Dương Mộ do dự chẳng biết làm như thế nào cho phải, Trác Tình bất đắc dĩ lắc đầu, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trác Tình nhấc chân bước đến bên giường, leo lên trên giường, nửa quỳ ở bên cạnh Lâu Tịch Nhan, hai tay đỡ bờ vai hắn, muốn nâng hắn dậy, thế nhưng không nghĩ tới Lâu Tịch Nhan thoạt nhìn gầy thế nhưng cơ thể thập phần rắn chắc, nặng muốn chết.
Nâng không được, Trác Tình quay sang Mặc Bạch nói: “Mắt lam, dìu hắn ngồi dậy.”
Sâu trong ánh mắt Mặc Bạch mang theo một tia lạnh lùng không xác định dừng ở nàng, Trác Tình không kiên nhẫn gầm nhẹ: “Không muốn hắn chết thì nhanh chút!”
Mặc Bạch thoáng chần chờ một chút, vẫn là đem Lâu Tịch Nhan nâng dậy, Lâu Tịch Nhan mới ngồi xong, Trác Tình liền xé rách vạt áo hắn, một tay xoa xoa lưng hắn, một tay trực tiếp thoa trước ngực… Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên nắm cổ tay Trác Tình, con mắt hẹp dài phút chốc trợn to, hai người mắt đối mắt, Trác Tình trong nháy mắt có chút hoảng hốt, đôi mắt này khi thì như mộc xuân phong, khi thì giảo hoạt ngầm ngầm mưu tính, lúc này như một đầm nước sâu thâm thúy làm cho nàng hoảng hốt. Mồ hôi trên trán xuôi theo khuôn mặt chảy xuống, vừa vặn rơi xuống trên cánh tay Trác Tình, tay nàng di chuyển, cánh tay nắm chặt tay nàng lại càng buộc chặt, tay hắn không giống như ban ngày lạnh buốt cùng dịu dàng, lúc này tay hắn dùng sức cực lớn, hơn nữa lòng bàn tay nóng giống như lửa đốt.
Nhìn tay Trác Tình đặt ở trước ngực Lâu Tịch Nhan, Lâu Tịch Vũ chịu không nổi trong lúc này Trác Tình còn giở trò với ca ca, quát lên gần như là thét chói tai: “Ngươi xấu nữ nhân này muốn làm gì? Buông tay buông tay!!”
Không để ý đến Lâu Tịch vũ kêu gào, Trác Tình nhìn lại Lâu Tịch Nhan tròng mắt sâu thẳm, thấp giọng nói: “Lâu Tịch nhan, ngươi thả lỏng, hô hấp theo tiết tấu của ta.”
“Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…”
Lâu Tịch Nhan nhíu mày, nàng đang làm gì? Trong lồng ngực cảm giác hít thở không thông từ lúc ngồi xuống tựa hồ thực sự tốt hơn một chút, nhìn nàng chăm chú giúp đỡ hắn hô hấp, Lâu Tịch Nhan trong lòng ấm áp, rốt cục chậm rãi nới lỏng tay, theo tiết tấu của nàng hô hấp, tay nhưng là từ đầu tới cuối không có buông ra.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Trác Tình dẫn dắt Lâu Tịch Nhan hít vào thở ra, bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua cách trị liệu như vậy, bất quá nói đến cũng kỳ quái, Lâu Tịch Nhan ngồi xuống hít sâu vài lần như vậy, mặc dù thở dốc gian nan như trước, thế nhưng đã không giống như vừa rồi mỗi lần hô hấp phải dùng hết khí lực toàn thân.
Sau vài lần hô hấp, Trác Tình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Mộ, lạnh giọng mắng: “Ngươi tiếp tục trị liệu của ngươi, xem ta làm gì!”
Dương Mộ rốt cục phục hồi lại tinh thần, luôn miệng trả lời: “Vâng vâng ~” tay cũng không dám chậm trễ hạ châm.
Sau một nén nhang…
Thông qua ngự y cùng Trác Tình nỗ lực, Lâu Tịch Nhan nhìn qua tựa hồ tốt hơn một chút, hô hấp càng thấy thuận, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Dương Mộ thu châm, dùng ông tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thực sự nguy hiểm, cũng may vị Thanh cô nương kia dùng kỳ chiêu (việc làm kỳ lạ), không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Sư phụ, thuốc tới.” Một dược đồng bưng một bát dược nước màu đen, dè đặt di đến.
