Đầu tháng giêng yên lặng khác thường.
Ngoại trừ ở Quảng Lăng phát sinh một chút xung đột nhỏ, Tưởng Uyển cũng đã tạm thời thiết lập một trạm kiểm soát trong đội thương đi về Quan Trung bất ngờ phát hiện một trận bát ngưu nỏ, khiến Tưởng Uyển chú ý. Đội thương là người buôn Đan Dương, sau khi bị phát hiện Bát ngưu nỏ đã lập tức phản kháng, hơn mười người bị giết tại chỗ.
Bát ngưu nỏ là vũ khí giết người hạng nhất của quân Tào.
Tuy rằng đã bắt đầu lắp ráp nhưng cực kỳ khan hiếm, canh giữ cũng vô cùng nghiêm ngặt. Bên trong thủy quân chỉ có thuyền lớn hình lầu mới được trang bị,mà trong bộ quân thì lại càng là vật tư được bảo vệ nghiêm ngặt.
Nghe nói quân Tào đã bắt đầu lắp ráp xe nỏ, tuy nhiên trước mắt vẫn đang phân chia.
Uy lực bát ngưu nỏ cực kỳ kinh người, đã trải qua vô số lần điều chỉnh và cải biến, một tiễn bắn ra trong vòng tám mươi bước có thể chặt đứt ngang một chiến thuyền. Vũ khí có uy lực lớn như thế đương nhiên phải bảo quản thích đáng. Đừng nói là thương nhân, cho dù là trong quân cũng có chuyên gia ngày ngày kiểm kê.
Tưởng Uyển lập tức báo cho Mãn Sủng biết!
Đây không phải là chuyện nhỏ, không ngờ phía Giang Đông lại có thể làm ra bát ngưu nỏ hoàn thiện. Vậy sai lầm ở đâu?
Mãn Sủng cũng cực kỳ coi trọng, sau khi nghe được tin tức đã suốt đêm đến Quảng Lăng.
Trải qua hai ngày tra tấn, cuối cùng thương nhân kia cũng khai, bát ngưu nỏ này là do hắn tốn hết tâm tư mà lấy được từ trong tay của một người ở Lang Gia quận. Nhưng người đó là ai thì hắn lại không nói rõ. Tuy nhiên theo lời của hắn, người kia ở địa phương hình như cũng có chút địa vị, khi ấy hắn đề xuất yêu cầu, người kia chỉ do dự một chút rồi lập tức đồng ý. Tuy nhiên phải một tháng sau hắn mới có được bát ngưu nỏ này.
Lang Gia quận?
Mãn Sủng giật mình.
Sau khi cân nhắc liền quyết định bẩm báo chuyện này cho Tào Tháo.
Dù sao, đối phương có thể có được khối bát ngưu nỏ này, nói vậy cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, không thể không để tâm tới.
Cũng chính là cùng ngày, Tưởng Uyển viết một phong mật hàm lặng lẽ gửi tới Nghiệp Thành.
***
Sau khi Tào Bằng về nhà vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Tả Trung Lang Tướng là chức vụ quan trọng, không ngờ lại giao cho một kẻ không có tiếng tăm gì? Chẳng phải là trò đùa sao.
Đúng vậy, Hoàn Lang là cận thần của Tào Tháo, lại là thân tộc của Hoàn phu nhân.
Nhưng hắn ta lại không có bất luận công lao gì, càng không có uy vọng, sao có thể đảm đương chức vụ quan trọng như thế? Cho dù chỉ là hư danh nhưng cũng là danh bất chính ngôn bất thuận! Tào Bằng nghĩ mà không hiểu, vì sao Tào Tháo lại có sai lầm như thế? Nếu là trước kia quả quyết không có việc như này xảy ra, nhưng hiện tại...
Cơm chiều xong, tuy hắn vẫn cười nhưng lúc hàn huyên với người nhà, không khí trong nhà vẫn có chút áp lực.
Tào Cấp hỏi Tào Bằng:
- Hoàn Lang kia là người không nói lý, nhưng con đối với hắn ta như vậy, không sợ đắc tội với hắn ta sao?
Tào Bằng nghe vậy thì cười lạnh:
- Phụ thân, sao phải sợ hắn?
Thiên hạ này của họ Tào chứ không phải là của họ Hoàn, không tới phiên hắn lên mặt diễu võ dương oai. Nếu chính ngọ ngày mai hắn không đến xin lỗi, con sẽ đập nát điền trang hắn, hủy nơi ở của hắn. Con hăng hái chiến đấu đẫm máu ở tiền phương, chẳng phải là do những kẻ ở hậu phương này quấy rối đấy sao. Chọc giận con, ta không sợ cho hắn biết ba chữ Tào Diêm vương này viết như thế nào.
Thái độ cứng rắn mạnh mẽ của Tào Bằng khiến Tào Cấp thoải mái.
- Đúng rồi, thằng nhỏ Tiểu Thiệu kia hôm nay về nhà có vẻ không vui, cơm chiều cũng không ăn.
Có phải con lại mắng gì nó không?
- Con chỉ dạy dỗ vài câu thôi.
- Trẻ nhỏ khó tránh khỏi làm sai, con cũng đừng nghiêm khắc quá.
Lúc nào nên nói hãy nói, lúc nào nên quát hãy quát...Tiểu Thiện kia không phải là người xuất thân bình thường, lòng da cao ngạo. Con làm thế chỉ sợ khiến nó rụt đầu, hỏng cả một đứa nhỏ.
- Việc này...
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.
Thật sự hắn khá yêu mến Tôn Thiệu.
Đứa nhỏ này cũng là người có khí khái, dũng cảm rắn rỏi.
Việc hôm nay cũng khó trách được Tôn Thiệu. Là do mẫu thân cậu ta bảo cậu ta đi du ngoạn...Ai ngờ địa giới Nghiệp thành lại xảy ra chuyện này?
Lúc nấy Tào Bằng quá giận giữ nên mới trách mắng Tôn Thiệu, nhưng trong lòng trẻ nhỏ khó tránh khỏi có chút ấm ức. Ai ngờ tại địa giới Nghiệp Thành lại xảy ra chuyện này? Lúc ấy Tào Bằng giận giữ mới quở trách Tôn Thiệu, nhưng trong lòng đứa nhỏ này sẽ cảm thấy có chút ấm ức.
Tào Cấp lại chạy đi trêu đùa với đám nhỏ.
Đám người Thái DIễm thì tụ lại một chỗ, nói chuyện hoặc là chơi đùa ném thẻ vào bình rượu.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy đi ra phòng bên.
- Tôn Thiệu đâu?
Hắn gặp Mã Tắc, liền hỏi.
Mã Tắc nói:
- Hình như hôm nay Tôn công tử có chút không vui cho nên vừa rồi đã cùng Đặng Công tử và Tử Quân, Hoàn Hữu Từ công tử đi sàn vật rồi, nghe nói là thao diễn võ nghệ. Công tử, đã xảy ra chuyện gì, nếu không ta đi tìm hắn?
- Thôi, để tự ta đi tìm.
Tào Bằng khoát tay đi thẳng đến sàn đấu vật.
Từ xa đã nghe những tiếng hô quát, tiếng gậy gộc va chạm, vang lên những âm thanh “đốc đốc”.
Vì thế liền dừng bước chân quan sát.
Một vầng trăng treo trên cao, giữa sân đấu đang sôi sục.
Hai người Vương Bình, Từ Cái đang song chiến với Tôn Thiệu, hai cây gậy đánh như mưa gió làm Tôn Thiệu liên tiếp bại lui.
Mà ở bên cạnh Đặng Ngải đang đứng bên xem cuộc chiến còn có mấy người.
Tôn Oản đang đứng đó hưng phấn kêu Tôn Thiệu cố lên.
