Ngày xuân nắng sớm kiều diễm ấm áp, nhẹ nhàng chiếu lên thân người rất thoải mái, đêm qua bầu trời tối đen, không có hảo hảo nhìn kỹ tiểu viện này, tỉ mỉ xem lại, Trác Tình không thể không nói, Lâu Tịch Nhan phẩm vị* rất tốt, tiểu lâu ở phía sau sân nhỏ, trước lâu có một mảnh đất trống nhỏ, bày một bộ bàn ghế đá, đứng ở chỗ này ngắm phong cảnh, làm cho thần thanh khí sảng, bởi vì giương mắt nhìn lại chính là một hồ nước gần như nhìn không thấy bờ, cùng với màu xanh phía chân trời tiếp xúc với nhau, mênh mông mà yên ả. Trác Tình thầm than, thật sự là xa xỉ mà, thế kỷ 21 tấc đất tấc vàng, ai lại ở nhà đào một cái hồ nước lớn như vậy, bất quá không thể không nói, Lâu Tịch Nhan thật biết hưởng thụ, tỉnh dậy là có thể thấy hồ nước trong suốt như vậy, tâm tình muốn không tốt đều rất khó đi.
(*Phẩm vị: phẩm chất và địa vị trong xã hội.)
Duỗi thân vươn vai, Trác Tình hơi ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện, bên cạnh bức tường gần hồ nước, trồng ba bốn cây bông gòn, rất đẹp, cành cây cao to cứng cáp mãnh mẽ xòe ra, những đóa hoa nở đỏ rực mà to lớn tươi đẹp, từ xa nhìn qua phảng phất giống những ngọn lửa hòa lẫn với hồ nước xanh biếc, đẹp không sao tả xiết, thế nhưng , tiểu viện của Lâu Tịch Nhan, thế nào lại trồng cây bông gòn chứ?!
Trác Tình nhấc chân đi qua, nhẹ nhàng nhặt lên một đóa hoa rơi xuống, lâm vào trầm tư.
Lâu Tịch Vũ sáng sớm đã chạy tới thấy nàng lại còn có thể đang ở trong viện của Lâu Tịch Nhan, kêu lên: “Thanh Phong, cô vì sao còn ở đây?! Ta nói cho cô, cô đừng tưởng rằng ca ta cho phép cô ở lại Trích Tinh Các, cô liền thật sự là nữ chủ nhân Lâu gia, cô bất quá chỉ là một tiểu thiếp, nhớ kỹ không?!”
Trác Tình cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm đóa hoa, Lâu Tịch Vũ buồn bực, một đóa hoa có gì đẹp chứ, đi tới phía sau nàng, Lâu Tịch Vũ không kiên nhẫn kêu lên: “Này, cô có ghe ta nói hay không?”
Trác Tình không để ý tới nàng kêu gào, vuốt ve thân cây to khẻo, hỏi: “Mấy cây bông gòn này luôn luôn ở trong viện này sao?”
“Cô biết cái này gọi là cây bông gòn?” Lâu Tịch Vũ đầu tiên là sửng sốt, bất quá rất nhanh đắc ý cười, trả lời: “Coi như cô có kiến thức. Chúng ta Khung Nhạc không có cây bông gòn, hạt giống cây bông gòn này là rất nhiều năm trước, một tiểu quốc ở biên cảnh Nam Cương tiến cống, toàn bộ Khung Nhạc chỉ có Tây thái hậu trong cung có một mảnh trồng cây bông gòn, mấy khỏa này là lúc ca ca lên làm thừa tướng, Tây thái hậu ban cho.”
“Tây thái hậu? Còn có Đông thái hậu sao?” Trác Tình tùy ý hỏi.
“Có chứ.” Nói đến cái này, Lâu Tịch Vũ đầu lại ngẩng cao thêm một chút. “Đông thái hậu chính là cô của ta.”
“Lâu Tịch Nhan cùng hoàng đế là anh em họ?” Thảo nào tối qua Lâu Tịch Nhan cùng hoàng đế quan hệ không giống như quân thân.
