn dò từ đầu đến cuối.
Hoàn phu nhân lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong, sắc mặt có vẻ vui mừng.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Ồ, Tào tướng quân sau cùng còn nói, lời ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.
Hoàn phu nhân thuận miệng nói:
- Đây là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, trong lòng nàng chợt khẽ xao động, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.
Ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.
Đây vốn chỉ là một câu dặn dò vô cùng bình thường, nhưng vào lúc này, lời nói ra dường như lại không hề bình thường.
- Hoàn Bình, đi đường cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.
- Vâng!
Sau khi Hoàn Bình rời khỏi, Hoàn phu nhân bỗng đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa.
Chỉ thấy bóng dáng Hoàn Bình biến mất sau cánh cửa nhỏ ở giao viện. Trong mắt Hoàn phu nhân lộ ra chút sát khí, chợt lại có phần không đành lòng, trên mặt dường như có chút do dự. Ý tứ những câu nói của Tào Bằng, nàng đã hiểu rõ…
Nếu là lúc bình thường, những lời đó không đáng quan tâm.
Nhưng đây chính là bí mật liên lạc, hiển nhiên là không thể để người khác biết được.
Người có thể hiểu được việc này, là bản thân nàng, Tào Bằng, còn có cả Hoàn Bình, tổng cộng có ba người. Tào Bằng biết rõ Hoàn Bình chính là tâm phúc, còn cẩn thận dặn dò một câu: Không thể để người thứ ba biết. Ý tứ đó, chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?
Hoàn phu nhân, Hoàn Bình, còn có Tào Bằng, trong ba người có một người phải chết.
Người này không thể là Hoàn phu nhân, cũng không thể là Tào Bằng, như vậy người phải chết, chẳng phải đã quá rõ ràng?
Chỉ khi Hoàn Bình chết… mới thật sự là “không để người thứ ba biết”.
Nhưng, Hoàn Bình theo nàng đã nhiều năm…
Trong mắt Hoàn phu nhân hiện lên một chút vẻ đau đớn, cắn môi một cái, như đã hạ quyết tâm.
Thời gian, đang trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, đã gần đến đầu thu, quận Hà Tây sắp đón vụ thu hoạch vào mùa thu.
Tĩnh mịch như tờ, như bãi biển lúc hoàng hôn, uy phong… nhấp nhô như cuộn sóng… Nhìn những ánh sáng màu vàng kim đó, Tào Bằng đứng trên lầu cổng thành huyện Hồng Thủy, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ. Hà Tây sắp vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Một năm nay, hắn đã tập trung đầu tư vào quận Hà Tây tỉ tỉ đồng? Tiền lời Hải Tây hai năm gần như bị hắn lấy dùng hết vào đây, nên mới có vụ thu hoạch Hà Tây như ngày hôm nay. Trên thảo nguyên, truyền đến tiếng hát du dương. Trời trong xanh, mây trắng vẩn vơ, cùng sắc vàng óng ánh trải rộng khắp nơi này tạo thành một bức họa cực mỹ, khiến lòng hắn vô cùng hứng khởi.
Đây mới là Hà Tây mà hắn từng ước ao!
Đây… mới là Giang Nam bắc thượng trong truyền thuyết.
Những người ra vào huyện thành Hồng Thủy, nhìn thấy Tào Bằng đang đứng trên cổng thành đó, đều xuất phát từ trong lòng… cúi người kính cẩn.
Tào Bằng cũng mỉm cười đáp lễ.
Không ai nói gì, tất cả đều diễn ra trong sự im lặng.
Tào Bằng đứng một lát, sau đó quay người trở vào trong sảnh ma. Bàng Đức đã sai người mang lên một chiếc ghế dựa lớn, Tào Bằng ngồi xuống, ra hiệu cho huynh đệ Bàng Đức cũng cùng ngồi. Sau đó, hắn uống một ngụm rượu nếp tự ủ của Hà Tây, hương thuần thật vừa miệng.
- Không ngờ, Hà Tây giờ đây lại có thể trở nên phồn thịnh như vậy.
Bàng Minh không kìm nổi thốt lên câu cảm thán.
Tào Bằng cười, trong lòng có phần đắc ý.
- Một Huyện này, ta chinh chiến bên ngoài, vẫn chưa dồn quá nhiều sinh lực.
Hà Tây có trình độ phát triển như thế này, toàn bộ sự vất vả của nhóm Lại Tử Sơn… Ha ha, đều nói là công lao của ta, lại không có liên quan đến ta.
Gió, từ ngoài cửa thổi vào, bay luồn qua sảnh ma.
Tào Bằng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm có này.
Hắn lần này trở về Hà Tây, cũng không phải vì sắp đến mùa thu hoạch. Sau khi quận Võ Uy dần dần ổn định, Tào Bằng nghĩ sẽ đưa Bộ Loan và Quách Hoàn đến Cô Tang, nhưng thật không ngờ, tin từ Hà Tây truyền đến, Bộ Loan đã có thai.
Tính ngày tháng, thời gian Bộ Loan có thai chính là ngày Tào Bằng rời khỏi Hà Tây, xuất chinh Võ Uy.
