“Rồi mày sẽ hối hận khi không nghe lời tao…”
…
“…Bảo vệ nó, hoặc là 24/24, còn không, đừng trách em độc ác!...”
…
Vị bác sĩ với chiếc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng cấp cứu cùng những y tá khác. Nét mặt họ mệt mỏi, thấm đẫm mồ hôi. Vừa nhìn thấy họ bước ra, Rain ngay lập tức chạy đến, lo lắng hỏi.
-Cô ấy…sao rồi bác sĩ?
Y tá nhìn nhau, e ngại. Không gian xung quanh bỗng yên tĩnh lạ. Nhận thấy có điều gì không ổn, người chồng đỡ vợ, hai người từ từ tiến lại gần, khuôn mặt khắc khoải chờ đợi câu trả lời, những nếp nhăn trên trán dày thêm, tim đập liên hồi. Vị bác sĩ không cao lắm, da ngăm, khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu, chầm chậm gỡ nón ra, nắm chặt ở tay. Ông nhìn gia đình bệnh nhân, nhìn cặp vợ chồng, nhìn hai cậu anh trai, và nhìn cả cậu bạn trai nữa, ông cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng với họ, dù thế nào đi nữa, đón nhận câu nói đó từ ông lại là một việc rất đau đớn.
-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng…hết sức…!
Cố gắng hết sức ư? Nói vậy lẽ nào…
-Không…không…không thể nào đâu!!! Không…!!! Con gái ơi!!! Con gái của tôi…Huhu…
Người mẹ đau khổ khuỵu xuống, người cha cũng nước mắt tuôn trào, ôm ghì lấy vợ, khóc không thành tiếng. Hai cậu anh trai, người không đứng vững, ngồi phịch xuống đất, người quay mặt đi, cố ngăn không cho nước mắt rơi. Chưa có ai từng nghĩ rằng, rồi đứa con gái, đứa em gái này sẽ ra đi trước. Có ai mà ngờ đâu chứ? Phải nói đến chàng trai kia. Đôi mắt vẫn nhìn mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe được. Cậu lay lay vai bác sĩ.
-Bác sĩ, ông…ông đừng đùa. Không vui chút nào đâu. Làm sao mà cô ấy…cô ấy có thể…
-Cậu bình tĩnh đi! – Bác sĩ giữ chặt hai cánh tay rắn chắc của Rain, nhìn thẳng vào mắt cậu. Sự thật là sự thật, ông không thể đùa với những chuyện thế này được. – Cô ấy nằm bên trong. Nếu không tin cậu có thể tự mình xác thực. Tôi xin lỗi vì đã không cứu được cô ấy. Xin lỗi cậu!
Cúi đầu tạ tội, bác sĩ gỡ cánh tay của Rain ra, lướt đi qua cậu, qua gia đình của cô gái. Rain bàng hoàng, vội vàng chạy vào trong, cậu muốn tìm kiếm một cái gì đó…là một chút hi vọng chăng? Chắc chắn, chắc chắn bước vào trong căn phòng đó, cậu sẽ thấy người con gái đó, với mái tóc xõa dài, nở nụ cười rạng rỡ, tinh nghịch, trêu cậu.
“Đồ ngốc, bị lừa rồi!”
Nhưng không, sự thật là sự thật, sự thật này quá đỗi bàng hoàng, quá đau đớn. Trước mặt cậu, là chiếc giường màu trắng, trên chiếc giường ấy có một cô gái, từ trên xuống dưới được che phủ bởi lớp khăn trắng. Bước đến gần, cậu run run kéo chiếc khăn ra. Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là mái tóc xõa dài đó, đôi môi đó, nhưng không còn tươi tắn như trước. Cô gái ấy, không hề cười. Và chắc có lẽ, mãi mãi, mãi mãi cô cũng sẽ không cười nữa. Khẽ vuốt má cô, cậu đau đớn nhìn làn da trắng bệch, cơ thể cô lạnh lẽo, không còn chút gì gọi là “sức sống” cả.
-Đừng đùa nữa. – Rain nghẹn ngào – Trò này không vui chút nào đâu.
-…
-Chúng ta đổi trò đi. Tao không muốn chơi trò này nữa đâu. – Rain tiếp tục nói, có giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Cậu cúi mặt xuống, thì thào. – Làm ơn….Tỉnh dậy đi mà….Làm ơn…
Không gian lạnh lẽo, tái tê lòng người…
-Đừng chết…Làm ơn hãy mở mắt ra đi...A…hơ…
Giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc và nhìn quanh, thì ra chỉ là giấc mơ. Một cơn ác mộng. Lưng áo ướt đẫm, mặt đầy mồ hôi, Rain xoa hai bên thái dương, khẽ lắc đầu. Đưa mắt nhìn Wind đang ngủ say trên chiếc giường trắng, hơi thở đều đều, lồng ngực nhịp nhàng lên xuống bên trong chiếc chăn trắng tinh, Rain thở phào nhẹ nhõm. Phải rồi, người con gái cậu yêu thương vẫn còn ở đây cơ mà, cô ấy chẳng đi đâu cả. Khẽ đưa tay, cậu vén vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt Wind, lướt qua phần băng trên đầu, vuốt nhẹ da mặt mịn màng, rồi tiến dần xuống đôi môi hơi nhợt nhạt. Rain nhớ đôi môi hồng hồng trước kia, mềm mại và ngọt ngào. Hôn lên đôi môi ấy như nếm một cây kẹo bông vậy. Lại ngồi xuống bên cạnh Wind, cậu nhẹ nhàng cầm tay nó lên, nắm chặt.
Đã 2 ngày rồi, mà nó vẫn chưa tỉnh. Ai cũng lo lắng, bồn chồn. Vy sau khi biết chuyện đã bỏ ngay cuộc hẹn với Hoàng mà cùng chạy tới. Ba thì đòi chầu chực ở bệnh viện đợi nó tỉnh, nếu không có mẹ và hai anh can ngăn, thì chắc ba cũng chẳng chịu đi làm. Hai ngày nay tuy bận rộn, nhưng ai cũng dành chút ít thời gian rãnh mà đến xem tình hình của Wind thế nào. Cũng may là dù mất máu khá nhiều nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Khi máu của Wind thấm đẩm chiếc áo thun, đôi mắt nhắm nghiền, toàn cơ thể hoàn toàn bất động, khoảnh khắc đó, đầu óc Rain trống rỗng, thực sự là cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gọi tên nó, liên tục, chỉ với chút ảo vọng rằng nó sẽ nghe thấy và tỉnh dậy. Cứ nghĩ đến việc phải mất đi người con gái mình yêu thương, cậu lại thấy sợ, rất sợ, rất đau, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.
Rain đã ngủ suốt đêm bên giường bệnh, chiếc áo thun ngày hôm qua vẫn chưa kịp thay. Hôm nay đã là chủ nhật rồi, nên cậu sẽ ở lại đây cả ngày, chờ đợi đôi mắt đó mở ra. Chưa bao giờ sự chờ đợi lại dày vò, làm cậu phải đau đớn, trằn trọc như thế này. Trong đầu lúc nào cũng âm vang câu hỏi “Lỡ Wind không tỉnh dậy nữa thì sao?”
