Bạch Thủy Quan đã bị mất?
Bên trong đại doanh Hà Manh Quan, tay Gia Cát Lượng run lên, quạt lông trong tay suýt nữa rời tay.
-Không thể nào? binh mã Bạch Thủy Quan gần vạn, lại có trên ba nghìn Đằng Giáp Binh hiệp trợ, sao chỉ có một ngày đã bị công phá?
-Bẩm quân sư, Đặng quan úy khống chế Bạch Thủy Quan không lâu thì quân Tào xuất binh công kích.
Đặng Hổ đem người lâm trận bị đại tướng Hoàng Trung quân Tào chém giết, tiếp đó Trị Vô Đới Đại vương ý đồ đánh lén, không ngờ khi vượt qua Bạch Long Giang bắt gặp hỏa công của quân tào, ba nghìn Đằng Giáp binh toàn quân bị diệt. Quân Tào lấy tiễn trận đe dọa, Bạch Hổ Văn lâm trận phản chiến, chém giết Đặng quan úy, dâng quan hiến hàng, nay quân Tào đã chiếm lĩnh Bạch Thủy Quan rồi.
-Trời!
Gia Cát Lượng không khỏi giận dữ.
Y đã năm lần bảy lượt nhắc nhở Đặng Đồng, không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể chủ động xuất kích.
Y cần thời gian để bố trí phòng tuyến ở Hà Manh Quan, nào ngờ Đặng Đồng tuổi trẻ hiếu thắng, muốn đánh lén Tào Bằng.
Không ngờ lại bị Tào Bằng tập kích lại!
Loại người như Tào Bằng sao có thể không phòng bị?
Như vậy thì phòng tuyết tại Hà Manh Quan chưa củng cố, sẽ gặp phải sự công phạt của quân Tào, Gia Cát Lượng cũng có chút lo lắng.
-Đi thăm dò tiếp.
Hồi lâu, Gia Cát Lượng trầm giọng thét ra lệnh.
Mặc kệ trong nội tâm khẩn trương bao nhiêu nhưng y cũng không thể bộc lộ chút lo lắng ra ngoài.
Nếu không quân tâm hai vạn đại quân Hà Manh Quan sẽ dao động. Cũng may phòng ngự Hà Manh Quan đã bố trí thỏa đáng, chỉ cần thủ vững thì quân Tào khó mà kéo dài được. Dù sao hơn mười vạn đại quân tiêu hao lương thực một ngày quá lớn, mà đường Hán Trung khó đi, một khi đánh vào Ích Châu, chắc chắn đường lương thực sẽ xuất hiện tình huống xấu. Hiện giờ khiến Gia Cát Lượng đau đầu chính là lương thực trong nhà kho Thương Sơn. Quân Tào tích trữ mười vạn hộc lương thảo tại nhà kho Thương Sơn, nói vậy chắc là cũng có phòng bị rồi.
Sự bố trí này hoàn toàn là bởi một tay Tào Bằng.
Thoạt nhìn, hai năm trước từ lúc Tào Bằng rút lui khỏi Quan Trung đã rút lui khỏi Quan Trung việc sẽ đối phó Ích Châu.
Trong lòng Gia Cát Lượng không phục, nhưng lại không thể không tán thưởng sự đoán trước của Tào Bằng
- Mời Mạnh Hoạch tiến đến!
- Vâng!
Hiện giờ Gia Cát Lượng chỉ có thể tử thủ tại Hà Manh Quan.
Lưu Bị còn cần thời gian để bố trí ở Thành Đô. HIện tại y có thể kéo dài bao lâu thì cố kéo dài bấy lâu, đi một bước tính một bước.
Mạnh Hoạch, là người Di tộc.
Mạnh thị ở Kiến Ninh, thuộc loại thế gia vọng tộc, là cường hào địa phương.
Mạnh Hoạch đối nhân xử thế hào sảng, rất được Di tộc đất Hán kính trọng. Sau khi Lưu Bị tiến vào Nam Trung thì nghe người ta nhắc tới cái tên Mạnh Hoạch. Ông đầu tiên là mời chào Mạnh Hoạch, rồi sau đó phân Ung Khải, nhất nhất thu về dưới trướng.
Mạnh Hoạch trên ba mươi tuổi, võ nghệ cao cường, được xưng là Nam Trung đệ nhất dũng sĩ.
Lưu B bởi vì được Mạnh Hoạch mới nhanh chóng đứng vững gót chân ở Nam Trung. Lần này Gia Cát Lượng ra trấn Hà Manh Quan, Mạnh Hoạch làm phó tướng, hộ tống tiến đến.
Gia Cát Lượng phái Mạnh Hoạch hạ trại trong rừng núi bên ngoài Hà Manh Quan.
Mạnh Hoạch là thủ hạ, hơn nữa lại là người Man Nam Trung, am hiểu chiến pháp vùng núi. Bên ngoài Hà Manh Quan sơn thế kéo dài, chỉ có một con đường có thể đi lại, đến lúc đó Gia Cát Lượng và Mạnh Hoạch, có thể đầu đuôi tiếp ứng, phối hợp lẫn nhau.
Cho dù Tào Bằng lợi hại, nếu muốn giải quyết Mạnh Hoạch trong núi cũng không dễ dàng như vậy.
Sau khi Gia Cát Lượng trù tính đã trù tính
Lập tức Hai vạn đại quân triển khai trận thế ngồi chờ Tào Bằng tiến công đến.
Nhưng không ngờ chờ đợi liên tiếp ba ngày, nhưng Tào Bằng lại không có bất luận động tĩnh gì.
Hắn ở Bạch Thủy Quan chỉnh đốn binh mã, lại an bài dân chúng địa phương tiến hành công việc cày bừa vụ xuân, đồng thời điều động nhân sự, xây dựng cải tạo đường, chuẩn bị khai thông một con đường lớn giữa Miện Dương và Bạch Thủy Quan để thuận tiện cho vận chuyển lương thực.