Dược còn chưa có tới trước mặt, Trác Tình đã nghe đến mùi thuốc đông y nồng nặc, cũng may trước kia nàng chọn chính là tây y, loại mùi vị quỷ quái này, chỉ là nghe thấy cũng đã đủ khiến nàng chán ghét , muốn dùng tay che mũi, nhưng phát hiện tay của Lâu Tịch Nhan nắm cổ tay nàng hơi căng thẳng, giương mắt nhìn lại, giữa con mắt hẹp dài của hắn , mơ hồ hiện lên một tia hàn quang, nàng nhớ kỹ trước khi đi vào đây, Lâu Tịch Nhan đã đánh vỡ một lần, hắn cũng chắn ghét vị thuốc đông y?! Hay là… Dương Mộ tiếp nhận chén thuốc, đi tới bên giường, Mặc Bạch tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Dương ngự y, để cho ta tới đi.”
“Này…” Rất sợ có gì sơ suất, Dương Mộ chần chừ tự hỏi muốn tự thân hầu hạ Lâu tướng dùng dược hay không, một đạo thanh lệ mang theo nhàn nhạt tiếu ý thản nhiên vang lên: “Ngự y, ngươi cũng mệt mỏi cả buổi tối, không bằng đi trước sườn phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút, đợi các ngự y khác tới, ngươi còn có việc bận, ở đây trước hết giao cho chúng ta chiếu cố đi.”
Nói rất đồng tình, rồi lại mang theo một cổ lực không thể chống cự, Dương Mộ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nữ tử tự nhiên ngồi ở trên gường, mảy may không thấy khác thường, một tay bị Lâu tướng nắm chặt, thảo nào nàng vừa rồi khí thế như vậy, thì ra là có Lâu tướng làm chỗ dựa cho nàng!
Nhanh chóng hạ mắt xuống, Dương Mộ đem chén thuốc trong tay giao cho Mặc Bạch, khom người trả lời: “Cũng được. Vậy làm phiền phu nhân, cựu thần liền ở sườn phòng bên cạnh, ngài có việc cứ gọi.”
“Được.” Trác Tình căn bản không chú ý đến xưng hô phu nhân, càng không chú ý khóe môi Lâu Tịch Nhan nhẹ nhàng giương lên.
“Ca…” Khẽ cắn môi, Lâu Tịch Vũ nửa quỳ trước giường, không muốn khóc, nước mắt cũng không chịu khống chế rơi xuống.
Nhẹ nhàng nâng tay, ôn nhu lau nước mắt cho Lâu Tịch Vũ, Lâu Tịch Nhan ôn nhu nói: “Ta không sao. Tịch Vũ, ca có chuyện nói với Thanh cô nương, muội trước đi ra ngoài.”
“Dạ.” Liếc mắt nhìn Trác Tình, Lâu Tịch Vũ không nói gì, ngược lại lui ra ngoài.
Mặc Bạch cũng lui ra ngoài bình phong, chỉ còn lại hai người Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình, hai người cú như vậy ngồi đối mặt nhau, trong phòng rộng lớn, Lâu Tịch Nhan rõ ràng tiếng thở dốc phập phồng, mà hắn vạt áo rộng mở, ngực rắn chắc, cơ bụng mơ hồ có thể thấy được, tóc đen như mực bán buộc buông xuống… Trác Tình thừa nhận, trước mắt một màn tú sắc khả xan* nhưng là như thế nhìn chằm chằm người ta nhìn có phải quá phận hay không? Nhưng mà nếu như như vậy cũng không nhìn, thì sẽ tổn thương tự tôn của hắn đi… Trác Tình nhìn không kiêng nể gì, mãi đến khi cặp mắt kia khẽ nhếch mang chút bỡn cợt. Trác Tình mới xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi hiện tại tốt nhất là nói ít, nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì chờ ngươi đỡ cũng không muộn.” (*Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được)
“Ta muốn, nhờ ngươi giúp ta một chút.”
Giơ lên cánh tay bị Lâu Tịch Nhan nắm, Trác Tình sảng khoái trả lời: “Ngươi nói. Bất quá có thể hay không trước bỏ tay ta xuống?”
