-Hmm…
Sau một đêm say bét nhè ở bar, Wind tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau nhức, cả người ê ẩm. Nó khó khăn lắm mới mở được đôi mắt nặng trĩu, và cổ họng thì khô ran.
-Em tỉnh rồi à?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó ngẩng đầu lên nhìn.
-Anh…
-Chào em.
Anh Vĩ với chiếc áo sơmi cùng chiếc quần đen lịch sự đang ngồi bắt chéo chân đọc báo. Tờ báo còn thơm mùi giấy mới, cùng những trang tin tức hấp dẫn trong ngày. Vĩ đứng dậy, đặt tờ báo lên ghế, cầm lấy cốc nước gần đó đưa cho Wind. Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nó.
-Đây, nước của em, uống đi.
-…
Wind ngoan ngoãn đỡ lấy ly nước, uống một hơi, cơn khát được giải tỏa, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lúc này, nó mới bắt đầu để ý đến xung quanh. Căn phòng này không phải là của nó. Nhưng tại sao nó lại ở đây, phòng của anh Vĩ? Bất giác nghĩ đến một điều gì đó, nó nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc và ngay sau đó, cảm giác lo sợ chiếm lấy tâm trí Wind. Trên người nó lúc này không phải là bộ đồ tối qua, chỉ có vỏn vẹn một chiếc áo sơmi to và dài, chiếc áo này chắc là của anh Vĩ.
-Anh…tối qua… - Hai bàn tay vội vàng kéo lấy chiếc chăn dày che người, nó hỏi với giọng run run. – Tối qua…đã có chuyện gì? Tại sao em…
-Tối qua em say khước, lại ôm lấy anh không chịu buông ra, nên anh không còn cách nào khác là đem em sang đây.
-Sau đó…sau đó thì sao? – Wind nuốt ực một cái, hai tay siết chặt. Nó đang lo sợ, lo sợ những gì nó nghe thấy tiếp theo sẽ giống như những gì nó đang tưởng tượng.
Vĩ chăm chú vào đôi mắt long lanh như sắp khóc của Wind, thoáng đau lòng. Anh hơi cau mày, khẽ đưa tay nâng mái tóc dài, trượt nhẹ theo nếp tóc, giọng anh khàn khàn.
-Em…không nhớ gì sao?
-Có chuyện gì…có chuyện gì em phải nhớ ư?
-Ừ, có một chuyện em phải nhớ.
-Đã có chuyện…gì?
-Tuyết, anh…xin lỗi. Tối qua…
Sầm.
Cánh cửa bị bật tung một cách mạnh bạo. Ánh mắt cả hai đều hướng về một người với khuôn mặt hối hả, đầy tức giận. Sát khí tỏa ra, như muốn nuốt chửng người đối diện. Cậu mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Một nam, một nữ ngồi trên giường. Cô gái trên người là một chiếc sơmi trắng mỏng, đang bấu chặt lấy chiếc chăn dày, sắc mặt không ổn tí nào. Còn chàng trai, trên người là một bộ quần áo lịch sự, đôi tay đang lưng chừng giữa không trung. Chỉ có duy nhất một ý nghĩ xuyên qua đầu cậu lúc đó. Rain nghiến răng, dồn hết tức giận lên nắm đấm trong tay, mạnh bạo tấn công Vĩ. Anh không kịp phản ứng, cả người ngã nhào xuống đất, đau điếng.
-KHỐN KIẾP!!! – Rain gầm lên – ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
-… - Vĩ trân đôi mắt không cảm xúc nhìn Rain, khẽ quệt tay lau khóe môi dính máu. – Làm gì là làm gì?
-Tôi hỏi anh đã làm gì với cô ấy? Anh có cái quyền gì làm điều tồi tệ đó với cô ấy?!!!
-Còn cậu, có cái quyền gì mà xen vào chuyện của chúng tôi? – Vĩ bình thản hỏi đáp trả.
-CHẾT TIỆT!!! – Cả người nóng phừng phực, cậu thực sự điên lên rồi. – Tôi phải giết chết anh!!!! Đồ khốn!!!
Rain lại lao vào. Cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì hơn ngoài việc muốn đánh cho người anh trai của mình một trận. Nhìn xem anh ta đã làm gì với người con gái cậu yêu kìa. Chẳng phải cậu đã nói rằng, không được động vào cô ấy sao?
