Triệu Vân trong Diễn nghĩa mang lại cho người ta cảm giác về sự nho nhã, vô dục vô cầu.
Dường như cũng chỉ sau trận chiến vào sinh ra tử ở Trường Bản, khi đánh ở Mễ Thương Sơn, Triệu Vân mới để lộ ra bản tính cuồng bạo vốn được che giấu sau sự nho nhã của y. Đơn thân độc mã, y ba lần tiến ba lần lui ở Mễ Thương Sơn, đối mặt với hơn mười vạn Tào quân mà không chút sợ hãi, lại có thể nghĩ ra cách cứu viện Hoàng Trung và các chiến tướng, cuối cùng đẩy lui Tào Tháo.
Trừ lần đó ra, Triệu Vân rất ít khi để lộ uy phong.
Trên cơ bản, y giống như một viên gạch, đặt đâu thì sẽ thành hình ở đó. Khi có chuyện, y sẽ một mình dẫn một đội quân. Mỗi lần chiến là một lần thắng, vì vậy mới có danh hiệu Thường Thắng tướng quân. Vì sao Triệu Vân có thể liên tục chịu được cảnh tịch mịch, cô đơn như thế? Không ai hiểu được. Nhưng đến nay, rõ ràng tâm tính của Triệu Vân đã có thay đổi lớn.
Sauk hi bị bức phản bội lại Lưu Bị, tiền đồ của y đã thành chuyện xa vời.
Cưới được một thê tử y yêu thương sâu sắc, dù rằng nàng cũng yêu y, nhưng nàng lại có mục đích khác.
Nếu nói trong lòng Triệu Vân không có khúc mắc, đó là giả. Nhưng với Mã Vân Lộc, yêu vẫn nhiều hơn hận, Triệu Vân cũng dần quên đi quá khứ. Nhưng thành tựu của hảo bằng hữu cùng y lớn lên từ nhỏ, cùng bái sư học nghệ Hạ Hầu Lan mới thực sự kích thích y. Trong lịch sử, uy phong của Hạ Hầu Lan không sánh bằng Triệu Vân. Bất kể là võ nghệ hay địa vị đều bị Triệu Vân vượt xa.
Nhưng hiện tại…
Triệu Vân dù đang giữ vị trí rất cao trong Phi Đà Binh, nhưng Hạ Hầu Lan đã giữ chức Trung Lan tướng, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch. Địa vị cao của gã đã đạt tới mức cực hạn của một võ tướng bình thường. Đương nhiên, Hạ Hầu Lan không phải võ tướng bình thường. Sau lưng gã còn có Tào Bằng, đường đường là Tiền tướng quân, Ti đãi giáo úy, tương lai hắn sẽ là gì nữa không ai biết được. Nhưng có thể đoán được rằng tương lai của Hạ Hầu Lan nhất định sẽ không thiếu danh hiệu tướng quân.
Bị kích động đến nhường này, sao Triệu Vân có thể giữ bình tĩnh được?
Địa vị hơn kém nhau quá xa, nếu y không nhanh chóng đi lên, lập nên công lao, thì sao có thể vượt trội lên được?
Cuộc đời y vốn vì xuất thân không cao nên mới bị khinh thường.
Cho dù khi y nương nhờ Lưu Bị, dù sao cũng không sánh được với sự tín nhiệm khăng khít của Lưu Bị với Quan Vũ, Trương Phi. Y chỉ có thể đóng vai một thân quân tay đấm chân đá mà thôi. Cho nên, bất kể như thế nào, Triệu Vân nhất định phải có được công danh! Không vì cái gì khác, cho dù là vì thê tử, vì con gái, y đều phải liều mạng, sao có thể mãi giữ vẻ nho nhã được?
Trước lúc tiến vào Hà Hoàng, Tào Bằng đã nói rõ quy định coi trọng người lập nên công trạng.
Nói cách khác, mỗi lần giết được một kẻ địch là lập nên một phần công lao.
Hơn nữa, Tào Bằng còn nói rằng: “Ta để cho người Đê mười ngày, nhưng người Đê ngu xuẩn, không biết điều, đến nay vẫn không có tin tức. Kẻ không phải tộc ta tất có tâm khác. Sau khi vào Hà Hoàng, bất kể là kẻ nào gặp mà coi ta là địch, chúng ta đều có thể giết. Lần này xuất kích không có cung ứng lương thảo, đồ quân nhu. Gặp một người giết một người, giết địch chiếm lương là chuyện thường. Sau khi chư tướng vào Hà Hoàng rồi, không thể sinh lòng dạ đàn bà, chỉ có thể anh dũng giết địch. Đợi chiến sự chấm dứt, ta sẽ luận công mà thưởng.”
Không giết người chỉ có bị người giết!
Tào Bằng vốn không có cảm tình với người Đê.
Ngũ Hồ làm loạn, rốt cuộc có phải chỉ là Ngũ Hồ không? Tiên Ti, Yết Hồ, Khương, Hung Nô còn có người Đê nữa.
Mà nay, Hung Nô đã vong, Tiên Ti đã rối loạn. Người Khương phần nhiều đã quy phục và chấp nhận giáo hóa. Yết Hồ có Đặng Tắc xử lý. Cho nên, trong Ngũ Hồ chỉ còn lại người Đê. Bất kể bọn họ có từng giết người trong loạn Ngũ Hồ hay không, Tào Bằng cũng không quan tâm, mà quyết sẽ tiêu diệt bọn họ trước. Dù sao, trong lòng hắn vẫn có tồn tại chủ nghĩa Đại Hán tộc. Tào Bằng tuyệt đối sẽ không nương tay với dã tâm của đám dị tộc này.
