Thành đô, dưới sự cai quản của Vương Xán càng lúc càng phồn hoa, tường thành cũng thêm cao thêm rất nhiều, hoàn toàn một tòa một tòa kiên thành. Cùng lúc đó, theo các loại ngành học văn viện, võ viện, viện khoa học quật khởi, hấp dẫn vô số người tới, so với thời đại của Lưu Yên thì phồn hoa hơn không biết bao nhiêu lần.
Người đến người đi, rất náo nhiệt.
Ngoài thành, hai tiểu thanh niên đang nghỉ chân quan khán.
Hai tiểu thanh niên này làn da trắng nõn, có vẻ rất văn nhã. Hai người này không phải ai khác, chính là Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh từ Kinh châu chuồn ra, hai người tiến vào cảnh nội thành đô, sự lo lắng trong lòng sớm đã ném lên chín tầng mây, thay vào đó là lòng hiếu kỳ vô cùng vô tận, bắt đầu đi mọi nơi tìm hiểu tình huống thành đô.
Sau khi hai người đi bộ một vòng, phát hiện thành đô tốt hơn Tương Dương rất nhiều.
Tình huống như vậy, khiến trong lòng hai nàng rất vui mừng.
Hoàng Nguyệt Anh đứng bên cạnh Thái Nhã, quan sát mọi nơi rồi nói: Tiểu di, chúng ta vừa đến đây, không quen nhân sinh địa, trước tiên tìm một chỗ đặt chân đã!
Thái Nhã quay đầu lại, trừng mắt lườm Hoàng Nguyệt Anh quát: Gọi công tử, đừng gọi tiểu di!
Hoàng Nguyệt Anh bĩu môi: Dựa vào gì mà ngươi là công tử mà người ta là thị đồng!
Thái Nhã hừ một tiếng, hỏi: Ai là trưởng bối?
Sau khi nói xong, Thái Nhã vươn tay xoa đầu Hoàng Nguyệt Anh rồi nói: Ừ, công tử đại nhân đại nghĩa, vì người nên sẽ tới viện khoa học trước, thế được rồi chứ! Ta nghe nói bên trong viện khoa học có rất nhiều thứ đồ chơi cổ quái, sau khi ngươi tới khẳng định sẽ thích. Hơn nữa chúng ta sau khi tiến vào viện khoa học, người không biết quỷ không hay, đại ca và tỷ phu khẳng định sẽ không tìm thấy chúng ta!
Hoàng Nguyệt Anh lập tức mừng rỡ, vỗ tay kêu hay.
Chợt nàng ta lầu bầu nói: Bọn họ không tìm được chúng ta, liệu có lo lắng không?
Thái Nhã gõ đầu Hoàng Nguyệt Anh, thấp giọng mắng: Ngu ngốc, ngươi không biết viết thư về à. Chỉ cần chúng ta chú ý che giấu hành tích, không để bọn họ phát hiện. Chờ sau khi bọn họ nhận được thư của chúng ta, thì sẽ không lo lắng nữa.
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu: Ừ, chúng ta đi thôi!
Hai người cười nói hi hi ha ha, sau đó bước vào viện khoa học.
Vị trí của Viện khoa học không ở trong thành.
Không chỉ như vậy, các thánh địa học thuật văn viện, viện viện, đạo quán, viện y học đều dựng ở ngoài thành, như vậy mới có thể bảo đảm không gian đủ rộng, cũng bảo đảm hoàn cảnh u nhã.
Hai người đi nhanh chóng, tới viện khoa học.
Đột nhiên, Thái Nhã ngừng lại, nói: Nguyệt Anh, tình huống có chút không thích hợp.
Hoàng Nguyệt Anh vẻ mặt mờ mịt nói: Không có gì không đúng cả! Hoàng Nguyệt Anh một lòng một dạ muốn tới viện khoa học, trong lòng đã bắt đầu hoan hô nhảy nhót, cho nên căn bản không có chú ý tới chuyện phía sau. Ngược lại, Thái Nhã khi ở Kinh châu đã được đi khắp nơi, kinh nghiệm phong phú, nhận thấy được tình huống không ổn.
