Chương thứ 3
Cùng đi mấy ngày, thì Phong Sơ Tuyết cãi nhau cùng Tây Môn Bất Hồi mấy ngày, mà thời gian này chính là lần đầu tiên Phong Sơ Tuyết nhìn thấy nhân sĩ giang hồ nhiều đến như vậy.
“Chúng ta đã tới giang hồ rồi sao?” Nhiều người trong giang hồ như vậy, nơi này nhất định là “Giang hồ” rồi!
Kết quả phản ứng của Tây Môn Bất Hồi chính là liếc nhìn nàng một cái là lạ, sau đó lắc đầu một cái, một bộ dáng nín cười mà không cười được, hại nàng thiếu chút nữa muốn đá cho hắn một cước.
Đi tới nơi này, chuyện đầu tiên mà Tây Môn Bất Hồi làm chính là đi tìm khách sạn để ngủ trọ. Hôm qua tới giờ, nàng phát hiện ra trong trấn này có thật nhiều người mang kiếm, khiến cho các khách sạn đầy người ở, có vài người đi tới dùng bữa ăn xong liền phải đi ở nhờ nhà dân xung quanh.
Tại sao trong một sơn trấn nho nhỏ như vậy lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy? thật ra chính là vì phái Thanh Thành. Bởi vì đại hội võ lâm sắp được khai mạc, nên thành trấn này mới tập nập chen lấn nhiều người như vậy.
Mấy ngày nay tập trung đấu võ miệng với Tây Môn Bất Hồi khiến cho Phong Sơ Tuyết thiếu chút nữa đã quên chuyện đại hội võ lâm. Sau khi dùng bữa ăn trưa xong, bởi vì không muốn ở trong phòng nên nàng liền lôi kéo hắn ra đường đi dạo.
“Bất Hồi, phái Thanh Thành là một môn phái rất lớn sao?”
“Phái Thanh Thành trên giang hồ mới tồn tại 60 năm, nàng cứ nói đi?” hắn hỏi ngược lại.
Thật ra thì nàng không biết gì nhiều về chuyện ở trên giang hồ, chuyện nàng biết về hắn chính là do cha nàng nói lại. Cho nên, nếu như có người hỏi nàng về chuyện ở trên giang hồ thì cái nàng có thể trả lời nhiều nhất chính là chuyện về Vân Lưu cung.
Nhưng mà, có điểm không đúng!!!
“Nếu như phái Thanh Thành không được tính là một môn phái lớn, vậy tại sao khi họ triệu hồi đại hội võ lâm thì có nhiều người tới như vậy?” nàng không hiểu nổi.
Hắn nói: “Thật ra thì đại đa số những người tới đây là để trả lễ lại và muốn tỷ võ mà thôi!”
“Là sao?”
“Giang hồ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trong đó có rất nhiều môn phái. Người ta nói có nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều so với việc có thêm một kẻ thù. Hôm nay ta mời, ngươi nể mặt, ngày khác ngươi có chuyện nhờ thì mọi người dễ dàng thương lượng hơn!”
“Còn nữa, phàm là người tập võ trong giang hồ thì có cơ hội sẽ muốn cùng người ta so tài, người thắng rất có thể sẽ được vinh danh trên giang hồ, như vậy danh lợi đều đạt được, mọi người tại sao lại không làm?” hắn cười giải thích.
"Thật phiền phức." Nàng nghe xong thì cau mày.
“Chúng ta không cần danh, cũng không cần lợi, cho nên không cần để ý tới việc của bọn họ, nếu tới tham gia náo nhiệt thì chỉ cần ngoan ngoãn nhìn bọn họ biểu diễn là được rồi!” thấy biểu tình không đồng ý của nàng, hắn cười có chút cưng chiều “Mấy ngày nay nàng sẽ được như ý nguyện thấy được nhiều loại người trên giang hồ, chỉ có điều nàng cần phải nhớ ít xen vào chuyện gì không liên quan tới mình, như vậy mới không tạo nên thị phi cho mình!”
Muốn đi lại trên giang hồ, lại muốn thoải mái trôi qua, chỉ cần lo cho thân mình là rất quan trọng. Nàng quá đơn thuần, hắn mang nàng đi chỉ là muốn cho nàng được mở mang tầm mắt, hắn cũng không hy vọng nàng tạo ra quá nhiều ân oán thị phi.
“Ta sẽ cố gắng!” Nàng trả về cho hắn một biểu tình “rồi hãy nói”, Tây Môn Bất Hồi chỉ có thể lắc đầu nhìn nàng cười một tiếng.
Trận đại hội võ lâm này hắn có thể bình an, yên lặng rời khỏi được sao?
Có thêm tên tiểu tử này bên người, hắn thật là một chút nắm chắc cũng không có.
Thời điểm dùng bửa tối, người trong khách sạn ngày càng nhiều, cơ hồ không chen lấn nổi, mà vẫn luôn có người đi vào.
Tây Môn Bất Hồi cùng Phong Sơ Tuyết ngồi ở một bàn trong góc khuất, bởi vì bọn họ ngồi một góc quá khuất bên trong nên các bàn khác thì chật ních còn bàn của bọn họ thì rộng rãi thoải mái.
“Oa, thật là nhiều người!” Phong Sơ Tuyết chắc lưỡi nói.
Một khách sạn nho nhỏ, cũng chỉ có vài bàn, đơn giản chỉ cần vài chục người chen lấn là đã chật ních, khiến cho tiểu nhị phải bận rộn tối mắt tối mũi loay hoay cả buổi, đến ngay cả trưởng quầy cũng phải tự mình đi ra hỗ trợ.
Trong phòng ăn tiếng người ầm ĩ, Tây Môn Bất Hồi chỉ yên lặng ngồi ăn tối, không hề giống như Phong Sơ Tuyết tò mò nhìn đông nhìn tây.
“Bất Hồi, phái Thanh Thành nếu muốn mở đại hội võ lâm, chẳng lẽ không hề chuẩn bị sẵn phòng khách cho khách ở sao?” nàng nhỏ giọng nói.
“Theo lý thuyết là có.” Hắn thong thả ung dung trả lời. “Chỉ là người trong giang hồ hơi kỳ quái một chút, khi đụng phải trường hợp phải tỷ võ, bọn họ bình thường không muốn tới trước, thà khi tới đại hội võ lâm rồi mới tới, trong lúc tỷ võ bọn họ mới để cho chủ nhân an bài phòng khách.”
“Tại sao?”
“Thứ nhất là không muốn thiếu nợ ân tình của chủ nhà, thứ hai là nếu xuất hiện quá sớm thì có thể dễ dàng bị người ta do thám!”
Hắn vừa nói thì nàng đã hiểu.
“Vậy ngươi hôm qua đã tới nơi này, ngày mai mới muốn lên núi, có phải cũng vì muốn quan sát tình hình địch thủ hay không?” nàng mở to mắt tò mò hỏi.
Kết quả là đầu của nàng bị gõ một cái.
“Đó, ngươi lại đánh ta!” nàng kháng nghị nhìn hắn chằm chằm “Nếu như mà ta bị ngươi đánh cho đần, thì ngươi nhất định phải phụ trách đó!” Thấy ghét!!!
“Đánh là tình, mắng là yêu, ta đây là đang thương yêu nàng!” hắn cười cười nói.
“Hứ! ta ghê tởm!” nàng chà xát hay cánh tay, một bộ dáng không thể tiêu hóa nổi “Ta còn ăn chưa no, ngươi đừng hại ta ăn không ngon, nếu buổi tối ta mà ăn không vô, nửa đêm nhất định sẽ đói bụng, đến lúc đó xem ngươi làm sao tìm thức ăn khuya cho ta!” nàng phụng phịu la lên.
Căn cứ vào kinh nghiệm của đêm qua, khi trời tốt thì mọi người trong thị trấn này đều tắt đèn đóng cửa đi ngủ, ngay cả khách sạn cũng vậy, nếu như nửa đêm mà nàng đói bụng thì nhất định sẽ phiền chết hắn.