Mà hai người Tào Dương, Khương Duy thì chỉ trỏ, thỉnh thoảng thì thầm với nhau.
Nếu đơn đả độc đấu, bất luận là Vương Bình hay là Từ Cái không thể nào là đối thủ của Tôn Thiệu, nhưng hai người liên kết, Tôn Thiệu phải cố hết sức, bộc lộ hết thảy trời sinh thần lực, thương Mã gia đã được chân truyền. Vương Bình và Từ Cái cũng không hề kém, nếu đơn đả độc đấu cũng chỉ kém Tôn Thiệu một bậc.
Hai người này liên kết, dần dần Tôn Thiệu không thắng được.
Mười mấy hiệp qua đi, đã thấy Từ Cái nhìn thấy kẻ hở đánh một gậy vào Tôn Thiệu.
- Không công bình, không công bình...
Tào Oản kêu to:
- Hai người các ngươi liên kết, thắng cũng không anh hùng. Tiểu Thiệu ca ca, đánh tiếp với họ đi...Tiểu Duy, Cửu Cân, hai người các ngươi đi hỗ trợ, nhất định có thể thắng được hai người bọn họ.
Khương Duy và Tào Dương lập tức nóng lòng muốn thử.
Năm nay Khương Duy chín tuổi, lớn hơn Tào Dương một chút.
Tuy nhiên Tào Dương cũng không yếu, có Hoa Đà dùng nước thuốc ngma, hơn nữa từ nhỏ đã luyện Ngũ Cầm Hí và Bạch Hổ Thất Biến thuật, căn cơ rất chắc. Mới tám tuổi nhưng những đứa trẻ tầm mười ba mười bốn tuổi không phải là đối thủ của cậu. Cậu có gien của Tào Bằng, nhìn như mười tuổi, tay luyện Bạch Viên Thông Bối Quyền cùng với thương pháp Thiên Cương sử dụng xuất thần nhập hóa, quan trọng hơn là, cậu còn được chân truyền của Bàng Đức, Cam Ninh, Điển Vi và Hoàng Trung, có thể nói là luyện tập thời gian dài, thân thủ không hề tầm thường.
Chỉ có điều tính tình Tào Dương quá nội tâm, có chút ngại ngùng.
Cậu nghe Tào Oản nói vậy lập tức đến giá binh khí bên cạnh lấy ra một cây gậy sáp ong dài hai thước một trượng.
Khương Duy cũng tiến lên cầm lấy một cây sóng vai với Tào Dương.
Từ Cái thấy vậy thì nhíu mày.
Hai tiểu tử này cũng không hề dễ đối phó giống như Tôn Thiệu. Tuy rằng võ nghệ không bằng Tôn Thiệu nhưng hai người đó lớn lên từ nhỏ, phối hợp ăn ý. Mà quan trọng hơn là võ nghệ hai người đó cũng không kém, nếu thật sự đánh, hơn nữa lại thêm Tôn Thiệu, chỉ sợ có chút phiền phức. Trước kia Từ Cái từng thấy Khương Duy và Tào Dương động thủ bên ngoài, hai người này cũng không phải là thích khoe khoang, chỉ là do Tào Oản lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.
Lúc trước ở Hứa Đô không ít lần giao thủ, Từ Cái cũng đã tận mắt chứng kiến.
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng ho khan.
Tào Bằng từ chỗ tối đi ra, chậm rãi đến giữa sân.
- Sang năm mới không vui chơi lại ở đây so tài võ nghệ?
Sĩ Niên, đưa mọi người về hết đi. Oản nhi mau trở về, mẹ con đang tìm con, đừng để nàng sốt ruột.
Tào Bằng vừa xuất hiện khiến tui nhỏ lập tức răm rắp.
Đừng nhìn thấy hắn ngày thường ôn hòa,nhưng chỉ cần một câu lệnh có thể khiến vạn người đầu rơi xuống đất, máu chảy khắp nơi, loại khí độ này không một cậu nhóc nào dám kháng cự. Ngay cả Tào Oản cũng vội vàng vâng dạ lôi kéo Khương Duy, Tào Dương chạy đi.
- Tiểu Thiệu lại, còn mọi người đi về hết đi.
- Vâng!
Đám người Đặng Ngải không dám không nghe theo vội vàng chắp tay tuân mệnh rời đi.
Tôn Thiệu đứng một bên, mím miệng, cúi đầu, lộ vẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục.
Tào Bằng đi lên trước giơ tay định phủi bụi đất trên người cậu, lại thấy Tôn Thiệu theo bản năng né người tránh.
- Trong lòng ấm ức?
- Không có!
- Vậy còn bướng làm gì?
-...
Tôn Thiệu dùng sự im lặng để phản kháng.
Tào Bằng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tôn Thiệu.
- Ngồi xuống trò truyện với ta...Ta nhớ sau khi cháu đến đây, chúng ta vốn chưa từng nói chuyện với nhau.
Tào Bằng nói xong đi đến bên ghế dài bên sân, ngồi xuống.
Ghế dài này là hắn cho người đặc biệt đóng thành, mặt sau còn dựng một ô lớn. Tôn Thiệu do dự một chút đi tới ngồi xuống cạnh Tào Bằng. Hai người sóng vai nhìn sàn vật trống vắng, im lặng không nói gì.
Một lúc sau Tào Bằng đột nhiên nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, cháu cùng tuổi với Sĩ Niên.
- Dạ!
- Vậy hiện giờ có tự chưa?
- Ồ..
- Nếu cháu bằng lòng, ta sẽ tặng cháu. Cháu là con trưởng của Tôn gia, không bằng lấy tên là Bá Văn, cháu nghĩ sao?
Con trưởng của Tôn gia?
Danh hiệu này không hề xa xôi.
Ở Giang Đông, khả năng không có bao nhiêu người còn nhớ một đứa con trưởng như cậu cả. Có người nói con trưởng của Tôn gia chắc chắn là Tôn Đăng năm ngoái vừa mới được sinh ra chứ không phải Tôn Thiệu cậu. Bá, là tự mà chỉ có con vợ cả mới có thể có được. Mà ở Giang Đông, mọi người nói đến vợ cả, tất nhiên là nghĩ đến Tôn Quyền trước tiên.
Ánh mắt Tôn Thiệu đỏ lên, vội đứng dậy nói:
- Tạ ơn thầy đã ban tự.
- Ngồi đi!
Tào Bằng vỗ vào ghế dài, đột nhiên thở dài một tiếng.
- Bá Văn, cháu còn ấn tượng về phụ thân cháu không?
- Dạ?
Tôn Thiệu ngẩn ra, do dự một chút lắc lắc đầu.
Lúc cậu sinh ra thì Tôn Sách bận việc chinh chiến, ít ở nhà. Còn mẫu thân lúc sinh cậu, vì sinh khó mà chết, nhưng Tôn Sách cũng không ở bên. Sau này, Tôn Sách sủng ái Đại Kiều nên cũng không quan tâm cậu lắm. Khi Tôn Thiệu bắt đầu hiểu chuyện thì Tôn Sách mất, nên trong trí chỉ nhớ được rất mơ hồ và từ trong lời nói của người khác mà biết thêm chút ít. Về phần bản thân Tôn Thiệu thì thật sự không có ấn tượng sâu đậm về Tôn Sách.
- Lần đầu tiên ta gặp cha cháu là lúc cháu một tuổi.
Đó là một người rất oai hùng, dũng cảm...Lúc ấy ta cảm thấy người chỉ là một Tiểu bá vương bình thường. Nhưng sau này ta đã thay đổi cách nghĩ này, đặc biệt là sau khi ta nghe tin phụ thân cháu chết như thế.
Bá Văn, cháu có biết ta cảm thấy phụ thân cháu như nào không?
Tôn thiệu ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng thì cười cười, hạ giọng nói:
- Bá Phù vũ dũng hơn người, có phong thái bá vương.
