Thái Mạo, lăn ra đây cho ta, còn cả con gái ta nữa!
Ngoài cửa lớn của Thái phủ, Hoàng Thừa Ngạn lớn tiếng gào thét, dẫn theo mấy gia đinh vội vã chạy vào Thái phủ.
Hoàng Thừa Ngạn là danh sĩ kinh, là nhân vật có uy tín danh dự, đồng thời Hoàng gia cũng là thế tộc Kinh châu. Không chỉ như vậy, Hoàng Thừa Ngạn còn cưới tỷ tỷ của Thái Mạo làm vợ, là tỷ phu của Thái Mạo. Có một tầng quan hệ này, Hoàng Thừa Ngạn càng hoành hành vô kỵ, đi thẳng vào Thái phủ, không có một người hầu nào dám ngăn cản.
Các người hầu thấy Hoàng Thừa Ngạn nổi giận đùng đùng chạy vào thì vừa rút lui vừa trấn an, muốn Hoàng Thừa Ngạn dừng lại. Bọn họ muốn ngăn cản nhưng lại không dám ngăn cản, chỉ có thể cầu xin Hoàng Thừa Ngạn chờ Thái Mạo trở về.
Lão quản gia của Thái phủ đi tới, cười nói: Cô gia, ngài có chuyện gì à?
Hoàng Thừa Ngạn là con rể của Thái phủ, xưng hô cô gia cũng hợp lý.
Thấy Hoàng Thừa Ngạn nghiêm mặt, lão quản gia lại nói: Sở vương gọi gia chủ đi thương nghị rồi, vẫn chưa trở về. Cô gia nếu có việc gấp thì xin chờ, lão nô sai người đi thông tri cho gia chủ, bảo gia chủ lập tức gấp trở về.
Hoàng Thừa Ngạn lúc này mới gật đầu, nói: Lập tức thông tri cho Thái Mạo, ta chờ hắn ở đại sảnh!
Vâng, vâng!
Lão quản gia tươi cười, nhưng trong lòng lại đang mắng thầm Hoàng Thừa Ngạn.
Tốt xấu gì Thái Mạo cũng là gia chủ của Thái gia, cho dù Thái Mạo là em vợ của Hoàng Thừa Ngạn thì Hoàng Thừa Ngạn cũng nên có chút lễ phép mới đúng. Nhưng Hoàng Thừa Ngạn luôn miệng gọi ' Thái Mạo', điều này khiến cho lão quản gia của Thái phủ trong lòng có chút không thoải mái, nhưng quan hệ của Hoàng Thừa Ngạn bày ra đó, quản gia cũng chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng mà thôi.
Sau khi Hoàng Thừa Ngạn dẫn theo gia đinh tiến vào đại sảnh thì ngồi ở đó chờ.
Nửa canh giờ sau Thái Mạo chạy về.
Thái Mạo thấy Hoàng Thừa Ngạn thì cười hỏi: Tỷ phu, có chuyện gì à?
Hoàng Thừa Ngạn nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức sầm xuống, lớn tiếng nói: Đừng gọi ta là tỷ phu, Hoàng Thừa Ngạn ta nào có cậu em vợ như ngươi. Hừ, không giao Nguyệt Anh ra đây thì ta liều mạng với ngươi!
Khi Thái Mạo vào nhà đã nghe lão quản gia nói Hoàng Thừa Ngạn đang tức giận, hiện tại thấy quả thực là vậy. Hắn sau khi nghe xong thì vẻ mặt nghi hoặc, nói: Thạc Nhi không ở nhà của ngươi ư? Xảy ra chuyện gì vậy?
Thạc Nhi chính là Hoàng Thạc.
Nữ nhi của Hoàng Thừa Ngạn tên là Hoàng Thạc, nhủ danh là Hoàng Nguyệt Anh.
Thái Mạo gọi đại danh, còn Hoàng Thừa Ngạn thì gọi nhủ danh.