Tào Bằng này không hề động tĩnh, Gia Cát Lượng lại càng không yên tâm.
Vì thế đã phái thám mã không ngừng đi tới Bạch Thủy Quan tra xét, tin tức nhận được không phải Tào Bằng đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn, mà là Tào Bằng đang xây dựng đường.
Lại qua năm sáu ngày, Gia Cát Lượng ngồi không yên!
Vì thế phái người đi tới Bạch Thủy Quan đưa thư, ý đồ mời chiến Tào Bằng.
Nhưng Tào Bằng, cũng không rảnh để ý tới.
Trên thực tế, đối với chiến sự này ở Ích Châu, Tào Bằng cũng không đặc biệt để bụng, thậm chí có chút cụt hứng.
Sau khi từ trong miệng Bạch Hổ Văn biết được tình hình của Lưu Bị, Tào Bằng phát hiện, đây căn bản là một trận chiến không cân xứng.
Bất luận về binh lực, trang bị, còn có dân sinh...
Sau khi Lưu Bị tiếp quản được Ích Châu thì cục diện cũng rối rắm, đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Lòng dân không ổn, lòng người dao động.
Giá hàng tăng cao, vật tư thiếu nhiều…. Lý Nho dùng thời gian gần tám năm khiến dân chúng Tây Xuyên lầm than, một số gần như cho sụp đổ. Thời điểm Lưu Chương còn sống dựa vào quyền lực của ba người Hoàng - Quyền – Lưu khó khăn lắm mới ổn định được thế cục, nhưng nếu muốn khôi phục cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trên thực tế, từ đầu năm ngoái, Lưu Chương bắt đầu tiếp xúc với Tào Tháo, ý đồ dẫn trọng bảo Kiến An vào, hủy bỏ tiền ngũ thù nhằm hạ giá hàng tăng cao ở Tây Xuyên.
Phương diện này liên lụy đến vấn đề lưu thông tiền tệ.
Trọng bảo Kiến An với thời đại này mà nói không khác đô la Mỹ bảng Anh đời sau, thuộc loại đồng tiền mạnh.
Mà tiền ngũ thù sau khi trải qua đợt tấn công tiền giả của Lý Nho, đã khó có thể lưu thông ở thị trường.
Lưu Chương từng phát hành hơn trăm ngũ thù, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
tín dụng Tây Xuyên tan biến, mặc dù đã phát hành tiền nhưng cũng không thể cứu vãn thế cục. Biện pháp tốt nhất, chính là dẫn vào trọng bảo Kiến An để ổn định thế cục kinh tế. Nhưng vấn đề là, một khi trọng bảo Kiến An chảy vào Tây xuyên thì Tây Xuyên chắc chắn sẽ chịu sự khống chế của Tào Tháo,việc quy thuận cũng là điều sớm muộn. Bản thân Lưu Chương cũng do dự, chưa hạ quyết tâm được. Cũng chính là dưới tình huống như vậy, hắn phái người mời Lưu Bị tiến đến thảo luận đối sách, nhưng không ngờ…
Lưu Chương vừa chết thì Lưu Bị nhập chủ Thành Đô, tiến thêm một bước khiến thế cục Ích Châu rung chuyển mạnh, cuộc sống kinh tế người dân vừa mới ổn định lại trở nên hỗn loạn hoàn toàn.
Dưới tình huống như thế, việc Tào Bằng tấn công Ích Châu, cũng không có chướng ngại quá lớn.
Dù cho Gia Cát Lượng có bản lĩnh bằng trời cũng khó mà cứu vãn được tình thế nguy hiểm hiện nay của Ích Châu.
Công phá Ích Châu, chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Sau khi Tào Bằng hiểu được tình huống thì cũng mất đi hứng thú tranh phong cùng với Gia Cát Lượng. Hai người không cùng trình độ, mà nay Tây Xuyên hỗn loạn, chống lại quân Tào chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu Lưu Bị không có lựa chọn khác, chỉ sợ cũng sẽ không cứng rắn kháng cự với quân Tào. Nói cách khác, mặc kệ Lưu Bị Gia Cát Lượng cứng rắn, mạnh mẽ thế nào, mà nay ngoan cố chống cự, sớm muộn gì cũng bị giết, Tào Bằng cũng không lo lắng.
Việc hắn phải làm chính là để Gia Cát Lượng buông bỏ Hà Manh Quan, đảm bảo cho Tào Chương có thể thành lập công đầu.
- Phụ thân, sao không tiến quân đoạt lấy Ích Châu?
Tôn Thiệu không kìm nổi hỏi Tào Bằng.
Sau sự không thích nghi ban đầu, lúc này Tôn Thiệu đã quen với thân phận mới của Tào Bằng, cộng thêm bản thân cậu cũng không có sự bài xích gì với Tào Bằng, vì thế đã trở thành con trai của Tào Bằng.
Tào Bằng đi lên đầu thành Bạch Thủy Quan, khẽ mỉm cười.
- Mà nay Bạch Thủy Quan do ta trấn thủ, môn hộ Ích Châu đã mở ra.
Tuy rằng Hà Manh Quan chắc chắn, nhưng sớm muôn gì cũng bị phá. Trước khi ta đến Tây Xuyên, từng có một vị trưởng giả nói với ta: Nước đầy thì tràn.
Mà nay khi ta suy nghĩ đã hiểu được.
Trận chiến này cũng không là lấy ta là việc chính, cũng không phải lấy việc công phạt Tây Xuyên là mục tiêu quan trọng. Trận chiến này là trận chiến Chương thế tử lập uy! Tâm tư Đại vương, đại khái ta hiểu, mà nay chỉ sợ là càng hướng vào Chương thế tử
Nhưng quân công của Chương thế tử không đủ để uy hiếp thiên hạ, cho nên Đại vương mới muốn ta phối hợp.
Chỉ cần Chương thế tử có thể trước ta một bước, đánh vào thành đô, đã nói lên năng lực hắn lực cao hơn ta. Với hắn mà nói, tương lai tiếp nhận vương vị, cũng là điều dễ hiểu. Việc hôm nay ta cần làm chính là lập uy hiệp trợ cho Tử Văn.