Bỗng có cơn gió thoảng nhẹ, phảng phất mùi hương ngọt ngào trong không khí. Chiếc lá khẽ rơi xuống, theo cơn gió phiêu du, lìa xa cành cây khẳng khiu. Cho dù cây có cố gắng níu kéo, thì lá vẫn cứ ra đi, ra đi cùng với gió, bỏ lại cây một mình. Chú chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ nghiêng đầu, chớp mắt nhìn cô gái với bộ quần áo pijama dài tay màu xanh nhạt và tự hỏi, cô định ngủ nướng đến bao giờ đây, sáng rồi đấy!
-Chíp…chíp…
Chú chim quyết định dùng tiếng hót của mình để đánh thức Wind. Tiếng hót tuy không hay, không lảnh lót như chim sơn ca, họa mi hay chích chòe nhưng lại có hiệu quả.
-Hmm…
Đang suy nghĩ miên man, Rain chợt giật mình vì âm thanh đó. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt hơi nhăn nhó, mắt đang từ từ hé mở của Wind, Rain nhất thời bất động không biết nên làm thế nào. Mãi đến khi cô nàng ngái ngủ kia ngồi dậy một cách chậm rãi vì toàn thân bị đau nhức, thốt ra một câu hỏi với giọng mệt mỏi, Rain mới sực tỉnh.
-Đây là đâu?
-…
-Aww...đau. – Đưa tay ôm đầu, Wind xuýt xoa khe khẽ. Chợt nhìn lại cánh tay phải của mình, nó phát hiện cánh tay đã được băng lại, giờ nó mới thấy nhức. Nói đúng hơn là, toàn thân đau nhức, giống như vừa mới vật lộn xong vậy. Phải rồi, nó bị đụng xe mà. Cảm thấy cánh tay trái vướng vướng, nó quay sang nhìn, hàng loạt câu hỏi làm người ta thấy chóng mặt. – Rain? Sao mày lại ở đây? Còn tao làm gì ở đây? Đừng nói với tao là mày lên thiên đường cùng tao nha? Ủa mà đây là thiên đường hay…ơ?
Chưa kịp nói hết câu, cả thân hình nhỏ bé của nó đã bị Rain ôm chầm lấy. Cái cảm giác ấm áp này, dường như lâu lắm rồi nó mới được cảm nhận. Ấm quá! Wind cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm đó bằng vòng tay siết chặt.
-Mày tỉnh rồi. – Rain thì thầm, giọng nói tuy nhỏ nhưng không giấu được niềm vui.
-Ừ, tao tỉnh rồi đây. – Nó nhắc lại như một lời khẳng định.
Nghe tin nó đã tỉnh, ba mẹ, hai anh, ngay cả Vy cũng cùng Hoàng tức tốc chạy vào bệnh viện. Thực tình mà nói, tất cả mọi người không nên đến cùng một lúc như vậy, bởi vì…căn phòng yên tĩnh lúc trước giờ ồn ào, náo nhiệt chẳng khác nào cái chợ. Vừa tỉnh dậy không được bao lâu là nó với hai ông anh lại cãi nhau chí chóe, cộng thêm phần giảng đạo cực kỳ đáng sợ của Vy nữa. Phù, nó ước gì mình chưa tỉnh lại (đùa thôi). Liếc nhìn sang ba mẹ, nó mỉm cười. Trông nét mặt của hai đấng sinh thành nhẹ nhõm, trút được tảng đá to trong lòng mà nó cũng yên tâm. Lần này, nó đã khiến mọi người lo lắng quá rồi. Nó đúng là tệ mà.
-Xin lỗi, con…đã khiến mọi người lo lắng như vậy… - Nó cùi đầu. Không khí ồn ào ban nãy bỗng lắng xuống. Có cái gỗ nhẹ vào đầu Wind. Nó ngước lên, mẹ đang nở nụ cười hiền hậu.
-Con gái ngốc, nói vớ vẩn. Con là con của ba mẹ, con gặp chuyện, ba mẹ không lo lắng được sao?
-Mẹ nói đúng đó nhóc con. – Anh hai xoa đầu, làm tóc nó rối tung lên – Người trong nhà không lo cho nhau thì lo cho ai! Huống hồ, anh sợ không có mày, sẽ chẳng có cái mỏ nhọn nào cãi nhau với anh hết. Buồn lắm!
-Blè… - Nó lè lưỡi.
-Mày biết hối hận vì đã làm mọi người lo, thì mai mốt phải cẩn thận, ngó trước ngó sau. – Vy thở dài – Không biết kiếp trước mày làm gì ác, mà kiếp này gặp nạn nhiều quá! Rain bên cạnh mày 24/24 vậy mà mày cũng…Mà thôi, tỉnh lại là mừng rồi. Lần sau nhớ cẩn thận đấy!
Nó gật đầu, tự nhiên sống mũi cay cay. Hóa ra, có rất nhiều người quan tâm nó như vậy. Wind biết, mình hạnh phúc hơn vô số người khác nhiều.
-Dẹp, dẹp ngay cái không khí ủy mị này đi. Đang vui mà. – Anh ba lên tiếng phá tan không gian mà anh cho là “ủy mị”. Anh ba lấy từ trong cái túi to ra một cái hộp đựng thức ăn, mở nắp ra là mùi cháo thơm phức. Nhìn nó đang thèm rỏ dãi, anh ba cười gian – Anh làm đó cưng, muốn ăn không?
Nó gật đầu lia lịa.
-Cháo đặc biệt, nên mắc tiền lắm! Trả tiền đi rồi ăn.
-Anh này!
-Không có tiền, không có tiền, không có tiền là không có ăn! – Anh ba nhại lại điệu nhạc vui tai của những chiếc xe bán kem làm mọi người trong phòng bật cười. Căn phòng lại rộn rã như lúc đầu. Đang cười nói, tự nhiên Wind thấy chóng mặt, nó đưa tay ôm đầu, cảnh vật xung quanh trở nên mờ mờ.
-Sao vậy? – Mẹ nó lo lắng hỏi.
-Dạ…không. Chỉ là…a… - Nó ôm đầu, khó nhọc nói, mồ hôi rịn ra trên trán. – Con hơi chóng mặt. Mọi thứ…nhìn mờ mờ…
-Sao lại…?
-Để con gọi bác sĩ. – Anh ba đứng dậy, chạy vội ra ngoài. Vừa lúc thấy Rain đang gọi điện thông báo tình hình cho ba mẹ nuôi, anh nói luôn với Rain – Con Wind nó bị chóng mặt, anh không biết nó bị gì nữa.
-Chóng mặt? – Rain hỏi lại.
-Ừ, nó nói nhìn mọi thứ mờ mờ. – Anh bổ sung – Mà thôi, anh đi tìm bác sĩ đây.
