Sau một hồi hỗn chiến, sắc trời đã tối.
Dưới thành Loan Điểu, đèn đuốc sáng trưng, cũng là lúc Tào Bằng sai người dọn dẹp chiến trường, thu gom thi thể của quân Tào. Trận chiến này quân Tây Lương chết hàng trăm người, mà quân Tào cũng tử thương hơn trăm. Tổng thể mà nói, tỉ lệ một phần tư thật ra đã có thể làm Tào Bằng vừa lòng, chẳng qua Bạch Đà binh cũng có sáu người tử trận, hơn mười người bị thương, nên Tào Bằng vẫn cảm thấy không vui.
Thi thể của binh Tây Lương, cũng cùng được thu dọn.
Nhưng Tào Bằng cũng không phí quá nhiều tâm tư vào những thi thể này, theo tập tục của người Khương, đem thiêu thi thể. Tuy là mùa thu, trời trở lạnh, nhưng những thi thể này nếu không xử lý đúng lúc, tất nhiên sẽ tạo thành phiền toái lớn.
Tào Bằng thật không hy vọng đầu xuân năm sau, Loan Điểu sẽ biến thành một tòa tử thành.
Giờ Tuất, Từ Thứ truyền tin đến, đã dẫn quân bình an vượt qua Lư Thủy, dự tính sẩm tối sẽ đến bãi Lư Thủy.
Tất cả đều ở trong sự kiểm soát của Tào Bằng, cuối cùng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi làm xong việc, đã đến giờ Sửu. Tào Bằng mệt mỏi trở về phòng, ngả lưng lên giường nhỏ, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Giao chiến với Mã Siêu, có chút mất sức.
Tuy sau cùng thắng, nhưng Tào Bằng lại không cảm thấy vui.
Sự dũng mãnh của binh Tây Lương vẫn còn làm hắn kinh ngạc…? Toàn quân tan rã, vẫn có thể duy trì trận hình không loạn, chứng tỏ lực khống chế của Mã Siêu quả thật rất giỏi. Ít nhất, so với lúc trước giao đấu với Mã Thiết ở Thủy Tang, lực Mã Siêu nám trong tay, đã vượt xa Mã Thiết. Đồng thời, Tào Bằng cũng cảm thấy được, Mã Siêu công kích Loan Điểu, chắc chắn có dụng ý khác.
Từ hành động vây mà không đánh của Mã Siêu có thể thấy, y lần này phần lớn là vì hãm chân Võ Uy, chứ không phải muốn cướp lấy…?
Như vậy, ý đồ của Mã Đằng, cũng lại càng rõ ràng.
***
Tào Bằng kinh ngạc nhìn người trước mặt hắn, trong lòng đầy sự nghi hoặc.
Một người trung niên to lớn mạnh mẽ, như hắc thiết giáp, đứng trước mặt hắn cười ha hả, trong mắt lộ ra vẻ hiền lành.
- A Phúc, trời sắp lạnh rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Vương Mãnh căn dặn Tào Bằng.
Những lời như thế này, khi Tào Bằng còn nhỏ, lúc còn ở trong núi Trung Dương, Vương Mãnh nói thường xuyên.Tào Bằng khi đó, người yếu lại nhiều bệnh, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, tất nhiên bệnh sẽ tái phát. Mỗi lần phát bệnh, đều là Vương Mãnh và Tào Cấp thay nhau cõng hắn, đi từ trấn Trung Dương thẳng đến Vũ Âm tìm thầy thuốc. Vương Mãnh khi đó, nhìn rất cao lớn, mạnh mẽ và cường tráng. Nhưng chỉ chớp một cái, ông ta dường như đã già đi rất nhiều, trên mặt đã có những dấu tích của thời gian.
Ngẫm lại một chút, từ sau khi rời Hứa Đô, Tào Bằng đã không còn giống trước đây, không còn bịn rịn quyến luyến Vương Mãnh?...
Nhưng tình cảm trong lòng, lại không hề thuyên giảm.
Tào Bằng vội vàng nói:
- Bác Mãnh, bác yên tâm, cháu hiện tại rất khỏe, cũng rất tốt.
- Ha ha, đúng vậy, A Phúc nhà ta đã lớn rồi.
Vương Mãnh nói xong, đưa tay khoác áo lên vai Tào Bằng.
- Sau này, cần giúp đỡ Hổ Đầu, nó rất nghe lời cháu.
- Vâng ạ, đó là điều đương nhiên.
- A Phúc à, bác sau này không cách nào giúp cháu được nữa, hết thảy đều phải dựa vào cháu…?
Không biết vì sao, Tào Bằng cảm thấy giọng của Vương Mãnh rất lạ, vì thế hắn ngẩng đầu, nhìn ông ta. Tào Bằng chợt giật mình hoảng sợ. Vương Mãnh vừa mới đây còn rất khỏe mạnh, đột nhiên mặt đầy máu, toàn thân đều là máu.
- Bác Mãnh!
Cùng với tiếng kêu thất thanh của Tào Bằng, hắn ngồi bật dậy.
Trên trán, mồ hôi toát ra đầm đìa.
Hóa ra là một giấc mơ!