Ha ha ha...
Lúc này phía sau truyền đến tiếng cười to.
Một gã nam tử trung niên từ phía sau đi ra, người này thô kệch xấu xí, quần áo cũ nát, trong mắt lóe ra vẻ dâm tà, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
Hắn vừa đi vừa xoa xoa tay, nói: Hai tiểu nương tử, trắng quá nhỉ!
Dừng một chút, người trung niên lại mở miệng nói: Không ngờ còn là chim non, lão tử chơi các ngươi rồi bán đem bọn ngươi qua tay, còn có thể phát tài to.
Hoàng Nguyệt Anh sắc mặt tái nhợt liên tục liên tục lui về phía sau hai bước.
Nàng ta vẻ mặt sợ hãi hỏi: Ngươi sao biết chúng ta là nữ cải nam trang?
Nam tử trung niên phun ra một cục đờm, cười nói: Ngu xuẩn, các ngươi ở ngoài thành xưng hô là tiểu di, thanh âm còn không nhỏ, coi lão tử là kẻ điếc à? Các ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, lão tử bảo đảm sẽ không ngược đãi các ngươi, còn cho các ngươi ăn ngon. Nếu muốn chạy trốn thì đừng trách lão tử tâm ngoan thủ lạt, thu thập các ngươi.
Nói xong nam tử trung niên lao thẳng tới Thái Nhã.
Lúc này, Hoàng Nguyệt Anh hiển nhiên đã hốt hoảng, nhưng Thái Nhã vẫn trấn định. Nàng ta vươn tay ra chỉ vào nam tử trung niên, nói: Đừng tới đây, còn tiến gần là ta sẽ hét lên đấy.
Nam tử trung niên cười ha ha: Hét đi, đoạn đường này rất ít người qua lại. Hắc, các ngươi có đường lớn không đi, lại đi đường nhỏ hẻo lánh, chỉ có thể trách các ngươi đi lầm đường thôi.
Rầm!
Nam tử trung niên dứt lời lập tức vang lên một tiếng hự.
Vù!
Mỗi mũi nỏ tiễn từ trong cổ tay áo của Thái Nhã bắn ra, trong nháy mắt đã bắn lên đùi phải của nam tử trung niên.
Rắc!
Nỏ tiễn bắn vào đùi, ngay cả xương cốt cũng bị đâm nát, đủ thấy uy lực của nó cỡ nào.
Nam tử trung niên trợn tròn mắt, đứng tại chỗ không ngừng run run, ánh mắt lộ ra vẻ bất khả tư nghị. Không ngờ hai con quỷ nhỏ trông thì vô hại lại có ám thủ, xui xẻo quá! Nam tử trung niên rên rỉ vào tiếng, người nghiêng đi, quỳ một chân xuống đất quỳ một chân xuống đất miệng quát: Đừng để lão tử tóm được các ngươi, chờ lão tử bắt được các ngươi rồi sẽ đem bọn ngươi...
Rắc!
Nói còn chưa dứt lời Thái Nhã lại bắn ra một mũi nữa, trúng vào xương đùi chân trái của nam tử trung niên. Như thế, nam tử trung niên thân thể xụi lơ trên mặt đất, căn bản không đứng dậy được.
Hoàng Nguyệt Anh thấy vậy vội nói: Tiểu di, không có ai cứu hắn, liệu hắn có chết không?
Thái Nhã vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, mắng: Không phải là một dâm tặc thôi ư, chết thì chết, vả lại cho dù có người tra tới người này, tối đa cũng tra ra thân phận dâm tặc của hắn, có liên quan gì tới chúng ta đâu. Mà ngươi đúng là nhát chết, trong tay áo có ám tiễn, sao phải sợ?
Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, hai người khi xuất môn đã chuẩn bị đầy đủ lợi khí phòng thân. Nỏ tiễn bên trong cổ tay áo là ám tiễn mà Hoàng Nguyệt Anh chế tác, rất dễ sử dụng.
Như vậy cũng có thể phòng thân.
Thái Nhã thấy Hoàng Nguyệt Anh vẫn đang chú ý tới kẻ nằm trên mặt đất, thì nói: Đi thôi, chúng ta còn phải tới viện khoa học đấy. Nói xong, Thái Nhã kéo Hoàng Nguyệt Anh rời khỏi.
A, đúng vậy, chúng ta còn có chuyện quan trọng mà.
Hai người chạy đi, canh giờ canh giờ sau đã tới được viện khoa học.
Đứng ngoài viện khoa học, tính cách ngông nghênh của Thái Nhã đã thể hiện ra, trực tiếp tuyên bố muốn khiêu chiến với viện thủ viện khoa học Mặc Ngôn. Những lời này khiến viện khoa học dậy sóng.
Mặc Ngôn là ai chứ, ngay cả Vương Xán cũng phải lấy lễ đối đãi.
Không chỉ như vậy, Công bộ Thượng Thư Mã Quân và Thị Lang Bồ Nguyên đều là đệ tử của Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn ở viện khoa học có thể nói là đức cao vọng trọng.
Nhưng mà, hai tiểu tử chưa ráo máu đầu không ngờ cuồng vọng đến khiêu chiến Mặc Ngôn, khiến người của viện khoa học lớn tiếng châm biếm.
Sau khi chuyện này phát sinh, Mặc Ngôn cũng nhận được tin tức.
Lão nhân không chút phẫn nộ, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị, bởi vì người đến bái phỏng hắn đại đa số đều là cung kính tặng lễ vật, muốn bái sư học nghệ, hoặc là muốn hắn dẫn tiến với Mã Quân và Bồ Nguyên, không ai dám tỷ thí với hắn. Tục ngữ nói Lão ngoan đồng, Mặc Ngôn tới từng tuổi này rồi lại giống như trẻ con, rất hiếu kỳ.
Sau khi hắn đi ra, thấy Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, lập tức trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc,: Sao, các ngươi muốn khiêu chiến lão phu ư?
Thái Nhã ngẩng đầu nói: Đương nhiên!
Mặc Ngôn vuốt râu, cười nói: Tỷ thí thế nào!
Thái Nhã hừ một tiếng, vươn tay chỉ vào đệ tử chung quanh, lớn tiếng nói: Bảo đồ tử đồ tôn của ngươi đi đi, chúng ta tỷ thí là cơ mật, không thể để người thường nhìn thấy!
Thật ra, Mặc Ngôn cũng nhìn ra thân phận của Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anhlà nữ cải nam trang.
Lão nhân rất ngạc nhiên, nữ tử cũng thích làm đồ của thợ thủ công ư?
Đây mới là lòng hiếu kỳ của Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn lúc này bảo đệ tử chung quanh tản đi rồi xua tay nói: Đi thôi, tới địa phương của lão nhân gia ta, bên trong cần gì cũng có, các ngươi muốn đọ cái gì cũng được?
Nói xong Mặc Ngôn đi tới nơi làm việc của hắn.
Hoàng Nguyệt Anh kéo kéo vạt áo Thái Nhã, nói: Tiểu di, lão nhân này mặt mũi hiền lành, chắc không phải là người xấu đâu! Mặc Ngôn đi ở phía trước, nghe thấy lời nói của Hoàng Nguyệt Anh thì lảo đảo thiếu chút nữa té lăn trên đất. Lão nhân gia hắn đã hơn bảy mươi, cả đời đều là người tốt, hơn nữa cũng không có con cái, sao có thể là người xấu được?
Thái Nhã trừng mắt lườm Hoàng Nguyệt Anh một cái rồi nói khẽ: Hắn là người cầm quyền của viện khoa học, đức cao vọng trọng, không thể là người xấu. Ừ, ngươi sau khi vào phải thể hiện ra bản lãnh thật sự, mới có thể sống yên được ở viện khoa học, hiểu chưa?