Vĩ cũng không vừa, anh ngay lập tức đánh trả. Họ giằng co, ánh mắt đằng đằng sát khí, xem chừng muốn giết chết nhau thật.
-Dừng lại!
Họ dường như không nghe thấy.
-Tôi nóI…DỪNG LẠI NGAY!!!
Wind hét lớn, hai người con trai lập tức dừng lại, tuy vậy, tay vẫn không chịu buông nhau ra, vẫn ngoan cố nắm lấy cổ áo đối phương, thở hồng hộc.
-Nếu muốn đánh nhau thì đi ra ngoài!
-…
-Không nghe thấy sao? Tôi nói…ĐI RA NGOÀI!!! Tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa. ĐI KHỎI MẮT TÔI NGAY!!!
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn một mình Wind, nó lao như điên vào phòng tắm. Trút bỏ hết mọi thứ trên người, nó vặn vòi nước lên, dùng xà phòng chà thật sạch, thật sạch hết những gì còn vương lại. Làn nước mát chảy trên da thịt, thấm ướt mái tóc dài rủ xuống vai. Xong xuôi, Wind mặc quần áo vào, bước ra, ngồi co người trên giường.
-Mình nên làm gì đây? A..haha…sao mọi chuyện lại…
Wind vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Bây giờ đầu óc nó trống rỗng, không biết nên làm gì nữa. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, quá sức chịu đựng với nó. Tại sao anh Vĩ lại có thể…? Nhưng nó không giận anh, nó không thể giận anh được. Anh Vĩ rất tốt với nó, trước sau gì nó cũng sẽ trở thành vợ tương lai của anh đúng không? Chuyện này, thực chất không có gì phải nghĩ cả. Nhưng tại sao, tại sao trong lòng nó lại khó chịu thế này?
-Híc…
Trong đầu nó chợt xuất hiện hình ảnh của Rain. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, chỉ vừa liếc nhìn nó một cái thôi, từ lúc bước vào phòng. Có phải là cậu không muốn nhìn, có phải là cậu khinh thường nó? Có phải…là Rain ghét nó rồi không? Phải rồi, chắc chắn là bị ghét rồi.
Ước gì, mọi chuyện vừa xảy ra…chỉ là một giấc mơ.
-H…Hức…hức…Hu oaaaaa….oaaaa….aa….
Wind bất chợt òa khóc, nó khóc như một đứa trẻ. Bao tấm tức, đau đớn trong lòng vỡ òa. Cả không gian chỉ còn là hình ảnh nhòe đi trong làn nước mắt.
Trong khi đó, ở bên ngoài…
-Đồ khốn! Chết đi!
-Cậu mới phải chết đấy!
Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng, hai anh em họ lại tiếp tục đánh nhau.
-Khốn kiếp, sao anh có thể làm như thế với cô ấy hả?
Rain tức giận hét lên, cậu đã nghe thấy tiếng khóc, chắc chắn là Wind đang ở trong khóc rất to, chắc chắn Wind đang rất buồn, rất sợ.
-Cậu… - Vĩ dựa vào tường thở dốc, nhíu mày – Còn cậu, cậu lấy cái quyền gì đánh tôi?
-…
-Cậu là người đã đính hôn rồi, nhớ chứ? Cậu chẳng là gì cả. Cho nên đừng có xen vào chuyện của tôi và Tuyết nữa! Lo mà sống tốt hơn với vợ mình đi! – Vĩ quệt máu dính trên khóe môi, nói.
-Anh!
-Sao? Tôi nói có gì sai? Cậu với Tuyết, vốn đã kết thúc từ lâu rồi. – Vĩ cưới khinh khỉnh, nhún vai. – Những tình cảm từ một phía của cậu, chỉ khiến cô ấy thêm rối bời, đau khổ mà thôi. Là một người chồng, tôi cũng có cái ích kỉ của riêng tôi. Nhìn cô ấy phải phân vân giữa mình và một người khác, đương nhiên là tôi rất khó chịu.
-Và anh làm như thế với cô ấy?
-Hừm, chuyện đến mức này, cũng là do lỗi của cậu. – Vĩ thì thầm vào tai Rain – Đừng ngoan cố nữa, hãy rời xa cô ấy đi. Nếu không, chính cậu lại là người làm tổn thương cô ấy đấy!
-…
Rain quay đi, tay đánh mạnh vào tường, vết thương rỉ máu. Còn Vĩ, anh nhếch môi hài lòng.
