Có lẽ, từ trước tới giờ, Đặng Tài chưa bao giờ sợ như hiện tại.
Hắn cũng biết, bản thân trước kia đắc tội với Đặng Tắc...nhưng hiện tại có thể cứu hắn cũng chỉ có Đặng Tắc mà thôi.
Về phần những người khác?
Cho dù là Tào Bằng nhỏ nhất cũng nhìn hắn với ánh mắt khác lạ.
- Tỷ phu! Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân lại nẩy lên.
Tào Bằng đỡ Trương thị lên ngựa rồi ngồi sau, phóng ngựa tới bên cạnh Đặng Tắc.
Còn Đặng Tắc do dự một chút như không nghe thấy tiếng gào khóc của Đặng Tài. Y yên lặng để cho Tào Nam lên ngựa rồi sau đó mới leo lên.
- Ca ca! - Đặng Tắc nở nụ cười:
- Đây là lần cuối cùng ta gọi huynh là ca ca. Nể mặt phụ thân, ta không giết huynh.
- A! Cảm ơn. Cảm ơn.
Đặng Tài cố gắng chống người dậy, đồng thời vẫn sụt sịt.
Chỉ có điều, y còn chưa dứt lời, đã thấy Ngụy Diên phóng ngựa tới cạnh y. Long Tước đại đao vung lên bổ xuống cổ Đặng Tài.
Một cái đầu người rơi xuống nước, đồng thời môt dòng máu tươi từ cái cần cổ phun ra thật xa.
- Thúc Tôn không giết ngươi thì ta giết ngươi.
Ngụy Diên dứt lời, nói:
- Thúc Tôn! Chúng ta đi nhanh thôi. Cơn mưa này xem ra còn lớn, sợ đệ muội không chịu được.
Cái đầu Đặng Tắc còn rơi trong bùn, đôi mắt vẫn mở to như cũ.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tẩy đi vết máu đen trên mặt y. Nhìn đôi mắt y dường như vẫn còn hỏi:
- Ngươi đã nói không giết ta tại sao không giữ lời?
Đặng Tắc lạnh lùng nhìn cái thi thể, sâu trong mắt có chút đau khổ.
- Ca ca! Ta thực sự không giết huynh.
Mưa rơi xuống càng lúc càng to.
Trên con đường lớn, rải rác hai mươi bốn cái tử thi, trong cơn mưa lớn lại càng thêm thê lương. Mưa to rơi xuống đất phát ra những tiếng lộp bộp, bắn tung tóe khắp nơi hòa với máu loãng trên mặt đất.
Một đội quân đội mưa to, chạy như bay tới đây.
Con ngựa dẫn đầu mang một đại hán, mặc một chiếc áo ngắn màu đen, áo khoác ngoài màu hồng. Tất cả đều đội chiếc nón tơi, che nửa khuôn mặt. Đại hán lập tức nhảy xuống, đi tới bên cạnh một cái thi thể, xốc nón lên, híp mắt nhìn xung quanh. Hắn tháy một cái đầu người ngâm trong nước cách đó không xa. Đại hán liền cầm cái đầu đó lên, lau sạch bùn. Ngay lập tức hắn nhếch miệng cười.
- A phúc đã trở lại.
Nụ cười của hắn càng lúc càng tươi.
- Đại soái! Chuyện này do anh hùng ở đâu làm ra? - Một tên đại hán bước tới thấp giọng hỏi. Y tò mò quan sát thi thể trên chiến trường. Từ mấy cái thi thể còn nguyên vẹn nhưng thất khiếu chảy máu, y nhìn thấy một chút manh mối:
- Người này không phải đơn giản.
- Đúng vậy! Không đơn giản.
Trong mắt đại hán cũng có chút nghi hoặc.
Bởi vì hắn cũng có thể nhận ra những người tới cướp có lẽ đều không phải là phàm nhân.
"A Phúc tìm đâu ra nhiều hảo thủ như vậy?"
- Đại soái! Ở khu rừng phía trước còn phát hiện một cái thi thể, hình như là quan quân.
- Đưa ta đi xem.
Đại hán lập tức bước đi. Không bao lâu thì thấy bên đường có một con chiến mã đang đứng ở đó. Sáu thân ngựa có một cái thi thể, trên cổ bị quấn một sợi dây thừng, còn đầu kia thì buộc vào cổ ngựa. Hiển nhiên là thi thể này bị chiến mã kéo chạy như điên mà chết. Rất nhiều chỗ trên thi thể lộ rõ cả xương trắng, còn có cả dấu hiệu gãy xương.
Đại hán không nhận ra người đó nhưng người bên cạnh lại nhận ra.
- Người này giống như người hôm qua ở bên ngoài nhà tù thị trấn gây rối. Địa soái! Mấy người đó cũng thật độc. Người này mặc dù bị đè nén mà chết nhưng cũng chịu khổ không ít. Nếu không có thâm thù đại hận thì người bình thường không ai làm vậy.