Nhưng giấc mơ này, thật là quá kỳ dị.
- Chủ công, xảy ra chuyện gì vậy?
Khương Phố ở bên ngoài khẽ hỏi. Đêm nay, là phiên Khương Phố canh, nghe tiếng kêu thảm thiết của Tào Bằng trong phòng nên hỏi.
Tào Bằng ngơ ngác ngồi trên giường, lát sau trầm giọng hỏi:
- Hiện tại là giờ nào?
- Đã qua giờ Dần, giờ Mão.
Cố gắng xoa bóp mặt một chút, Tào Bằng lấy áo khoác lên.
Hắn thắp sáng đèn, mở cửa phòng đi ra cửa hiên, trong đầu vẫn hơi rối loạn. Người ta thường nói, đêm lắm mộng. Đôi khi, cảnh trong mơ chính là phản ánh sự thật, có ý cảnh báo.
Lẽ nào, bác Mãnh xảy ra chuyện?
Hẳn là không thể nào?... Bác Mãnh có Hổ Đầu và Thạch Thao bên cạnh trợ giúp, binh hùng tướng mạnh, người bình thường sao có thể động tới được? Hơn nữa, bác ấy ở Lũng Tây, mà nơi đó lại có binh mã của Vi Đoan đóng quân, Mã Đằng muốn đánh lén, cũng không dễ dàng như vậy. Không đúng, giấc mộng này chắc chắn không đúng?... Chắc là hắn lâu ngày không gặp bác Mãnh và Hổ Đầu, nên nhớ mong đó thôi.
Tào Bằng đi xuống cửa hiên, thấy trăng sáng như sao, chiếu vào trong sân.
Khương Phố đứng trên hiên, lo lắng nhìn Tào Bằng. Thời gian anh ta đi theo Tào Bằng cũng không lâu lắm, nhưng cũng hiểu không ít về hắn. Theo anh ta thấy, Tào Bằng là một người vui buồn giận dữ đều không thể hiện trên mặt, thủ đoạn vô cùng cay nghiệt. Đừng nhìn tuổi của hắn nhỏ, có đôi khi, ánh mắt và thủ đoạn của hắn, căn bản không thể so sánh với những ngườicùng trang lứa.
Mà nay, Tào Bằng nhìn qua, dường như có chút buồn bực.
Đây cũng là tình huống chưa từng xảy ra từ khi Khương Phố đi theo Tào Bằng đến nay.
Bất luận lúc nào, Tào Bằng luôn có vẻ vô cùng tự tin, dường như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn. Nhưng hiện tại…?
Điều này chứng tỏ, Tào Bằng thật sự gặp phiền toái.
Khương Phố không dám nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trên hiên.
Chỉ thấy Tào Bằng cởi áo khoác trên người xuống, người run run dưới ánh trăng, chầm chậm đánh một bài quyền.
Là quyền thuật sao?
Nhưng nhìn qua như vô lực, dường như không có chút sức lực nào.
Chỉ có điều trong bài quyền thong thả này, lại có một loại cảm thụ mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, khiến Khương Phố có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Nghe Hàn Đức nói, chủ công quyền thuật hơn người, chẳng lẽ, chính là loại quyền pháp này sao?
- Khương Phố?!
- …??
- Khương Phố?!
- A, có mạt tướng!
Khương Phố nghĩ đến sững sờ, thậm chí ngay khi Tào Bằng gọi, anh ta cũng không nghe thấy.
Sau khi bừng tỉnh lại, Khương Phố vội bước xuống hiên, lộ vẻ lo sợ.
- Gọi Lệnh Minh đến đây!
- Tuân lệnh!
Khương Phố vội vàng đi ngay, Tào Bằng thì đi đến cạnh giếng nước, rửa mặt, trở về phòng.
Chỉ một lát sau, đã thấy Bàng Đức vội vội vàng vàng chạy tới.
- Chủ công, có gì cần dặn bảo?
Tào Bằng ra hiệu cho Bàng Đức ngồi xuống, do dự một lát mới nói:
- Lệnh Minh, không giấu gì ngươi, lần này gọi ngươi đến, là có một việc riêng.
- Xin chủ công cứ nói?
Tào Bằng gật gật đầu, mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Hắn hạ giọng nói:
- Quá khứ của ta, ngươi chắc cũng không rõ lắm. Người đời đều biết, ta là con cháu tộc của Tư Không, nhưng lại không biết, trước năm Kiến An thứ hai, ta thậm chí không biết là họ Tào huyện Đàm là người nào. Ta vốn người núi Trung Dương quận Nam Dương. Gia phụ lúc trước, cũng chỉ là một thợ rèn vô danh trong trấn Trung Dương, ngày nào cũng vì nuôi sống gia đình mà làm lụng vất vả?...
Trong lòng Bàng Đức, không khỏi có chút hồi hộp.
