Đừng ăn ta, không được ăn ta!
Trong một góc tối âm u ở Dương Thành, một tên lính trẻ của quân Khương, rút vào trong góc mà run bần bật, thỉnh thoảng tự mình lầm bầm như thế.
Hai mắt vô hồn, gầy như que củi.
Gã gần như phát điên, chỉ cần nhìn thấy có người nào đi về phía gã, liền theo bản năng cầm lấy binh khí ở bên cạnh, điên cuồng gào thét.
Đó cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ ở Dương thành.
Mã Siêu gầy đi rất nhiều, không còn là một Cẩm Mã Siêu có phong thái như lúc trước.
Hai mắt lõm xuống, xương gò má nhô ra. Tuy nhiên nhìn qua về tinh thần vẫn không khác mấy, chỉ có điều đôi mi nhíu chặt...
- Một chút lương thực cũng không có sao?
- Không có!
Ở bên cạnh y, là tên thuộc hạ đã theo y nhiều năm.
Từ khi Mã Hưu, Mã Đại và Hồ Tuân chết trận, những tướng lãnh mà y chiêu mộ, đều bỏ đi hết. Mấy chục ngàn đại quân, mà nay chỉ còn lại có mấy ngàn người này ở trong thành. Ngoại trừ bọn họ, chỉ còn lại người tùy tùng thân cận vẫn hết sức trung thành và tận tâm, đi theo Mã Siêu vào sinh ra tử, tên là Mã Trung. Mã Trung này là người Trương Dịch, từ thuở nhỏ đã mất cha mẹ, một thân một mình. Cha mẹ chết vào tay của Cừu Trì, sau nhờ có Mã Siêu thu nhận và giúp đỡ, mang theo bên người.
Đối với Mã Đằng, Mã Trung không tận tâm nhiều lắm.
Nhưng đối với Mã Siêu, Mã Trung thật lòng cảm kích và kính nể...
Mà nay Mã Siêu đã rơi vào đường cùng, bộ khúc bên người hoặc là chết, hoặc là bỏ đi, chỉ còn lại có một mình Mã Trung bên cạnh.
- Chủ công, phá vây đi.
Mã Trung hạ giọng nói:
- Mạt tướng nguyện yểm hộ cho chủ công, xin chủ công mau chóng phá vây.
- Phá vây?
Mã Siêu cười khổ một tiếng:
- Ta có thể đi về đâu?
Võ Uy không có, Kim thành cũng không có, Võ Đô cũng không có... Tây Bắc to như vậy, chỉ sợ đã không còn nơi nào yên ổn cho Mã Siêu hắn. Hơn nữa, quân Tào đã vây Dương thành ngay cả một con kiến cũng không qua lọt được. Từ Hoảng, Tào Hồng, Trương Cáp, nếu như đơn đả độc đấu, Mã Siêu không hề e ngại. Nhưng ba người... Càng không cần phải nói, binh mã của quân Tào lại hơn mình gấp mười lần.
Tình thế thay đổi thật sự là quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho Mã Siêu không thể nào chấp nhận được.
Y vốn là chiếm được thượng phong, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại bị thảm bại đến như thế! Lúc này đây, y không chỉ thua về mặt chiến sự, thậm chí ngay cả căn bản về mặt lập nghiệp, cũng bị thua. Có thể tưởng tượng, binh Khương này sẽ không bao giờ còn nghe theo sự điều khiển của y nữa. Bởi vì ở trước mắt của bọn họ, còn có một Tào Bằng mạnh mẽ, cứng rắn, lại rất tàn nhẫn.
Nhoáng một cái, đã sáu năm rồi!
Tào Bằng đã trở thành một đại danh tướng, nhưng y thì vẫn còn tranh tranh đấu đấu.
- Chạy đi đâu bây giờ?
- Đi Mạc Bắc... Không phải người ta nói người Tiên Ti đang giao chiến với Tào Tháo sao?
- Câm mồm!
Mã Siêu quát khẽ một tiếng:
- Ta là con cháu của Phục Ba tướng quân, sao có thể cùng người Tiên Ti kia thông đồng làm bậy, cúi đầu xưng thần? Một đời của Mã Siêu ta, đầu đội trời chân đạp đất, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng không thể làm cái việc bán tổ cầu vinh được.
Mã Trung nhất thời không nói được gì.
Nhìn chung cả đời của Mã Siêu, bất kể dã tâm của y lớn như thế nào, nhưng đối với dị tộc, trước sau vẫn hết sức cảnh giác.
Y uy chấn Tây Khương, khiến cho Hồ Đê vô cùng sợ hãi.
Chỉ tiếc...
Mã Trung thở dài, cũng không tiếp tục khuyên bảo.
Dương Thành, đã không thể giữ được!
Thành này vốn chỉ là một cái thành nhỏ, thuộc loại bình thường, nhân khẩu không nhiều lắm, lương thực tích trữ cũng không quá nhiều. Mấy ngàn binh mã bị khốn ở Dương thành, lương thực ở trong thành sớm đã bị ăn sạch. Để sống sót, có rất nhiều người bắt đầu lấy thịt người làm thức ăn. Lúc đầu là thịt của người chết, nhưng đến giờ, có không ít người đã bắt đầu giết hại đồng bọn để ăn luôn...
Sĩ khí đã hạ xuống tới mức thấp nhất, căn bản đã không còn ý chí chiến đấu.
Tuy Mã Siêu rất phản cảm với loại hành vi ăn thịt người này, nhưng đối mặt với khốn cảnh như vậy, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi!
- Chủ công, hãy nhìn kìa!
Ngay lúc Mã Siêu đang trầm tư không nói lời nào, chợt nghe Mã Trung kêu lớn. Mã Siêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Mã Trung, không khỏi ngẩn ra, trên khuôn mặt hốc hác, hiện ra một chút kinh ngạc.
Quân Tào, vì sao lại rút lui?
- Chủ công, lúc này là thời điểm để phá vây.
Vậy mà, Mã Siêu lại cứ ngơ ngác nhìn quân Tào đang lui binh ở đằng xa, vẫn không nói lời nào.
- Chủ công!
- Hắn rốt cục đã đến đây...
Mã Siêu nói một câu không đầu không đuôi, khiến cho Mã Trung sửng sốt.
Y vội đưa mắt nhìn xem, đã thấy giữa quân doanh của quân Tào từ đằng xa, ngược với phía quân Tào đang thối lui, một lá đại kỳ đang từ từ hướng về phía dưới thành. Đại kỳ đen kia chữ trắng, viền vàng cùng với ngân tuyến, đề chữ "Tư Đãi Giáo Úy, đô đốc Tây Bắc", ở giữa, một chữ "Tào" lớn, dưới ánh mặt trời vô cùng nổi bật.
Cờ lớn tung bay, bay phất phơ.
Từ đại doanh của quân Tào, một đội binh mã đi ra.
Thiết kỵ đi trước, Bạch Đà theo sau.
Một viên Đại tướng đầu đội kim quan (mũ vàng) với tam xoa tử kim (ba nhánh màu vàng tím), thân khoác Ngân tỏa tử giáp, chiến bào trên thân thêu hoa sa tanh, thắt lưng mang đai ngọc. Dưới thân là sư hổ thú, tay cầm Phương Thiên Họa Kích. Chỉ thấy hắn phóng ngựa từ dưới cờ lao ra, thẳng đến dưới thành Dương mới dừng lại. Đem Phương Thiên Họa Kích đặt ngang trước thân, lấy tay che mắt mà quan sát.
Mã Siêu đột nhiên ưỡn ngực, bước đi đến cạnh tường thành, tay vịn lan can, tập trung nhìn đối diện với người nọ.
- Tào Hữu Học, ngươi muốn đi tìm chết sao?
Thanh âm vang vọng, vẫn kiêu ngạo giống như trước.
Nhưng ở dưới thành, Tào Bằng lại mỉm cười!
- Mạnh Khởi gầy đi nhiều rồi...
- Có lẽ Tây Bắc đã dẹp xong rồi.
- Nhờ phúc của Mạnh Khởi, Hà Hoàng đã dẹp yên, Đậu Mậu, Tô Uy đã rơi đầu, Khương Đằng, Tử Kinh ở Bạch Mã đưa tới hàng thư quy thuận, đã bắt tay làm theo Hoàng Trung, ở lại Thiên Chí, Võ Đô. Quách Tựu dưới chân núi Dữ Tây, đại quân bị bại, cùng với Sâm Lang bại tướng tàn binh của quân Khương, chạy trốn trong núi, sớm muộn gì cũng phải chết. Sâm Lang Khương Phúc Một, tám mươi ngàn quân Khương đều quy thuận triều đình... Đúng rồi, đầu xuân năm sau, sẽ có rất nhiều di dân tiến đến Hà Hoàng và Hoàng Trung.
Có lẽ không bao lâu nữa, nơi đó sẽ trở thành Hà Tây thứ hai.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng chính tai nghe được kết quả từ miệng của Tào Bằng, Mã Siêu vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Nói cách khác, từ nay về sau, khó mà làm cho Khương Đê loạn được nữa.
Nhà Hán đã mất mấy trăm năm cũng không thể dẹp yên cuộc nổi loạn của Khương Đê, không ngờ Tào Bằng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã giải quyết được.
Trong nội tâm, sinh ra một ý kính nể.
Mã Siêu chắp tay:
- Vậy thì phải chúc mừng ngươi!
- Mạnh Khởi, sao không quy hàng?
