Lâu Tịch Nhan theo tầm mắt của mọi người nhìn lại, một bóng dáng gầy yếu cúi đầu, nửa ngồi chổm hổm trên mặt đất, hồi lâu, người nọ mới từ từ đứng lên, trên đầu đội mũ đem khuôn mặt hắn che hơn phân nửa, thấy không rõ diện mạo, quần áo bằng vải thô rộng thùng thình mặc tại trên người hắn, lộ ra hắn càng thêm nhỏ gầy, nhìn thân hình, giống như một thiếu niên vô hại, chẳng qua Lâu Tịch Nhan không nghĩ như vậy.
Hắn im lặng không nói, Lâu Tịch Nhan rất có hứng thú, hỏi: “Đơn kiện là ngươi viết?”
Cúi đầu, Trác Tình đè thấp thanh âm, ỉu xìu trả lời: “Đúng.” Nàng rất muốn trả lời là không phải, nhưng là một đám ngu ngốc quỳ gối phía sau nàng, chỉ biết đem rắc rối cho nàng, nàng lần đầu tiên “căm ghét” nhân dân lao động đơn thuần thiện lương như vậy!
Tề Thiên Vũ đem Trác Tình quan sát từ trên xuống dưới một lần, khẽ nhìn đơn kiện trong tay, cố ý quay sang Lâu Tịch Nhan lớn tiếng than thở: “Dùng từ xem như đơn giản rõ ràng sắc bén! Nhưng mà chữ quá xấu!”
Trác Tình như trước cúi đầu, không nói một tiếng, nàng cho tới bây giờ chưa từng nói qua chữ mình đẹp, muốn kích thích nàng, vẫn còn kém một chút.
Trác Tình hạ quyết tâm giả ngu làm ra vẻ ngây ngốc, Lâu Tịch Nhan cũng không nôn nóng, nhìn về Ngô Tư phía bên cạnh hỏi: “Các ngươi đều không phải người nhà của hắn, cũng cùng án tử của hắn không có liên quan gì, vì sao muốn thay hắn kêu oan, lại có chứng cứ gì chứng minh, hắn là bị oan uổng?!”
Không dám nhìn thẳng mắt Lâu Tịch Nhan, Ngô Tư đem diễn biến trong lòng đã luyện qua vô số lần, một lần nói ra hết: “Thừa tướng đại nhân, Lâm Bác Khang là ân công của toàn bộ làng chúng tôi! Ngưu gia thôn chỉ có ba giếng nước, người, gia súc, lương thực đều dựa vào lượng nước kia,khoảng thời gian trời không tốt, bình thường hạn hạn khiến không thu hoạch được, những năm gần đầy đều là ân công tiếp tế lương thực cho chúng tôi, mùa đông còn đưa chăn bông, đều không phải một ngày hai ngày mà là mười năm! Suốt mười năm đấy người lương thiện như vậy, làm sao có thể làm loại chuyện như vậy, trộm đổi quân lương? Ân công là không phải người như vậy! Hắn nhất định là bị oan uổng! Thừa tướng đại nhân minh xét!!”
Thì ra là án tử trộm đổi quân lương, từ nửa tháng trước đây, hình bộ đã phán quyết, nhân chứng vật chứng, đơn nhận tội cũng đầy đủ, Lâu Tịch Nhan không hiểu: “Phủ nha vừa rồi đã phán quyết vụ án này, Lâm Bác Khang đã điểm chỉ trên đơn nhận tội, sao các ngươi còn kêu oan? Hay là trong tay các ngươi có chứng cứ gì?”
“Chúng tôi…” Bọn họ nào có chứng cứ gì! Chẳng qua là kiên trì tin tưởng một người mà thôi! Chỉ sợ Lâu tướng không tin tưởng, Ngô Tư lại một lần nữa loảng xoảng quỳ xuống đất.
“Ân công sẽ không làm loại chuyện này! Đại nhân minh xét!!” Một đại nam nhân, vừa nghẹn ngào nói vừa dập đầu, thôn dân phía sau hắn cũng đi theo quỳ xuống, tiếng dập đầu thùng thùng, Trác Tình nghe được dâng lên bực tức, quả nhiên là một đám heo, không biết nói, chỉ biết dập đầu! Nắm chặt đầu vai Ngô Tư, Trác Tình lạnh lùng nói: “Được rồi.”