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu thật mạnh, trên mặt lộ ra vẻ muốn thử.
Người đến người đi, rất náo nhiệt.
Ngoài thành, hai tiểu thanh niên đang nghỉ chân quan khán.
Hai tiểu thanh niên này làn da trắng nõn, có vẻ rất văn nhã. Hai người này không phải ai khác, chính là Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh từ Kinh châu chuồn ra, hai người tiến vào cảnh nội thành đô, sự lo lắng trong lòng sớm đã ném lên chín tầng mây, thay vào đó là lòng hiếu kỳ vô cùng vô tận, bắt đầu đi mọi nơi tìm hiểu tình huống thành đô.
Sau khi hai người đi bộ một vòng, phát hiện thành đô tốt hơn Tương Dương rất nhiều.
Tình huống như vậy, khiến trong lòng hai nàng rất vui mừng.
Hoàng Nguyệt Anh đứng bên cạnh Thái Nhã, quan sát mọi nơi rồi nói: Tiểu di, chúng ta vừa đến đây, không quen nhân sinh địa, trước tiên tìm một chỗ đặt chân đã!
Thái Nhã quay đầu lại, trừng mắt lườm Hoàng Nguyệt Anh quát: Gọi công tử, đừng gọi tiểu di!
Hoàng Nguyệt Anh bĩu môi: Dựa vào gì mà ngươi là công tử mà người ta là thị đồng!
Thái Nhã hừ một tiếng, hỏi: Ai là trưởng bối?
Sau khi nói xong, Thái Nhã vươn tay xoa đầu Hoàng Nguyệt Anh rồi nói: Ừ, công tử đại nhân đại nghĩa, vì người nên sẽ tới viện khoa học trước, thế được rồi chứ! Ta nghe nói bên trong viện khoa học có rất nhiều thứ đồ chơi cổ quái, sau khi ngươi tới khẳng định sẽ thích. Hơn nữa chúng ta sau khi tiến vào viện khoa học, người không biết quỷ không hay, đại ca và tỷ phu khẳng định sẽ không tìm thấy chúng ta!
Hoàng Nguyệt Anh lập tức mừng rỡ, vỗ tay kêu hay.
Chợt nàng ta lầu bầu nói: Bọn họ không tìm được chúng ta, liệu có lo lắng không?
Thái Nhã gõ đầu Hoàng Nguyệt Anh, thấp giọng mắng: Ngu ngốc, ngươi không biết viết thư về à. Chỉ cần chúng ta chú ý che giấu hành tích, không để bọn họ phát hiện. Chờ sau khi bọn họ nhận được thư của chúng ta, thì sẽ không lo lắng nữa.
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu: Ừ, chúng ta đi thôi!
Hai người cười nói hi hi ha ha, sau đó bước vào viện khoa học.
Vị trí của Viện khoa học không ở trong thành.
Không chỉ như vậy, các thánh địa học thuật văn viện, viện viện, đạo quán, viện y học đều dựng ở ngoài thành, như vậy mới có thể bảo đảm không gian đủ rộng, cũng bảo đảm hoàn cảnh u nhã.
Hai người đi nhanh chóng, tới viện khoa học.
Đột nhiên, Thái Nhã ngừng lại, nói: Nguyệt Anh, tình huống có chút không thích hợp.
Hoàng Nguyệt Anh vẻ mặt mờ mịt nói: Không có gì không đúng cả! Hoàng Nguyệt Anh một lòng một dạ muốn tới viện khoa học, trong lòng đã bắt đầu hoan hô nhảy nhót, cho nên căn bản không có chú ý tới chuyện phía sau. Ngược lại, Thái Nhã khi ở Kinh châu đã được đi khắp nơi, kinh nghiệm phong phú, nhận thấy được tình huống không ổn.
Ha ha ha...
Lúc này phía sau truyền đến tiếng cười to.