Mã Siêu cười lạnh nhạt:
- Tào Bằng, đừng nói đến hai chữ đầu hàng. Mã Siêu mặc dù bất tài, nhưng cũng không thể để cho người sai khiến. Đại trượng phu sinh ra ở trong trời đất, thân cao ba thước, đoạt lấy công danh. Nay Mã Siêu thua, không có gì để nói. Vì sao đã sinh ra Mã Siêu, lại còn sinh ra Tào Bằng... Tào Hữu Học, có dám cùng với ta đại chiến ba trăm hiệp?
Tào Bằng trầm mặc!
Hắn đã sớm đoán được kết quả như vậy, nhưng không có cách nào khác.
Mã Siêu, không phải là một người dễ dàng chịu quy thuận người khác. Mặc dù về sau lại quy thuận Lưu Bị, cũng bị Lưu Bị áp chế gắt gao. Cho dù là Ngũ Hổ Thượng tướng, nhưng luận về chiến tích hay luận về công lao, mãi mãi cũng không thể sánh được với những người khác.
Trương Phi, có thể ra trấn giữ Nam Sung.
Quan Vũ, trấn thủ Kinh Tương cho Lưu Bị.
Mặc dù Triệu Vân không được tự mình thống lĩnh một đội quân, nhưng ở Trường Bản Pha, núi Mễ Thương lập nên chiến tích huy hoàng.
Về phần Hoàng Trung, khi Lưu Bị chiếm được Hán Trung trong một trận chiến, cũng lập được thành tích chói lọi. Chỉ có Mã Siêu, từ khi quy hàng Lưu Bị, dường như chỉ mai danh ẩn tích, không có bất cứ thành tựu nào. Thành tựu duy nhất chính là chấn nhiếp Khương Để, không để cho chúng dám dòm ngó Tây Xuyên nữa. Nhưng trừ lần đó ra, y còn có thành tựu nào nữa?
Lưu Bị đối với Mã Siêu, tuyệt đối là xem thường.
Thế cho nên cuối cùng Mã Siêu, uất ức mà chết...
Lưu Bị áp chế không được Mã Siêu, Tào Tháo có thể khống chế được Mã Siêu sao?
Còn Tào Bằng?
Khẳng định áp chế không được Mã Siêu, gã này dã tâm quá lớn! Nhưng nếu Mã Siêu cứ như vậy mà chết, Tào Bằng lại cảm thấy đáng tiếc. Dù sao, hắn là anh hùng ở trong lòng của Tào Bằng khi còn kiếp trước. Bên sông Vị Thủy, đuổi giết Tào Tháo đến nỗi Tào Tháo phải cắt râu, vứt bỏ áo bào, chỉ sợ cả đời này của Mã Siêu, chính là thành tựu huy hoàng nhất...
Ngẩng đầu, chăm chú nhìn Mã Siêu thật lâu.
Đột nhiên Tào Bằng xoay người lại, hướng về phía bản trận vẫy vẫy tay.
Hai kỵ sĩ chạy như bay ra, đi đến cạnh Tào Bằng.
Mã Vân Lộc nhảy xuống ngựa, hướng tới đầu thành đau khổ kêu:
- Đại ca!
- Vân Lộc?
Mã Siêu ngẩn ra, trên khuôn mặt bình tĩnh, lập tức hiện lên một chút kích động,
- Muội còn sống sao?
Ta nghe người ta nói, muội chạy tới Hà Hoàng, thì không còn tin tức.
Cho tới nay ta đều rất lo lắng, nay thấy tiểu muội ngươi còn sống, ta thật là yên tâm... Vân Lộc, vi huynh thực có lỗi với muội!
Mã Siêu nói một câu thật có lỗi, khiến cho Mã Vân Lộc lập tức lệ rơi đầy mặt.
Y thực sự rất có lỗi, trước kia khi Đậu Mậu ép y để cưới Mã Vân Lộc, lúc ấy y siêu lòng, chấp nhận!
Dù chỉ là giả tạo, nhưng mà lấy hạnh phúc cả đời của muội muội, để thực hiện dã tâm của mình. Sau lại nghe nói Mã Vân Lộc bỏ trốn, Mã Siêu hối hận vô cùng. Vốn định phải trở về Vũ Đô, tìm kiếm Mã Vân Lộc, không ngờ họ Vi cùng với họ Dương liên lạc với y. Mã Siêu cũng biết đạo lý cơ hội không thể đến hai lần. Vì thế sau khi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết ý khai chiến ở Quan Trung trước, rồi sau đó mới tìm kiếm Mã Vân Lộc.
Nhưng có ngờ đâu...
- Đại ca, muội đã thành thân!
- Sao?
Mã Vân Lộc giơ tay, kéo người xuống ngựa, Triệu Vân ở phía sau nàng, cùng nhau quỳ ở dưới thành.
- Tử Long là tùy tùng của công tử, hiện giờ đã là Quả Nghị Đô Úy.
Huynh ấy rất tốt, hơn nữa võ nghệ cũng rất cao cường, cũng ngang ngửa với đại ca... Đại ca, đầu hàng đi, đại ca vẫn còn chưa chúc phúc cho muội nữa.
Dựa theo tập tục của người Khương, khi cô gái nào thành thân, phải có người nhà chúc phúc.
Mã Đằng đã chết, huynh trưởng như cha... Chưa được Mã Siêu chúc phúc, là nỗi đau mãi mãi ở trong lòng của Mã Vân Lộc.
Mã Siêu sau khi kinh ngạc một lúc, lại mỉm cười!
- Tiểu muội, rốt cục muội đã thắng.
Trong đầu, hiện ra một cảnh tượng.
Khi đó Mã Siêu đã hơn hai mươi, nổi danh với tên gọi Cẩm Mã Siêu. Mà Mã Vân Lộc vẫn còn là một cô bé, tóc cột hai nhánh, hoạt bát đáng yêu, hay quấn quít lấy Mã Siêu.
- Sau này muội nhất định phải gả cho một người lợi hại hơn so với đại ca.
Huynh muội hai người luyện thương, Mã Vân Lộc sau khi bị thua, bĩu môi, nói như tuyên thệ:
- Đến lúc đó, đại ca mà ức hiếp muội, muội sẽ bảo y đánh đại ca.
Khi đó, Mã Siêu đắc chí tự mãn, lại rất cuồng ngạo không kiêng nể một ai.
Vì thế cười to nói:
- Tiểu muội, muội muốn tìm một nam nhân lợi hại hơn so với đại ca, chỉ sợ cả đời này cũng tìm không ra đâu.
Chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua.
Mã Vân Lộc lớn lên, đã tìm được một nam nhân có thể nương nhờ.
Triệu Vân vóc người tuấn lãng, sau khi trải qua hai lần đại chiến ở Trường Bản Pha và Hà Hoàng, trên người tản mát ra sát khí mãnh liệt.
Cái loại khí chất độc đáo được pha trộn giữa chém giết cùng với điềm tĩnh này, khiến cho Mã Siêu rất vui mừng.
- Tiểu muội, đại ca chúc phúc muội!
Y đột nhiên đổi đề tài, hướng về phía Triệu Vân nói:
- Ngươi phải chăm sóc cho tiểu muội của ta thật tốt, nếu như ngươi làm chuyện có lỗi với nó, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.
Triệu Vân nắm tay Mã Vân Lộc, hướng về phía Mã Siêu ở trên đầu thành, cố sức gật đầu!
- Tào Bằng, có dám cùng ta đấu một trận!
Tào Bằng giục ngựa tiến lên, chăm chú nhìn Mã Siêu một lúc lâu, khe khẽ thở dài:
- Mạnh Khởi, ngươi ở thành Dương đã lâu, sức cùng lực kiệt. Nếu như lúc này ta đánh thắng ngươi, cũng thắng không có danh dự gì, ta sai người chuẩn bị lương thực, rượu và thức ăn, mời Mạnh Khởi ăn cho no nê, nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt. Trưa mai, ta và ngươi đấu với nhau một trận cho sảng khoái, như thế nào?
Khi nói chuyện, Tào Bằng vung tay lên, chỉ thấy một tốp lính, mang tới hơn mười xe lương thực đi tới dưới thành.
Rồi sau đó Tào Bằng quay đầu ngựa, chậm rãi bước về nơi đóng quân.
- Đại ca...
Mã Vân Lộc vạn phần không muốn, hướng về phía đầu thành kêu khóc.
Mã Siêu thì hướng về phía nàng phất phất tay, sau đó xoay người rời đi.
- Vân Lộc, đi thôi.
- Nhưng...
- Đối với Mạnh Khởi mà nói, đây mới là kết quả tốt nhất.
Kỳ thật, công tử cũng hy vọng hắn có thể đầu hàng, nhưng sau khi Mạnh Khởi quy hàng, chỉ sợ cuộc đời này lại khó có cơ hội để thi triển tài hoa. Cùng với hậm hực mà chết, không bằng chiến tử nơi sa trường. Nếu như ta là hắn, cũng tuyệt đối không đầu hàng.
Trong lòng của Triệu Vân, không khỏi có chút chua xót.
Đều là hảo hán như nhau, chẳng qua y may mắn hơn, hơn nữa lại không có dã tâm lớn giống như Mã Siêu...
Triệu Vân, có thể hiểu được tâm tư của Mã Siêu!
Đã không còn thấy bóng dáng của Mã Siêu, chỉ để lại Mã Vân Lộc bi thương mà khóc.
Triệu Vân khó khăn lắm mới khuyên bảo được Mã Vân Lộc trở về. Trong nháy mắt ngay khi bọn họ rời đi, Mã Siêu lại xuất hiện dưới kỳ môn, yên lặng nhìn bóng dáng của Mã Vân Lộc và Triệu Vân, trong mắt cũng ngập tràn nước mắt.
- Mã Trung, đem lương thảo kéo vào đi.
- Chủ công, coi chừng có âm mưu!