Nàng cũng biết xấu hổ? Lâu Tịch Nhan buồn cười, hắn chưa thấy qua người nào nữ nhi gia nhìn chằm chằm nam nhân như vậy, còn nhìn đến say sưa. Lâu Tịch Nhan cuối cùng cũng không có làm khó xử nàng, nhẹ nhàng buông tay ra, Trác Tình nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống giường, không quên lấy mấy cái gối bên cạnh lót xuống thắt lưng Lâu Tịch Nhan, để hắn dựa vào.
Nhìn bóng dáng bận rộn bên người, Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên phóng thấp thanh âm, nhẹ nhàng trả lời: “Bệnh của ta đã lâu năm, ngự y trị liệu cũng không có khởi sắc, ta xem vừa rồi phương pháp của ngươi rất có hiệu quả, hy vọng ngươi có thể ở lại bên người chăm sóc ta.”
“Ta vừa rồi bất quá là sơ cứu mà thôi, cụ thể làm sao trị liệu, ta cũng không biết.” Nàng học chính là tây y, Ok ? Để nàng phẩu thi (giải phẫu thi thể) nàng không thành vấn đề, chữa bệnh không phải là sở trường của nàng, nhất là ở dưới tình hình không có thiết bị chữa bệnh.
“Không sao, ngươi mới có thể ở trong lúc ta đau đớn nhất đến giúp ta, cũng đã được rồi.”
Cúi đầu tiếng thở dài làm cho Trác Tình không hiểu sao khó chịu, hắn vẫn là thích hợp với bộ dạng hăng hái. Bất quá Lâu Tịch Nhan thật sự kỳ quái, nói hắn giả bệnh? Không có khả năng, vừa rồi bộ dáng hắn phát bệnh là giả không được, nói hắn thật sự có bệnh, vì sao hắn không chịu dùng thuốc? Phương diện này, nhất định còn có bí mật không muốn người biết, thế nhưng nàng không có hứng thú biết, nàng thầm nghĩ tìm được Cố Vân!
Trong lòng có chủ ý, Trác Tình không hề quấn quýt với Lâu Tịch Nhan, thản nhiên trả lời: “Được, ta có thể lưu lại, thế nhưng ta muốn trong vòng một tháng nhìn thấy tỷ muội ta.”
“Được.” Việc này với hắn mà nói, chỉ là việc nhỏ mà thôi.
“Được rồi, xem ra chúng ta đạt thành hiệp nghị.” Cầm lấy bát dược Mặc Bạch để lại, Trác Tình cũng không hướng Lâu Tịch Nhan mà là đi tới bên cửa sổ, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Ai, thuốc đã nguội, dược liệu sẽ giảm, lát nhờ ngự y khai dược mới lại uống đi.” Trên tay cũng không có nữa điểm do dự đem dược đổ toàn bộ vào trong bồn hoa bên cửa sổ.
Nàng đưa lưng về phía hắn, thoải mái trêu đùa bồn hoa, Lâu Tịch Nhan nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, càng phát ra sâu thẳm, nàng so với dự đoán của hắn còn thông minh hơn nhiều lắm… Buông bồn hoa, Trác Tình đang chuẩn bị rời đi, ngoài phòng, thanh âm lãnh ngạo của Cảnh Táp vang lên: “Chủ tử, hoàng thượng giá lâm.”
Hoàng thượng tới? Lâu Tịch Nhan thấp giọng nói: “Mặc Bạch.”
Mặc Bạch tiến vào bên trong, sau khi Lâu Tịch Nhan ghé vào bên tai hắn nói mấy câu, hắn đột nhiên đứng dậy, lôi kéo Trác Tình đi ra ngoài, Trác Tình không hiểu, làm gì? Hoàng thượng tới liên quan gì đến nàng? Bọn họ để làm chi vẻ mặt khẩn trương như vậy? Nàng không thể gặp người ta sao?
Hai người mới đi đến ngoài bình phong, ngoài phòng thanh âm thỉnh an liên tiếp: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hiển nhiên hoàng thượng ngay ở ngoài viện, Mặc Bạch chỉ có thể lại đưa nàng quay lại phòng trong, Trác Tình trợn trắng mắt, gian nhà này cực kỳ lớn, căn bản không có nơi trốn!