Tuy rằng Bộ Loan không phải chính thất, hơn nữa xuất thân cũng rất bình thường. Nhưng mà cũng nên nói thêm, Bộ Loan này cũng là người hiểu chuyện, được Tào Bằng yêu quý nhất. Nàng khôn khéo tinh tế, lại có sự dịu dàng của nữ tử Giang Nam, không giống phụ nữ phương bắc như Quách Hoàn. Nàng không tranh giành thứ gì, nhưng mỗi sự tình nàng đều làm rất hợp ý hắn. Hiện giờ nghe nói Bộ Loan có thai với mình, Tào Bằng hiển nhiên không dám để nàng phải lặn lội đường xa, vì thế liền vội chạy về huyện Hồng Thủy.
Khoảng cách rất ngắn, thời gian còn sớm.
Tào Bằng, Bộ Loan và Quách Hoàn sau khi thương lượng một chút, quyết định vẫn là chuyển đến Cô Tang.
Đồng hành, còn có mẹ con Thái Diễm. So với huyện Hồng Thủy, Cô Tang ở phía trên hành lang Hà Tây, Thái Diễm cũng đã sớm mong được đi đến đó. Đồng thời, nàng cũng muốn sớm viết xong bộ sách Kinh điển thư tịch kia. Điều kiện của Cô Tang tốt hơn quận Hà Tây nhiều. Có lẽ vài năm nữa, quận Hà Tây gắng sức mới đuổi theo kịp, nhưng theo hiện tại mà nói, Thủy Tang vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, Bộ Loan và Quách Hoàn đi rồi, nàng ở lại Hà Tây cũng không có ý nghĩa gì, ngay người trò chuyện cùng cũng không có…
Dù sao thì Thái Diễm cũng không thể tìm một nam nhân để tâm sự.
Thái Diễm nếu thật muốn đi, như vậy Chân Mật cũng cần đi cùng. Đi theo còn có hai nữ tỳ từ Hứa Đô đến, đều là những người hiểu chuyện, cũng biết đọc chữ. Chiến sự Hà Bắc đã hạ màn. Cáo phá Nghiệp Thành, cũng đồng nghĩa cuộc chiến Hà Bắc đang tiến vào hồi kết. Chân Bí tâm nhớ người thân, lại cũng không dám trở về quê hương vào lúc này.
Nghe nói Hắc Sơn Tặc đã rời núi!
Toàn bộ Trung Sơn quốc đều lâm vào rối loạn.
Tào Tháo đại khai sát giới ở Nghiệp Thành, giết cả bách tính Nghiệp Thành; Trương Yến cũng đánh cướp Trung Sơn quốc, làm người ta cảm thấy kinh hoàng lo sợ.
Cũng may, cùng với việc hai người Trương Liêu và Từ Hoảng chiếm lĩnh hai quận Hà Gian và Bột Hải, Trung Sơn quốc đang dần dần khôi phục ổn định lại.
Dù vậy, Chân Mật cũng không dám trở về.
Nàng cầu xin Thái Diễm, thông qua Thái Diễm tìm được Bộ Oanh, sau đó chuyển tin về nhà.
Trong nhà chỉ sợ rằng cũng đang rối loạn!
Không hiểu mẹ và huynh trưởng của nàng đã có chuẩn bị gì hay chưa?
Nhờ sự thuyết phục của Thái Diễm, Chân Mật dần dần ổn định tậm trạng. Lần này Thái Diễm muốn đi Cô Tang, Chân Mật hiển nhiên phải đi theo.
- Công tử… Thật là nhàn nhã…
Ngay khi Tào Bằng nhắm mắt nghỉ tạm, tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại, Bộ Oanh mặt hớn hở đi vào.
- Tử Sơn, mau ngồi đi!
Tào Bằng vội vàng đứng lên, tiến ra đón.
- Trong khoảng thời gian này, đã khiến Tử Sơn vất vả rồi.
- Công tử sao lại nói như vậy? Trong bộ doanh ở đây rất ổn… Ồ… Không phải công tử đang phiêu lưu ở Võ Uy sao.
Hai người nói khách sáo vài câu. Bộ Oanh cho người mang tới một tập sổ sách.
- Đây là của quận Hà Tây… là tình hình phát triển mấy ngày nay.
- Ồ… Ta quả thực chẳng muốn xem. Tử Sơn thuật lại là được rồi.
Bộ Oanh gật gật đầu, mở sổ ra.
- Nhân khẩu huyện Hồng Thủy hiện nay đã có hơn bốn trăm nghìn…
- Sao lại nhiều như vậy?
- Gần nhất, theo như công tử dặn bảo, ta đã thêm cả dị tộc Khương Hồ đã quy phục và chịu giáo hoá. Công tử đưa ra điều kiện ưu ái như vậy, có rất nhiều người Khương Hồ quy thuận chúng ta. Chỉ trong mấy tháng gần đây, có thêm vài tạp chủng người Hồ đến quy thuận, nhân khẩu ước chừng cũng khoảng sáu, bảy nghìn người. Đồng thời… cũng nên cảm ơn Cao Can. Y dụng binh ở Hà Đông, làm dân chúng thành Hà Đông hoảng sợ, vì thế chỉ trong có mấy tháng, người từ Hà Đông đến Hà Tây… cũng không ít… Tính sơ sơ, huyện Hồng Thủy cũng tăng thêm gần năm nghìn người, còn bên Liêm Bảo thì tăng hơn ba nghìn người.