“Từ nãy tới giờ ta chỉ thấy nàng tò mò nhìn người ta mà thôi, không có ăn vào một miếng cơm nào cả!” ánh mắt hắn quét qua chén cơm nàng chưa hề động vào, chiếc đũa cũng chỉ động vào thức ăn có một lần.
Phong Sơ Tuyết le lưỡi một cái, ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.
Chung đụng mấy ngày nay, nàng phát hiện ra người đàn ông này thật ra đối xử với nàng không tệ, trừ bỏ việc hắn hay gõ đầu của nàng thì hắn vẫn luôn chìu chuộng nàng.
Trên đường tới nơi này, đụng phải phiên chợ mới hay phong cảnh đẹp hắn sẽ đặc biệt dừng lại lâu một chút, để cho nàng nhìn đủ, hắn cũng không tiếc rẻ mua đồ cho nàng, còn quan tâm chuyện ba bữa ăn của nàng, đối với nghi ngờ của nàng hắn bình thường không thèm nói chuyện thì lại giải thích rất cặn kẽ tường tận. hắn đối với nàng coi như không tệ, nhưng chẳng qua chỉ là “Không tệ” mà thôi, ai kêu hắn thỉnh thoảng vẫn khi dễ nàng, thật sự là có ý xấu mà!!!
Lúc nàng tập trung ăn cơm, hắn không để lại dấu vết nhìn sơ qua trong phòng, nhìn ra phần lớn thân phận của bọn người trong đó.
Đám người kia có thể bình yên vô sự tới hôm nay, không có ai khiêu khích, không có ai tới trước cá cược cuộc so tài, chính là chuyện lạ xảy ra rồi!
Hắn mới vừa nghĩ xong, đã có một bàn vứt mấy lượng bạc cho tiểu nhị, sau đó kéo ra bên ngoài đi đánh nhau. Ách… người giang hồ kìa!!!
“Như vậy liền đánh nhau?” Phong Sơ Tuyết trợn to mắt.Năm người kia không cùng môn phái, vừa lúc lại kêu cùng một món ăn, tiểu nhị trước tiên đưa lên một bàn, kết quả là vì tranh giành món ăn kia mà lên tiếng bất hòa liền đưa ra bên ngoài giải quyết.
“Nếu như là nàng, nàng ngồi xuống trước, món ăn của nàng kêu được mang tới lại bị người khác giành, nàng sẽ làm như thế nào?” Hăn hỏi.
“Nếu như hắn là quỷ chết đói đầu thai, nếu quả thực hắn đói như vậy, ta sẽ nhường lại cho hắn!” nàng vô tình trả lời. Cũng không phải là không được ăn, chỉ chờ thêm một chút cũng không đói thêm bao nhiêu.
Nghe xong câu trả lời của nàng, Tây Môn Bất Hồi chẳng qua là cười cười.
“Ngươi thì sao? Nếu như ngươi gặp chuyện như vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?” nàng hỏi ngược lại.
“Vừa bắt đầu, ta sẽ liền không vào tiệm này, nhiều nhất là ta mua thức ăn đi ra bên ngoài tìm chỗ ngồi ăn!” ngồi dưới mái hiên của người ta cũng tốt hơn nhiều so với chen chúc ở nơi đông đúc này!
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đưa ra kết luận “Ngươi rất lười!”
“A?” xin lắng tai nghe.
“Ngươi cảm thấy gây gỗ cùng người khác rất là khổ cực, cho nên dứt khoát không muốn tiếp cận loại náo nhiệt này, tình nguyện một mình đi ra bên ngoài dùng bữa, đây không phải là lười thì là cái gì?”
“Ta đây là phòng ngừa chu đáo, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện!” hắn lại gõ nhẹ lên đầu nàng.
“Ngươi lại đánh ta, ta sẽ báo thù!” nàng bất mãn cảnh cáo nói.
“Mau ăn cơm!” không đếm xỉa đến cảnh cáo của nàng, hắn tiếp tục uống trà.
Phong Sơ Tuyết trừng hắn, trừng hắn, trừng hắn!!! Cuối cùng nàng cho hắn một cái mặt quỷ, sau đó khoái lạc ăn cơm của nàng.
Như vậy liền thỏa mãn? Tây Môn Bất Hồi suýt chút nữa là phì cười một cái.
Sơ Tuyết thật sự không có mang thù, nếu không phải thật sự phạm tới nàng, trên căn bản là nàng sẽ không cùng người ta kết thù chuốc oán.
Có lẽ do từ nhỏ sinh trưởng ở trong sơn cốc, nàng có cái tiêu sái mà cô gái bình thường không có được, lòng dạ rộng rãi, không bị ý kiến thế tục ảnh hưởng, nàng cũng rất cơ trí nên mặc dù là mới ra giang hồ, nhưng chuyện có thể làm hại nàng không nhiều, nếu không nàng cũng sẽ không bình an vô sự gặp được hắn.
Nhìn nàng ăn cơm, Tây Môn Bất Hồi đột nhiên phát hiện hắn giống như là càng lúc càng thưởng thức nàng… Ai ai!!! Điều này thật là một chuyện không tốt lắm!!!
Vốn là, Phong Sơ Tuyết có chút giận hắn, ai kêu bộ dạng hắn gõ đầu nàng giống như là đang dạy dỗ tiểu hài tử, dầu gì nàng cũng là một đại cô nương mười tám tuổi, ít nhất hắn đối với nàng cũng phải tôn trọng một chút chứ?
Chỉ là, sau khi cơm nước xong hắn mang nàng đi ra ngoài tản bộ, nàng liền đổi giận thành cười, quyết định khoan hồng đại lượng tha thứ cho hắn.
“Không nổi giận nữa sao?” hắn nhìn nàng mặt mày hớn hở hỏi.
“Tức cái gì? Ta mới không phải là một người nhỏ mọn như ngươi.” rõ ràng là đã không còn tức giận nữa, nhưng nàng phải phê bình hắn một chút, để cho hắn sửa.
Nhìn bộ dạng yêu kiều của nàng, Tây Môn Bất Hồi mỉm cười không nói.
Đi tới phố chợ nhỏ, Phong Sơ Tuyết đột nhiên phát hiện, rất nhiều người bán hàng rong vẫn còn buôn bán! Tại sao lại không giống như ngày hôm qua?
“Bởi vì tối hôm nay sẽ có rất nhiều người ở ngoài tới trấn này, bọn họ đương nhiên phải bày gian hàng lâu thêm một chút, vậy cũng là muốn kiếm thêm một ít tiền!” Nhìn ra nghi ngờ của nàng, hắn chủ động giải thích.
“Ngươi đã sớm biết tối nay có chợ nên mới đi dạo, có đúng hay không?” hắn cư nhiên dám không nói sớm cho nàng biết.
“Ta chỉ theo lẽ thường mà phán đoán, nhưng không có nghĩa tối nay nhất định là sẽ có chợ!” Hắn nhẹ gõ vào mũi nàng “Muốn đi dạo chợ, hay là về khách sạn nghỉ ngơi?”
“Đương nhiên là đi dạo!” không nói hai lời, nàng chủ động kéo cánh tay hắn đi về phía mấy gian hàng.
Chợ của trấn nhỏ thật ra thì không có gì để đi dạo, đêm xuống hơn phân nửa đều là bán món ăn, mới vừa rồi ở trong khách sạn ăn uống khá nhiều rồi. Mà thời gian này dùng bữa ăn xong, số người rỗi rảnh đi dạo khá nhiều.
“Ta muốn ăn cái này!” nàng đối với cái khác không có hứng thú, nhưng mà đối với những thứ đồ ăn vặt linh tinh này thì nàng cực kỳ yêu thích, vừa nhìn thấy liền sẽ phải mua ăn thử.
Không có biện pháp, ai kêu ở trong Phong Lăng Cốc không có đồ ăn vặt, hại nàng không biết thì ra ở trên thế giới này còn có nhiều món ăn ngon tới như vậy, thật may mắn là nàng đã rời khỏi nhà trốn đi, nếu không thì nàng đã bỏ qua những thứ đồ ăn vặt ngon miệng tới như vậy, đáng tiếc tới cỡ nào!!!