Nhìn thái độ Trác Tình hôm nay không tính quá kiêu ngạo, trải qua tối hôm qua, nàng cũng không quá ghét nàng ta, Lâu Tịch Vũ tâm tình tốt gật đầu, trả lời: “Xem như vậy đi, cô chính là đứng đầu Đông Cung, thế nhưng nhiều năm qua không có ra ngoài, Tây Cung Đức Phi nương nương cũng chính là Tây thái hậu rất được tiên đế sủng ái, sinh được hai người con một nam một nữ, tiên đế đã đem con lớn nhất làm con thừa tự cho cô nuôi nấng, đồng thời lập vị thái tử, khi còn bé ta cùng ca ca thường xuyên vào cung, cho nên ca cùng hoàng đế ca ca cùng nhau lớn lên, thân như huynh đệ.”
Trác Tình làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu, cười nói: “Loại cây quý báu như vậy kia cho Lâu Tịch Nhan, Tây thái hậu nhất định rất thích ca cô.”
Lâu Tịch Vũ cười duyên trả lời: “Đó là đương nhiên, nàng còn muốn đem nữ nhi Triều Vân công chúa hứa gả cho ca ta đây.”
Nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa trong tay, Trác Tình lông mày khẽ nhíu, nói như vậy, nếu không phải là thù địch, vậy vì sao tặng hắn cây bông gòn? Là vô ý, hay là…
Trác Tình sắc mặt trầm lãnh, lại nhìn chằm chằm bông hoa trong tay, Lâu Tịch Vũ hiểu lầm nàng là lo lắng cho địa vị của mình, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Bất quá cô yên tâm, Lâu gia chúng tôi cũng không phải có mới nới cũ, chỉ cần cô hầu hạ ca ta thật tốt, không có ai làm khó cô.”
Trác Tình phục hồi tinh thần lại, không khỏi cười khổ, Lâu Tịch Nhan thú ai cùng nàng một chút quan hệ cũng không có có được hay không! Nàng chỉ có chút hiếu kỳ thôi.
Dưới tàng cây bông gòn, hai nữ tử tâm tư khác nhau, một đạo giọng nam tràn đầy châm chọc ngả ngớn bỗng nhiên vang lên: “Khì khì, ở đâu ra tiểu mỹ nhân?”
Trác Tình cùng Lâu Tịch Vũ song song quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh Cảnh Táp, có một bạch y nam tử. Trác Tình sắc mặt lập tức trầm xuống, là nam nhân e sợ cho thiên hạ không loạn ở Ngưu Gia thôn! Triệt để không nhìn hắn, Trác Tình xoay người hướng cây cầu bên hồ đi đến.
Ai biết Tề Thiên Vũ cư nhiên chưa từ bỏ ý định đón đầu, Trác Tình ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, Tề Thiên Vũ đến gần mới phát hiện, này nữ tử má phải có hai đạo vết đao thật sâu, phá hủy khuôn mặt tuyệt mỹ trơn bóng như ngọc của nàng, vừa rồi từ xa nhìn lại, nàng một thân tố y, tay cầm tàn hoa, cao ngạo mà đứng, khí chất bức người, đi vào mới phát hiện, trên mặt nàng dĩ nhiên có khiếm khuyết.
Thông thường nữ tử tàn nhan* đều dùng sợi tóc che lấp một chút, có lẽ cúi đầu tránh né ánh mắt người khác, nàng nhưng lại bất đồng, tóc dài đến đầu gối được nàng lưu loát kết thành bím tóc dài, không có bất luận vật trang sức gì, cả khuôn mặt cũng triển lộ ra rõ ràng, đặc biệt là con mắt nàng, sắc bén mà lãnh ngạo, cùng nàng đối diện, tâm hắn không khỏi nhảy một cái, nữ tử này thật thú vị. Hắn đối nàng, cảm thấy hứng thú, ngăn trở Trác Tình lối đi, Tề Thiên Vũ giương lên dáng tươi cười tự nhận là đẹp nhất, hỏi: “Thì ra tiểu thư chính là một băng mỹ nhân, ta thích. Xin hỏi phương của tiểu thư?” (*Tàn nhan: khuôn mặt bị hủy.)
Nhẹ nhàng dương tay, tàn hoa trong tay rơi xuống đất, Trác Tình lạnh nhạt trả lời: “Ta ghét nhất nam nhân ngả ngớn, không sạch sẽ.”