-Anh làm tốt lắm! – Kiều Như từ đâu bước ra, khen ngợi.
-Cô cũng vậy.
-Cũng nhờ anh thông báo. – Kiều Như giơ chiếc điện thoại lên – Thì tôi mới khiêu khích được anh ấy chạy đến đây.
-…
-Hmm, con người đúng là loài sinh vật đáng sợ, có thể vì người mình yêu mà bất chấp mọi thủ đoạn.
-Cô đừng nói nữa, tự lo phần việc còn lại của mình đi. Tôi mong lần này sẽ là lần sau cùng tôi bắt tay với cô.
Nói rồi, Vĩ bỏ đi, Kiều Như mỉm cười đuổi theo Rain.
Sau chuyến du kịch sa hoa ở Macao, Thái My trở về, bỗng dưng lại cao hứng muốn cùng các con dùng bữa. Cả ngày hôm ấy, không khí trong nhà rộn rã hẳn lên, bởi tiếng cười nói của Kiều Như và Thái My. Vĩ cũng vì mẹ mà góp vào vài câu, mặc dù anh không hiểu lắm về những gì mà họ nói. Wind thì hoàn toàn im lặng, nó cảm thấy sợ ánh mắt của mẹ chồng, nó chỉ dám cười trừ và trả lời khi bị hỏi thôi. Hình như bà có chút gì không hài lòng về nó. Nó đã làm gì sai à? Nhưng điều làm nó chú ý nhất chính là thái độ của Rain đối với mẹ, cũng như của bà ấy đối với cậu. Ánh mắt họ nhìn nhau có vẻ chán ghét, cả cách cư xử cũng rất xa cách, ngoài những câu chào hỏi thông thường ra thì…họ không hé răng bất cứ điều gì.
Wind tự hỏi, không biết không khí căng thẳng giữa hai người họ là sao nhỉ?
-Hazzzz….
Một buổi tối se lạnh, từ sân thượng ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, Wind cảm thấy mình thật nhỏ bé. Thì ra bầu trời to như vậy, cao như vậy sao? Rất nhiều, rất nhiều ngôi sao đang lấp lánh trên nền trời. Wind đưa tay lên, làm động tác bắt lấy rồi mở lòng bàn tay ra trước mặt mình. Chẳng có gì cả.
-Hah, quả nhiên là không được…
Wind cười buồn.
Cũng từng có một buổi tối trời đầy sao thế này…
-Thế nào? Có muốn xem phép thuật không? – Rain cười tinh quái.
-Phép thuật? Mày làm được? – Wind ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Rain. Cậu ấy biết làm phép thuật thật sao?
-Đương nhiên. – Rain cười đầy tự tin.
-Thật chứ? – Trong lòng nó vẫn có chút nghi ngờ, Wind nhíu mày – Vậy thì làm thử đi.
-Được rồi, xem nhé! – Rain hướng về bầu trời đêm, từng ngôi sao đang chiếu sáng muôn ánh vàng, lấp lánh trong mắt người. Cậu giơ một tay lên giữa không trung, nhìn sang Wind – Đây gọi là thuật bắt sao.
Wind tập trung nhìn động tác của Rain. Tay cậu giống như đang cố gắng bắt lấy một trong số vô vàn những ngôi sao trên trời. Cánh tay run lên nhè nhẹ. Rồi phắt một cái, Rain nắm chặt tay lại, dường như cậu đã nắm được thứ gì đó. Wind tò mò tiến đến gần.
-Được rồi hả?
-Ừm. – Rain gật đầu – Có muốn nhìn không?
-…
Wind gật đầu. Nó rất là tò mò, muốn biết cái thuật bắt sao kia của Rain có thật sự bắt được một ngôi sao nào đó không. Một ngôi sao ư? Hmm, nếu bắt được thì hay thật nhỉ? Một ngôi sao sáng lấp lánh nằm gọn trong lòng bàn tay.
-Đâu rồi? – Nó nghiêng đầu, cố gắng nhìn vào bên trong lòng bàn tay vẫn còn đang nắm chặt của Rain. – Mở tay ra đi.
-Không được. Nếu mở tay ra thì sao sẽ bay mất.
-Thế thì phải làm sao? – Nó nhăn mặt. Đã nói bắt sao cho người ta xem mà bây giờ lại bảo không thể mở tay ra là sao? Kì cục.