Vượt qua mọi người, đứng đối diện hắn, Trác Tình lạnh giọng nói: “Theo thê tử Lâm Bác Khang nói, lúc kết thúc vụ án nàng vào thăm Lâm Bác Khang thì Lâm Bác Khang vẫn đang kiên trì là mình oan uổng, thử hỏi một người đã nhận tội làm sao còn có thể kêu oan, vụ án cũng không phải công khai thẩm tra xử lí, chúng ta có lý do nghi ngờ, Lâm Bác Khang đã bị tra tấn bức cung, bị ép hoặc ở trạng thái hôn mê điểm xuống vân tay.”
“Tra tấn bức cung…” Từ này rất có ý, mặc dù vẫn nhìn không thấy vẻ mặt hắn, thế nhưng thanh âm bình tĩnh rõ ràng, phong thái gặp nguy không loạn, người này cũng không phải thôn dân bình thường. Bước từng bước một tới gần Trác Tình, Lâu Tịch Nhan truy vấn nói: “Ngươi nói như vậy, là có chứng cứ?”
Cảm giác áp bách thật mạnh! Thanh âm hắn rõ ràng rất nhẹ, nụ cười rất nhạt, thế nhưng mỗi lần cùng với kia ánh mắt giọng nói dịu dàng như vậy, vẫn là làm cho Trác Tình không hiểu sao khẩn trương.
Cố Vân thường nói, tiến công là phòng thủ tốt nhất, vừa vặn nàng cũng nhận thức như vậy! Nàng chưa từng có thói quen lùi về phía sau, lần này cũng giống vậy. Hơi ngẩng đầu, Trác Tình ngạo nghễ đáp lại: “Có đúng hay không tra tấn bức cung, kiểm tra trên người hắn có hay không có thương tích đương nhiên rõ ràng. Lâm Bác Khang khăng khăng oan uổng, mà rõ ràng có người nóng lòng kết thúc vụ án, xin hỏi thừa tướng, nếu quả nhiên là tra tấn bức cung thì như thế nào?”
Lâu Tịch Nhan không nghĩ tới, hắn lại không lùi! Dưới ánh trăng, hai người gần như giáp mặt mà đứng, dưới vành mũ, một đôi mắt trong suốt kiên định nhìn thẳng hắn.
Đúng, là trong suốt! Hắn có bao nhiêu năm không có thấy qua ánh mắt thẳng thắn vô tư như vậy. Ở lâu trong chốn quan trường, mỗi người đều mang một mặt nạ để tồn tại, hắn suýt nữa quên loại thẳng thắn vô tư này, trong lòng ấm áp, vì ánh mắt khó có được trong suốt kia, Lâu Tịch Nhan trầm giọn trả lời: “Nếu đúng như ngươi nói, đương nhiên phải phúc thẩm.”
Thật tốt quá! Thừa thắng xông lên,Trác Tình cố ý lớn tiếng nói: “Để công bằng, thừa tướng nhất định là muốn công khai phúc thẩm vụ án chứ?”
Công khai phúc thẩm?! Hắn đang ép mình! Lúc này hắn nếu là không đồng ý công khai thẩm tra vụ án có vẻ đi ngược lại với lẽ công bằng!
Tốt! Lâu Tịch Nhan cười khẽ gật đầu, hào phóng trả lời: “Bổn tướng đang có ý này, công khai thẩm tra xử lí vụ án rất tốt!”
Chờ chính là những lời này, Trác Tình tâm tình đang vui vẻ nhưng lúc nghe đến câu tiếp theo liền bị đánh vào vực sâu.
“Chẳng qua là…” Cố ý kéo dài thanh âm, Lâu Tịch Nhan tới gần Trác Tình, từng chữ rõ ràng, đặc biệt chậm rãi nói: “Căn cứ luật Khung Nhạc, nếu là không có căn cứ chính xác chứng minh phạm nhân thật sự trong sạch, hoặc là lúc phúc thẩm, vẫn tiếp tục phán định nguyên tội, người đưa ra phúc thẩm, đều là phải chịu tội bôi nhọ công đường, nhẹ thì bị đánh một trăm trượng, nặng thì đi lính ba năm!”
Cái gì?! Có chuyện này?! Đây là cái chế độ gì, nói đến kháng án lại còn có khả năng bị chịu tội?! Vì sao không ai nói cho nàng!
Nàng xin thề, ở trong mắt thừa tướng kia nàng thấy được một tia trêu tức, mặc dù chỉ chợt lóe mà thôi! Nhưng tuyệt đối đúng!!
Trác Tình vừa muốn mở miệng, Ngô Tư vừa nghe Lâu tướng nguyện ý phúc thẩm vụ án, lập tức vui mừng khôn xiết, lớn tiếng trả lời: “Ta tin tưởng ân công vô tội, nguyện ý chịu tội!”
