Chuyện gây rối ở Viện khoa học ngày hôm đó liền được truyền ra.
Thái Nhã, Hoàng Nguyệt Anh và Vương Xán sau khi nói chuyện với nhau thì ở lại viện khoa học.
Nơi hai người ở là độc viện do Mặc Ngôn đặc biệt phân phối, hoàn cảnh tao nhã, hơn nữa còn gần chỗ ở của Mặc Ngôn, tiện cho Mặc Ngôn tìm Hoàng Nguyệt Anh.
Trong phòng ngủ, Hoàng Nguyệt Anh cầm trong tay một bản vẽ lấy từ chỗ Mặc Ngôn, Thái Nhã thì ngồi yên ở bên cạnh.
Hai người ai bận việc nấy, đều không nói gì.
Thật lâu sau, Thái Nhã lên tiếng: Nguyệt Anh, ngươi nói Vương Xán và Lưu Biểu, người nào tốt hơn?
Hoàng Nguyệt Anh bĩu môi, lườm Thái Nhã một cái: Tiểu di, đầu óc của ngươi bị đơ à. Lão nhân Lưu Biểu kia đã nửa người nằm trong quan tài rồi, Thục vương người ta đang tuổi trang niên, lại là bá chủ một phương, bất kể là quyền lợi, mị lực, hay là năng lực, Lưu Biểu bằng được Thục vương ư?
Thái Nhã lại nói: Nếu như thế, ca ca vì sao muốn đem ta gả cho Lưu Biểu?
Hoàng Nguyệt Anh nói: Tiểu di, dù sao chúng ta cũng trốn ra rồi, Thục vương lại bảo đảm sẽ không đưa chúng ta về, cũng sẽ không mật báo, ngươi cứ yên tâm ở nơi này đi, thoải mái mà chơi.
Thái Nhã nghe thấy vậy thì lập tức không nói gì nữa.
Cứ ở lại thành đô, có thể ư?
Trong phòng ngủ, lập tức lại lâm vào yên tĩnh.
Thùng thùng!
Đột nhiên, ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Thái Nhã sau khi nghe thấy thanh âm ngoài phòng thì tỉnh lại. Hoàng Nguyệt Anh cũng buông bản vẽ trong tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Thái Nhã vẻ mặt cảnh giác, trầm giọng hỏi: Ai?
Tiểu thư, là ta!
Ngoài Phòng ngủ truyền đến giọng nói trầm thấp.
Thái Nhã sau khi nghe thấy thì trợn tròn mắt, lỗ chân lông dựng đứng, sau khi đứng lên thì liên tục lui về phía sau hai bước.
Hoàng Nguyệt Anh cũng đứng lên theo, thấp giọng hỏi: Tiểu di, người bên ngoài là ai?
Người bên ngoài là Phó Cương, là thị vệ của ca ca. Chúng ta vừa tới thành đô, hắn đã tìm được chúng ta, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm thế nào?
Thái Nhã hoàn toàn mất đi trấn tĩnh, chân tay luống cuống.
Hoàng Nguyệt Anh lại không hoảng loạn, trầm giọng nói: Tiểu di, nơi này là viện khoa học, có binh lính gác. Hắn chẳng lẽ có thể mang ngươi đi ư? Ngươi cứ yên tâm, đừng sợ!
Thái Nhã lắc đầu nói: Hắn có thể trà trộn vào được, khẳng định có người ở đây, nếu không thì sao có thể dễ dàng tiến vào như vậy.
Hoàng Nguyệt Anh nói khẽ: Cho dù có nội tuyến thì cũng chỉ là đệ tử bình thường mà thôi, không thể là nhân vật trung tâm của thư viện. Chỉ cần chúng ta hét to một tiếng, lập tức sẽ người giết tới, cho dù Phó Cương có năng lực độn, cũng có thể tóm được hắn.
Thái Nhã nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: Thôi, nếu Phó Cương bị bắt, lại bị giết thì thảm lắm.
Hai người ở trong phòng, nói nhỏ.
Phó Cương đứng ngoài phòng, lại gõ cửa: Tiểu thư, ngươi trước tiên mở cửa đã, ta sẽ không dẫn ngươi về đâu.
Hoàng Nguyệt Anh nói: Tiểu di, ta đi mở cửa, hắn không dám ra tay với ta dâu.
Sau khi nói xong, Hoàng Nguyệt Anh bước tới trước cửa. Thái Nhã muốn cản lại, nhưng lại không nói gì. Hoàng Nguyệt Anh vươn tay mở cửa phòng, cho Phó Cương tiến vào.
Phó Cương chạy vào, sau đó đóng cửa lại, cung kính ôm quyền nói: Bái kiến tiểu thư!
Thái Nhã hỏi: Phó Cương, ngươi thực sự muốn dẫn ta về Tương Dương ư?