Nói cách khác, tác dụng chính trận chiến này của Tào Bằng chính là một vật tham chiếu.
Thế nhân đều biết Tào Bằng thiện chiến, từ lúc xuất thế tới nay bách chiến bách thắng. Ngươi xem, Tào Chương đường xá xa, kết quả lại đi trước Tào Bằng một bước dẹp xong thành đô, chẳng phải là chứng minh Tào Chương vũ dũng, giỏi hơn Tào Bằng sao?
Tào Tháo muốn Tào Bằng làm đá kê chân cho Tào Chương, đương nhiên Tào Bằng cũng không cự tuyệt!
Trong nội tâm, hắn đương nhiên hy vọng Tào Chương kế vị... Hơn nữa, con trai của Tào Chương lại là đứa con của Tào Bằng làm con thừa tự. Về công về tư, Tào Bằng cũng sẽ không để tâm mà làm đá kê chân một lần cho Tào Chương.
- Tuy nhiên, nếu Gia Cát Lượng ở Hà Manh Quan nhàn nhã quá cũng không tốt.
Tào Bằng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói với Tôn Thiệu:
- Bá Văn, nếu có hứng thú thì đánh cờ với mấy vị đại ngưu đi?
- A?
Đầu tiên là Tôn Thiệu ngẩn ra, rồi chợt hưng phấn.
Ngày hôm sau, Tào Bằng hạ lệnh, lấy Quách Hoài làm chủ tướng, Đặng Ngải Tôn Thiệu Tần Lãng làm phó tướng, rồi sau đó lấy Hách Chiêu làm hậu quân tiếp ứng, phát động công kích Hà Manh Quan.
Tào Bằng muốn mượn tay Gia Cát Lượng tôi luyện ra một thế hệ con người mới.
Không chỉ là vì Tào Chương thì cũng vì mài dũa những tướng tài mới cho tương lai của Tào Duệ.
***
Tháng ba năm Kiến An mười sáu, chiến sự tại Hà Manh Quan nổi lên.
Gia Cát Lượng ngay từ đầu thắng liên tiếp nên kiêu căng và tin tưởng tăng gấp bội. Nhưng theo chiến sự chuyển dời, khi tới tháng năm Gia Cát Lượng phát hiện đối thủ đối diện càng ngày càng khó đối phó. Mạnh Hoạch công kích cũng không thể nảy sinh tác dụng, thậm chí vài lần đánh lén, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Mà quân Tào càng đánh càng mạnh mẽ, khiến áp lực Gia Cát Lượng tăng gấp bội.
Đáng sợ nhất chính là, từ đầu tới cuối Tào Bằng vốn không hề xuất hiện.
Ngay từ đầu Gia Cát Lượng chưa cảm nhận được, nhưng dần dần y phát hiện ý đồ của Tào Bằng.
Tào Bằng là muốn màu dũa tướng của mình thành đao cứng sắc bén!
Đối diện vài cái nhóc con từ ban đầu chỉ huy trúc trắc, đến dần dần trở nên thuần thục. Quách Hoài trầm ổn, Đặng Ngải kỳ quỷ, Tôn Thiệu cương mãnh, Tần Lãng biến hóa. Hơn nữa một vách tường sắt là tướng quân Hách Chiêu đốc chiến, Gia Cát Lượng sau khi tiến vào giữa tháng năm đã cảm thấy trầy trật, hai vạn man binh dưới trướng đã dần dần không lòng dạ nào tiếp tục chiến đấu.
Quân tâm theo chiến sự phát triển từng chút từng chút dao động.
Đồng thời, Gia Cát Lượng càng cảm thấy được thực thực của Tào Bằng.
Y có một loại cảm giác, Tào Bằng sẽ không quá mau cho công chiếm Thành Đô. lần này hắn lãnh binh, chỉ sợ là làm yểm hộ cho Tào Chương.
Có lòng muốn rút lui nhưng lại bị quân Tào bám trụ.
Giữa tháng năm, Mạnh Hoạch đánh lén quân Tào, lại bị Đặng Ngải bày kế đánh lén ngược trở lại, kết quả khiến sáu ngàn man binh của Mạnh Hoạch toàn quân bị diệt. Mạnh Hoạch ở bên trong loạn quân bị Tôn Thiệu chém giết. Mất đi Mạnh Hoạch yểm hộ, áp lực Hà Manh Quan càng tăng cao.
Cũng đúng lúc này, trải qua hai tháng gian khổ đàm phán, Lưu Đam Ba Tây chính thức tuyên bố quy thuận Tào Tháo.
Tức thì Thái Thú Ba quận Nhan cũng tuyên bố quy thuận, Tào Chương không phí một quân tốt nào tiến quân thần tốc, chiếm lĩnh Ba quận.
Lưu Bị sau khi nhận được tin tức thì quá sợ hãi.
Ông vội vàng lệnh cho Trương Phi đi tới Lãng Trung, ý đồ lấy Tây Hán thủy làm lá chắn, ngăn trở bước tiến quân của Tào Chương
Nhưng không chờ Trương Phi đến Lãng Trung, hai người Trương Nhậm Lãnh Bao đã dẫn đầu xuất kích, chiếm lĩnh Lãng Trung...
Trương Phi đành phải rút binh về phía sau, chiếm cứ Tử Đồng phòng ngự.
Đồng thời Lưu Bị lại khẩn cấp triệu Gia Cát Lượng thu binh, ý đồ hợp binh một chỗ, thủ vững ở Tử Đồng.
Trong trường hợp đó, Gia Cát Lượng mấy lần muốn rút toàn quân lại bị quân Tào phát hiện. Tào Chương đẩy mạnh thuận lợi, cũng khiến cho Tào Bằng yên tâm. Sau khi Tào Chương dẫn binh vây Lãng Trung, cuối cùng Tào Bằng đã lộ diện, đốc quân tấn công Hà manh Quan.