Hoàng Thừa Ngạn thấy Thái Mạo vẫn giả bộ hồ đồ thì càng tức giận không thôi, hét to: Khi Nguyệt Anh rời nhà chính miệng nói nó đến phủ của ngươi chơi vài ngày, nhưng ta phái người giục mấy lần, bảo nó về gặp mặt Gia Cát Lượng, nhưng mỗi lần tin tức nhận được đều là Nguyệt Anh không ở trong phủ của ngươi. Ngươi nói đi, có phải ngươi giấu Nguyệt Anh đi rồi không, sao nó tự dưng lại biến mất!
Bốp!
Thái Mạo nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, tay phải vỗ mạnh lên bàn.
Thái Mạo trầm giọng nói: Tỷ phu, tiểu muội đoạn thời gian trước rời khỏi Thái phủ, người hầu trong phủ nói nàng ta tới phủ của ngươi chơi, ta vẫn cho rằng tiểu muội ở nhà các ngươi. Hiện tại Nguyệt Anh cũng không ở phủ của ngươi, tiểu muội cũng không ư?
Hoàng Thừa Ngạn nháy mắt mấy cái, có chút mơ hồ.
Chợt, Hoàng Thừa Ngạn nói: Tiểu Nhã chỉ ở phủ của ta ba ngày, sau đó cùng Nguyệt Anh nói đến phủ của ngươi giải sầu, sao có thể ở nhà ta được.
Hai người nói xong thì lập tức minh bạch chân tướng.
Thái Mạo và Hoàng Thừa Ngạn đồng thanh nói: Hỏng rồi, chúng trốn rồi!
Thái Nhã lặng lẽ trốn đi là vì nghe thấy chuyện Thái Mạo và Khoái Việt, Khoái Lương thương nghị, không muốn gả cho lão nhân Lưu Biểu, Hoàng Nguyệt Anh chủ động bỏ chạy là không muốn đối mặt với thanh niên tài tuấn mà Hoàng Thừa Ngạn tìm cho nàng ta.
Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh hợp kế rồi cùng lén bỏ chạy.
Hai người đều nói với người nhà là tới phủ của đối phương chơi, sau đó nhân cơ hội trốn đi.
Như vậy có thể giấu được Hoàng Thừa Ngạn và Thái Mạo.
Hoàng Thừa Ngạn đứng dậy, đi qua đi lại trong đại điện rồi lẩm bẩm: Hiện tại Nguyệt Anh đã trốn, Gia Cát Lượng khẳng định không gặp được Nguyệt Anh. Ái chà, ta khó khăn lắm mới tìm được một nhân tuyển tài đức vẹn toàn, nhưng Nguyệt Anh lại chạy mất ở thời điểm mấu chốt nhất, thế không phải là khiến ta mất mặt ư!
Thái Mạo cười lạnh hai tiếng, nói: Tỷ phu, ngươi mất mặt, chẳng lẽ ta thì không ư?
Hoàng Thừa Ngạn hừ lạnh một tiếng, nói: Tiểu Nhã vốn là đại cô nương, dẫu sao cũng chưa có ai phối với tiểu Nhã, ngươi có gì mà mất mặt. Vả lại tiểu Nhã là bắt cóc Nguyệt Anh, việc này ngươi phải chịu trách nhiệm!
Thái Mạo cười khổ, bất đắc dĩ nói: Hảo tỷ phu của ta ơi, ta đang chuẩn bị đem tiểu muội gả cho Lưu Biểu, để làm dịu quan hệ của hai nhà Lưu, Thái. Lưu Biểu đã đồng ý chuyện này, nhưng tiểu muội lại đi rồi, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tìm một nha hoàn thế thân, cho dù cho ta mười lá gan ta cũng không dám!
Hoàng Thừa Ngạn sau khi nghe xong thì cười ha ha.