“Không cần nghênh giá!” Theo một thanh âm nam vội vàng nôn nóng cùng bá đạo uy nghi vang lên, cửa cũng bị mạnh mẽ đẩy ra.
Nâng không được, Trác Tình quay sang Mặc Bạch nói: “Mắt lam, dìu hắn ngồi dậy.”
Sâu trong ánh mắt Mặc Bạch mang theo một tia lạnh lùng không xác định dừng ở nàng, Trác Tình không kiên nhẫn gầm nhẹ: “Không muốn hắn chết thì nhanh chút!”
Mặc Bạch thoáng chần chờ một chút, vẫn là đem Lâu Tịch Nhan nâng dậy, Lâu Tịch Nhan mới ngồi xong, Trác Tình liền xé rách vạt áo hắn, một tay xoa xoa lưng hắn, một tay trực tiếp thoa trước ngực… Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên nắm cổ tay Trác Tình, con mắt hẹp dài phút chốc trợn to, hai người mắt đối mắt, Trác Tình trong nháy mắt có chút hoảng hốt, đôi mắt này khi thì như mộc xuân phong, khi thì giảo hoạt ngầm ngầm mưu tính, lúc này như một đầm nước sâu thâm thúy làm cho nàng hoảng hốt. Mồ hôi trên trán xuôi theo khuôn mặt chảy xuống, vừa vặn rơi xuống trên cánh tay Trác Tình, tay nàng di chuyển, cánh tay nắm chặt tay nàng lại càng buộc chặt, tay hắn không giống như ban ngày lạnh buốt cùng dịu dàng, lúc này tay hắn dùng sức cực lớn, hơn nữa lòng bàn tay nóng giống như lửa đốt.
Nhìn tay Trác Tình đặt ở trước ngực Lâu Tịch Nhan, Lâu Tịch Vũ chịu không nổi trong lúc này Trác Tình còn giở trò với ca ca, quát lên gần như là thét chói tai: “Ngươi xấu nữ nhân này muốn làm gì? Buông tay buông tay!!”
Không để ý đến Lâu Tịch vũ kêu gào, Trác Tình nhìn lại Lâu Tịch Nhan tròng mắt sâu thẳm, thấp giọng nói: “Lâu Tịch nhan, ngươi thả lỏng, hô hấp theo tiết tấu của ta.”
“Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…”
Lâu Tịch Nhan nhíu mày, nàng đang làm gì? Trong lồng ngực cảm giác hít thở không thông từ lúc ngồi xuống tựa hồ thực sự tốt hơn một chút, nhìn nàng chăm chú giúp đỡ hắn hô hấp, Lâu Tịch Nhan trong lòng ấm áp, rốt cục chậm rãi nới lỏng tay, theo tiết tấu của nàng hô hấp, tay nhưng là từ đầu tới cuối không có buông ra.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Trác Tình dẫn dắt Lâu Tịch Nhan hít vào thở ra, bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua cách trị liệu như vậy, bất quá nói đến cũng kỳ quái, Lâu Tịch Nhan ngồi xuống hít sâu vài lần như vậy, mặc dù thở dốc gian nan như trước, thế nhưng đã không giống như vừa rồi mỗi lần hô hấp phải dùng hết khí lực toàn thân.
Sau vài lần hô hấp, Trác Tình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Mộ, lạnh giọng mắng: “Ngươi tiếp tục trị liệu của ngươi, xem ta làm gì!”
Dương Mộ rốt cục phục hồi lại tinh thần, luôn miệng trả lời: “Vâng vâng ~” tay cũng không dám chậm trễ hạ châm.
Sau một nén nhang…
Thông qua ngự y cùng Trác Tình nỗ lực, Lâu Tịch Nhan nhìn qua tựa hồ tốt hơn một chút, hô hấp càng thấy thuận, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Dương Mộ thu châm, dùng ông tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thực sự nguy hiểm, cũng may vị Thanh cô nương kia dùng kỳ chiêu (việc làm kỳ lạ), không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Sư phụ, thuốc tới.” Một dược đồng bưng một bát dược nước màu đen, dè đặt di đến.