Khẩn cấp điều phối năm trăm Bát ngưu nỏ từ Hán Trung đều liên tục phát động công kích Hà manh Quan.
Gia Cát Lượng kiên trì được ba ngày, cuối cùng không ngăn được đã dẫn theo gần vạn người thảm hại rút lui khỏi Hà manh Quan. Sau khi Tào Bằng chiếm lĩnh Hà manh Quan không chút do dự đã hạ lệnh ba quân truy kích, tuyệt đối không cho Gia Cát Lượng và Trương Phi hội hợp. Gia Cát Lượng hốt hoảng bỏ chạy, bại lui về Đức Dương, bị Tào Bằng đuổi theo, vây khốn trong thành.
Lúc này, Tào Chương lấy Thái Thú Linh Lăng Ngụy Diên làm tiên phong, Trương Nhậm, Lãnh Bao làm phó tướng, cường công Tử Đồng.
Trương Phi thủ vững được hai ngày thì thành Tử Đồng bị phá.
Nếu không có Trần Đáo Phù Lăng Quan đến cứu viện đúng lúc, chỉ sợ Trương Phi sẽ phải tử chiến ở Tử Đồng. Tàn binh bại tướng sau khi hội hợp với Trần Đáo, Trương Phi đang định tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn thì Tào Chương đã dẫn binh vây thành.
Tháng sáu, Pháp Chính lệnh ba người Sa ma Kha, Vương Bình, Trương Nghi đi xuyên qua đường nhỏ Âm Bình, phá được Giang Du, gần tới Miên Trúc.
Đây là một đội kì binh của Tào Bằng.
Pháp Chính hiến kế đi qua đường nhỏ Âm Binh, Tào Bằng liền giao Vô Đương Phi Quân cho Pháp Chính.
Quân coi giữ Miên Trúc chỉ kiên trì hai ngày thì dâng thành quy hàng.
Sau khi Miên Trúc cáo pháp, Gia Cát Lượng tại Dương Cố Trị trở thành đội cô quân.. Lưu Bị quá sợ hãi, vội lệnh Trương Phi lãnh binh mai phục chiếm đoạt Miên Trúc. Nhưng Trương Phi vừa mới xuất phát thì lại truyền đến tin tức Thái Thú Ba quận Nghiêm Nhan phá được quận Kiền Vi, bốn quận Nam Trung dâng thành hiến hàng, toàn bộ Ích Châu, đã mất đi hơn phân nửa.
Lưu Bị lần này thật sự sốt ruột!
Thành đô đã loạn, đại tộc hào cường tỏ vẻ quy thuận, lại bắt đầu lưỡng lự, thái độ khó có thể cân nhắc.
Cuối tháng sáu, sau hai mươi ngày thủ vững ở Phù Lăng Quan, Trần Đáo khổ sở chờ đợi quân cứu viện tới nhưng không tới, đành phải hiến quan đầu hàng.
Tào Chương đối xử Trần Đáo nồng hậu, phong hàm cấp tướng Quảng Hán, trở thành tâm phúc.
Phù Lăng Quan bị mất, Thành Đô trở nên không hiểm có thể thủ.
Trương Phi tấn công mãnh liệt Miên Trúc hơn mười ngày không có kết quả, đối mặt đại quân Nghiêm Nhan đóng quân tại Võ Dương, quân tiên phong thẳng đến Quảng Đô, đanh phải quay binh về Thành đô.
Tháng bảy năm Kiến An mười sáu, Kiến An mười sáu năm vạn binh mã, cường công Đức Dương Cố Trị, phá thành Đức Dương.
Gia Cát Lượng vốn muốn tự sát bỏ mình nhưng lại bị thân binh ngăn cản, cuối cùng trở thành tù binh của Tào Bằng. Cùng lúc đó, sở bộ của Trương Cáp thuộc Tả lộ quân dẫn binh dưới thành Miên Trúc, hội hợp với Pháp Chính, thẳng bức Thành Đô.
Lưu Đam phái Trịnh Độ cầm thư đưa tới Quảng Đô.
Tướng phòng giữ Quảng Đô vốn là tộc cháu của Trịnh Độ, sau khi nhận được thư của Lưu Đam, cũng biết đại thế đã mất, vì thế gã lập tức tỏ thái độ bằng lòng dâng Quảng Đô. Nghiêm Nhan dẫn binh đến chiếm cứ Quảng Đô.
Cùng lúc đó, Tào Chương ở Phù Lăng quan sau khi chỉnh đốn và sắp đặt binh mã đã công phá được huyện Tân Đô.
Quân Tào thế ba mặt vây kín Thành Đô như nêm.
Mà lúc này Lưu Bị đã thành chim trong lồng. Ngoài có quân Tào vây khống, trong thành lòng người hoảng sợ.
Trần Đáo, Gia Cát Lượng lần lượt thất bại đầu hàng, trở thành tù binh, đã khó có thể trợ giúp được Lưu Bị.
Càng đáng sợ chính là, cường hào bản địa Thành Đô đã biểu lộ ra địch ý mãnh liệt.
Nếu không có trên hai vạn binh mã trong tay, dưới trướng không có Trương Phi, Ngô Ý hiệp trợ, chỉ cường hào Thành Đô này đã sớm khởi binh tác loạn. Nhưng dù là thế cũng khiến cho Lưu Bị hoảng loạn...
Liên tiếp hai ngày không ngủ, Lưu Bị trở nên tiều tụy.
Hôm nay, ông đang khó khăn ngủ một giấc nhỏ, chợt nghe ngoài phòng có người báo cáo:
- Khởi bẩm Đại vương, việc lớn không tốt... gia tộc Tả thị bên trong thành liên hợp với mấy nhà cường hào tập kết ba nghìn người cường đoạt cửa bắc, mở thành hiến hàng.
Lưu Bị lập tức tỉnh táo.
Ông từ trên giường bật kêu lên, với tay bắt lấy đại kiếm treo trên thành giường.
- Lập tức lệnh Dực Đức, đoạt lại cửa bắc!