Tề Thiên Vũ dáng tươi cười cứng đờ, Lâu Tịch Vũ che miệng cười khẽ, nàng bao lâu không gặp qua Tề đại ca kinh ngạc, nhìn hắn vẻ mặt xấu hổ, Lâu Tịch Vũ hảo tâm trả lời: “Tề đại ca, nàng là Thanh Phong.”
Thanh Phong, nàng là Thanh Phong, mặt của nàng sao lại biến thành như vậy? Tề Thiên Vũ trong lòng âm thầm hoài nghi, trên tay vẫn là làm một động tác chào, cười nói: “Thanh cô nương, tiểu sinh xin chào.” Nàng không thích ngả ngớn, văn nhân chắc thích chứ!
“Ta càng ghét nam nhân làm bộ, buồn nôn.”
Tề Thiên Vũ dáng tươi cười cương tại trên mặt, so với khóc càng khó coi, Lâu Tịch Vũ cũng không nhịn được cười ha ha, Tề đại ca biểu tình quá buồn cười.
Ngay cả khốc khốc đứng một bên, mặt vô biểu tình Cảnh Táp khóe môi cũng nổi lên một tia khả nghi dáng tươi cười.
Tề Thiên Vũ dở khóc dở cười, hắn không đắc tội nàng mà!
“Chuyện gi cười đến như vậy vui vẻ thế!” Giữa lúc mọi người cười thoải mái, Tiết Nhàn Tâm mang theo mấy nha đầu đi về phía này.
Tề Thiên Vũ làm lễ chào, cười nói: “Đã lâu không gặp, phu nhân chính là một chút cũng không thay đổi.”
Cười đến khoa trương, Tiết Nhàn Tâm cười nói: “Yêu, là Tề đại công tử tới, khó trách Tịch Vũ chúng ta cười vui vẻ như thế, thực sự là con gái lớn không thể giữ mà!” Tốt nhất sớm một chút cút đi khỏi nhà này, nàng loại này tính cách điêu ngoa, cũng chỉ thích hợp Tề gia loại này phố phường gia. (Gia đình buôn bán, ý chỉ thương gia.)
Lâu Tịch Vũ ánh mắt khẩn trương đảo qua Cảnh Táp đứng bên cạnh, lập tức kêu lên: “Nhị nương bà đừng nói bậy!”
Trác Tình nhẹ nhướng mi, tiểu cô nương sẽ không là mới yêu, tâm hữu sở chúc chứ? (Cái này ta chịu, ta để nguyên văn lun, ai biết chỉ dùm nha @_@)
Nhìn bộ dáng nàng nghiến răng nghiến lợi, Tiết Nhàn Tâm tâm tình rất tốt, cố ý xuyên tạc nói: “Còn e lệ nữa!”
Nhìn Lâu Tịch Vũ gấp đến độ tay đều nắm thành quyền, Tề Thiên Vũ lên tiếng dàn xếp, cười nói: “Phu nhân đây là đem ta nói đùa đi, Tịch Vũ tuổi còn nhỏ, ta luôn xem nàng là hảo muội muội đâu.”
“Được, ca ca muội muội vừa vặn!” Tiết Nhàn Tâm cũng sợ Lâu Tịch Vũ điên cuồng giống như tối hôm qua, lướt qua bọn họ, Tiết Nhàn Tâm vừa đi vừa đối với Cảnh Táp hỏi: “Tịch Nhan đâu? Thức dậy sao.”
Nha hoàn phía sau nàng bưng trên tay dược cùng nước dược tối hôm qua cực kỳ giống nhau, Trác Tình suy nghĩ một chút, tiến lên nói: “Đưa ta thuốc.”
“Đưa ngươi?” Tiết Nhàn Tâm xoay người, vòng quanh Trác Tình một vòng, lớn tiếng nói: “Ngươi thật nghĩ mình là nữ chủ nhân cái nhà này? Nực cười! Tối hôm qua ta là nhìn Tịch Nhan đang mang bệnh, không muốn tính toán với ngươi. Ngươi tốt nhất an phận chút cho ta.”
Thì ra nàng là vì cái danh hào nữ chủ nhân này! Trác Tình không quan tâm trả lời: “Cái vị trí nữ chủ nhân này ta không có hứng thú, thế nhưng dược của hắn hiện nay ta quản.”