Đại hán gật đầu.
A Phúc tuyệt đối là hạng người lòng lang dạ sói.
Ban đầu ở trấn Trung Dương, hắn có thể thần không biết, quỷ không hay mà giết Thành Kỷ, sau đó làm như không hề có việc gì. Nếu như không bị mình bắt thì có lẽ tên nhóc con đó cũng không lộ ra sơ hở.
Y cũng mới chỉ gặp qua Mã Ngọc nhưng cũng chỉ là thoáng qua nên không nhớ rõ diện mạo lắm.
Chưa nói tới việc lúc này Mã Ngọc thay đổi hoàn toàn. Có lẽ cho dù y có hoàn hảo đứng trước mặt đại hán thì đại hán cũng không nhận thức được.
Đúng lúc này, xa xa vọng tới tiếng vó ngựa như sấm rền.
- Đại soái. Có quan quân tới.
Đại hán có râu quai nón chạy lên trước, thấp giọng nói nhỏ vào tai đại hán kia.
- Rút lui.
Đại hán không nói hai lời lập tức nhảy lên ngựa. Có điều, hắn lập tức do dự nói với đại hán có râu quai nón:
- Lão Chu! Nhìn tình hình chiến trường có lẽ mấy người lão Tào chưa đi quá xa. Chúng ta nghĩ cách đưa đám quan quân đi một vòng cho chúng chạy trối chết một thời gian đi. Như thế, ta và Tả Khưu đưa mấy người đi hướng bắc. Ngươi dẫn vài người đi hướng đông. Chúng ta phân tán đám quan quân ra. Sau khi thoát khỏi, chúng ta tập hợp ở Lão quân quan. Nếu trời tối ta không về thì ngươi cứ về Phục dương.
- Đại soái.
- Đừng có nói nhiều. Chúng ta phân công nhau làm việc.
Đại hán nói xong, dẫn máy người phóng như bay về hướng Cức Dương.
Đại hán râu quai nón do dự một chút rồi quay ngựa nói:
- Các huynh đệ! Chúng ta đi.
Đội quân chia làm hai đường trong cơn mưa, nhanh chóng biến mất. Sau chừng một chén tràn, một đội kỵ binh lại xuất hiện ở chỗ đó.
Người đứng đầu rõ ràng là Trần Tựu.
Y ở trong đại doanh của thành Cửu Nữ nhận được tin liền điểm binh rồi chạy tới.
Y điều động trong đại doanh một Khúc kỵ binh, ước chừng ba trăm người. Theo lý mà nói thì một Khúc có khoảng năm trăm, nhưng do cưỡi ngựa không giống với quân bộ. Chưa nói tới Kinh Châu vốn thiếu ngựa. Cho dù không thiếu thì đại doanh của thành Cửu Nữ cũng không thể có nhiều kỵ binh. Dù sao thì kỵ binh chi phí quá lớn. Có thể kiếm được ba trăm kỵ binh đã là cực hạn của đại doanh thành Cửu Nữ.
Trần Tựu âm trầm nhìn đống thi thể, trong mắt có chút giận dữ.
- Không thể tha cho đám tặc nhân này được. Nếu như để lan ra ngoài chẳng phải để cho người ta cười Kinh Tương chúng ta không có người hay sao?
Mặc dù nói như vậy nhưng Trần Tựu cũng không muốn phí công đuổi giết. Nhưng y biết nhà Tào Cấp là người mà Hoàng Xạ muốn. Mặc dù hiện tại y không hiểu tại sao Hoàng xạ lại căm hận nhà họ tới vậy. Nhưng vì miếng cơm, y cũng không thể làm được gì khác. Một nhà Tào Cấp dường như cũng không có gì đặc biệt. Chỉ nghe nói, Tào Bằng được Bàng Đức công của Lộc Sơn môn để ý, muốn thu làm đệ tử. Nhưng như thế thì sao? Lộc Sơn môn chẳng lẽ vì một tên Tào Bằng mà quay lưng với Giang Hạ hoàng thị?
Trần Tựu không hề cảm thấy áp lực.
Tình hình hiện tại, Hoàng Xạ phải trừ cho được nhà họ Tào và Đặng Tắc.
Nếu như Trần Tựu không làm được chuyện đó thì về sau đừng mong sống yên ở Giang Hạ. Vì vậy mà y tự mình dẫn quân tới đây, thề phải giết cả nhà họ Tào.
- Nhanh chóng đuổi theo, giết hết đám tặc tử đó.
Trần Tựu nghiến răng nghiến lợi, gào lên trong cơn mưa. Từ chân trời vọng tới tiếng sấm rền. Cơn mưa càng lúc càng lớn cùng với tiếng sấm.
Dưới con đường trong dãy Phượng Hoàng có một chỗ tên là Lão Quân quan.
Nó nằm ở một chỗ hẻo lánh, địa thế tương đối cao. Đứng trong đạo quan có thể nhìn thấy đường lớn rõ ràng.