Cường độ khai hoang sau thu… ắt phải tăng lên nhiều.
Hà Tây địa thế hơi cao, cho nên ta chuẩn bị khai hoang khu ven bờ sông phía tây… Đợi sang năm, đất canh tác ở Hà Tây có thể đạt tới hơn chục vạn khoảnh.
(1 khoảnh = 100 mẫu, chừng 6,6667 hec-ta)
Lượng dân số này, đúng là có thể làm dân số lên tới hơn bốn trăm nghìn…
- Về phương diện lương thực thì sao?
Dân số Hà Tây bốn trăm nghìn người, cũng nói lên rằng đã tăng hơn một nửa số dân.
Điều đầu tiên làm Tào Bằng suy xét đến chính là vấn đề lương thực. Dân dĩ thực vi thiên… Bụng không đói thì mới có thể xây dựng quê hương.
Bộ Oanh nói:
- Hình thức mùa thu năm nay của Hà Tây rất tốt, ta tính qua một chút, cũng đã có sáu vạn khoảnh đất vườn, đủ để đảm bảo lương thực tồn của các huyện trong quận phủ. Ngoài ra, Tô Hành Thủ đã cử thương đội đi Tây Xuyên mua lương thực… Nghe nói, năm nay Tây Xuyên mưa thuận gió hòa, nghĩ ắt là vụ mùa bội thu. Lương thực của thành đô đã hạ đến hai mươi quan, thấp hơn năm lần so với Trung Nguyên. Nhưng cụ thể có thể mua được bao nhiêu lương thực, hiện tại còn chưa thể chắc chắn, cần đợi Tô Hành Thủ xác nhận đã.
Tây Xuyên?
Chân mày Tào Bằng nhếch lên… Trong lòng không khỏi chấn động.
Lý Nho đã bắt đầu hành động rồi sao?
Hắn lúc trước giao việc này cho Lý Nho, nói xong thì không hỏi lại.
Cho nên cụ thể Lý Nho giải quyết như thế nào, triển khai hành động ra sao? Tào Bằng cũng không rõ ràng cho lắm.
Nhưng nếu Lý Nho đã hành động, như vậy hắn nhất định phải đẩy nhanh hoạt động ở Hứa Đô.
Ngẫm nghĩ một chút, Tào Bằng gật đầu.
- Năm sau, còn cần phải đầu tư bao nhiêu?
Bộ Oanh do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, nếu tạm thời ngừng việc mua nô lệ ở Mạc Bắc, phỏng chừng sẽ không cần nhiều lắm; nhưng nếu tiếp tục mua nô lệ, e rằng phải cần một khoản tiền khá lớn. Số lượng cụ thể, ta cũng cần bàn bạc qua với Tô Hành Thủ, sau đó mới có thể xác định. Nhưng Bộ Oanh tính qua, đại khái ít nhất cũng cần hơn tám mươi triệu đồng…
Huynh đệ Bàng Đức, Bàng Minh đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng run lên.
Không đến Hà Tây, không biết phá sản là gì.
Chỉ nghe số tiền hai người Tào Bằng trao đổi, cũng đã khiến họ cảm thấy phát run. Nhiều là cả trăm triệu, ít cũng phải mấy chục triệu.
Bàng Đức xem như là biết, thế nào gọi là tài lực hùng hậu.
Võ Uy cũng coi như là có gia sản bền chắc, có thể tính toán đâu ra đấy, chỉ sợ còn không bằng tiền lụa trả công người ta nói một câu.
Thật không ngờ, bao nhiêu của cải như vậy, đã mau chóng hao hết hầu bao của Tào Bằng.
Từ khi hắn tổ chức và thành lập ở Hải Tây, quan thụ muối thô, buôn bán dẫn muối, tiền lãi mấy năm nay, gần như tất cả đều dồn vào Hà Tây. Dĩ nhiên, tiền hắn dùng là lấy từ chính hầu bao của hắn. Phủ Phụng Xa Hầu đương nhiên cũng có góp vốn, nhưng hắn sẽ không dùng đến. Nhưng dù vậy, Tào Bằng cũng cảm thấy rất áp lực. Tám mươi triệu, khác nào muốn lấy mạng của hắn!
- Việc mua nô lệ không thể ngừng.
Chẳng những không thể ngừng, còn phải làm lớn hơn… Bên Tô Song sợ rằng trong lúc nhất thời cũng khó mà mở rộng đường đi, chúng ta cần phải nghĩ cách. Sóc Phương còn chưa loạn, Tiên Ti vẫn chưa đủ để thương gân động cốt. Tử Sơn, chuyện này ngươi không cần lo, khoản tiền này không lấy từ trong phủ của ta ra, ta sẽ thông qua thương hội nghĩ cách giải quyết. Tám mươi triệu, còn quá ít!