Dược còn chưa có tới trước mặt, Trác Tình đã nghe đến mùi thuốc đông y nồng nặc, cũng may trước kia nàng chọn chính là tây y, loại mùi vị quỷ quái này, chỉ là nghe thấy cũng đã đủ khiến nàng chán ghét , muốn dùng tay che mũi, nhưng phát hiện tay của Lâu Tịch Nhan nắm cổ tay nàng hơi căng thẳng, giương mắt nhìn lại, giữa con mắt hẹp dài của hắn , mơ hồ hiện lên một tia hàn quang, nàng nhớ kỹ trước khi đi vào đây, Lâu Tịch Nhan đã đánh vỡ một lần, hắn cũng chắn ghét vị thuốc đông y?! Hay là… Dương Mộ tiếp nhận chén thuốc, đi tới bên giường, Mặc Bạch tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Dương ngự y, để cho ta tới đi.”
“Này…” Rất sợ có gì sơ suất, Dương Mộ chần chừ tự hỏi muốn tự thân hầu hạ Lâu tướng dùng dược hay không, một đạo thanh lệ mang theo nhàn nhạt tiếu ý thản nhiên vang lên: “Ngự y, ngươi cũng mệt mỏi cả buổi tối, không bằng đi trước sườn phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút, đợi các ngự y khác tới, ngươi còn có việc bận, ở đây trước hết giao cho chúng ta chiếu cố đi.”
Nói rất đồng tình, rồi lại mang theo một cổ lực không thể chống cự, Dương Mộ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nữ tử tự nhiên ngồi ở trên gường, mảy may không thấy khác thường, một tay bị Lâu tướng nắm chặt, thảo nào nàng vừa rồi khí thế như vậy, thì ra là có Lâu tướng làm chỗ dựa cho nàng!
Nhanh chóng hạ mắt xuống, Dương Mộ đem chén thuốc trong tay giao cho Mặc Bạch, khom người trả lời: “Cũng được. Vậy làm phiền phu nhân, cựu thần liền ở sườn phòng bên cạnh, ngài có việc cứ gọi.”
“Được.” Trác Tình căn bản không chú ý đến xưng hô phu nhân, càng không chú ý khóe môi Lâu Tịch Nhan nhẹ nhàng giương lên.
“Ca…” Khẽ cắn môi, Lâu Tịch Vũ nửa quỳ trước giường, không muốn khóc, nước mắt cũng không chịu khống chế rơi xuống.
Nhẹ nhàng nâng tay, ôn nhu lau nước mắt cho Lâu Tịch Vũ, Lâu Tịch Nhan ôn nhu nói: “Ta không sao. Tịch Vũ, ca có chuyện nói với Thanh cô nương, muội trước đi ra ngoài.”
“Dạ.” Liếc mắt nhìn Trác Tình, Lâu Tịch Vũ không nói gì, ngược lại lui ra ngoài.
Mặc Bạch cũng lui ra ngoài bình phong, chỉ còn lại hai người Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình, hai người cú như vậy ngồi đối mặt nhau, trong phòng rộng lớn, Lâu Tịch Nhan rõ ràng tiếng thở dốc phập phồng, mà hắn vạt áo rộng mở, ngực rắn chắc, cơ bụng mơ hồ có thể thấy được, tóc đen như mực bán buộc buông xuống… Trác Tình thừa nhận, trước mắt một màn tú sắc khả xan* nhưng là như thế nhìn chằm chằm người ta nhìn có phải quá phận hay không? Nhưng mà nếu như như vậy cũng không nhìn, thì sẽ tổn thương tự tôn của hắn đi… Trác Tình nhìn không kiêng nể gì, mãi đến khi cặp mắt kia khẽ nhếch mang chút bỡn cợt. Trác Tình mới xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi hiện tại tốt nhất là nói ít, nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì chờ ngươi đỡ cũng không muộn.” (*Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được)
“Ta muốn, nhờ ngươi giúp ta một chút.”
Giơ lên cánh tay bị Lâu Tịch Nhan nắm, Trác Tình sảng khoái trả lời: “Ngươi nói. Bất quá có thể hay không trước bỏ tay ta xuống?”
