Mùa thu năm Kiến An thứ mười, Hứa Đô lại nghênh đón một mùa thu hoạch hiếm có.
Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân đưa Trương thị, dạo bước ở trong điền viên, cùng hưởng thụ khoái lạc của mùa thu hoạch. Tào Cấp và Lưu Diệp ngồi ở xuống đất ở bờ sông, đổi chén. Hiện giờ, Tào Cấp đã thành một trong số không ít mấy người bạn của Lưu Diệp, y sẽ chạy đến chè chén no say với Tào Cấp…Tào Cấp nay phong quan thành Giáo úy thành môn, nắm giữ kho vũ khí, Phụng Xa Hầu. Quan chức càng ngày càng hiển hách, địa vị càng ngày càng cao, nhưng Tào Cấp lại dường như trở nên, càng ngày càng nhàn nhã.
Làm quan là làm được một chỗ để xoay sở, chính là vấn đề dùng người.
Thủ hạ Tào Cấp hiện giờ cũng coi như là những nhân tài.
Chẳng những có Tào Tuân Tào Bân, con cháu Tào thị này dốc sức, còn có hai huynh đệ, Kim Ngưu Kim Ngân, hàng ngày xử lý tạp vụ.
Tuy nói phong quan Giáo Úy thành môn, nhưng Tào Cấp tự mình rõ nhất, gã không phải là một người có khiếu.
Mỗi ngày chẳng qua là cái đội mão, lộ cái mặt ra, rồi sau đó thì trốn ở trong nhà, hoặc là tìm người uống rượu, hoặc là châm lửa tạo đao, qua thật là nhàn nhã. Chẳng qua, Tào Cấp cảm thấy cuộc sống hiện giờ, dường như cũng không có sung sướng như khi còn ở Cức Dương.
Con trai, ở Tây Bắc; con gái đi theo con rễ, đi Đông quận.
Bạn chí cốt thuở bình sinh, cũng đang ở Lũng Tây, dường như người có thể nói chuyện với gã, càng ngày càng ít…
Tào Cấp đã qua tuổi tứ tuần, hai tóc mai hai bên lộ ra màu hoa râm, nhìn có chút già nua. Gã uống một ngụm rượu, dựa lưng vào sau thân cây, nhìn nước từ trong đầu nhọn bên cạnh dẫn ra, nối liền ra dòng nước toàn bộ điền trang, ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
- Tuyển Thạch, sao lại trầm lặng như vậy?
- Chợp mắt, đã hai năm rồi!
- A?
- A Phúc rời khỏi Hứa Đô, đã hai năm rồi…
Lưu Diệp lập tức hiểu được, Tào Cấp đang nhớ con.
Nhưng mà, ông ta lại không thể nói gì?
Tình hình của Lưu Diệp hiện giờ, cũng không coi là quá tốt, phong quan Chủ Bạt Tư Không. Nhìn qua, dường như rất được trọng dụng, nhưng trên thực tế địa vị lại chỗ đáng ngượng ngùng. Y thân là dòng họ nhà Hán, lại khuynh hướng Tào Tháo, là hoàng tộc không dễ; nhưng thân phận dòng tộc nhà Hán, lại làm cho y ở trong phủ Tư Không, gặp phải sự ngượng ngùng, Tào Tháo tuy chịu dùng y, nhưng chung quy lại không thể tin tưởng hoàn toàn.
Tình huống này, trận chiến Quan Độ, càng lúc càng bộc lộ ra rõ ràng hơn.
Lưu Diệp tuy bất mãn, nhưng cũng không biết, nên xử trí thế nào.
Thời trước ông và nhiều người cùng tìm đến Tào Tháo nương tựa, ngoài thăng quan ra, phần lớn họ đều được trọng dụng. Duy chỉ có ông ta, lúc này lại là nửa vời, thậm chí ngay cả người thân cận cũng không có. Mâu thuẫn giữa Tào Tháo và Hán Đế, hai năm nay có dịu đi. Đặc biệt, sau khi Viên Thiệu chết, Nam Hung Nô lại đại loạn, giống như một chút lập tức hao sạch tinh lực của Hán Đế. Cả ngày, Phục Hoàng hậu ở trong cung trêu chọc, thậm chí ngay cả triều sáng cũng hủy bỏ, dường như đã nhận mệnh rồi…
Có thể càng như vậy, tình hình Lưu Diệp lại càng khổ sở.
- Tuyển Thạch không cần lo lắng, A Phúc ở Lương Châu làm rất xuất sắc.
Tào Cấp mỉm cười, trong lời nói mang theo chút kiêu ngạo,
- Ta cũng không phải lo lắng việc nó làm…Đứa con đó ngay từ đầu, đã biết đi làm gì, nên làm gì. Ở Hải Tây là như vậy, ở Lạc Dương là như vậy, ở Lương Châu cũng như vậy.
- Nếu đã như vậy, Tuyển Thạch còn lo lắng gì nữa?
Tào Cấp cười khổ nói:
- Hôm qua ta nghe người ta nói, Lương Châu lại sắp loạn nữa rồi.
Tay của Lưu Diệp, nhẹ nhàng dừng lại, sau đó gật gật đầu:
- Ta cũng nghe nói vậy…Hán Trung Trương Lỗ không quá thành thật, người Khương tại Nam Bộ Lương Châu dường như cũng có chút lay động. Cơ sở của Mã Đằng ở Kim thành không ổn, tất phải nhân cơ hội làm loạn. Tuy nhiên, vấn đề bên đó của A Phúc, nghĩ đến sẽ không nghiêm trọng lắm, ta ngược lại có chút lo lắng Lũng Tây và Võ Đô.