Có một chủ soái như vậy, tướng lãnh dưới trướng cũng đủ biết như thế nào.
Dưới sự kích động như vậy, lại thêm hoàn cảnh bản thân, Triệu Vân như phát cuồng ở Hà Hoàng.
Mã Vân Lộc đại khai sát giới, Triệu Vân theo đó xông lên.
Long Đảm thương như một tia chớp, loáng cái đã đưa lên yết hầu người kia.
Trong bóng đêm, Triệu Vân hét lớn một tiếng. Đại thương múa quay, xuất ra từng nhát, từng nhát, vung lên lạnh lẽo. Thương ảnh rất nhanh, tung bay như giao long xuất hải. Ngựa Bạch Long hí dài, quẩn quanh trong bầu trời đêm.
Chỉ có hai người mà dám xông vào doanh địa gần ngàn người chúng ta sao?
Thủ lĩnh bộ lạc người Đê nhận được tin tức, thất kinh hồn vía, vội vàng dẫn theo người chạy ra khỏi doanh trướng.
Mã Vân Lộc thấy thế đánh tới, ngân thương hất tung một chậu than về phía vị thủ lĩnh kia. Tàn lửa bay khắp nơi, dầu hỏa chảy xuống đất. Trong phút chốc, ánh lửa bốc lên sáng rực, cháy lan đến mấy lều trại đầu kia! Tên thủ lĩnh hoảng sợ vội vàng né tránh. Nhưng dù vậy, gã vẫn bị đốm lửa bắn tung tóe, rơi trên người, cháy cả mỹ nhân gã dẫn theo.
-Giết gã, giết gã cho ta.
Thủ lĩnh người Đê thét gào, binh lính Đê lập tức xông lên.
-Vân Lộc, dựa vào đây!
Đại thương của Triệu Vân rung lên, hất văng một tên người Đê xuống ngựa. Y rút ra một thanh kiếm Kinh Hồng, tay trái kiếm, tay phải thương, kiếm trong thương, thương trong kiếm. Triệu Vân như một con hổ điên cuồng chém phải bổ trái, giết người máu chảy thành sông.
Mã Vân Lộc nhân cơ hội dựa vào y, hai người một trước một sau cùng nhau phối hợp chặt chẽ.
Hai vợ chồng thương pháp thuần thục, sát pháp dũng mãnh. Cả địa doanh người Đê to như vậy nhưng bị bọn họ bao trọn cả. Khi hai người quay đầu ngựa, chuẩn bị giết tiếp, Tôn Thiệu và Thái Địch đã dẫn một đội binh mã vọt vào doanh địa.
Quân Hán, đúng là quân Hán đánh tới!
Doanh địa người Đê biến thành một biển lửa. Phi Đà binh đều dùng trường đao, đại thuẫn, trong nháy mắt xông lên, nhanh chóng tạo thành một trận hình tiểu hình trùy kỵ, trước sau phối hợp, cùng yểm hộ lẫn nhau, hành động xen kẽ.
Gần năm năm huấn luyện vất vả, Phi Đà binh đã luyện kỵ trận hết sức thành thục, cũng đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.
Tuy rằng quân số không nhiều nhưng mỗi một người trong hai trăm người này đều là mãnh hổ.
Người Đê chưa từng gặp quân Hán hung hãn như thế bao giờ, sau khi chống cự lại được một chút, liền tẩu thoát tán loạn.
Vừa chạy ra khỏi doanh địa, bọn chúng đã thấy hai người Đặng Ngải và Văn Võ chỉ huy kỵ quân nghênh đón. Chỉ có điều đám kỵ quân này không hề xung phong, liều chết, mà chỉ dùng đoản cung ứng chiến. Tên Tào Công được chế tạo đặc biệt phối hợp với cung Thạch Đoản có lực sát thương kinh người. Trong vòng một trăm năm mươi bước chân, mũi tên có thể xuyên qua trát giáp, người Đê sao có thể ngăn cản được.
-Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Người Đê hét lên thảm thiết.
Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần đầu hàng quân Hán sẽ ngừng tấn công.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng trước khi tấn công, Tào Bằng đã phát ra tuyệt sát lệnh không được buông tha một người nào.
Tù binh không tính là chiến công, đầu người mới tính.
Phi Đà binh làm sao để ý tới lời cầu xin của bọn chúng, liền phóng ngựa xông đến, tên bắn như mưa.
Vất vả mãi mới tránh được sự công kích của Phi Đà binh, bọn chúng lại gặp phải Bạch Đà binh. Tám trăm Phi Đà binh dưới sự dẫn dắt của Sa Ma Kha càng thêm hung tàn hơn! Sa Ma Kha múa Thiết Tật Lê Cốt Đóa, gặp người giết người, thấy người liền đập. Trước mặt Bạch Đà vương, không một người Đê nào chạy trốn nổi, cũng không dám giao phong với gã.
Phía ngoài, Hạ Hầu Lan chỉ huy binh mã Ngũ Phủ, bao vây không cho một kẻ nào thoát khỏi doanh địa.
Tào Bằng thúc ngựa đứng trên đồi cao, nhìn xuống chiến trường, ánh mắt trong veo.
-Truyện mệnh lệnh của ta, không được giữ lại một kẻ nào hết!