Mà hơn nữa, trên đời này chỉ có một bá vương, Bá Phù chỉ có thể vĩnh viễn là một tiểu bá vương, mà không thể trở thành bá vương chân chính. Bá Văn có biết, muốn làm Bá vương, quan trọng nhất là gì?
Không phải là người đó có vũ dũng bao nhiêu, không phải là người đó có mưu trí lợi hại bao nhiêu, mà là trách nhiệm....
Phụ thân cháu là một mãng phu không có trách nhiệm.
- Thầy nói bậy!
Tôn Thiệu nghe vậy dựng thẳng người lên, vẻ mặt giận giữ.
- Cha ta là anh hùng đương thời, không như lời ngươi nói.
- Anh hùng? Như thế nào là anh hùng?
Tào Bằng nghe vậy cười ha ha:
- Giết vài người, đoạt vài thành trì làm chư hầu một phương, đó là anh hùng sao? Nếu đúng như thế, trên đời này nhiều anh hùng lắm. Làm Bá vương cũng thế, làm anh hùng cũng vậy, cần phải có trách nhiệm. Ngụy vương hiện nay, thậm chí Lưu Bị đều có thể được coi là anh hùng, thậm chí bao gồm cả Viên Thiệu, Lưu Biểu cũng được coi là anh ùng. Duy nhất phụ thân cháu không phải là anh hùng thật sự, bởi vì ông ta không có trách nhiệm trong tình cảm.
Ta nói điều này, cháu sẽ cảm thấy rất không vui, không thuận tai.
Nhưng ta vẫn nói, là sự thật. Làm anh hùng, làm ý chí thiên hạ. Lúc ấy Bá Phù đứng đầu Giang Đông, bản thân liên quan đến an nguy Giang Đông, nhưng ông ta tự cho là mình là anh dũng, một mình tới Sài Tang mới gặp phải phục kích của gia thần, cho nên mới chết. Đó là ông ta không có tự trọng. Một người không có tự trọng, sao được coi là anh hùng? Đại trượng phu sinh ra ở trên đời cầm thanh phong ba thước, vật lộn dành công lao sự nghiệp cũng là bình thường. Nhưng vấn đề là, phụ thân cháu lúc ấy không chỉ là một người, mà còn là vận mệnh của toàn bộ Giang Đông.
Từ lớn mà nói, là bởi vì ông ta không tự trọng, lỗ mãng khiến trên dưới Giang Đông rơi vào nguy cơ.
Từ nhỏ mà nói, trên ông ta còn có mẹ già, dưới còn có vợ con.
Rõ ràng là chư hầu một phương, nhưng lại chỉ có cái dũng của thất phu...Cháu nói là ông ta tự tin, còn ta nói ông ta không tự trọng. Ông ta là người đứng đầu Giang Đông, lại là cha của cháu, là trượng phu của mẫu thân cháu, là con trai của bà nội cháu, nhưng lại không biết quý bản thân. Đây là một người không có trách nhiệm, nên không phải là anh hùng chân chính.
Tôn Thiệu im lặng.
Sự hiểu biết của cậu về Tôn Sách quá ít.
Cái nghe được chỉ là năm xưa Tôn Sách anh dũng thế nào, dũng quan tam quân ra sao...
Luận điệu này của Tào Bằng cậu chưa từng nghe bao giờ.Từ nhỏ, cậu coi phụ thân là thần tượng, nhưng giờ khắc này, cậu phát hiện thần tượng của mình dường như tan biến.
- Biết vì sao hôm nay ta đánh cháu không?
- Cháu...
- Vì cháu không làm đúng lời hứa của mình!
Ta biết mẫu thân cháu muốn cháu rời đi, nhưng lúc cháu đi đã đồng ý gì với ta?
Ta muốn cháu chăm sóc mẫu thân cháu, cô cô cháu thật tốt,
Nếu cháu không đồng ý, ta không có gì để nói. Nhưng cháu đã đồng ý, thì đó là trách nhiệm của cháu! Mặc kệ quá trình kia có bao nhiêu buồn tẻ, cháu không thích như nào, nhưng việc cháu đã hứa thì cháu phải làm!
Giống như lúc trước phụ thân cháu thề phải khôi phục lại môn hộ Tôn thị.
Nhưng kết quả thì sao?
Ông không biết quý trọng bản thân, không yêu bản thân nên tự làm hại mình, để lại mẹ góa con côi các người, buồn đau sống qua ngày. Nhị thúc cháu quản lý Giang Đông, kiêng kị đề phòng đối với cháu, tìm mọi cách áp chế, đến cuối cùng không thể không xa xứ, đó chính là bởi vì trước đó phụ thân cháu không làm tròn trách nhiệm của ông ta. Cháu có từng nghĩ tới điều đó không?
Tôn Thiệu cúi đầu không nói gì.
Tào Bằng thở dài, đứng dậy:
- Bá Văn, cháu có lý tưởng gì?
- Cháu...cháu muốn có ngày đoạt lại cơ nghiệp của phụ thân.
- Cơ nghiệp phụ thân cháu là gì?
- Giang Đông!
- Nhưng ta hỏi cháu, mười năm, Giang Đông này còn bao nhiêu người nhớ tới phụ thân cháu?
Tào Bằng hạ giọng nói:
- Ngay cả dượng cháu cũng không chịu giúp cháu giải trừ phiền não. Cháu cho là tương lai có bao nhiêu người có thể nghe mệnh lệnh của cháu? Bá Văn, cháu và ta giống nhau, đều không phải là vị vua một phương có tài trí mưu lược xuất chúng, mục tiêu chưa chắc đã hoàn thành được, chẳng thà suy nghĩ một chút về những việc thực tế...
Ví dụ như, làm thế nào để mình lớn mạnh hơn, làm thế nào để mẫu thân mình, muội muội của mình được sống những ngày tốt đẹp.
Mà nay Giang Đông là của Tôn Quyền, chứ không phải là của Tôn Sách.
Cháu vẫn nên suy xét thật kỹ, như thế nào mới tận trách nhiệm của một người con để mẫu thân cháu vui vẻ.
Tào Bằng nói xong liền không hề rườm rà vỗ vỗ bả vai Tôn Sách, xoay người rời đi.
Nhưng lại không hề biết Kiều phu nhân và Tôn Thượng Hương đứng gần đó.
Nhìn theo lưng Tào Bằng, lại nhìn Tôn Thiệu đang ngẩn ra ở đó, ánh mắt Kiều phu nhân đỏ lên, khẽ cắn đôi môi mọng đỏ, mất một lúc lâu, nàng thở dài kéo Tôn Thượng Hương đi.
***
Đầu tháng giêng nhất định là một buổi tối không yên bình.
Hoàn Lang mang theo người đi vào quận Giải lại bị Bộ Chất trực tiếp đánh ra ngoài.
- Bộ Tử Sơn thật vô lễ!
Hoàn Khâu không kìm nổi chửi ầm lên, nói với cha mình là Hoàn Lang:
- Phụ thân, Bộ Tử Sơn này thật vô lễ, rõ ràng là không coi cha ra gì. Hắn làm như vậy, ngày sau chúng ta sao sống yên ở Nghiệp Thành?
Nào ngờ Hoàn Lang giơ tay tát cho y một bạt tai.
- Đều là tại tên súc sinh ngươi gây ra tai họa, không có việc gì sao lại đi gây với Tào Diêm Vương kia làm gì?
Hoàn Khâu lớn từng này chưa từng bị đánh bao giờ, tức thì phát hỏa.
- Là cha không có bản lĩnh, sợ tên Tào Bằng kia, lại trút giận lên con.