Ngươi nguyện ý ta không muốn!! Đừng nói Lâm Bác Khang không chắc chắn trong sạch, chính là hắn thật sự trong sạch, chứng cứ đâu?! Trác Tình hận không thể hung hăng cho Ngô Tư một cước!
Nàng mau bị tức chết rồi, nhưng vào lúc này Lâu Tịch Nhan vô cùng hứng thú cười nói: “Ngươi, tên gọi là gì?” Người này rất có ý tứ, chính trực thông minh, nhưng mà dường như cái gì cũng đều không hiểu, vẫn âm thầm quan sát sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hắn với thôn dân, Lâu Tịch Nhan đối hắn thế nhưng càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Kìm nén tức giận không có chỗ phát tiết, Trác Tình lạnh lùng trả lời: “Trước khi muốn hỏi tên người khác, hẳn là báo tên mình trước, đó là lễ phép.”
Phải? Lâu Tịch Nhan cười nhẹ trả lời: “Lâu Tịch Nhan.”
“Tịch Nhan?” Trác Tình nhẹ giọng lẩm bẩm, một đôi mắt sáng di động một vòng ở trên mặt Lâu Tịch Nhan.
Trác Tình biểu tình quái dị, Tề Thiên Vũ mơ hồ nghĩ sẽ có trò hay nhìn, hai tay hoàn ngực, cười nói: “Tiểu tử, ngươi có ý kiến gì?”
Lắc đầu không thể nói, Trác Tình thẳng thắn trả lời: “Không có.”
Cứ như vậy? Giữa lúc Tề Thiên Vũ đang thất vọng, Trác Tình không cao không thấp, không nhẹ không nặng thở dài: “Nghĩ không ra một đại nam nhân sẽ lấy tên một nữ nhân.”
Trác Tình “lẩm bẩm” hiệu quả kinh người, mấy trăm người tụ tập ở cửa thôn trong nháy mắt lặng yên không tiếng động.
Thôn dân vẻ mặt hoảng sợ, Cảnh Táp, Mặc Bạch lông mày nhíu lại, Tề Thiên Vũ ngây ra như phỗng, mặc dù hắn cũng hiểu Tịch Nhan tên rất… Thế nhưng cũng không ai dám ở trước mặt hắn thảo luận tiểu tử này —— có dũng khí!
Tề Thiên Vũ xin thề, hắn vừa thấy luôn luôn vốn tao nhã, mỉm cười ôn hòa có tiếng lục quốc Lâu thừa tướng lần đầu tiên khóe miệng cười cứng ngắc giống như là… co giật… Có người muốn không may.
Hắn im lặng không nói, Lâu Tịch Nhan rất có hứng thú, hỏi: “Đơn kiện là ngươi viết?”
Cúi đầu, Trác Tình đè thấp thanh âm, ỉu xìu trả lời: “Đúng.” Nàng rất muốn trả lời là không phải, nhưng là một đám ngu ngốc quỳ gối phía sau nàng, chỉ biết đem rắc rối cho nàng, nàng lần đầu tiên “căm ghét” nhân dân lao động đơn thuần thiện lương như vậy!
Tề Thiên Vũ đem Trác Tình quan sát từ trên xuống dưới một lần, khẽ nhìn đơn kiện trong tay, cố ý quay sang Lâu Tịch Nhan lớn tiếng than thở: “Dùng từ xem như đơn giản rõ ràng sắc bén! Nhưng mà chữ quá xấu!”
Trác Tình như trước cúi đầu, không nói một tiếng, nàng cho tới bây giờ chưa từng nói qua chữ mình đẹp, muốn kích thích nàng, vẫn còn kém một chút.
Trác Tình hạ quyết tâm giả ngu làm ra vẻ ngây ngốc, Lâu Tịch Nhan cũng không nôn nóng, nhìn về Ngô Tư phía bên cạnh hỏi: “Các ngươi đều không phải người nhà của hắn, cũng cùng án tử của hắn không có liên quan gì, vì sao muốn thay hắn kêu oan, lại có chứng cứ gì chứng minh, hắn là bị oan uổng?!”
Không dám nhìn thẳng mắt Lâu Tịch Nhan, Ngô Tư đem diễn biến trong lòng đã luyện qua vô số lần, một lần nói ra hết: “Thừa tướng đại nhân, Lâm Bác Khang là ân công của toàn bộ làng chúng tôi! Ngưu gia thôn chỉ có ba giếng nước, người, gia súc, lương thực đều dựa vào lượng nước kia,khoảng thời gian trời không tốt, bình thường hạn hạn khiến không thu hoạch được, những năm gần đầy đều là ân công tiếp tế lương thực cho chúng tôi, mùa đông còn đưa chăn bông, đều không phải một ngày hai ngày mà là mười năm! Suốt mười năm đấy người lương thiện như vậy, làm sao có thể làm loại chuyện như vậy, trộm đổi quân lương? Ân công là không phải người như vậy! Hắn nhất định là bị oan uổng! Thừa tướng đại nhân minh xét!!”