-Vâng!
Mã Tắc - phong tướng quân Duyện Chúc, tham quân sự lập tức phóng ngựa rời đi.
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn màu trời, chợt cười nói với Bàng Thống:
-Sĩ Nguyên, cảnh tượng này có phải quen mắt không?
Bàng Thống nghe thấy thế, cười:
-Năm đó mục nguyên ở Hà Tây cũng là do Hữu Học ngươi đứng nơi cao chót vót chỉ đạo.
-Loáng cái đã nhiều năm trôi qua rồi!
-Đúng vậy, đã năm năm rồi.
Tào Bằng thu lại nụ cười:
-Trước hừng đông ngừng chiến. Các quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong một canh giờ, thu dọn chiến trường. Sau đó, chúng ta sẽ tìm mục tiêu kế tiếp. Trong vòng ba trăm dặm tiến lên phía trước, ta không muốn thấy một người nào khác.
Bàng Thống nghiêm mặt, chắp tay lĩnh mệnh!
Buổi sáng cùng ngày, chiến sự đã chấm dứt.
Bộ lạc người Để máu chảy thành sông, tử thi không đầu nhiều vô số. Có quan quân nhu dẫn theo quân tốt thu dọn chiến trường. Nhìn thấy đám thi thể kia, y cũng không khỏi khiếp sợ vài phần.
Lại nói, đây cũng không phải lần đầu tiên y đi thu dọn chiến trường.
Nhưng chiến trường ngày hôm nay lại hết sức quỷ dị.
Toàn bộ bộ lạc có chừng trên dưới một ngàn ba trăm người, nhưng không một kẻ nào may mắn thoát trận. Bất kể là nam nữ lão ấu đều bị chém giết sạch. Trong doanh đại có chừng hơn bốn trăm người bị giết chết, trong đó phần lớn là do vợ chồng Triệu Vân giết.
Kẻ thù chết trong tay vợ chồng Triệu Vân có đặc điểm cực kỳ rõ ràng.
Tất cả đều là một thương chết luôn, căn bản là không có cơ hội chịu đến kích thứ hai. Tôn Thiệu tuy cũng dùng thương nhưng rõ ràng không sạch sẽ, nhanh gọn bằng. Còn Thái Địch, hắn lại lấy đao làm binh khí, về cơ bản tương tự với Phi Đà binh.
Những người Đê chết dưới kiếm Kinh Hồng cũng không giống những người Đê chết dưới tay kẻ khác.
Kiếm Kinh Hồng của Triệu Vân quá sắc bén, hơn nữa rất điêu luyện. Thường thường đều là một kiếm xuất ra, đầu một nơi, thân một nẻo. Không giống như dùng đại đao bổ chém, nhìn rất thê thảm. Chỉ tính sơ lược, hai người vợ chồng Triệu Vân đã giết hơn trăm người Đê, đồng thời toàn thân không chút thương tổn nào. Không chỉ quan quân nhu cảm thấy khiếp sợ, mà ngay đến đám người Tôn Thiệu cũng mang vẻ mặt cổ quái. Hai vợ chồng này quả thực quá hung dữ.
Tào quân liên tục xuất kích, tổng cộng tiêu diệt ba bộ lạc, chém giết hơn ba nghìn người Đê.
Trong đó, số người chết trong tay hai vợ chồng Triệu Vân đã hơn ba trăm người.
Cặp vợ chồng này quả đúng là sát thần trên đời.
Bàng Thống không nén nổi than rằng:
-Công tử tìm đâu ra người này vậy? Sao có thể hung mãnh như thế chứ? Giết nhiều địch như thế mà không tổn hao một sợi tóc. Ngay đến Hưng Bá, Lệnh Minh cũng không phải đối thủ! Dũng tướng bậc này quả là hiếm thấy.
Tào Bằng thấy chiến công của Triệu Vân cũng cảm thấy thú vị.
Tử Long đúng là nổi giận rồi!
-Truyền lệnh ta, những chiến công Triệu Vân đạt được, toàn bộ chiến lợi phẩm đều tặng cho y cả.
Tất cả từ tiểu tốt đến ngũ trưởng, thập trưởng, đô bá, hay đến truân tướng vừa mới lên chức, thống soái, bao gồm cả trăm người chỉ trong một ngày thăng liền bốn cấp. Đương nhiên trong đó có Triệu Vân với công lao rất hiển hách, nhưng cũng một phần là do Tào Bằng yêu thích y nữa.
Mã Vân Lộc đương nhiên không có khả năng lên chức.
Nàng là nữ nhân, hơn nữa ngay từ đầu đã nói rõ, nàng lập chiến công đều quy về cả cho Triệu Vân.
Hơn nữa, Tào Bằng sẽ để nàng tiếp tục đi theo Triệu Vân.
Giờ cơm chiều, Hạ Hầu Lan mang theo một bộ y giáp đi tới doanh trướng của Triệu Vân.
Triệu Vân đang ăn cơm, Mã Vân Lộc đang giúp y may vá xiêm y. Bởi là tiểu binh, nên trang phục y giáp của Triệu Vân gần như đều là tự mình trang bị. Y lại không có gì tích trữ, đương nhiên hết sức giản dị.
Hạ Hầu Lan muốn giúp đỡ, nhưng bị Triệu Vân cự tuyệt.
Ngoài binh khí và chiến mã ra, trang bị của Triệu Vân và Mã Vân Lộc đều giống như của các tiểu binh khác, không có bất kỳ đãi ngộ nào.