Nếu có gan thì đi tìm Tào Bằng kia, đừng có trút giận lên con? Hơn nữa,con sao biết đó là người nhà của Tào Bằng, coi như là lời nói có chút mạo phạm, thì sao nào? Tào Bằng ương ngạnh như thế, cha cũng không dám ngẩng đầu, chỉ dám ở nhà tác oai tác quái...Con mặc kệ, con sẽ không đi xin lỗi hắn, con đi tìm cô làm chủ! Con không tin không có người trị được Tào Bằng.
Hoàn Khâu nói xong, liền chạy ra khỏi gia môn.
Hoàn Lang há miệng muốn ngăn lại nhưng nói đến miệng lại nuốt vào bụng.
Hoàn Khâu nói vô lễ nhưng không phải là không có lý.
Đúng vậy, Tào Bằng ngươi lợi hại, hoành tráng, nhưng ngươi cũng quá hống hách. Đánh người của ta còn chưa tinh, còn bắt người lại nữa. Tốt xấu gì ta cũng là Tả Trung Lang Tướng, là tộc huynh của Hoàn phu nhân, ngươi ỷ vào là tộc nhân của Tào thị mà không coi ta ra gì, thật sự là khinh người quá đáng.
Còn muốn ta dẫn con đến xin lỗi người nhà của ngươi?
Ngươi đừng mơ...
Không được, nếu ta không tỏ thái độ gì, sau này sao mà sống yên ở Nghiệp Thành?
Tuy nhiên nghĩ đến hung danh của Tào Bằng, Hoàn Lang vẫn tim đập sợ hãi. Y lại nghĩ, chẳng phải ngươi hống hách sao? Vậy để tiểu Khâu đi tìm phu nhân nói chuyện, xem ngươi làm gì được ta không. Ta không tin ngay cả phu nhân cũng không trị được ngươi?
Nói thật, Hoàn phu nhân cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Lúc trước vì chức vụ tả Trung Lang Tướng cho Hoàn Lang mà đã tốn không ít tâm tư, nếu không phải vì thế lực đơn độc, mà thế tộc Kinh Tương lần lượt phản chiến khiến Hoàn phu nhân cảm nhận được áp lực khó hiểu, nàng cũng sẽ không cất nhắc Hoàn Lang lên tới chức vị như vậy. Cũng là do Tào Tháo bệnh yếu, dễ ăn nói hơn so với năm xưa, nhưng dù vậy, Hoàn phu nhân vẫn cảm nhận được áp lực rất lớn.
Hết thảy đều là vì tương lai của Thương Thư!
Mà nay Tào Xung đã xuất sư khỏi Thư viện Toánh Xuyên, phong làm Đông Hương hầu, Giả Bình Lỗ Tướng quân, Nam Trung Lang Tướng, được Tào Tháo coi trọng.
Trận chiến sông Hung Nô, Tào Xung tham gia quân sự, hộ tống tác chiến, chém giết mười người, chiến tích không tầm thường.
Nhưng Tào Chương cũng đã được phong Ngũ Quan Trung Lang Tướng, Trấn Bắc tướng quân, Tiếu Hầu, có uy vọng rất cao ở trong quân. Bởi vậy, Tào Xung vẫn không vượt qua được Tào Chân, khiến Hoàn phu nhân vô cùng sầu lo. Mà quan trọng hơn là, kinh nghiệm lý lịch của Tào Chương ngày càng nhiều, đã tụ hợp không ít thân tín bên người. Năm xưa tướng hàng của Viên Thiệu như đám người Trương Cáp cùng với Ngận Cận, Khiên Chiêu, Tương Nghĩa Cừ và Quản Thừa đều đã đi theo Tào Chương.
Năm ngoái, Tào Chương còn mời ra được mưu sĩ quy ẩn là Hứa Du, còn bái được Tuân Duyệt làm thầy, nhận được sự trợ giúp của Tuân thị. Thành viên tổ chức của Tào Chương đang không ngừng khuếch trương, vượt xa Tào Xung.
Đồng thời Tào Thực cũng dần bộc lộ tài năng, dựa vào tài văn chương siêu phàm thoát tục mà được Tào Tháo coi trọng.
Đối thủ của Tào Xung càng ngày càng lớn mạnh, khiến Hoàn phu nhân càng kiên định giúp đỡ mời người cho Tào Xung. Nếu không như thế, nàng quả quyết sẽ không để Hoàn Lang đảm nhiệm Tả Trung Lang Tướng. Chỉ có điều không ngờ đầu tháng giêng nay Hoàn Lang va chạm với Tào Bằng. Khi Hoàn phu nhân nhận được tin tức, trong lòng cũng cực kỳ bất mãn.
Nàng cảm thấy Tào Bằng thật sự quá tùy tiện!
Đúng vậy, Đại vương tin tưởng ngươi.
Công lao của ngươi cao, danh vọng vang dội, nhưng cũng không thể vì thế mà không coi ai ra gì.
Hoàn Khâu tìm Hoàn phu nhân ầm ĩ một trận cũng khiến Hoàn phu nhân phiền lòng.
- Thương Thư, theo con việc này nên làm như nào cho phải?
Tào Xung uống một ngụm rượu, trầm ngâm rất lâu, rồi hạ giọng nói:
- Hoàn Khâu không hiểu chuyện, tốt nhất mẫu hậu đừng nhúng tay vào. Mà nay Tào Bằng đang ở trên cao, Hoàn Khâu hắn trêu chọc vào Tào Bằng là đáng đời xui xẻo.
Mẫu hậu đừng quên Tào Bằng kia coi trọng người nhà.
Vết xe đổ Phục Quân lúc trước, Tào Bằng hắn ngay cả Phục Hoàn cũng dám giết, thì sao e ngại Hoàn Lang? Chuyện này chúng ta không thể ra mặt. Chỉ cần ra mặt, không những thể diện bị mất, còn có khả năng rước lấy phiền toái.
Tào Xung hiện nay đã lập nghiệp mười năm.
Hoàn phu nhân nghe vậy khẽ nói:
- Thương Thư, nhưng dù sao cũng là cậu của con.
- Việc thành không đủ, việc hỏng thì có thừa, giữ lại làm gì?
Tào Xung thản nhiên nói một câu khiến Hoàn phu nhân run lên.
Tào Tháo từng nói Tào Xung bạc bẽo. Trước kia nàng không cho là thế, nhưng hôm nay chứng kiến, quả nhiên là thế.
Tuy nhiên, nếu không có tâm địa lòng lang dạ sói này, sao có thể làm nên việc lớn?
Hoàn phu nhân nghĩ đến đây thấy thoải mái hơn.
- Nhưng chuyện này cũng không thể để Tào Bằng thực hiện được.
- Nói nghe xem nào.
- Mặc kệ thế nào thì Hoàn Lang cũng là tộc nhân của mẫu thân. Nếu thật sự buông tay mặc kệ, chỉ sợ lòng người trong tộc chán nản. Hơn nữa từ hắn mà thấy, nếu mẫu thân ngay cả người trong nhà cũng bỏ mặc, vậy sao có thể an tâm hiệu lực?
Cho nên, mẫu thân muốn xen vào, nhưng không cần phải nhúng tay.
Đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi!
Lời nói này của Tào Xung đã cho thấy tâm trí của Tào Xung đã chín chắn.
Chỉ có điều, muốn xen vào nhưng không cần nhúng tay vào, là có ý gì?
Hoàn phu nhân nghi hoặc nhìn Tào Xung,thấy Tào Xung cười, đi đến bên nàng thì thầm bên tai.
- Chuyện này, mẫu thân tuyệt đối không được tiết lộ.
Sáng sớm ngày mai, con sẽ đi phủ Võ Hương Hầu...Mặc kệ thế nào, Tào Bằng và con vẫn có quan hệ thầy trò, với việc này còn cũng nên ra mặt trấn an tiên sinh, mẫu thân nghĩ con nói có đúng không?
Hoàn phu nhân nở nụ cười tươi.