Nhưng hương khói ở đây cũng không được tốt.
Đặc biệt là khi khởi nghĩa Khăn Vang, do Lão Quân quan từng là chỗ dừng chân của quân Khăn Vàng cho nên bị quan quân càn quét. Hiện giờ đạo quan đã rách nát, đầu hồi bị sập, gần như biến thành một đống hoang tàn. Có điều vẫn có thể làm chỗ trú chân được.
Cả nhà Tào Bằng tới Lão Quân quan hội họp với Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử.
Hồng nương tử kéo tay Trương thị và Tào Nam mà khóc lóc.
- Thím nó. Làm khổ ngươi.
Hồng nương tử và Đặng Cự Nghiệp đã quét dọn sạch sẽ bảo điện ở Lão quân quan, còn tìm cỏ khô dầy làm giường.
Có câu nói, ba nữ nhân thành một cái chợ.
Hồng nương tử, Trương thị, Tào Nam ngồi ở đó vừa mới mở miệng là không kìm lại được. Đặc biệt là Trương thị và Tào Nam, mấy ngày qua phải chịu nhưng chuyện như vậy khiến cho tinh thần hết sức căng thẳng. Đừng có thấy nét mặt hai người vẫn kiên cường nhưng trên thực tế đã không còn chịu được. Đặc biệt là nhìn thấy trận chém giết, cả hai người đều sợ tớ mức muốn ngất. Hiện giờ, ngồi trên đống cỏ, nghe âm thanh quen thuộc liền không nhịn được liền khóc.
Cả mấy người lúc thì khóc, lúc thì cười...
Chừng nửa canh giờ, bọn họ mới từ từ ổn định lại được.
Đặng Tắc ngồi bên cạnh Tào Nam, ôm chặt lấy vợ. Tào Nam thôi khóc, ngả vào ngực Đặng Tắc mà ngủ...
Bên kia, Tào Bằng lấy kim sang dược và thuốc cầm máu, chữa thương cho Tào cấp.
Những vết thương trên người Tào Cấp đều chỉ là bị thương ngoài da, cũng không quá nghiêm trọng. Bản thân y cũng không để ý nhưng không đành lòng từ chối lòng hiếu thảo của Tào Bằng. Vì vậy mà y ngồi xuống để mặc Tào Bằng làm gì thì làm.
- Lão ca! Huynh thật có phúc.
Điển Vi không nhịn được lên tiếng khiến cho Tào Cấp cảm thấy kiêu ngạo.
- A Phúc! Mấy ngày qua, các con như thế nào? Cánh tay của Thúc Tôn...
Tào Bằng thấp giọng nói, kể lại chuyện xảy ra ở Tịch Dương tụ cho Tào Cấp.
Hắn hơi xấu hổ nói:
- Tất cả đều là tai họa do con gây ra. Nếu không phải con gần gũi với tiểu thư họ Hoàng thì trong nhà cũng không có kiếp nạn này.
Tào Cấp hơi nhíu mày, rồi khe khẽ thở dài:
- Không thể trách được con. Có điều hiện giờ, chúng ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cái gì cũng mất. Ngay cả Đặng Cứ Nghiệp thúc và thím Hồng của con cũng phải lận đận theo chúng ta. Bằng nhi! Con nghĩ xem, sau này chúng ta nên làm cái gì? Lại còn Mãnh bá của con bây giờ cũng chưa có tin tức, không biết tình hình thế nào?
Điển Vi ở bên cạnh nghe thấy vậy thì cười to.
- Lão ca! Chuyện đó huynh có gì phải lo. Các ngươi theo ta tới Hứa Đô. Nhà ta mặc dù không phải giầu có những có thể bảo đảm các ngươi không phải lo cơm áo. Còn nữa, cả nhà ngươi là người có bản lĩnh... Thúc Tôn là người trầm ổn. Tiểu a Phúc thì cũng không phải là kẻ trong ao. Chủ công của ta là người cầu hiền, từng nói với ta rất nhiều lần, chỉ hận bên mình không có người để dùng. Đến lúc đó, mỗ sẽ nguyện làm người tiến cử, vì cả nhà lão ca mà kiếm lấy tương lai. Đại phú quý thì ta không dám nói nhưng so với cái nơi nhỏ như Cức Dương phải gấp trăm lần.
Mặc dù Hứa Đô không thể sánh với Lạc Dương hay Trường An là đế đô có lịch sử lâu đời. Nhưng dù sao thì đó cũng là nơi mà Hán đế dời đô nên Cức Dương không thể sánh được. Hơn nữa, sau loạn Khăn Vàng, quận Nam Dương là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất, trộm cướp nổi lên khắp nơi. Còn Hứa Đô ở Dự Châu do lúc đó có Trần Quốc vương Lưu Sủng chống cự cho nên quân khăn vàng ở Nhữ Nam không thể tiến lên Bắc.