Hắn là lạ nhìn nàng “Nàng vừa mới ăn no xong!” Bắp nướng sao?
“Không sao, ta ăn được mà!” nàng nhao nhao muốn thử.
“Được rồi, nàng chọn một trái đi!” hắn đài thọ là được rồi.
“Ông chủ, ta muốn lấy một trái, nhưng làm phiền ông chia ra làm hai giùm!” nàng chọn một trái bắp tương đối mềm.
“Được, tiểu cô nương xin chờ một chút!” người bán hàng rong thuần thục bẻ trái bắp thành hai phần rồi đặt ở trên lò nướng.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhận lấy bắp nướng, hắn trả tiền xong nàng lôi kéo hắn bước đến bên một tảng đá dưới tàng cây ngồi.
“Đây, cho ngươi đó!” nàng rất rộng rãi chia cho hắn một nửa.
“Cho ta?” Tây Môn Bất Hồi cúi đầu nhìn nàng.
“Yên tâm, ta không có hạ độc, ngươi bỏ tiền còn ta bỏ công ăn! Mỗi người một nửa, có phúc cùng hưởng rồi!” nhìn đi, nàng rất hiền lành!
“Là vậy sao?” hắn bật cười nhận lấy. Nhưng mà người trả tiền là hắn mà!
“Mau ăn đi, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, ăn ăn thật là ngon!” nàng vừa lắc lắc chân vừa ăn vừa nói. ừ! Thật là rất ngon, không quá mềm cũng không quá cứng, mùi vị vừa đúng, ông chủ thật là có kỹ thuật rất tốt!
Nhìn nàng ăn, giống như là rất ngon! Tây Môn Bất Hồi ngoại trừ bữa ăn chính ra không có ăn thêm cái gì cả, nhưng khi hắn ở chung một chỗ với nàng, nhìn nàng mới mẻ thăm dò thế giới, thì giống như hắn cũng buông lỏng, hắn mở miệng cắn một miếng bắp, mùi vị thật là khá!!!
“Hả?” Phong Sơ Tuyết đột nhiên nheo mắt lại, giống như nhìn thấy một người quen.
“Thế nào?” hắn nhìn theo ánh mắt nàng.
“Ta đã nhìn thấy người kia!” nàng đáp.
“A!” Tây Môn Bất Hồi chỉ liếc một cái, liền có thể nhận ra được, trên đao của hắn có khắc ký hiệu của phái Thanh Thành, vậy hắn chính là đệ tử cửa phái Thanh Thành rồi.
“Lúc trước ta có gặp người đó ở trà quán nhỏ bên đường ta thấy hắn và sư huynh ngồi ở bên cạnh nói chuyện đại hội võ lâm, cho nên ta mới biết!” nàng chủ động nói.
“Nàng không có sung đột với người ta chứ?” hắn hoài nghi hỏi.
“Này này! Vẻ mặt của ngươi là sao?” nàng bất mãn nói “Ta chỉ là ngồi đó ăn bánh bao, nữa câu cũng không có nói, ta mới không có tùy tiện gây sự với người khác!”
“Được được, ta không nên hiểu lầm nàng!” không muốn phá hư không khí thanh thản này, hắn lập tức nhận sai với nàng.
“Vậy thì còn được!” nàng lầu bầu, sau đó thỏa mãn tiếp tục gặm bắp nướng của nàng. Ăn thêm vài miếng, nhìn thấy gian hàng khác bán đậu hủ, nàng lập tức đẩy đẩy người bên cạnh “Ta khát nước rồi, mua một chén đậu hủ ăn có được hay không?”
“Ta nhớ ra… Hình như nàng là tùy tùng, ta là chủ nhân nên nàng phải đi mua mới đúng chứ?” tiểu nha đầu này thật là càng lúc càng không phân rõ rồi.
“Ta đang ăn bắp, ngươi đi mua giúp ta như vậy ít nhất cũng chứng minh ngươi rất chăm sóc thuộc hạ!” nàng nói vẻ dĩ nhiên.
Tây Môn Bất Hồi thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, suy nghĩ một chút vẫn là được rồi, coi như hắn săn sóc tốt, hắn đem trái bắp còn chưa có ăn xong đưa cho nàng, sau đó đi mua đậu hủ.
Giờ phút này hắn sâu sắc lĩnh ngộ được một chuyện, mọi người muốn thuê tùy tùng ngàn vạn lần không được thuê mướn một người làm không rõ ràng tình huống, lại không biết lớn nhỏ, nếu không thì kết quả sẽ giống như hắn lúc này, có người chăm sóc cũng như không còn phải đi hầu hạ người nữa.
Tây Môn Bất Hồi buồn bã, còn Phong Sơ Tuyết lại cực kỳ vui vẻ, càng chung đụng thời gian lâu nàng càng cảm thấy nam nhân này cũng không có kém cỏi như trong tưởng tượng của nàng.
Phong Sơ Tuyết thật biết điều ngồi yên tại chỗ chờ hắn trở về, không để ý gì tới những người khác, nhưng mà nàng từ xưa tới giờ không phải là một người có thể bị người khác xao lãng, cho nên xa xa đã có “Người khác” nhìn thấy nàng.
“Cô nương, chúng ta lại gặp mặt!” thật là có duyên! Hoàn hảo đại sư huynh nói hắn muốn nghỉ ngơi lấy sức để ứng phó chuyện ngày mai nên không muốn cùng hắn đi ra ngoài dạo chợ, nếu không cơ hội thật tốt này nhất định lại bị đại sư huynh ngăn cản rồi.
Phong Sơ Tuyết dĩ nhiên biết hắn là ai, chỉ là không thèm để ý tới hắn.
“Cô nương tại sao lại tới nơi này, lại đi một thân một mình thật quá nguy hiểm!” Giai nhân không thèm để ý tới hắn, hắn cứ tiếp tục một mình một người nói hăng say.
Nguy hay không nguy hiểm thì có mắc mớ gì tới ngươi?
Mặc kệ hắn, Phong Sơ Tuyết cầm bắp nướng ăn cho xong. Bất Hồi tại sao còn chưa có trở lại đây???
“Cô nương, như vậy đi! Cô nghĩ ngơi ở đâu, ta đưa cô trở về! Ta không phải là người xấu, là đệ tử của phái Thanh Thành, cô có thể tin tưởng ta!” tên sư đệ đó tiếp tục giữ vững nụ cười.
Tùy tiện tin tưởng người xa lạ, hậu quả chính là bị bán đi!!! Đây chính là câu cửa miệng của cha nàng, nàng cũng không có dám quên. Nàng tiếp tục không để ý tới hắn! Thôi được rồi, nàng đi tìm Bất Hồi là tốt nhất!!! nói đi là đi thôi!!!
“Cô nương!” thấy nàng phải đi, người nọ lập tức đưa tay kéo nàng lại.
“Buông ra!” nàng rất ghét cùng người khác tiếp xúc, nàng lập tức theo phản xạ hất tay hắn ra. Người nọ cư nhiên không từ bỏ ý định, lại giơ bàn tay tới, Phong Sơ Tuyết liền há miệng kêu to: “Bất Hồi!”
Tây Môn Bất Hồi lập tức phi thân trở lại, một tay nhanh chóng ôm Phong Sơ Tuyết tránh ra phía sau ba bước.
“Vị các hạ kia, tìm xá muội của ta có chuyện gì vậy?”Tây Môn Bất Hồi một tay ôm nàng, một tay bưng chén đậu hủ nhưng lại không hề đổ một giọt nào ra, hắn ném câu hỏi về phía đối phương sau đó lại đưa chén đậu hủ cho Phong Sơ Tuyết, thấp giọng nói: “Tới bên kia tìm chỗ ngồi ăn đi!”
“Được!” Phong Sơ Tuyết rất phối hợp lập tức ngoan ngoãn đi tới một bên.