Mã Siêu khẽ mỉm cười:
- Tào Bằng tuy rất xảo trá, nhưng cũng là một hảo hán quang minh chính đại. Ở thời điểm này, nhất định hắn sẽ không có quỷ kế gì. Cứ đem lương thực kéo vào trong thành, để cho các huynh đệ ăn một bữa cơm no nê.
- Vâng!
Mã Trung mang theo người, vội vàng đi xuống dưới thành.
Cửa thành mở ra, gã mang theo một đội binh mã lao ra ngoài thành, đi đến xe lương, kéo vào trong thành.
Trong phút chốc, trong thành Dương truyền đến từng đợt tiếng hoan hô.
Trên mặt của Mã Siêu, hiện lên một chút tươi cười khó hiểu:
- Tào Bằng, ngươi không cần đánh mà thu phục được binh lính, quả nhiên cao minh!
Có thể tưởng tượng, quân của Mã gia sau khi được ăn no, nhất định sẽ mang ơn Tào Bằng.
Tiếp theo sĩ khí cũng bị tan rã theo...
Mã Siêu biết rõ đây là một cái kế, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn các huynh đệ, tự giết lẫn nhau, ăn thịt người để no bụng.
Y ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Thôi được, cứ để hết uy danh cho Tào Bằng ngươi đi.
Đêm đó, Tào Bằng đang muốn nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài náo loạn một trận.
Chẳng lẽ là Mã Siêu bí mật đánh úp doanh trại?
Hắn vội vàng lao ra ngoài lều lớn, lại nhìn thấy tất cả quân binh, đều đang tụ tập ở cửa doanh, nhìn về phía thành Dương từ xa.
Bên trong thành Dương, ánh lửa ngút trời!
Trong lòng Tào Bằng hoảng hốt, vội vàng chạy tới xem.
- Sao lại thế này?
Vừa mới nghe tin, vợ chồng của Triệu Vân vội vàng chạy tới đứng ở cửa viên môn, cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
- Tướng quân mau nhìn... Giống như có người từ Dương thành đi ra.
Tào Bằng vội vàng nhìn theo ngón tay của tên lính, chỉ thấy trên đầu thành Dương, một cây đuốc đang cháy, cửa thành mở rộng ra, một đội quân lính, từ trong thành chậm rãi đi ra. Một người đi đầu, mặc tang phục, kiềm chế một con Bạch long mã lông vàng, từ từ đi về phía doanh trại quân Tào.
- Mã Trung?
Mã Vân Lộc mới nhìn đã nhận ra, người nọ chính là Mã Trung.
Vội vàng chạy tới trước, lớn tiếng hỏi.
Mà Triệu Vân, lập tức đuổi theo, cầm Kinh hồng kiếm trong tay, cảnh giác nhìn đối phương.
Mã Trung cách Mã Vân Lộc vài chục bước thì dừng lại, đột nhiên bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.
- Cô nương, Đại công tử hắn...
- Ca ca ta làm sao vậy?
- Đại công tử, tự sát!
Giống như tiếng sấm nổ, vang dội ở bên tai của Mã Vân Lộc.
Một người thân cuối cùng này của nàng, cũng mất luôn hay sao?
- Không có khả năng, đại ca không phải đã nói, ngày mai còn muốn giao chiến với công tử sao?
- Đại công tử nói, không thể giết được Tào Công tử, cho nên cũng không để cho Tào Công tử giết được hắn.
Vì vậy chớ bàn về chuyện thắng thua... Kỳ thật sáu năm về trước, hắn cũng đã thua. Đại công tử có một phong thư, gởi cho Tào tướng quân. Rồi sau đó đã phóng hỏa đốt cháy phủ nha. Khi ta chạy vào, Đại công tử đã … đã tự sát!
Mã Siêu nếu như giết Tào Bằng, tất nhiên Tào Tháo sẽ báo thù cho Tào Bằng, giết Mã Vân Lộc và Triệu Vân cho hả giận.
Mà y cũng biết, Tào Bằng cũng không phải là kẻ bất tài.
Sáu năm trước, y đã không thể thắng được Tào Bằng.
Sau sáu năm, y đã đứng tuổi, bắt đầu xuống dốc. Còn Tào Bằng? Mới có hai mươi bảy tuổi, chính là ở thời điểm đỉnh cao. Mã Siêu tự nhận, chưa chắc có thể thắng được Tào Bằng, nhưng tính tình y cao ngạo, lại không muốn chết ở trong tay của Tào Bằng. Trên đời này có thể giết chết Mã Siêu hắn, chỉ có chính Mã Siêu hắn mà thôi.
Cuối cùng, Mã Siêu lựa chọn tự sát...
Trong thư của Mã Siêu, phó thác cho Tào Bằng chiếu cố tốt Mã Vân Lộc.
Cũng chuyển cáo Triệu Vân, tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với Mã Vân Lộc... Vật cưỡi y thích nhất, còn có binh khí áo giáp của y, đều đưa hết cho vợ chồng Triệu Vân. Cũng bảo với Mã Vân Lộc, nhất định phải an bài tốt cho Mã Trung.
Người này, là người nhà cuối cùng của tộc họ Mã hắn.
Mã Vân Lộc sau đó hôn mê ngay tại chỗ.
Triệu Vân hốt hoảng ôm Mã Vân Lộc, kêu gọi không ngừng.
Còn Tào Bằng cũng vô cùng chua xót. Đúng như lời nói trong thư của Mã Siêu, kết quả này có lẽ là tốt nhất cho y.
Đại trượng phu sống thì oanh oanh liệt liệt, chết thì cũng phải chết cho hào hùng!
Trong lịch sử, y uất ức mà chết.
Mà nay...
Đối với Mã Siêu này, Tào Bằng thật không biết là có loại cảm tình như thế nào. Kiếp trước thì sùng bái, về sau lại khinh thường. Cho rằng Mã Siêu ác nghiệt vô tình, hung tàn đáng ghét. Nhưng suy nghĩ sâu xa, kết cục của Mã Siêu, từ khi Mã Đằng cưới vợ khác, coi như đã thấy trước kết quả. Nếu cha của Mã Siêu không phải là Mã Đằng, hoặc là Mã Đằng đối đãi với Mã Siêu trước sau như một, có lẽ sẽ không có bất hạnh về sau!
Cho nên nói, Mã Siêu ác nghiệt và hung tàn, có một nửa nguyên nhân là do Mã Đằng...
Mã Siêu vừa chết, Dương thành bị hạ.
Trong thành ba nghìn quân binh của Mã gia, lập tức đầu hàng.
Rạng sáng, Tào Bằng, Từ Hoảng, Thạch Thao ba người, sóng vai nhau đi vào Dương thành.
Nhìn tòa thành bị tàn phá, ba người đều nảy sinh cảm xúc vô hạn.
- Công tử, dự định kế tiếp sẽ như thế nào?
Thạch Thao đột nhiên hỏi, khiến Tào Bằng ngẩn ra.
- Kế tiếp?
Tào Bằng gãi gãi đầu, hạ giọng nói:
- Hiếu Trực đem bộ binh đến Tử Ngọ Đạo, tập kích Hán Trung, không biết kết quả như thế nào?
Có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả!
Nếu như hạ được Hán Trung, có lẽ sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Hai năm nay Đại vương luân phiên dùng binh, với thực lực của một nước cũng có chút căng thẳng, cho nên chưa chắc đồng ý cho chúng ta tiếp tục dụng binh. Nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút cũng tốt, Ti đãi Giáo Úy này như ta từ khi nhậm chức tới nay, vẫn chưa làm được chuyện gì cho tốt. Tây Bắc yên ổn, Cổ Lương Châu ít ngày nữa sẽ rời khỏi Trường An. Hắn đã thúc giục ta nhiều lần, ta cũng chuẩn bị về Trường An, nghỉ ngơi thật tốt một phen.
- Thao Dục theo công tử đi tới Trường An, chẳng biết có được không?
- Chuyện này là sao?
Tào Bằng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Thạch Thao.
Hiện nay Thạch Thao là Thái Thú Hán Dương, đường tương lai rộng mở. Đột nhiên muốn theo mình đi Trường An, chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội tốt vào lúc này hay sao?
- Lương Châu có Nguyên Trực ở đó rồi.
Thao ở Lương Châu nhiều năm, cũng có chút mệt mỏi. Mà hiện nay công tử là Ti đãi Giáo Úy, cũng hy vọng có thể đi theo bên cạnh.
Là thời điểm rời đi Lương Châu!
Lương Châu phát triển đến bước này, nếu như Tào Bằng nhất định nắm giữ mãi, thật ra cũng không phải kế lâu dài.
Có hai người Từ Thứ và Hoàng Trung, hơn nữa Mạnh Kiến, Túc Hĩ cam đoan với Tào Bằng đảm bảo quyền lợi cho Lương Châu. Hán Dương, là nơi thị phi. Nếu vẫn nhất định ở trong tay của Tào Bằng, chỉ sợ trong lòng của Tào Tháo, cũng sẽ có chút nghi kỵ...
Bỏ đi Hán Dương, mới là phương pháp tốt nhất giữ lại Hà Tây.
Dù sao diện tích của Hà Tây càng lúc càng lớn, Tào Tháo ở đầu năm thứ mười bốn Kiến An, hạ lệnh ở núi Thạch Chủy thiết lập võ quan. Kể từ đó, quan nội năm trấn, quan ngoại mười một trấn, cộng lại là mười sáu huyện, quy mô thậm chí vượt qua cả quận Lũng Tây.