- Con nói rất có lý!
Ngoại trừ ở Quảng Lăng phát sinh một chút xung đột nhỏ, Tưởng Uyển cũng đã tạm thời thiết lập một trạm kiểm soát trong đội thương đi về Quan Trung bất ngờ phát hiện một trận bát ngưu nỏ, khiến Tưởng Uyển chú ý. Đội thương là người buôn Đan Dương, sau khi bị phát hiện Bát ngưu nỏ đã lập tức phản kháng, hơn mười người bị giết tại chỗ.
Bát ngưu nỏ là vũ khí giết người hạng nhất của quân Tào.
Tuy rằng đã bắt đầu lắp ráp nhưng cực kỳ khan hiếm, canh giữ cũng vô cùng nghiêm ngặt. Bên trong thủy quân chỉ có thuyền lớn hình lầu mới được trang bị,mà trong bộ quân thì lại càng là vật tư được bảo vệ nghiêm ngặt.
Nghe nói quân Tào đã bắt đầu lắp ráp xe nỏ, tuy nhiên trước mắt vẫn đang phân chia.
Uy lực bát ngưu nỏ cực kỳ kinh người, đã trải qua vô số lần điều chỉnh và cải biến, một tiễn bắn ra trong vòng tám mươi bước có thể chặt đứt ngang một chiến thuyền. Vũ khí có uy lực lớn như thế đương nhiên phải bảo quản thích đáng. Đừng nói là thương nhân, cho dù là trong quân cũng có chuyên gia ngày ngày kiểm kê.
Tưởng Uyển lập tức báo cho Mãn Sủng biết!
Đây không phải là chuyện nhỏ, không ngờ phía Giang Đông lại có thể làm ra bát ngưu nỏ hoàn thiện. Vậy sai lầm ở đâu?
Mãn Sủng cũng cực kỳ coi trọng, sau khi nghe được tin tức đã suốt đêm đến Quảng Lăng.
Trải qua hai ngày tra tấn, cuối cùng thương nhân kia cũng khai, bát ngưu nỏ này là do hắn tốn hết tâm tư mà lấy được từ trong tay của một người ở Lang Gia quận. Nhưng người đó là ai thì hắn lại không nói rõ. Tuy nhiên theo lời của hắn, người kia ở địa phương hình như cũng có chút địa vị, khi ấy hắn đề xuất yêu cầu, người kia chỉ do dự một chút rồi lập tức đồng ý. Tuy nhiên phải một tháng sau hắn mới có được bát ngưu nỏ này.
Lang Gia quận?
Mãn Sủng giật mình.
Sau khi cân nhắc liền quyết định bẩm báo chuyện này cho Tào Tháo.
Dù sao, đối phương có thể có được khối bát ngưu nỏ này, nói vậy cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, không thể không để tâm tới.
Cũng chính là cùng ngày, Tưởng Uyển viết một phong mật hàm lặng lẽ gửi tới Nghiệp Thành.
***
Sau khi Tào Bằng về nhà vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Tả Trung Lang Tướng là chức vụ quan trọng, không ngờ lại giao cho một kẻ không có tiếng tăm gì? Chẳng phải là trò đùa sao.
Đúng vậy, Hoàn Lang là cận thần của Tào Tháo, lại là thân tộc của Hoàn phu nhân.
Nhưng hắn ta lại không có bất luận công lao gì, càng không có uy vọng, sao có thể đảm đương chức vụ quan trọng như thế? Cho dù chỉ là hư danh nhưng cũng là danh bất chính ngôn bất thuận! Tào Bằng nghĩ mà không hiểu, vì sao Tào Tháo lại có sai lầm như thế? Nếu là trước kia quả quyết không có việc như này xảy ra, nhưng hiện tại...
Cơm chiều xong, tuy hắn vẫn cười nhưng lúc hàn huyên với người nhà, không khí trong nhà vẫn có chút áp lực.
Tào Cấp hỏi Tào Bằng:
- Hoàn Lang kia là người không nói lý, nhưng con đối với hắn ta như vậy, không sợ đắc tội với hắn ta sao?
Tào Bằng nghe vậy thì cười lạnh:
- Phụ thân, sao phải sợ hắn?
Thiên hạ này của họ Tào chứ không phải là của họ Hoàn, không tới phiên hắn lên mặt diễu võ dương oai. Nếu chính ngọ ngày mai hắn không đến xin lỗi, con sẽ đập nát điền trang hắn, hủy nơi ở của hắn. Con hăng hái chiến đấu đẫm máu ở tiền phương, chẳng phải là do những kẻ ở hậu phương này quấy rối đấy sao. Chọc giận con, ta không sợ cho hắn biết ba chữ Tào Diêm vương này viết như thế nào.
Thái độ cứng rắn mạnh mẽ của Tào Bằng khiến Tào Cấp thoải mái.
- Đúng rồi, thằng nhỏ Tiểu Thiệu kia hôm nay về nhà có vẻ không vui, cơm chiều cũng không ăn.
Có phải con lại mắng gì nó không?
- Con chỉ dạy dỗ vài câu thôi.
- Trẻ nhỏ khó tránh khỏi làm sai, con cũng đừng nghiêm khắc quá.
Lúc nào nên nói hãy nói, lúc nào nên quát hãy quát...Tiểu Thiện kia không phải là người xuất thân bình thường, lòng da cao ngạo. Con làm thế chỉ sợ khiến nó rụt đầu, hỏng cả một đứa nhỏ.
- Việc này...
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.
Thật sự hắn khá yêu mến Tôn Thiệu.
Đứa nhỏ này cũng là người có khí khái, dũng cảm rắn rỏi.
Việc hôm nay cũng khó trách được Tôn Thiệu. Là do mẫu thân cậu ta bảo cậu ta đi du ngoạn...Ai ngờ địa giới Nghiệp thành lại xảy ra chuyện này?
Lúc nấy Tào Bằng quá giận giữ nên mới trách mắng Tôn Thiệu, nhưng trong lòng trẻ nhỏ khó tránh khỏi có chút ấm ức. Ai ngờ tại địa giới Nghiệp Thành lại xảy ra chuyện này? Lúc ấy Tào Bằng giận giữ mới quở trách Tôn Thiệu, nhưng trong lòng đứa nhỏ này sẽ cảm thấy có chút ấm ức.
Tào Cấp lại chạy đi trêu đùa với đám nhỏ.
Đám người Thái DIễm thì tụ lại một chỗ, nói chuyện hoặc là chơi đùa ném thẻ vào bình rượu.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy đi ra phòng bên.
- Tôn Thiệu đâu?
Hắn gặp Mã Tắc, liền hỏi.
Mã Tắc nói:
- Hình như hôm nay Tôn công tử có chút không vui cho nên vừa rồi đã cùng Đặng Công tử và Tử Quân, Hoàn Hữu Từ công tử đi sàn vật rồi, nghe nói là thao diễn võ nghệ. Công tử, đã xảy ra chuyện gì, nếu không ta đi tìm hắn?
- Thôi, để tự ta đi tìm.
Tào Bằng khoát tay đi thẳng đến sàn đấu vật.
Từ xa đã nghe những tiếng hô quát, tiếng gậy gộc va chạm, vang lên những âm thanh “đốc đốc”.
Vì thế liền dừng bước chân quan sát.
Một vầng trăng treo trên cao, giữa sân đấu đang sôi sục.
Hai người Vương Bình, Từ Cái đang song chiến với Tôn Thiệu, hai cây gậy đánh như mưa gió làm Tôn Thiệu liên tiếp bại lui.
Mà ở bên cạnh Đặng Ngải đang đứng bên xem cuộc chiến còn có mấy người.
Tôn Oản đang đứng đó hưng phấn kêu Tôn Thiệu cố lên.
Mà hai người Tào Dương, Khương Duy thì chỉ trỏ, thỉnh thoảng thì thầm với nhau.