Anh ta thật đúng là không rõ lắm về thân thế của Tào Bằng. Thậm chí ngay cả việc nghĩ Tào Bằng sinh sống tại huyện nào. “Khó trách từ khi Tào Bằng thành danh tới nay…” những người qua lại với hắn hoặc ít hoặc nhiều đều không rõ, vì thấy rất nhiều người cũng không quá rõ về thân phận thật của hắn. Không ngờ Tào Bằng lại sống ở một nơi như vậy! Tuy nhiên càng như vậy, lại càng khiến Bàng Đức cảm thấy kính nể. Điều kiện gian khổ như vậy vẫn có được thành tựu như ngày hôm nay, điều này ít người có thể làm được… Tuy nhiên, Tào Bằng nói chuyện này với anh ta, là có ý gì?
- … Khi đó, cha của ta có một người bạn tri kỉ, tên là Vương Mãnh.
- Đô úy nam bộ, Vương Mãnh?
- Ngươi cũng biết bác ấy sao?
Bàng Đức cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: Sao ta lại không biết? Bao năm ta ở Lương Châu, sao có thể không biết Đô úy nam bộ?
Tào Bằng cười cười, cũng không hỏi tiếp, mà kể lại chuyện của bản thân hắn khi xưa.
- Với ta mà nói, trong cuộc đời ngoài cha mẹ ta ra, người làm ta cảm kích chính là bác Mãnh. Năm đó nếu không có bác ấy chăm lo, ta sợ rằng sớm đã không còn ở nhân thế… Lệnh Minh, nói nhiều như vậy, không có ý gì khác. Ta vừa mơ một giấc mộng, vô cùng kỳ lạ, hơn nữa lại là ác mộng. Giấc mộng này, làm ta không yên lòng, cho nên mới tìm ngươi đến, muốn nhờ ngươi đi Lâm Thao một chuyến, thay ta đến thăm Mãnh bá và huynh đệ Hổ Đầu của ta. Lâm Thao thuộc Thạch Thao, tìm nhờ Từ quân sư, cũng coi như người một nhà. Sau khi ngươi tới Lâm Thao, nếu bác Mãnh bên đó không ổn, ngươi tạm lưu lại đó, giúp bác ấy một tay. Nếu có nguy hiểm, ngươi nhất định phải bảo vệ bác ấy chu toàn.
Nói xong, Tào Bằng chăm chú nhìn Bàng Đức.
- Lệnh Minh, ta có thể phó thác việc này cho ngươi không?
Bàng Đức nói thật, cũng không muốn rời khỏi Loan Điểu.
Nhưng Tào Bằng đã nói đến như vậy, đủ để thấy thái độ của hắn. Đồng thời, đây chẳng phải là Tào Bằng đã rất tín nhiệm anh ta sao? So với Mã Đằng chỉ vì một tội danh mơ hồ, liền đuổi anh ta tới thành Long Kỳ chịu tội. Hành động của Tào Bằng dường như muốn Bàng Đức thoát ly khỏi chiến trường, như một loại tín nhiệm và phó thác.
Bàng Đức không nói thêm, quỳ rạp xuống đất.
- Mạt tướng thề chết cũng nhất định bảo vệ Vương đô úy chu toàn.
- Như vậy, ta đã có thể yên tâm… Phi Đà binh của ta, dẫn đi cùng đi.
Sau khi tới Lâm Thao, cần phải cẩn thận một chút. Ta đự đoán, Mã Đằng với quận Lũng Tây như hổ đói rình mồi, ngươi nhất thiết không được coi thường. Y mặc dù mất Võ Uy, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn nên chú ý đề phòng. Mã Đằng giảo quyệt, cần cẩn thận. Sau khi tới Lâm Thao, ngươi đến chỗ bác Mãnh trước… Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ từ Võ Uy xuất kích. Đến lúc đó ta và ngươi cùng liên thủ, cướp lấy Kim Thành, loạn Lương Châu cũng có thể bình ổn.
- Mạt tướng đã rõ!
- Ta bên này, giữ an bình là được.
Ngươi và Khương Phố cùng xuất phát, ta sẽ không nói nhiều… Bây giờ ngươi đi chuẩn bị, lên đường càng sớm càng tốt!
Không biết vì sao, trong lòng Tào Bằng rất loạn.
Bàng Đức cũng không dám lưu lại lâu, không nói thêm, chắp tay từ biệt Tào Bằng, sau đó gọi Khương Phố, liền vội vàng đi ngay.
Phi Đà Binh, cũng chính là Phi Mạo khi trước.
Từ sau khi Tào Bằng chuyển Hắc Mạo binh thành Bạch Đà binh, cái tên Phi Mạo cũng bị bỏ.
Phi Đà bách kỵ, tổng cộng có một trăm linh tám người, nhân thủ tam thất đại uyển lương câu, cưỡi ngựa bắn cung đều xuất chúng. Giáp trụ trang bị cũng không giống với binh lính bình thường, áo giáp đồng một màu, ngựa chiến cũng có mã giáp. Từ góc độ nào đó mà nói, Phi Đà bách kỵ của Tào Bằng, đã được trang bị đầy đủ những thứ cơ bản. Tất cả binh khí sử dụng, cũng đều là thương dài tám thước. Giao Phi Đà bách kỵ cho Bàng Đức, Tào Bằng tin rằng đủ để bảo đảm an toàn cho Vương Mãnh.
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa thật yên tâm.
Ngồi lặng trong phòng một lát, đột nhiên mở trang giấy trên án thư, múa bút thành văn.
- Người đâu!