Hắn vươn tay chỉ vào Thái Mạo, lớn tiếng quát: Tiểu tử ngươi đáng vậy lắm! Tỷ tỷ ngươi và phụ thân ngươi đều cưng chiều tiểu Nhã, hy vọng nàng ta tìm được vị hôn phu tốt. Ngươi thì ngược lại, không ngờ muốn đem tiểu Nhã gả cho Lưu Biểu, đầu óc của ngươi chẳng lẽ bị lừa đá rồi ư?
Dừng một chút, Hoàng Thừa Ngạn lại mắng: Lưu Biểu quả thực có tài hoa, nhưng tâm nhãn quá nhỏ, hơn nữa không có chí lớn. Người như vậy làm chủ địa phương trọng yếu như Kinh châu, lại không biết tiến thủ, sớm hay muộn gì cũng bị nuốt gọn. Ngươi gả tiểu Nhã cho Lưu Biểu, rõ ràng là đẩy tiểu Nhã vào hố lửa, chuyện trọng yếu như vậy sao là thương nghị với ta?
Đối mặt với sự quát mắng của Hoàng Thừa Ngạn, Thái Mạo á khẩu không trả lời được.
Chợt Thái Mạo nói: Tỷ phu, ta cũng không phải là bất đắc dĩ ư? Lần trước mang binh kiềm chế Vương Xán lại bị Vương Xán đánh bại, bị Lưu Biểu quở trách một trận, Lưu Biểu tìm được cơ hội, rất có thể sẽ xử lý giáng chức, bởi vậy ta mới tới cầu thân. Ta cũng vì Thái gia cùng với thế tộc Kinh Tương, một khi Thái gia ngã, Khoái gia ngã, thế tộc Kinh Tương chúng ta cũng xong rồi.
Hoàng Thừa Ngạn mày nhăn lại, khinh thường nói: Chỉ một mình ngươi lo cho nước cho dân, chỉ một mình ngươi lo lắng cho gia nghiệp tổ tông ư, ngươi đem tiểu Nhã gả cho Lưu Biểu, là uống rượu độc giải khát, chỉ có thể tạm thời làm hòa hoãn cục diện. Hắc, ta hiện tại lại cảm thấy tiểu Nhã trốn đi là một chuyện tốt, nếu không sẽ bị ngươi đẩy xuống hố lửa, đời này coi như xong rồi, tiểu tử ngươi chờ đó, đợi đại tỷ của ngươi giáo huấn ngươi đi.
Hoàng Thừa Ngạn cười cười rồi vỗ vỗ mông, nói: Chuyện được làm rõ rồi, ta về đây.
Thái Mạo vội nói: Tỷ phu, tiểu Nhã và Nguyệt Anh vẫn chưa biết nơi hạ lạc, ngươi không lo lắng ư?
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu nói: Nha đầu Nguyệt Anh đó cổ quái tinh linh, chỉ có nó bỡn cợt người ta, làm gì có ai khi dễ được nó, ta thấy ngươi là muốn thông qua ta để tìm tiểu Nhã ư? Hừ tự mình đi mà tìm!
Thái Mạo nhìn Hoàng Thừa Ngạn rời khỏi, thở dài rồi chợt hô: Người đâu!
Lão quản gia vội vàng chạy vào, hỏi: Gia chủ, có chuyện gì vậy?
Thái Mạo phân phó: Lập tức phái gia đinh của phủ ra, để bọn họ ở thành Tương Dương tìm kiếm tung tích của tiểu thư. Phải tranh thủ thời gian, cần phải trong hai ngày tìm được tiểu thư, đi đi!
Vâng vâng!
Lão quản gia sau khi nghe xong thì vội vàng đi tìm người làm việc.
...
Huyện Phong Lăng, địa giới Ích châu.
Lúc này, trên đường ở ngoài thành xuất hiện hai mỹ nam tử tuấn tú.