Vì vậy mà tai nạn ở Dự Châu chỉ dừng lại tại Nhữ Nam và Dĩnh Xuyên.
Tương đối mà nói thì Hứa Đô không bị ảnh hưởng nhiều cho nên vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
Tới lúc này, Tào Cấp vẫn còn chưa biết thân phận thật của Điển Vi.
Nghe y nói vậy, Tào Cấp không nhịn được hỏi lại:
- Điển huynh đệ! Huynh đệ ở Hứa Đô thật sao?
Tào Cấp chỉ là một người dân nhỏ nên không biết tới cái tên Điển Vi.
Tào Bằng ở bên nhẹ nhàng lên tiếng:
- Điển đại ca là quan Vũ Mãnh Hiệu Úy, là túc vệ của Tào Tư Không, thậm chí được Tào công tin yêu...
- Cái gì?
Tới lúc này, Tào Cấp mới giật mình.
"Vũ Mãnh hiệu úy? Có chức quan đó?"
- A Phúc! Điển huynh đệ làm hiệu úy, so với Khoái Huyện lệnh như thế nào?
Câu hỏi của Tào Cấp khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà cười ha hả. Đặng Phạm cũng giống với Tào Cấp cũng không biết Vũ Mãnh hiệu úy là như thế nào. Thấy mọi người cười, y cũng cười theo.
Lúc này, Đặng Tắc đặt Tào Nam bên cạnh Trương thị rồi từ từ đi tới.
- Cha! Vũ Mãnh hiệu úy và huyện lệnh Cức Dương không giống nhau. Nói thật là hơn kém nhau quá xa. - Y ngồi xuống vừa cười vừa giải thích:
- Điển đại ca là Vũ Mãnh hiệu úy, thực ra không phải là chức mà là một tước vị. Y là túc vệ của Tào Công, phụ trách bảo vệ an toàn cho Tào công. Khi lâm chiến, với tước vị của y có thể làm tướng quân, lãnh một cánh quân. Đối với một huyện như Cức Dương, Khoái huyện lệnh chỉ được nhận ba trăm thạch lương còn với tước vị của Điển đại có thì được nhận hai ngàn thạch. Tính chất của hai người không giống nhau nên không thể so sánh. Có điều xét về mặt bổng lộc thì tước Vũ Mãnh hiệu úy của điển đại ca còn cao hơn so với thái thú quận Nam Dương. Thái Thú quận Nam Dương cũng chỉ được bổng lộc gần hai ngàn thạch mà thôi.
- So với Thái thú còn hơn?
Trương thị và Hồng nương tử lắng tai nghe liền thốt lên kinh hãi.
"Ông trời ơi! So với thái thú còn hơn thì đó là quan như thế nào?" Còn về phần trước khi Đặng Tắc giải thích, cả hai không nói một tiếng nào.
- Ta đã nói a Phúc được hồng phúc tề thiên. cô thấy mấy người bạn của nó đều là người có bản lĩnh. Thím nó! Ngươi thật có phúc.
Còn về phần Trương thị thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Mới một tháng trước, nàng còn bị một tên thổ hào trấn Trung Dương làm nhục mà phải bỏ xa xứ.
Nhưng hiện tại nàng lại có thể ngồi cùng một chỗ với một nhân vật còn lớn hơn cả thái thú? Nghe thấy mà chẳng khác nào đang nằm mơ...
Cả hai nữ nhân đều choáng váng.
Hai người Tào Cấp và Đặng Cự Nghiệp cũng ngây người.
Cũng may, bọn họ không quá mức thất lễ, có điều là cả hai không còn tự nhiên nữa.
- Cha! Người cứ bình tĩnh. Điển đại ca.
Không để cho Tào Bằng nói xong, Tào Cấp đã bịt miệng hắn.
- Cái thằng nhóc này, làm sao lại không biết phép tắc như vậy? Điển huynh đệ...a! Không được! Điển hiệu úy là ai mà ngươi có thể xưng hô đại ca?
Điển Vi không thèm để ý tới chuyện đó:
- Lão ca! Ngài cần gì phải làm vậy? A Phúc nói thế nào cũng là người cứu mạng ta.
- Không được! Không được. - Tào Cấp lắc đầu quầy quậy, nghiêm mặt nói:
- Hài tử còn nhỏ, không biết phải trái. Luận bối phận, ít nhất nó phải gọi ngài một tiếng thúc phụ mới được. Tại sao có thể mở miệng gọi đại ca, để cho người ta chê cười.
"Thúc phụ?"
Tào Bằng và Đặng Tắc cùng ho khan một tiếng.
Điển Vi gọi Tào Cấp là lão ca, Tào Cấp gọi Điển Vi huynh đệ mà Tào Bằng lại gọi Điển Vi là dại ca nghe hơi loạn một chút.
Nhưng êm đẹp nhất nên kêu Điển Vi là thúc phụ?
Tào Bằng và Đặng Tắc phản ứng không kịp.