- Tại sao?
- Khả năng Mã Đằng phục đoạt Võ Uy không lớn, A Phúc cũng sẽ không làm cho nó thực hiện được.
Nay binh mã Quan Trung vẫn chưa quay về, nếu ta là Mã Đằng, tất nhiên sẽ nhân cơ hội đánh chiếm Lũng Tây và Võ Đô, rồi sau đó sẽ liên thủ với Trương Lỗ, cùng với triều đình thảo luận sẽ có lợi. Cho nên, Tuyển Thạch không cần lo lắng cho an nguy của A Phúc. Lại nói Tư Không đã hạ lệnh cho Đô hộ tướng quân hướng về Trường An. Với giao tình giữa Tào Tử Liêm nhà ngươi và A Phúc, quả quyết sẽ không ngồi xem A Phúc có phiền toái.
Nói cũng đúng
Việc này, Tào Tháo khẳng định sẽ thống nhất sắp xếp.
Điểm suy nghĩ này của Mã Đằng, lại há có thể là đối thủ của Tào Tháo?
Chỉ là, Tào Cấp chau màu, lộ vẻ mặt nghiêm trang.
- Lũng Tây, lão ca ca ta lại đóng quân ở Lũng Tây.
- Ngươi muốn nói Vương Mãnh?
- Đúng vậy!
- Hẳn vấn đề không quá lớn chứ…Cha con Vương Mãnh đều là tướng tài, hai năm này cũng nhiều lần lập chiến công, làm cho không có bất cứ phiền toái nào. Lại nói, Thứ sử Lương Châu Vi Đoan, đóng quân ở Địch đạo, cũng là ở quận Lũng Tây, Mã Đằng sợ cũng khó mà đạt được.
Lo lắng, lo lắng Vi Đoan kia!
Vi Đoan mặt ngoài thần phục triều đình, nhưng mà đối với giao quyền một chuyện, luôn chống lại.
Xem đủ loại hành vi của hắn, rất có thể đem Lũng Tây làm thành của độc chiếm của nhà Vi Thị. Vương Mãnh đầu năm khi về Hứa Đô, từng cùng với Tào Cấp bàn luận qua việc này. Mâu thuẫn của hắn và Vi Đoan không nhỏ, chủ yếu là tập trung trên binh quyền của Lũng Tây.
Vương Mãnh là Đô Úy nam bộ, nắm giữ người Khương Lũng Tây Võ Đô.
Mà Vi Đoan tư cách là Thứ sử Lương Châu, lại muốn nắm trong tay binh quyền của Nam bộ Đô Úy, muốn nắm hết trong tay.
Trước đây, vấn đề người được chọn là Đô Úy nam bộ, Vi Đoan cùng với triều đình mâu thuẫn cãi nhau.
Chỉ là sau này do đủ loại nguyên nhân, Vi Đoan cuối cùng vẫn nhượng bộ, giao chức Đô Úy nam bộ ra. Mà tình trạng ngày nay là, Hán Toại chết rồi, thực lực Mã Đằng giảm hẳn. Vi Đoan tự nhiên muốn mượn cơ hội này, lấy toàn bộ Lương Châu…
Trong tay hắn có hai quân Lũng Tây,Hán Dương, đã vượt qua xa các chư hầu khác ở Lương Châu.
Có lẽ vài năm tới, chờ khi Hà Tây và Võ Uy phát triển lên, Tào Bằng có thể áp chế được Vi Đoan. Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, Vi Đoan không nghi ngờ gì nữa, lực lượng của hắn mạnh nhất. Hắn không những có người có địa bàn, mà nổi tiếng vô cớ. Tào Bằng cũng trên danh nghĩa, chịu sự chỉ huy của Vi Đoan…Vi Đoan muốn đem toàn bộ Lương Châu thành của độc chiếm thiên hạ, vậy thì xung đột và mâu thuẫn, tự nhiên không có cách nào mà tránh được.
Đặc biệt là Đô Úy nam bộ, ngay ở Lâm Điêu cũng nằm dưới sự cai quản của quận Lũng Tây nối liền với Võ Đô.
Sự tồn tại của Vương Mãnh, chính là cái đinh trong lòng Vi Đoan; mà Đô Úy Nhung Khâu, Vương Mãi, vừa lúc canh giữ ở giữa ba quận, ngồi giữ ở Nhung Khâu, nắm trong tay Xạ Hổ Cốc, cũng làm cho Vi Đoan cảm thấy không dễ chịu chút nào. Càng không cần nói, Lâm Điêu lệnh Thạch Thao…
Tào Cấp hạ giọng nói:
- Nếu như có khả năng, ta muốn cho Lão Vương quay trở lại.
Cho dù là cho hắn đến làm Giáo Úy thành môn đều được…Lương Châu quá loạn rồi, tính tình hắn lại thẳng, ta lo lắng hắn sẽ chịu thiệt.
Đây là lời nói trong lòng Tào Cấp.
Hắn không muốn làm Giáo Úy thành môn gì cả, đối với việc hành quân đánh trận, cũng hoàn toàn không có hứng thú.
Tào Cấp rất thích, cái gọi là kỳ tâm diệu kế! Ví như nói, cái gì mới có thể làm ra được một bảo đao tốt nhất; như thế nào mới làm cho hiệu suất xe Tào Công tăng cao. Hay là, làm cho hắn cùng với Hoàng Thừa Ngạn, ngồi xổm ở bên ao trong hậu viện, xem làm sao để treo được một tấm giấy trắng…Việc này, việc này xa so với thao luyện binh mã, tuần sát đô thành càng thú vị, càng làm cho Tào Cấp vui lòng.
