"Ầm ầm'
Tiếng sấm sét cuối cùng cũng nổ vang trên bầu trời.
Trời cao tối đen, mây che phủ khắp nơi. Những tia chớp bạc chiếu cả trời đất trong một màu trắng bạc, giống như không trung bị xé rách.
Mưa càng lúc càng lớn....
Bên ngoài ngọn núi có một đám khoảng chừng tám, chín người.
Tất cả đều cưỡi ngựa, mặc trang phục Kinh Châu, binh khí cầm trong tay. Một đại hán đi đầu lập tức nhảy xuống trước, bước vào trong đạo quán.
- Ai?
Trong nháy mắt khi đại hán mặt đen đi vào trong đạo quán liền cảm thấy bất thường.
Có thể thấy y rất cảnh giác, hơn nữa võ công cũng khá. Một chân y vừa chạm đất lập tức bật ngược trở lại, nắm lấy cây trường đao dài bảy thước. Đao vừa vào tay, y hoành ngang trước ngực như gặp phải đại địch.
Phản ứng của y lập tức ảnh hưởng tới những người đi cùng.
Những người khác đều nắm lấy binh khí, dựa vào nhau nhìn vào trong Đại hùng bảo điện.
- Người Kinh châu đúng là không biết sợ chết.
Một âm thanh to vang lên, Điển Vi và Ngụy Diên bước ra khỏi đại điện. Hai người lạnh lùng nhìn đám binh lính Kinh châu đứng ở bên ngoài. Điển Vi cười lạnh, quay đầu nói với Ngụy Diên:
- Văn Trường! Thoáng nhìn thì đám quân Kinh Châu này không phải là hảo hán đất Nghĩa Dương của ngươi.
Ngụy Diên chống Long Tước, kiêu ngạo nói:
- Một đám gà đất chó kiểng thì làm được cái gì?
Đại hán mặt đen đột nhiên nổi giận:
- Ngươi nói ai là gà đất chó kiểng?
- Ngoại trừ bọn ngươi ra thì mỗ còn nói được ai? - Ngụy Diên cười to, nhấc chân bước xuống bậc thang. Mưa rớt lên người nhưng y lại không hề có cảm giác, vẫn ngạo nghễ như trước nói:
- Các ngươi đã muốn chết thì để cho mỗ tiễn một đoạn. Truyện được copy tại
Tiếng sấm sét cuối cùng cũng nổ vang trên bầu trời.
Trời cao tối đen, mây che phủ khắp nơi. Những tia chớp bạc chiếu cả trời đất trong một màu trắng bạc, giống như không trung bị xé rách.
Mưa càng lúc càng lớn....
Bên ngoài ngọn núi có một đám khoảng chừng tám, chín người.
Tất cả đều cưỡi ngựa, mặc trang phục Kinh Châu, binh khí cầm trong tay. Một đại hán đi đầu lập tức nhảy xuống trước, bước vào trong đạo quán.
- Ai?
Trong nháy mắt khi đại hán mặt đen đi vào trong đạo quán liền cảm thấy bất thường.
Có thể thấy y rất cảnh giác, hơn nữa võ công cũng khá. Một chân y vừa chạm đất lập tức bật ngược trở lại, nắm lấy cây trường đao dài bảy thước. Đao vừa vào tay, y hoành ngang trước ngực như gặp phải đại địch.
Phản ứng của y lập tức ảnh hưởng tới những người đi cùng.
Những người khác đều nắm lấy binh khí, dựa vào nhau nhìn vào trong Đại hùng bảo điện.
- Người Kinh châu đúng là không biết sợ chết.
Một âm thanh to vang lên, Điển Vi và Ngụy Diên bước ra khỏi đại điện. Hai người lạnh lùng nhìn đám binh lính Kinh châu đứng ở bên ngoài. Điển Vi cười lạnh, quay đầu nói với Ngụy Diên:
- Văn Trường! Thoáng nhìn thì đám quân Kinh Châu này không phải là hảo hán đất Nghĩa Dương của ngươi.
Ngụy Diên chống Long Tước, kiêu ngạo nói:
- Một đám gà đất chó kiểng thì làm được cái gì?
Đại hán mặt đen đột nhiên nổi giận:
- Ngươi nói ai là gà đất chó kiểng?
- Ngoại trừ bọn ngươi ra thì mỗ còn nói được ai? - Ngụy Diên cười to, nhấc chân bước xuống bậc thang. Mưa rớt lên người nhưng y lại không hề có cảm giác, vẫn ngạo nghễ như trước nói:
- Các ngươi đã muốn chết thì để cho mỗ tiễn một đoạn. Truyện được copy tại
/731
|