- Cha! Không cần phải vậy.
Hắn cũng biết, bản thân trước kia đắc tội với Đặng Tắc...nhưng hiện tại có thể cứu hắn cũng chỉ có Đặng Tắc mà thôi.
Về phần những người khác?
Cho dù là Tào Bằng nhỏ nhất cũng nhìn hắn với ánh mắt khác lạ.
- Tỷ phu! Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân lại nẩy lên.
Tào Bằng đỡ Trương thị lên ngựa rồi ngồi sau, phóng ngựa tới bên cạnh Đặng Tắc.
Còn Đặng Tắc do dự một chút như không nghe thấy tiếng gào khóc của Đặng Tài. Y yên lặng để cho Tào Nam lên ngựa rồi sau đó mới leo lên.
- Ca ca! - Đặng Tắc nở nụ cười:
- Đây là lần cuối cùng ta gọi huynh là ca ca. Nể mặt phụ thân, ta không giết huynh.
- A! Cảm ơn. Cảm ơn.
Đặng Tài cố gắng chống người dậy, đồng thời vẫn sụt sịt.
Chỉ có điều, y còn chưa dứt lời, đã thấy Ngụy Diên phóng ngựa tới cạnh y. Long Tước đại đao vung lên bổ xuống cổ Đặng Tài.
Một cái đầu người rơi xuống nước, đồng thời môt dòng máu tươi từ cái cần cổ phun ra thật xa.
- Thúc Tôn không giết ngươi thì ta giết ngươi.
Ngụy Diên dứt lời, nói:
- Thúc Tôn! Chúng ta đi nhanh thôi. Cơn mưa này xem ra còn lớn, sợ đệ muội không chịu được.
Cái đầu Đặng Tắc còn rơi trong bùn, đôi mắt vẫn mở to như cũ.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tẩy đi vết máu đen trên mặt y. Nhìn đôi mắt y dường như vẫn còn hỏi:
- Ngươi đã nói không giết ta tại sao không giữ lời?
Đặng Tắc lạnh lùng nhìn cái thi thể, sâu trong mắt có chút đau khổ.
- Ca ca! Ta thực sự không giết huynh.
Mưa rơi xuống càng lúc càng to.
Trên con đường lớn, rải rác hai mươi bốn cái tử thi, trong cơn mưa lớn lại càng thêm thê lương. Mưa to rơi xuống đất phát ra những tiếng lộp bộp, bắn tung tóe khắp nơi hòa với máu loãng trên mặt đất.
Một đội quân đội mưa to, chạy như bay tới đây.
Con ngựa dẫn đầu mang một đại hán, mặc một chiếc áo ngắn màu đen, áo khoác ngoài màu hồng. Tất cả đều đội chiếc nón tơi, che nửa khuôn mặt. Đại hán lập tức nhảy xuống, đi tới bên cạnh một cái thi thể, xốc nón lên, híp mắt nhìn xung quanh. Hắn tháy một cái đầu người ngâm trong nước cách đó không xa. Đại hán liền cầm cái đầu đó lên, lau sạch bùn. Ngay lập tức hắn nhếch miệng cười.
- A phúc đã trở lại.
Nụ cười của hắn càng lúc càng tươi.
- Đại soái! Chuyện này do anh hùng ở đâu làm ra? - Một tên đại hán bước tới thấp giọng hỏi. Y tò mò quan sát thi thể trên chiến trường. Từ mấy cái thi thể còn nguyên vẹn nhưng thất khiếu chảy máu, y nhìn thấy một chút manh mối:
- Người này không phải đơn giản.
- Đúng vậy! Không đơn giản.
Trong mắt đại hán cũng có chút nghi hoặc.
Bởi vì hắn cũng có thể nhận ra những người tới cướp có lẽ đều không phải là phàm nhân.
"A Phúc tìm đâu ra nhiều hảo thủ như vậy?"
- Đại soái! Ở khu rừng phía trước còn phát hiện một cái thi thể, hình như là quan quân.
- Đưa ta đi xem.
Đại hán lập tức bước đi. Không bao lâu thì thấy bên đường có một con chiến mã đang đứng ở đó. Sáu thân ngựa có một cái thi thể, trên cổ bị quấn một sợi dây thừng, còn đầu kia thì buộc vào cổ ngựa. Hiển nhiên là thi thể này bị chiến mã kéo chạy như điên mà chết. Rất nhiều chỗ trên thi thể lộ rõ cả xương trắng, còn có cả dấu hiệu gãy xương.
Đại hán không nhận ra người đó nhưng người bên cạnh lại nhận ra.
- Người này giống như người hôm qua ở bên ngoài nhà tù thị trấn gây rối. Địa soái! Mấy người đó cũng thật độc. Người này mặc dù bị đè nén mà chết nhưng cũng chịu khổ không ít. Nếu không có thâm thù đại hận thì người bình thường không ai làm vậy.
Đại hán gật đầu.