- Có!
- Gọi Vân Hạc đến.
Vân Hạc, chính là Cảnh Lâm.
Trong chốc lát, chỉ thấy Cảnh Lâm vội vàng chạy tới.
Tào Bằng đưa một phong thư cho Cảnh Lâm:
- Lập tức phái người, sáu trăm dặm khẩn (khẩn cấp) đến huyện Hồng Thủy, lệnh Hách Chiêu dẫn bộ qua sông. Phong thư này, là gửi cho Trương Thái Thú quận An Định! Đến lúc đó bảo Hách Chiêu chuyển thư cho Trương Thái Thú, mượn ông ta một ít binh mã, sau đó cấp tốc đi quận Lũng Tây, hỗ trợ Đô úy nam bộ Vương Mãnh đang trấn thủ ở Lâm Thao.
- Tuân lệnh!
Cảnh Lâm vừa nghe sáu trăm dặm khẩn, cũng thấy hoảng.
Thời Đông Hán, phân có bốn hình thức: trăm dặm khẩn, hai trăm dặm khẩn, bốn trăm dặm khẩn và sáu trăm dặm khẩn.
Sáu trăm dặm khẩn này, thuộc loại cấp cao nhất, tương đương với việc cực kỳ quan trọng.
Cảnh Lâm tuy rằng không rõ lắm cuối cùng là tình trạng gì, nhưng sau khi nghe thấy sáu trăm dặm khẩn, anh ta không dám hỏi thêm nửa câu.
Cảnh Lâm lập tức cáo từ, sắp xếp người đưa tin, nhanh chóng đến huyện Hồng Thủy.
Tào Bằng đứng ở cửa hiên, ngón tay khẽ gõ nhịp trên lan can, lẩm bẩm:
- Bá Đạo kiên cường, Bàng Thiết dũng mãnh, hai người này nếu tới Lâm Thao, vậy có thể yên tâm?... Ừm, cần phải cử người tới Trường An, nhắc Vệ tướng quân cẩn thận hơn.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ trán.
Trời sáng rồi…
Mặt trời đỏ ửng từ từ dâng lên, ánh sáng chiếu rộng khắp nơi.
Tào Bằng khoác áo choàng đầy sương, dẫn Bàng Minh ra khỏi huyện nha.
Trận ác chiến với Mã Siêu ngày hôm qua, chắc chắn y sẽ không phục. Vì để thu hút sự chú ý của Mã Siêu, yểm trợ Từ Thứ và Diêm Hành thuận lợi chiếm bãi Lư Thủy trước, Tào Bằng quyết định, hôm nay chủ động phản công, làm phiền Mã Siêu.
Mấy ngày nay, đều là Mã Siêu khiêu chiến.
Hiện tại, cũng nên là hắn ra tay, chèn ép một chút sự kiêu ngạo của y.
Hắn vừa chuẩn bị ra thao trường khởi binh, thì thấy Cảnh Lâm hớt hải chạy tới trước mặt.
- Chủ công, vừa nhận được tin của thám mã, Mã Siêu đêm qua đã dẫn binh lui hai mươi dặm, hình như có ý muốn trở về huyện Trương Dịch.
- Hả?
Tào Bằng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc.
Mã Siêu lui quân?
Không đúng, đây không phải phong cách làm việc của Mã Siêu… Lẽ nào, y đã phát hiện ra hành tung của Từ Thứ và Diêm Hành?
Không thể nào!
Nếu Mã Siêu cảm thấy được ý đồ của hắn, ắt phải chuyển về hướng tây, chứ không phải hướng nam.
Hành động này của Mã Siêu quả thật có phần vượt ngoài sở liệu của Tào Bằng. Y lui binh lúc này, lại có mưu đồ gì?
Tào Bằng trầm ngâm một lát.
- Vân Hạc, ngươi lưu lại thành.
An Bình, lập tức khởi binh, cùng ta rời thành. Ta muốn biết Mã Siêu lần này là có dụng ý gì.
***
Thạch Thao ở trong đại sảnh hồi hộp, sắc mặt có chút căng thẳng.
Anh ta vừa nhận được tin! Trương Lỗ Hán Trung đảm nhiệm chức đại tướng, dẫn tám nghìn tinh binh, bỗng nhiên xuất quân từ Hán Trung, đánh chiếm quận Võ Đô. Trương Lỗ xuất binh lúc này, không khỏi có chút khác thường. Liên tưởng đến loạn lưỡng Khương, trong lòng Thạch Thao lập tức xuất hiện dự cảm xấu, tình hình dường như có chút bất thường.
Anh ta gọi người hầu cận, chuẩn bị cử người đi Khương Đạo, nhắc nhở Vương Mãi chú ý cẩn thận động tĩnh hai bên.
Nhưng đúng lúc này, một gã khắp người toàn máu, mình đầy thương tích, được tùy tùng dẫn tới, lảo đảo tiến vào.
- Thạch Lâm Thao, việc lớn không tốt, Mã Đằng tập kích Hà Quan, binh của Vương đô úy bại Bạch Thạch, bị Mã Đằng vây, khẩn cầu viện binh.