Nếu đơn đả độc đấu, bất luận là Vương Bình hay là Từ Cái không thể nào là đối thủ của Tôn Thiệu, nhưng hai người liên kết, Tôn Thiệu phải cố hết sức, bộc lộ hết thảy trời sinh thần lực, thương Mã gia đã được chân truyền. Vương Bình và Từ Cái cũng không hề kém, nếu đơn đả độc đấu cũng chỉ kém Tôn Thiệu một bậc.
Hai người này liên kết, dần dần Tôn Thiệu không thắng được.
Mười mấy hiệp qua đi, đã thấy Từ Cái nhìn thấy kẻ hở đánh một gậy vào Tôn Thiệu.
- Không công bình, không công bình...
Tào Oản kêu to:
- Hai người các ngươi liên kết, thắng cũng không anh hùng. Tiểu Thiệu ca ca, đánh tiếp với họ đi...Tiểu Duy, Cửu Cân, hai người các ngươi đi hỗ trợ, nhất định có thể thắng được hai người bọn họ.
Khương Duy và Tào Dương lập tức nóng lòng muốn thử.
Năm nay Khương Duy chín tuổi, lớn hơn Tào Dương một chút.
Tuy nhiên Tào Dương cũng không yếu, có Hoa Đà dùng nước thuốc ngma, hơn nữa từ nhỏ đã luyện Ngũ Cầm Hí và Bạch Hổ Thất Biến thuật, căn cơ rất chắc. Mới tám tuổi nhưng những đứa trẻ tầm mười ba mười bốn tuổi không phải là đối thủ của cậu. Cậu có gien của Tào Bằng, nhìn như mười tuổi, tay luyện Bạch Viên Thông Bối Quyền cùng với thương pháp Thiên Cương sử dụng xuất thần nhập hóa, quan trọng hơn là, cậu còn được chân truyền của Bàng Đức, Cam Ninh, Điển Vi và Hoàng Trung, có thể nói là luyện tập thời gian dài, thân thủ không hề tầm thường.
Chỉ có điều tính tình Tào Dương quá nội tâm, có chút ngại ngùng.
Cậu nghe Tào Oản nói vậy lập tức đến giá binh khí bên cạnh lấy ra một cây gậy sáp ong dài hai thước một trượng.
Khương Duy cũng tiến lên cầm lấy một cây sóng vai với Tào Dương.
Từ Cái thấy vậy thì nhíu mày.
Hai tiểu tử này cũng không hề dễ đối phó giống như Tôn Thiệu. Tuy rằng võ nghệ không bằng Tôn Thiệu nhưng hai người đó lớn lên từ nhỏ, phối hợp ăn ý. Mà quan trọng hơn là võ nghệ hai người đó cũng không kém, nếu thật sự đánh, hơn nữa lại thêm Tôn Thiệu, chỉ sợ có chút phiền phức. Trước kia Từ Cái từng thấy Khương Duy và Tào Dương động thủ bên ngoài, hai người này cũng không phải là thích khoe khoang, chỉ là do Tào Oản lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.
Lúc trước ở Hứa Đô không ít lần giao thủ, Từ Cái cũng đã tận mắt chứng kiến.
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng ho khan.
Tào Bằng từ chỗ tối đi ra, chậm rãi đến giữa sân.
- Sang năm mới không vui chơi lại ở đây so tài võ nghệ?
Sĩ Niên, đưa mọi người về hết đi. Oản nhi mau trở về, mẹ con đang tìm con, đừng để nàng sốt ruột.
Tào Bằng vừa xuất hiện khiến tui nhỏ lập tức răm rắp.
Đừng nhìn thấy hắn ngày thường ôn hòa,nhưng chỉ cần một câu lệnh có thể khiến vạn người đầu rơi xuống đất, máu chảy khắp nơi, loại khí độ này không một cậu nhóc nào dám kháng cự. Ngay cả Tào Oản cũng vội vàng vâng dạ lôi kéo Khương Duy, Tào Dương chạy đi.
- Tiểu Thiệu lại, còn mọi người đi về hết đi.
- Vâng!
Đám người Đặng Ngải không dám không nghe theo vội vàng chắp tay tuân mệnh rời đi.
Tôn Thiệu đứng một bên, mím miệng, cúi đầu, lộ vẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục.
Tào Bằng đi lên trước giơ tay định phủi bụi đất trên người cậu, lại thấy Tôn Thiệu theo bản năng né người tránh.
- Trong lòng ấm ức?
- Không có!
- Vậy còn bướng làm gì?
-...
Tôn Thiệu dùng sự im lặng để phản kháng.
Tào Bằng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tôn Thiệu.
- Ngồi xuống trò truyện với ta...Ta nhớ sau khi cháu đến đây, chúng ta vốn chưa từng nói chuyện với nhau.
Tào Bằng nói xong đi đến bên ghế dài bên sân, ngồi xuống.
Ghế dài này là hắn cho người đặc biệt đóng thành, mặt sau còn dựng một ô lớn. Tôn Thiệu do dự một chút đi tới ngồi xuống cạnh Tào Bằng. Hai người sóng vai nhìn sàn vật trống vắng, im lặng không nói gì.
Một lúc sau Tào Bằng đột nhiên nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, cháu cùng tuổi với Sĩ Niên.
- Dạ!
- Vậy hiện giờ có tự chưa?
- Ồ..
- Nếu cháu bằng lòng, ta sẽ tặng cháu. Cháu là con trưởng của Tôn gia, không bằng lấy tên là Bá Văn, cháu nghĩ sao?
Con trưởng của Tôn gia?
Danh hiệu này không hề xa xôi.
Ở Giang Đông, khả năng không có bao nhiêu người còn nhớ một đứa con trưởng như cậu cả. Có người nói con trưởng của Tôn gia chắc chắn là Tôn Đăng năm ngoái vừa mới được sinh ra chứ không phải Tôn Thiệu cậu. Bá, là tự mà chỉ có con vợ cả mới có thể có được. Mà ở Giang Đông, mọi người nói đến vợ cả, tất nhiên là nghĩ đến Tôn Quyền trước tiên.
Ánh mắt Tôn Thiệu đỏ lên, vội đứng dậy nói:
- Tạ ơn thầy đã ban tự.
- Ngồi đi!
Tào Bằng vỗ vào ghế dài, đột nhiên thở dài một tiếng.
- Bá Văn, cháu còn ấn tượng về phụ thân cháu không?
- Dạ?
Tôn Thiệu ngẩn ra, do dự một chút lắc lắc đầu.
Lúc cậu sinh ra thì Tôn Sách bận việc chinh chiến, ít ở nhà. Còn mẫu thân lúc sinh cậu, vì sinh khó mà chết, nhưng Tôn Sách cũng không ở bên. Sau này, Tôn Sách sủng ái Đại Kiều nên cũng không quan tâm cậu lắm. Khi Tôn Thiệu bắt đầu hiểu chuyện thì Tôn Sách mất, nên trong trí chỉ nhớ được rất mơ hồ và từ trong lời nói của người khác mà biết thêm chút ít. Về phần bản thân Tôn Thiệu thì thật sự không có ấn tượng sâu đậm về Tôn Sách.
- Lần đầu tiên ta gặp cha cháu là lúc cháu một tuổi.
Đó là một người rất oai hùng, dũng cảm...Lúc ấy ta cảm thấy người chỉ là một Tiểu bá vương bình thường. Nhưng sau này ta đã thay đổi cách nghĩ này, đặc biệt là sau khi ta nghe tin phụ thân cháu chết như thế.
Bá Văn, cháu có biết ta cảm thấy phụ thân cháu như nào không?
Tôn thiệu ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng thì cười cười, hạ giọng nói:
- Bá Phù vũ dũng hơn người, có phong thái bá vương.