Cuộc chiến Hung Nô ở nam Sóc Phương dường như đang dần dần hạ màn.
Lưu Báo chiếm Sóc Phương, thông đồng với Cao Can, nhanh chóng ổn định thế trận.
So sánh, ngoài Tiên Ti ở Hà Sáo ra, liền có vẻ đã cố hết sức. Sau lưng hắn còn có một Tiên Ti của Kha Bỉ Năng, lúc nào cũng uy hiếp địa bàn của hắn. Nếu không phải Tào Bằng mời Đàn Thác đi Mạc Bắc, liên thủ ngầm, e rằng hắn đã chống đỡ không nổi. Mua bán nô lệ, hiện tại phải chi một khoản tiền lớn trong tay ra. Nếu Tào Bằng ngừng việc mua bán, hai người chỉ sợ rằng sẽ khó mà chống đỡ được tiếp. Cho dù bọn họ có tin tưởng, Tào Bằng cũng chỉ có thể không ngừng gia tăng cường độ…
Nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má, Tào Bằng cười khổ nói:
- Ta biết, Tử Sơn đến tìm ta, tất nhiên không phải là chuyện tốt.
- Chuyện tốt ư?
Bộ Oanh mỉm cười.
- Nếu nói chuyện tốt, còn có một chuyện.
Y vỗ vỗ tay, ngay sau đó liền thấy hai người tùy tùng khiêng một cái giỏ đi vào.
- Công tử, đây là gì?
Tào Bằng nhìn lướt qua, mắt hơi xúc động.
- Than chì?
- Đúng vậy… Thời gian trước, khi Cảnh Quân tuần tra ở thị trấn Tây Bắc, chính là khi công tử tiêu diệt rừng hoa cúc của Thạch Khôi, thì phát hiện loại than chì này. Tuy nhiên, dường như có chút không giống với than chì mà lúc trước chúng ta từng thấy.
- Không giống?
Tào Bằng đứng lên, đi đến cạnh cái sọt đó, đưa tay vào trong lấy ra một vật màu đen tuyền.
- Than cốc?
Tào Bằng nhận ra, vật màu đen tuyền này không phải than chì bình thường, mà là than cốc.
Hoàng Hoa Lâm làm sao lại xuất hiện loại này?
Trong trí nhớ của Tào Bằng, than cốc dường như phải trải qua gia công mới có thể thành. Nhớ hồi còn nhỏ, quê hắn cũng có một nhà máy luyện chế than cốc.
Nói điều kiện là phải ngăn than bùn cách khí, đun nóng đến khoảng một nghìn độ, sau khi để khô ráo, nhiệt giải, nóng chảy, dính kết, cô đặc và gom lại, cuối cùng mới có thể thành than cốc. Quá trình này, gọi là luyện than cốc ở nhiệt độ cao, hay là radium khô ở nhiệt độ cao.
Thứ này, qua lò cao trị luyện là điều kiện không thể thiếu.
Kỳ thật, từ thời Hán, người ta đã phát hiện ra than đá.
Chỉ có điều khi ấy rất nhiều người không hề nhận thức được, đã từng có người thỉnh giáo cao tăng chùa Bạch Mã, nói cái này gọi là “Kiếp khôi chi khôi”.
Cổ nhân, tôn kính thiên địa, tôn kính qủy thần.
Cũng không dám trắng trợn tiến hành khai thác. Chỉ có điều tại nơi than đá lộ ra đó, nhặt được thì sử dụng mà thôi, cho nên không tính là phổ biến.
Tào Bằng đặt cục than cốc vào trong giỏ, ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Tử Sơn, tìm Cảnh Quân đến đây, bảo anh ta dẫn ta đi xem qua Hoàng Hoa Lâm.
- Vâng!
Cảnh Quân, hiện giờ là binh quân Tào ở huyện Hồng Thủy, dưới quyền Lý Kỳ.
Tào Bằng và huynh đệ Bàng Đức vội vàng đi xuống thành lâu, quân sĩ đã chuẩn bị sẵn ngựa.
Hắn nhảy lên ngựa, vừa định rời đi thì nghe thấy những âm thanh ồn ào hỗn loạn từ phía cổng thành truyền đến…
- Chúng ta là gia quyến của Tào tướng quân, sao lại ngăn cản, không cho vào thành?
Tào Bằng nghe thấy ngẩn ra.
Gia quyến của hắn?
Chẳng lẽ là mấy người Nguyệt Anh đã đến? Không thể nào! Lúc trước các nàng còn sai người đưa tin, nói là không thể tới. Những người này, là từ đâu đến?
Hắn đưa mắt nhìn về phía cổng thành…
Tuy là tam phục, nhưng ở trong Tư Không phủ, không hề có chút cảm giác lo lắng, thậm chí còn làm người ta thấy có phần lạnh run.
Hoàn phu nhân dường như cũng không có gì thay đổi lắm, vẫn như làm rung động lòng người.