Nàng cũng biết xấu hổ? Lâu Tịch Nhan buồn cười, hắn chưa thấy qua người nào nữ nhi gia nhìn chằm chằm nam nhân như vậy, còn nhìn đến say sưa. Lâu Tịch Nhan cuối cùng cũng không có làm khó xử nàng, nhẹ nhàng buông tay ra, Trác Tình nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống giường, không quên lấy mấy cái gối bên cạnh lót xuống thắt lưng Lâu Tịch Nhan, để hắn dựa vào.
Nhìn bóng dáng bận rộn bên người, Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên phóng thấp thanh âm, nhẹ nhàng trả lời: “Bệnh của ta đã lâu năm, ngự y trị liệu cũng không có khởi sắc, ta xem vừa rồi phương pháp của ngươi rất có hiệu quả, hy vọng ngươi có thể ở lại bên người chăm sóc ta.”
“Ta vừa rồi bất quá là sơ cứu mà thôi, cụ thể làm sao trị liệu, ta cũng không biết.” Nàng học chính là tây y, Ok ? Để nàng phẩu thi (giải phẫu thi thể) nàng không thành vấn đề, chữa bệnh không phải là sở trường của nàng, nhất là ở dưới tình hình không có thiết bị chữa bệnh.
“Không sao, ngươi mới có thể ở trong lúc ta đau đớn nhất đến giúp ta, cũng đã được rồi.”
Cúi đầu tiếng thở dài làm cho Trác Tình không hiểu sao khó chịu, hắn vẫn là thích hợp với bộ dạng hăng hái. Bất quá Lâu Tịch Nhan thật sự kỳ quái, nói hắn giả bệnh? Không có khả năng, vừa rồi bộ dáng hắn phát bệnh là giả không được, nói hắn thật sự có bệnh, vì sao hắn không chịu dùng thuốc? Phương diện này, nhất định còn có bí mật không muốn người biết, thế nhưng nàng không có hứng thú biết, nàng thầm nghĩ tìm được Cố Vân!
Trong lòng có chủ ý, Trác Tình không hề quấn quýt với Lâu Tịch Nhan, thản nhiên trả lời: “Được, ta có thể lưu lại, thế nhưng ta muốn trong vòng một tháng nhìn thấy tỷ muội ta.”
“Được.” Việc này với hắn mà nói, chỉ là việc nhỏ mà thôi.
“Được rồi, xem ra chúng ta đạt thành hiệp nghị.” Cầm lấy bát dược Mặc Bạch để lại, Trác Tình cũng không hướng Lâu Tịch Nhan mà là đi tới bên cửa sổ, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Ai, thuốc đã nguội, dược liệu sẽ giảm, lát nhờ ngự y khai dược mới lại uống đi.” Trên tay cũng không có nữa điểm do dự đem dược đổ toàn bộ vào trong bồn hoa bên cửa sổ.
Nàng đưa lưng về phía hắn, thoải mái trêu đùa bồn hoa, Lâu Tịch Nhan nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, càng phát ra sâu thẳm, nàng so với dự đoán của hắn còn thông minh hơn nhiều lắm… Buông bồn hoa, Trác Tình đang chuẩn bị rời đi, ngoài phòng, thanh âm lãnh ngạo của Cảnh Táp vang lên: “Chủ tử, hoàng thượng giá lâm.”
Hoàng thượng tới? Lâu Tịch Nhan thấp giọng nói: “Mặc Bạch.”
Mặc Bạch tiến vào bên trong, sau khi Lâu Tịch Nhan ghé vào bên tai hắn nói mấy câu, hắn đột nhiên đứng dậy, lôi kéo Trác Tình đi ra ngoài, Trác Tình không hiểu, làm gì? Hoàng thượng tới liên quan gì đến nàng? Bọn họ để làm chi vẻ mặt khẩn trương như vậy? Nàng không thể gặp người ta sao?
Hai người mới đi đến ngoài bình phong, ngoài phòng thanh âm thỉnh an liên tiếp: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hiển nhiên hoàng thượng ngay ở ngoài viện, Mặc Bạch chỉ có thể lại đưa nàng quay lại phòng trong, Trác Tình trợn trắng mắt, gian nhà này cực kỳ lớn, căn bản không có nơi trốn!
“Không cần nghênh giá!” Theo một thanh âm nam vội vàng nôn nóng cùng bá đạo uy nghi vang lên, cửa cũng bị mạnh mẽ đẩy ra.
/112
|