-Tử Long, chúc mừng!
Hạ Hầu Lan tiến vào đại trướng, mở miệng chúc mừng.
Vợ chồng Triệu Vân vội đứng dậy chào.
Cho dù Hạ Hầu Lan đã từng nói rất nhiều lần là không cần làm như vậy, đều là huynh đệ nhà mình cả. Nhưng đây là ở trong quân, không thể bỏ qua quy củ được. Cho nên, Triệu Vân nhìn thấy Hạ Hầu Lan vẫn luôn tuân theo tôn ti, ngay đến Mã Vân Lộc cũng tiến lên thi lễ.
Hạ Hầu Lan biết Triệu Vân là người tính tình bướng bỉnh.
Khuyên bảo không được thì chỉ có thể nói lời ngon ngọt dỗ dành.
-Tử U, tin mừng từ đâu mà có?
Ngồi xuống xong xuôi, Triệu Vân mới nghi hoặc hỏi.
Hạ Hầu Lan giờ mới nói:
-Hôm nay Tử Long chiến công hiển hách, Công tử ngợi khen, thăng liền bốn cấp, phong Tử Long làm truân tướng. Một ngày thăng liền bốn cấp, vốn là chuyện hiếm có trong quân. Công tử đúng là rất ưu ái Tử Long, ngay đến ta cũng phải ghen tỵ!
Vừa nói chuyện, Hạ Hầu Lan vừa sai nha binh đem y giáp tặng cho Triệu Vân đặt xuống.
Lân giáp ngân ngư có đầu sư tử sáng loáng, chiến bào thêu hoa màu trắng tuyết cùng hai đai ngọc sư man.
Vật như thế không phải là vật phẩm một truân tướng có được.
Hạ Hầu Lan nghiêm mặt nói:
-Công tử lệnh ta nói với Tử Long rằng người thấy được cái dũng của Tử Long, mong rằng Tử Long ngươi sẽ tiếp tục lập công lao.
Tào Bằng không thể triệu kiến riêng Triệu Vân là vì thể hiện sự bình đẳng.
Nhưng phần khen thưởng này đã vượt qua mức giành cho truân tướng. Triệu Vân nhìn y giáp trên bàn, không khỏi rơi lệ, vội vàng nói:
-Xin hãy báo với công tử rằng Vân ắt sẽ không phụ sự kỳ vọng của công tử. Xin công tử cứ chờ xem.
Hạ Hầu Lan cười không nói gì.
Đêm đó, Tào quân lại xuất kích.
Triệu Vân và Mã Vân Lộc vẫn xung trận đầu tiên như trước, xông vào trận địa địch.
Thương vung kiếm chém, hai vợ chồng chém giết năm mươi hai người Đê. Tào quân thừa cơ một lúc đem gần ba nghìn người Đê giết sạch.
Ngày hôm sau, Tào quân lại đánh tiếp!
Triệu Vân giết chết thủ lĩnh bộ lạc, chém chết dũng tướng Dương Phương của người Đê vốn được xưng là con hổ của Tứ Chi. Rồi sau đó, y lại cùng Mã Vân Lộc chém thêm mười hai mãnh tướng người Đê. Mười tám ngàn người của bộ lạc người Đê trong một ngày tan thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.
Ngày thứ ba…
Liên tục bốn ngày huyết chiến, Tào quân tiêu diệt lớn nhỏ tám bộ lạc ở Hà Hoàng.
Đi qua nơi nào, Tào Bằng cũng hạ huyết lệnh chó gà không tha, tàn sát không còn một mống nào mới thôi. Thảo nguyên Hà Hoàng máu chảy thành sông.
Thống kê sơ lược đã có gần hai vạn người chết dưới gót sắt của Tào quân, người Đê hoảng sợ.
Vợ chồng Triệu Vân cùng với thây chất thành núi, máu đổ thành biển bắt đầu được lưu truyền trong bộ lạc người Đê. Một đôi vợ chồng mặc áo trắng, cưỡi bạch mã, đi theo Tào Diêm Vương tung hoành khắp Hà Hoàng. Hai vợ chồng này đều tuấn lãng, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại hung hãn, dũng mãnh, giết người như ma, vì thế được xưng là bạch y sát thần. (sát thần mặc áo trắng)
Sau bốn ngày huyết chiến, Triệu Vân từ một tiểu binh nhanh chóng thăng chức.
Nhờ gần nghìn tính mạng trong tay, y trở thành Quả Nghị đô úy, được Tào Bằng coi trọng cho thống soái Phi Đà binh.
Trong quân, y được phong là Phi Đà vương, sánh ngang với Sa Ma Kha.
Đây là thần thoại và cũng là truyền kỳ về một tiểu binh, lại là một điển hình cho việc Tào Bằng dùng nhân tài mới không theo lối mòn.
Triệu Vân quật khởi, mỗi trận chiến, Tào quân đều anh dũng tiến lên trước.
Triệu Vân tuy chỉ là một tiểu binh nhưng trong một ngày thăng liền bốn cấp. Sau bốn ngày y đã thống soái Phi Đà!
Chúng ta cũng có thể…
Có lẽ chúng ta không sánh được với vũ dũng của Triệu Vân, nhưng chúng ta cũng có thể nhờ vào binh khí trong tay mà lập nên công lao cho riêng mình!
Nhất thời, Hà Hoàng dấy lên gió tanh mưa máu!