Thời gian, vẫn chưa lưu lại nhiều dấu tích trên mặt nàng. Ngược lại, cùng với sự tôi chảy của thời gian, Hoàn phu nhân càng ngày càng đẹp, giống như một viên mật đào hoàn thiện, làm người ta nhìn thấy là không kìm nổi, chỉ muốn bổ nhào tới, hung hăng giành lấy.
Hoàn Bình cung kính đứng khoanh tay, thuật lại tất cả những lời Tào Bằng dặn dò từ đầu đến cuối.
Hoàn phu nhân lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong, sắc mặt có vẻ vui mừng.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Ồ, Tào tướng quân sau cùng còn nói, lời ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.
Hoàn phu nhân thuận miệng nói:
- Đây là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, trong lòng nàng chợt khẽ xao động, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.
Ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.
Đây vốn chỉ là một câu dặn dò vô cùng bình thường, nhưng vào lúc này, lời nói ra dường như lại không hề bình thường.
- Hoàn Bình, đi đường cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.
- Vâng!
Sau khi Hoàn Bình rời khỏi, Hoàn phu nhân bỗng đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa.
Chỉ thấy bóng dáng Hoàn Bình biến mất sau cánh cửa nhỏ ở giao viện. Trong mắt Hoàn phu nhân lộ ra chút sát khí, chợt lại có phần không đành lòng, trên mặt dường như có chút do dự. Ý tứ những câu nói của Tào Bằng, nàng đã hiểu rõ…
Nếu là lúc bình thường, những lời đó không đáng quan tâm.
Nhưng đây chính là bí mật liên lạc, hiển nhiên là không thể để người khác biết được.
Người có thể hiểu được việc này, là bản thân nàng, Tào Bằng, còn có cả Hoàn Bình, tổng cộng có ba người. Tào Bằng biết rõ Hoàn Bình chính là tâm phúc, còn cẩn thận dặn dò một câu: Không thể để người thứ ba biết. Ý tứ đó, chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?
Hoàn phu nhân, Hoàn Bình, còn có Tào Bằng, trong ba người có một người phải chết.
Người này không thể là Hoàn phu nhân, cũng không thể là Tào Bằng, như vậy người phải chết, chẳng phải đã quá rõ ràng?
Chỉ khi Hoàn Bình chết… mới thật sự là “không để người thứ ba biết”.
Nhưng, Hoàn Bình theo nàng đã nhiều năm…
Trong mắt Hoàn phu nhân hiện lên một chút vẻ đau đớn, cắn môi một cái, như đã hạ quyết tâm.
Thời gian, đang trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, đã gần đến đầu thu, quận Hà Tây sắp đón vụ thu hoạch vào mùa thu.
Tĩnh mịch như tờ, như bãi biển lúc hoàng hôn, uy phong… nhấp nhô như cuộn sóng… Nhìn những ánh sáng màu vàng kim đó, Tào Bằng đứng trên lầu cổng thành huyện Hồng Thủy, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ. Hà Tây sắp vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Một năm nay, hắn đã tập trung đầu tư vào quận Hà Tây tỉ tỉ đồng? Tiền lời Hải Tây hai năm gần như bị hắn lấy dùng hết vào đây, nên mới có vụ thu hoạch Hà Tây như ngày hôm nay. Trên thảo nguyên, truyền đến tiếng hát du dương. Trời trong xanh, mây trắng vẩn vơ, cùng sắc vàng óng ánh trải rộng khắp nơi này tạo thành một bức họa cực mỹ, khiến lòng hắn vô cùng hứng khởi.
Đây mới là Hà Tây mà hắn từng ước ao!
Đây… mới là Giang Nam bắc thượng trong truyền thuyết.
Những người ra vào huyện thành Hồng Thủy, nhìn thấy Tào Bằng đang đứng trên cổng thành đó, đều xuất phát từ trong lòng… cúi người kính cẩn.
Tào Bằng cũng mỉm cười đáp lễ.
Không ai nói gì, tất cả đều diễn ra trong sự im lặng.
Tào Bằng đứng một lát, sau đó quay người trở vào trong sảnh ma. Bàng Đức đã sai người mang lên một chiếc ghế dựa lớn, Tào Bằng ngồi xuống, ra hiệu cho huynh đệ Bàng Đức cũng cùng ngồi. Sau đó, hắn uống một ngụm rượu nếp tự ủ của Hà Tây, hương thuần thật vừa miệng.
- Không ngờ, Hà Tây giờ đây lại có thể trở nên phồn thịnh như vậy.
Bàng Minh không kìm nổi thốt lên câu cảm thán.
Tào Bằng cười, trong lòng có phần đắc ý.
- Một Huyện này, ta chinh chiến bên ngoài, vẫn chưa dồn quá nhiều sinh lực.
Hà Tây có trình độ phát triển như thế này, toàn bộ sự vất vả của nhóm Lại Tử Sơn… Ha ha, đều nói là công lao của ta, lại không có liên quan đến ta.
Gió, từ ngoài cửa thổi vào, bay luồn qua sảnh ma.
Tào Bằng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm có này.