Hai người này mặc trường bào màu trắng, sắc mặt trắng nõn, mi như liễu, mắt trong suốt, ăn mặc sạch sẽ, hơn nữa trên cổ không có hầu kết, vừa nhìn đã biết là nữ cải nam trang.
Hai người này không phải ai khác, chính là Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh diện mạo thanh lệ, không phải là nữ tử xấu xí trong miệng dân chúng, ngược lại rất thanh tú nhiều vẻ. Nàng nhìn Thái Nhã rồi nhỏ giọng hỏi: Tiểu cô, ta và ngươi cùng tới thành đô, tuy rằng thành công thoát khỏi cái tên ngốc tử Gia Cát Lượng kia, nhưng hai người chúng ta ở thành đô không có nơi nương tựa, không có người quen, làm sao mà sống được?
Thái Nhã cười nói: Nha đầu ngốc, ngươi đã quên ở thành đô chúng ta có người sao quen ư?
Hoàng Nguyệt Anh nghi hoặc hỏi: Ai?
Ngu ngốc!
Thái Nhã vươn tay ra gõ nhẹ lên đầu Hoàng Nguyệt Anh, cười mắng: Trong đầu ngươi toàn là những trò vặt cổ quái, không quan tâm tới chuyện nào khác cả. Tư Mã Huy và Bàng Đức Công ở thành đô, sau khi chúng ta tới trực tiếp sống ở phủ của bọn họ là được.
Hoàng Nguyệt Anh lập tức cười nói: Đúng vậy, tiểu cô thật thông minh.
Thái Nhã hừ một tiếng rồi cao ngạo nói: Ta còn quen cả Thục vương Vương Xán, cùng lắm thì chúng ta đi xông vào hoàng cung. Sau khi Vương Xán thấy chúng ta khẳng định sẽ hội an cho chúng ta, yên tâm đi!
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu thật mạnh, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ tươi cười.
Hai người nữ cải nam trang một đường hướng tây, tiến về thành đô.
Ngoài cửa lớn của Thái phủ, Hoàng Thừa Ngạn lớn tiếng gào thét, dẫn theo mấy gia đinh vội vã chạy vào Thái phủ.
Hoàng Thừa Ngạn là danh sĩ kinh, là nhân vật có uy tín danh dự, đồng thời Hoàng gia cũng là thế tộc Kinh châu. Không chỉ như vậy, Hoàng Thừa Ngạn còn cưới tỷ tỷ của Thái Mạo làm vợ, là tỷ phu của Thái Mạo. Có một tầng quan hệ này, Hoàng Thừa Ngạn càng hoành hành vô kỵ, đi thẳng vào Thái phủ, không có một người hầu nào dám ngăn cản.
Các người hầu thấy Hoàng Thừa Ngạn nổi giận đùng đùng chạy vào thì vừa rút lui vừa trấn an, muốn Hoàng Thừa Ngạn dừng lại. Bọn họ muốn ngăn cản nhưng lại không dám ngăn cản, chỉ có thể cầu xin Hoàng Thừa Ngạn chờ Thái Mạo trở về.
Lão quản gia của Thái phủ đi tới, cười nói: Cô gia, ngài có chuyện gì à?
Hoàng Thừa Ngạn là con rể của Thái phủ, xưng hô cô gia cũng hợp lý.
Thấy Hoàng Thừa Ngạn nghiêm mặt, lão quản gia lại nói: Sở vương gọi gia chủ đi thương nghị rồi, vẫn chưa trở về. Cô gia nếu có việc gấp thì xin chờ, lão nô sai người đi thông tri cho gia chủ, bảo gia chủ lập tức gấp trở về.
Hoàng Thừa Ngạn lúc này mới gật đầu, nói: Lập tức thông tri cho Thái Mạo, ta chờ hắn ở đại sảnh!
Vâng, vâng!