Một gã nam tử trung niên từ phía sau đi ra, người này thô kệch xấu xí, quần áo cũ nát, trong mắt lóe ra vẻ dâm tà, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
Hắn vừa đi vừa xoa xoa tay, nói: Hai tiểu nương tử, trắng quá nhỉ!
Dừng một chút, người trung niên lại mở miệng nói: Không ngờ còn là chim non, lão tử chơi các ngươi rồi bán đem bọn ngươi qua tay, còn có thể phát tài to.
Hoàng Nguyệt Anh sắc mặt tái nhợt liên tục liên tục lui về phía sau hai bước.
Nàng ta vẻ mặt sợ hãi hỏi: Ngươi sao biết chúng ta là nữ cải nam trang?
Nam tử trung niên phun ra một cục đờm, cười nói: Ngu xuẩn, các ngươi ở ngoài thành xưng hô là tiểu di, thanh âm còn không nhỏ, coi lão tử là kẻ điếc à? Các ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, lão tử bảo đảm sẽ không ngược đãi các ngươi, còn cho các ngươi ăn ngon. Nếu muốn chạy trốn thì đừng trách lão tử tâm ngoan thủ lạt, thu thập các ngươi.
Nói xong nam tử trung niên lao thẳng tới Thái Nhã.
Lúc này, Hoàng Nguyệt Anh hiển nhiên đã hốt hoảng, nhưng Thái Nhã vẫn trấn định. Nàng ta vươn tay ra chỉ vào nam tử trung niên, nói: Đừng tới đây, còn tiến gần là ta sẽ hét lên đấy.
Nam tử trung niên cười ha ha: Hét đi, đoạn đường này rất ít người qua lại. Hắc, các ngươi có đường lớn không đi, lại đi đường nhỏ hẻo lánh, chỉ có thể trách các ngươi đi lầm đường thôi.
Rầm!
Nam tử trung niên dứt lời lập tức vang lên một tiếng hự.
Vù!
Mỗi mũi nỏ tiễn từ trong cổ tay áo của Thái Nhã bắn ra, trong nháy mắt đã bắn lên đùi phải của nam tử trung niên.
Rắc!
Nỏ tiễn bắn vào đùi, ngay cả xương cốt cũng bị đâm nát, đủ thấy uy lực của nó cỡ nào.
Nam tử trung niên trợn tròn mắt, đứng tại chỗ không ngừng run run, ánh mắt lộ ra vẻ bất khả tư nghị. Không ngờ hai con quỷ nhỏ trông thì vô hại lại có ám thủ, xui xẻo quá! Nam tử trung niên rên rỉ vào tiếng, người nghiêng đi, quỳ một chân xuống đất quỳ một chân xuống đất miệng quát: Đừng để lão tử tóm được các ngươi, chờ lão tử bắt được các ngươi rồi sẽ đem bọn ngươi...
Rắc!
Nói còn chưa dứt lời Thái Nhã lại bắn ra một mũi nữa, trúng vào xương đùi chân trái của nam tử trung niên. Như thế, nam tử trung niên thân thể xụi lơ trên mặt đất, căn bản không đứng dậy được.
Hoàng Nguyệt Anh thấy vậy vội nói: Tiểu di, không có ai cứu hắn, liệu hắn có chết không?
Thái Nhã vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, mắng: Không phải là một dâm tặc thôi ư, chết thì chết, vả lại cho dù có người tra tới người này, tối đa cũng tra ra thân phận dâm tặc của hắn, có liên quan gì tới chúng ta đâu. Mà ngươi đúng là nhát chết, trong tay áo có ám tiễn, sao phải sợ?
Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, hai người khi xuất môn đã chuẩn bị đầy đủ lợi khí phòng thân. Nỏ tiễn bên trong cổ tay áo là ám tiễn mà Hoàng Nguyệt Anh chế tác, rất dễ sử dụng.
Như vậy cũng có thể phòng thân.
