Biệt thự Mục gia, hiện tại nơi này người hầu so với khi Diệp An An còn ở đã nhiều hơn rất nhiều, bởi vì Cố Nghê Y mang thai, cho nên Mục gia mới mướn thêm nhiều người hầu nữa đến để chăm sóc cô ta. Dù sao, trong bụng của cô ta bây giờ chính là đứa nhỏ của Mục Nham. Đối với cô ta, cha mẹ Mục Nham ban đầu cũng không phải là thích cho lắm, đương nhiên bọn họ lại càng không thích Diệp An An. Chẳng qua so với một cô nhi như Diệp An An thì hiển nhiên họ thà tiếp nhận Cố Nghê Y này hơn, vả lại, hiện tại trong bụng của cô ta lại đang mang cốt nhục của Mục gia, đương nhiên họ càng phải chấp nhận, cứ vài ngày hai người này lại bắt cô ta uống một chén thuốc bổ.Buổi chiều, chiếc giường trẻ con kia đã muốn được chuyển tới, đặt ngay bên trong phòng khách, Cố Nghê Y đưa tay ra vuốt ve chiếc giường xinh đẹp này, ngẩng đầu nhìn lên hai căn phòng cạnh nhau trên lầu, trong mắt giống như bị gai đâm nhức nhối.Mục Nham vừa trở về, người hầu đón lấy áo khoác tây trang và cặp tài liệu từ trong tay hắn, hắn nhìn xung quanh, đôi mày gắt gao nhíu chặt không hề buông lỏng, rõ ràng là cùng một chỗ, nhưng sao lại không hề giống với trong quá khứ. Cảm giác khi trở về Mục gia, người hầu từng tốp, lại không phải giống như một gia đình. Hắn lắc lắc đầu, hắn đúng là suy nghĩ nhiều rồi.Đi vào trong, hắn khẽ ôm lấy thắt lưng của Cố Nghê Y, đem cô ta kéo vào trong ngực, vươn bàn tay to đặt lên bụng của cô ta. Hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chờ mong một chuyện gì như vậy, thế nhưng, hắn hiện tại thực chờ mong đứa nhỏ lớn từng ngày, thì ra, cảm giác được làm cha là như vậy.“Nham, chúng ta đem phòng bên cạnh làm thành phòng cho con được không?”, Cố Nghê Y xoay người, ôm lấy thắt lưng của hắn, đem mặt mình đặt ở trên vai hắn. Trên người của người đàn ông này luôn mang theo một hương vị khiến người ta cảm thấy an tâm, làm cho cô mê luyến đến không chịu nổi. Bây giờ toàn bộ hắn đã muốn thuộc về riêng cô rồi, nhưng là, cô vẫn có cảm giác có chút không chân thật, hắn khiến cô hoàn toàn đoán không ra. Bên trong cặp mắt đen kia ngoại trừ đôi khi nhìn thấy bụng của cô còn có chút ôn nhu lộ ra, còn những lúc khác vẫn là thâm trầm không thấy đáy.Mục Nham đang ôm Cố Nghê Y lại nghe thấy lời nói của Cố Nghê Y, hơi hơi siết chặt một chút, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía căn phòng đã bị hắn hạ lệnh không cho phép bất cứ người nào bước chân vào đó kia, đáy mắt chợt lóe lên mtộ chút.“Chúng ta chọn phòng khác đi”, thanh âm có chút cố hết sức để nói, nhưng lại nghe không ra cảm xúc của hắn ở bên trong, căn phòng kia là cấm kỵ của hắn, tựa như một nơi trong trái tim của hắn mà không ai có thể chạm đến được, hắn không muốn để cho người nào khác biết đến.“Nhưng mà, Nham, phòng kia ở liền kế bên, chúng ta…”, Cố Nghê Y còn muốn nói gì nữa, kết quả Mục Nham lại thẳng thừng buông cô ta ra, “Em đừng nói gì nữa, các phòng khác đều có thể, chỉ trừ căn phòng đó là không được”, hắn nói rất lạnh lùng, cũng thực cương quyết.“Nham…’, Cố Nghê Y nghe thấy lời nói của hắn, muốn nói ra điều gì, nhưng sau cùng, cô ta xoay người, các ngón tay nắm chặt với nhau. Diệp An An, lại là Diệp An An, căn phòng kia cũng là bởi vì từng là của cô ta nên hắn mới không cho phép ai vào. Chẳng lẽ, Cố Nghê Y cô thêm một đứa nhỏ nữa so ra lại còn kém một Diệp An An kia sao?Có một số việc, bọn họ đều hiểu được, chỉ là, bọn họ đều đang tự gạt chính mình mà thôi. Kỳ thật, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, cuộc hôn nhân của bọn họ, trên thực tế, đã không còn hạnh phúc nữa rồi.Lại một tháng nữa trôi qua, Giản Tiểu Phương vẫn thường xuyên đều đặn đến thăm Diệp An An, còn có Giản Vũ Phong. So với trước đây, bọn họ ở chung cũng không có dồn tâm trí vào nhiều. Giản Tiểu Phương đương nhiên là nhìn ra tâm tư của anh trai nhà cô đối với Diệp An An, nhưng là, thực đáng tiếc, Diệp An An lại là một người cố chấp, cô ấy có lẽ vĩnh viễn cũng không đáp lại tình yêu của anh ấy.Nếu sớm hơn một chút thì tốt rồi, một năm trước, hai năm, nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã bỏ qua nhau.Giản Vũ Phong luôn nhìn Diệp An An bằng ánh mắt phức tạp, nhất là khi nhìn bụng của cô, lại trầm mặc. Cô mang thai, là con của người khác, có lẽ lại sẽ phải trở thành một đứa nhỏ mồ côi cha.Giản Tiểu Phương cùng Giản Vũ Phong quả thật đã kín miệng như bưng, không hề nói với bất luận một người nào khác về chuyện này.
/224
|