“Nàng là muội muội ngươi?” thật khiến cho người ta hoài nghi “Ta chỉ là thấy cô nương này một người đơn độc ở bên ngoài, sợ nàng gặp nguy hiểm, cho nên mới suy nghĩ đưa nàng trở về!”
“Không cần ngươi phí tâm!” Tây Môn Bất Hồi nhàn nhạt trả lời.
"Ngươi thật sự là ca ca của nàng?"
“Các hạ là đệ tử của phái Thanh Thành đúng không?” Tây Môn Bất Hồi nhìn xuống chuôi đao của hắn, giọng mang theo thâm ý nói: “Ngày mai là đại hội võ lâm, các hạ cũng không nghĩ lúc này muốn gây chuyện chứ?”
"Ngươi là ai?" Nam nhân này vừa nhìn là đã biết thân phận của hắn, khẳng định cũng là người ở trong võ lâm, nhưng tại sao hắn lại không có chút ấn tượng nào?
“Chỉ là một người rảnh rỗi đem muội muội đi chơi mà thôi!” Tây Môn Bất Hồi hời hợt trả lại một câu, sau đó đi tới bên cạnh nàng “Ăn ngon không?”
“Rất ngon!” Đậu hủ rất thơm.
“Khuya lắm rồi, chúng ta nên về nghỉ ngơi rồi!” hắn cười, đưa tay ra cho nàng.
“Được!” nàng tựa vào tay hắn đứng lên, nhìn thấy trên tay mình còn một cái bắp chưa ăn “Ngươi còn chưa ăn xong nè!”
“Không sao, cứ mang về ăn khuya!”
“Bụng của ta rất no rồi.”
“Ai kêu nàng ăn nhiều như vậy!” hắn cười khẽ. Hai người từ từ đi xa, không thèm để ý gì tới tên xa lạ xen ngang đó!
Cô nương khắp nơi đều có, nhưng cô nương đẹp thì không phải ở đâu cũng có, muốn hắn dễ dàng buông tha thì làm sao có thể! Hắn quyết định theo dõi bọn họ!!!
Thành trấn nhỏ vào ban đêm, bình thường rất an bình, rất yên tĩnh, chỉ là hai ngày nay cái thành trấn nhỏ này lại tiếp đón một số lượng lớn người giang hồ nên muốn yên tĩnh cũng rất khó khăn.
Vừa qua canh đầu, ngay cả chợ cũng đã thu dọn, bên trong khách sạn là một mảnh yên tĩnh.
Một bóng người đột nhiên bay qua mái hiên, nhảy vào trong khuôn viên khách sạn, tay cầm cây đao, hắn lục lọi đi đến phía sau phòng khách, dùng đao cạy khóa một cánh cửa.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới đây!” hắn đè thấp thanh âm lại nhưng không che dấu được hưng phấn, ở trước mặt mọi người thì phải tỏ ra lễ độ, nhưng nửa đêm 2 người ở trong phòng thì… hắc hắc, lễ phép kia liền tiết kiệm chút đi!
Người trên giường không có phản ứng, hắn ta rón ra rón rén từng bước một đến gần.
“Tiểu mỹ nhân, ca ca đến với nàng, bảo đảm buổi tối nàng tuyệt đối sẽ không bị lạnh!” hắn mở màn lên “Này, ngươi là ai?”
Tây Môn Bất Hồi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Nửa đêm tới chơi, không mời tự vào thì không phải kẻ gian cũng là đạo chích!” hắn phi thân lên phía trước, đối phương còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn chế phục.
“Thì ra ngươi muốn tạm thời đổi phòng với ta là vì lý do này!!!” Tây Môn Bất Hồi vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Phong Sơ Tuyết cầm đèn đứng ở ngay cửa.
Trở về khách sạn, Tây Môn Bất Hồi đột nhiên nói muốn đổi phòng với nàng, nàng chưa kịp kháng nghị quá mấy câu thì liền bị hắn phán 1 câu: “Chủ nhân có mệnh lệnh, không được phản kháng!” chặn nàng lại, nàng chỉ còn nước là ngoan ngoãn dọn dẹp quần áo chuyển qua phòng hắn ở.
Nằm ở trên giường, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, cũng không ngủ được, cho nên vừa nghe thấy phòng bên có động tĩnh nàng lập tức đã chạy tới, vừa nhìn thấy tình hình trong phòng thì nàng đã hoàn toàn hiểu ra.
“Tại sao lại còn chưa ngủ?” Tây Môn Bất Hồi hỏi khẽ.
“Ai kêu ngươi không thèm giải thích lý do đổi phòng với ta, hại ta không ngủ được!” Nàng đi tới, nhìn một chút cái tên đang bị điểm huyệt “Làm sao ngươi biết hắn sẽ đến?”
“Ta chỉ là đoán theo lẽ thường!” Tây Môn Bất Hồi cười trả lời. Hắn đã sớm phát hiện ra phía sau có người theo dõi bọn họ, vì an toàn của nàng hắn mới kiên quyết đòi đổi phòng.
“Vậy thì ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết mà!” cứ tự mình làm, nàng ghét nhất là bị ra lệnh, hại nàng cả đêm ngủ không được, còn mắng hắn từ đầu tới chân nữa.
“Chuyện này ta chỉ đoán, không nhất định sẽ xảy ra, ta chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi!” hắn vẫn giữ phong độ, không thèm để ý tới việc nàng la lối om sòm.
“Phòng ngừa chu đáo!” đây là lần thứ hai hắn nói như vậy. Được rồi, hắn làm vậy là vì muốn bảo vệ nàng, nàng cũng không thèm so đo, xoay người đối mặt với tên gian xảo kia.
“Nửa đêm tới chơi, không mời lại tự vào, nếu không phải kẻ gian thì cũng là đạo chích mà thôi! Bất Hồi, chúng ta đưa hắn tới quan phủ thôi!” Nàng đề nghị.
“Quá phiền toái, nếu vậy chúng ta còn phải đặc biệt đi đến quan phủ một chuyến!” hắn lắc đầu một cái. Hắn không nghĩ tới nàng lại lặp lại những lời nói giống y hệt hắn.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Tây Môn Bất Hồi suy nghĩ một chút, quay qua nhìn nàng lại quay qua nhìn tên kia một chút.
“Ta cho ngươi hai con đường. Thứ nhất là đem chuyện này vào ngày mai nói cho sư phụ ngươi biết, ngươi tán thành thì liền gật đầu!”
Người nọ lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Được, vậy thì chỉ còn có con đường thứ hai rồi, Ngươi lập tức đem hết ngân lượng trên người giao ra đây!” Tây Môn Bất Hồi không khách khí nói.
Người nọ lập tức sạm mặt lại, dời mắt xuống. Tây Môn Bất Hồi chính xác tìm ra túi tiền của hắn, khá nặng, còn không ít. Ngay sau đó hắn giải huyệt đạo cho tên kia.
“Nhớ lấy, đừng có đụng tới nàng lần nữa, nếu không hậu quả sẽ không đơn giản như tối hôm nay vậy đâu!!! giờ ngươi có thể đi rồi!” Tây Môn Bất Hồi cảnh báo.
“Ngươi… ngươi nhớ kỹ cho ta!” người nọ lập tức rời đi.
Như vậy cũng có thể kiếm tiền, có quá đáng không vậy? nàng trợn to mắt, thế nhưng hắn lại cười cười chẳng hề lo lắng gì cả.
“Tiểu tử, đi đứng trên giang hồ không có đơn giản như vậy, sau này còn có nhiều chuyện cho nàng học hỏi!” vỗ vỗ vai nàng, hắn liền leo lên giường nằm ngủ.
Tiểu tử? Hắn gọi nàng là tiểu tử? ! Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn chằm chằm!!!
Phong Sơ Tuyết lại lần nữa rút ra một cái kết luận…
Nam nhân này chẳng những lười, hơn nữa… còn rất gian trá!!!
Ghê tởm hơn chính là… hắn lấy được tiền nhưng lại không có chia cho nàng một nửa, thật là quá đáng!!!