A Phúc tuyệt đối là hạng người lòng lang dạ sói.
Ban đầu ở trấn Trung Dương, hắn có thể thần không biết, quỷ không hay mà giết Thành Kỷ, sau đó làm như không hề có việc gì. Nếu như không bị mình bắt thì có lẽ tên nhóc con đó cũng không lộ ra sơ hở.
Y cũng mới chỉ gặp qua Mã Ngọc nhưng cũng chỉ là thoáng qua nên không nhớ rõ diện mạo lắm.
Chưa nói tới việc lúc này Mã Ngọc thay đổi hoàn toàn. Có lẽ cho dù y có hoàn hảo đứng trước mặt đại hán thì đại hán cũng không nhận thức được.
Đúng lúc này, xa xa vọng tới tiếng vó ngựa như sấm rền.
- Đại soái. Có quan quân tới.
Đại hán có râu quai nón chạy lên trước, thấp giọng nói nhỏ vào tai đại hán kia.
- Rút lui.
Đại hán không nói hai lời lập tức nhảy lên ngựa. Có điều, hắn lập tức do dự nói với đại hán có râu quai nón:
- Lão Chu! Nhìn tình hình chiến trường có lẽ mấy người lão Tào chưa đi quá xa. Chúng ta nghĩ cách đưa đám quan quân đi một vòng cho chúng chạy trối chết một thời gian đi. Như thế, ta và Tả Khưu đưa mấy người đi hướng bắc. Ngươi dẫn vài người đi hướng đông. Chúng ta phân tán đám quan quân ra. Sau khi thoát khỏi, chúng ta tập hợp ở Lão quân quan. Nếu trời tối ta không về thì ngươi cứ về Phục dương.
- Đại soái.
- Đừng có nói nhiều. Chúng ta phân công nhau làm việc.
Đại hán nói xong, dẫn máy người phóng như bay về hướng Cức Dương.
Đại hán râu quai nón do dự một chút rồi quay ngựa nói:
- Các huynh đệ! Chúng ta đi.
Đội quân chia làm hai đường trong cơn mưa, nhanh chóng biến mất. Sau chừng một chén tràn, một đội kỵ binh lại xuất hiện ở chỗ đó.
Người đứng đầu rõ ràng là Trần Tựu.
Y ở trong đại doanh của thành Cửu Nữ nhận được tin liền điểm binh rồi chạy tới.
Y điều động trong đại doanh một Khúc kỵ binh, ước chừng ba trăm người. Theo lý mà nói thì một Khúc có khoảng năm trăm, nhưng do cưỡi ngựa không giống với quân bộ. Chưa nói tới Kinh Châu vốn thiếu ngựa. Cho dù không thiếu thì đại doanh của thành Cửu Nữ cũng không thể có nhiều kỵ binh. Dù sao thì kỵ binh chi phí quá lớn. Có thể kiếm được ba trăm kỵ binh đã là cực hạn của đại doanh thành Cửu Nữ.
Trần Tựu âm trầm nhìn đống thi thể, trong mắt có chút giận dữ.
- Không thể tha cho đám tặc nhân này được. Nếu như để lan ra ngoài chẳng phải để cho người ta cười Kinh Tương chúng ta không có người hay sao?
Mặc dù nói như vậy nhưng Trần Tựu cũng không muốn phí công đuổi giết. Nhưng y biết nhà Tào Cấp là người mà Hoàng Xạ muốn. Mặc dù hiện tại y không hiểu tại sao Hoàng xạ lại căm hận nhà họ tới vậy. Nhưng vì miếng cơm, y cũng không thể làm được gì khác. Một nhà Tào Cấp dường như cũng không có gì đặc biệt. Chỉ nghe nói, Tào Bằng được Bàng Đức công của Lộc Sơn môn để ý, muốn thu làm đệ tử. Nhưng như thế thì sao? Lộc Sơn môn chẳng lẽ vì một tên Tào Bằng mà quay lưng với Giang Hạ hoàng thị?
Trần Tựu không hề cảm thấy áp lực.
Tình hình hiện tại, Hoàng Xạ phải trừ cho được nhà họ Tào và Đặng Tắc.
Nếu như Trần Tựu không làm được chuyện đó thì về sau đừng mong sống yên ở Giang Hạ. Vì vậy mà y tự mình dẫn quân tới đây, thề phải giết cả nhà họ Tào.
- Nhanh chóng đuổi theo, giết hết đám tặc tử đó.
Trần Tựu nghiến răng nghiến lợi, gào lên trong cơn mưa. Từ chân trời vọng tới tiếng sấm rền. Cơn mưa càng lúc càng lớn cùng với tiếng sấm.
Dưới con đường trong dãy Phượng Hoàng có một chỗ tên là Lão Quân quan.
Nó nằm ở một chỗ hẻo lánh, địa thế tương đối cao. Đứng trong đạo quan có thể nhìn thấy đường lớn rõ ràng.