Bên trong đại doanh Hà Manh Quan, tay Gia Cát Lượng run lên, quạt lông trong tay suýt nữa rời tay.
-Không thể nào? binh mã Bạch Thủy Quan gần vạn, lại có trên ba nghìn Đằng Giáp Binh hiệp trợ, sao chỉ có một ngày đã bị công phá?
-Bẩm quân sư, Đặng quan úy khống chế Bạch Thủy Quan không lâu thì quân Tào xuất binh công kích.
Đặng Hổ đem người lâm trận bị đại tướng Hoàng Trung quân Tào chém giết, tiếp đó Trị Vô Đới Đại vương ý đồ đánh lén, không ngờ khi vượt qua Bạch Long Giang bắt gặp hỏa công của quân tào, ba nghìn Đằng Giáp binh toàn quân bị diệt. Quân Tào lấy tiễn trận đe dọa, Bạch Hổ Văn lâm trận phản chiến, chém giết Đặng quan úy, dâng quan hiến hàng, nay quân Tào đã chiếm lĩnh Bạch Thủy Quan rồi.
-Trời!
Gia Cát Lượng không khỏi giận dữ.
Y đã năm lần bảy lượt nhắc nhở Đặng Đồng, không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể chủ động xuất kích.
Y cần thời gian để bố trí phòng tuyến ở Hà Manh Quan, nào ngờ Đặng Đồng tuổi trẻ hiếu thắng, muốn đánh lén Tào Bằng.
Không ngờ lại bị Tào Bằng tập kích lại!
Loại người như Tào Bằng sao có thể không phòng bị?
Như vậy thì phòng tuyết tại Hà Manh Quan chưa củng cố, sẽ gặp phải sự công phạt của quân Tào, Gia Cát Lượng cũng có chút lo lắng.
-Đi thăm dò tiếp.
Hồi lâu, Gia Cát Lượng trầm giọng thét ra lệnh.
Mặc kệ trong nội tâm khẩn trương bao nhiêu nhưng y cũng không thể bộc lộ chút lo lắng ra ngoài.
Nếu không quân tâm hai vạn đại quân Hà Manh Quan sẽ dao động. Cũng may phòng ngự Hà Manh Quan đã bố trí thỏa đáng, chỉ cần thủ vững thì quân Tào khó mà kéo dài được. Dù sao hơn mười vạn đại quân tiêu hao lương thực một ngày quá lớn, mà đường Hán Trung khó đi, một khi đánh vào Ích Châu, chắc chắn đường lương thực sẽ xuất hiện tình huống xấu. Hiện giờ khiến Gia Cát Lượng đau đầu chính là lương thực trong nhà kho Thương Sơn. Quân Tào tích trữ mười vạn hộc lương thảo tại nhà kho Thương Sơn, nói vậy chắc là cũng có phòng bị rồi.
Sự bố trí này hoàn toàn là bởi một tay Tào Bằng.
Thoạt nhìn, hai năm trước từ lúc Tào Bằng rút lui khỏi Quan Trung đã rút lui khỏi Quan Trung việc sẽ đối phó Ích Châu.
Trong lòng Gia Cát Lượng không phục, nhưng lại không thể không tán thưởng sự đoán trước của Tào Bằng
- Mời Mạnh Hoạch tiến đến!
- Vâng!
Hiện giờ Gia Cát Lượng chỉ có thể tử thủ tại Hà Manh Quan.
Lưu Bị còn cần thời gian để bố trí ở Thành Đô. HIện tại y có thể kéo dài bao lâu thì cố kéo dài bấy lâu, đi một bước tính một bước.
Mạnh Hoạch, là người Di tộc.
Mạnh thị ở Kiến Ninh, thuộc loại thế gia vọng tộc, là cường hào địa phương.
Mạnh Hoạch đối nhân xử thế hào sảng, rất được Di tộc đất Hán kính trọng. Sau khi Lưu Bị tiến vào Nam Trung thì nghe người ta nhắc tới cái tên Mạnh Hoạch. Ông đầu tiên là mời chào Mạnh Hoạch, rồi sau đó phân Ung Khải, nhất nhất thu về dưới trướng.
Mạnh Hoạch trên ba mươi tuổi, võ nghệ cao cường, được xưng là Nam Trung đệ nhất dũng sĩ.
Lưu B bởi vì được Mạnh Hoạch mới nhanh chóng đứng vững gót chân ở Nam Trung. Lần này Gia Cát Lượng ra trấn Hà Manh Quan, Mạnh Hoạch làm phó tướng, hộ tống tiến đến.
Gia Cát Lượng phái Mạnh Hoạch hạ trại trong rừng núi bên ngoài Hà Manh Quan.
Mạnh Hoạch là thủ hạ, hơn nữa lại là người Man Nam Trung, am hiểu chiến pháp vùng núi. Bên ngoài Hà Manh Quan sơn thế kéo dài, chỉ có một con đường có thể đi lại, đến lúc đó Gia Cát Lượng và Mạnh Hoạch, có thể đầu đuôi tiếp ứng, phối hợp lẫn nhau.
Cho dù Tào Bằng lợi hại, nếu muốn giải quyết Mạnh Hoạch trong núi cũng không dễ dàng như vậy.
Sau khi Gia Cát Lượng trù tính đã trù tính
Lập tức Hai vạn đại quân triển khai trận thế ngồi chờ Tào Bằng tiến công đến.
Nhưng không ngờ chờ đợi liên tiếp ba ngày, nhưng Tào Bằng lại không có bất luận động tĩnh gì.
Hắn ở Bạch Thủy Quan chỉnh đốn binh mã, lại an bài dân chúng địa phương tiến hành công việc cày bừa vụ xuân, đồng thời điều động nhân sự, xây dựng cải tạo đường, chuẩn bị khai thông một con đường lớn giữa Miện Dương và Bạch Thủy Quan để thuận tiện cho vận chuyển lương thực.
Tào Bằng này không hề động tĩnh, Gia Cát Lượng lại càng không yên tâm.