Thì ra là án tử trộm đổi quân lương, từ nửa tháng trước đây, hình bộ đã phán quyết, nhân chứng vật chứng, đơn nhận tội cũng đầy đủ, Lâu Tịch Nhan không hiểu: “Phủ nha vừa rồi đã phán quyết vụ án này, Lâm Bác Khang đã điểm chỉ trên đơn nhận tội, sao các ngươi còn kêu oan? Hay là trong tay các ngươi có chứng cứ gì?”
“Chúng tôi…” Bọn họ nào có chứng cứ gì! Chẳng qua là kiên trì tin tưởng một người mà thôi! Chỉ sợ Lâu tướng không tin tưởng, Ngô Tư lại một lần nữa loảng xoảng quỳ xuống đất.
“Ân công sẽ không làm loại chuyện này! Đại nhân minh xét!!” Một đại nam nhân, vừa nghẹn ngào nói vừa dập đầu, thôn dân phía sau hắn cũng đi theo quỳ xuống, tiếng dập đầu thùng thùng, Trác Tình nghe được dâng lên bực tức, quả nhiên là một đám heo, không biết nói, chỉ biết dập đầu! Nắm chặt đầu vai Ngô Tư, Trác Tình lạnh lùng nói: “Được rồi.”
Vượt qua mọi người, đứng đối diện hắn, Trác Tình lạnh giọng nói: “Theo thê tử Lâm Bác Khang nói, lúc kết thúc vụ án nàng vào thăm Lâm Bác Khang thì Lâm Bác Khang vẫn đang kiên trì là mình oan uổng, thử hỏi một người đã nhận tội làm sao còn có thể kêu oan, vụ án cũng không phải công khai thẩm tra xử lí, chúng ta có lý do nghi ngờ, Lâm Bác Khang đã bị tra tấn bức cung, bị ép hoặc ở trạng thái hôn mê điểm xuống vân tay.”
“Tra tấn bức cung…” Từ này rất có ý, mặc dù vẫn nhìn không thấy vẻ mặt hắn, thế nhưng thanh âm bình tĩnh rõ ràng, phong thái gặp nguy không loạn, người này cũng không phải thôn dân bình thường. Bước từng bước một tới gần Trác Tình, Lâu Tịch Nhan truy vấn nói: “Ngươi nói như vậy, là có chứng cứ?”
Cảm giác áp bách thật mạnh! Thanh âm hắn rõ ràng rất nhẹ, nụ cười rất nhạt, thế nhưng mỗi lần cùng với kia ánh mắt giọng nói dịu dàng như vậy, vẫn là làm cho Trác Tình không hiểu sao khẩn trương.
Cố Vân thường nói, tiến công là phòng thủ tốt nhất, vừa vặn nàng cũng nhận thức như vậy! Nàng chưa từng có thói quen lùi về phía sau, lần này cũng giống vậy. Hơi ngẩng đầu, Trác Tình ngạo nghễ đáp lại: “Có đúng hay không tra tấn bức cung, kiểm tra trên người hắn có hay không có thương tích đương nhiên rõ ràng. Lâm Bác Khang khăng khăng oan uổng, mà rõ ràng có người nóng lòng kết thúc vụ án, xin hỏi thừa tướng, nếu quả nhiên là tra tấn bức cung thì như thế nào?”
Lâu Tịch Nhan không nghĩ tới, hắn lại không lùi! Dưới ánh trăng, hai người gần như giáp mặt mà đứng, dưới vành mũ, một đôi mắt trong suốt kiên định nhìn thẳng hắn.
Đúng, là trong suốt! Hắn có bao nhiêu năm không có thấy qua ánh mắt thẳng thắn vô tư như vậy. Ở lâu trong chốn quan trường, mỗi người đều mang một mặt nạ để tồn tại, hắn suýt nữa quên loại thẳng thắn vô tư này, trong lòng ấm áp, vì ánh mắt khó có được trong suốt kia, Lâu Tịch Nhan trầm giọn trả lời: “Nếu đúng như ngươi nói, đương nhiên phải phúc thẩm.”