Nhưng hương khói ở đây cũng không được tốt.
Đặc biệt là khi khởi nghĩa Khăn Vang, do Lão Quân quan từng là chỗ dừng chân của quân Khăn Vàng cho nên bị quan quân càn quét. Hiện giờ đạo quan đã rách nát, đầu hồi bị sập, gần như biến thành một đống hoang tàn. Có điều vẫn có thể làm chỗ trú chân được.
Cả nhà Tào Bằng tới Lão Quân quan hội họp với Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử.
Hồng nương tử kéo tay Trương thị và Tào Nam mà khóc lóc.
- Thím nó. Làm khổ ngươi.
Hồng nương tử và Đặng Cự Nghiệp đã quét dọn sạch sẽ bảo điện ở Lão quân quan, còn tìm cỏ khô dầy làm giường.
Có câu nói, ba nữ nhân thành một cái chợ.
Hồng nương tử, Trương thị, Tào Nam ngồi ở đó vừa mới mở miệng là không kìm lại được. Đặc biệt là Trương thị và Tào Nam, mấy ngày qua phải chịu nhưng chuyện như vậy khiến cho tinh thần hết sức căng thẳng. Đừng có thấy nét mặt hai người vẫn kiên cường nhưng trên thực tế đã không còn chịu được. Đặc biệt là nhìn thấy trận chém giết, cả hai người đều sợ tớ mức muốn ngất. Hiện giờ, ngồi trên đống cỏ, nghe âm thanh quen thuộc liền không nhịn được liền khóc.
Cả mấy người lúc thì khóc, lúc thì cười...
Chừng nửa canh giờ, bọn họ mới từ từ ổn định lại được.
Đặng Tắc ngồi bên cạnh Tào Nam, ôm chặt lấy vợ. Tào Nam thôi khóc, ngả vào ngực Đặng Tắc mà ngủ...
Bên kia, Tào Bằng lấy kim sang dược và thuốc cầm máu, chữa thương cho Tào cấp.
Những vết thương trên người Tào Cấp đều chỉ là bị thương ngoài da, cũng không quá nghiêm trọng. Bản thân y cũng không để ý nhưng không đành lòng từ chối lòng hiếu thảo của Tào Bằng. Vì vậy mà y ngồi xuống để mặc Tào Bằng làm gì thì làm.
- Lão ca! Huynh thật có phúc.
Điển Vi không nhịn được lên tiếng khiến cho Tào Cấp cảm thấy kiêu ngạo.
- A Phúc! Mấy ngày qua, các con như thế nào? Cánh tay của Thúc Tôn...
Tào Bằng thấp giọng nói, kể lại chuyện xảy ra ở Tịch Dương tụ cho Tào Cấp.
Hắn hơi xấu hổ nói:
- Tất cả đều là tai họa do con gây ra. Nếu không phải con gần gũi với tiểu thư họ Hoàng thì trong nhà cũng không có kiếp nạn này.
Tào Cấp hơi nhíu mày, rồi khe khẽ thở dài:
- Không thể trách được con. Có điều hiện giờ, chúng ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cái gì cũng mất. Ngay cả Đặng Cứ Nghiệp thúc và thím Hồng của con cũng phải lận đận theo chúng ta. Bằng nhi! Con nghĩ xem, sau này chúng ta nên làm cái gì? Lại còn Mãnh bá của con bây giờ cũng chưa có tin tức, không biết tình hình thế nào?
Điển Vi ở bên cạnh nghe thấy vậy thì cười to.
- Lão ca! Chuyện đó huynh có gì phải lo. Các ngươi theo ta tới Hứa Đô. Nhà ta mặc dù không phải giầu có những có thể bảo đảm các ngươi không phải lo cơm áo. Còn nữa, cả nhà ngươi là người có bản lĩnh... Thúc Tôn là người trầm ổn. Tiểu a Phúc thì cũng không phải là kẻ trong ao. Chủ công của ta là người cầu hiền, từng nói với ta rất nhiều lần, chỉ hận bên mình không có người để dùng. Đến lúc đó, mỗ sẽ nguyện làm người tiến cử, vì cả nhà lão ca mà kiếm lấy tương lai. Đại phú quý thì ta không dám nói nhưng so với cái nơi nhỏ như Cức Dương phải gấp trăm lần.
Mặc dù Hứa Đô không thể sánh với Lạc Dương hay Trường An là đế đô có lịch sử lâu đời. Nhưng dù sao thì đó cũng là nơi mà Hán đế dời đô nên Cức Dương không thể sánh được. Hơn nữa, sau loạn Khăn Vàng, quận Nam Dương là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất, trộm cướp nổi lên khắp nơi. Còn Hứa Đô ở Dự Châu do lúc đó có Trần Quốc vương Lưu Sủng chống cự cho nên quân khăn vàng ở Nhữ Nam không thể tiến lên Bắc.
Vì vậy mà tai nạn ở Dự Châu chỉ dừng lại tại Nhữ Nam và Dĩnh Xuyên.