Hắn lần này trở về Hà Tây, cũng không phải vì sắp đến mùa thu hoạch. Sau khi quận Võ Uy dần dần ổn định, Tào Bằng nghĩ sẽ đưa Bộ Loan và Quách Hoàn đến Cô Tang, nhưng thật không ngờ, tin từ Hà Tây truyền đến, Bộ Loan đã có thai.
Tính ngày tháng, thời gian Bộ Loan có thai chính là ngày Tào Bằng rời khỏi Hà Tây, xuất chinh Võ Uy.
Tuy rằng Bộ Loan không phải chính thất, hơn nữa xuất thân cũng rất bình thường. Nhưng mà cũng nên nói thêm, Bộ Loan này cũng là người hiểu chuyện, được Tào Bằng yêu quý nhất. Nàng khôn khéo tinh tế, lại có sự dịu dàng của nữ tử Giang Nam, không giống phụ nữ phương bắc như Quách Hoàn. Nàng không tranh giành thứ gì, nhưng mỗi sự tình nàng đều làm rất hợp ý hắn. Hiện giờ nghe nói Bộ Loan có thai với mình, Tào Bằng hiển nhiên không dám để nàng phải lặn lội đường xa, vì thế liền vội chạy về huyện Hồng Thủy.
Khoảng cách rất ngắn, thời gian còn sớm.
Tào Bằng, Bộ Loan và Quách Hoàn sau khi thương lượng một chút, quyết định vẫn là chuyển đến Cô Tang.
Đồng hành, còn có mẹ con Thái Diễm. So với huyện Hồng Thủy, Cô Tang ở phía trên hành lang Hà Tây, Thái Diễm cũng đã sớm mong được đi đến đó. Đồng thời, nàng cũng muốn sớm viết xong bộ sách Kinh điển thư tịch kia. Điều kiện của Cô Tang tốt hơn quận Hà Tây nhiều. Có lẽ vài năm nữa, quận Hà Tây gắng sức mới đuổi theo kịp, nhưng theo hiện tại mà nói, Thủy Tang vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, Bộ Loan và Quách Hoàn đi rồi, nàng ở lại Hà Tây cũng không có ý nghĩa gì, ngay người trò chuyện cùng cũng không có…
Dù sao thì Thái Diễm cũng không thể tìm một nam nhân để tâm sự.
Thái Diễm nếu thật muốn đi, như vậy Chân Mật cũng cần đi cùng. Đi theo còn có hai nữ tỳ từ Hứa Đô đến, đều là những người hiểu chuyện, cũng biết đọc chữ. Chiến sự Hà Bắc đã hạ màn. Cáo phá Nghiệp Thành, cũng đồng nghĩa cuộc chiến Hà Bắc đang tiến vào hồi kết. Chân Bí tâm nhớ người thân, lại cũng không dám trở về quê hương vào lúc này.
Nghe nói Hắc Sơn Tặc đã rời núi!
Toàn bộ Trung Sơn quốc đều lâm vào rối loạn.
Tào Tháo đại khai sát giới ở Nghiệp Thành, giết cả bách tính Nghiệp Thành; Trương Yến cũng đánh cướp Trung Sơn quốc, làm người ta cảm thấy kinh hoàng lo sợ.
Cũng may, cùng với việc hai người Trương Liêu và Từ Hoảng chiếm lĩnh hai quận Hà Gian và Bột Hải, Trung Sơn quốc đang dần dần khôi phục ổn định lại.
Dù vậy, Chân Mật cũng không dám trở về.
Nàng cầu xin Thái Diễm, thông qua Thái Diễm tìm được Bộ Oanh, sau đó chuyển tin về nhà.
Trong nhà chỉ sợ rằng cũng đang rối loạn!
Không hiểu mẹ và huynh trưởng của nàng đã có chuẩn bị gì hay chưa?
Nhờ sự thuyết phục của Thái Diễm, Chân Mật dần dần ổn định tậm trạng. Lần này Thái Diễm muốn đi Cô Tang, Chân Mật hiển nhiên phải đi theo.
- Công tử… Thật là nhàn nhã…
Ngay khi Tào Bằng nhắm mắt nghỉ tạm, tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại, Bộ Oanh mặt hớn hở đi vào.
- Tử Sơn, mau ngồi đi!
Tào Bằng vội vàng đứng lên, tiến ra đón.
- Trong khoảng thời gian này, đã khiến Tử Sơn vất vả rồi.
- Công tử sao lại nói như vậy? Trong bộ doanh ở đây rất ổn… Ồ… Không phải công tử đang phiêu lưu ở Võ Uy sao.
Hai người nói khách sáo vài câu. Bộ Oanh cho người mang tới một tập sổ sách.
- Đây là của quận Hà Tây… là tình hình phát triển mấy ngày nay.
- Ồ… Ta quả thực chẳng muốn xem. Tử Sơn thuật lại là được rồi.
Bộ Oanh gật gật đầu, mở sổ ra.
- Nhân khẩu huyện Hồng Thủy hiện nay đã có hơn bốn trăm nghìn…
- Sao lại nhiều như vậy?