Tào Bằng hiểu rõ ý của Thạch Thao, sau khi trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Tài năng của Quảng Nguyên ngươi, là cai quản ở chỗ này. Nếu theo ta đi Trường An, không khỏi có chút đáng tiếc... Như vậy đi, nếu ngươi mệt mỏi, vậy hãy theo ta đi Trường An nghỉ ngơi một lúc. Nếu Hiếu Trực hạ được Hán Trung, ngươi phải đi Hán Trung nhậm chức.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn, Hán Trung sẽ không phát sinh chiến sự.
Tuy nhiên cũng phải phòng ngừa chu đáo, sớm muộn gì Đại vương cũng sẽ dùng binh ở Tây Xuyên, đến lúc đó Hán Trung sẽ trở thành nơi trọng yếu.
Ngươi quản lý Hán Trung tốt, một khi khai chiến, trách nhiệm của ngươi sẽ rất lớn.
Thạch Thao ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Hai người đối thoại cũng không ngại sự có mặt của Từ Hoảng, cho nên Từ Hoảng cũng nghe được rất rõ ràng. Tào Bằng nói không ngừng, cho nên cũng không bảo Từ Hoảng tránh đi. Nhưng ở trong lòng của Từ Hoảng, lại cảm thấy Tào Bằng xem y như là bằng hữu.
Cùng qua lại với Tào Bằng không ít, đặc biệt là khi còn ở Kinh Châu, hai người đã có mấy lần hợp tác, quan hệ vô cùng mật thiết.
Trong lòng không khỏi cảm khái muôn vàn.
Chủ công có thể có được một cháu trai như Tào Bằng luôn lo lắng cho chủ công, lo chi đại sự sẽ không thành? Mà dưới trướng của Tào Bằng, có mưu thần như Thạch Thao luôn vì hắn mà suy xét, lo chi gia nghiệp không hưng vượng phát đạt?
Trọng yếu nhất là, mọi chuyện Tào Bằng luôn đi trước một bước.
Lúc mọi người còn đương nhìn chằm chằm vào Tây Bắc, ánh mắt của Tào Bằng, đã chuyển hướng về phía Tây Nam...
Pháp Chính đang cùng với Điển Mãn bí mật xuất binh Hán Trung?
Từ Hoảng cũng không biết.
Mà nay nghe nói, lại vạn phần kinh ngạc...
Thạch Thao mang theo người, đi xử lý việc ở trong thành. Từ Hoảng và Tào Bằng sóng vai đi xuống dưới thành, lúc đang chuẩn bị lên ngựa, Từ Hoảng đột nhiên xua tay, ra hiệu quân lính xung quanh tránh ra, sau đó nói với Tào Bằng:
- Hữu Học, ta có một chuyện muốn nhờ.
- Công Minh cứ nói đừng ngại.
Từ Hoảng hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Ta có một đứa con, tên Cái, năm nay đã mười sáu.
Nói ra thật xấu hổ, đứa nhỏ này không muốn học hành, cả ngày cứ gây chuyện thị phi, thật là đau đầu. Ta nghĩ, thay vì để nó ở mãi trong nhà, chi bằng cho nó theo Hữu Học ngươi học chút bản lĩnh, sau này cũng có được một nghề thành thạo.
Chỉ có điều...
Việc này hơi mạo muội, xin Hữu Học chớ trách.
Tào Bằng đương nhiên biết, Từ Hoảng có một đứa con trai như vậy, tên là Từ Cái.
Hơn nữa cũng đã từng nghe nói, tiểu tử này cũng là kẻ hay gây chuyện thị phi, cả ngày mang theo một đám người hoặc là tìm người đánh nhau, hoặc là đi đánh bạc. Vì thế, Từ Hoảng thường xuyên vì gã mà phải xin lỗi khổ chủ.
Chỉ có điều, văn võ cả triều, vì sao lại chọn mình?
Trong lòng Tào Bằng nghi hoặc, nhưng cũng không thể cự tuyệt.
Hắn biết, đây là thiện ý của Từ Hoảng đối với hắn.
Lương Tướng Ngũ Tử đại danh đỉnh đỉnh ở sau này, Tào Bằng đương nhiên nguyện ý kết giao một phen. Tuy hai người đã từng nhiều lần qua lại, tuy nhiên cũng không phải là giao tình sâu đậm. Thứ nhất? Là Từ Hoảng cẩn thận, cũng không kéo bè kết phái. Thứ hai? Quan hệ của hai người, cũng không gần tới mức như vậy. Mà nay nếu như y đã chủ động đề xuất, đương nhiên Tào Bằng cũng không thể cự tuyệt.
- Chỉ sợ là chậm trễ tiểu công tử.
Từ Hoảng lại mỉm cười:
- Nếu có thể chậm trễ giống như tiểu Địch nhà ngươi, ta cũng vô cùng mong muốn được thấy như vậy.
Thái Địch cưới Tào Tiết.
Tuy vẫn chưa thành hôn, nhưng coi như ván đã đóng thuyền.
Chưa thành hôn, mà đã là Kỵ Đô úy! Trời mới biết chờ khi hắn thành hôn, sẽ có tiền đồ đến bực nào?
Trong thành Hứa Đô, không biết có bao nhiêu người hâm mộ.
Thậm chí Hạ Hầu Đôn cũng oán giận, nói:
- Sớm biết như vậy, ta đã nói trước với chủ công... Nhà của ta năm con, chẳng lẽ còn tìm không ra một đứa có thể xứng với cô nương của người sao? Tiểu tử thật là giảo hoạt.
Tào Bằng không kìm nổi mỉm cười!
Nói thật, hắn cũng rất đau đầu chuyện này.
Hắn là cháu trai của Tào Tháo, nhưng Thái Văn Cơ lại gả cho hắn, Thái Địch lại thành con hắn...
Kể từ đó, vai vế giữa hắn và Tào Tháo, đã có phần rối loạn!
Thế cho nên tới bây giờ, mới nảy sinh việc hắn theo Tào Nhị Đại, hướng về phía Tào Nhất Đại nói ra tình huống đáng xấu hổ. Ngay cả Hạ Hầu Uyên cũng gửi thư mắng hắn: ngươi cưới Thái Diễm cũng thôi đi, vì sao lại còn cầu thân với Đại vương.
Cha vợ như ta đây, đến tột cùng gọi ngươi là huynh đệ, hay gọi ngươi là con rể?
Đối với vấn đề này, Tào Bằng cũng không biết nên trả lời như thế nào.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tào Bằng sai người thu nạp thi thể của Mã Siêu.
Đồng thời, lại bảo Triệu Vân cùng với Mã Vân Lộc, an táng cho Mã Siêu...
Mã Đằng đã chết, Mã Siêu cũng đã chết... Ân oán của hai cha con, dường như một khi chết đi cũng hóa thành mây khói. Trong thư của Mã Siêu nói, hy vọng có thể đem thi thể của hắn, mai táng cùng một nơi với Mã Đằng. Còn có Mã Đại, Mã Hưu, và Mã Thiết đã sớm hóa thành xương khô nữa. Làm người duy nhất của họ Mã may mắn còn sống sót, Mã Vân Lộc đương nhiên phải đảm đương trọng trách này. Tào Bằng nhờ Từ Hoảng, đem thi thể của Mã Đại, Mã Hưu cùng tìm đến, đồng thời lại phái người đi tới Địch Đạo, nói cho Từ Thứ, đem thi thể của Mã Đằng đưa ra. Đợi cho sau khi hợp đủ một chỗ, Mã Vân Lộc đem tất cả linh cữu về an táng ở Võ Uy. Triệu Vân là con rễ của Mã gia, đương nhiên phải đi theo.
Tào Bằng dứt khoát, cho Triệu Vân nghỉ dài hạn, bảo y cùng Mã Vân Lộc, xử lý thỏa đáng việc này.
Xong xuôi, Tào Bằng và Từ Hoảng chia tay, mang theo Thạch Thao, đi Trường An.
Về phần Hán Dương, Thạch Thao cũng đã an bài thỏa đáng, đề cử Giả Tinh thay thế y, trở thành Thái Thú Hán Dương.
Tháng chín năm thứ mười bốn Kiến An, cuối thu!
Đoàn người của Tào Bằng, lặn lội đường xa, trở về Trường An.
Khi Tào Bằng suốt ngày đi đến Trường An, Giả Hủ đã mang theo mọi người, đi tới Lũng Tây nhậm chức, tiếp nhận Lương Châu.
Còn Hạ Hầu Lan, thì đi qua Giả Hủ và Tào Bằng thảo luận, tạm lĩnh chức Thái Thú quận Vũ Đô.
Đợi sau này Tào Tháo chính thức bổ nhiệm, Hạ Hầu Lan vẫn tiếp tục giữ lại ở Vũ Đô, hay là trọng dụng vào việc khác? Tào Bằng cũng không thể hiểu hết, dù sao cũng có thể khẳng định, chức vụ của Hạ Hầu Lan, lương bỗng cũng sẽ không thấp hơn hai ngàn thạch.
Sau khi đến Trường An, Tào Bằng nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày.
Hai ngày sau, Tào Cấp và Vương Mãi khởi hành, đi Hứa Đô nhậm chức.
Tào Bằng đưa hai người thẳng đến Bá Kiều, mới không đành nói lời từ biệt.
Vừa mới trở lại trong phủ, chỉ thấy Bàng Thống bị kích động chào đón, một phen kéo cánh tay của Tào Bằng lại:
- A Phúc, chuyện vui, chuyện vui a!
- Hán Trung?
Tào Bằng trước tiên hơi sửng sốt, sau đó chợt phản ứng lại.