-Đến gần đây. – Rain kéo nó lại gần sát bên, à không, là kéo vào trong lòng luôn ấy chứ. Cậu đứng đằng sau nó, tay vòng lên, ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của Wind. Rain thì thầm vào tai Wind làm nó hơi giật mình. Khoảng cách được rút gọn một cách đáng kể. – Chuẩn bị nhé…1…2…3…
Cuối cùng thì bàn tay Rain cũng dần hé ra một khe trống nhỏ, vừa đủ để Wind có thể nhìn sâu vào trong. Wind nheo mắt, cầm lấy tay Rain, xoay đi xoay lại, nhưng…
-Sao không thấy gì hết nhỉ? – Wind thắc mắc.
-Nhìn kĩ chút nữa đi… - Giọng Rain khàn khàn, cậu vừa nói vừa ngửi mùi thơm trên mái tóc dài của nó. Mùi táo. Nghe ngọt quá! Tự nhiên muốn cắn một cái ghê.
-…
Wind tiếp tục nhìn, nhưng nhìn mãi, nhìn mãi mà chẳng thấy gì. Nó mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn Rain, bực dọc.
-Chẳng thấy gì hết á!
Rain lúc này đang say mê với mùi hương vương trên tóc, trên cổ Wind, bình thản thốt một câu.
-Ừm, làm gì có gì đâu mà nhìn…
-Hả? – Wind trợn mắt. Nói vậy là sao chứ?
-Mày bị lừa rồi ngốc ạ!
-Cái…
Toan mắng cho Rain một trận vì tội lừa đảo nhưng Wind lại không làm được, bởi vì môi nó bị khóa mất rồi.
Một nụ hôn sâu dưới bầu trời đầy sao. Vòng tay siết chặt. Hơi ấm lan tỏa. Mùi hương đầy mê hoặc. Mọi thứ trong mắt Wind lúc này…lấp lánh, lấp lánh.
Có lời thì thầm khẽ trong gió…
-Ngốc ạ, ở đây đã có một ngôi sao rồi, sao lại phải mất công bắt những ngôi sao khác làm gì nữa. Ngôi sao này là sáng nhất, là đẹp nhất…không ngôi sao nào sánh bằng…
Sau một đêm say bét nhè ở bar, Wind tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau nhức, cả người ê ẩm. Nó khó khăn lắm mới mở được đôi mắt nặng trĩu, và cổ họng thì khô ran.
-Em tỉnh rồi à?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó ngẩng đầu lên nhìn.
-Anh…
-Chào em.
Anh Vĩ với chiếc áo sơmi cùng chiếc quần đen lịch sự đang ngồi bắt chéo chân đọc báo. Tờ báo còn thơm mùi giấy mới, cùng những trang tin tức hấp dẫn trong ngày. Vĩ đứng dậy, đặt tờ báo lên ghế, cầm lấy cốc nước gần đó đưa cho Wind. Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nó.
-Đây, nước của em, uống đi.
-…
Wind ngoan ngoãn đỡ lấy ly nước, uống một hơi, cơn khát được giải tỏa, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lúc này, nó mới bắt đầu để ý đến xung quanh. Căn phòng này không phải là của nó. Nhưng tại sao nó lại ở đây, phòng của anh Vĩ? Bất giác nghĩ đến một điều gì đó, nó nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc và ngay sau đó, cảm giác lo sợ chiếm lấy tâm trí Wind. Trên người nó lúc này không phải là bộ đồ tối qua, chỉ có vỏn vẹn một chiếc áo sơmi to và dài, chiếc áo này chắc là của anh Vĩ.
-Anh…tối qua… - Hai bàn tay vội vàng kéo lấy chiếc chăn dày che người, nó hỏi với giọng run run. – Tối qua…đã có chuyện gì? Tại sao em…
-Tối qua em say khước, lại ôm lấy anh không chịu buông ra, nên anh không còn cách nào khác là đem em sang đây.
-Sau đó…sau đó thì sao? – Wind nuốt ực một cái, hai tay siết chặt. Nó đang lo sợ, lo sợ những gì nó nghe thấy tiếp theo sẽ giống như những gì nó đang tưởng tượng.
Vĩ chăm chú vào đôi mắt long lanh như sắp khóc của Wind, thoáng đau lòng. Anh hơi cau mày, khẽ đưa tay nâng mái tóc dài, trượt nhẹ theo nếp tóc, giọng anh khàn khàn.