Tào quân không ngừng tiến lên, thần thoại về tiểu binh cũng lan đi trong quân, người người đều biết…
Dường như cũng chỉ sau trận chiến vào sinh ra tử ở Trường Bản, khi đánh ở Mễ Thương Sơn, Triệu Vân mới để lộ ra bản tính cuồng bạo vốn được che giấu sau sự nho nhã của y. Đơn thân độc mã, y ba lần tiến ba lần lui ở Mễ Thương Sơn, đối mặt với hơn mười vạn Tào quân mà không chút sợ hãi, lại có thể nghĩ ra cách cứu viện Hoàng Trung và các chiến tướng, cuối cùng đẩy lui Tào Tháo.
Trừ lần đó ra, Triệu Vân rất ít khi để lộ uy phong.
Trên cơ bản, y giống như một viên gạch, đặt đâu thì sẽ thành hình ở đó. Khi có chuyện, y sẽ một mình dẫn một đội quân. Mỗi lần chiến là một lần thắng, vì vậy mới có danh hiệu Thường Thắng tướng quân. Vì sao Triệu Vân có thể liên tục chịu được cảnh tịch mịch, cô đơn như thế? Không ai hiểu được. Nhưng đến nay, rõ ràng tâm tính của Triệu Vân đã có thay đổi lớn.
Sauk hi bị bức phản bội lại Lưu Bị, tiền đồ của y đã thành chuyện xa vời.
Cưới được một thê tử y yêu thương sâu sắc, dù rằng nàng cũng yêu y, nhưng nàng lại có mục đích khác.
Nếu nói trong lòng Triệu Vân không có khúc mắc, đó là giả. Nhưng với Mã Vân Lộc, yêu vẫn nhiều hơn hận, Triệu Vân cũng dần quên đi quá khứ. Nhưng thành tựu của hảo bằng hữu cùng y lớn lên từ nhỏ, cùng bái sư học nghệ Hạ Hầu Lan mới thực sự kích thích y. Trong lịch sử, uy phong của Hạ Hầu Lan không sánh bằng Triệu Vân. Bất kể là võ nghệ hay địa vị đều bị Triệu Vân vượt xa.
Nhưng hiện tại…
Triệu Vân dù đang giữ vị trí rất cao trong Phi Đà Binh, nhưng Hạ Hầu Lan đã giữ chức Trung Lan tướng, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch. Địa vị cao của gã đã đạt tới mức cực hạn của một võ tướng bình thường. Đương nhiên, Hạ Hầu Lan không phải võ tướng bình thường. Sau lưng gã còn có Tào Bằng, đường đường là Tiền tướng quân, Ti đãi giáo úy, tương lai hắn sẽ là gì nữa không ai biết được. Nhưng có thể đoán được rằng tương lai của Hạ Hầu Lan nhất định sẽ không thiếu danh hiệu tướng quân.
Bị kích động đến nhường này, sao Triệu Vân có thể giữ bình tĩnh được?
Địa vị hơn kém nhau quá xa, nếu y không nhanh chóng đi lên, lập nên công lao, thì sao có thể vượt trội lên được?
Cuộc đời y vốn vì xuất thân không cao nên mới bị khinh thường.
Cho dù khi y nương nhờ Lưu Bị, dù sao cũng không sánh được với sự tín nhiệm khăng khít của Lưu Bị với Quan Vũ, Trương Phi. Y chỉ có thể đóng vai một thân quân tay đấm chân đá mà thôi. Cho nên, bất kể như thế nào, Triệu Vân nhất định phải có được công danh! Không vì cái gì khác, cho dù là vì thê tử, vì con gái, y đều phải liều mạng, sao có thể mãi giữ vẻ nho nhã được?
Trước lúc tiến vào Hà Hoàng, Tào Bằng đã nói rõ quy định coi trọng người lập nên công trạng.
Nói cách khác, mỗi lần giết được một kẻ địch là lập nên một phần công lao.
Hơn nữa, Tào Bằng còn nói rằng: “Ta để cho người Đê mười ngày, nhưng người Đê ngu xuẩn, không biết điều, đến nay vẫn không có tin tức. Kẻ không phải tộc ta tất có tâm khác. Sau khi vào Hà Hoàng, bất kể là kẻ nào gặp mà coi ta là địch, chúng ta đều có thể giết. Lần này xuất kích không có cung ứng lương thảo, đồ quân nhu. Gặp một người giết một người, giết địch chiếm lương là chuyện thường. Sau khi chư tướng vào Hà Hoàng rồi, không thể sinh lòng dạ đàn bà, chỉ có thể anh dũng giết địch. Đợi chiến sự chấm dứt, ta sẽ luận công mà thưởng.”
Không giết người chỉ có bị người giết!
Tào Bằng vốn không có cảm tình với người Đê.
Ngũ Hồ làm loạn, rốt cuộc có phải chỉ là Ngũ Hồ không? Tiên Ti, Yết Hồ, Khương, Hung Nô còn có người Đê nữa.
Mà nay, Hung Nô đã vong, Tiên Ti đã rối loạn. Người Khương phần nhiều đã quy phục và chấp nhận giáo hóa. Yết Hồ có Đặng Tắc xử lý. Cho nên, trong Ngũ Hồ chỉ còn lại người Đê. Bất kể bọn họ có từng giết người trong loạn Ngũ Hồ hay không, Tào Bằng cũng không quan tâm, mà quyết sẽ tiêu diệt bọn họ trước. Dù sao, trong lòng hắn vẫn có tồn tại chủ nghĩa Đại Hán tộc. Tào Bằng tuyệt đối sẽ không nương tay với dã tâm của đám dị tộc này.