Không có hứng thú! Không có hứng thú nàng còn ở đây khoa tay múa chân! Tiết Nhàn Tâm cười nhạt: “Khẩu khí thật lớn, ai cho ngươi lá gan tại tướng phủ dương oai? Cảnh Táp, đem nàng ta đưa ra ngoài cho ta!”
Cảnh Táp im lặng bất động, Tiết Nhàn Tâm đang muốn nổi bão, cửa tiểu lâu chậm rãi mở ra, Lâu Tịch Nhan thanh âm trầm thấp mềm nhẹ vang lên: “Là ta cho nàng lá gan.”
(*Phẩm vị: phẩm chất và địa vị trong xã hội.)
Duỗi thân vươn vai, Trác Tình hơi ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện, bên cạnh bức tường gần hồ nước, trồng ba bốn cây bông gòn, rất đẹp, cành cây cao to cứng cáp mãnh mẽ xòe ra, những đóa hoa nở đỏ rực mà to lớn tươi đẹp, từ xa nhìn qua phảng phất giống những ngọn lửa hòa lẫn với hồ nước xanh biếc, đẹp không sao tả xiết, thế nhưng , tiểu viện của Lâu Tịch Nhan, thế nào lại trồng cây bông gòn chứ?!
Trác Tình nhấc chân đi qua, nhẹ nhàng nhặt lên một đóa hoa rơi xuống, lâm vào trầm tư.
Lâu Tịch Vũ sáng sớm đã chạy tới thấy nàng lại còn có thể đang ở trong viện của Lâu Tịch Nhan, kêu lên: “Thanh Phong, cô vì sao còn ở đây?! Ta nói cho cô, cô đừng tưởng rằng ca ta cho phép cô ở lại Trích Tinh Các, cô liền thật sự là nữ chủ nhân Lâu gia, cô bất quá chỉ là một tiểu thiếp, nhớ kỹ không?!”
Trác Tình cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm đóa hoa, Lâu Tịch Vũ buồn bực, một đóa hoa có gì đẹp chứ, đi tới phía sau nàng, Lâu Tịch Vũ không kiên nhẫn kêu lên: “Này, cô có ghe ta nói hay không?”
Trác Tình không để ý tới nàng kêu gào, vuốt ve thân cây to khẻo, hỏi: “Mấy cây bông gòn này luôn luôn ở trong viện này sao?”
“Cô biết cái này gọi là cây bông gòn?” Lâu Tịch Vũ đầu tiên là sửng sốt, bất quá rất nhanh đắc ý cười, trả lời: “Coi như cô có kiến thức. Chúng ta Khung Nhạc không có cây bông gòn, hạt giống cây bông gòn này là rất nhiều năm trước, một tiểu quốc ở biên cảnh Nam Cương tiến cống, toàn bộ Khung Nhạc chỉ có Tây thái hậu trong cung có một mảnh trồng cây bông gòn, mấy khỏa này là lúc ca ca lên làm thừa tướng, Tây thái hậu ban cho.”
“Tây thái hậu? Còn có Đông thái hậu sao?” Trác Tình tùy ý hỏi.
“Có chứ.” Nói đến cái này, Lâu Tịch Vũ đầu lại ngẩng cao thêm một chút. “Đông thái hậu chính là cô của ta.”
“Lâu Tịch Nhan cùng hoàng đế là anh em họ?” Thảo nào tối qua Lâu Tịch Nhan cùng hoàng đế quan hệ không giống như quân thân.
Nhìn thái độ Trác Tình hôm nay không tính quá kiêu ngạo, trải qua tối hôm qua, nàng cũng không quá ghét nàng ta, Lâu Tịch Vũ tâm tình tốt gật đầu, trả lời: “Xem như vậy đi, cô chính là đứng đầu Đông Cung, thế nhưng nhiều năm qua không có ra ngoài, Tây Cung Đức Phi nương nương cũng chính là Tây thái hậu rất được tiên đế sủng ái, sinh được hai người con một nam một nữ, tiên đế đã đem con lớn nhất làm con thừa tự cho cô nuôi nấng, đồng thời lập vị thái tử, khi còn bé ta cùng ca ca thường xuyên vào cung, cho nên ca cùng hoàng đế ca ca cùng nhau lớn lên, thân như huynh đệ.”