Mà hơn nữa, trên đời này chỉ có một bá vương, Bá Phù chỉ có thể vĩnh viễn là một tiểu bá vương, mà không thể trở thành bá vương chân chính. Bá Văn có biết, muốn làm Bá vương, quan trọng nhất là gì?
Không phải là người đó có vũ dũng bao nhiêu, không phải là người đó có mưu trí lợi hại bao nhiêu, mà là trách nhiệm....
Phụ thân cháu là một mãng phu không có trách nhiệm.
- Thầy nói bậy!
Tôn Thiệu nghe vậy dựng thẳng người lên, vẻ mặt giận giữ.
- Cha ta là anh hùng đương thời, không như lời ngươi nói.
- Anh hùng? Như thế nào là anh hùng?
Tào Bằng nghe vậy cười ha ha:
- Giết vài người, đoạt vài thành trì làm chư hầu một phương, đó là anh hùng sao? Nếu đúng như thế, trên đời này nhiều anh hùng lắm. Làm Bá vương cũng thế, làm anh hùng cũng vậy, cần phải có trách nhiệm. Ngụy vương hiện nay, thậm chí Lưu Bị đều có thể được coi là anh hùng, thậm chí bao gồm cả Viên Thiệu, Lưu Biểu cũng được coi là anh ùng. Duy nhất phụ thân cháu không phải là anh hùng thật sự, bởi vì ông ta không có trách nhiệm trong tình cảm.
Ta nói điều này, cháu sẽ cảm thấy rất không vui, không thuận tai.
Nhưng ta vẫn nói, là sự thật. Làm anh hùng, làm ý chí thiên hạ. Lúc ấy Bá Phù đứng đầu Giang Đông, bản thân liên quan đến an nguy Giang Đông, nhưng ông ta tự cho là mình là anh dũng, một mình tới Sài Tang mới gặp phải phục kích của gia thần, cho nên mới chết. Đó là ông ta không có tự trọng. Một người không có tự trọng, sao được coi là anh hùng? Đại trượng phu sinh ra ở trên đời cầm thanh phong ba thước, vật lộn dành công lao sự nghiệp cũng là bình thường. Nhưng vấn đề là, phụ thân cháu lúc ấy không chỉ là một người, mà còn là vận mệnh của toàn bộ Giang Đông.
Từ lớn mà nói, là bởi vì ông ta không tự trọng, lỗ mãng khiến trên dưới Giang Đông rơi vào nguy cơ.
Từ nhỏ mà nói, trên ông ta còn có mẹ già, dưới còn có vợ con.
Rõ ràng là chư hầu một phương, nhưng lại chỉ có cái dũng của thất phu...Cháu nói là ông ta tự tin, còn ta nói ông ta không tự trọng. Ông ta là người đứng đầu Giang Đông, lại là cha của cháu, là trượng phu của mẫu thân cháu, là con trai của bà nội cháu, nhưng lại không biết quý bản thân. Đây là một người không có trách nhiệm, nên không phải là anh hùng chân chính.
Tôn Thiệu im lặng.
Sự hiểu biết của cậu về Tôn Sách quá ít.
Cái nghe được chỉ là năm xưa Tôn Sách anh dũng thế nào, dũng quan tam quân ra sao...
Luận điệu này của Tào Bằng cậu chưa từng nghe bao giờ.Từ nhỏ, cậu coi phụ thân là thần tượng, nhưng giờ khắc này, cậu phát hiện thần tượng của mình dường như tan biến.
- Biết vì sao hôm nay ta đánh cháu không?
- Cháu...
- Vì cháu không làm đúng lời hứa của mình!
Ta biết mẫu thân cháu muốn cháu rời đi, nhưng lúc cháu đi đã đồng ý gì với ta?
Ta muốn cháu chăm sóc mẫu thân cháu, cô cô cháu thật tốt,
Nếu cháu không đồng ý, ta không có gì để nói. Nhưng cháu đã đồng ý, thì đó là trách nhiệm của cháu! Mặc kệ quá trình kia có bao nhiêu buồn tẻ, cháu không thích như nào, nhưng việc cháu đã hứa thì cháu phải làm!
Giống như lúc trước phụ thân cháu thề phải khôi phục lại môn hộ Tôn thị.
Nhưng kết quả thì sao?
Ông không biết quý trọng bản thân, không yêu bản thân nên tự làm hại mình, để lại mẹ góa con côi các người, buồn đau sống qua ngày. Nhị thúc cháu quản lý Giang Đông, kiêng kị đề phòng đối với cháu, tìm mọi cách áp chế, đến cuối cùng không thể không xa xứ, đó chính là bởi vì trước đó phụ thân cháu không làm tròn trách nhiệm của ông ta. Cháu có từng nghĩ tới điều đó không?
Tôn Thiệu cúi đầu không nói gì.
Tào Bằng thở dài, đứng dậy:
- Bá Văn, cháu có lý tưởng gì?
- Cháu...cháu muốn có ngày đoạt lại cơ nghiệp của phụ thân.
- Cơ nghiệp phụ thân cháu là gì?
- Giang Đông!
- Nhưng ta hỏi cháu, mười năm, Giang Đông này còn bao nhiêu người nhớ tới phụ thân cháu?
Tào Bằng hạ giọng nói:
- Ngay cả dượng cháu cũng không chịu giúp cháu giải trừ phiền não. Cháu cho là tương lai có bao nhiêu người có thể nghe mệnh lệnh của cháu? Bá Văn, cháu và ta giống nhau, đều không phải là vị vua một phương có tài trí mưu lược xuất chúng, mục tiêu chưa chắc đã hoàn thành được, chẳng thà suy nghĩ một chút về những việc thực tế...
Ví dụ như, làm thế nào để mình lớn mạnh hơn, làm thế nào để mẫu thân mình, muội muội của mình được sống những ngày tốt đẹp.
Mà nay Giang Đông là của Tôn Quyền, chứ không phải là của Tôn Sách.
Cháu vẫn nên suy xét thật kỹ, như thế nào mới tận trách nhiệm của một người con để mẫu thân cháu vui vẻ.
Tào Bằng nói xong liền không hề rườm rà vỗ vỗ bả vai Tôn Sách, xoay người rời đi.
Nhưng lại không hề biết Kiều phu nhân và Tôn Thượng Hương đứng gần đó.
Nhìn theo lưng Tào Bằng, lại nhìn Tôn Thiệu đang ngẩn ra ở đó, ánh mắt Kiều phu nhân đỏ lên, khẽ cắn đôi môi mọng đỏ, mất một lúc lâu, nàng thở dài kéo Tôn Thượng Hương đi.
***
Đầu tháng giêng nhất định là một buổi tối không yên bình.
Hoàn Lang mang theo người đi vào quận Giải lại bị Bộ Chất trực tiếp đánh ra ngoài.
- Bộ Tử Sơn thật vô lễ!
Hoàn Khâu không kìm nổi chửi ầm lên, nói với cha mình là Hoàn Lang:
- Phụ thân, Bộ Tử Sơn này thật vô lễ, rõ ràng là không coi cha ra gì. Hắn làm như vậy, ngày sau chúng ta sao sống yên ở Nghiệp Thành?
Nào ngờ Hoàn Lang giơ tay tát cho y một bạt tai.
- Đều là tại tên súc sinh ngươi gây ra tai họa, không có việc gì sao lại đi gây với Tào Diêm Vương kia làm gì?
Hoàn Khâu lớn từng này chưa từng bị đánh bao giờ, tức thì phát hỏa.
- Là cha không có bản lĩnh, sợ tên Tào Bằng kia, lại trút giận lên con.