- Gần nhất, theo như công tử dặn bảo, ta đã thêm cả dị tộc Khương Hồ đã quy phục và chịu giáo hoá. Công tử đưa ra điều kiện ưu ái như vậy, có rất nhiều người Khương Hồ quy thuận chúng ta. Chỉ trong mấy tháng gần đây, có thêm vài tạp chủng người Hồ đến quy thuận, nhân khẩu ước chừng cũng khoảng sáu, bảy nghìn người. Đồng thời… cũng nên cảm ơn Cao Can. Y dụng binh ở Hà Đông, làm dân chúng thành Hà Đông hoảng sợ, vì thế chỉ trong có mấy tháng, người từ Hà Đông đến Hà Tây… cũng không ít… Tính sơ sơ, huyện Hồng Thủy cũng tăng thêm gần năm nghìn người, còn bên Liêm Bảo thì tăng hơn ba nghìn người.
Cường độ khai hoang sau thu… ắt phải tăng lên nhiều.
Hà Tây địa thế hơi cao, cho nên ta chuẩn bị khai hoang khu ven bờ sông phía tây… Đợi sang năm, đất canh tác ở Hà Tây có thể đạt tới hơn chục vạn khoảnh.
(1 khoảnh = 100 mẫu, chừng 6,6667 hec-ta)
Lượng dân số này, đúng là có thể làm dân số lên tới hơn bốn trăm nghìn…
- Về phương diện lương thực thì sao?
Dân số Hà Tây bốn trăm nghìn người, cũng nói lên rằng đã tăng hơn một nửa số dân.
Điều đầu tiên làm Tào Bằng suy xét đến chính là vấn đề lương thực. Dân dĩ thực vi thiên… Bụng không đói thì mới có thể xây dựng quê hương.
Bộ Oanh nói:
- Hình thức mùa thu năm nay của Hà Tây rất tốt, ta tính qua một chút, cũng đã có sáu vạn khoảnh đất vườn, đủ để đảm bảo lương thực tồn của các huyện trong quận phủ. Ngoài ra, Tô Hành Thủ đã cử thương đội đi Tây Xuyên mua lương thực… Nghe nói, năm nay Tây Xuyên mưa thuận gió hòa, nghĩ ắt là vụ mùa bội thu. Lương thực của thành đô đã hạ đến hai mươi quan, thấp hơn năm lần so với Trung Nguyên. Nhưng cụ thể có thể mua được bao nhiêu lương thực, hiện tại còn chưa thể chắc chắn, cần đợi Tô Hành Thủ xác nhận đã.
Tây Xuyên?
Chân mày Tào Bằng nhếch lên… Trong lòng không khỏi chấn động.
Lý Nho đã bắt đầu hành động rồi sao?
Hắn lúc trước giao việc này cho Lý Nho, nói xong thì không hỏi lại.
Cho nên cụ thể Lý Nho giải quyết như thế nào, triển khai hành động ra sao? Tào Bằng cũng không rõ ràng cho lắm.
Nhưng nếu Lý Nho đã hành động, như vậy hắn nhất định phải đẩy nhanh hoạt động ở Hứa Đô.
Ngẫm nghĩ một chút, Tào Bằng gật đầu.
- Năm sau, còn cần phải đầu tư bao nhiêu?
Bộ Oanh do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, nếu tạm thời ngừng việc mua nô lệ ở Mạc Bắc, phỏng chừng sẽ không cần nhiều lắm; nhưng nếu tiếp tục mua nô lệ, e rằng phải cần một khoản tiền khá lớn. Số lượng cụ thể, ta cũng cần bàn bạc qua với Tô Hành Thủ, sau đó mới có thể xác định. Nhưng Bộ Oanh tính qua, đại khái ít nhất cũng cần hơn tám mươi triệu đồng…
Huynh đệ Bàng Đức, Bàng Minh đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng run lên.
Không đến Hà Tây, không biết phá sản là gì.
Chỉ nghe số tiền hai người Tào Bằng trao đổi, cũng đã khiến họ cảm thấy phát run. Nhiều là cả trăm triệu, ít cũng phải mấy chục triệu.
Bàng Đức xem như là biết, thế nào gọi là tài lực hùng hậu.
Võ Uy cũng coi như là có gia sản bền chắc, có thể tính toán đâu ra đấy, chỉ sợ còn không bằng tiền lụa trả công người ta nói một câu.
Thật không ngờ, bao nhiêu của cải như vậy, đã mau chóng hao hết hầu bao của Tào Bằng.
Từ khi hắn tổ chức và thành lập ở Hải Tây, quan thụ muối thô, buôn bán dẫn muối, tiền lãi mấy năm nay, gần như tất cả đều dồn vào Hà Tây. Dĩ nhiên, tiền hắn dùng là lấy từ chính hầu bao của hắn. Phủ Phụng Xa Hầu đương nhiên cũng có góp vốn, nhưng hắn sẽ không dùng đến. Nhưng dù vậy, Tào Bằng cũng cảm thấy rất áp lực. Tám mươi triệu, khác nào muốn lấy mạng của hắn!
- Việc mua nô lệ không thể ngừng.