Bàng Thống liên tục gật đầu,
- Đúng vậy, tin chiến thắng ở Hán Trung, Hiếu Trực thật sự đã hạ được Nam Trịnh, Trương Lỗ quy hàng…
Trong một góc tối âm u ở Dương Thành, một tên lính trẻ của quân Khương, rút vào trong góc mà run bần bật, thỉnh thoảng tự mình lầm bầm như thế.
Hai mắt vô hồn, gầy như que củi.
Gã gần như phát điên, chỉ cần nhìn thấy có người nào đi về phía gã, liền theo bản năng cầm lấy binh khí ở bên cạnh, điên cuồng gào thét.
Đó cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ ở Dương thành.
Mã Siêu gầy đi rất nhiều, không còn là một Cẩm Mã Siêu có phong thái như lúc trước.
Hai mắt lõm xuống, xương gò má nhô ra. Tuy nhiên nhìn qua về tinh thần vẫn không khác mấy, chỉ có điều đôi mi nhíu chặt...
- Một chút lương thực cũng không có sao?
- Không có!
Ở bên cạnh y, là tên thuộc hạ đã theo y nhiều năm.
Từ khi Mã Hưu, Mã Đại và Hồ Tuân chết trận, những tướng lãnh mà y chiêu mộ, đều bỏ đi hết. Mấy chục ngàn đại quân, mà nay chỉ còn lại có mấy ngàn người này ở trong thành. Ngoại trừ bọn họ, chỉ còn lại người tùy tùng thân cận vẫn hết sức trung thành và tận tâm, đi theo Mã Siêu vào sinh ra tử, tên là Mã Trung. Mã Trung này là người Trương Dịch, từ thuở nhỏ đã mất cha mẹ, một thân một mình. Cha mẹ chết vào tay của Cừu Trì, sau nhờ có Mã Siêu thu nhận và giúp đỡ, mang theo bên người.
Đối với Mã Đằng, Mã Trung không tận tâm nhiều lắm.
Nhưng đối với Mã Siêu, Mã Trung thật lòng cảm kích và kính nể...
Mà nay Mã Siêu đã rơi vào đường cùng, bộ khúc bên người hoặc là chết, hoặc là bỏ đi, chỉ còn lại có một mình Mã Trung bên cạnh.
- Chủ công, phá vây đi.
Mã Trung hạ giọng nói:
- Mạt tướng nguyện yểm hộ cho chủ công, xin chủ công mau chóng phá vây.
- Phá vây?
Mã Siêu cười khổ một tiếng:
- Ta có thể đi về đâu?
Võ Uy không có, Kim thành cũng không có, Võ Đô cũng không có... Tây Bắc to như vậy, chỉ sợ đã không còn nơi nào yên ổn cho Mã Siêu hắn. Hơn nữa, quân Tào đã vây Dương thành ngay cả một con kiến cũng không qua lọt được. Từ Hoảng, Tào Hồng, Trương Cáp, nếu như đơn đả độc đấu, Mã Siêu không hề e ngại. Nhưng ba người... Càng không cần phải nói, binh mã của quân Tào lại hơn mình gấp mười lần.
Tình thế thay đổi thật sự là quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho Mã Siêu không thể nào chấp nhận được.
Y vốn là chiếm được thượng phong, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại bị thảm bại đến như thế! Lúc này đây, y không chỉ thua về mặt chiến sự, thậm chí ngay cả căn bản về mặt lập nghiệp, cũng bị thua. Có thể tưởng tượng, binh Khương này sẽ không bao giờ còn nghe theo sự điều khiển của y nữa. Bởi vì ở trước mắt của bọn họ, còn có một Tào Bằng mạnh mẽ, cứng rắn, lại rất tàn nhẫn.
Nhoáng một cái, đã sáu năm rồi!
Tào Bằng đã trở thành một đại danh tướng, nhưng y thì vẫn còn tranh tranh đấu đấu.
- Chạy đi đâu bây giờ?
- Đi Mạc Bắc... Không phải người ta nói người Tiên Ti đang giao chiến với Tào Tháo sao?
- Câm mồm!
Mã Siêu quát khẽ một tiếng:
- Ta là con cháu của Phục Ba tướng quân, sao có thể cùng người Tiên Ti kia thông đồng làm bậy, cúi đầu xưng thần? Một đời của Mã Siêu ta, đầu đội trời chân đạp đất, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng không thể làm cái việc bán tổ cầu vinh được.
Mã Trung nhất thời không nói được gì.
Nhìn chung cả đời của Mã Siêu, bất kể dã tâm của y lớn như thế nào, nhưng đối với dị tộc, trước sau vẫn hết sức cảnh giác.
Y uy chấn Tây Khương, khiến cho Hồ Đê vô cùng sợ hãi.
Chỉ tiếc...
Mã Trung thở dài, cũng không tiếp tục khuyên bảo.
Dương Thành, đã không thể giữ được!
Thành này vốn chỉ là một cái thành nhỏ, thuộc loại bình thường, nhân khẩu không nhiều lắm, lương thực tích trữ cũng không quá nhiều. Mấy ngàn binh mã bị khốn ở Dương thành, lương thực ở trong thành sớm đã bị ăn sạch. Để sống sót, có rất nhiều người bắt đầu lấy thịt người làm thức ăn. Lúc đầu là thịt của người chết, nhưng đến giờ, có không ít người đã bắt đầu giết hại đồng bọn để ăn luôn...
Sĩ khí đã hạ xuống tới mức thấp nhất, căn bản đã không còn ý chí chiến đấu.
Tuy Mã Siêu rất phản cảm với loại hành vi ăn thịt người này, nhưng đối mặt với khốn cảnh như vậy, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi!
- Chủ công, hãy nhìn kìa!
Ngay lúc Mã Siêu đang trầm tư không nói lời nào, chợt nghe Mã Trung kêu lớn. Mã Siêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Mã Trung, không khỏi ngẩn ra, trên khuôn mặt hốc hác, hiện ra một chút kinh ngạc.
Quân Tào, vì sao lại rút lui?
- Chủ công, lúc này là thời điểm để phá vây.
Vậy mà, Mã Siêu lại cứ ngơ ngác nhìn quân Tào đang lui binh ở đằng xa, vẫn không nói lời nào.
- Chủ công!
- Hắn rốt cục đã đến đây...
Mã Siêu nói một câu không đầu không đuôi, khiến cho Mã Trung sửng sốt.
Y vội đưa mắt nhìn xem, đã thấy giữa quân doanh của quân Tào từ đằng xa, ngược với phía quân Tào đang thối lui, một lá đại kỳ đang từ từ hướng về phía dưới thành. Đại kỳ đen kia chữ trắng, viền vàng cùng với ngân tuyến, đề chữ "Tư Đãi Giáo Úy, đô đốc Tây Bắc", ở giữa, một chữ "Tào" lớn, dưới ánh mặt trời vô cùng nổi bật.
Cờ lớn tung bay, bay phất phơ.
Từ đại doanh của quân Tào, một đội binh mã đi ra.
Thiết kỵ đi trước, Bạch Đà theo sau.
Một viên Đại tướng đầu đội kim quan (mũ vàng) với tam xoa tử kim (ba nhánh màu vàng tím), thân khoác Ngân tỏa tử giáp, chiến bào trên thân thêu hoa sa tanh, thắt lưng mang đai ngọc. Dưới thân là sư hổ thú, tay cầm Phương Thiên Họa Kích. Chỉ thấy hắn phóng ngựa từ dưới cờ lao ra, thẳng đến dưới thành Dương mới dừng lại. Đem Phương Thiên Họa Kích đặt ngang trước thân, lấy tay che mắt mà quan sát.
Mã Siêu đột nhiên ưỡn ngực, bước đi đến cạnh tường thành, tay vịn lan can, tập trung nhìn đối diện với người nọ.
- Tào Hữu Học, ngươi muốn đi tìm chết sao?
Thanh âm vang vọng, vẫn kiêu ngạo giống như trước.
Nhưng ở dưới thành, Tào Bằng lại mỉm cười!
- Mạnh Khởi gầy đi nhiều rồi...
- Có lẽ Tây Bắc đã dẹp xong rồi.
- Nhờ phúc của Mạnh Khởi, Hà Hoàng đã dẹp yên, Đậu Mậu, Tô Uy đã rơi đầu, Khương Đằng, Tử Kinh ở Bạch Mã đưa tới hàng thư quy thuận, đã bắt tay làm theo Hoàng Trung, ở lại Thiên Chí, Võ Đô. Quách Tựu dưới chân núi Dữ Tây, đại quân bị bại, cùng với Sâm Lang bại tướng tàn binh của quân Khương, chạy trốn trong núi, sớm muộn gì cũng phải chết. Sâm Lang Khương Phúc Một, tám mươi ngàn quân Khương đều quy thuận triều đình... Đúng rồi, đầu xuân năm sau, sẽ có rất nhiều di dân tiến đến Hà Hoàng và Hoàng Trung.
Có lẽ không bao lâu nữa, nơi đó sẽ trở thành Hà Tây thứ hai.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng chính tai nghe được kết quả từ miệng của Tào Bằng, Mã Siêu vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Nói cách khác, từ nay về sau, khó mà làm cho Khương Đê loạn được nữa.
Nhà Hán đã mất mấy trăm năm cũng không thể dẹp yên cuộc nổi loạn của Khương Đê, không ngờ Tào Bằng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã giải quyết được.
Trong nội tâm, sinh ra một ý kính nể.
Mã Siêu chắp tay:
- Vậy thì phải chúc mừng ngươi!
- Mạnh Khởi, sao không quy hàng?