-Em…không nhớ gì sao?
-Có chuyện gì…có chuyện gì em phải nhớ ư?
-Ừ, có một chuyện em phải nhớ.
-Đã có chuyện…gì?
-Tuyết, anh…xin lỗi. Tối qua…
Sầm.
Cánh cửa bị bật tung một cách mạnh bạo. Ánh mắt cả hai đều hướng về một người với khuôn mặt hối hả, đầy tức giận. Sát khí tỏa ra, như muốn nuốt chửng người đối diện. Cậu mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Một nam, một nữ ngồi trên giường. Cô gái trên người là một chiếc sơmi trắng mỏng, đang bấu chặt lấy chiếc chăn dày, sắc mặt không ổn tí nào. Còn chàng trai, trên người là một bộ quần áo lịch sự, đôi tay đang lưng chừng giữa không trung. Chỉ có duy nhất một ý nghĩ xuyên qua đầu cậu lúc đó. Rain nghiến răng, dồn hết tức giận lên nắm đấm trong tay, mạnh bạo tấn công Vĩ. Anh không kịp phản ứng, cả người ngã nhào xuống đất, đau điếng.
-KHỐN KIẾP!!! – Rain gầm lên – ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
-… - Vĩ trân đôi mắt không cảm xúc nhìn Rain, khẽ quệt tay lau khóe môi dính máu. – Làm gì là làm gì?
-Tôi hỏi anh đã làm gì với cô ấy? Anh có cái quyền gì làm điều tồi tệ đó với cô ấy?!!!
-Còn cậu, có cái quyền gì mà xen vào chuyện của chúng tôi? – Vĩ bình thản hỏi đáp trả.
-CHẾT TIỆT!!! – Cả người nóng phừng phực, cậu thực sự điên lên rồi. – Tôi phải giết chết anh!!!! Đồ khốn!!!
Rain lại lao vào. Cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì hơn ngoài việc muốn đánh cho người anh trai của mình một trận. Nhìn xem anh ta đã làm gì với người con gái cậu yêu kìa. Chẳng phải cậu đã nói rằng, không được động vào cô ấy sao?
Vĩ cũng không vừa, anh ngay lập tức đánh trả. Họ giằng co, ánh mắt đằng đằng sát khí, xem chừng muốn giết chết nhau thật.
-Dừng lại!
Họ dường như không nghe thấy.
-Tôi nóI…DỪNG LẠI NGAY!!!
Wind hét lớn, hai người con trai lập tức dừng lại, tuy vậy, tay vẫn không chịu buông nhau ra, vẫn ngoan cố nắm lấy cổ áo đối phương, thở hồng hộc.
-Nếu muốn đánh nhau thì đi ra ngoài!
-…
-Không nghe thấy sao? Tôi nói…ĐI RA NGOÀI!!! Tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa. ĐI KHỎI MẮT TÔI NGAY!!!
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn một mình Wind, nó lao như điên vào phòng tắm. Trút bỏ hết mọi thứ trên người, nó vặn vòi nước lên, dùng xà phòng chà thật sạch, thật sạch hết những gì còn vương lại. Làn nước mát chảy trên da thịt, thấm ướt mái tóc dài rủ xuống vai. Xong xuôi, Wind mặc quần áo vào, bước ra, ngồi co người trên giường.
-Mình nên làm gì đây? A..haha…sao mọi chuyện lại…
Wind vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Bây giờ đầu óc nó trống rỗng, không biết nên làm gì nữa. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, quá sức chịu đựng với nó. Tại sao anh Vĩ lại có thể…? Nhưng nó không giận anh, nó không thể giận anh được. Anh Vĩ rất tốt với nó, trước sau gì nó cũng sẽ trở thành vợ tương lai của anh đúng không? Chuyện này, thực chất không có gì phải nghĩ cả. Nhưng tại sao, tại sao trong lòng nó lại khó chịu thế này?
-Híc…
Trong đầu nó chợt xuất hiện hình ảnh của Rain. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, chỉ vừa liếc nhìn nó một cái thôi, từ lúc bước vào phòng. Có phải là cậu không muốn nhìn, có phải là cậu khinh thường nó? Có phải…là Rain ghét nó rồi không? Phải rồi, chắc chắn là bị ghét rồi.
Ước gì, mọi chuyện vừa xảy ra…chỉ là một giấc mơ.