Có một chủ soái như vậy, tướng lãnh dưới trướng cũng đủ biết như thế nào.
Dưới sự kích động như vậy, lại thêm hoàn cảnh bản thân, Triệu Vân như phát cuồng ở Hà Hoàng.
Mã Vân Lộc đại khai sát giới, Triệu Vân theo đó xông lên.
Long Đảm thương như một tia chớp, loáng cái đã đưa lên yết hầu người kia.
Trong bóng đêm, Triệu Vân hét lớn một tiếng. Đại thương múa quay, xuất ra từng nhát, từng nhát, vung lên lạnh lẽo. Thương ảnh rất nhanh, tung bay như giao long xuất hải. Ngựa Bạch Long hí dài, quẩn quanh trong bầu trời đêm.
Chỉ có hai người mà dám xông vào doanh địa gần ngàn người chúng ta sao?
Thủ lĩnh bộ lạc người Đê nhận được tin tức, thất kinh hồn vía, vội vàng dẫn theo người chạy ra khỏi doanh trướng.
Mã Vân Lộc thấy thế đánh tới, ngân thương hất tung một chậu than về phía vị thủ lĩnh kia. Tàn lửa bay khắp nơi, dầu hỏa chảy xuống đất. Trong phút chốc, ánh lửa bốc lên sáng rực, cháy lan đến mấy lều trại đầu kia! Tên thủ lĩnh hoảng sợ vội vàng né tránh. Nhưng dù vậy, gã vẫn bị đốm lửa bắn tung tóe, rơi trên người, cháy cả mỹ nhân gã dẫn theo.
-Giết gã, giết gã cho ta.
Thủ lĩnh người Đê thét gào, binh lính Đê lập tức xông lên.
-Vân Lộc, dựa vào đây!
Đại thương của Triệu Vân rung lên, hất văng một tên người Đê xuống ngựa. Y rút ra một thanh kiếm Kinh Hồng, tay trái kiếm, tay phải thương, kiếm trong thương, thương trong kiếm. Triệu Vân như một con hổ điên cuồng chém phải bổ trái, giết người máu chảy thành sông.
Mã Vân Lộc nhân cơ hội dựa vào y, hai người một trước một sau cùng nhau phối hợp chặt chẽ.
Hai vợ chồng thương pháp thuần thục, sát pháp dũng mãnh. Cả địa doanh người Đê to như vậy nhưng bị bọn họ bao trọn cả. Khi hai người quay đầu ngựa, chuẩn bị giết tiếp, Tôn Thiệu và Thái Địch đã dẫn một đội binh mã vọt vào doanh địa.
Quân Hán, đúng là quân Hán đánh tới!
Doanh địa người Đê biến thành một biển lửa. Phi Đà binh đều dùng trường đao, đại thuẫn, trong nháy mắt xông lên, nhanh chóng tạo thành một trận hình tiểu hình trùy kỵ, trước sau phối hợp, cùng yểm hộ lẫn nhau, hành động xen kẽ.
Gần năm năm huấn luyện vất vả, Phi Đà binh đã luyện kỵ trận hết sức thành thục, cũng đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.
Tuy rằng quân số không nhiều nhưng mỗi một người trong hai trăm người này đều là mãnh hổ.
Người Đê chưa từng gặp quân Hán hung hãn như thế bao giờ, sau khi chống cự lại được một chút, liền tẩu thoát tán loạn.
Vừa chạy ra khỏi doanh địa, bọn chúng đã thấy hai người Đặng Ngải và Văn Võ chỉ huy kỵ quân nghênh đón. Chỉ có điều đám kỵ quân này không hề xung phong, liều chết, mà chỉ dùng đoản cung ứng chiến. Tên Tào Công được chế tạo đặc biệt phối hợp với cung Thạch Đoản có lực sát thương kinh người. Trong vòng một trăm năm mươi bước chân, mũi tên có thể xuyên qua trát giáp, người Đê sao có thể ngăn cản được.
-Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Người Đê hét lên thảm thiết.
Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần đầu hàng quân Hán sẽ ngừng tấn công.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng trước khi tấn công, Tào Bằng đã phát ra tuyệt sát lệnh không được buông tha một người nào.
Tù binh không tính là chiến công, đầu người mới tính.
Phi Đà binh làm sao để ý tới lời cầu xin của bọn chúng, liền phóng ngựa xông đến, tên bắn như mưa.
Vất vả mãi mới tránh được sự công kích của Phi Đà binh, bọn chúng lại gặp phải Bạch Đà binh. Tám trăm Phi Đà binh dưới sự dẫn dắt của Sa Ma Kha càng thêm hung tàn hơn! Sa Ma Kha múa Thiết Tật Lê Cốt Đóa, gặp người giết người, thấy người liền đập. Trước mặt Bạch Đà vương, không một người Đê nào chạy trốn nổi, cũng không dám giao phong với gã.
Phía ngoài, Hạ Hầu Lan chỉ huy binh mã Ngũ Phủ, bao vây không cho một kẻ nào thoát khỏi doanh địa.
Tào Bằng thúc ngựa đứng trên đồi cao, nhìn xuống chiến trường, ánh mắt trong veo.
-Truyện mệnh lệnh của ta, không được giữ lại một kẻ nào hết!
-Vâng!