Vì thế đã phái thám mã không ngừng đi tới Bạch Thủy Quan tra xét, tin tức nhận được không phải Tào Bằng đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn, mà là Tào Bằng đang xây dựng đường.
Lại qua năm sáu ngày, Gia Cát Lượng ngồi không yên!
Vì thế phái người đi tới Bạch Thủy Quan đưa thư, ý đồ mời chiến Tào Bằng.
Nhưng Tào Bằng, cũng không rảnh để ý tới.
Trên thực tế, đối với chiến sự này ở Ích Châu, Tào Bằng cũng không đặc biệt để bụng, thậm chí có chút cụt hứng.
Sau khi từ trong miệng Bạch Hổ Văn biết được tình hình của Lưu Bị, Tào Bằng phát hiện, đây căn bản là một trận chiến không cân xứng.
Bất luận về binh lực, trang bị, còn có dân sinh...
Sau khi Lưu Bị tiếp quản được Ích Châu thì cục diện cũng rối rắm, đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Lòng dân không ổn, lòng người dao động.
Giá hàng tăng cao, vật tư thiếu nhiều…. Lý Nho dùng thời gian gần tám năm khiến dân chúng Tây Xuyên lầm than, một số gần như cho sụp đổ. Thời điểm Lưu Chương còn sống dựa vào quyền lực của ba người Hoàng - Quyền – Lưu khó khăn lắm mới ổn định được thế cục, nhưng nếu muốn khôi phục cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trên thực tế, từ đầu năm ngoái, Lưu Chương bắt đầu tiếp xúc với Tào Tháo, ý đồ dẫn trọng bảo Kiến An vào, hủy bỏ tiền ngũ thù nhằm hạ giá hàng tăng cao ở Tây Xuyên.
Phương diện này liên lụy đến vấn đề lưu thông tiền tệ.
Trọng bảo Kiến An với thời đại này mà nói không khác đô la Mỹ bảng Anh đời sau, thuộc loại đồng tiền mạnh.
Mà tiền ngũ thù sau khi trải qua đợt tấn công tiền giả của Lý Nho, đã khó có thể lưu thông ở thị trường.
Lưu Chương từng phát hành hơn trăm ngũ thù, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
tín dụng Tây Xuyên tan biến, mặc dù đã phát hành tiền nhưng cũng không thể cứu vãn thế cục. Biện pháp tốt nhất, chính là dẫn vào trọng bảo Kiến An để ổn định thế cục kinh tế. Nhưng vấn đề là, một khi trọng bảo Kiến An chảy vào Tây xuyên thì Tây Xuyên chắc chắn sẽ chịu sự khống chế của Tào Tháo,việc quy thuận cũng là điều sớm muộn. Bản thân Lưu Chương cũng do dự, chưa hạ quyết tâm được. Cũng chính là dưới tình huống như vậy, hắn phái người mời Lưu Bị tiến đến thảo luận đối sách, nhưng không ngờ…
Lưu Chương vừa chết thì Lưu Bị nhập chủ Thành Đô, tiến thêm một bước khiến thế cục Ích Châu rung chuyển mạnh, cuộc sống kinh tế người dân vừa mới ổn định lại trở nên hỗn loạn hoàn toàn.
Dưới tình huống như thế, việc Tào Bằng tấn công Ích Châu, cũng không có chướng ngại quá lớn.
Dù cho Gia Cát Lượng có bản lĩnh bằng trời cũng khó mà cứu vãn được tình thế nguy hiểm hiện nay của Ích Châu.
Công phá Ích Châu, chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Sau khi Tào Bằng hiểu được tình huống thì cũng mất đi hứng thú tranh phong cùng với Gia Cát Lượng. Hai người không cùng trình độ, mà nay Tây Xuyên hỗn loạn, chống lại quân Tào chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu Lưu Bị không có lựa chọn khác, chỉ sợ cũng sẽ không cứng rắn kháng cự với quân Tào. Nói cách khác, mặc kệ Lưu Bị Gia Cát Lượng cứng rắn, mạnh mẽ thế nào, mà nay ngoan cố chống cự, sớm muộn gì cũng bị giết, Tào Bằng cũng không lo lắng.
Việc hắn phải làm chính là để Gia Cát Lượng buông bỏ Hà Manh Quan, đảm bảo cho Tào Chương có thể thành lập công đầu.
- Phụ thân, sao không tiến quân đoạt lấy Ích Châu?
Tôn Thiệu không kìm nổi hỏi Tào Bằng.
Sau sự không thích nghi ban đầu, lúc này Tôn Thiệu đã quen với thân phận mới của Tào Bằng, cộng thêm bản thân cậu cũng không có sự bài xích gì với Tào Bằng, vì thế đã trở thành con trai của Tào Bằng.
Tào Bằng đi lên đầu thành Bạch Thủy Quan, khẽ mỉm cười.
- Mà nay Bạch Thủy Quan do ta trấn thủ, môn hộ Ích Châu đã mở ra.
Tuy rằng Hà Manh Quan chắc chắn, nhưng sớm muôn gì cũng bị phá. Trước khi ta đến Tây Xuyên, từng có một vị trưởng giả nói với ta: Nước đầy thì tràn.
Mà nay khi ta suy nghĩ đã hiểu được.
Trận chiến này cũng không là lấy ta là việc chính, cũng không phải lấy việc công phạt Tây Xuyên là mục tiêu quan trọng. Trận chiến này là trận chiến Chương thế tử lập uy! Tâm tư Đại vương, đại khái ta hiểu, mà nay chỉ sợ là càng hướng vào Chương thế tử
Nhưng quân công của Chương thế tử không đủ để uy hiếp thiên hạ, cho nên Đại vương mới muốn ta phối hợp.
Chỉ cần Chương thế tử có thể trước ta một bước, đánh vào thành đô, đã nói lên năng lực hắn lực cao hơn ta. Với hắn mà nói, tương lai tiếp nhận vương vị, cũng là điều dễ hiểu. Việc hôm nay ta cần làm chính là lập uy hiệp trợ cho Tử Văn.