Tương đối mà nói thì Hứa Đô không bị ảnh hưởng nhiều cho nên vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
Tới lúc này, Tào Cấp vẫn còn chưa biết thân phận thật của Điển Vi.
Nghe y nói vậy, Tào Cấp không nhịn được hỏi lại:
- Điển huynh đệ! Huynh đệ ở Hứa Đô thật sao?
Tào Cấp chỉ là một người dân nhỏ nên không biết tới cái tên Điển Vi.
Tào Bằng ở bên nhẹ nhàng lên tiếng:
- Điển đại ca là quan Vũ Mãnh Hiệu Úy, là túc vệ của Tào Tư Không, thậm chí được Tào công tin yêu...
- Cái gì?
Tới lúc này, Tào Cấp mới giật mình.
"Vũ Mãnh hiệu úy? Có chức quan đó?"
- A Phúc! Điển huynh đệ làm hiệu úy, so với Khoái Huyện lệnh như thế nào?
Câu hỏi của Tào Cấp khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà cười ha hả. Đặng Phạm cũng giống với Tào Cấp cũng không biết Vũ Mãnh hiệu úy là như thế nào. Thấy mọi người cười, y cũng cười theo.
Lúc này, Đặng Tắc đặt Tào Nam bên cạnh Trương thị rồi từ từ đi tới.
- Cha! Vũ Mãnh hiệu úy và huyện lệnh Cức Dương không giống nhau. Nói thật là hơn kém nhau quá xa. - Y ngồi xuống vừa cười vừa giải thích:
- Điển đại ca là Vũ Mãnh hiệu úy, thực ra không phải là chức mà là một tước vị. Y là túc vệ của Tào Công, phụ trách bảo vệ an toàn cho Tào công. Khi lâm chiến, với tước vị của y có thể làm tướng quân, lãnh một cánh quân. Đối với một huyện như Cức Dương, Khoái huyện lệnh chỉ được nhận ba trăm thạch lương còn với tước vị của Điển đại có thì được nhận hai ngàn thạch. Tính chất của hai người không giống nhau nên không thể so sánh. Có điều xét về mặt bổng lộc thì tước Vũ Mãnh hiệu úy của điển đại ca còn cao hơn so với thái thú quận Nam Dương. Thái Thú quận Nam Dương cũng chỉ được bổng lộc gần hai ngàn thạch mà thôi.
- So với Thái thú còn hơn?
Trương thị và Hồng nương tử lắng tai nghe liền thốt lên kinh hãi.
"Ông trời ơi! So với thái thú còn hơn thì đó là quan như thế nào?" Còn về phần trước khi Đặng Tắc giải thích, cả hai không nói một tiếng nào.
- Ta đã nói a Phúc được hồng phúc tề thiên. cô thấy mấy người bạn của nó đều là người có bản lĩnh. Thím nó! Ngươi thật có phúc.
Còn về phần Trương thị thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Mới một tháng trước, nàng còn bị một tên thổ hào trấn Trung Dương làm nhục mà phải bỏ xa xứ.
Nhưng hiện tại nàng lại có thể ngồi cùng một chỗ với một nhân vật còn lớn hơn cả thái thú? Nghe thấy mà chẳng khác nào đang nằm mơ...
Cả hai nữ nhân đều choáng váng.
Hai người Tào Cấp và Đặng Cự Nghiệp cũng ngây người.
Cũng may, bọn họ không quá mức thất lễ, có điều là cả hai không còn tự nhiên nữa.
- Cha! Người cứ bình tĩnh. Điển đại ca.
Không để cho Tào Bằng nói xong, Tào Cấp đã bịt miệng hắn.
- Cái thằng nhóc này, làm sao lại không biết phép tắc như vậy? Điển huynh đệ...a! Không được! Điển hiệu úy là ai mà ngươi có thể xưng hô đại ca?
Điển Vi không thèm để ý tới chuyện đó:
- Lão ca! Ngài cần gì phải làm vậy? A Phúc nói thế nào cũng là người cứu mạng ta.
- Không được! Không được. - Tào Cấp lắc đầu quầy quậy, nghiêm mặt nói:
- Hài tử còn nhỏ, không biết phải trái. Luận bối phận, ít nhất nó phải gọi ngài một tiếng thúc phụ mới được. Tại sao có thể mở miệng gọi đại ca, để cho người ta chê cười.
"Thúc phụ?"
Tào Bằng và Đặng Tắc cùng ho khan một tiếng.
Điển Vi gọi Tào Cấp là lão ca, Tào Cấp gọi Điển Vi huynh đệ mà Tào Bằng lại gọi Điển Vi là dại ca nghe hơi loạn một chút.
Nhưng êm đẹp nhất nên kêu Điển Vi là thúc phụ?
Tào Bằng và Đặng Tắc phản ứng không kịp.
- Cha! Không cần phải vậy.
/731
|