Thạch Thao ngẩn ra, bút tuột khỏi tay, không nói nên lời…
Dưới thành Loan Điểu, đèn đuốc sáng trưng, cũng là lúc Tào Bằng sai người dọn dẹp chiến trường, thu gom thi thể của quân Tào. Trận chiến này quân Tây Lương chết hàng trăm người, mà quân Tào cũng tử thương hơn trăm. Tổng thể mà nói, tỉ lệ một phần tư thật ra đã có thể làm Tào Bằng vừa lòng, chẳng qua Bạch Đà binh cũng có sáu người tử trận, hơn mười người bị thương, nên Tào Bằng vẫn cảm thấy không vui.
Thi thể của binh Tây Lương, cũng cùng được thu dọn.
Nhưng Tào Bằng cũng không phí quá nhiều tâm tư vào những thi thể này, theo tập tục của người Khương, đem thiêu thi thể. Tuy là mùa thu, trời trở lạnh, nhưng những thi thể này nếu không xử lý đúng lúc, tất nhiên sẽ tạo thành phiền toái lớn.
Tào Bằng thật không hy vọng đầu xuân năm sau, Loan Điểu sẽ biến thành một tòa tử thành.
Giờ Tuất, Từ Thứ truyền tin đến, đã dẫn quân bình an vượt qua Lư Thủy, dự tính sẩm tối sẽ đến bãi Lư Thủy.
Tất cả đều ở trong sự kiểm soát của Tào Bằng, cuối cùng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi làm xong việc, đã đến giờ Sửu. Tào Bằng mệt mỏi trở về phòng, ngả lưng lên giường nhỏ, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Giao chiến với Mã Siêu, có chút mất sức.
Tuy sau cùng thắng, nhưng Tào Bằng lại không cảm thấy vui.
Sự dũng mãnh của binh Tây Lương vẫn còn làm hắn kinh ngạc…? Toàn quân tan rã, vẫn có thể duy trì trận hình không loạn, chứng tỏ lực khống chế của Mã Siêu quả thật rất giỏi. Ít nhất, so với lúc trước giao đấu với Mã Thiết ở Thủy Tang, lực Mã Siêu nám trong tay, đã vượt xa Mã Thiết. Đồng thời, Tào Bằng cũng cảm thấy được, Mã Siêu công kích Loan Điểu, chắc chắn có dụng ý khác.
Từ hành động vây mà không đánh của Mã Siêu có thể thấy, y lần này phần lớn là vì hãm chân Võ Uy, chứ không phải muốn cướp lấy…?
Như vậy, ý đồ của Mã Đằng, cũng lại càng rõ ràng.
***
Tào Bằng kinh ngạc nhìn người trước mặt hắn, trong lòng đầy sự nghi hoặc.
Một người trung niên to lớn mạnh mẽ, như hắc thiết giáp, đứng trước mặt hắn cười ha hả, trong mắt lộ ra vẻ hiền lành.
- A Phúc, trời sắp lạnh rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Vương Mãnh căn dặn Tào Bằng.
Những lời như thế này, khi Tào Bằng còn nhỏ, lúc còn ở trong núi Trung Dương, Vương Mãnh nói thường xuyên.Tào Bằng khi đó, người yếu lại nhiều bệnh, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, tất nhiên bệnh sẽ tái phát. Mỗi lần phát bệnh, đều là Vương Mãnh và Tào Cấp thay nhau cõng hắn, đi từ trấn Trung Dương thẳng đến Vũ Âm tìm thầy thuốc. Vương Mãnh khi đó, nhìn rất cao lớn, mạnh mẽ và cường tráng. Nhưng chỉ chớp một cái, ông ta dường như đã già đi rất nhiều, trên mặt đã có những dấu tích của thời gian.
Ngẫm lại một chút, từ sau khi rời Hứa Đô, Tào Bằng đã không còn giống trước đây, không còn bịn rịn quyến luyến Vương Mãnh?...
Nhưng tình cảm trong lòng, lại không hề thuyên giảm.
Tào Bằng vội vàng nói:
- Bác Mãnh, bác yên tâm, cháu hiện tại rất khỏe, cũng rất tốt.
- Ha ha, đúng vậy, A Phúc nhà ta đã lớn rồi.
Vương Mãnh nói xong, đưa tay khoác áo lên vai Tào Bằng.
- Sau này, cần giúp đỡ Hổ Đầu, nó rất nghe lời cháu.
- Vâng ạ, đó là điều đương nhiên.
- A Phúc à, bác sau này không cách nào giúp cháu được nữa, hết thảy đều phải dựa vào cháu…?
Không biết vì sao, Tào Bằng cảm thấy giọng của Vương Mãnh rất lạ, vì thế hắn ngẩng đầu, nhìn ông ta. Tào Bằng chợt giật mình hoảng sợ. Vương Mãnh vừa mới đây còn rất khỏe mạnh, đột nhiên mặt đầy máu, toàn thân đều là máu.
- Bác Mãnh!
Cùng với tiếng kêu thất thanh của Tào Bằng, hắn ngồi bật dậy.
Trên trán, mồ hôi toát ra đầm đìa.
Hóa ra là một giấc mơ!
Nhưng giấc mơ này, thật là quá kỳ dị.