Mã Siêu cười lạnh nhạt:
- Tào Bằng, đừng nói đến hai chữ đầu hàng. Mã Siêu mặc dù bất tài, nhưng cũng không thể để cho người sai khiến. Đại trượng phu sinh ra ở trong trời đất, thân cao ba thước, đoạt lấy công danh. Nay Mã Siêu thua, không có gì để nói. Vì sao đã sinh ra Mã Siêu, lại còn sinh ra Tào Bằng... Tào Hữu Học, có dám cùng với ta đại chiến ba trăm hiệp?
Tào Bằng trầm mặc!
Hắn đã sớm đoán được kết quả như vậy, nhưng không có cách nào khác.
Mã Siêu, không phải là một người dễ dàng chịu quy thuận người khác. Mặc dù về sau lại quy thuận Lưu Bị, cũng bị Lưu Bị áp chế gắt gao. Cho dù là Ngũ Hổ Thượng tướng, nhưng luận về chiến tích hay luận về công lao, mãi mãi cũng không thể sánh được với những người khác.
Trương Phi, có thể ra trấn giữ Nam Sung.
Quan Vũ, trấn thủ Kinh Tương cho Lưu Bị.
Mặc dù Triệu Vân không được tự mình thống lĩnh một đội quân, nhưng ở Trường Bản Pha, núi Mễ Thương lập nên chiến tích huy hoàng.
Về phần Hoàng Trung, khi Lưu Bị chiếm được Hán Trung trong một trận chiến, cũng lập được thành tích chói lọi. Chỉ có Mã Siêu, từ khi quy hàng Lưu Bị, dường như chỉ mai danh ẩn tích, không có bất cứ thành tựu nào. Thành tựu duy nhất chính là chấn nhiếp Khương Để, không để cho chúng dám dòm ngó Tây Xuyên nữa. Nhưng trừ lần đó ra, y còn có thành tựu nào nữa?
Lưu Bị đối với Mã Siêu, tuyệt đối là xem thường.
Thế cho nên cuối cùng Mã Siêu, uất ức mà chết...
Lưu Bị áp chế không được Mã Siêu, Tào Tháo có thể khống chế được Mã Siêu sao?
Còn Tào Bằng?
Khẳng định áp chế không được Mã Siêu, gã này dã tâm quá lớn! Nhưng nếu Mã Siêu cứ như vậy mà chết, Tào Bằng lại cảm thấy đáng tiếc. Dù sao, hắn là anh hùng ở trong lòng của Tào Bằng khi còn kiếp trước. Bên sông Vị Thủy, đuổi giết Tào Tháo đến nỗi Tào Tháo phải cắt râu, vứt bỏ áo bào, chỉ sợ cả đời này của Mã Siêu, chính là thành tựu huy hoàng nhất...
Ngẩng đầu, chăm chú nhìn Mã Siêu thật lâu.
Đột nhiên Tào Bằng xoay người lại, hướng về phía bản trận vẫy vẫy tay.
Hai kỵ sĩ chạy như bay ra, đi đến cạnh Tào Bằng.
Mã Vân Lộc nhảy xuống ngựa, hướng tới đầu thành đau khổ kêu:
- Đại ca!
- Vân Lộc?
Mã Siêu ngẩn ra, trên khuôn mặt bình tĩnh, lập tức hiện lên một chút kích động,
- Muội còn sống sao?
Ta nghe người ta nói, muội chạy tới Hà Hoàng, thì không còn tin tức.
Cho tới nay ta đều rất lo lắng, nay thấy tiểu muội ngươi còn sống, ta thật là yên tâm... Vân Lộc, vi huynh thực có lỗi với muội!
Mã Siêu nói một câu thật có lỗi, khiến cho Mã Vân Lộc lập tức lệ rơi đầy mặt.
Y thực sự rất có lỗi, trước kia khi Đậu Mậu ép y để cưới Mã Vân Lộc, lúc ấy y siêu lòng, chấp nhận!
Dù chỉ là giả tạo, nhưng mà lấy hạnh phúc cả đời của muội muội, để thực hiện dã tâm của mình. Sau lại nghe nói Mã Vân Lộc bỏ trốn, Mã Siêu hối hận vô cùng. Vốn định phải trở về Vũ Đô, tìm kiếm Mã Vân Lộc, không ngờ họ Vi cùng với họ Dương liên lạc với y. Mã Siêu cũng biết đạo lý cơ hội không thể đến hai lần. Vì thế sau khi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết ý khai chiến ở Quan Trung trước, rồi sau đó mới tìm kiếm Mã Vân Lộc.
Nhưng có ngờ đâu...
- Đại ca, muội đã thành thân!
- Sao?
Mã Vân Lộc giơ tay, kéo người xuống ngựa, Triệu Vân ở phía sau nàng, cùng nhau quỳ ở dưới thành.
- Tử Long là tùy tùng của công tử, hiện giờ đã là Quả Nghị Đô Úy.
Huynh ấy rất tốt, hơn nữa võ nghệ cũng rất cao cường, cũng ngang ngửa với đại ca... Đại ca, đầu hàng đi, đại ca vẫn còn chưa chúc phúc cho muội nữa.
Dựa theo tập tục của người Khương, khi cô gái nào thành thân, phải có người nhà chúc phúc.
Mã Đằng đã chết, huynh trưởng như cha... Chưa được Mã Siêu chúc phúc, là nỗi đau mãi mãi ở trong lòng của Mã Vân Lộc.
Mã Siêu sau khi kinh ngạc một lúc, lại mỉm cười!
- Tiểu muội, rốt cục muội đã thắng.
Trong đầu, hiện ra một cảnh tượng.
Khi đó Mã Siêu đã hơn hai mươi, nổi danh với tên gọi Cẩm Mã Siêu. Mà Mã Vân Lộc vẫn còn là một cô bé, tóc cột hai nhánh, hoạt bát đáng yêu, hay quấn quít lấy Mã Siêu.
- Sau này muội nhất định phải gả cho một người lợi hại hơn so với đại ca.
Huynh muội hai người luyện thương, Mã Vân Lộc sau khi bị thua, bĩu môi, nói như tuyên thệ:
- Đến lúc đó, đại ca mà ức hiếp muội, muội sẽ bảo y đánh đại ca.
Khi đó, Mã Siêu đắc chí tự mãn, lại rất cuồng ngạo không kiêng nể một ai.
Vì thế cười to nói:
- Tiểu muội, muội muốn tìm một nam nhân lợi hại hơn so với đại ca, chỉ sợ cả đời này cũng tìm không ra đâu.
Chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua.
Mã Vân Lộc lớn lên, đã tìm được một nam nhân có thể nương nhờ.
Triệu Vân vóc người tuấn lãng, sau khi trải qua hai lần đại chiến ở Trường Bản Pha và Hà Hoàng, trên người tản mát ra sát khí mãnh liệt.
Cái loại khí chất độc đáo được pha trộn giữa chém giết cùng với điềm tĩnh này, khiến cho Mã Siêu rất vui mừng.
- Tiểu muội, đại ca chúc phúc muội!
Y đột nhiên đổi đề tài, hướng về phía Triệu Vân nói:
- Ngươi phải chăm sóc cho tiểu muội của ta thật tốt, nếu như ngươi làm chuyện có lỗi với nó, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.
Triệu Vân nắm tay Mã Vân Lộc, hướng về phía Mã Siêu ở trên đầu thành, cố sức gật đầu!
- Tào Bằng, có dám cùng ta đấu một trận!
Tào Bằng giục ngựa tiến lên, chăm chú nhìn Mã Siêu một lúc lâu, khe khẽ thở dài:
- Mạnh Khởi, ngươi ở thành Dương đã lâu, sức cùng lực kiệt. Nếu như lúc này ta đánh thắng ngươi, cũng thắng không có danh dự gì, ta sai người chuẩn bị lương thực, rượu và thức ăn, mời Mạnh Khởi ăn cho no nê, nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt. Trưa mai, ta và ngươi đấu với nhau một trận cho sảng khoái, như thế nào?
Khi nói chuyện, Tào Bằng vung tay lên, chỉ thấy một tốp lính, mang tới hơn mười xe lương thực đi tới dưới thành.
Rồi sau đó Tào Bằng quay đầu ngựa, chậm rãi bước về nơi đóng quân.
- Đại ca...
Mã Vân Lộc vạn phần không muốn, hướng về phía đầu thành kêu khóc.
Mã Siêu thì hướng về phía nàng phất phất tay, sau đó xoay người rời đi.
- Vân Lộc, đi thôi.
- Nhưng...
- Đối với Mạnh Khởi mà nói, đây mới là kết quả tốt nhất.
Kỳ thật, công tử cũng hy vọng hắn có thể đầu hàng, nhưng sau khi Mạnh Khởi quy hàng, chỉ sợ cuộc đời này lại khó có cơ hội để thi triển tài hoa. Cùng với hậm hực mà chết, không bằng chiến tử nơi sa trường. Nếu như ta là hắn, cũng tuyệt đối không đầu hàng.
Trong lòng của Triệu Vân, không khỏi có chút chua xót.
Đều là hảo hán như nhau, chẳng qua y may mắn hơn, hơn nữa lại không có dã tâm lớn giống như Mã Siêu...
Triệu Vân, có thể hiểu được tâm tư của Mã Siêu!
Đã không còn thấy bóng dáng của Mã Siêu, chỉ để lại Mã Vân Lộc bi thương mà khóc.
Triệu Vân khó khăn lắm mới khuyên bảo được Mã Vân Lộc trở về. Trong nháy mắt ngay khi bọn họ rời đi, Mã Siêu lại xuất hiện dưới kỳ môn, yên lặng nhìn bóng dáng của Mã Vân Lộc và Triệu Vân, trong mắt cũng ngập tràn nước mắt.
- Mã Trung, đem lương thảo kéo vào đi.
- Chủ công, coi chừng có âm mưu!