Trác Tình làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu, cười nói: “Loại cây quý báu như vậy kia cho Lâu Tịch Nhan, Tây thái hậu nhất định rất thích ca cô.”
Lâu Tịch Vũ cười duyên trả lời: “Đó là đương nhiên, nàng còn muốn đem nữ nhi Triều Vân công chúa hứa gả cho ca ta đây.”
Nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa trong tay, Trác Tình lông mày khẽ nhíu, nói như vậy, nếu không phải là thù địch, vậy vì sao tặng hắn cây bông gòn? Là vô ý, hay là…
Trác Tình sắc mặt trầm lãnh, lại nhìn chằm chằm bông hoa trong tay, Lâu Tịch Vũ hiểu lầm nàng là lo lắng cho địa vị của mình, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Bất quá cô yên tâm, Lâu gia chúng tôi cũng không phải có mới nới cũ, chỉ cần cô hầu hạ ca ta thật tốt, không có ai làm khó cô.”
Trác Tình phục hồi tinh thần lại, không khỏi cười khổ, Lâu Tịch Nhan thú ai cùng nàng một chút quan hệ cũng không có có được hay không! Nàng chỉ có chút hiếu kỳ thôi.
Dưới tàng cây bông gòn, hai nữ tử tâm tư khác nhau, một đạo giọng nam tràn đầy châm chọc ngả ngớn bỗng nhiên vang lên: “Khì khì, ở đâu ra tiểu mỹ nhân?”
Trác Tình cùng Lâu Tịch Vũ song song quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh Cảnh Táp, có một bạch y nam tử. Trác Tình sắc mặt lập tức trầm xuống, là nam nhân e sợ cho thiên hạ không loạn ở Ngưu Gia thôn! Triệt để không nhìn hắn, Trác Tình xoay người hướng cây cầu bên hồ đi đến.
Ai biết Tề Thiên Vũ cư nhiên chưa từ bỏ ý định đón đầu, Trác Tình ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, Tề Thiên Vũ đến gần mới phát hiện, này nữ tử má phải có hai đạo vết đao thật sâu, phá hủy khuôn mặt tuyệt mỹ trơn bóng như ngọc của nàng, vừa rồi từ xa nhìn lại, nàng một thân tố y, tay cầm tàn hoa, cao ngạo mà đứng, khí chất bức người, đi vào mới phát hiện, trên mặt nàng dĩ nhiên có khiếm khuyết.
Thông thường nữ tử tàn nhan* đều dùng sợi tóc che lấp một chút, có lẽ cúi đầu tránh né ánh mắt người khác, nàng nhưng lại bất đồng, tóc dài đến đầu gối được nàng lưu loát kết thành bím tóc dài, không có bất luận vật trang sức gì, cả khuôn mặt cũng triển lộ ra rõ ràng, đặc biệt là con mắt nàng, sắc bén mà lãnh ngạo, cùng nàng đối diện, tâm hắn không khỏi nhảy một cái, nữ tử này thật thú vị. Hắn đối nàng, cảm thấy hứng thú, ngăn trở Trác Tình lối đi, Tề Thiên Vũ giương lên dáng tươi cười tự nhận là đẹp nhất, hỏi: “Thì ra tiểu thư chính là một băng mỹ nhân, ta thích. Xin hỏi phương của tiểu thư?” (*Tàn nhan: khuôn mặt bị hủy.)
Nhẹ nhàng dương tay, tàn hoa trong tay rơi xuống đất, Trác Tình lạnh nhạt trả lời: “Ta ghét nhất nam nhân ngả ngớn, không sạch sẽ.”
Tề Thiên Vũ dáng tươi cười cứng đờ, Lâu Tịch Vũ che miệng cười khẽ, nàng bao lâu không gặp qua Tề đại ca kinh ngạc, nhìn hắn vẻ mặt xấu hổ, Lâu Tịch Vũ hảo tâm trả lời: “Tề đại ca, nàng là Thanh Phong.”
Thanh Phong, nàng là Thanh Phong, mặt của nàng sao lại biến thành như vậy? Tề Thiên Vũ trong lòng âm thầm hoài nghi, trên tay vẫn là làm một động tác chào, cười nói: “Thanh cô nương, tiểu sinh xin chào.” Nàng không thích ngả ngớn, văn nhân chắc thích chứ!