- Chủ công, xảy ra chuyện gì vậy?
Khương Phố ở bên ngoài khẽ hỏi. Đêm nay, là phiên Khương Phố canh, nghe tiếng kêu thảm thiết của Tào Bằng trong phòng nên hỏi.
Tào Bằng ngơ ngác ngồi trên giường, lát sau trầm giọng hỏi:
- Hiện tại là giờ nào?
- Đã qua giờ Dần, giờ Mão.
Cố gắng xoa bóp mặt một chút, Tào Bằng lấy áo khoác lên.
Hắn thắp sáng đèn, mở cửa phòng đi ra cửa hiên, trong đầu vẫn hơi rối loạn. Người ta thường nói, đêm lắm mộng. Đôi khi, cảnh trong mơ chính là phản ánh sự thật, có ý cảnh báo.
Lẽ nào, bác Mãnh xảy ra chuyện?
Hẳn là không thể nào?... Bác Mãnh có Hổ Đầu và Thạch Thao bên cạnh trợ giúp, binh hùng tướng mạnh, người bình thường sao có thể động tới được? Hơn nữa, bác ấy ở Lũng Tây, mà nơi đó lại có binh mã của Vi Đoan đóng quân, Mã Đằng muốn đánh lén, cũng không dễ dàng như vậy. Không đúng, giấc mộng này chắc chắn không đúng?... Chắc là hắn lâu ngày không gặp bác Mãnh và Hổ Đầu, nên nhớ mong đó thôi.
Tào Bằng đi xuống cửa hiên, thấy trăng sáng như sao, chiếu vào trong sân.
Khương Phố đứng trên hiên, lo lắng nhìn Tào Bằng. Thời gian anh ta đi theo Tào Bằng cũng không lâu lắm, nhưng cũng hiểu không ít về hắn. Theo anh ta thấy, Tào Bằng là một người vui buồn giận dữ đều không thể hiện trên mặt, thủ đoạn vô cùng cay nghiệt. Đừng nhìn tuổi của hắn nhỏ, có đôi khi, ánh mắt và thủ đoạn của hắn, căn bản không thể so sánh với những ngườicùng trang lứa.
Mà nay, Tào Bằng nhìn qua, dường như có chút buồn bực.
Đây cũng là tình huống chưa từng xảy ra từ khi Khương Phố đi theo Tào Bằng đến nay.
Bất luận lúc nào, Tào Bằng luôn có vẻ vô cùng tự tin, dường như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn. Nhưng hiện tại…?
Điều này chứng tỏ, Tào Bằng thật sự gặp phiền toái.
Khương Phố không dám nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trên hiên.
Chỉ thấy Tào Bằng cởi áo khoác trên người xuống, người run run dưới ánh trăng, chầm chậm đánh một bài quyền.
Là quyền thuật sao?
Nhưng nhìn qua như vô lực, dường như không có chút sức lực nào.
Chỉ có điều trong bài quyền thong thả này, lại có một loại cảm thụ mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, khiến Khương Phố có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Nghe Hàn Đức nói, chủ công quyền thuật hơn người, chẳng lẽ, chính là loại quyền pháp này sao?
- Khương Phố?!
- …??
- Khương Phố?!
- A, có mạt tướng!
Khương Phố nghĩ đến sững sờ, thậm chí ngay khi Tào Bằng gọi, anh ta cũng không nghe thấy.
Sau khi bừng tỉnh lại, Khương Phố vội bước xuống hiên, lộ vẻ lo sợ.
- Gọi Lệnh Minh đến đây!
- Tuân lệnh!
Khương Phố vội vàng đi ngay, Tào Bằng thì đi đến cạnh giếng nước, rửa mặt, trở về phòng.
Chỉ một lát sau, đã thấy Bàng Đức vội vội vàng vàng chạy tới.
- Chủ công, có gì cần dặn bảo?
Tào Bằng ra hiệu cho Bàng Đức ngồi xuống, do dự một lát mới nói:
- Lệnh Minh, không giấu gì ngươi, lần này gọi ngươi đến, là có một việc riêng.
- Xin chủ công cứ nói?
Tào Bằng gật gật đầu, mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Hắn hạ giọng nói:
- Quá khứ của ta, ngươi chắc cũng không rõ lắm. Người đời đều biết, ta là con cháu tộc của Tư Không, nhưng lại không biết, trước năm Kiến An thứ hai, ta thậm chí không biết là họ Tào huyện Đàm là người nào. Ta vốn người núi Trung Dương quận Nam Dương. Gia phụ lúc trước, cũng chỉ là một thợ rèn vô danh trong trấn Trung Dương, ngày nào cũng vì nuôi sống gia đình mà làm lụng vất vả?...
Trong lòng Bàng Đức, không khỏi có chút hồi hộp.
Anh ta thật đúng là không rõ lắm về thân thế của Tào Bằng. Thậm chí ngay cả việc nghĩ Tào Bằng sinh sống tại huyện nào. “Khó trách từ khi Tào Bằng thành danh tới nay…” những người qua lại với hắn hoặc ít hoặc nhiều đều không rõ, vì thấy rất nhiều người cũng không quá rõ về thân phận thật của hắn. Không ngờ Tào Bằng lại sống ở một nơi như vậy! Tuy nhiên càng như vậy, lại càng khiến Bàng Đức cảm thấy kính nể. Điều kiện gian khổ như vậy vẫn có được thành tựu như ngày hôm nay, điều này ít người có thể làm được… Tuy nhiên, Tào Bằng nói chuyện này với anh ta, là có ý gì?