Nếu có gan thì đi tìm Tào Bằng kia, đừng có trút giận lên con? Hơn nữa,con sao biết đó là người nhà của Tào Bằng, coi như là lời nói có chút mạo phạm, thì sao nào? Tào Bằng ương ngạnh như thế, cha cũng không dám ngẩng đầu, chỉ dám ở nhà tác oai tác quái...Con mặc kệ, con sẽ không đi xin lỗi hắn, con đi tìm cô làm chủ! Con không tin không có người trị được Tào Bằng.
Hoàn Khâu nói xong, liền chạy ra khỏi gia môn.
Hoàn Lang há miệng muốn ngăn lại nhưng nói đến miệng lại nuốt vào bụng.
Hoàn Khâu nói vô lễ nhưng không phải là không có lý.
Đúng vậy, Tào Bằng ngươi lợi hại, hoành tráng, nhưng ngươi cũng quá hống hách. Đánh người của ta còn chưa tinh, còn bắt người lại nữa. Tốt xấu gì ta cũng là Tả Trung Lang Tướng, là tộc huynh của Hoàn phu nhân, ngươi ỷ vào là tộc nhân của Tào thị mà không coi ta ra gì, thật sự là khinh người quá đáng.
Còn muốn ta dẫn con đến xin lỗi người nhà của ngươi?
Ngươi đừng mơ...
Không được, nếu ta không tỏ thái độ gì, sau này sao mà sống yên ở Nghiệp Thành?
Tuy nhiên nghĩ đến hung danh của Tào Bằng, Hoàn Lang vẫn tim đập sợ hãi. Y lại nghĩ, chẳng phải ngươi hống hách sao? Vậy để tiểu Khâu đi tìm phu nhân nói chuyện, xem ngươi làm gì được ta không. Ta không tin ngay cả phu nhân cũng không trị được ngươi?
Nói thật, Hoàn phu nhân cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Lúc trước vì chức vụ tả Trung Lang Tướng cho Hoàn Lang mà đã tốn không ít tâm tư, nếu không phải vì thế lực đơn độc, mà thế tộc Kinh Tương lần lượt phản chiến khiến Hoàn phu nhân cảm nhận được áp lực khó hiểu, nàng cũng sẽ không cất nhắc Hoàn Lang lên tới chức vị như vậy. Cũng là do Tào Tháo bệnh yếu, dễ ăn nói hơn so với năm xưa, nhưng dù vậy, Hoàn phu nhân vẫn cảm nhận được áp lực rất lớn.
Hết thảy đều là vì tương lai của Thương Thư!
Mà nay Tào Xung đã xuất sư khỏi Thư viện Toánh Xuyên, phong làm Đông Hương hầu, Giả Bình Lỗ Tướng quân, Nam Trung Lang Tướng, được Tào Tháo coi trọng.
Trận chiến sông Hung Nô, Tào Xung tham gia quân sự, hộ tống tác chiến, chém giết mười người, chiến tích không tầm thường.
Nhưng Tào Chương cũng đã được phong Ngũ Quan Trung Lang Tướng, Trấn Bắc tướng quân, Tiếu Hầu, có uy vọng rất cao ở trong quân. Bởi vậy, Tào Xung vẫn không vượt qua được Tào Chân, khiến Hoàn phu nhân vô cùng sầu lo. Mà quan trọng hơn là, kinh nghiệm lý lịch của Tào Chương ngày càng nhiều, đã tụ hợp không ít thân tín bên người. Năm xưa tướng hàng của Viên Thiệu như đám người Trương Cáp cùng với Ngận Cận, Khiên Chiêu, Tương Nghĩa Cừ và Quản Thừa đều đã đi theo Tào Chương.
Năm ngoái, Tào Chương còn mời ra được mưu sĩ quy ẩn là Hứa Du, còn bái được Tuân Duyệt làm thầy, nhận được sự trợ giúp của Tuân thị. Thành viên tổ chức của Tào Chương đang không ngừng khuếch trương, vượt xa Tào Xung.
Đồng thời Tào Thực cũng dần bộc lộ tài năng, dựa vào tài văn chương siêu phàm thoát tục mà được Tào Tháo coi trọng.
Đối thủ của Tào Xung càng ngày càng lớn mạnh, khiến Hoàn phu nhân càng kiên định giúp đỡ mời người cho Tào Xung. Nếu không như thế, nàng quả quyết sẽ không để Hoàn Lang đảm nhiệm Tả Trung Lang Tướng. Chỉ có điều không ngờ đầu tháng giêng nay Hoàn Lang va chạm với Tào Bằng. Khi Hoàn phu nhân nhận được tin tức, trong lòng cũng cực kỳ bất mãn.
Nàng cảm thấy Tào Bằng thật sự quá tùy tiện!
Đúng vậy, Đại vương tin tưởng ngươi.
Công lao của ngươi cao, danh vọng vang dội, nhưng cũng không thể vì thế mà không coi ai ra gì.
Hoàn Khâu tìm Hoàn phu nhân ầm ĩ một trận cũng khiến Hoàn phu nhân phiền lòng.
- Thương Thư, theo con việc này nên làm như nào cho phải?
Tào Xung uống một ngụm rượu, trầm ngâm rất lâu, rồi hạ giọng nói:
- Hoàn Khâu không hiểu chuyện, tốt nhất mẫu hậu đừng nhúng tay vào. Mà nay Tào Bằng đang ở trên cao, Hoàn Khâu hắn trêu chọc vào Tào Bằng là đáng đời xui xẻo.
Mẫu hậu đừng quên Tào Bằng kia coi trọng người nhà.
Vết xe đổ Phục Quân lúc trước, Tào Bằng hắn ngay cả Phục Hoàn cũng dám giết, thì sao e ngại Hoàn Lang? Chuyện này chúng ta không thể ra mặt. Chỉ cần ra mặt, không những thể diện bị mất, còn có khả năng rước lấy phiền toái.
Tào Xung hiện nay đã lập nghiệp mười năm.
Hoàn phu nhân nghe vậy khẽ nói:
- Thương Thư, nhưng dù sao cũng là cậu của con.
- Việc thành không đủ, việc hỏng thì có thừa, giữ lại làm gì?
Tào Xung thản nhiên nói một câu khiến Hoàn phu nhân run lên.
Tào Tháo từng nói Tào Xung bạc bẽo. Trước kia nàng không cho là thế, nhưng hôm nay chứng kiến, quả nhiên là thế.
Tuy nhiên, nếu không có tâm địa lòng lang dạ sói này, sao có thể làm nên việc lớn?
Hoàn phu nhân nghĩ đến đây thấy thoải mái hơn.
- Nhưng chuyện này cũng không thể để Tào Bằng thực hiện được.
- Nói nghe xem nào.
- Mặc kệ thế nào thì Hoàn Lang cũng là tộc nhân của mẫu thân. Nếu thật sự buông tay mặc kệ, chỉ sợ lòng người trong tộc chán nản. Hơn nữa từ hắn mà thấy, nếu mẫu thân ngay cả người trong nhà cũng bỏ mặc, vậy sao có thể an tâm hiệu lực?
Cho nên, mẫu thân muốn xen vào, nhưng không cần phải nhúng tay.
Đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi!
Lời nói này của Tào Xung đã cho thấy tâm trí của Tào Xung đã chín chắn.
Chỉ có điều, muốn xen vào nhưng không cần nhúng tay vào, là có ý gì?
Hoàn phu nhân nghi hoặc nhìn Tào Xung,thấy Tào Xung cười, đi đến bên nàng thì thầm bên tai.
- Chuyện này, mẫu thân tuyệt đối không được tiết lộ.
Sáng sớm ngày mai, con sẽ đi phủ Võ Hương Hầu...Mặc kệ thế nào, Tào Bằng và con vẫn có quan hệ thầy trò, với việc này còn cũng nên ra mặt trấn an tiên sinh, mẫu thân nghĩ con nói có đúng không?
Hoàn phu nhân nở nụ cười tươi.
- Con nói rất có lý!
/731
|