Mã Tắc - phong tướng quân Duyện Chúc, tham quân sự lập tức phóng ngựa rời đi.
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn màu trời, chợt cười nói với Bàng Thống:
-Sĩ Nguyên, cảnh tượng này có phải quen mắt không?
Bàng Thống nghe thấy thế, cười:
-Năm đó mục nguyên ở Hà Tây cũng là do Hữu Học ngươi đứng nơi cao chót vót chỉ đạo.
-Loáng cái đã nhiều năm trôi qua rồi!
-Đúng vậy, đã năm năm rồi.
Tào Bằng thu lại nụ cười:
-Trước hừng đông ngừng chiến. Các quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong một canh giờ, thu dọn chiến trường. Sau đó, chúng ta sẽ tìm mục tiêu kế tiếp. Trong vòng ba trăm dặm tiến lên phía trước, ta không muốn thấy một người nào khác.
Bàng Thống nghiêm mặt, chắp tay lĩnh mệnh!
Buổi sáng cùng ngày, chiến sự đã chấm dứt.
Bộ lạc người Để máu chảy thành sông, tử thi không đầu nhiều vô số. Có quan quân nhu dẫn theo quân tốt thu dọn chiến trường. Nhìn thấy đám thi thể kia, y cũng không khỏi khiếp sợ vài phần.
Lại nói, đây cũng không phải lần đầu tiên y đi thu dọn chiến trường.
Nhưng chiến trường ngày hôm nay lại hết sức quỷ dị.
Toàn bộ bộ lạc có chừng trên dưới một ngàn ba trăm người, nhưng không một kẻ nào may mắn thoát trận. Bất kể là nam nữ lão ấu đều bị chém giết sạch. Trong doanh đại có chừng hơn bốn trăm người bị giết chết, trong đó phần lớn là do vợ chồng Triệu Vân giết.
Kẻ thù chết trong tay vợ chồng Triệu Vân có đặc điểm cực kỳ rõ ràng.
Tất cả đều là một thương chết luôn, căn bản là không có cơ hội chịu đến kích thứ hai. Tôn Thiệu tuy cũng dùng thương nhưng rõ ràng không sạch sẽ, nhanh gọn bằng. Còn Thái Địch, hắn lại lấy đao làm binh khí, về cơ bản tương tự với Phi Đà binh.
Những người Đê chết dưới kiếm Kinh Hồng cũng không giống những người Đê chết dưới tay kẻ khác.
Kiếm Kinh Hồng của Triệu Vân quá sắc bén, hơn nữa rất điêu luyện. Thường thường đều là một kiếm xuất ra, đầu một nơi, thân một nẻo. Không giống như dùng đại đao bổ chém, nhìn rất thê thảm. Chỉ tính sơ lược, hai người vợ chồng Triệu Vân đã giết hơn trăm người Đê, đồng thời toàn thân không chút thương tổn nào. Không chỉ quan quân nhu cảm thấy khiếp sợ, mà ngay đến đám người Tôn Thiệu cũng mang vẻ mặt cổ quái. Hai vợ chồng này quả thực quá hung dữ.
Tào quân liên tục xuất kích, tổng cộng tiêu diệt ba bộ lạc, chém giết hơn ba nghìn người Đê.
Trong đó, số người chết trong tay hai vợ chồng Triệu Vân đã hơn ba trăm người.
Cặp vợ chồng này quả đúng là sát thần trên đời.
Bàng Thống không nén nổi than rằng:
-Công tử tìm đâu ra người này vậy? Sao có thể hung mãnh như thế chứ? Giết nhiều địch như thế mà không tổn hao một sợi tóc. Ngay đến Hưng Bá, Lệnh Minh cũng không phải đối thủ! Dũng tướng bậc này quả là hiếm thấy.
Tào Bằng thấy chiến công của Triệu Vân cũng cảm thấy thú vị.
Tử Long đúng là nổi giận rồi!
-Truyền lệnh ta, những chiến công Triệu Vân đạt được, toàn bộ chiến lợi phẩm đều tặng cho y cả.
Tất cả từ tiểu tốt đến ngũ trưởng, thập trưởng, đô bá, hay đến truân tướng vừa mới lên chức, thống soái, bao gồm cả trăm người chỉ trong một ngày thăng liền bốn cấp. Đương nhiên trong đó có Triệu Vân với công lao rất hiển hách, nhưng cũng một phần là do Tào Bằng yêu thích y nữa.
Mã Vân Lộc đương nhiên không có khả năng lên chức.
Nàng là nữ nhân, hơn nữa ngay từ đầu đã nói rõ, nàng lập chiến công đều quy về cả cho Triệu Vân.
Hơn nữa, Tào Bằng sẽ để nàng tiếp tục đi theo Triệu Vân.
Giờ cơm chiều, Hạ Hầu Lan mang theo một bộ y giáp đi tới doanh trướng của Triệu Vân.
Triệu Vân đang ăn cơm, Mã Vân Lộc đang giúp y may vá xiêm y. Bởi là tiểu binh, nên trang phục y giáp của Triệu Vân gần như đều là tự mình trang bị. Y lại không có gì tích trữ, đương nhiên hết sức giản dị.
Hạ Hầu Lan muốn giúp đỡ, nhưng bị Triệu Vân cự tuyệt.
Ngoài binh khí và chiến mã ra, trang bị của Triệu Vân và Mã Vân Lộc đều giống như của các tiểu binh khác, không có bất kỳ đãi ngộ nào.
-Tử Long, chúc mừng!