Sau đó, kết quả chuẩn đoán là nó bị chấn thương nhẹ ở đầu. Phù, chỉ là chấn thương nhẹ thôi, nhưng mà nó vẫn phải cẩn thận. Bác sĩ dặn phải uống thuốc đầy đủ theo chỉ dẫn, như vậy mới mau hết, và nó cũng phải ở lại bệnh viện đúng 1 tuần để theo dõi. Haizzz, vậy thì xin nghỉ học hơi bị lâu rồi, may là vừa thi giữa kỳ xong. Lại một lần nữa, nó làm mọi người lo lắng rồi. Thiệt là…
Tối, mọi người về hết, chỉ còn nó với Rain. Cậu được giao cho trách nhiệm phải bảo vệ nó, chăm sóc nó. Không hiểu sao, Wind có cảm giác, hình như mẹ cố tình để nó và Rain ở riêng thì phải. Nhìn nụ cười hiền của mẹ đẩy ẩn ý thế cơ. Á, không lẽ mẹ biết chuyện của nó và Rain rồi?
-Này…
-???
-Đang suy nghĩ gì thế?
-Không. Đâu có gì.
-Đừng có suy nghĩ nhiều. Không tốt cho cái đầu đang bị thương này đâu. – Rain ấn nhẹ vào vết thương, dịu dàng nói.
-Blè, biết rồi!
-Ừm, tốt.
Rain nở nụ cười dịu dàng, bât giác nó đỏ mặt. Mới hai ngày thôi mà, tự dưng có cảm giác như xa cách lâu lắm ý. Liếc mắt nhìn Rain đang ngáp dài, nó mỉm cười, trong lòng dâng lên chút gì đó vui vui. May là nó đã tỉnh lại. Giang tay ôm lấy Rain, nó dụi đầu vào lòng cậu, lắng nghe tiếng tim đập, cảm nhận hơi ấm của Rain. Rain cũng đáp trả, siết nhẹ vòng tay rộng, để nó không thấy đau. Ngước đôi mắt trong lên nhìn, nó thỏ thẻ câu tiếng anh quen thuộc,
-Ai lớp diu. – Wind chu mỏ ở từ “diu”, điều đó làm nó trông thật đáng yêu. Rain nhất thời không kiềm chế được, chớp thời cơ hôn lên đôi môi ấy. Ban đầu cậu chỉ định hôn nhẹ thôi, nhưng không ngờ, lại mất luôn lý trí, hôn thật sâu. Nụ hôn như để lấp đầy nỗi nhớ trong hai ngày. Buông nó ra rồi, cậu vẫn còn tiếc nuối, lại chạm nhẹ môi mình lên môi nó, rồi mới chịu thôi. Wind nhăn mặt. – Sao lại…
-Tại vì mày chu mỏ, tao cứ tưởng mày muốn hôn.
-Biến thái. – Wind nói.
-Ừ. Cứ cho là vậy đi. – Rain nhún vai. – Biến thái mà cũng có người đâm đầu vào yêu đó thôi.
-Hừ, ai thèm yêu mày.
-Chứ đứa nào vừa nói “ai lớp diu”. – Rain nhại lại lời nói của nó. Wind tức, nhưng không nói gì được. Mà thôi, không cãi, hôm nay làm người yêu ngoan ngoãn vậy. Coi như là để đền bù cho hai ngày Rain chờ đợi nó tỉnh đi. Lại dụi đầu vào lòng Rain, nó thiếp đi lúc nào không hay. Đặt nó nằm trên giường, rồi Rain dắp chăn cho nó, bỗng dưng điện thoại trong túi rung lên. Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cậu bước ra bên ngoài nghe điện thoại.
-Alô. Là cô?
***
Quán bar Blue Sky…
Tiếng nhạc ầm ĩ, đinh tai nhức óc. Trên sân khấu, anh chàng DJ hết mình hòa vào điệu nhạc sôi động. Phía dưới, những cậu bé, cô bé ăn mặc sành điệu, trông rất người lớn, không ai biết rằng họ vẫn đang học cấp 2, cấp 3. Quầy rượu, một vài người đang ngồi nhìn, nhâm nhi ly rượu trên tay, đôi mắt mông lung, có lẽ họ đến đây để cố loại khỏi đầu mình những chuyện không vui.
Tại một chỗ bàn V.I.P trên lầu 2...
-Em đẹp quá!
-Sao lại ngồi đây một mình vậy?
-Có cần bọn anh đến ngồi chung không?
Một cô gái xinh đẹp bị vây quanh bởi một đám con trai, cô nở một nụ cười khinh bỉ, bỏ ngoài tai những lời gạ gẫm của bọn họ. Trong chiếc đầm ôm sexy màu đen, hở lưng, cô gái trong thật quyến rũ, những đường cong được tôn lên, khiến người đối diện không thể không nhìn. Ly rượu trên tay đã lưng chừng, những giọt nước lầm tấm bên thành ly, cô vẫn đang chờ đợi một người. Mất kiên nhẫn, cô đứng dậy, từ phía trên lầu nhìn xuống, cô nhận ra bóng người quen thuộc đang chen chúc tìm kiếm ai đó, đôi mày cau lại. Cô gái mỉm cười.
-Em gái, sao em kiêu thế? Đến đây với bọn anh nào!
Những gã háo sắc lúc nãy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bạo dạn đến gần, vuốt nhẹ lên cánh tay trắng mịn. Cô gái ngay lập tức hất ra, và bị một tên nắm chặt cổ tay, kéo đi.
-Khốn kiếp! Chảnh vừa thôi chứ! Đừng thấy bọn này hiến mà làm tới.
Vừa lúc đó, một cánh tay khác kéo cô lại.
-Cái gì?!
-Buông ra! – Chàng trai với chiếc áo sơmi trắng, trừng mắt nói, tên háo sắc rùng mình, sợ hãi rụt tay lại.
-Gì chứ, thì ra có người yêu rồi. Đi!
Nói đoạn, cả đám bỏ chạy, buông một câu chữi thề. Lúc này, cô gái nhìn chàng trai, cười thích thú.
-Anh đến rồi.
-…
Chàng trai lập tức buông cánh tay của cô gái ra, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Dù có đôi chút thất vọng, nhưng không sao, cô đã quá quen với việc bị anh từ chối rồi. Ngồi xuống chiếc ghế êm ái, bên cạnh anh, cô ngọt ngào.
-Anh uống tí nhé?
-Không. Tôi muốn nghe cô nói. – Ly rượu chưa kịp đưa lên miệng đã bị chàng trai đẩy ra, anh nói bằng giọng lạnh lùng, ánh mắt kiên định như cho thấy, anh đến đây chỉ để nghe cô nói cho xong rồi đi thôi. Cô gái bật cười.
-Haha, thật đúng là, lần nào anh cũng làm em cụt hứng hết. Được rồi. – Đặt ly rượu trở lại bàn, cô gái bắt chéo chân, ghé sát tai chàng trai, thì thầm – Em có một chuyện rất hay muốn nói cho anh nghe. Hãy lắng nghe cho kĩ nhé!