-H…Hức…hức…Hu oaaaaa….oaaaa….aa….
Wind bất chợt òa khóc, nó khóc như một đứa trẻ. Bao tấm tức, đau đớn trong lòng vỡ òa. Cả không gian chỉ còn là hình ảnh nhòe đi trong làn nước mắt.
Trong khi đó, ở bên ngoài…
-Đồ khốn! Chết đi!
-Cậu mới phải chết đấy!
Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng, hai anh em họ lại tiếp tục đánh nhau.
-Khốn kiếp, sao anh có thể làm như thế với cô ấy hả?
Rain tức giận hét lên, cậu đã nghe thấy tiếng khóc, chắc chắn là Wind đang ở trong khóc rất to, chắc chắn Wind đang rất buồn, rất sợ.
-Cậu… - Vĩ dựa vào tường thở dốc, nhíu mày – Còn cậu, cậu lấy cái quyền gì đánh tôi?
-…
-Cậu là người đã đính hôn rồi, nhớ chứ? Cậu chẳng là gì cả. Cho nên đừng có xen vào chuyện của tôi và Tuyết nữa! Lo mà sống tốt hơn với vợ mình đi! – Vĩ quệt máu dính trên khóe môi, nói.
-Anh!
-Sao? Tôi nói có gì sai? Cậu với Tuyết, vốn đã kết thúc từ lâu rồi. – Vĩ cưới khinh khỉnh, nhún vai. – Những tình cảm từ một phía của cậu, chỉ khiến cô ấy thêm rối bời, đau khổ mà thôi. Là một người chồng, tôi cũng có cái ích kỉ của riêng tôi. Nhìn cô ấy phải phân vân giữa mình và một người khác, đương nhiên là tôi rất khó chịu.
-Và anh làm như thế với cô ấy?
-Hừm, chuyện đến mức này, cũng là do lỗi của cậu. – Vĩ thì thầm vào tai Rain – Đừng ngoan cố nữa, hãy rời xa cô ấy đi. Nếu không, chính cậu lại là người làm tổn thương cô ấy đấy!
-…
Rain quay đi, tay đánh mạnh vào tường, vết thương rỉ máu. Còn Vĩ, anh nhếch môi hài lòng.
-Anh làm tốt lắm! – Kiều Như từ đâu bước ra, khen ngợi.
-Cô cũng vậy.
-Cũng nhờ anh thông báo. – Kiều Như giơ chiếc điện thoại lên – Thì tôi mới khiêu khích được anh ấy chạy đến đây.
-…
-Hmm, con người đúng là loài sinh vật đáng sợ, có thể vì người mình yêu mà bất chấp mọi thủ đoạn.
-Cô đừng nói nữa, tự lo phần việc còn lại của mình đi. Tôi mong lần này sẽ là lần sau cùng tôi bắt tay với cô.
Nói rồi, Vĩ bỏ đi, Kiều Như mỉm cười đuổi theo Rain.
Sau chuyến du kịch sa hoa ở Macao, Thái My trở về, bỗng dưng lại cao hứng muốn cùng các con dùng bữa. Cả ngày hôm ấy, không khí trong nhà rộn rã hẳn lên, bởi tiếng cười nói của Kiều Như và Thái My. Vĩ cũng vì mẹ mà góp vào vài câu, mặc dù anh không hiểu lắm về những gì mà họ nói. Wind thì hoàn toàn im lặng, nó cảm thấy sợ ánh mắt của mẹ chồng, nó chỉ dám cười trừ và trả lời khi bị hỏi thôi. Hình như bà có chút gì không hài lòng về nó. Nó đã làm gì sai à? Nhưng điều làm nó chú ý nhất chính là thái độ của Rain đối với mẹ, cũng như của bà ấy đối với cậu. Ánh mắt họ nhìn nhau có vẻ chán ghét, cả cách cư xử cũng rất xa cách, ngoài những câu chào hỏi thông thường ra thì…họ không hé răng bất cứ điều gì.
Wind tự hỏi, không biết không khí căng thẳng giữa hai người họ là sao nhỉ?
-Hazzzz….
Một buổi tối se lạnh, từ sân thượng ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, Wind cảm thấy mình thật nhỏ bé. Thì ra bầu trời to như vậy, cao như vậy sao? Rất nhiều, rất nhiều ngôi sao đang lấp lánh trên nền trời. Wind đưa tay lên, làm động tác bắt lấy rồi mở lòng bàn tay ra trước mặt mình. Chẳng có gì cả.