Chỉ là, có lúc hắn cũng không có cách nào lựa chọn.
Tào Cấp nhậm chức Giáo Úy thành môn, là Tào Tháo đối với Tào gia gần như mất đi một bổ sung của Hải Tây.
Hơn nữa, Tào Tháo cũng biết Tào Cấp không thích hợp đảm đương.
Thậm chí ngay cả Tào Bằng cũng rất rõ điểm này. Cho nên, sau khi Tào Cấp nhậm chức Giáo Úy thành môn. Tào Bằng cũng được, Tào Tháo cũng được, đều vì hắn mà tìm kiếm trợ thủ. Từ lúc ban đầu, Hách Chiêu, Hã Hầu Lan, đến Tào Tuân Tào Bân, còn có huynh đệ Ngư Kim...Tào Cấp đối với điểm này cũng rất rõ ràng.
Nhưng mà, hắn vần không thích!
Lưu Diệp trái lại biết được tâm tư của Tào Cấp, không kìm nổi cười ha ha.
- Tuyển Thạch, người khác đều mong mỏi quan to lộc dày, ngươi chế giễu...Tuy nhiên, nếu ngươi thật muốn làm chức vụ này, ngày mai ta và Tư Không thương lượng một chút, xem có thể để cho Tư Không hạ lệnh không, triệu huynh đệ Vương Mãnh về Lũng Tây.
Tào Cấp tuy nói là oán giận, nhưng chưa hẳn đã nói sai.
Vương Mãnh thật sự không thích hợp ở Lũng Tây!
Tình hình của Lương Châu, hiện giờ càng ngày càng phức tạp...Vương Mãnh tuy võ nghệ cao cường, cũng có thể trị quân, nhưng chung quy thiếu hụt uy danh. Lưu Diệp cảm thấy, cho dù là cho Đặng Tắc đảm nhiệm chức vụ Đô Úy nam bộ, chỉ sợ cũng thích hợp hơn so với Vương Mãnh.
Đừng nhìn Đặng Tắc thiếu đi một cánh tay, nhưng làm được việc, không có chút cẩu thả.
Ở quân Đông nàymột năm nay, hắn gánh vác áp lực khắp nơi, chính là đem hai khu Bạch Mã và Diên Tân nối liền thành một thể, thúc đẩy chính sách đồn điền. Năm nay thu hoạch của Đông quận rất tốt, thiếu chút nữa là đạt được bốn trăm nghìn hộc gạo. Chẳng những có thể tự cấp tự túc, hơn nữa còn ủng hộ cho khu Bộc Dương một lượng cực lớn. Dựa theo tiến độ này, Đông quận sớm muộn gì cũng trở thành một viên minh châu của bờ nam Hoàng Hà. Đợi đến năm sau, thậm chí có thể tạo thành toàn bộ Duyễn Châu, thành một quận huyện giàu có nhất.
Đồn điền, trải qua nhiều năm thực nghiệm, đã chứng minh được, trước mắt là phương án tốt nhất.
Đương nhiên rồi, đồn điền tất nhiên sẽ kích động lợi ích của nhiều đại tộc thế gia. Điều này cũng là sự mở rộng đồn điền của Tào Tháo, nguyên nhân chủ yếu của khó khăn chồng chất. Đặng Tắc rất thông minh, y dung Bạch Mả và Diên Tân để thúc đẩy đồn điền, cũng là suy xét cho chính bản than y.
Bạch Mã, bị Tào Bằng phóng hỏa đốt thành một đống hoang tàn.
Trận chiến Diên Tân, cũng làm cho Toan Tảo thành một tòa thành trống.
Kết quả của hai cuộc đại chiến, quét sạch chướng ngại cho Đặng Tắc. Cho nên tại hai đồn điền này, trái lại không có quá nhiều người cự tuyệt.
Thành quả đồn điền của Đông quận năm nay, năm tới tất nhiên sẽ làm cho Đặng Tắc mất nhiều sức lực.
Điều này đủ để chứng minh rồi, thủ đoạn của Đặng Tắc khôn khéo và tuyệt diệu. Chỉ tiếc là, chiến tích của Đặng Tắc càng tốt, thì càng khó mà rút ngắn thời gian thoát thân từ Đông quận. Bằng không, Lưu Diệp nhất định sẽ cự tuyệt Tào Tháo, cho Đặng Tắc hướng về Lương Châu.
Tào Cấp gật đầu nói:
- Vậy thì nhờ Tử Dương rồi.
***
Khương Đạo, vì trong huyện người Khương là chủ yếu màđặt tên như thế.
Vương Mãi đi lên thành lầu, nhìn xuống dưới thành thấy người đi đường líu nhíu, cảm thấy vô cùng ầm ĩ.
- Hôm nay sao lại có nhiều người ra vào vậy?
- Hồi Đô Úy, nghe nói giữa Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, xảy ra xung đột. Trong khoảng thời gian ngắn vô cùng rối loạn, đến nỗi người Khương ở Hà Niết, tháo chạy hàng loạt, đều vây kín ở ngoài huyện thành, mới xuất hiện tình trạng trước mắt như vậy.
Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, là hai bộ lạc Khương tộc lớn nhất trong khu vực.
Hai bộ lạc, cách tương vọng, mâu thuẫn tồn tại đã từ lâu. Nghe nói khi còn ở Tây Hán, hai bộ lạc đã phát sinh xung đột quy mô lớn. Chỉ là sau đó triều đình ra trấn áp, mới làm cho hai nhà bắt tay, cách sông mà chăn. Những năm cuối của Đông Hán, người Khương sau khi phát sinh bạo động, sự ràng buộc của triều đình đối với Hà Niết càng ngày càng nhỏ, xung đột giữa hai bộ tộc ngày càng nghiêm trọng hơn.
Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, tới gần Võ Đô và Lũng Tây, thuộc sự cai quản của Đô Úy nam bộ.
Sau khi Vương Mãnh nghe nói vậy, vốn định tự mình thị sát Khương Đạo, nhưng do lúc đó loạn lạc Kim thành, y liền lãnh binh đóng quân ở Hà Quan, không thể không thay đổi hành trình. Tuy nhiên, y vẫn phái Vương Mãi đi Khương Đạo kiểm tra, lại không muốn vượt qua chiến loạn bạo động của hai bộ tộc người Khương. Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, đều là người Khương Cổ được phân nhánh, lại gọi là Bạch Mã thị hoặc Tham Lang Để.
Vương Mãi sau khi đến huyện Khương Đạo, Khương Đạo Trưởngkhông biết đi đâu rồi.
Không biết làm sao, Vương Mãi chỉ đành phải tạm lĩnh Khương Đạo, vững vàng thế cuộc. Chỉ có điều xem tình hình trước mắt này, chỉ sợ là một thời gian khó mà bình ổn.
Nhưng chỉ là đám người Khương chạy nạn ngoài thành này, làm cho y cảm thấy hết sức đau đầu.
Càng không muốn tiến về Hà Niết, ngăn cản xung đột hai Khương.
- Quá nhiều người đổ vào cửa thành, chung quy không phải là một chuyện tốt.
Nếu chẳng may phát sinh bạo động, chỉ sợ ai cũng không có cách nào mà ngăn trở. Truyền mệnh lệnh của ta, ở Đạp Trung mà bố trí nơi trú quân, những người dân từ Hà Niết đến tị nạn, đều bố trí ở trong Đạp Trung. Trong huyện thành tất phải tăng cường tuần tra, một khi phát hiện bất thường, lập tức bẩm báo ta.
Đạp Trung, trên lịch sử từng là đất bắc phạt đồn điền của Khương.
Toàn bộ khu Khương, dãy núi trùng điệp, khe rãnh dọc theo…Núi cao, cốc sâu, tạo thành toàn bộ cảnh trong huyện địa thế phức tạp.
So sánh ra thì Đạp Trung xem như một vùng đất tương đối bằng phẳng.
Cầnphải nhanh chóng đem đám dân tị nạn này bố trí xuống đó, nếu không tất nhiên sẽ phát sinh bạo loạn.
Vương Mãi gãi gãi đầu, nhìn cảnh lộn xộn dưới thành, cũng cảm thấy đau đầu vô cùng. Y thật sự không biết, nên giải quyết vấn đề này thế nào. Tuy nhiên đi theo Tào Bằng nhiều năm, cũng có kinh nghiệm nhiều, coi như là có chút kinh nghiệm.
Y biết, một khi đám người Khương này bạo loạn, tất nhiên sẽ dẫn tới một phản ứng dây chuyền.
Mùa đông sắp đến.
Kho phủ Khương trống rỗng, còn phải đối mặt với nhiều vấn đề khó tránh khỏi, trước sau là một phiền toái lớn.
- Lập tức phái người đi tới Lâm Điêu, nói cho Thạch huyện lệnh về tình hình phức tạp của Khương, cần ông ta chi viện. Nói ông ta trước khi vào mùa đông, ắt phải giả đến một ít lương thảo. Ba mươi nghìn thạch…Thật sự không được, thì mười nghìn thạch cũng được.
Lương Châu hỗn loạn nhiều năm, lại là nơi nghèo nàn, vốn không được xem là nơi giàu có và đông đúc.
Thạch Thao sau khi đạt được Lâm Điêu, dưới sự ủng hộ của Vương Mãnh và Vương Mãi cũng là miễn cưỡng để đứng vững gót chân. Đầu năm, y bắt đầu ở Lâm Điêu tiến hành đồn điền, trên cơ bản đảm bảo thuế mà bản địa Lâm Điêu. Nhưng vấn đề là, tình hình Lâm Điêu vốn dĩ đã không được coi là tốt lắm.
Đồn điền, tuy rằng đảm bảo được Lâm Điêu có thể vượt qua được mùa đông năm nay, nhưng nền tảng chung quy cũng không đủ.
Ba mươi nghìn thạch, chỉ sợ là hơi nhiều rồi!
Mười nghìn thạch, lại chưa chắc đủ..
Nhưng mà, Vương Mãi lại không muốn xuất, còn có biện pháp khác.
Mãi trời tối.
Khương Đạo cuối cùng cũng yên lặng. Bọn dân tị nạn chiếm được phân luồng, tình hình ít nhiều cũng ổn định lại. Nhưng mà, Vương Mãi lại biết được, cái yên tĩnh này chỉ là tạm thời thôi…Hai bộ tộc Khương ở Hà Niết nếu như tiếp tục xung đột, thế tất sẽ tạo thành càng nhiều dân Khương tuôn vào Khương Đạo. Đến lúc đó, ăn chưa ăn, ở chưa ở, mới là bắt đầu phiền phức thật sự.
Nếu A Phúc ở đây, sẽ giải quyết thế nào?
Vương Mãi ngã trên giường, nhìn nóc nhà, suy nghĩ mà không nói.
A Phúc hiện giờ ở Hà Tây, đang phát triển nhanh chóng. Còn cái tên Đại Hùng thông minh kia, chạy tới bang giúp A Phúc làm việc, thật nhẹ nhàng. Sớm biết vậy, ta cũng đi Hà Tây với A Phúc cho rồi…Còn tốt hơn là bây giờ, đau đầu không ngừng.