- … Khi đó, cha của ta có một người bạn tri kỉ, tên là Vương Mãnh.
- Đô úy nam bộ, Vương Mãnh?
- Ngươi cũng biết bác ấy sao?
Bàng Đức cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: Sao ta lại không biết? Bao năm ta ở Lương Châu, sao có thể không biết Đô úy nam bộ?
Tào Bằng cười cười, cũng không hỏi tiếp, mà kể lại chuyện của bản thân hắn khi xưa.
- Với ta mà nói, trong cuộc đời ngoài cha mẹ ta ra, người làm ta cảm kích chính là bác Mãnh. Năm đó nếu không có bác ấy chăm lo, ta sợ rằng sớm đã không còn ở nhân thế… Lệnh Minh, nói nhiều như vậy, không có ý gì khác. Ta vừa mơ một giấc mộng, vô cùng kỳ lạ, hơn nữa lại là ác mộng. Giấc mộng này, làm ta không yên lòng, cho nên mới tìm ngươi đến, muốn nhờ ngươi đi Lâm Thao một chuyến, thay ta đến thăm Mãnh bá và huynh đệ Hổ Đầu của ta. Lâm Thao thuộc Thạch Thao, tìm nhờ Từ quân sư, cũng coi như người một nhà. Sau khi ngươi tới Lâm Thao, nếu bác Mãnh bên đó không ổn, ngươi tạm lưu lại đó, giúp bác ấy một tay. Nếu có nguy hiểm, ngươi nhất định phải bảo vệ bác ấy chu toàn.
Nói xong, Tào Bằng chăm chú nhìn Bàng Đức.
- Lệnh Minh, ta có thể phó thác việc này cho ngươi không?
Bàng Đức nói thật, cũng không muốn rời khỏi Loan Điểu.
Nhưng Tào Bằng đã nói đến như vậy, đủ để thấy thái độ của hắn. Đồng thời, đây chẳng phải là Tào Bằng đã rất tín nhiệm anh ta sao? So với Mã Đằng chỉ vì một tội danh mơ hồ, liền đuổi anh ta tới thành Long Kỳ chịu tội. Hành động của Tào Bằng dường như muốn Bàng Đức thoát ly khỏi chiến trường, như một loại tín nhiệm và phó thác.
Bàng Đức không nói thêm, quỳ rạp xuống đất.
- Mạt tướng thề chết cũng nhất định bảo vệ Vương đô úy chu toàn.
- Như vậy, ta đã có thể yên tâm… Phi Đà binh của ta, dẫn đi cùng đi.
Sau khi tới Lâm Thao, cần phải cẩn thận một chút. Ta đự đoán, Mã Đằng với quận Lũng Tây như hổ đói rình mồi, ngươi nhất thiết không được coi thường. Y mặc dù mất Võ Uy, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn nên chú ý đề phòng. Mã Đằng giảo quyệt, cần cẩn thận. Sau khi tới Lâm Thao, ngươi đến chỗ bác Mãnh trước… Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ từ Võ Uy xuất kích. Đến lúc đó ta và ngươi cùng liên thủ, cướp lấy Kim Thành, loạn Lương Châu cũng có thể bình ổn.
- Mạt tướng đã rõ!
- Ta bên này, giữ an bình là được.
Ngươi và Khương Phố cùng xuất phát, ta sẽ không nói nhiều… Bây giờ ngươi đi chuẩn bị, lên đường càng sớm càng tốt!
Không biết vì sao, trong lòng Tào Bằng rất loạn.
Bàng Đức cũng không dám lưu lại lâu, không nói thêm, chắp tay từ biệt Tào Bằng, sau đó gọi Khương Phố, liền vội vàng đi ngay.
Phi Đà Binh, cũng chính là Phi Mạo khi trước.
Từ sau khi Tào Bằng chuyển Hắc Mạo binh thành Bạch Đà binh, cái tên Phi Mạo cũng bị bỏ.
Phi Đà bách kỵ, tổng cộng có một trăm linh tám người, nhân thủ tam thất đại uyển lương câu, cưỡi ngựa bắn cung đều xuất chúng. Giáp trụ trang bị cũng không giống với binh lính bình thường, áo giáp đồng một màu, ngựa chiến cũng có mã giáp. Từ góc độ nào đó mà nói, Phi Đà bách kỵ của Tào Bằng, đã được trang bị đầy đủ những thứ cơ bản. Tất cả binh khí sử dụng, cũng đều là thương dài tám thước. Giao Phi Đà bách kỵ cho Bàng Đức, Tào Bằng tin rằng đủ để bảo đảm an toàn cho Vương Mãnh.
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa thật yên tâm.
Ngồi lặng trong phòng một lát, đột nhiên mở trang giấy trên án thư, múa bút thành văn.
- Người đâu!
- Có!