Cùng đi mấy ngày, thì Phong Sơ Tuyết cãi nhau cùng Tây Môn Bất Hồi mấy ngày, mà thời gian này chính là lần đầu tiên Phong Sơ Tuyết nhìn thấy nhân sĩ giang hồ nhiều đến như vậy.
“Chúng ta đã tới giang hồ rồi sao?” Nhiều người trong giang hồ như vậy, nơi này nhất định là “Giang hồ” rồi!
Kết quả phản ứng của Tây Môn Bất Hồi chính là liếc nhìn nàng một cái là lạ, sau đó lắc đầu một cái, một bộ dáng nín cười mà không cười được, hại nàng thiếu chút nữa muốn đá cho hắn một cước.
Đi tới nơi này, chuyện đầu tiên mà Tây Môn Bất Hồi làm chính là đi tìm khách sạn để ngủ trọ. Hôm qua tới giờ, nàng phát hiện ra trong trấn này có thật nhiều người mang kiếm, khiến cho các khách sạn đầy người ở, có vài người đi tới dùng bữa ăn xong liền phải đi ở nhờ nhà dân xung quanh.
Tại sao trong một sơn trấn nho nhỏ như vậy lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy? thật ra chính là vì phái Thanh Thành. Bởi vì đại hội võ lâm sắp được khai mạc, nên thành trấn này mới tập nập chen lấn nhiều người như vậy.
Mấy ngày nay tập trung đấu võ miệng với Tây Môn Bất Hồi khiến cho Phong Sơ Tuyết thiếu chút nữa đã quên chuyện đại hội võ lâm. Sau khi dùng bữa ăn trưa xong, bởi vì không muốn ở trong phòng nên nàng liền lôi kéo hắn ra đường đi dạo.
“Bất Hồi, phái Thanh Thành là một môn phái rất lớn sao?”
“Phái Thanh Thành trên giang hồ mới tồn tại 60 năm, nàng cứ nói đi?” hắn hỏi ngược lại.
Thật ra thì nàng không biết gì nhiều về chuyện ở trên giang hồ, chuyện nàng biết về hắn chính là do cha nàng nói lại. Cho nên, nếu như có người hỏi nàng về chuyện ở trên giang hồ thì cái nàng có thể trả lời nhiều nhất chính là chuyện về Vân Lưu cung.
Nhưng mà, có điểm không đúng!!!
“Nếu như phái Thanh Thành không được tính là một môn phái lớn, vậy tại sao khi họ triệu hồi đại hội võ lâm thì có nhiều người tới như vậy?” nàng không hiểu nổi.
Hắn nói: “Thật ra thì đại đa số những người tới đây là để trả lễ lại và muốn tỷ võ mà thôi!”
“Là sao?”
“Giang hồ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trong đó có rất nhiều môn phái. Người ta nói có nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều so với việc có thêm một kẻ thù. Hôm nay ta mời, ngươi nể mặt, ngày khác ngươi có chuyện nhờ thì mọi người dễ dàng thương lượng hơn!”
“Còn nữa, phàm là người tập võ trong giang hồ thì có cơ hội sẽ muốn cùng người ta so tài, người thắng rất có thể sẽ được vinh danh trên giang hồ, như vậy danh lợi đều đạt được, mọi người tại sao lại không làm?” hắn cười giải thích.
"Thật phiền phức." Nàng nghe xong thì cau mày.
“Chúng ta không cần danh, cũng không cần lợi, cho nên không cần để ý tới việc của bọn họ, nếu tới tham gia náo nhiệt thì chỉ cần ngoan ngoãn nhìn bọn họ biểu diễn là được rồi!” thấy biểu tình không đồng ý của nàng, hắn cười có chút cưng chiều “Mấy ngày nay nàng sẽ được như ý nguyện thấy được nhiều loại người trên giang hồ, chỉ có điều nàng cần phải nhớ ít xen vào chuyện gì không liên quan tới mình, như vậy mới không tạo nên thị phi cho mình!”
Muốn đi lại trên giang hồ, lại muốn thoải mái trôi qua, chỉ cần lo cho thân mình là rất quan trọng. Nàng quá đơn thuần, hắn mang nàng đi chỉ là muốn cho nàng được mở mang tầm mắt, hắn cũng không hy vọng nàng tạo ra quá nhiều ân oán thị phi.
“Ta sẽ cố gắng!” Nàng trả về cho hắn một biểu tình “rồi hãy nói”, Tây Môn Bất Hồi chỉ có thể lắc đầu nhìn nàng cười một tiếng.
Trận đại hội võ lâm này hắn có thể bình an, yên lặng rời khỏi được sao?
Có thêm tên tiểu tử này bên người, hắn thật là một chút nắm chắc cũng không có.
Thời điểm dùng bửa tối, người trong khách sạn ngày càng nhiều, cơ hồ không chen lấn nổi, mà vẫn luôn có người đi vào.
Tây Môn Bất Hồi cùng Phong Sơ Tuyết ngồi ở một bàn trong góc khuất, bởi vì bọn họ ngồi một góc quá khuất bên trong nên các bàn khác thì chật ních còn bàn của bọn họ thì rộng rãi thoải mái.
“Oa, thật là nhiều người!” Phong Sơ Tuyết chắc lưỡi nói.
Một khách sạn nho nhỏ, cũng chỉ có vài bàn, đơn giản chỉ cần vài chục người chen lấn là đã chật ních, khiến cho tiểu nhị phải bận rộn tối mắt tối mũi loay hoay cả buổi, đến ngay cả trưởng quầy cũng phải tự mình đi ra hỗ trợ.
Trong phòng ăn tiếng người ầm ĩ, Tây Môn Bất Hồi chỉ yên lặng ngồi ăn tối, không hề giống như Phong Sơ Tuyết tò mò nhìn đông nhìn tây.
“Bất Hồi, phái Thanh Thành nếu muốn mở đại hội võ lâm, chẳng lẽ không hề chuẩn bị sẵn phòng khách cho khách ở sao?” nàng nhỏ giọng nói.
“Theo lý thuyết là có.” Hắn thong thả ung dung trả lời. “Chỉ là người trong giang hồ hơi kỳ quái một chút, khi đụng phải trường hợp phải tỷ võ, bọn họ bình thường không muốn tới trước, thà khi tới đại hội võ lâm rồi mới tới, trong lúc tỷ võ bọn họ mới để cho chủ nhân an bài phòng khách.”
“Tại sao?”
“Thứ nhất là không muốn thiếu nợ ân tình của chủ nhà, thứ hai là nếu xuất hiện quá sớm thì có thể dễ dàng bị người ta do thám!”
Hắn vừa nói thì nàng đã hiểu.
“Vậy ngươi hôm qua đã tới nơi này, ngày mai mới muốn lên núi, có phải cũng vì muốn quan sát tình hình địch thủ hay không?” nàng mở to mắt tò mò hỏi.
Kết quả là đầu của nàng bị gõ một cái.
“Đó, ngươi lại đánh ta!” nàng kháng nghị nhìn hắn chằm chằm “Nếu như mà ta bị ngươi đánh cho đần, thì ngươi nhất định phải phụ trách đó!” Thấy ghét!!!
“Đánh là tình, mắng là yêu, ta đây là đang thương yêu nàng!” hắn cười cười nói.
“Hứ! ta ghê tởm!” nàng chà xát hay cánh tay, một bộ dáng không thể tiêu hóa nổi “Ta còn ăn chưa no, ngươi đừng hại ta ăn không ngon, nếu buổi tối ta mà ăn không vô, nửa đêm nhất định sẽ đói bụng, đến lúc đó xem ngươi làm sao tìm thức ăn khuya cho ta!” nàng phụng phịu la lên.
Căn cứ vào kinh nghiệm của đêm qua, khi trời tốt thì mọi người trong thị trấn này đều tắt đèn đóng cửa đi ngủ, ngay cả khách sạn cũng vậy, nếu như nửa đêm mà nàng đói bụng thì nhất định sẽ phiền chết hắn.