Thái Nhã thấy Hoàng Nguyệt Anh vẫn đang chú ý tới kẻ nằm trên mặt đất, thì nói: Đi thôi, chúng ta còn phải tới viện khoa học đấy. Nói xong, Thái Nhã kéo Hoàng Nguyệt Anh rời khỏi.
A, đúng vậy, chúng ta còn có chuyện quan trọng mà.
Hai người chạy đi, canh giờ canh giờ sau đã tới được viện khoa học.
Đứng ngoài viện khoa học, tính cách ngông nghênh của Thái Nhã đã thể hiện ra, trực tiếp tuyên bố muốn khiêu chiến với viện thủ viện khoa học Mặc Ngôn. Những lời này khiến viện khoa học dậy sóng.
Mặc Ngôn là ai chứ, ngay cả Vương Xán cũng phải lấy lễ đối đãi.
Không chỉ như vậy, Công bộ Thượng Thư Mã Quân và Thị Lang Bồ Nguyên đều là đệ tử của Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn ở viện khoa học có thể nói là đức cao vọng trọng.
Nhưng mà, hai tiểu tử chưa ráo máu đầu không ngờ cuồng vọng đến khiêu chiến Mặc Ngôn, khiến người của viện khoa học lớn tiếng châm biếm.
Sau khi chuyện này phát sinh, Mặc Ngôn cũng nhận được tin tức.
Lão nhân không chút phẫn nộ, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị, bởi vì người đến bái phỏng hắn đại đa số đều là cung kính tặng lễ vật, muốn bái sư học nghệ, hoặc là muốn hắn dẫn tiến với Mã Quân và Bồ Nguyên, không ai dám tỷ thí với hắn. Tục ngữ nói Lão ngoan đồng, Mặc Ngôn tới từng tuổi này rồi lại giống như trẻ con, rất hiếu kỳ.
Sau khi hắn đi ra, thấy Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, lập tức trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc,: Sao, các ngươi muốn khiêu chiến lão phu ư?
Thái Nhã ngẩng đầu nói: Đương nhiên!
Mặc Ngôn vuốt râu, cười nói: Tỷ thí thế nào!
Thái Nhã hừ một tiếng, vươn tay chỉ vào đệ tử chung quanh, lớn tiếng nói: Bảo đồ tử đồ tôn của ngươi đi đi, chúng ta tỷ thí là cơ mật, không thể để người thường nhìn thấy!
Thật ra, Mặc Ngôn cũng nhìn ra thân phận của Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anhlà nữ cải nam trang.
Lão nhân rất ngạc nhiên, nữ tử cũng thích làm đồ của thợ thủ công ư?
Đây mới là lòng hiếu kỳ của Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn lúc này bảo đệ tử chung quanh tản đi rồi xua tay nói: Đi thôi, tới địa phương của lão nhân gia ta, bên trong cần gì cũng có, các ngươi muốn đọ cái gì cũng được?
Nói xong Mặc Ngôn đi tới nơi làm việc của hắn.
Hoàng Nguyệt Anh kéo kéo vạt áo Thái Nhã, nói: Tiểu di, lão nhân này mặt mũi hiền lành, chắc không phải là người xấu đâu! Mặc Ngôn đi ở phía trước, nghe thấy lời nói của Hoàng Nguyệt Anh thì lảo đảo thiếu chút nữa té lăn trên đất. Lão nhân gia hắn đã hơn bảy mươi, cả đời đều là người tốt, hơn nữa cũng không có con cái, sao có thể là người xấu được?
Thái Nhã trừng mắt lườm Hoàng Nguyệt Anh một cái rồi nói khẽ: Hắn là người cầm quyền của viện khoa học, đức cao vọng trọng, không thể là người xấu. Ừ, ngươi sau khi vào phải thể hiện ra bản lãnh thật sự, mới có thể sống yên được ở viện khoa học, hiểu chưa?
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu thật mạnh, trên mặt lộ ra vẻ muốn thử.
/1321
|