Mã Siêu khẽ mỉm cười:
- Tào Bằng tuy rất xảo trá, nhưng cũng là một hảo hán quang minh chính đại. Ở thời điểm này, nhất định hắn sẽ không có quỷ kế gì. Cứ đem lương thực kéo vào trong thành, để cho các huynh đệ ăn một bữa cơm no nê.
- Vâng!
Mã Trung mang theo người, vội vàng đi xuống dưới thành.
Cửa thành mở ra, gã mang theo một đội binh mã lao ra ngoài thành, đi đến xe lương, kéo vào trong thành.
Trong phút chốc, trong thành Dương truyền đến từng đợt tiếng hoan hô.
Trên mặt của Mã Siêu, hiện lên một chút tươi cười khó hiểu:
- Tào Bằng, ngươi không cần đánh mà thu phục được binh lính, quả nhiên cao minh!
Có thể tưởng tượng, quân của Mã gia sau khi được ăn no, nhất định sẽ mang ơn Tào Bằng.
Tiếp theo sĩ khí cũng bị tan rã theo...
Mã Siêu biết rõ đây là một cái kế, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn các huynh đệ, tự giết lẫn nhau, ăn thịt người để no bụng.
Y ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Thôi được, cứ để hết uy danh cho Tào Bằng ngươi đi.
Đêm đó, Tào Bằng đang muốn nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài náo loạn một trận.
Chẳng lẽ là Mã Siêu bí mật đánh úp doanh trại?
Hắn vội vàng lao ra ngoài lều lớn, lại nhìn thấy tất cả quân binh, đều đang tụ tập ở cửa doanh, nhìn về phía thành Dương từ xa.
Bên trong thành Dương, ánh lửa ngút trời!
Trong lòng Tào Bằng hoảng hốt, vội vàng chạy tới xem.
- Sao lại thế này?
Vừa mới nghe tin, vợ chồng của Triệu Vân vội vàng chạy tới đứng ở cửa viên môn, cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
- Tướng quân mau nhìn... Giống như có người từ Dương thành đi ra.
Tào Bằng vội vàng nhìn theo ngón tay của tên lính, chỉ thấy trên đầu thành Dương, một cây đuốc đang cháy, cửa thành mở rộng ra, một đội quân lính, từ trong thành chậm rãi đi ra. Một người đi đầu, mặc tang phục, kiềm chế một con Bạch long mã lông vàng, từ từ đi về phía doanh trại quân Tào.
- Mã Trung?
Mã Vân Lộc mới nhìn đã nhận ra, người nọ chính là Mã Trung.
Vội vàng chạy tới trước, lớn tiếng hỏi.
Mà Triệu Vân, lập tức đuổi theo, cầm Kinh hồng kiếm trong tay, cảnh giác nhìn đối phương.
Mã Trung cách Mã Vân Lộc vài chục bước thì dừng lại, đột nhiên bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.
- Cô nương, Đại công tử hắn...
- Ca ca ta làm sao vậy?
- Đại công tử, tự sát!
Giống như tiếng sấm nổ, vang dội ở bên tai của Mã Vân Lộc.
Một người thân cuối cùng này của nàng, cũng mất luôn hay sao?
- Không có khả năng, đại ca không phải đã nói, ngày mai còn muốn giao chiến với công tử sao?
- Đại công tử nói, không thể giết được Tào Công tử, cho nên cũng không để cho Tào Công tử giết được hắn.
Vì vậy chớ bàn về chuyện thắng thua... Kỳ thật sáu năm về trước, hắn cũng đã thua. Đại công tử có một phong thư, gởi cho Tào tướng quân. Rồi sau đó đã phóng hỏa đốt cháy phủ nha. Khi ta chạy vào, Đại công tử đã … đã tự sát!
Mã Siêu nếu như giết Tào Bằng, tất nhiên Tào Tháo sẽ báo thù cho Tào Bằng, giết Mã Vân Lộc và Triệu Vân cho hả giận.
Mà y cũng biết, Tào Bằng cũng không phải là kẻ bất tài.
Sáu năm trước, y đã không thể thắng được Tào Bằng.
Sau sáu năm, y đã đứng tuổi, bắt đầu xuống dốc. Còn Tào Bằng? Mới có hai mươi bảy tuổi, chính là ở thời điểm đỉnh cao. Mã Siêu tự nhận, chưa chắc có thể thắng được Tào Bằng, nhưng tính tình y cao ngạo, lại không muốn chết ở trong tay của Tào Bằng. Trên đời này có thể giết chết Mã Siêu hắn, chỉ có chính Mã Siêu hắn mà thôi.
Cuối cùng, Mã Siêu lựa chọn tự sát...
Trong thư của Mã Siêu, phó thác cho Tào Bằng chiếu cố tốt Mã Vân Lộc.
Cũng chuyển cáo Triệu Vân, tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với Mã Vân Lộc... Vật cưỡi y thích nhất, còn có binh khí áo giáp của y, đều đưa hết cho vợ chồng Triệu Vân. Cũng bảo với Mã Vân Lộc, nhất định phải an bài tốt cho Mã Trung.
Người này, là người nhà cuối cùng của tộc họ Mã hắn.
Mã Vân Lộc sau đó hôn mê ngay tại chỗ.
Triệu Vân hốt hoảng ôm Mã Vân Lộc, kêu gọi không ngừng.
Còn Tào Bằng cũng vô cùng chua xót. Đúng như lời nói trong thư của Mã Siêu, kết quả này có lẽ là tốt nhất cho y.
Đại trượng phu sống thì oanh oanh liệt liệt, chết thì cũng phải chết cho hào hùng!
Trong lịch sử, y uất ức mà chết.
Mà nay...
Đối với Mã Siêu này, Tào Bằng thật không biết là có loại cảm tình như thế nào. Kiếp trước thì sùng bái, về sau lại khinh thường. Cho rằng Mã Siêu ác nghiệt vô tình, hung tàn đáng ghét. Nhưng suy nghĩ sâu xa, kết cục của Mã Siêu, từ khi Mã Đằng cưới vợ khác, coi như đã thấy trước kết quả. Nếu cha của Mã Siêu không phải là Mã Đằng, hoặc là Mã Đằng đối đãi với Mã Siêu trước sau như một, có lẽ sẽ không có bất hạnh về sau!
Cho nên nói, Mã Siêu ác nghiệt và hung tàn, có một nửa nguyên nhân là do Mã Đằng...
Mã Siêu vừa chết, Dương thành bị hạ.
Trong thành ba nghìn quân binh của Mã gia, lập tức đầu hàng.
Rạng sáng, Tào Bằng, Từ Hoảng, Thạch Thao ba người, sóng vai nhau đi vào Dương thành.
Nhìn tòa thành bị tàn phá, ba người đều nảy sinh cảm xúc vô hạn.
- Công tử, dự định kế tiếp sẽ như thế nào?
Thạch Thao đột nhiên hỏi, khiến Tào Bằng ngẩn ra.
- Kế tiếp?
Tào Bằng gãi gãi đầu, hạ giọng nói:
- Hiếu Trực đem bộ binh đến Tử Ngọ Đạo, tập kích Hán Trung, không biết kết quả như thế nào?
Có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả!
Nếu như hạ được Hán Trung, có lẽ sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Hai năm nay Đại vương luân phiên dùng binh, với thực lực của một nước cũng có chút căng thẳng, cho nên chưa chắc đồng ý cho chúng ta tiếp tục dụng binh. Nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút cũng tốt, Ti đãi Giáo Úy này như ta từ khi nhậm chức tới nay, vẫn chưa làm được chuyện gì cho tốt. Tây Bắc yên ổn, Cổ Lương Châu ít ngày nữa sẽ rời khỏi Trường An. Hắn đã thúc giục ta nhiều lần, ta cũng chuẩn bị về Trường An, nghỉ ngơi thật tốt một phen.
- Thao Dục theo công tử đi tới Trường An, chẳng biết có được không?
- Chuyện này là sao?
Tào Bằng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Thạch Thao.
Hiện nay Thạch Thao là Thái Thú Hán Dương, đường tương lai rộng mở. Đột nhiên muốn theo mình đi Trường An, chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội tốt vào lúc này hay sao?
- Lương Châu có Nguyên Trực ở đó rồi.
Thao ở Lương Châu nhiều năm, cũng có chút mệt mỏi. Mà hiện nay công tử là Ti đãi Giáo Úy, cũng hy vọng có thể đi theo bên cạnh.
Là thời điểm rời đi Lương Châu!
Lương Châu phát triển đến bước này, nếu như Tào Bằng nhất định nắm giữ mãi, thật ra cũng không phải kế lâu dài.
Có hai người Từ Thứ và Hoàng Trung, hơn nữa Mạnh Kiến, Túc Hĩ cam đoan với Tào Bằng đảm bảo quyền lợi cho Lương Châu. Hán Dương, là nơi thị phi. Nếu vẫn nhất định ở trong tay của Tào Bằng, chỉ sợ trong lòng của Tào Tháo, cũng sẽ có chút nghi kỵ...
Bỏ đi Hán Dương, mới là phương pháp tốt nhất giữ lại Hà Tây.
Dù sao diện tích của Hà Tây càng lúc càng lớn, Tào Tháo ở đầu năm thứ mười bốn Kiến An, hạ lệnh ở núi Thạch Chủy thiết lập võ quan. Kể từ đó, quan nội năm trấn, quan ngoại mười một trấn, cộng lại là mười sáu huyện, quy mô thậm chí vượt qua cả quận Lũng Tây.