Ngẫm nghĩ, Vương Mãi không khỏi cười khổ…
Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân đưa Trương thị, dạo bước ở trong điền viên, cùng hưởng thụ khoái lạc của mùa thu hoạch. Tào Cấp và Lưu Diệp ngồi ở xuống đất ở bờ sông, đổi chén. Hiện giờ, Tào Cấp đã thành một trong số không ít mấy người bạn của Lưu Diệp, y sẽ chạy đến chè chén no say với Tào Cấp…Tào Cấp nay phong quan thành Giáo úy thành môn, nắm giữ kho vũ khí, Phụng Xa Hầu. Quan chức càng ngày càng hiển hách, địa vị càng ngày càng cao, nhưng Tào Cấp lại dường như trở nên, càng ngày càng nhàn nhã.
Làm quan là làm được một chỗ để xoay sở, chính là vấn đề dùng người.
Thủ hạ Tào Cấp hiện giờ cũng coi như là những nhân tài.
Chẳng những có Tào Tuân Tào Bân, con cháu Tào thị này dốc sức, còn có hai huynh đệ, Kim Ngưu Kim Ngân, hàng ngày xử lý tạp vụ.
Tuy nói phong quan Giáo Úy thành môn, nhưng Tào Cấp tự mình rõ nhất, gã không phải là một người có khiếu.
Mỗi ngày chẳng qua là cái đội mão, lộ cái mặt ra, rồi sau đó thì trốn ở trong nhà, hoặc là tìm người uống rượu, hoặc là châm lửa tạo đao, qua thật là nhàn nhã. Chẳng qua, Tào Cấp cảm thấy cuộc sống hiện giờ, dường như cũng không có sung sướng như khi còn ở Cức Dương.
Con trai, ở Tây Bắc; con gái đi theo con rễ, đi Đông quận.
Bạn chí cốt thuở bình sinh, cũng đang ở Lũng Tây, dường như người có thể nói chuyện với gã, càng ngày càng ít…
Tào Cấp đã qua tuổi tứ tuần, hai tóc mai hai bên lộ ra màu hoa râm, nhìn có chút già nua. Gã uống một ngụm rượu, dựa lưng vào sau thân cây, nhìn nước từ trong đầu nhọn bên cạnh dẫn ra, nối liền ra dòng nước toàn bộ điền trang, ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
- Tuyển Thạch, sao lại trầm lặng như vậy?
- Chợp mắt, đã hai năm rồi!
- A?
- A Phúc rời khỏi Hứa Đô, đã hai năm rồi…
Lưu Diệp lập tức hiểu được, Tào Cấp đang nhớ con.
Nhưng mà, ông ta lại không thể nói gì?
Tình hình của Lưu Diệp hiện giờ, cũng không coi là quá tốt, phong quan Chủ Bạt Tư Không. Nhìn qua, dường như rất được trọng dụng, nhưng trên thực tế địa vị lại chỗ đáng ngượng ngùng. Y thân là dòng họ nhà Hán, lại khuynh hướng Tào Tháo, là hoàng tộc không dễ; nhưng thân phận dòng tộc nhà Hán, lại làm cho y ở trong phủ Tư Không, gặp phải sự ngượng ngùng, Tào Tháo tuy chịu dùng y, nhưng chung quy lại không thể tin tưởng hoàn toàn.
Tình huống này, trận chiến Quan Độ, càng lúc càng bộc lộ ra rõ ràng hơn.
Lưu Diệp tuy bất mãn, nhưng cũng không biết, nên xử trí thế nào.
Thời trước ông và nhiều người cùng tìm đến Tào Tháo nương tựa, ngoài thăng quan ra, phần lớn họ đều được trọng dụng. Duy chỉ có ông ta, lúc này lại là nửa vời, thậm chí ngay cả người thân cận cũng không có. Mâu thuẫn giữa Tào Tháo và Hán Đế, hai năm nay có dịu đi. Đặc biệt, sau khi Viên Thiệu chết, Nam Hung Nô lại đại loạn, giống như một chút lập tức hao sạch tinh lực của Hán Đế. Cả ngày, Phục Hoàng hậu ở trong cung trêu chọc, thậm chí ngay cả triều sáng cũng hủy bỏ, dường như đã nhận mệnh rồi…
Có thể càng như vậy, tình hình Lưu Diệp lại càng khổ sở.
- Tuyển Thạch không cần lo lắng, A Phúc ở Lương Châu làm rất xuất sắc.
Tào Cấp mỉm cười, trong lời nói mang theo chút kiêu ngạo,
- Ta cũng không phải lo lắng việc nó làm…Đứa con đó ngay từ đầu, đã biết đi làm gì, nên làm gì. Ở Hải Tây là như vậy, ở Lạc Dương là như vậy, ở Lương Châu cũng như vậy.
- Nếu đã như vậy, Tuyển Thạch còn lo lắng gì nữa?
Tào Cấp cười khổ nói:
- Hôm qua ta nghe người ta nói, Lương Châu lại sắp loạn nữa rồi.
Tay của Lưu Diệp, nhẹ nhàng dừng lại, sau đó gật gật đầu:
- Ta cũng nghe nói vậy…Hán Trung Trương Lỗ không quá thành thật, người Khương tại Nam Bộ Lương Châu dường như cũng có chút lay động. Cơ sở của Mã Đằng ở Kim thành không ổn, tất phải nhân cơ hội làm loạn. Tuy nhiên, vấn đề bên đó của A Phúc, nghĩ đến sẽ không nghiêm trọng lắm, ta ngược lại có chút lo lắng Lũng Tây và Võ Đô.
- Tại sao?
- Khả năng Mã Đằng phục đoạt Võ Uy không lớn, A Phúc cũng sẽ không làm cho nó thực hiện được.