Hoàng Nguyệt Anh lui lại, vẫn luôn đứng trước người Thái Nhã, phòng ngừa Phó Cương bạo khởi gây khó dễ.
Phó Cương thấy vẻ mặt cảnh giác của Hoàng Nguyệt Anh thì không nói gì thêm, chỉ bảo: Tiểu thư, tiểu nhân phụng mệnh lệnh của gia chủ, đúng là đến đưa ngươi về Tương Dương, nhưng cũng không phải là dẫn ngươi về Tương Dương.
Hoàng Nguyệt Anh hỏi: Thế là sao?
Vẻ mặt của Thái Nhã cũng nghi hoặc, lộ ra vẻ khó hiểu.
Phó Cương lắc đầu nói: Lệnh của gia chủ không thể trái cho nên ta tới dây, nhưng gia chủ bắt tiểu thư gả cho lão nhân Lưu Biểu, Phó Cương cũng không muốn nhìn thấy. Phó Cương nhìn tiểu thư từ bé tới lớn, Phó Cương sẽ không đẩy tiểu thư vào hố lửa. Lần này tới gặp tiểu thư, chỉ hy vọng tiểu thư bảo trọng, tận lực cho ngươi thủ hộ, nếu có thể liên hệ với Vương Xán thì bảo hắn phái binh là tốt nhất. Nếu không lần sau gia chủ dẫn người tới, ngươi cho dù muốn chạy cũng không được.
Thái Nhã nghe xong thì đắc ý nói: Ta hôm nay đã nói chuyện với Vương Xán rồi, hắn đã đáp ứng ta cho dù đại ca tới, cũng sẽ không để hắn dẫn ta về!
Gặp rồi ư!
Phó Cương nghe xong thì biến sắc.
Hoàng Nguyệt Anh cũng có thiện cảm với người trước mắt, hỏi: Sao vậy?
Phó Cương sắc mặt tái nhợt: Nói như thế, ta đến bái phỏng tiểu thư, khẳng định bị người của Vương Xán phát hiện, không biết Vương Xán sau khi nhận được tin tức sẽ áp dụng thủ đoạn gì.
Thái Nhã cười nói: Ngươi không dẫn ta đi thì không sao.
Phó Cương chắp tay nói: Tiểu thư, ngươi đã không sao thì tiểu nhân cáo lui.
Thái Nhã khoát tay áo nói: Trở về đi, nói cho ca ca ta, ta sẽ không để gả cho Lưu Biểu đâu.
Hoàng Nguyệt Anh nói tiếp: Thuận tiện nói với phụ thân của ta, ta cũng sẽ không gả cho Gia Cát Lượng, hắn cả ngày chỉ biết đọc sách, hoàn toàn là con mọt sách, còn cầy ruộng nữa, nhìn thấy là chán, ta cũng không quay về dâu.
Phó Cương nói: Vâng, tiểu nhân sẽ thông tri.
Sau khi nói xong, Phó Cương xoay người rời khỏi.
...
Cung Thục vương, trong thiên điện.
Vương Xán ngồi trên chủ vị, phía dưới là Sử A.
Vương Xán hỏi: Sử A, có gì tin tức truyền về ư?
Sử A lập tức nói: Khởi bẩm chúa công, người âm thầm bảo hộ Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh truyền về tin tức, nói đã có người tìm được hai người, hơn nữa đã gặp mặt hai người. Chỉ là người đến không dẫn Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh đi, tay không mà đến, tay không mà về. Chúa công, có bắt họ lại không?
Vương Xán lắc đầu nói: Không cần, bắt lại cũng vô dụng.
Chợt, sắc mặt Vương Xán biến hóa, trầm giọng nói: Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh hôm nay mới ra mặt, hơn nữa chỉ ra mặt bên trong viện khoa học, nhưng không được bao lâu tin tức đã lộ ra, tốc độ rất nhanh!
Sử A nghe thấy vậy thì lập tức đứng lên.
Chợt, Sử A phủ phục xuống đất, nói: Ty chức vô năng, xin chúa công giáng tội.
Người của Thái Mạo trong khoảng thời gian ngắn tìm được Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, hơn nữa thoải mái lẻn vào viện khoa học gặp hai người, rõ ràng có vấn đề rất lớn. Hơn nữa Vương Xán cảm thấy thành đô đã thành địa phương thám tử của chư hầu hội tụ.
Quan trọng hơn, nói không chừng có một số quan viên đã bị mua chuộc.
Đây mới là điều Vương Xán lo lắng nhất.