Tào Bằng hiểu rõ ý của Thạch Thao, sau khi trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Tài năng của Quảng Nguyên ngươi, là cai quản ở chỗ này. Nếu theo ta đi Trường An, không khỏi có chút đáng tiếc... Như vậy đi, nếu ngươi mệt mỏi, vậy hãy theo ta đi Trường An nghỉ ngơi một lúc. Nếu Hiếu Trực hạ được Hán Trung, ngươi phải đi Hán Trung nhậm chức.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn, Hán Trung sẽ không phát sinh chiến sự.
Tuy nhiên cũng phải phòng ngừa chu đáo, sớm muộn gì Đại vương cũng sẽ dùng binh ở Tây Xuyên, đến lúc đó Hán Trung sẽ trở thành nơi trọng yếu.
Ngươi quản lý Hán Trung tốt, một khi khai chiến, trách nhiệm của ngươi sẽ rất lớn.
Thạch Thao ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Hai người đối thoại cũng không ngại sự có mặt của Từ Hoảng, cho nên Từ Hoảng cũng nghe được rất rõ ràng. Tào Bằng nói không ngừng, cho nên cũng không bảo Từ Hoảng tránh đi. Nhưng ở trong lòng của Từ Hoảng, lại cảm thấy Tào Bằng xem y như là bằng hữu.
Cùng qua lại với Tào Bằng không ít, đặc biệt là khi còn ở Kinh Châu, hai người đã có mấy lần hợp tác, quan hệ vô cùng mật thiết.
Trong lòng không khỏi cảm khái muôn vàn.
Chủ công có thể có được một cháu trai như Tào Bằng luôn lo lắng cho chủ công, lo chi đại sự sẽ không thành? Mà dưới trướng của Tào Bằng, có mưu thần như Thạch Thao luôn vì hắn mà suy xét, lo chi gia nghiệp không hưng vượng phát đạt?
Trọng yếu nhất là, mọi chuyện Tào Bằng luôn đi trước một bước.
Lúc mọi người còn đương nhìn chằm chằm vào Tây Bắc, ánh mắt của Tào Bằng, đã chuyển hướng về phía Tây Nam...
Pháp Chính đang cùng với Điển Mãn bí mật xuất binh Hán Trung?
Từ Hoảng cũng không biết.
Mà nay nghe nói, lại vạn phần kinh ngạc...
Thạch Thao mang theo người, đi xử lý việc ở trong thành. Từ Hoảng và Tào Bằng sóng vai đi xuống dưới thành, lúc đang chuẩn bị lên ngựa, Từ Hoảng đột nhiên xua tay, ra hiệu quân lính xung quanh tránh ra, sau đó nói với Tào Bằng:
- Hữu Học, ta có một chuyện muốn nhờ.
- Công Minh cứ nói đừng ngại.
Từ Hoảng hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Ta có một đứa con, tên Cái, năm nay đã mười sáu.
Nói ra thật xấu hổ, đứa nhỏ này không muốn học hành, cả ngày cứ gây chuyện thị phi, thật là đau đầu. Ta nghĩ, thay vì để nó ở mãi trong nhà, chi bằng cho nó theo Hữu Học ngươi học chút bản lĩnh, sau này cũng có được một nghề thành thạo.
Chỉ có điều...
Việc này hơi mạo muội, xin Hữu Học chớ trách.
Tào Bằng đương nhiên biết, Từ Hoảng có một đứa con trai như vậy, tên là Từ Cái.
Hơn nữa cũng đã từng nghe nói, tiểu tử này cũng là kẻ hay gây chuyện thị phi, cả ngày mang theo một đám người hoặc là tìm người đánh nhau, hoặc là đi đánh bạc. Vì thế, Từ Hoảng thường xuyên vì gã mà phải xin lỗi khổ chủ.
Chỉ có điều, văn võ cả triều, vì sao lại chọn mình?
Trong lòng Tào Bằng nghi hoặc, nhưng cũng không thể cự tuyệt.
Hắn biết, đây là thiện ý của Từ Hoảng đối với hắn.
Lương Tướng Ngũ Tử đại danh đỉnh đỉnh ở sau này, Tào Bằng đương nhiên nguyện ý kết giao một phen. Tuy hai người đã từng nhiều lần qua lại, tuy nhiên cũng không phải là giao tình sâu đậm. Thứ nhất? Là Từ Hoảng cẩn thận, cũng không kéo bè kết phái. Thứ hai? Quan hệ của hai người, cũng không gần tới mức như vậy. Mà nay nếu như y đã chủ động đề xuất, đương nhiên Tào Bằng cũng không thể cự tuyệt.
- Chỉ sợ là chậm trễ tiểu công tử.
Từ Hoảng lại mỉm cười:
- Nếu có thể chậm trễ giống như tiểu Địch nhà ngươi, ta cũng vô cùng mong muốn được thấy như vậy.
Thái Địch cưới Tào Tiết.
Tuy vẫn chưa thành hôn, nhưng coi như ván đã đóng thuyền.
Chưa thành hôn, mà đã là Kỵ Đô úy! Trời mới biết chờ khi hắn thành hôn, sẽ có tiền đồ đến bực nào?
Trong thành Hứa Đô, không biết có bao nhiêu người hâm mộ.
Thậm chí Hạ Hầu Đôn cũng oán giận, nói:
- Sớm biết như vậy, ta đã nói trước với chủ công... Nhà của ta năm con, chẳng lẽ còn tìm không ra một đứa có thể xứng với cô nương của người sao? Tiểu tử thật là giảo hoạt.
Tào Bằng không kìm nổi mỉm cười!
Nói thật, hắn cũng rất đau đầu chuyện này.
Hắn là cháu trai của Tào Tháo, nhưng Thái Văn Cơ lại gả cho hắn, Thái Địch lại thành con hắn...
Kể từ đó, vai vế giữa hắn và Tào Tháo, đã có phần rối loạn!
Thế cho nên tới bây giờ, mới nảy sinh việc hắn theo Tào Nhị Đại, hướng về phía Tào Nhất Đại nói ra tình huống đáng xấu hổ. Ngay cả Hạ Hầu Uyên cũng gửi thư mắng hắn: ngươi cưới Thái Diễm cũng thôi đi, vì sao lại còn cầu thân với Đại vương.
Cha vợ như ta đây, đến tột cùng gọi ngươi là huynh đệ, hay gọi ngươi là con rể?
Đối với vấn đề này, Tào Bằng cũng không biết nên trả lời như thế nào.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tào Bằng sai người thu nạp thi thể của Mã Siêu.
Đồng thời, lại bảo Triệu Vân cùng với Mã Vân Lộc, an táng cho Mã Siêu...
Mã Đằng đã chết, Mã Siêu cũng đã chết... Ân oán của hai cha con, dường như một khi chết đi cũng hóa thành mây khói. Trong thư của Mã Siêu nói, hy vọng có thể đem thi thể của hắn, mai táng cùng một nơi với Mã Đằng. Còn có Mã Đại, Mã Hưu, và Mã Thiết đã sớm hóa thành xương khô nữa. Làm người duy nhất của họ Mã may mắn còn sống sót, Mã Vân Lộc đương nhiên phải đảm đương trọng trách này. Tào Bằng nhờ Từ Hoảng, đem thi thể của Mã Đại, Mã Hưu cùng tìm đến, đồng thời lại phái người đi tới Địch Đạo, nói cho Từ Thứ, đem thi thể của Mã Đằng đưa ra. Đợi cho sau khi hợp đủ một chỗ, Mã Vân Lộc đem tất cả linh cữu về an táng ở Võ Uy. Triệu Vân là con rễ của Mã gia, đương nhiên phải đi theo.
Tào Bằng dứt khoát, cho Triệu Vân nghỉ dài hạn, bảo y cùng Mã Vân Lộc, xử lý thỏa đáng việc này.
Xong xuôi, Tào Bằng và Từ Hoảng chia tay, mang theo Thạch Thao, đi Trường An.
Về phần Hán Dương, Thạch Thao cũng đã an bài thỏa đáng, đề cử Giả Tinh thay thế y, trở thành Thái Thú Hán Dương.
Tháng chín năm thứ mười bốn Kiến An, cuối thu!
Đoàn người của Tào Bằng, lặn lội đường xa, trở về Trường An.
Khi Tào Bằng suốt ngày đi đến Trường An, Giả Hủ đã mang theo mọi người, đi tới Lũng Tây nhậm chức, tiếp nhận Lương Châu.
Còn Hạ Hầu Lan, thì đi qua Giả Hủ và Tào Bằng thảo luận, tạm lĩnh chức Thái Thú quận Vũ Đô.
Đợi sau này Tào Tháo chính thức bổ nhiệm, Hạ Hầu Lan vẫn tiếp tục giữ lại ở Vũ Đô, hay là trọng dụng vào việc khác? Tào Bằng cũng không thể hiểu hết, dù sao cũng có thể khẳng định, chức vụ của Hạ Hầu Lan, lương bỗng cũng sẽ không thấp hơn hai ngàn thạch.
Sau khi đến Trường An, Tào Bằng nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày.
Hai ngày sau, Tào Cấp và Vương Mãi khởi hành, đi Hứa Đô nhậm chức.
Tào Bằng đưa hai người thẳng đến Bá Kiều, mới không đành nói lời từ biệt.
Vừa mới trở lại trong phủ, chỉ thấy Bàng Thống bị kích động chào đón, một phen kéo cánh tay của Tào Bằng lại:
- A Phúc, chuyện vui, chuyện vui a!
- Hán Trung?
Tào Bằng trước tiên hơi sửng sốt, sau đó chợt phản ứng lại.
Bàng Thống liên tục gật đầu,
- Đúng vậy, tin chiến thắng ở Hán Trung, Hiếu Trực thật sự đã hạ được Nam Trịnh, Trương Lỗ quy hàng…
/731
|