Nói cách khác, tác dụng chính trận chiến này của Tào Bằng chính là một vật tham chiếu.
Thế nhân đều biết Tào Bằng thiện chiến, từ lúc xuất thế tới nay bách chiến bách thắng. Ngươi xem, Tào Chương đường xá xa, kết quả lại đi trước Tào Bằng một bước dẹp xong thành đô, chẳng phải là chứng minh Tào Chương vũ dũng, giỏi hơn Tào Bằng sao?
Tào Tháo muốn Tào Bằng làm đá kê chân cho Tào Chương, đương nhiên Tào Bằng cũng không cự tuyệt!
Trong nội tâm, hắn đương nhiên hy vọng Tào Chương kế vị... Hơn nữa, con trai của Tào Chương lại là đứa con của Tào Bằng làm con thừa tự. Về công về tư, Tào Bằng cũng sẽ không để tâm mà làm đá kê chân một lần cho Tào Chương.
- Tuy nhiên, nếu Gia Cát Lượng ở Hà Manh Quan nhàn nhã quá cũng không tốt.
Tào Bằng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói với Tôn Thiệu:
- Bá Văn, nếu có hứng thú thì đánh cờ với mấy vị đại ngưu đi?
- A?
Đầu tiên là Tôn Thiệu ngẩn ra, rồi chợt hưng phấn.
Ngày hôm sau, Tào Bằng hạ lệnh, lấy Quách Hoài làm chủ tướng, Đặng Ngải Tôn Thiệu Tần Lãng làm phó tướng, rồi sau đó lấy Hách Chiêu làm hậu quân tiếp ứng, phát động công kích Hà Manh Quan.
Tào Bằng muốn mượn tay Gia Cát Lượng tôi luyện ra một thế hệ con người mới.
Không chỉ là vì Tào Chương thì cũng vì mài dũa những tướng tài mới cho tương lai của Tào Duệ.
***
Tháng ba năm Kiến An mười sáu, chiến sự tại Hà Manh Quan nổi lên.
Gia Cát Lượng ngay từ đầu thắng liên tiếp nên kiêu căng và tin tưởng tăng gấp bội. Nhưng theo chiến sự chuyển dời, khi tới tháng năm Gia Cát Lượng phát hiện đối thủ đối diện càng ngày càng khó đối phó. Mạnh Hoạch công kích cũng không thể nảy sinh tác dụng, thậm chí vài lần đánh lén, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Mà quân Tào càng đánh càng mạnh mẽ, khiến áp lực Gia Cát Lượng tăng gấp bội.
Đáng sợ nhất chính là, từ đầu tới cuối Tào Bằng vốn không hề xuất hiện.
Ngay từ đầu Gia Cát Lượng chưa cảm nhận được, nhưng dần dần y phát hiện ý đồ của Tào Bằng.
Tào Bằng là muốn màu dũa tướng của mình thành đao cứng sắc bén!
Đối diện vài cái nhóc con từ ban đầu chỉ huy trúc trắc, đến dần dần trở nên thuần thục. Quách Hoài trầm ổn, Đặng Ngải kỳ quỷ, Tôn Thiệu cương mãnh, Tần Lãng biến hóa. Hơn nữa một vách tường sắt là tướng quân Hách Chiêu đốc chiến, Gia Cát Lượng sau khi tiến vào giữa tháng năm đã cảm thấy trầy trật, hai vạn man binh dưới trướng đã dần dần không lòng dạ nào tiếp tục chiến đấu.
Quân tâm theo chiến sự phát triển từng chút từng chút dao động.
Đồng thời, Gia Cát Lượng càng cảm thấy được thực thực của Tào Bằng.
Y có một loại cảm giác, Tào Bằng sẽ không quá mau cho công chiếm Thành Đô. lần này hắn lãnh binh, chỉ sợ là làm yểm hộ cho Tào Chương.
Có lòng muốn rút lui nhưng lại bị quân Tào bám trụ.
Giữa tháng năm, Mạnh Hoạch đánh lén quân Tào, lại bị Đặng Ngải bày kế đánh lén ngược trở lại, kết quả khiến sáu ngàn man binh của Mạnh Hoạch toàn quân bị diệt. Mạnh Hoạch ở bên trong loạn quân bị Tôn Thiệu chém giết. Mất đi Mạnh Hoạch yểm hộ, áp lực Hà Manh Quan càng tăng cao.
Cũng đúng lúc này, trải qua hai tháng gian khổ đàm phán, Lưu Đam Ba Tây chính thức tuyên bố quy thuận Tào Tháo.
Tức thì Thái Thú Ba quận Nhan cũng tuyên bố quy thuận, Tào Chương không phí một quân tốt nào tiến quân thần tốc, chiếm lĩnh Ba quận.
Lưu Bị sau khi nhận được tin tức thì quá sợ hãi.
Ông vội vàng lệnh cho Trương Phi đi tới Lãng Trung, ý đồ lấy Tây Hán thủy làm lá chắn, ngăn trở bước tiến quân của Tào Chương
Nhưng không chờ Trương Phi đến Lãng Trung, hai người Trương Nhậm Lãnh Bao đã dẫn đầu xuất kích, chiếm lĩnh Lãng Trung...
Trương Phi đành phải rút binh về phía sau, chiếm cứ Tử Đồng phòng ngự.
Đồng thời Lưu Bị lại khẩn cấp triệu Gia Cát Lượng thu binh, ý đồ hợp binh một chỗ, thủ vững ở Tử Đồng.
Trong trường hợp đó, Gia Cát Lượng mấy lần muốn rút toàn quân lại bị quân Tào phát hiện. Tào Chương đẩy mạnh thuận lợi, cũng khiến cho Tào Bằng yên tâm. Sau khi Tào Chương dẫn binh vây Lãng Trung, cuối cùng Tào Bằng đã lộ diện, đốc quân tấn công Hà manh Quan.