Hạ Hầu Lan tiến vào đại trướng, mở miệng chúc mừng.
Vợ chồng Triệu Vân vội đứng dậy chào.
Cho dù Hạ Hầu Lan đã từng nói rất nhiều lần là không cần làm như vậy, đều là huynh đệ nhà mình cả. Nhưng đây là ở trong quân, không thể bỏ qua quy củ được. Cho nên, Triệu Vân nhìn thấy Hạ Hầu Lan vẫn luôn tuân theo tôn ti, ngay đến Mã Vân Lộc cũng tiến lên thi lễ.
Hạ Hầu Lan biết Triệu Vân là người tính tình bướng bỉnh.
Khuyên bảo không được thì chỉ có thể nói lời ngon ngọt dỗ dành.
-Tử U, tin mừng từ đâu mà có?
Ngồi xuống xong xuôi, Triệu Vân mới nghi hoặc hỏi.
Hạ Hầu Lan giờ mới nói:
-Hôm nay Tử Long chiến công hiển hách, Công tử ngợi khen, thăng liền bốn cấp, phong Tử Long làm truân tướng. Một ngày thăng liền bốn cấp, vốn là chuyện hiếm có trong quân. Công tử đúng là rất ưu ái Tử Long, ngay đến ta cũng phải ghen tỵ!
Vừa nói chuyện, Hạ Hầu Lan vừa sai nha binh đem y giáp tặng cho Triệu Vân đặt xuống.
Lân giáp ngân ngư có đầu sư tử sáng loáng, chiến bào thêu hoa màu trắng tuyết cùng hai đai ngọc sư man.
Vật như thế không phải là vật phẩm một truân tướng có được.
Hạ Hầu Lan nghiêm mặt nói:
-Công tử lệnh ta nói với Tử Long rằng người thấy được cái dũng của Tử Long, mong rằng Tử Long ngươi sẽ tiếp tục lập công lao.
Tào Bằng không thể triệu kiến riêng Triệu Vân là vì thể hiện sự bình đẳng.
Nhưng phần khen thưởng này đã vượt qua mức giành cho truân tướng. Triệu Vân nhìn y giáp trên bàn, không khỏi rơi lệ, vội vàng nói:
-Xin hãy báo với công tử rằng Vân ắt sẽ không phụ sự kỳ vọng của công tử. Xin công tử cứ chờ xem.
Hạ Hầu Lan cười không nói gì.
Đêm đó, Tào quân lại xuất kích.
Triệu Vân và Mã Vân Lộc vẫn xung trận đầu tiên như trước, xông vào trận địa địch.
Thương vung kiếm chém, hai vợ chồng chém giết năm mươi hai người Đê. Tào quân thừa cơ một lúc đem gần ba nghìn người Đê giết sạch.
Ngày hôm sau, Tào quân lại đánh tiếp!
Triệu Vân giết chết thủ lĩnh bộ lạc, chém chết dũng tướng Dương Phương của người Đê vốn được xưng là con hổ của Tứ Chi. Rồi sau đó, y lại cùng Mã Vân Lộc chém thêm mười hai mãnh tướng người Đê. Mười tám ngàn người của bộ lạc người Đê trong một ngày tan thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.
Ngày thứ ba…
Liên tục bốn ngày huyết chiến, Tào quân tiêu diệt lớn nhỏ tám bộ lạc ở Hà Hoàng.
Đi qua nơi nào, Tào Bằng cũng hạ huyết lệnh chó gà không tha, tàn sát không còn một mống nào mới thôi. Thảo nguyên Hà Hoàng máu chảy thành sông.
Thống kê sơ lược đã có gần hai vạn người chết dưới gót sắt của Tào quân, người Đê hoảng sợ.
Vợ chồng Triệu Vân cùng với thây chất thành núi, máu đổ thành biển bắt đầu được lưu truyền trong bộ lạc người Đê. Một đôi vợ chồng mặc áo trắng, cưỡi bạch mã, đi theo Tào Diêm Vương tung hoành khắp Hà Hoàng. Hai vợ chồng này đều tuấn lãng, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại hung hãn, dũng mãnh, giết người như ma, vì thế được xưng là bạch y sát thần. (sát thần mặc áo trắng)
Sau bốn ngày huyết chiến, Triệu Vân từ một tiểu binh nhanh chóng thăng chức.
Nhờ gần nghìn tính mạng trong tay, y trở thành Quả Nghị đô úy, được Tào Bằng coi trọng cho thống soái Phi Đà binh.
Trong quân, y được phong là Phi Đà vương, sánh ngang với Sa Ma Kha.
Đây là thần thoại và cũng là truyền kỳ về một tiểu binh, lại là một điển hình cho việc Tào Bằng dùng nhân tài mới không theo lối mòn.
Triệu Vân quật khởi, mỗi trận chiến, Tào quân đều anh dũng tiến lên trước.
Triệu Vân tuy chỉ là một tiểu binh nhưng trong một ngày thăng liền bốn cấp. Sau bốn ngày y đã thống soái Phi Đà!
Chúng ta cũng có thể…
Có lẽ chúng ta không sánh được với vũ dũng của Triệu Vân, nhưng chúng ta cũng có thể nhờ vào binh khí trong tay mà lập nên công lao cho riêng mình!
Nhất thời, Hà Hoàng dấy lên gió tanh mưa máu!
Tào quân không ngừng tiến lên, thần thoại về tiểu binh cũng lan đi trong quân, người người đều biết…
/731
|