Thật tốt quá! Thừa thắng xông lên,Trác Tình cố ý lớn tiếng nói: “Để công bằng, thừa tướng nhất định là muốn công khai phúc thẩm vụ án chứ?”
Công khai phúc thẩm?! Hắn đang ép mình! Lúc này hắn nếu là không đồng ý công khai thẩm tra vụ án có vẻ đi ngược lại với lẽ công bằng!
Tốt! Lâu Tịch Nhan cười khẽ gật đầu, hào phóng trả lời: “Bổn tướng đang có ý này, công khai thẩm tra xử lí vụ án rất tốt!”
Chờ chính là những lời này, Trác Tình tâm tình đang vui vẻ nhưng lúc nghe đến câu tiếp theo liền bị đánh vào vực sâu.
“Chẳng qua là…” Cố ý kéo dài thanh âm, Lâu Tịch Nhan tới gần Trác Tình, từng chữ rõ ràng, đặc biệt chậm rãi nói: “Căn cứ luật Khung Nhạc, nếu là không có căn cứ chính xác chứng minh phạm nhân thật sự trong sạch, hoặc là lúc phúc thẩm, vẫn tiếp tục phán định nguyên tội, người đưa ra phúc thẩm, đều là phải chịu tội bôi nhọ công đường, nhẹ thì bị đánh một trăm trượng, nặng thì đi lính ba năm!”
Cái gì?! Có chuyện này?! Đây là cái chế độ gì, nói đến kháng án lại còn có khả năng bị chịu tội?! Vì sao không ai nói cho nàng!
Nàng xin thề, ở trong mắt thừa tướng kia nàng thấy được một tia trêu tức, mặc dù chỉ chợt lóe mà thôi! Nhưng tuyệt đối đúng!!
Trác Tình vừa muốn mở miệng, Ngô Tư vừa nghe Lâu tướng nguyện ý phúc thẩm vụ án, lập tức vui mừng khôn xiết, lớn tiếng trả lời: “Ta tin tưởng ân công vô tội, nguyện ý chịu tội!”
Ngươi nguyện ý ta không muốn!! Đừng nói Lâm Bác Khang không chắc chắn trong sạch, chính là hắn thật sự trong sạch, chứng cứ đâu?! Trác Tình hận không thể hung hăng cho Ngô Tư một cước!
Nàng mau bị tức chết rồi, nhưng vào lúc này Lâu Tịch Nhan vô cùng hứng thú cười nói: “Ngươi, tên gọi là gì?” Người này rất có ý tứ, chính trực thông minh, nhưng mà dường như cái gì cũng đều không hiểu, vẫn âm thầm quan sát sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hắn với thôn dân, Lâu Tịch Nhan đối hắn thế nhưng càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Kìm nén tức giận không có chỗ phát tiết, Trác Tình lạnh lùng trả lời: “Trước khi muốn hỏi tên người khác, hẳn là báo tên mình trước, đó là lễ phép.”
Phải? Lâu Tịch Nhan cười nhẹ trả lời: “Lâu Tịch Nhan.”
“Tịch Nhan?” Trác Tình nhẹ giọng lẩm bẩm, một đôi mắt sáng di động một vòng ở trên mặt Lâu Tịch Nhan.
Trác Tình biểu tình quái dị, Tề Thiên Vũ mơ hồ nghĩ sẽ có trò hay nhìn, hai tay hoàn ngực, cười nói: “Tiểu tử, ngươi có ý kiến gì?”
Lắc đầu không thể nói, Trác Tình thẳng thắn trả lời: “Không có.”
Cứ như vậy? Giữa lúc Tề Thiên Vũ đang thất vọng, Trác Tình không cao không thấp, không nhẹ không nặng thở dài: “Nghĩ không ra một đại nam nhân sẽ lấy tên một nữ nhân.”
Trác Tình “lẩm bẩm” hiệu quả kinh người, mấy trăm người tụ tập ở cửa thôn trong nháy mắt lặng yên không tiếng động.
Thôn dân vẻ mặt hoảng sợ, Cảnh Táp, Mặc Bạch lông mày nhíu lại, Tề Thiên Vũ ngây ra như phỗng, mặc dù hắn cũng hiểu Tịch Nhan tên rất… Thế nhưng cũng không ai dám ở trước mặt hắn thảo luận tiểu tử này —— có dũng khí!
Tề Thiên Vũ xin thề, hắn vừa thấy luôn luôn vốn tao nhã, mỉm cười ôn hòa có tiếng lục quốc Lâu thừa tướng lần đầu tiên khóe miệng cười cứng ngắc giống như là… co giật… Có người muốn không may.
/112
|