Muc Nham cúi đầu nhìn nàng. Nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Giờ đã là 12h đêm, biệt thự của họ cách đây khá xa, lại rất ít người, bình thường taxi cũng rất khó bắt. Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì trong đầu? không biết nguy hiểm hay sao? Còn nữa, tại sao lại cúi đầu. Mỗi khi sợ anh, nàng đều cúi đầu. Anh không tỏ ra tức giận nhưng khí thế lại rất bức ngưới. Anh nhìn nàng, không biết tại sao, lúc này đây, anh có cảm giác như toàn thân được bao bọc bởi một thứ ánh sáng vô cùng ấm áp. " Tổng tài, cũng nhờ có tiểu thư đây. Nếu không có cô ấy, chúng tôi cũng không biết thang máy xảy ra vấn đề". Người bảo an đứng bên cạnh, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Hiện tại đang là mùa đông, nhưng anh ta vẫn toát mồ hôi. Có thể thấy, anh ta đang chịu áp lực rất lớn. Nếu thực sư hôm nay, tổng tài có chuyện gì, 100 lần bọn họ cũng không thể bồi thường được. Như vậy, không sợ mới là lạ."Câm miệng" Mục Nham dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bảo an 1 cái. Ánh mắt ấy có thể so sánh với gió lạnh mùa đông. Bảo an lui vè sau từng bước, trông rất thảm. Họ không khỏi lo sợ sẽ phải về nhà sống bằng tiền dành dụm." Tu sửa thang máy cho cẩn thận. Nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ đuổi các anh ra đường". Anh xoay người, ngữ khí rất gay gắt, âm điệu có thể nghe ra sự giận dữ. Nhưng là ngoài ý muốn, anh nói lần sau, cũng tức là buông tha bọn họ." Đúng vậy, tổng tài". Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao thang mày bị hỏng là thang máy dùng riêng cho tổng tài. Anh cho bọn họ tu sửa thang máy cũng là bỏ quá cho họ. Từ đây, họ có cái nhìn mới về người đàn ông này. Hóa ra tổng tài cũng không phải là người quá tàn nhẫn.Mục Nham khép hờ hai mắt mọt chút rồi lại mở ra, trở về dáng vẻ của một nam nhân ngạo nghễ. Anh đi về phía trước, được vài bước thì quay đàu lại nhìn về phía nàng " Diệp An An" Giọng anh rất nhỏ nhưng đầy uy hiếp " Cô muốn đứng đó đến bao giờ?"" A, xin lỗi" Diệp An An bước nhanh đuổi kịp anh. Nàng không nhìn thấy nụ cười của anh khi xoay người bước đi. Khóe miệng hơi dịch ra, mỉm cười. Nụ cười như đóa phù dung, sớm nở tối tàn, có chút tuyệt mỹ.Mục Nham đi phía trước, nàng ở đằng sau luôn theo sát anh. Lúc này, bước chân của anh hơi chậm lại. Nếu không phía sau nàng sẽ phải chạy đi lên.Quả thực là một cô gái bình thường. Nhưng không thể không nói, hôm nay nàng đã làm cho anh có chút cảm động. Dù sao, xưa nay cũng chưa ai vì anh mà làm chuyện như thế này. Thế nhưng, anh cũng chỉ cảm động một chút mà thôi. Cũng có thể từ nay, anh sẽ đối với nàng tốt hơn một chút. Dù sao, suy cho cùng, nàng cũng là vợ anh, người vợ danh chính ngôn thuận của anh, không phải sao? " Người hầu của tổng tài, thật có trách nhiệm". Lúc này không biết ai đó ở phía sau lên tiếng, rồi sau đó những người còn lại cũng gât đầu phụ họa." Đúng vậy, nếu không có cô ấy, chắc tổng tài phải ở trong thang máy cả đêm. Trời lạnh thế này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Mà chúng ta, ngày mai, có thể sẽ phải về nhà sống bằng tiền dành dụm". Bọn họ thấp giọng bàn tán, song tất cả đều rơi vào tai Diệp An An và Mục Nham.Diệp An An cúi đầu về phía trước đi tới. Cũng bởi hai chữ " người hầu" kia mà khiến ngực nàng đau nhói. Đây là minh chứng tốt nhất, anh và nàng vĩnh viễn có khoảng cách rất lớn.Mục Nham hơi dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn người con gái đang đi bên cạnh anh, không nói một lời. Thần sắc của nàng thật khó nắm bắt. Chẳng lẽ nàng thực sự xem mình như vậy? Người hầu, nàng thật đúng là vì anh mà suy nghĩ, nàng thật là một cô gái ngốc.Mà cái câu " người hầu" cũng khiến anh vừa có chút không thoải mái, lại vừa có chút hưng phấn. Lúc này, tâm trạng của anh rất rối loạn. Anh đột nhiên dừng lại. Diệp An An nhìn anh khó hiểu. Dưới ánh đèn đường. Mặt nàng trông có vài phần trong suốt, đôi môi xanh tái, cho thấy nàng đang rất lạnh. Chiếc áo rộng thùng thình bao bọc lấy thân thể mảnh dẻ của nàng, làm như thể cho gió lạnh chui vào. Anh đột nhiên mỉm cười, vươn tay về phía nàng. Diệp An An nhìn cánh tay trước mặt nàng không hiểu anh muốn gì, anh cần gì ở nàng sao? Nhưng hiện tại, nàng lại chẳng mang gì hết, cánh tay của người ấy nàng khó có thể nắm lấy.
/224
|