Cô gái đó là Kiều Như và chàng trai kia, không ai khác, chính là Rain. Cú điện thoại vừa rồi là do Kiều Như chủ động gọi đến. Cô ta nói rằng chính Thái My đã sắp đặt lên vụ tai nạn, chủ yếu muốn đe dọa Rain. Ông Shen không còn sống được bao lâu, cho nên, Thái My muốn “kéo” Rain về càng sớm càng tốt, để việc đính hôn trong ba tháng phải hoàn thành. Sau đó, cả tập đoàn sẽ về tay Vĩ và đương nhiên, khi con trai có quyền, thì chắc chắn bà ta cũng có quyền. Tuy nhiên, bởi vì Rain không ưa người đàn bà đó, lại thêm cậu không muốn rời xa Wind, nên mọi việc có hơi khó khăn.
-Thì ra đúng là mấy người dựng lên vụ tai nạn đó thật. Bà ta định dùng cách ngu ngốc đó để ép tôi chia tay ư?
-Em cũng biết anh không phải là người yếu đuối như vậy. Cho dù có làm thế nào đi nữa, anh cũng không buông con bé ấy ra, đúng không? – Kiều Như nhún vai – Nhưng làm sao đây, em thì chỉ dám khiến nó bị tàn tật một chút thôi, còn mẹ anh, em dám cá là giết người bà ấy cũng không ngán đâu. Chiếc xe đó lẽ ra phải đụng chết người theo đúng mệnh lệnh đấy. Lần này con bé ấy gặp may thôi, còn những lần sau thì sao? Em không nghĩ anh có thể bảo vệ được nó mãi đâu,à, trừ khi như em nói: 24/24.
-Khốn kiếp! Đính hôn thì được thôi, nhưng tại sao tôi phải đính hôn với cô và còn phải ở nơi mà họ sắp đặt chứ?
-Ây da, anh làm em hơi đau lòng đấy! – Kiều Như cười – Thật ra thì, có một vài chuyện bí mật em biết về Thái My, cho nên, nếu không phải em, thì không ai được cả. Còn cái chuyện sống ở đâu ấy, nó nằm trong thỏa thuận với ông Shen. Lão già đó lúc nào cũng nghĩ ra mấy cái trò tai quái. Nếu anh và anh trai đã đính hôn mà không sống chung cũng không được.
-…
Rain im lặng. Nếu nói như Kiều Như thì, Thái My sẽ bất chấp thủ đoạn để có thể hoàn thành mục đích. Và cậu, đương nhiên sẽ không thể ngăn cản được gì. Một thằng học sinh cấp 3, có cái gì trong tay mà đấu lại được với một kẻ có quyền lực như vậy chứ? Giả dụ lần này cậu có bảo vệ được Wind, thì lần sau, lần sau nữa, chắc gì cậu cũng bảo vệ được. Huống hồ, bà ta toàn nhằm vào lúc Rain sơ suất mà tấn công. Không khéo chính cậu sẽ đưa Wind đến với cái chết mất. Rain vò đầu, bứt tai, cậu không biết nên làm thế nào mới đúng. Chẳng lẽ lại phải theo bà ta thật?
-Thật ra…em có một cách này rất hay. – Kiều Như cười ẩn ý – Nhưng quan trọng là, anh có muốn hợp tác hay không?
-…
Thấy mình đã thu hút được sự chú ý của Rain, Kiều Như cười thầm trong bụng. Cô tiếp tục nói.
-Anh cũng biết gia đình em cũng rất có thế lực đúng không?
-…
-Em sẽ giúp anh! – Kiều Như tuyên bố, nhìn thẳng vào mắt Rain – Với một điều kiện, anh…phải đính hôn với em. Em sẽ giúp anh có một chỗ đứng trong tập đoàn của ba, lúc đó, anh cũng sẽ nắm trong tay quyền lực, địa vị, muốn đấu lại Thái My không khó chút nào. Anh yên tâm, so với Kasel, Villy chỉ thua có một tẹo thôi.
Ngừng một chút, Kiều Như nói tiếp.
-Bằng cách đó, Thái My chắc chắn sẽ phải nhường nhịn anh. Và người con gái anh yêu cũng sẽ an toàn. Chẳng phải anh rất yêu con bé ấy sao? Em không nghĩ, anh muốn nó gặp nguy hiểm mãi như thế. Chỉ khi có tiền trong tay, tương lai của anh, và cả của nó mới được đảm bảo. – Liếc nhìn Rain, Kiều Như cười gian, thì thầm – Chẳng phải, anh ghét bà ta lắm sao? Thái My khinh thường anh, cho dù không thể chối bỏ việc anh là con của bà ta. Trong mắt người đàn bà đó, anh chẳng khác nào một đứa con hoang, một thứ nhơ nhuốc. Bà ta chưa bao giờ muốn anh tồn tại. Và giờ bà ta lại coi anh như một công cụ để lợi dụng, thậm chí còn hại người anh yêu. Anh không tức sao?
-…
-Anh thực sự chưa bao giờ muốn trả thù ư? - Kiều Như dụ dỗ - Theo em, chứng minh cho bà ta thấy, anh đáng được sinh ra, được ton tại, anh không hề bẩn thỉu...
-Chẳng phải cô cùng phe với bà ta sao? - Im lặng hồi lâu, Rain lên tiếng.
-Đó là vì em nghĩ bà ấy có thể giúp em có được anh nhanh chóng. Nhưng em đã nhầm.
-Vậy cô nghĩ với cách này cô sẽ có được tôi?
-Đáng để thử lắm chứ.
-Cô thừa biết tôi sẽ không bao giờ rời xa người đó, đến với cô mà.
-Anh à, sao anh không nghĩ thế này. - Kiều Như phân tích - Hãy xem đây là một bài kiểm tra tình cảm đi. Rời xa nó, đến bên em, để xem tình cảm của nó dành cho anh thế nào. Anh không muốn biết sao?
-...
Kiểm tra tình cảm? Chưa bao giờ Rain nghĩ đến chuyện đó. Tình cảm của cả hai không phải đang bền chặt lắm sao? Cần gì kiểm tra chứ.
-Anh sợ?
-...
Tại sao cậu lại sợ? Wind chỉ yêu một mình cậu thôi mà. Còn ai có thể xen vào giữa 2 người đâu. Không phải sợ mà là cậu tin tưởng nó. Là tin tưởng mà. Andy ư? Không thể đâu. Nhưng tại sao đôi lúc ánh mắt của Wind lại lơ đễnh? Lúc đó nó đang nghĩ gì? Về ai? Lỡ...Wind chưa thực sự trao hết tình cảm cho cậu thì sao?
-Được rồi. Anh cứ suy nghĩ đi. Em ra nhảy đây.
-Khoan đã. Tôi...muốn thỏa thuận. - Rain níu tay Kiều Như.
Kiều Như mỉm cười, con mồi đã sập bẫy.