-Hah, quả nhiên là không được…
Wind cười buồn.
Cũng từng có một buổi tối trời đầy sao thế này…
-Thế nào? Có muốn xem phép thuật không? – Rain cười tinh quái.
-Phép thuật? Mày làm được? – Wind ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Rain. Cậu ấy biết làm phép thuật thật sao?
-Đương nhiên. – Rain cười đầy tự tin.
-Thật chứ? – Trong lòng nó vẫn có chút nghi ngờ, Wind nhíu mày – Vậy thì làm thử đi.
-Được rồi, xem nhé! – Rain hướng về bầu trời đêm, từng ngôi sao đang chiếu sáng muôn ánh vàng, lấp lánh trong mắt người. Cậu giơ một tay lên giữa không trung, nhìn sang Wind – Đây gọi là thuật bắt sao.
Wind tập trung nhìn động tác của Rain. Tay cậu giống như đang cố gắng bắt lấy một trong số vô vàn những ngôi sao trên trời. Cánh tay run lên nhè nhẹ. Rồi phắt một cái, Rain nắm chặt tay lại, dường như cậu đã nắm được thứ gì đó. Wind tò mò tiến đến gần.
-Được rồi hả?
-Ừm. – Rain gật đầu – Có muốn nhìn không?
-…
Wind gật đầu. Nó rất là tò mò, muốn biết cái thuật bắt sao kia của Rain có thật sự bắt được một ngôi sao nào đó không. Một ngôi sao ư? Hmm, nếu bắt được thì hay thật nhỉ? Một ngôi sao sáng lấp lánh nằm gọn trong lòng bàn tay.
-Đâu rồi? – Nó nghiêng đầu, cố gắng nhìn vào bên trong lòng bàn tay vẫn còn đang nắm chặt của Rain. – Mở tay ra đi.
-Không được. Nếu mở tay ra thì sao sẽ bay mất.
-Thế thì phải làm sao? – Nó nhăn mặt. Đã nói bắt sao cho người ta xem mà bây giờ lại bảo không thể mở tay ra là sao? Kì cục.
-Đến gần đây. – Rain kéo nó lại gần sát bên, à không, là kéo vào trong lòng luôn ấy chứ. Cậu đứng đằng sau nó, tay vòng lên, ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của Wind. Rain thì thầm vào tai Wind làm nó hơi giật mình. Khoảng cách được rút gọn một cách đáng kể. – Chuẩn bị nhé…1…2…3…
Cuối cùng thì bàn tay Rain cũng dần hé ra một khe trống nhỏ, vừa đủ để Wind có thể nhìn sâu vào trong. Wind nheo mắt, cầm lấy tay Rain, xoay đi xoay lại, nhưng…
-Sao không thấy gì hết nhỉ? – Wind thắc mắc.
-Nhìn kĩ chút nữa đi… - Giọng Rain khàn khàn, cậu vừa nói vừa ngửi mùi thơm trên mái tóc dài của nó. Mùi táo. Nghe ngọt quá! Tự nhiên muốn cắn một cái ghê.
-…
Wind tiếp tục nhìn, nhưng nhìn mãi, nhìn mãi mà chẳng thấy gì. Nó mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn Rain, bực dọc.
-Chẳng thấy gì hết á!
Rain lúc này đang say mê với mùi hương vương trên tóc, trên cổ Wind, bình thản thốt một câu.
-Ừm, làm gì có gì đâu mà nhìn…
-Hả? – Wind trợn mắt. Nói vậy là sao chứ?
-Mày bị lừa rồi ngốc ạ!
-Cái…
Toan mắng cho Rain một trận vì tội lừa đảo nhưng Wind lại không làm được, bởi vì môi nó bị khóa mất rồi.
Một nụ hôn sâu dưới bầu trời đầy sao. Vòng tay siết chặt. Hơi ấm lan tỏa. Mùi hương đầy mê hoặc. Mọi thứ trong mắt Wind lúc này…lấp lánh, lấp lánh.
Có lời thì thầm khẽ trong gió…
-Ngốc ạ, ở đây đã có một ngôi sao rồi, sao lại phải mất công bắt những ngôi sao khác làm gì nữa. Ngôi sao này là sáng nhất, là đẹp nhất…không ngôi sao nào sánh bằng…
/44
|