Nay binh mã Quan Trung vẫn chưa quay về, nếu ta là Mã Đằng, tất nhiên sẽ nhân cơ hội đánh chiếm Lũng Tây và Võ Đô, rồi sau đó sẽ liên thủ với Trương Lỗ, cùng với triều đình thảo luận sẽ có lợi. Cho nên, Tuyển Thạch không cần lo lắng cho an nguy của A Phúc. Lại nói Tư Không đã hạ lệnh cho Đô hộ tướng quân hướng về Trường An. Với giao tình giữa Tào Tử Liêm nhà ngươi và A Phúc, quả quyết sẽ không ngồi xem A Phúc có phiền toái.
Nói cũng đúng
Việc này, Tào Tháo khẳng định sẽ thống nhất sắp xếp.
Điểm suy nghĩ này của Mã Đằng, lại há có thể là đối thủ của Tào Tháo?
Chỉ là, Tào Cấp chau màu, lộ vẻ mặt nghiêm trang.
- Lũng Tây, lão ca ca ta lại đóng quân ở Lũng Tây.
- Ngươi muốn nói Vương Mãnh?
- Đúng vậy!
- Hẳn vấn đề không quá lớn chứ…Cha con Vương Mãnh đều là tướng tài, hai năm này cũng nhiều lần lập chiến công, làm cho không có bất cứ phiền toái nào. Lại nói, Thứ sử Lương Châu Vi Đoan, đóng quân ở Địch đạo, cũng là ở quận Lũng Tây, Mã Đằng sợ cũng khó mà đạt được.
Lo lắng, lo lắng Vi Đoan kia!
Vi Đoan mặt ngoài thần phục triều đình, nhưng mà đối với giao quyền một chuyện, luôn chống lại.
Xem đủ loại hành vi của hắn, rất có thể đem Lũng Tây làm thành của độc chiếm của nhà Vi Thị. Vương Mãnh đầu năm khi về Hứa Đô, từng cùng với Tào Cấp bàn luận qua việc này. Mâu thuẫn của hắn và Vi Đoan không nhỏ, chủ yếu là tập trung trên binh quyền của Lũng Tây.
Vương Mãnh là Đô Úy nam bộ, nắm giữ người Khương Lũng Tây Võ Đô.
Mà Vi Đoan tư cách là Thứ sử Lương Châu, lại muốn nắm trong tay binh quyền của Nam bộ Đô Úy, muốn nắm hết trong tay.
Trước đây, vấn đề người được chọn là Đô Úy nam bộ, Vi Đoan cùng với triều đình mâu thuẫn cãi nhau.
Chỉ là sau này do đủ loại nguyên nhân, Vi Đoan cuối cùng vẫn nhượng bộ, giao chức Đô Úy nam bộ ra. Mà tình trạng ngày nay là, Hán Toại chết rồi, thực lực Mã Đằng giảm hẳn. Vi Đoan tự nhiên muốn mượn cơ hội này, lấy toàn bộ Lương Châu…
Trong tay hắn có hai quân Lũng Tây,Hán Dương, đã vượt qua xa các chư hầu khác ở Lương Châu.
Có lẽ vài năm tới, chờ khi Hà Tây và Võ Uy phát triển lên, Tào Bằng có thể áp chế được Vi Đoan. Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, Vi Đoan không nghi ngờ gì nữa, lực lượng của hắn mạnh nhất. Hắn không những có người có địa bàn, mà nổi tiếng vô cớ. Tào Bằng cũng trên danh nghĩa, chịu sự chỉ huy của Vi Đoan…Vi Đoan muốn đem toàn bộ Lương Châu thành của độc chiếm thiên hạ, vậy thì xung đột và mâu thuẫn, tự nhiên không có cách nào mà tránh được.
Đặc biệt là Đô Úy nam bộ, ngay ở Lâm Điêu cũng nằm dưới sự cai quản của quận Lũng Tây nối liền với Võ Đô.
Sự tồn tại của Vương Mãnh, chính là cái đinh trong lòng Vi Đoan; mà Đô Úy Nhung Khâu, Vương Mãi, vừa lúc canh giữ ở giữa ba quận, ngồi giữ ở Nhung Khâu, nắm trong tay Xạ Hổ Cốc, cũng làm cho Vi Đoan cảm thấy không dễ chịu chút nào. Càng không cần nói, Lâm Điêu lệnh Thạch Thao…
Tào Cấp hạ giọng nói:
- Nếu như có khả năng, ta muốn cho Lão Vương quay trở lại.
Cho dù là cho hắn đến làm Giáo Úy thành môn đều được…Lương Châu quá loạn rồi, tính tình hắn lại thẳng, ta lo lắng hắn sẽ chịu thiệt.
Đây là lời nói trong lòng Tào Cấp.
Hắn không muốn làm Giáo Úy thành môn gì cả, đối với việc hành quân đánh trận, cũng hoàn toàn không có hứng thú.
Tào Cấp rất thích, cái gọi là kỳ tâm diệu kế! Ví như nói, cái gì mới có thể làm ra được một bảo đao tốt nhất; như thế nào mới làm cho hiệu suất xe Tào Công tăng cao. Hay là, làm cho hắn cùng với Hoàng Thừa Ngạn, ngồi xổm ở bên ao trong hậu viện, xem làm sao để treo được một tấm giấy trắng…Việc này, việc này xa so với thao luyện binh mã, tuần sát đô thành càng thú vị, càng làm cho Tào Cấp vui lòng.
Chỉ là, có lúc hắn cũng không có cách nào lựa chọn.