-Ok...!
…
“…Bảo vệ nó, hoặc là 24/24, còn không, đừng trách em độc ác!...”
…
Vị bác sĩ với chiếc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng cấp cứu cùng những y tá khác. Nét mặt họ mệt mỏi, thấm đẫm mồ hôi. Vừa nhìn thấy họ bước ra, Rain ngay lập tức chạy đến, lo lắng hỏi.
-Cô ấy…sao rồi bác sĩ?
Y tá nhìn nhau, e ngại. Không gian xung quanh bỗng yên tĩnh lạ. Nhận thấy có điều gì không ổn, người chồng đỡ vợ, hai người từ từ tiến lại gần, khuôn mặt khắc khoải chờ đợi câu trả lời, những nếp nhăn trên trán dày thêm, tim đập liên hồi. Vị bác sĩ không cao lắm, da ngăm, khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu, chầm chậm gỡ nón ra, nắm chặt ở tay. Ông nhìn gia đình bệnh nhân, nhìn cặp vợ chồng, nhìn hai cậu anh trai, và nhìn cả cậu bạn trai nữa, ông cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng với họ, dù thế nào đi nữa, đón nhận câu nói đó từ ông lại là một việc rất đau đớn.
-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng…hết sức…!
Cố gắng hết sức ư? Nói vậy lẽ nào…
-Không…không…không thể nào đâu!!! Không…!!! Con gái ơi!!! Con gái của tôi…Huhu…
Người mẹ đau khổ khuỵu xuống, người cha cũng nước mắt tuôn trào, ôm ghì lấy vợ, khóc không thành tiếng. Hai cậu anh trai, người không đứng vững, ngồi phịch xuống đất, người quay mặt đi, cố ngăn không cho nước mắt rơi. Chưa có ai từng nghĩ rằng, rồi đứa con gái, đứa em gái này sẽ ra đi trước. Có ai mà ngờ đâu chứ? Phải nói đến chàng trai kia. Đôi mắt vẫn nhìn mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe được. Cậu lay lay vai bác sĩ.
-Bác sĩ, ông…ông đừng đùa. Không vui chút nào đâu. Làm sao mà cô ấy…cô ấy có thể…
-Cậu bình tĩnh đi! – Bác sĩ giữ chặt hai cánh tay rắn chắc của Rain, nhìn thẳng vào mắt cậu. Sự thật là sự thật, ông không thể đùa với những chuyện thế này được. – Cô ấy nằm bên trong. Nếu không tin cậu có thể tự mình xác thực. Tôi xin lỗi vì đã không cứu được cô ấy. Xin lỗi cậu!
Cúi đầu tạ tội, bác sĩ gỡ cánh tay của Rain ra, lướt đi qua cậu, qua gia đình của cô gái. Rain bàng hoàng, vội vàng chạy vào trong, cậu muốn tìm kiếm một cái gì đó…là một chút hi vọng chăng? Chắc chắn, chắc chắn bước vào trong căn phòng đó, cậu sẽ thấy người con gái đó, với mái tóc xõa dài, nở nụ cười rạng rỡ, tinh nghịch, trêu cậu.
“Đồ ngốc, bị lừa rồi!”
Nhưng không, sự thật là sự thật, sự thật này quá đỗi bàng hoàng, quá đau đớn. Trước mặt cậu, là chiếc giường màu trắng, trên chiếc giường ấy có một cô gái, từ trên xuống dưới được che phủ bởi lớp khăn trắng. Bước đến gần, cậu run run kéo chiếc khăn ra. Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là mái tóc xõa dài đó, đôi môi đó, nhưng không còn tươi tắn như trước. Cô gái ấy, không hề cười. Và chắc có lẽ, mãi mãi, mãi mãi cô cũng sẽ không cười nữa. Khẽ vuốt má cô, cậu đau đớn nhìn làn da trắng bệch, cơ thể cô lạnh lẽo, không còn chút gì gọi là “sức sống” cả.
-Đừng đùa nữa. – Rain nghẹn ngào – Trò này không vui chút nào đâu.
-…
-Chúng ta đổi trò đi. Tao không muốn chơi trò này nữa đâu. – Rain tiếp tục nói, có giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Cậu cúi mặt xuống, thì thào. – Làm ơn….Tỉnh dậy đi mà….Làm ơn…
Không gian lạnh lẽo, tái tê lòng người…
-Đừng chết…Làm ơn hãy mở mắt ra đi...A…hơ…
Giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc và nhìn quanh, thì ra chỉ là giấc mơ. Một cơn ác mộng. Lưng áo ướt đẫm, mặt đầy mồ hôi, Rain xoa hai bên thái dương, khẽ lắc đầu. Đưa mắt nhìn Wind đang ngủ say trên chiếc giường trắng, hơi thở đều đều, lồng ngực nhịp nhàng lên xuống bên trong chiếc chăn trắng tinh, Rain thở phào nhẹ nhõm. Phải rồi, người con gái cậu yêu thương vẫn còn ở đây cơ mà, cô ấy chẳng đi đâu cả. Khẽ đưa tay, cậu vén vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt Wind, lướt qua phần băng trên đầu, vuốt nhẹ da mặt mịn màng, rồi tiến dần xuống đôi môi hơi nhợt nhạt. Rain nhớ đôi môi hồng hồng trước kia, mềm mại và ngọt ngào. Hôn lên đôi môi ấy như nếm một cây kẹo bông vậy. Lại ngồi xuống bên cạnh Wind, cậu nhẹ nhàng cầm tay nó lên, nắm chặt.
Đã 2 ngày rồi, mà nó vẫn chưa tỉnh. Ai cũng lo lắng, bồn chồn. Vy sau khi biết chuyện đã bỏ ngay cuộc hẹn với Hoàng mà cùng chạy tới. Ba thì đòi chầu chực ở bệnh viện đợi nó tỉnh, nếu không có mẹ và hai anh can ngăn, thì chắc ba cũng chẳng chịu đi làm. Hai ngày nay tuy bận rộn, nhưng ai cũng dành chút ít thời gian rãnh mà đến xem tình hình của Wind thế nào. Cũng may là dù mất máu khá nhiều nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Khi máu của Wind thấm đẩm chiếc áo thun, đôi mắt nhắm nghiền, toàn cơ thể hoàn toàn bất động, khoảnh khắc đó, đầu óc Rain trống rỗng, thực sự là cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gọi tên nó, liên tục, chỉ với chút ảo vọng rằng nó sẽ nghe thấy và tỉnh dậy. Cứ nghĩ đến việc phải mất đi người con gái mình yêu thương, cậu lại thấy sợ, rất sợ, rất đau, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.
Rain đã ngủ suốt đêm bên giường bệnh, chiếc áo thun ngày hôm qua vẫn chưa kịp thay. Hôm nay đã là chủ nhật rồi, nên cậu sẽ ở lại đây cả ngày, chờ đợi đôi mắt đó mở ra. Chưa bao giờ sự chờ đợi lại dày vò, làm cậu phải đau đớn, trằn trọc như thế này. Trong đầu lúc nào cũng âm vang câu hỏi “Lỡ Wind không tỉnh dậy nữa thì sao?”