Lão quản gia tươi cười, nhưng trong lòng lại đang mắng thầm Hoàng Thừa Ngạn.
Tốt xấu gì Thái Mạo cũng là gia chủ của Thái gia, cho dù Thái Mạo là em vợ của Hoàng Thừa Ngạn thì Hoàng Thừa Ngạn cũng nên có chút lễ phép mới đúng. Nhưng Hoàng Thừa Ngạn luôn miệng gọi ' Thái Mạo', điều này khiến cho lão quản gia của Thái phủ trong lòng có chút không thoải mái, nhưng quan hệ của Hoàng Thừa Ngạn bày ra đó, quản gia cũng chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng mà thôi.
Sau khi Hoàng Thừa Ngạn dẫn theo gia đinh tiến vào đại sảnh thì ngồi ở đó chờ.
Nửa canh giờ sau Thái Mạo chạy về.
Thái Mạo thấy Hoàng Thừa Ngạn thì cười hỏi: Tỷ phu, có chuyện gì à?
Hoàng Thừa Ngạn nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức sầm xuống, lớn tiếng nói: Đừng gọi ta là tỷ phu, Hoàng Thừa Ngạn ta nào có cậu em vợ như ngươi. Hừ, không giao Nguyệt Anh ra đây thì ta liều mạng với ngươi!
Khi Thái Mạo vào nhà đã nghe lão quản gia nói Hoàng Thừa Ngạn đang tức giận, hiện tại thấy quả thực là vậy. Hắn sau khi nghe xong thì vẻ mặt nghi hoặc, nói: Thạc Nhi không ở nhà của ngươi ư? Xảy ra chuyện gì vậy?
Thạc Nhi chính là Hoàng Thạc.
Nữ nhi của Hoàng Thừa Ngạn tên là Hoàng Thạc, nhủ danh là Hoàng Nguyệt Anh.
Thái Mạo gọi đại danh, còn Hoàng Thừa Ngạn thì gọi nhủ danh.
Hoàng Thừa Ngạn thấy Thái Mạo vẫn giả bộ hồ đồ thì càng tức giận không thôi, hét to: Khi Nguyệt Anh rời nhà chính miệng nói nó đến phủ của ngươi chơi vài ngày, nhưng ta phái người giục mấy lần, bảo nó về gặp mặt Gia Cát Lượng, nhưng mỗi lần tin tức nhận được đều là Nguyệt Anh không ở trong phủ của ngươi. Ngươi nói đi, có phải ngươi giấu Nguyệt Anh đi rồi không, sao nó tự dưng lại biến mất!
Bốp!
Thái Mạo nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, tay phải vỗ mạnh lên bàn.
Thái Mạo trầm giọng nói: Tỷ phu, tiểu muội đoạn thời gian trước rời khỏi Thái phủ, người hầu trong phủ nói nàng ta tới phủ của ngươi chơi, ta vẫn cho rằng tiểu muội ở nhà các ngươi. Hiện tại Nguyệt Anh cũng không ở phủ của ngươi, tiểu muội cũng không ư?
Hoàng Thừa Ngạn nháy mắt mấy cái, có chút mơ hồ.
Chợt, Hoàng Thừa Ngạn nói: Tiểu Nhã chỉ ở phủ của ta ba ngày, sau đó cùng Nguyệt Anh nói đến phủ của ngươi giải sầu, sao có thể ở nhà ta được.
Hai người nói xong thì lập tức minh bạch chân tướng.
Thái Mạo và Hoàng Thừa Ngạn đồng thanh nói: Hỏng rồi, chúng trốn rồi!
Thái Nhã lặng lẽ trốn đi là vì nghe thấy chuyện Thái Mạo và Khoái Việt, Khoái Lương thương nghị, không muốn gả cho lão nhân Lưu Biểu, Hoàng Nguyệt Anh chủ động bỏ chạy là không muốn đối mặt với thanh niên tài tuấn mà Hoàng Thừa Ngạn tìm cho nàng ta.
Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh hợp kế rồi cùng lén bỏ chạy.
Hai người đều nói với người nhà là tới phủ của đối phương chơi, sau đó nhân cơ hội trốn đi.
Như vậy có thể giấu được Hoàng Thừa Ngạn và Thái Mạo.
Hoàng Thừa Ngạn đứng dậy, đi qua đi lại trong đại điện rồi lẩm bẩm: Hiện tại Nguyệt Anh đã trốn, Gia Cát Lượng khẳng định không gặp được Nguyệt Anh. Ái chà, ta khó khăn lắm mới tìm được một nhân tuyển tài đức vẹn toàn, nhưng Nguyệt Anh lại chạy mất ở thời điểm mấu chốt nhất, thế không phải là khiến ta mất mặt ư!
Thái Mạo cười lạnh hai tiếng, nói: Tỷ phu, ngươi mất mặt, chẳng lẽ ta thì không ư?
Hoàng Thừa Ngạn hừ lạnh một tiếng, nói: Tiểu Nhã vốn là đại cô nương, dẫu sao cũng chưa có ai phối với tiểu Nhã, ngươi có gì mà mất mặt. Vả lại tiểu Nhã là bắt cóc Nguyệt Anh, việc này ngươi phải chịu trách nhiệm!
Thái Mạo cười khổ, bất đắc dĩ nói: Hảo tỷ phu của ta ơi, ta đang chuẩn bị đem tiểu muội gả cho Lưu Biểu, để làm dịu quan hệ của hai nhà Lưu, Thái. Lưu Biểu đã đồng ý chuyện này, nhưng tiểu muội lại đi rồi, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tìm một nha hoàn thế thân, cho dù cho ta mười lá gan ta cũng không dám!
Hoàng Thừa Ngạn sau khi nghe xong thì cười ha ha.
Hắn vươn tay chỉ vào Thái Mạo, lớn tiếng quát: Tiểu tử ngươi đáng vậy lắm! Tỷ tỷ ngươi và phụ thân ngươi đều cưng chiều tiểu Nhã, hy vọng nàng ta tìm được vị hôn phu tốt. Ngươi thì ngược lại, không ngờ muốn đem tiểu Nhã gả cho Lưu Biểu, đầu óc của ngươi chẳng lẽ bị lừa đá rồi ư?
Dừng một chút, Hoàng Thừa Ngạn lại mắng: Lưu Biểu quả thực có tài hoa, nhưng tâm nhãn quá nhỏ, hơn nữa không có chí lớn. Người như vậy làm chủ địa phương trọng yếu như Kinh châu, lại không biết tiến thủ, sớm hay muộn gì cũng bị nuốt gọn. Ngươi gả tiểu Nhã cho Lưu Biểu, rõ ràng là đẩy tiểu Nhã vào hố lửa, chuyện trọng yếu như vậy sao là thương nghị với ta?
Đối mặt với sự quát mắng của Hoàng Thừa Ngạn, Thái Mạo á khẩu không trả lời được.
Chợt Thái Mạo nói: Tỷ phu, ta cũng không phải là bất đắc dĩ ư? Lần trước mang binh kiềm chế Vương Xán lại bị Vương Xán đánh bại, bị Lưu Biểu quở trách một trận, Lưu Biểu tìm được cơ hội, rất có thể sẽ xử lý giáng chức, bởi vậy ta mới tới cầu thân. Ta cũng vì Thái gia cùng với thế tộc Kinh Tương, một khi Thái gia ngã, Khoái gia ngã, thế tộc Kinh Tương chúng ta cũng xong rồi.