- Gọi Vân Hạc đến.
Vân Hạc, chính là Cảnh Lâm.
Trong chốc lát, chỉ thấy Cảnh Lâm vội vàng chạy tới.
Tào Bằng đưa một phong thư cho Cảnh Lâm:
- Lập tức phái người, sáu trăm dặm khẩn (khẩn cấp) đến huyện Hồng Thủy, lệnh Hách Chiêu dẫn bộ qua sông. Phong thư này, là gửi cho Trương Thái Thú quận An Định! Đến lúc đó bảo Hách Chiêu chuyển thư cho Trương Thái Thú, mượn ông ta một ít binh mã, sau đó cấp tốc đi quận Lũng Tây, hỗ trợ Đô úy nam bộ Vương Mãnh đang trấn thủ ở Lâm Thao.
- Tuân lệnh!
Cảnh Lâm vừa nghe sáu trăm dặm khẩn, cũng thấy hoảng.
Thời Đông Hán, phân có bốn hình thức: trăm dặm khẩn, hai trăm dặm khẩn, bốn trăm dặm khẩn và sáu trăm dặm khẩn.
Sáu trăm dặm khẩn này, thuộc loại cấp cao nhất, tương đương với việc cực kỳ quan trọng.
Cảnh Lâm tuy rằng không rõ lắm cuối cùng là tình trạng gì, nhưng sau khi nghe thấy sáu trăm dặm khẩn, anh ta không dám hỏi thêm nửa câu.
Cảnh Lâm lập tức cáo từ, sắp xếp người đưa tin, nhanh chóng đến huyện Hồng Thủy.
Tào Bằng đứng ở cửa hiên, ngón tay khẽ gõ nhịp trên lan can, lẩm bẩm:
- Bá Đạo kiên cường, Bàng Thiết dũng mãnh, hai người này nếu tới Lâm Thao, vậy có thể yên tâm?... Ừm, cần phải cử người tới Trường An, nhắc Vệ tướng quân cẩn thận hơn.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ trán.
Trời sáng rồi…
Mặt trời đỏ ửng từ từ dâng lên, ánh sáng chiếu rộng khắp nơi.
Tào Bằng khoác áo choàng đầy sương, dẫn Bàng Minh ra khỏi huyện nha.
Trận ác chiến với Mã Siêu ngày hôm qua, chắc chắn y sẽ không phục. Vì để thu hút sự chú ý của Mã Siêu, yểm trợ Từ Thứ và Diêm Hành thuận lợi chiếm bãi Lư Thủy trước, Tào Bằng quyết định, hôm nay chủ động phản công, làm phiền Mã Siêu.
Mấy ngày nay, đều là Mã Siêu khiêu chiến.
Hiện tại, cũng nên là hắn ra tay, chèn ép một chút sự kiêu ngạo của y.
Hắn vừa chuẩn bị ra thao trường khởi binh, thì thấy Cảnh Lâm hớt hải chạy tới trước mặt.
- Chủ công, vừa nhận được tin của thám mã, Mã Siêu đêm qua đã dẫn binh lui hai mươi dặm, hình như có ý muốn trở về huyện Trương Dịch.
- Hả?
Tào Bằng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc.
Mã Siêu lui quân?
Không đúng, đây không phải phong cách làm việc của Mã Siêu… Lẽ nào, y đã phát hiện ra hành tung của Từ Thứ và Diêm Hành?
Không thể nào!
Nếu Mã Siêu cảm thấy được ý đồ của hắn, ắt phải chuyển về hướng tây, chứ không phải hướng nam.
Hành động này của Mã Siêu quả thật có phần vượt ngoài sở liệu của Tào Bằng. Y lui binh lúc này, lại có mưu đồ gì?
Tào Bằng trầm ngâm một lát.
- Vân Hạc, ngươi lưu lại thành.
An Bình, lập tức khởi binh, cùng ta rời thành. Ta muốn biết Mã Siêu lần này là có dụng ý gì.
***
Thạch Thao ở trong đại sảnh hồi hộp, sắc mặt có chút căng thẳng.
Anh ta vừa nhận được tin! Trương Lỗ Hán Trung đảm nhiệm chức đại tướng, dẫn tám nghìn tinh binh, bỗng nhiên xuất quân từ Hán Trung, đánh chiếm quận Võ Đô. Trương Lỗ xuất binh lúc này, không khỏi có chút khác thường. Liên tưởng đến loạn lưỡng Khương, trong lòng Thạch Thao lập tức xuất hiện dự cảm xấu, tình hình dường như có chút bất thường.
Anh ta gọi người hầu cận, chuẩn bị cử người đi Khương Đạo, nhắc nhở Vương Mãi chú ý cẩn thận động tĩnh hai bên.
Nhưng đúng lúc này, một gã khắp người toàn máu, mình đầy thương tích, được tùy tùng dẫn tới, lảo đảo tiến vào.
- Thạch Lâm Thao, việc lớn không tốt, Mã Đằng tập kích Hà Quan, binh của Vương đô úy bại Bạch Thạch, bị Mã Đằng vây, khẩn cầu viện binh.
Thạch Thao ngẩn ra, bút tuột khỏi tay, không nói nên lời…
/731
|