“Ta càng ghét nam nhân làm bộ, buồn nôn.”
Tề Thiên Vũ dáng tươi cười cương tại trên mặt, so với khóc càng khó coi, Lâu Tịch Vũ cũng không nhịn được cười ha ha, Tề đại ca biểu tình quá buồn cười.
Ngay cả khốc khốc đứng một bên, mặt vô biểu tình Cảnh Táp khóe môi cũng nổi lên một tia khả nghi dáng tươi cười.
Tề Thiên Vũ dở khóc dở cười, hắn không đắc tội nàng mà!
“Chuyện gi cười đến như vậy vui vẻ thế!” Giữa lúc mọi người cười thoải mái, Tiết Nhàn Tâm mang theo mấy nha đầu đi về phía này.
Tề Thiên Vũ làm lễ chào, cười nói: “Đã lâu không gặp, phu nhân chính là một chút cũng không thay đổi.”
Cười đến khoa trương, Tiết Nhàn Tâm cười nói: “Yêu, là Tề đại công tử tới, khó trách Tịch Vũ chúng ta cười vui vẻ như thế, thực sự là con gái lớn không thể giữ mà!” Tốt nhất sớm một chút cút đi khỏi nhà này, nàng loại này tính cách điêu ngoa, cũng chỉ thích hợp Tề gia loại này phố phường gia. (Gia đình buôn bán, ý chỉ thương gia.)
Lâu Tịch Vũ ánh mắt khẩn trương đảo qua Cảnh Táp đứng bên cạnh, lập tức kêu lên: “Nhị nương bà đừng nói bậy!”
Trác Tình nhẹ nhướng mi, tiểu cô nương sẽ không là mới yêu, tâm hữu sở chúc chứ? (Cái này ta chịu, ta để nguyên văn lun, ai biết chỉ dùm nha @_@)
Nhìn bộ dáng nàng nghiến răng nghiến lợi, Tiết Nhàn Tâm tâm tình rất tốt, cố ý xuyên tạc nói: “Còn e lệ nữa!”
Nhìn Lâu Tịch Vũ gấp đến độ tay đều nắm thành quyền, Tề Thiên Vũ lên tiếng dàn xếp, cười nói: “Phu nhân đây là đem ta nói đùa đi, Tịch Vũ tuổi còn nhỏ, ta luôn xem nàng là hảo muội muội đâu.”
“Được, ca ca muội muội vừa vặn!” Tiết Nhàn Tâm cũng sợ Lâu Tịch Vũ điên cuồng giống như tối hôm qua, lướt qua bọn họ, Tiết Nhàn Tâm vừa đi vừa đối với Cảnh Táp hỏi: “Tịch Nhan đâu? Thức dậy sao.”
Nha hoàn phía sau nàng bưng trên tay dược cùng nước dược tối hôm qua cực kỳ giống nhau, Trác Tình suy nghĩ một chút, tiến lên nói: “Đưa ta thuốc.”
“Đưa ngươi?” Tiết Nhàn Tâm xoay người, vòng quanh Trác Tình một vòng, lớn tiếng nói: “Ngươi thật nghĩ mình là nữ chủ nhân cái nhà này? Nực cười! Tối hôm qua ta là nhìn Tịch Nhan đang mang bệnh, không muốn tính toán với ngươi. Ngươi tốt nhất an phận chút cho ta.”
Thì ra nàng là vì cái danh hào nữ chủ nhân này! Trác Tình không quan tâm trả lời: “Cái vị trí nữ chủ nhân này ta không có hứng thú, thế nhưng dược của hắn hiện nay ta quản.”
Không có hứng thú! Không có hứng thú nàng còn ở đây khoa tay múa chân! Tiết Nhàn Tâm cười nhạt: “Khẩu khí thật lớn, ai cho ngươi lá gan tại tướng phủ dương oai? Cảnh Táp, đem nàng ta đưa ra ngoài cho ta!”
Cảnh Táp im lặng bất động, Tiết Nhàn Tâm đang muốn nổi bão, cửa tiểu lâu chậm rãi mở ra, Lâu Tịch Nhan thanh âm trầm thấp mềm nhẹ vang lên: “Là ta cho nàng lá gan.”
/112
|