Diệp An An cũng vậy mà thôi, đều là loại phụ nữ ích kỷ, tham lam. Anh nhỏ giọng rít lên. Chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi về hướng tập đoàn Mục Thị.Mang theo một trận bão lớn, mỗi nơi Mục Nham đi qua đều khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh, không khỏi rùng mình một cái. Hôm nay, mặc dù tổng tài của bọn họ thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng sắc mặt hầm hầm của anh thì như muốn cảnh cáo nếu không muốn chết thì tốt nhất là đừng động vào anh, làm cho người khác bất giác phải tránh xa.Nhưng lại có một người không hiểu rõ tình hình, cứ luôn nghĩ mình là người đẹp nhất, khôn ngoan nhất. Người khác chỉ muốn nhanh chóng đẩy công văn cho cô ta trình ký, để tránh gặp bão, cô ta lại rất đắc chí, một mực cho rằng họ sợ, một mình cô ta có thể được ưu tiên.Lắc mông bước đi, sau khi gõ cửa, cô ta trực tiếp vào phòng, giọng nói nhừa nhựa khiến người khác phải nổi da gà “Tổng tài, văn kiện của ngài”. Cô ta để tập văn kiện lên bàn, nhưng cũng không vội vã rời đi, mà còn cố tình cúi thấp người xuống, mong chờ anh có thể liếc mắt nhìn cô một cái. Đối với người đàn ông tuấn mĩ, toàn vẹn này, cho dù chỉ là tình nhân, cô ta cũng cam tâm tình nguyện.“Cút” Mục Nham cầm lấy tập tài liệu, thanh âm vừa lạnh lẽo, vừa vô tình.Lăng Huyên đứng ở cửa, nhìn cô gái đang khóc lóc chạy ra từ phòng tổng tài, cô trào phúng cười cười. Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng diện mạo đó mà muốn lên giường với tổng tài sao? Cô ta thật quá đề cao bản thân rồi.Không khí căng thẳng bao trùm lấy toàn bộ văn phòng, mọi người đều tập trung làm việc, ngay cả nói chuyện cũng thật cẩn thận, sợ đắc tội với người đàn ông đang trong cơn cuồng nộ kia.Giản Tiểu Phương vẫn tiếp tục làm công việc của mình, nhưng cô cũng hơi ngạc nhiên, không hiểu là ai có thể làm cho người đàn ông vốn băng lãnh này đột nhiên phát hỏa lớn như vậy. Cô phải nhanh chóng gọi điện cho An An mới được. Cũng tốt có thể cho nàng biết anh ta đáng sợ đến mức nào. Cô thầm nghĩ, haizz, dù sao cũng chỉ là nghĩ thôi mà, đâu có chết ai.Cô biết, chỗ này, cách chỗ phát hỏa kia rất xa, cô cũng không muốn tự mình đa mang, rước họa vào thân.Mục Nham đứng ở cửa sổ. Ánh mắt dõi ra bên ngoài, thời tiết lúc này thực sự rất lạnh, hơi thở của anh cũng vậy, một chút ấm áp cũng không có.Anh rút từ trong túi áo tấm ảnh đã nhàu nát, cẩn thận vuốt phẳng, nhìn ngắm, đột nhiên, ánh mắt anh như nhớ ra chuyện gì tối sầm lại, rồi một lần nữa khiến nó trở nên nhàu nhĩ. Quay trở lại bàn làm việc, anh không hề lưu luyến ném tấm ảnh kia vào thùng rác.Nếu đã thành ra như vậy rồi, thì hà tất anh phải giữ lại. Hãy để anh quên đi tất cả, đúng vậy anh không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ. Cố Nghê Y đã không còn là người con gái của anh từ rất lâu rồi, cô ta đã không còn xứng đáng với anh nữa.Ngực anh chợt nhói lên. Cái cảm giác này đã đeo bám lấy anh suốt mấy năm nay. Cô gái ấy, đã có một thời, đã là người anh nguyện suốt đời suốt kiếp yêu thương, là người phụ nữ đầu tiên mà anh muốn có. Nhưng những điều này hiện tại còn có ích gì đâu? Anh bây giờ đã kết hôn, hơn nữa, trên đời này cũng không thiếu đàn bà muốn sà vào lòng anh.Anh chợt nhớ tới nàng, nhớ tới người vợ mà anh đã chính thức cưới về, người mà sáng nay đã ngồi dưới đất với khuôn mặt tái nhợt. Có lẽ, hôm nay, anh đã quá nóng giận mà tiếp tục làm tổn thương nàng một lần nữa. Hơn ai hết, anh là người hiểu rõ nhất, Diệp An an không phải là người có tâm cơ, nàng nghĩ gì, hết thảy đều hiện lên trên mặt. Nàng chỉ là một cô gái đơn thuần mà thôi, không có lý gì mà nàng phải cố tình hủy đi tấm ảnh Y Y. Có lẽ, chỉ là nàng đã không cẩn thận . Đúng vậy, chỉ là nàng đã không cẩn thận mà thôi. (Hết quyển 1)
/224
|