Bỗng có cơn gió thoảng nhẹ, phảng phất mùi hương ngọt ngào trong không khí. Chiếc lá khẽ rơi xuống, theo cơn gió phiêu du, lìa xa cành cây khẳng khiu. Cho dù cây có cố gắng níu kéo, thì lá vẫn cứ ra đi, ra đi cùng với gió, bỏ lại cây một mình. Chú chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ nghiêng đầu, chớp mắt nhìn cô gái với bộ quần áo pijama dài tay màu xanh nhạt và tự hỏi, cô định ngủ nướng đến bao giờ đây, sáng rồi đấy!
-Chíp…chíp…
Chú chim quyết định dùng tiếng hót của mình để đánh thức Wind. Tiếng hót tuy không hay, không lảnh lót như chim sơn ca, họa mi hay chích chòe nhưng lại có hiệu quả.
-Hmm…
Đang suy nghĩ miên man, Rain chợt giật mình vì âm thanh đó. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt hơi nhăn nhó, mắt đang từ từ hé mở của Wind, Rain nhất thời bất động không biết nên làm thế nào. Mãi đến khi cô nàng ngái ngủ kia ngồi dậy một cách chậm rãi vì toàn thân bị đau nhức, thốt ra một câu hỏi với giọng mệt mỏi, Rain mới sực tỉnh.
-Đây là đâu?
-…
-Aww...đau. – Đưa tay ôm đầu, Wind xuýt xoa khe khẽ. Chợt nhìn lại cánh tay phải của mình, nó phát hiện cánh tay đã được băng lại, giờ nó mới thấy nhức. Nói đúng hơn là, toàn thân đau nhức, giống như vừa mới vật lộn xong vậy. Phải rồi, nó bị đụng xe mà. Cảm thấy cánh tay trái vướng vướng, nó quay sang nhìn, hàng loạt câu hỏi làm người ta thấy chóng mặt. – Rain? Sao mày lại ở đây? Còn tao làm gì ở đây? Đừng nói với tao là mày lên thiên đường cùng tao nha? Ủa mà đây là thiên đường hay…ơ?
Chưa kịp nói hết câu, cả thân hình nhỏ bé của nó đã bị Rain ôm chầm lấy. Cái cảm giác ấm áp này, dường như lâu lắm rồi nó mới được cảm nhận. Ấm quá! Wind cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm đó bằng vòng tay siết chặt.
-Mày tỉnh rồi. – Rain thì thầm, giọng nói tuy nhỏ nhưng không giấu được niềm vui.
-Ừ, tao tỉnh rồi đây. – Nó nhắc lại như một lời khẳng định.
Nghe tin nó đã tỉnh, ba mẹ, hai anh, ngay cả Vy cũng cùng Hoàng tức tốc chạy vào bệnh viện. Thực tình mà nói, tất cả mọi người không nên đến cùng một lúc như vậy, bởi vì…căn phòng yên tĩnh lúc trước giờ ồn ào, náo nhiệt chẳng khác nào cái chợ. Vừa tỉnh dậy không được bao lâu là nó với hai ông anh lại cãi nhau chí chóe, cộng thêm phần giảng đạo cực kỳ đáng sợ của Vy nữa. Phù, nó ước gì mình chưa tỉnh lại (đùa thôi). Liếc nhìn sang ba mẹ, nó mỉm cười. Trông nét mặt của hai đấng sinh thành nhẹ nhõm, trút được tảng đá to trong lòng mà nó cũng yên tâm. Lần này, nó đã khiến mọi người lo lắng quá rồi. Nó đúng là tệ mà.
-Xin lỗi, con…đã khiến mọi người lo lắng như vậy… - Nó cùi đầu. Không khí ồn ào ban nãy bỗng lắng xuống. Có cái gỗ nhẹ vào đầu Wind. Nó ngước lên, mẹ đang nở nụ cười hiền hậu.
-Con gái ngốc, nói vớ vẩn. Con là con của ba mẹ, con gặp chuyện, ba mẹ không lo lắng được sao?
-Mẹ nói đúng đó nhóc con. – Anh hai xoa đầu, làm tóc nó rối tung lên – Người trong nhà không lo cho nhau thì lo cho ai! Huống hồ, anh sợ không có mày, sẽ chẳng có cái mỏ nhọn nào cãi nhau với anh hết. Buồn lắm!
-Blè… - Nó lè lưỡi.
-Mày biết hối hận vì đã làm mọi người lo, thì mai mốt phải cẩn thận, ngó trước ngó sau. – Vy thở dài – Không biết kiếp trước mày làm gì ác, mà kiếp này gặp nạn nhiều quá! Rain bên cạnh mày 24/24 vậy mà mày cũng…Mà thôi, tỉnh lại là mừng rồi. Lần sau nhớ cẩn thận đấy!
Nó gật đầu, tự nhiên sống mũi cay cay. Hóa ra, có rất nhiều người quan tâm nó như vậy. Wind biết, mình hạnh phúc hơn vô số người khác nhiều.
-Dẹp, dẹp ngay cái không khí ủy mị này đi. Đang vui mà. – Anh ba lên tiếng phá tan không gian mà anh cho là “ủy mị”. Anh ba lấy từ trong cái túi to ra một cái hộp đựng thức ăn, mở nắp ra là mùi cháo thơm phức. Nhìn nó đang thèm rỏ dãi, anh ba cười gian – Anh làm đó cưng, muốn ăn không?
Nó gật đầu lia lịa.
-Cháo đặc biệt, nên mắc tiền lắm! Trả tiền đi rồi ăn.
-Anh này!
-Không có tiền, không có tiền, không có tiền là không có ăn! – Anh ba nhại lại điệu nhạc vui tai của những chiếc xe bán kem làm mọi người trong phòng bật cười. Căn phòng lại rộn rã như lúc đầu. Đang cười nói, tự nhiên Wind thấy chóng mặt, nó đưa tay ôm đầu, cảnh vật xung quanh trở nên mờ mờ.
-Sao vậy? – Mẹ nó lo lắng hỏi.
-Dạ…không. Chỉ là…a… - Nó ôm đầu, khó nhọc nói, mồ hôi rịn ra trên trán. – Con hơi chóng mặt. Mọi thứ…nhìn mờ mờ…
-Sao lại…?
-Để con gọi bác sĩ. – Anh ba đứng dậy, chạy vội ra ngoài. Vừa lúc thấy Rain đang gọi điện thông báo tình hình cho ba mẹ nuôi, anh nói luôn với Rain – Con Wind nó bị chóng mặt, anh không biết nó bị gì nữa.
-Chóng mặt? – Rain hỏi lại.
-Ừ, nó nói nhìn mọi thứ mờ mờ. – Anh bổ sung – Mà thôi, anh đi tìm bác sĩ đây.