“Từ nãy tới giờ ta chỉ thấy nàng tò mò nhìn người ta mà thôi, không có ăn vào một miếng cơm nào cả!” ánh mắt hắn quét qua chén cơm nàng chưa hề động vào, chiếc đũa cũng chỉ động vào thức ăn có một lần.
Phong Sơ Tuyết le lưỡi một cái, ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.
Chung đụng mấy ngày nay, nàng phát hiện ra người đàn ông này thật ra đối xử với nàng không tệ, trừ bỏ việc hắn hay gõ đầu của nàng thì hắn vẫn luôn chìu chuộng nàng.
Trên đường tới nơi này, đụng phải phiên chợ mới hay phong cảnh đẹp hắn sẽ đặc biệt dừng lại lâu một chút, để cho nàng nhìn đủ, hắn cũng không tiếc rẻ mua đồ cho nàng, còn quan tâm chuyện ba bữa ăn của nàng, đối với nghi ngờ của nàng hắn bình thường không thèm nói chuyện thì lại giải thích rất cặn kẽ tường tận. hắn đối với nàng coi như không tệ, nhưng chẳng qua chỉ là “Không tệ” mà thôi, ai kêu hắn thỉnh thoảng vẫn khi dễ nàng, thật sự là có ý xấu mà!!!
Lúc nàng tập trung ăn cơm, hắn không để lại dấu vết nhìn sơ qua trong phòng, nhìn ra phần lớn thân phận của bọn người trong đó.
Đám người kia có thể bình yên vô sự tới hôm nay, không có ai khiêu khích, không có ai tới trước cá cược cuộc so tài, chính là chuyện lạ xảy ra rồi!
Hắn mới vừa nghĩ xong, đã có một bàn vứt mấy lượng bạc cho tiểu nhị, sau đó kéo ra bên ngoài đi đánh nhau. Ách… người giang hồ kìa!!!
“Như vậy liền đánh nhau?” Phong Sơ Tuyết trợn to mắt.Năm người kia không cùng môn phái, vừa lúc lại kêu cùng một món ăn, tiểu nhị trước tiên đưa lên một bàn, kết quả là vì tranh giành món ăn kia mà lên tiếng bất hòa liền đưa ra bên ngoài giải quyết.
“Nếu như là nàng, nàng ngồi xuống trước, món ăn của nàng kêu được mang tới lại bị người khác giành, nàng sẽ làm như thế nào?” Hăn hỏi.
“Nếu như hắn là quỷ chết đói đầu thai, nếu quả thực hắn đói như vậy, ta sẽ nhường lại cho hắn!” nàng vô tình trả lời. Cũng không phải là không được ăn, chỉ chờ thêm một chút cũng không đói thêm bao nhiêu.
Nghe xong câu trả lời của nàng, Tây Môn Bất Hồi chẳng qua là cười cười.
“Ngươi thì sao? Nếu như ngươi gặp chuyện như vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?” nàng hỏi ngược lại.
“Vừa bắt đầu, ta sẽ liền không vào tiệm này, nhiều nhất là ta mua thức ăn đi ra bên ngoài tìm chỗ ngồi ăn!” ngồi dưới mái hiên của người ta cũng tốt hơn nhiều so với chen chúc ở nơi đông đúc này!
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đưa ra kết luận “Ngươi rất lười!”
“A?” xin lắng tai nghe.
“Ngươi cảm thấy gây gỗ cùng người khác rất là khổ cực, cho nên dứt khoát không muốn tiếp cận loại náo nhiệt này, tình nguyện một mình đi ra bên ngoài dùng bữa, đây không phải là lười thì là cái gì?”
“Ta đây là phòng ngừa chu đáo, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện!” hắn lại gõ nhẹ lên đầu nàng.
“Ngươi lại đánh ta, ta sẽ báo thù!” nàng bất mãn cảnh cáo nói.
“Mau ăn cơm!” không đếm xỉa đến cảnh cáo của nàng, hắn tiếp tục uống trà.
Phong Sơ Tuyết trừng hắn, trừng hắn, trừng hắn!!! Cuối cùng nàng cho hắn một cái mặt quỷ, sau đó khoái lạc ăn cơm của nàng.
Như vậy liền thỏa mãn? Tây Môn Bất Hồi suýt chút nữa là phì cười một cái.
Sơ Tuyết thật sự không có mang thù, nếu không phải thật sự phạm tới nàng, trên căn bản là nàng sẽ không cùng người ta kết thù chuốc oán.
Có lẽ do từ nhỏ sinh trưởng ở trong sơn cốc, nàng có cái tiêu sái mà cô gái bình thường không có được, lòng dạ rộng rãi, không bị ý kiến thế tục ảnh hưởng, nàng cũng rất cơ trí nên mặc dù là mới ra giang hồ, nhưng chuyện có thể làm hại nàng không nhiều, nếu không nàng cũng sẽ không bình an vô sự gặp được hắn.
Nhìn nàng ăn cơm, Tây Môn Bất Hồi đột nhiên phát hiện hắn giống như là càng lúc càng thưởng thức nàng… Ai ai!!! Điều này thật là một chuyện không tốt lắm!!!
Vốn là, Phong Sơ Tuyết có chút giận hắn, ai kêu bộ dạng hắn gõ đầu nàng giống như là đang dạy dỗ tiểu hài tử, dầu gì nàng cũng là một đại cô nương mười tám tuổi, ít nhất hắn đối với nàng cũng phải tôn trọng một chút chứ?
Chỉ là, sau khi cơm nước xong hắn mang nàng đi ra ngoài tản bộ, nàng liền đổi giận thành cười, quyết định khoan hồng đại lượng tha thứ cho hắn.
“Không nổi giận nữa sao?” hắn nhìn nàng mặt mày hớn hở hỏi.
“Tức cái gì? Ta mới không phải là một người nhỏ mọn như ngươi.” rõ ràng là đã không còn tức giận nữa, nhưng nàng phải phê bình hắn một chút, để cho hắn sửa.
Nhìn bộ dạng yêu kiều của nàng, Tây Môn Bất Hồi mỉm cười không nói.
Đi tới phố chợ nhỏ, Phong Sơ Tuyết đột nhiên phát hiện, rất nhiều người bán hàng rong vẫn còn buôn bán! Tại sao lại không giống như ngày hôm qua?
“Bởi vì tối hôm nay sẽ có rất nhiều người ở ngoài tới trấn này, bọn họ đương nhiên phải bày gian hàng lâu thêm một chút, vậy cũng là muốn kiếm thêm một ít tiền!” Nhìn ra nghi ngờ của nàng, hắn chủ động giải thích.
“Ngươi đã sớm biết tối nay có chợ nên mới đi dạo, có đúng hay không?” hắn cư nhiên dám không nói sớm cho nàng biết.
“Ta chỉ theo lẽ thường mà phán đoán, nhưng không có nghĩa tối nay nhất định là sẽ có chợ!” Hắn nhẹ gõ vào mũi nàng “Muốn đi dạo chợ, hay là về khách sạn nghỉ ngơi?”
“Đương nhiên là đi dạo!” không nói hai lời, nàng chủ động kéo cánh tay hắn đi về phía mấy gian hàng.
Chợ của trấn nhỏ thật ra thì không có gì để đi dạo, đêm xuống hơn phân nửa đều là bán món ăn, mới vừa rồi ở trong khách sạn ăn uống khá nhiều rồi. Mà thời gian này dùng bữa ăn xong, số người rỗi rảnh đi dạo khá nhiều.
“Ta muốn ăn cái này!” nàng đối với cái khác không có hứng thú, nhưng mà đối với những thứ đồ ăn vặt linh tinh này thì nàng cực kỳ yêu thích, vừa nhìn thấy liền sẽ phải mua ăn thử.
Không có biện pháp, ai kêu ở trong Phong Lăng Cốc không có đồ ăn vặt, hại nàng không biết thì ra ở trên thế giới này còn có nhiều món ăn ngon tới như vậy, thật may mắn là nàng đã rời khỏi nhà trốn đi, nếu không thì nàng đã bỏ qua những thứ đồ ăn vặt ngon miệng tới như vậy, đáng tiếc tới cỡ nào!!!