Chẳng những không thể ngừng, còn phải làm lớn hơn… Bên Tô Song sợ rằng trong lúc nhất thời cũng khó mà mở rộng đường đi, chúng ta cần phải nghĩ cách. Sóc Phương còn chưa loạn, Tiên Ti vẫn chưa đủ để thương gân động cốt. Tử Sơn, chuyện này ngươi không cần lo, khoản tiền này không lấy từ trong phủ của ta ra, ta sẽ thông qua thương hội nghĩ cách giải quyết. Tám mươi triệu, còn quá ít!
Cuộc chiến Hung Nô ở nam Sóc Phương dường như đang dần dần hạ màn.
Lưu Báo chiếm Sóc Phương, thông đồng với Cao Can, nhanh chóng ổn định thế trận.
So sánh, ngoài Tiên Ti ở Hà Sáo ra, liền có vẻ đã cố hết sức. Sau lưng hắn còn có một Tiên Ti của Kha Bỉ Năng, lúc nào cũng uy hiếp địa bàn của hắn. Nếu không phải Tào Bằng mời Đàn Thác đi Mạc Bắc, liên thủ ngầm, e rằng hắn đã chống đỡ không nổi. Mua bán nô lệ, hiện tại phải chi một khoản tiền lớn trong tay ra. Nếu Tào Bằng ngừng việc mua bán, hai người chỉ sợ rằng sẽ khó mà chống đỡ được tiếp. Cho dù bọn họ có tin tưởng, Tào Bằng cũng chỉ có thể không ngừng gia tăng cường độ…
Nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má, Tào Bằng cười khổ nói:
- Ta biết, Tử Sơn đến tìm ta, tất nhiên không phải là chuyện tốt.
- Chuyện tốt ư?
Bộ Oanh mỉm cười.
- Nếu nói chuyện tốt, còn có một chuyện.
Y vỗ vỗ tay, ngay sau đó liền thấy hai người tùy tùng khiêng một cái giỏ đi vào.
- Công tử, đây là gì?
Tào Bằng nhìn lướt qua, mắt hơi xúc động.
- Than chì?
- Đúng vậy… Thời gian trước, khi Cảnh Quân tuần tra ở thị trấn Tây Bắc, chính là khi công tử tiêu diệt rừng hoa cúc của Thạch Khôi, thì phát hiện loại than chì này. Tuy nhiên, dường như có chút không giống với than chì mà lúc trước chúng ta từng thấy.
- Không giống?
Tào Bằng đứng lên, đi đến cạnh cái sọt đó, đưa tay vào trong lấy ra một vật màu đen tuyền.
- Than cốc?
Tào Bằng nhận ra, vật màu đen tuyền này không phải than chì bình thường, mà là than cốc.
Hoàng Hoa Lâm làm sao lại xuất hiện loại này?
Trong trí nhớ của Tào Bằng, than cốc dường như phải trải qua gia công mới có thể thành. Nhớ hồi còn nhỏ, quê hắn cũng có một nhà máy luyện chế than cốc.
Nói điều kiện là phải ngăn than bùn cách khí, đun nóng đến khoảng một nghìn độ, sau khi để khô ráo, nhiệt giải, nóng chảy, dính kết, cô đặc và gom lại, cuối cùng mới có thể thành than cốc. Quá trình này, gọi là luyện than cốc ở nhiệt độ cao, hay là radium khô ở nhiệt độ cao.
Thứ này, qua lò cao trị luyện là điều kiện không thể thiếu.
Kỳ thật, từ thời Hán, người ta đã phát hiện ra than đá.
Chỉ có điều khi ấy rất nhiều người không hề nhận thức được, đã từng có người thỉnh giáo cao tăng chùa Bạch Mã, nói cái này gọi là “Kiếp khôi chi khôi”.
Cổ nhân, tôn kính thiên địa, tôn kính qủy thần.
Cũng không dám trắng trợn tiến hành khai thác. Chỉ có điều tại nơi than đá lộ ra đó, nhặt được thì sử dụng mà thôi, cho nên không tính là phổ biến.
Tào Bằng đặt cục than cốc vào trong giỏ, ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Tử Sơn, tìm Cảnh Quân đến đây, bảo anh ta dẫn ta đi xem qua Hoàng Hoa Lâm.
- Vâng!
Cảnh Quân, hiện giờ là binh quân Tào ở huyện Hồng Thủy, dưới quyền Lý Kỳ.
Tào Bằng và huynh đệ Bàng Đức vội vàng đi xuống thành lâu, quân sĩ đã chuẩn bị sẵn ngựa.
Hắn nhảy lên ngựa, vừa định rời đi thì nghe thấy những âm thanh ồn ào hỗn loạn từ phía cổng thành truyền đến…
- Chúng ta là gia quyến của Tào tướng quân, sao lại ngăn cản, không cho vào thành?
Tào Bằng nghe thấy ngẩn ra.
Gia quyến của hắn?
Chẳng lẽ là mấy người Nguyệt Anh đã đến? Không thể nào! Lúc trước các nàng còn sai người đưa tin, nói là không thể tới. Những người này, là từ đâu đến?
Hắn đưa mắt nhìn về phía cổng thành…
/731
|