Sau đó, kết quả chuẩn đoán là nó bị chấn thương nhẹ ở đầu. Phù, chỉ là chấn thương nhẹ thôi, nhưng mà nó vẫn phải cẩn thận. Bác sĩ dặn phải uống thuốc đầy đủ theo chỉ dẫn, như vậy mới mau hết, và nó cũng phải ở lại bệnh viện đúng 1 tuần để theo dõi. Haizzz, vậy thì xin nghỉ học hơi bị lâu rồi, may là vừa thi giữa kỳ xong. Lại một lần nữa, nó làm mọi người lo lắng rồi. Thiệt là…
Tối, mọi người về hết, chỉ còn nó với Rain. Cậu được giao cho trách nhiệm phải bảo vệ nó, chăm sóc nó. Không hiểu sao, Wind có cảm giác, hình như mẹ cố tình để nó và Rain ở riêng thì phải. Nhìn nụ cười hiền của mẹ đẩy ẩn ý thế cơ. Á, không lẽ mẹ biết chuyện của nó và Rain rồi?
-Này…
-???
-Đang suy nghĩ gì thế?
-Không. Đâu có gì.
-Đừng có suy nghĩ nhiều. Không tốt cho cái đầu đang bị thương này đâu. – Rain ấn nhẹ vào vết thương, dịu dàng nói.
-Blè, biết rồi!
-Ừm, tốt.
Rain nở nụ cười dịu dàng, bât giác nó đỏ mặt. Mới hai ngày thôi mà, tự dưng có cảm giác như xa cách lâu lắm ý. Liếc mắt nhìn Rain đang ngáp dài, nó mỉm cười, trong lòng dâng lên chút gì đó vui vui. May là nó đã tỉnh lại. Giang tay ôm lấy Rain, nó dụi đầu vào lòng cậu, lắng nghe tiếng tim đập, cảm nhận hơi ấm của Rain. Rain cũng đáp trả, siết nhẹ vòng tay rộng, để nó không thấy đau. Ngước đôi mắt trong lên nhìn, nó thỏ thẻ câu tiếng anh quen thuộc,
-Ai lớp diu. – Wind chu mỏ ở từ “diu”, điều đó làm nó trông thật đáng yêu. Rain nhất thời không kiềm chế được, chớp thời cơ hôn lên đôi môi ấy. Ban đầu cậu chỉ định hôn nhẹ thôi, nhưng không ngờ, lại mất luôn lý trí, hôn thật sâu. Nụ hôn như để lấp đầy nỗi nhớ trong hai ngày. Buông nó ra rồi, cậu vẫn còn tiếc nuối, lại chạm nhẹ môi mình lên môi nó, rồi mới chịu thôi. Wind nhăn mặt. – Sao lại…
-Tại vì mày chu mỏ, tao cứ tưởng mày muốn hôn.
-Biến thái. – Wind nói.
-Ừ. Cứ cho là vậy đi. – Rain nhún vai. – Biến thái mà cũng có người đâm đầu vào yêu đó thôi.
-Hừ, ai thèm yêu mày.
-Chứ đứa nào vừa nói “ai lớp diu”. – Rain nhại lại lời nói của nó. Wind tức, nhưng không nói gì được. Mà thôi, không cãi, hôm nay làm người yêu ngoan ngoãn vậy. Coi như là để đền bù cho hai ngày Rain chờ đợi nó tỉnh đi. Lại dụi đầu vào lòng Rain, nó thiếp đi lúc nào không hay. Đặt nó nằm trên giường, rồi Rain dắp chăn cho nó, bỗng dưng điện thoại trong túi rung lên. Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cậu bước ra bên ngoài nghe điện thoại.
-Alô. Là cô?
***
Quán bar Blue Sky…
Tiếng nhạc ầm ĩ, đinh tai nhức óc. Trên sân khấu, anh chàng DJ hết mình hòa vào điệu nhạc sôi động. Phía dưới, những cậu bé, cô bé ăn mặc sành điệu, trông rất người lớn, không ai biết rằng họ vẫn đang học cấp 2, cấp 3. Quầy rượu, một vài người đang ngồi nhìn, nhâm nhi ly rượu trên tay, đôi mắt mông lung, có lẽ họ đến đây để cố loại khỏi đầu mình những chuyện không vui.
Tại một chỗ bàn V.I.P trên lầu 2...
-Em đẹp quá!
-Sao lại ngồi đây một mình vậy?
-Có cần bọn anh đến ngồi chung không?
Một cô gái xinh đẹp bị vây quanh bởi một đám con trai, cô nở một nụ cười khinh bỉ, bỏ ngoài tai những lời gạ gẫm của bọn họ. Trong chiếc đầm ôm sexy màu đen, hở lưng, cô gái trong thật quyến rũ, những đường cong được tôn lên, khiến người đối diện không thể không nhìn. Ly rượu trên tay đã lưng chừng, những giọt nước lầm tấm bên thành ly, cô vẫn đang chờ đợi một người. Mất kiên nhẫn, cô đứng dậy, từ phía trên lầu nhìn xuống, cô nhận ra bóng người quen thuộc đang chen chúc tìm kiếm ai đó, đôi mày cau lại. Cô gái mỉm cười.
-Em gái, sao em kiêu thế? Đến đây với bọn anh nào!
Những gã háo sắc lúc nãy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bạo dạn đến gần, vuốt nhẹ lên cánh tay trắng mịn. Cô gái ngay lập tức hất ra, và bị một tên nắm chặt cổ tay, kéo đi.
-Khốn kiếp! Chảnh vừa thôi chứ! Đừng thấy bọn này hiến mà làm tới.
Vừa lúc đó, một cánh tay khác kéo cô lại.
-Cái gì?!
-Buông ra! – Chàng trai với chiếc áo sơmi trắng, trừng mắt nói, tên háo sắc rùng mình, sợ hãi rụt tay lại.
-Gì chứ, thì ra có người yêu rồi. Đi!
Nói đoạn, cả đám bỏ chạy, buông một câu chữi thề. Lúc này, cô gái nhìn chàng trai, cười thích thú.
-Anh đến rồi.
-…
Chàng trai lập tức buông cánh tay của cô gái ra, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Dù có đôi chút thất vọng, nhưng không sao, cô đã quá quen với việc bị anh từ chối rồi. Ngồi xuống chiếc ghế êm ái, bên cạnh anh, cô ngọt ngào.
-Anh uống tí nhé?
-Không. Tôi muốn nghe cô nói. – Ly rượu chưa kịp đưa lên miệng đã bị chàng trai đẩy ra, anh nói bằng giọng lạnh lùng, ánh mắt kiên định như cho thấy, anh đến đây chỉ để nghe cô nói cho xong rồi đi thôi. Cô gái bật cười.
-Haha, thật đúng là, lần nào anh cũng làm em cụt hứng hết. Được rồi. – Đặt ly rượu trở lại bàn, cô gái bắt chéo chân, ghé sát tai chàng trai, thì thầm – Em có một chuyện rất hay muốn nói cho anh nghe. Hãy lắng nghe cho kĩ nhé!