Hắn là lạ nhìn nàng “Nàng vừa mới ăn no xong!” Bắp nướng sao?
“Không sao, ta ăn được mà!” nàng nhao nhao muốn thử.
“Được rồi, nàng chọn một trái đi!” hắn đài thọ là được rồi.
“Ông chủ, ta muốn lấy một trái, nhưng làm phiền ông chia ra làm hai giùm!” nàng chọn một trái bắp tương đối mềm.
“Được, tiểu cô nương xin chờ một chút!” người bán hàng rong thuần thục bẻ trái bắp thành hai phần rồi đặt ở trên lò nướng.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhận lấy bắp nướng, hắn trả tiền xong nàng lôi kéo hắn bước đến bên một tảng đá dưới tàng cây ngồi.
“Đây, cho ngươi đó!” nàng rất rộng rãi chia cho hắn một nửa.
“Cho ta?” Tây Môn Bất Hồi cúi đầu nhìn nàng.
“Yên tâm, ta không có hạ độc, ngươi bỏ tiền còn ta bỏ công ăn! Mỗi người một nửa, có phúc cùng hưởng rồi!” nhìn đi, nàng rất hiền lành!
“Là vậy sao?” hắn bật cười nhận lấy. Nhưng mà người trả tiền là hắn mà!
“Mau ăn đi, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, ăn ăn thật là ngon!” nàng vừa lắc lắc chân vừa ăn vừa nói. ừ! Thật là rất ngon, không quá mềm cũng không quá cứng, mùi vị vừa đúng, ông chủ thật là có kỹ thuật rất tốt!
Nhìn nàng ăn, giống như là rất ngon! Tây Môn Bất Hồi ngoại trừ bữa ăn chính ra không có ăn thêm cái gì cả, nhưng khi hắn ở chung một chỗ với nàng, nhìn nàng mới mẻ thăm dò thế giới, thì giống như hắn cũng buông lỏng, hắn mở miệng cắn một miếng bắp, mùi vị thật là khá!!!
“Hả?” Phong Sơ Tuyết đột nhiên nheo mắt lại, giống như nhìn thấy một người quen.
“Thế nào?” hắn nhìn theo ánh mắt nàng.
“Ta đã nhìn thấy người kia!” nàng đáp.
“A!” Tây Môn Bất Hồi chỉ liếc một cái, liền có thể nhận ra được, trên đao của hắn có khắc ký hiệu của phái Thanh Thành, vậy hắn chính là đệ tử cửa phái Thanh Thành rồi.
“Lúc trước ta có gặp người đó ở trà quán nhỏ bên đường ta thấy hắn và sư huynh ngồi ở bên cạnh nói chuyện đại hội võ lâm, cho nên ta mới biết!” nàng chủ động nói.
“Nàng không có sung đột với người ta chứ?” hắn hoài nghi hỏi.
“Này này! Vẻ mặt của ngươi là sao?” nàng bất mãn nói “Ta chỉ là ngồi đó ăn bánh bao, nữa câu cũng không có nói, ta mới không có tùy tiện gây sự với người khác!”
“Được được, ta không nên hiểu lầm nàng!” không muốn phá hư không khí thanh thản này, hắn lập tức nhận sai với nàng.
“Vậy thì còn được!” nàng lầu bầu, sau đó thỏa mãn tiếp tục gặm bắp nướng của nàng. Ăn thêm vài miếng, nhìn thấy gian hàng khác bán đậu hủ, nàng lập tức đẩy đẩy người bên cạnh “Ta khát nước rồi, mua một chén đậu hủ ăn có được hay không?”
“Ta nhớ ra… Hình như nàng là tùy tùng, ta là chủ nhân nên nàng phải đi mua mới đúng chứ?” tiểu nha đầu này thật là càng lúc càng không phân rõ rồi.
“Ta đang ăn bắp, ngươi đi mua giúp ta như vậy ít nhất cũng chứng minh ngươi rất chăm sóc thuộc hạ!” nàng nói vẻ dĩ nhiên.
Tây Môn Bất Hồi thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, suy nghĩ một chút vẫn là được rồi, coi như hắn săn sóc tốt, hắn đem trái bắp còn chưa có ăn xong đưa cho nàng, sau đó đi mua đậu hủ.
Giờ phút này hắn sâu sắc lĩnh ngộ được một chuyện, mọi người muốn thuê tùy tùng ngàn vạn lần không được thuê mướn một người làm không rõ ràng tình huống, lại không biết lớn nhỏ, nếu không thì kết quả sẽ giống như hắn lúc này, có người chăm sóc cũng như không còn phải đi hầu hạ người nữa.
Tây Môn Bất Hồi buồn bã, còn Phong Sơ Tuyết lại cực kỳ vui vẻ, càng chung đụng thời gian lâu nàng càng cảm thấy nam nhân này cũng không có kém cỏi như trong tưởng tượng của nàng.
Phong Sơ Tuyết thật biết điều ngồi yên tại chỗ chờ hắn trở về, không để ý gì tới những người khác, nhưng mà nàng từ xưa tới giờ không phải là một người có thể bị người khác xao lãng, cho nên xa xa đã có “Người khác” nhìn thấy nàng.
“Cô nương, chúng ta lại gặp mặt!” thật là có duyên! Hoàn hảo đại sư huynh nói hắn muốn nghỉ ngơi lấy sức để ứng phó chuyện ngày mai nên không muốn cùng hắn đi ra ngoài dạo chợ, nếu không cơ hội thật tốt này nhất định lại bị đại sư huynh ngăn cản rồi.
Phong Sơ Tuyết dĩ nhiên biết hắn là ai, chỉ là không thèm để ý tới hắn.
“Cô nương tại sao lại tới nơi này, lại đi một thân một mình thật quá nguy hiểm!” Giai nhân không thèm để ý tới hắn, hắn cứ tiếp tục một mình một người nói hăng say.
Nguy hay không nguy hiểm thì có mắc mớ gì tới ngươi?
Mặc kệ hắn, Phong Sơ Tuyết cầm bắp nướng ăn cho xong. Bất Hồi tại sao còn chưa có trở lại đây???
“Cô nương, như vậy đi! Cô nghĩ ngơi ở đâu, ta đưa cô trở về! Ta không phải là người xấu, là đệ tử của phái Thanh Thành, cô có thể tin tưởng ta!” tên sư đệ đó tiếp tục giữ vững nụ cười.
Tùy tiện tin tưởng người xa lạ, hậu quả chính là bị bán đi!!! Đây chính là câu cửa miệng của cha nàng, nàng cũng không có dám quên. Nàng tiếp tục không để ý tới hắn! Thôi được rồi, nàng đi tìm Bất Hồi là tốt nhất!!! nói đi là đi thôi!!!
“Cô nương!” thấy nàng phải đi, người nọ lập tức đưa tay kéo nàng lại.
“Buông ra!” nàng rất ghét cùng người khác tiếp xúc, nàng lập tức theo phản xạ hất tay hắn ra. Người nọ cư nhiên không từ bỏ ý định, lại giơ bàn tay tới, Phong Sơ Tuyết liền há miệng kêu to: “Bất Hồi!”
Tây Môn Bất Hồi lập tức phi thân trở lại, một tay nhanh chóng ôm Phong Sơ Tuyết tránh ra phía sau ba bước.
“Vị các hạ kia, tìm xá muội của ta có chuyện gì vậy?”Tây Môn Bất Hồi một tay ôm nàng, một tay bưng chén đậu hủ nhưng lại không hề đổ một giọt nào ra, hắn ném câu hỏi về phía đối phương sau đó lại đưa chén đậu hủ cho Phong Sơ Tuyết, thấp giọng nói: “Tới bên kia tìm chỗ ngồi ăn đi!”
“Được!” Phong Sơ Tuyết rất phối hợp lập tức ngoan ngoãn đi tới một bên.