Tào Cấp nhậm chức Giáo Úy thành môn, là Tào Tháo đối với Tào gia gần như mất đi một bổ sung của Hải Tây.
Hơn nữa, Tào Tháo cũng biết Tào Cấp không thích hợp đảm đương.
Thậm chí ngay cả Tào Bằng cũng rất rõ điểm này. Cho nên, sau khi Tào Cấp nhậm chức Giáo Úy thành môn. Tào Bằng cũng được, Tào Tháo cũng được, đều vì hắn mà tìm kiếm trợ thủ. Từ lúc ban đầu, Hách Chiêu, Hã Hầu Lan, đến Tào Tuân Tào Bân, còn có huynh đệ Ngư Kim...Tào Cấp đối với điểm này cũng rất rõ ràng.
Nhưng mà, hắn vần không thích!
Lưu Diệp trái lại biết được tâm tư của Tào Cấp, không kìm nổi cười ha ha.
- Tuyển Thạch, người khác đều mong mỏi quan to lộc dày, ngươi chế giễu...Tuy nhiên, nếu ngươi thật muốn làm chức vụ này, ngày mai ta và Tư Không thương lượng một chút, xem có thể để cho Tư Không hạ lệnh không, triệu huynh đệ Vương Mãnh về Lũng Tây.
Tào Cấp tuy nói là oán giận, nhưng chưa hẳn đã nói sai.
Vương Mãnh thật sự không thích hợp ở Lũng Tây!
Tình hình của Lương Châu, hiện giờ càng ngày càng phức tạp...Vương Mãnh tuy võ nghệ cao cường, cũng có thể trị quân, nhưng chung quy thiếu hụt uy danh. Lưu Diệp cảm thấy, cho dù là cho Đặng Tắc đảm nhiệm chức vụ Đô Úy nam bộ, chỉ sợ cũng thích hợp hơn so với Vương Mãnh.
Đừng nhìn Đặng Tắc thiếu đi một cánh tay, nhưng làm được việc, không có chút cẩu thả.
Ở quân Đông nàymột năm nay, hắn gánh vác áp lực khắp nơi, chính là đem hai khu Bạch Mã và Diên Tân nối liền thành một thể, thúc đẩy chính sách đồn điền. Năm nay thu hoạch của Đông quận rất tốt, thiếu chút nữa là đạt được bốn trăm nghìn hộc gạo. Chẳng những có thể tự cấp tự túc, hơn nữa còn ủng hộ cho khu Bộc Dương một lượng cực lớn. Dựa theo tiến độ này, Đông quận sớm muộn gì cũng trở thành một viên minh châu của bờ nam Hoàng Hà. Đợi đến năm sau, thậm chí có thể tạo thành toàn bộ Duyễn Châu, thành một quận huyện giàu có nhất.
Đồn điền, trải qua nhiều năm thực nghiệm, đã chứng minh được, trước mắt là phương án tốt nhất.
Đương nhiên rồi, đồn điền tất nhiên sẽ kích động lợi ích của nhiều đại tộc thế gia. Điều này cũng là sự mở rộng đồn điền của Tào Tháo, nguyên nhân chủ yếu của khó khăn chồng chất. Đặng Tắc rất thông minh, y dung Bạch Mả và Diên Tân để thúc đẩy đồn điền, cũng là suy xét cho chính bản than y.
Bạch Mã, bị Tào Bằng phóng hỏa đốt thành một đống hoang tàn.
Trận chiến Diên Tân, cũng làm cho Toan Tảo thành một tòa thành trống.
Kết quả của hai cuộc đại chiến, quét sạch chướng ngại cho Đặng Tắc. Cho nên tại hai đồn điền này, trái lại không có quá nhiều người cự tuyệt.
Thành quả đồn điền của Đông quận năm nay, năm tới tất nhiên sẽ làm cho Đặng Tắc mất nhiều sức lực.
Điều này đủ để chứng minh rồi, thủ đoạn của Đặng Tắc khôn khéo và tuyệt diệu. Chỉ tiếc là, chiến tích của Đặng Tắc càng tốt, thì càng khó mà rút ngắn thời gian thoát thân từ Đông quận. Bằng không, Lưu Diệp nhất định sẽ cự tuyệt Tào Tháo, cho Đặng Tắc hướng về Lương Châu.
Tào Cấp gật đầu nói:
- Vậy thì nhờ Tử Dương rồi.
***
Khương Đạo, vì trong huyện người Khương là chủ yếu màđặt tên như thế.
Vương Mãi đi lên thành lầu, nhìn xuống dưới thành thấy người đi đường líu nhíu, cảm thấy vô cùng ầm ĩ.
- Hôm nay sao lại có nhiều người ra vào vậy?
- Hồi Đô Úy, nghe nói giữa Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, xảy ra xung đột. Trong khoảng thời gian ngắn vô cùng rối loạn, đến nỗi người Khương ở Hà Niết, tháo chạy hàng loạt, đều vây kín ở ngoài huyện thành, mới xuất hiện tình trạng trước mắt như vậy.
Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, là hai bộ lạc Khương tộc lớn nhất trong khu vực.
Hai bộ lạc, cách tương vọng, mâu thuẫn tồn tại đã từ lâu. Nghe nói khi còn ở Tây Hán, hai bộ lạc đã phát sinh xung đột quy mô lớn. Chỉ là sau đó triều đình ra trấn áp, mới làm cho hai nhà bắt tay, cách sông mà chăn. Những năm cuối của Đông Hán, người Khương sau khi phát sinh bạo động, sự ràng buộc của triều đình đối với Hà Niết càng ngày càng nhỏ, xung đột giữa hai bộ tộc ngày càng nghiêm trọng hơn.
Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, tới gần Võ Đô và Lũng Tây, thuộc sự cai quản của Đô Úy nam bộ.
Sau khi Vương Mãnh nghe nói vậy, vốn định tự mình thị sát Khương Đạo, nhưng do lúc đó loạn lạc Kim thành, y liền lãnh binh đóng quân ở Hà Quan, không thể không thay đổi hành trình. Tuy nhiên, y vẫn phái Vương Mãi đi Khương Đạo kiểm tra, lại không muốn vượt qua chiến loạn bạo động của hai bộ tộc người Khương. Bạch Mã Khương và Tham Lang Khương, đều là người Khương Cổ được phân nhánh, lại gọi là Bạch Mã thị hoặc Tham Lang Để.
Vương Mãi sau khi đến huyện Khương Đạo, Khương Đạo Trưởngkhông biết đi đâu rồi.
Không biết làm sao, Vương Mãi chỉ đành phải tạm lĩnh Khương Đạo, vững vàng thế cuộc. Chỉ có điều xem tình hình trước mắt này, chỉ sợ là một thời gian khó mà bình ổn.
Nhưng chỉ là đám người Khương chạy nạn ngoài thành này, làm cho y cảm thấy hết sức đau đầu.
Càng không muốn tiến về Hà Niết, ngăn cản xung đột hai Khương.
- Quá nhiều người đổ vào cửa thành, chung quy không phải là một chuyện tốt.
Nếu chẳng may phát sinh bạo động, chỉ sợ ai cũng không có cách nào mà ngăn trở. Truyền mệnh lệnh của ta, ở Đạp Trung mà bố trí nơi trú quân, những người dân từ Hà Niết đến tị nạn, đều bố trí ở trong Đạp Trung. Trong huyện thành tất phải tăng cường tuần tra, một khi phát hiện bất thường, lập tức bẩm báo ta.
Đạp Trung, trên lịch sử từng là đất bắc phạt đồn điền của Khương.
Toàn bộ khu Khương, dãy núi trùng điệp, khe rãnh dọc theo…Núi cao, cốc sâu, tạo thành toàn bộ cảnh trong huyện địa thế phức tạp.
So sánh ra thì Đạp Trung xem như một vùng đất tương đối bằng phẳng.
Cầnphải nhanh chóng đem đám dân tị nạn này bố trí xuống đó, nếu không tất nhiên sẽ phát sinh bạo loạn.
Vương Mãi gãi gãi đầu, nhìn cảnh lộn xộn dưới thành, cũng cảm thấy đau đầu vô cùng. Y thật sự không biết, nên giải quyết vấn đề này thế nào. Tuy nhiên đi theo Tào Bằng nhiều năm, cũng có kinh nghiệm nhiều, coi như là có chút kinh nghiệm.
Y biết, một khi đám người Khương này bạo loạn, tất nhiên sẽ dẫn tới một phản ứng dây chuyền.
Mùa đông sắp đến.
Kho phủ Khương trống rỗng, còn phải đối mặt với nhiều vấn đề khó tránh khỏi, trước sau là một phiền toái lớn.
- Lập tức phái người đi tới Lâm Điêu, nói cho Thạch huyện lệnh về tình hình phức tạp của Khương, cần ông ta chi viện. Nói ông ta trước khi vào mùa đông, ắt phải giả đến một ít lương thảo. Ba mươi nghìn thạch…Thật sự không được, thì mười nghìn thạch cũng được.
Lương Châu hỗn loạn nhiều năm, lại là nơi nghèo nàn, vốn không được xem là nơi giàu có và đông đúc.
Thạch Thao sau khi đạt được Lâm Điêu, dưới sự ủng hộ của Vương Mãnh và Vương Mãi cũng là miễn cưỡng để đứng vững gót chân. Đầu năm, y bắt đầu ở Lâm Điêu tiến hành đồn điền, trên cơ bản đảm bảo thuế mà bản địa Lâm Điêu. Nhưng vấn đề là, tình hình Lâm Điêu vốn dĩ đã không được coi là tốt lắm.
Đồn điền, tuy rằng đảm bảo được Lâm Điêu có thể vượt qua được mùa đông năm nay, nhưng nền tảng chung quy cũng không đủ.
Ba mươi nghìn thạch, chỉ sợ là hơi nhiều rồi!
Mười nghìn thạch, lại chưa chắc đủ..
Nhưng mà, Vương Mãi lại không muốn xuất, còn có biện pháp khác.
Mãi trời tối.
Khương Đạo cuối cùng cũng yên lặng. Bọn dân tị nạn chiếm được phân luồng, tình hình ít nhiều cũng ổn định lại. Nhưng mà, Vương Mãi lại biết được, cái yên tĩnh này chỉ là tạm thời thôi…Hai bộ tộc Khương ở Hà Niết nếu như tiếp tục xung đột, thế tất sẽ tạo thành càng nhiều dân Khương tuôn vào Khương Đạo. Đến lúc đó, ăn chưa ăn, ở chưa ở, mới là bắt đầu phiền phức thật sự.
Nếu A Phúc ở đây, sẽ giải quyết thế nào?
Vương Mãi ngã trên giường, nhìn nóc nhà, suy nghĩ mà không nói.
A Phúc hiện giờ ở Hà Tây, đang phát triển nhanh chóng. Còn cái tên Đại Hùng thông minh kia, chạy tới bang giúp A Phúc làm việc, thật nhẹ nhàng. Sớm biết vậy, ta cũng đi Hà Tây với A Phúc cho rồi…Còn tốt hơn là bây giờ, đau đầu không ngừng.
Ngẫm nghĩ, Vương Mãi không khỏi cười khổ…
/731
|