Cô gái đó là Kiều Như và chàng trai kia, không ai khác, chính là Rain. Cú điện thoại vừa rồi là do Kiều Như chủ động gọi đến. Cô ta nói rằng chính Thái My đã sắp đặt lên vụ tai nạn, chủ yếu muốn đe dọa Rain. Ông Shen không còn sống được bao lâu, cho nên, Thái My muốn “kéo” Rain về càng sớm càng tốt, để việc đính hôn trong ba tháng phải hoàn thành. Sau đó, cả tập đoàn sẽ về tay Vĩ và đương nhiên, khi con trai có quyền, thì chắc chắn bà ta cũng có quyền. Tuy nhiên, bởi vì Rain không ưa người đàn bà đó, lại thêm cậu không muốn rời xa Wind, nên mọi việc có hơi khó khăn.
-Thì ra đúng là mấy người dựng lên vụ tai nạn đó thật. Bà ta định dùng cách ngu ngốc đó để ép tôi chia tay ư?
-Em cũng biết anh không phải là người yếu đuối như vậy. Cho dù có làm thế nào đi nữa, anh cũng không buông con bé ấy ra, đúng không? – Kiều Như nhún vai – Nhưng làm sao đây, em thì chỉ dám khiến nó bị tàn tật một chút thôi, còn mẹ anh, em dám cá là giết người bà ấy cũng không ngán đâu. Chiếc xe đó lẽ ra phải đụng chết người theo đúng mệnh lệnh đấy. Lần này con bé ấy gặp may thôi, còn những lần sau thì sao? Em không nghĩ anh có thể bảo vệ được nó mãi đâu,à, trừ khi như em nói: 24/24.
-Khốn kiếp! Đính hôn thì được thôi, nhưng tại sao tôi phải đính hôn với cô và còn phải ở nơi mà họ sắp đặt chứ?
-Ây da, anh làm em hơi đau lòng đấy! – Kiều Như cười – Thật ra thì, có một vài chuyện bí mật em biết về Thái My, cho nên, nếu không phải em, thì không ai được cả. Còn cái chuyện sống ở đâu ấy, nó nằm trong thỏa thuận với ông Shen. Lão già đó lúc nào cũng nghĩ ra mấy cái trò tai quái. Nếu anh và anh trai đã đính hôn mà không sống chung cũng không được.
-…
Rain im lặng. Nếu nói như Kiều Như thì, Thái My sẽ bất chấp thủ đoạn để có thể hoàn thành mục đích. Và cậu, đương nhiên sẽ không thể ngăn cản được gì. Một thằng học sinh cấp 3, có cái gì trong tay mà đấu lại được với một kẻ có quyền lực như vậy chứ? Giả dụ lần này cậu có bảo vệ được Wind, thì lần sau, lần sau nữa, chắc gì cậu cũng bảo vệ được. Huống hồ, bà ta toàn nhằm vào lúc Rain sơ suất mà tấn công. Không khéo chính cậu sẽ đưa Wind đến với cái chết mất. Rain vò đầu, bứt tai, cậu không biết nên làm thế nào mới đúng. Chẳng lẽ lại phải theo bà ta thật?
-Thật ra…em có một cách này rất hay. – Kiều Như cười ẩn ý – Nhưng quan trọng là, anh có muốn hợp tác hay không?
-…
Thấy mình đã thu hút được sự chú ý của Rain, Kiều Như cười thầm trong bụng. Cô tiếp tục nói.
-Anh cũng biết gia đình em cũng rất có thế lực đúng không?
-…
-Em sẽ giúp anh! – Kiều Như tuyên bố, nhìn thẳng vào mắt Rain – Với một điều kiện, anh…phải đính hôn với em. Em sẽ giúp anh có một chỗ đứng trong tập đoàn của ba, lúc đó, anh cũng sẽ nắm trong tay quyền lực, địa vị, muốn đấu lại Thái My không khó chút nào. Anh yên tâm, so với Kasel, Villy chỉ thua có một tẹo thôi.
Ngừng một chút, Kiều Như nói tiếp.
-Bằng cách đó, Thái My chắc chắn sẽ phải nhường nhịn anh. Và người con gái anh yêu cũng sẽ an toàn. Chẳng phải anh rất yêu con bé ấy sao? Em không nghĩ, anh muốn nó gặp nguy hiểm mãi như thế. Chỉ khi có tiền trong tay, tương lai của anh, và cả của nó mới được đảm bảo. – Liếc nhìn Rain, Kiều Như cười gian, thì thầm – Chẳng phải, anh ghét bà ta lắm sao? Thái My khinh thường anh, cho dù không thể chối bỏ việc anh là con của bà ta. Trong mắt người đàn bà đó, anh chẳng khác nào một đứa con hoang, một thứ nhơ nhuốc. Bà ta chưa bao giờ muốn anh tồn tại. Và giờ bà ta lại coi anh như một công cụ để lợi dụng, thậm chí còn hại người anh yêu. Anh không tức sao?
-…
-Anh thực sự chưa bao giờ muốn trả thù ư? - Kiều Như dụ dỗ - Theo em, chứng minh cho bà ta thấy, anh đáng được sinh ra, được ton tại, anh không hề bẩn thỉu...
-Chẳng phải cô cùng phe với bà ta sao? - Im lặng hồi lâu, Rain lên tiếng.
-Đó là vì em nghĩ bà ấy có thể giúp em có được anh nhanh chóng. Nhưng em đã nhầm.
-Vậy cô nghĩ với cách này cô sẽ có được tôi?
-Đáng để thử lắm chứ.
-Cô thừa biết tôi sẽ không bao giờ rời xa người đó, đến với cô mà.
-Anh à, sao anh không nghĩ thế này. - Kiều Như phân tích - Hãy xem đây là một bài kiểm tra tình cảm đi. Rời xa nó, đến bên em, để xem tình cảm của nó dành cho anh thế nào. Anh không muốn biết sao?
-...
Kiểm tra tình cảm? Chưa bao giờ Rain nghĩ đến chuyện đó. Tình cảm của cả hai không phải đang bền chặt lắm sao? Cần gì kiểm tra chứ.
-Anh sợ?
-...
Tại sao cậu lại sợ? Wind chỉ yêu một mình cậu thôi mà. Còn ai có thể xen vào giữa 2 người đâu. Không phải sợ mà là cậu tin tưởng nó. Là tin tưởng mà. Andy ư? Không thể đâu. Nhưng tại sao đôi lúc ánh mắt của Wind lại lơ đễnh? Lúc đó nó đang nghĩ gì? Về ai? Lỡ...Wind chưa thực sự trao hết tình cảm cho cậu thì sao?
-Được rồi. Anh cứ suy nghĩ đi. Em ra nhảy đây.
-Khoan đã. Tôi...muốn thỏa thuận. - Rain níu tay Kiều Như.
Kiều Như mỉm cười, con mồi đã sập bẫy.
-Ok...!
/44
|