Khẩn cấp điều phối năm trăm Bát ngưu nỏ từ Hán Trung đều liên tục phát động công kích Hà manh Quan.
Gia Cát Lượng kiên trì được ba ngày, cuối cùng không ngăn được đã dẫn theo gần vạn người thảm hại rút lui khỏi Hà manh Quan. Sau khi Tào Bằng chiếm lĩnh Hà manh Quan không chút do dự đã hạ lệnh ba quân truy kích, tuyệt đối không cho Gia Cát Lượng và Trương Phi hội hợp. Gia Cát Lượng hốt hoảng bỏ chạy, bại lui về Đức Dương, bị Tào Bằng đuổi theo, vây khốn trong thành.
Lúc này, Tào Chương lấy Thái Thú Linh Lăng Ngụy Diên làm tiên phong, Trương Nhậm, Lãnh Bao làm phó tướng, cường công Tử Đồng.
Trương Phi thủ vững được hai ngày thì thành Tử Đồng bị phá.
Nếu không có Trần Đáo Phù Lăng Quan đến cứu viện đúng lúc, chỉ sợ Trương Phi sẽ phải tử chiến ở Tử Đồng. Tàn binh bại tướng sau khi hội hợp với Trần Đáo, Trương Phi đang định tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn thì Tào Chương đã dẫn binh vây thành.
Tháng sáu, Pháp Chính lệnh ba người Sa ma Kha, Vương Bình, Trương Nghi đi xuyên qua đường nhỏ Âm Bình, phá được Giang Du, gần tới Miên Trúc.
Đây là một đội kì binh của Tào Bằng.
Pháp Chính hiến kế đi qua đường nhỏ Âm Binh, Tào Bằng liền giao Vô Đương Phi Quân cho Pháp Chính.
Quân coi giữ Miên Trúc chỉ kiên trì hai ngày thì dâng thành quy hàng.
Sau khi Miên Trúc cáo pháp, Gia Cát Lượng tại Dương Cố Trị trở thành đội cô quân.. Lưu Bị quá sợ hãi, vội lệnh Trương Phi lãnh binh mai phục chiếm đoạt Miên Trúc. Nhưng Trương Phi vừa mới xuất phát thì lại truyền đến tin tức Thái Thú Ba quận Nghiêm Nhan phá được quận Kiền Vi, bốn quận Nam Trung dâng thành hiến hàng, toàn bộ Ích Châu, đã mất đi hơn phân nửa.
Lưu Bị lần này thật sự sốt ruột!
Thành đô đã loạn, đại tộc hào cường tỏ vẻ quy thuận, lại bắt đầu lưỡng lự, thái độ khó có thể cân nhắc.
Cuối tháng sáu, sau hai mươi ngày thủ vững ở Phù Lăng Quan, Trần Đáo khổ sở chờ đợi quân cứu viện tới nhưng không tới, đành phải hiến quan đầu hàng.
Tào Chương đối xử Trần Đáo nồng hậu, phong hàm cấp tướng Quảng Hán, trở thành tâm phúc.
Phù Lăng Quan bị mất, Thành Đô trở nên không hiểm có thể thủ.
Trương Phi tấn công mãnh liệt Miên Trúc hơn mười ngày không có kết quả, đối mặt đại quân Nghiêm Nhan đóng quân tại Võ Dương, quân tiên phong thẳng đến Quảng Đô, đanh phải quay binh về Thành đô.
Tháng bảy năm Kiến An mười sáu, Kiến An mười sáu năm vạn binh mã, cường công Đức Dương Cố Trị, phá thành Đức Dương.
Gia Cát Lượng vốn muốn tự sát bỏ mình nhưng lại bị thân binh ngăn cản, cuối cùng trở thành tù binh của Tào Bằng. Cùng lúc đó, sở bộ của Trương Cáp thuộc Tả lộ quân dẫn binh dưới thành Miên Trúc, hội hợp với Pháp Chính, thẳng bức Thành Đô.
Lưu Đam phái Trịnh Độ cầm thư đưa tới Quảng Đô.
Tướng phòng giữ Quảng Đô vốn là tộc cháu của Trịnh Độ, sau khi nhận được thư của Lưu Đam, cũng biết đại thế đã mất, vì thế gã lập tức tỏ thái độ bằng lòng dâng Quảng Đô. Nghiêm Nhan dẫn binh đến chiếm cứ Quảng Đô.
Cùng lúc đó, Tào Chương ở Phù Lăng quan sau khi chỉnh đốn và sắp đặt binh mã đã công phá được huyện Tân Đô.
Quân Tào thế ba mặt vây kín Thành Đô như nêm.
Mà lúc này Lưu Bị đã thành chim trong lồng. Ngoài có quân Tào vây khống, trong thành lòng người hoảng sợ.
Trần Đáo, Gia Cát Lượng lần lượt thất bại đầu hàng, trở thành tù binh, đã khó có thể trợ giúp được Lưu Bị.
Càng đáng sợ chính là, cường hào bản địa Thành Đô đã biểu lộ ra địch ý mãnh liệt.
Nếu không có trên hai vạn binh mã trong tay, dưới trướng không có Trương Phi, Ngô Ý hiệp trợ, chỉ cường hào Thành Đô này đã sớm khởi binh tác loạn. Nhưng dù là thế cũng khiến cho Lưu Bị hoảng loạn...
Liên tiếp hai ngày không ngủ, Lưu Bị trở nên tiều tụy.
Hôm nay, ông đang khó khăn ngủ một giấc nhỏ, chợt nghe ngoài phòng có người báo cáo:
- Khởi bẩm Đại vương, việc lớn không tốt... gia tộc Tả thị bên trong thành liên hợp với mấy nhà cường hào tập kết ba nghìn người cường đoạt cửa bắc, mở thành hiến hàng.
Lưu Bị lập tức tỉnh táo.
Ông từ trên giường bật kêu lên, với tay bắt lấy đại kiếm treo trên thành giường.
- Lập tức lệnh Dực Đức, đoạt lại cửa bắc!
/731
|