Hoàng Thừa Ngạn mày nhăn lại, khinh thường nói: Chỉ một mình ngươi lo cho nước cho dân, chỉ một mình ngươi lo lắng cho gia nghiệp tổ tông ư, ngươi đem tiểu Nhã gả cho Lưu Biểu, là uống rượu độc giải khát, chỉ có thể tạm thời làm hòa hoãn cục diện. Hắc, ta hiện tại lại cảm thấy tiểu Nhã trốn đi là một chuyện tốt, nếu không sẽ bị ngươi đẩy xuống hố lửa, đời này coi như xong rồi, tiểu tử ngươi chờ đó, đợi đại tỷ của ngươi giáo huấn ngươi đi.
Hoàng Thừa Ngạn cười cười rồi vỗ vỗ mông, nói: Chuyện được làm rõ rồi, ta về đây.
Thái Mạo vội nói: Tỷ phu, tiểu Nhã và Nguyệt Anh vẫn chưa biết nơi hạ lạc, ngươi không lo lắng ư?
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu nói: Nha đầu Nguyệt Anh đó cổ quái tinh linh, chỉ có nó bỡn cợt người ta, làm gì có ai khi dễ được nó, ta thấy ngươi là muốn thông qua ta để tìm tiểu Nhã ư? Hừ tự mình đi mà tìm!
Thái Mạo nhìn Hoàng Thừa Ngạn rời khỏi, thở dài rồi chợt hô: Người đâu!
Lão quản gia vội vàng chạy vào, hỏi: Gia chủ, có chuyện gì vậy?
Thái Mạo phân phó: Lập tức phái gia đinh của phủ ra, để bọn họ ở thành Tương Dương tìm kiếm tung tích của tiểu thư. Phải tranh thủ thời gian, cần phải trong hai ngày tìm được tiểu thư, đi đi!
Vâng vâng!
Lão quản gia sau khi nghe xong thì vội vàng đi tìm người làm việc.
...
Huyện Phong Lăng, địa giới Ích châu.
Lúc này, trên đường ở ngoài thành xuất hiện hai mỹ nam tử tuấn tú.
Hai người này mặc trường bào màu trắng, sắc mặt trắng nõn, mi như liễu, mắt trong suốt, ăn mặc sạch sẽ, hơn nữa trên cổ không có hầu kết, vừa nhìn đã biết là nữ cải nam trang.
Hai người này không phải ai khác, chính là Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh diện mạo thanh lệ, không phải là nữ tử xấu xí trong miệng dân chúng, ngược lại rất thanh tú nhiều vẻ. Nàng nhìn Thái Nhã rồi nhỏ giọng hỏi: Tiểu cô, ta và ngươi cùng tới thành đô, tuy rằng thành công thoát khỏi cái tên ngốc tử Gia Cát Lượng kia, nhưng hai người chúng ta ở thành đô không có nơi nương tựa, không có người quen, làm sao mà sống được?
Thái Nhã cười nói: Nha đầu ngốc, ngươi đã quên ở thành đô chúng ta có người sao quen ư?
Hoàng Nguyệt Anh nghi hoặc hỏi: Ai?
Ngu ngốc!
Thái Nhã vươn tay ra gõ nhẹ lên đầu Hoàng Nguyệt Anh, cười mắng: Trong đầu ngươi toàn là những trò vặt cổ quái, không quan tâm tới chuyện nào khác cả. Tư Mã Huy và Bàng Đức Công ở thành đô, sau khi chúng ta tới trực tiếp sống ở phủ của bọn họ là được.
Hoàng Nguyệt Anh lập tức cười nói: Đúng vậy, tiểu cô thật thông minh.
Thái Nhã hừ một tiếng rồi cao ngạo nói: Ta còn quen cả Thục vương Vương Xán, cùng lắm thì chúng ta đi xông vào hoàng cung. Sau khi Vương Xán thấy chúng ta khẳng định sẽ hội an cho chúng ta, yên tâm đi!
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu thật mạnh, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ tươi cười.
Hai người nữ cải nam trang một đường hướng tây, tiến về thành đô.
/1321
|