“Nàng là muội muội ngươi?” thật khiến cho người ta hoài nghi “Ta chỉ là thấy cô nương này một người đơn độc ở bên ngoài, sợ nàng gặp nguy hiểm, cho nên mới suy nghĩ đưa nàng trở về!”
“Không cần ngươi phí tâm!” Tây Môn Bất Hồi nhàn nhạt trả lời.
"Ngươi thật sự là ca ca của nàng?"
“Các hạ là đệ tử của phái Thanh Thành đúng không?” Tây Môn Bất Hồi nhìn xuống chuôi đao của hắn, giọng mang theo thâm ý nói: “Ngày mai là đại hội võ lâm, các hạ cũng không nghĩ lúc này muốn gây chuyện chứ?”
"Ngươi là ai?" Nam nhân này vừa nhìn là đã biết thân phận của hắn, khẳng định cũng là người ở trong võ lâm, nhưng tại sao hắn lại không có chút ấn tượng nào?
“Chỉ là một người rảnh rỗi đem muội muội đi chơi mà thôi!” Tây Môn Bất Hồi hời hợt trả lại một câu, sau đó đi tới bên cạnh nàng “Ăn ngon không?”
“Rất ngon!” Đậu hủ rất thơm.
“Khuya lắm rồi, chúng ta nên về nghỉ ngơi rồi!” hắn cười, đưa tay ra cho nàng.
“Được!” nàng tựa vào tay hắn đứng lên, nhìn thấy trên tay mình còn một cái bắp chưa ăn “Ngươi còn chưa ăn xong nè!”
“Không sao, cứ mang về ăn khuya!”
“Bụng của ta rất no rồi.”
“Ai kêu nàng ăn nhiều như vậy!” hắn cười khẽ. Hai người từ từ đi xa, không thèm để ý gì tới tên xa lạ xen ngang đó!
Cô nương khắp nơi đều có, nhưng cô nương đẹp thì không phải ở đâu cũng có, muốn hắn dễ dàng buông tha thì làm sao có thể! Hắn quyết định theo dõi bọn họ!!!
Thành trấn nhỏ vào ban đêm, bình thường rất an bình, rất yên tĩnh, chỉ là hai ngày nay cái thành trấn nhỏ này lại tiếp đón một số lượng lớn người giang hồ nên muốn yên tĩnh cũng rất khó khăn.
Vừa qua canh đầu, ngay cả chợ cũng đã thu dọn, bên trong khách sạn là một mảnh yên tĩnh.
Một bóng người đột nhiên bay qua mái hiên, nhảy vào trong khuôn viên khách sạn, tay cầm cây đao, hắn lục lọi đi đến phía sau phòng khách, dùng đao cạy khóa một cánh cửa.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới đây!” hắn đè thấp thanh âm lại nhưng không che dấu được hưng phấn, ở trước mặt mọi người thì phải tỏ ra lễ độ, nhưng nửa đêm 2 người ở trong phòng thì… hắc hắc, lễ phép kia liền tiết kiệm chút đi!
Người trên giường không có phản ứng, hắn ta rón ra rón rén từng bước một đến gần.
“Tiểu mỹ nhân, ca ca đến với nàng, bảo đảm buổi tối nàng tuyệt đối sẽ không bị lạnh!” hắn mở màn lên “Này, ngươi là ai?”
Tây Môn Bất Hồi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Nửa đêm tới chơi, không mời tự vào thì không phải kẻ gian cũng là đạo chích!” hắn phi thân lên phía trước, đối phương còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn chế phục.
“Thì ra ngươi muốn tạm thời đổi phòng với ta là vì lý do này!!!” Tây Môn Bất Hồi vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Phong Sơ Tuyết cầm đèn đứng ở ngay cửa.
Trở về khách sạn, Tây Môn Bất Hồi đột nhiên nói muốn đổi phòng với nàng, nàng chưa kịp kháng nghị quá mấy câu thì liền bị hắn phán 1 câu: “Chủ nhân có mệnh lệnh, không được phản kháng!” chặn nàng lại, nàng chỉ còn nước là ngoan ngoãn dọn dẹp quần áo chuyển qua phòng hắn ở.
Nằm ở trên giường, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, cũng không ngủ được, cho nên vừa nghe thấy phòng bên có động tĩnh nàng lập tức đã chạy tới, vừa nhìn thấy tình hình trong phòng thì nàng đã hoàn toàn hiểu ra.
“Tại sao lại còn chưa ngủ?” Tây Môn Bất Hồi hỏi khẽ.
“Ai kêu ngươi không thèm giải thích lý do đổi phòng với ta, hại ta không ngủ được!” Nàng đi tới, nhìn một chút cái tên đang bị điểm huyệt “Làm sao ngươi biết hắn sẽ đến?”
“Ta chỉ là đoán theo lẽ thường!” Tây Môn Bất Hồi cười trả lời. Hắn đã sớm phát hiện ra phía sau có người theo dõi bọn họ, vì an toàn của nàng hắn mới kiên quyết đòi đổi phòng.
“Vậy thì ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết mà!” cứ tự mình làm, nàng ghét nhất là bị ra lệnh, hại nàng cả đêm ngủ không được, còn mắng hắn từ đầu tới chân nữa.
“Chuyện này ta chỉ đoán, không nhất định sẽ xảy ra, ta chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi!” hắn vẫn giữ phong độ, không thèm để ý tới việc nàng la lối om sòm.
“Phòng ngừa chu đáo!” đây là lần thứ hai hắn nói như vậy. Được rồi, hắn làm vậy là vì muốn bảo vệ nàng, nàng cũng không thèm so đo, xoay người đối mặt với tên gian xảo kia.
“Nửa đêm tới chơi, không mời lại tự vào, nếu không phải kẻ gian thì cũng là đạo chích mà thôi! Bất Hồi, chúng ta đưa hắn tới quan phủ thôi!” Nàng đề nghị.
“Quá phiền toái, nếu vậy chúng ta còn phải đặc biệt đi đến quan phủ một chuyến!” hắn lắc đầu một cái. Hắn không nghĩ tới nàng lại lặp lại những lời nói giống y hệt hắn.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Tây Môn Bất Hồi suy nghĩ một chút, quay qua nhìn nàng lại quay qua nhìn tên kia một chút.
“Ta cho ngươi hai con đường. Thứ nhất là đem chuyện này vào ngày mai nói cho sư phụ ngươi biết, ngươi tán thành thì liền gật đầu!”
Người nọ lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Được, vậy thì chỉ còn có con đường thứ hai rồi, Ngươi lập tức đem hết ngân lượng trên người giao ra đây!” Tây Môn Bất Hồi không khách khí nói.
Người nọ lập tức sạm mặt lại, dời mắt xuống. Tây Môn Bất Hồi chính xác tìm ra túi tiền của hắn, khá nặng, còn không ít. Ngay sau đó hắn giải huyệt đạo cho tên kia.
“Nhớ lấy, đừng có đụng tới nàng lần nữa, nếu không hậu quả sẽ không đơn giản như tối hôm nay vậy đâu!!! giờ ngươi có thể đi rồi!” Tây Môn Bất Hồi cảnh báo.
“Ngươi… ngươi nhớ kỹ cho ta!” người nọ lập tức rời đi.
Như vậy cũng có thể kiếm tiền, có quá đáng không vậy? nàng trợn to mắt, thế nhưng hắn lại cười cười chẳng hề lo lắng gì cả.
“Tiểu tử, đi đứng trên giang hồ không có đơn giản như vậy, sau này còn có nhiều chuyện cho nàng học hỏi!” vỗ vỗ vai nàng, hắn liền leo lên giường nằm ngủ.
Tiểu tử? Hắn gọi nàng là tiểu tử? ! Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn chằm chằm!!!
Phong Sơ Tuyết lại lần nữa rút ra một cái kết luận…
Nam nhân này chẳng những lười, hơn nữa… còn rất gian trá!!!
Ghê tởm hơn chính là… hắn lấy được tiền nhưng lại không có chia cho nàng một nửa, thật là quá đáng!!!
/10
|