Vương Xán phân phó: Ngươi hiện tại bắt đầu ra tay đi, bắt đầu thanh tra từ người của của Thái Mạo ở thành đô, điều tra rõ người của Thái Mạo, người của Lưu Biểu, cùng với người của các chư hầu khác trong thành đô. Thám tử của bọn họ giết không hết đâu, giết người này thì sẽ lại có người khác đến, hơn nữa càng ngày càng khó tra xét, sau khi tra được thì không cần xử lý. Tin tức ta cần là bọn họ tiếp xúc với quan viên nào của Ích châu, đây là chuyện trọng yếu nhất, phải nắm giữ chắc chắn, nếu không hậu hoạn vô cùng!
Vâng!
Sử A gật đầu rồi lại hỏi: Chúa công, sau khi tra được thì xử lý như thế nào xử lý như thế nào?
Vương Xán phân phó nói: Tra được người nào thì lập tức trình lên tư liệu tư liệu về quan viên đó. Chờ sau khi ta tự mình thẩm sẽ quyết định xử lý như thế nào. Tin tức ngươi tra được đừng cho những người khác biết, do ta phụ trách.
Sử A gật đầu, trong lòng lại có chút vui mừng.
Lúc trước Sử A nắm giữ quyền thám thính tình báo, phụ trách tra xét tình huống của chư hầu, nhưng quyền lực của Sử A cũng không lớn. Hiện tại Vương Xán bảo hắn tra các quan viên Ích châu, lập tức liền có quyền lực.
Lúc này mới chính thức có quyền lực tương xứng.
Trên đầu quan viên Ích châu đã treo một thanh lợi kiếm, tùy thời đều có thể giết người.
Thời đại của Sử A đã đến rồi.
Thái Nhã, Hoàng Nguyệt Anh và Vương Xán sau khi nói chuyện với nhau thì ở lại viện khoa học.
Nơi hai người ở là độc viện do Mặc Ngôn đặc biệt phân phối, hoàn cảnh tao nhã, hơn nữa còn gần chỗ ở của Mặc Ngôn, tiện cho Mặc Ngôn tìm Hoàng Nguyệt Anh.
Trong phòng ngủ, Hoàng Nguyệt Anh cầm trong tay một bản vẽ lấy từ chỗ Mặc Ngôn, Thái Nhã thì ngồi yên ở bên cạnh.
Hai người ai bận việc nấy, đều không nói gì.
Thật lâu sau, Thái Nhã lên tiếng: Nguyệt Anh, ngươi nói Vương Xán và Lưu Biểu, người nào tốt hơn?
Hoàng Nguyệt Anh bĩu môi, lườm Thái Nhã một cái: Tiểu di, đầu óc của ngươi bị đơ à. Lão nhân Lưu Biểu kia đã nửa người nằm trong quan tài rồi, Thục vương người ta đang tuổi trang niên, lại là bá chủ một phương, bất kể là quyền lợi, mị lực, hay là năng lực, Lưu Biểu bằng được Thục vương ư?
Thái Nhã lại nói: Nếu như thế, ca ca vì sao muốn đem ta gả cho Lưu Biểu?
Hoàng Nguyệt Anh nói: Tiểu di, dù sao chúng ta cũng trốn ra rồi, Thục vương lại bảo đảm sẽ không đưa chúng ta về, cũng sẽ không mật báo, ngươi cứ yên tâm ở nơi này đi, thoải mái mà chơi.
Thái Nhã nghe thấy vậy thì lập tức không nói gì nữa.
Cứ ở lại thành đô, có thể ư?
Trong phòng ngủ, lập tức lại lâm vào yên tĩnh.
Thùng thùng!
Đột nhiên, ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Thái Nhã sau khi nghe thấy thanh âm ngoài phòng thì tỉnh lại. Hoàng Nguyệt Anh cũng buông bản vẽ trong tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Thái Nhã vẻ mặt cảnh giác, trầm giọng hỏi: Ai?
Tiểu thư, là ta!
Ngoài Phòng ngủ truyền đến giọng nói trầm thấp.
Thái Nhã sau khi nghe thấy thì trợn tròn mắt, lỗ chân lông dựng đứng, sau khi đứng lên thì liên tục lui về phía sau hai bước.
Hoàng Nguyệt Anh cũng đứng lên theo, thấp giọng hỏi: Tiểu di, người bên ngoài là ai?
Người bên ngoài là Phó Cương, là thị vệ của ca ca. Chúng ta vừa tới thành đô, hắn đã tìm được chúng ta, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm thế nào?
Thái Nhã hoàn toàn mất đi trấn tĩnh, chân tay luống cuống.
Hoàng Nguyệt Anh lại không hoảng loạn, trầm giọng nói: Tiểu di, nơi này là viện khoa học, có binh lính gác. Hắn chẳng lẽ có thể mang ngươi đi ư? Ngươi cứ yên tâm, đừng sợ!
Thái Nhã lắc đầu nói: Hắn có thể trà trộn vào được, khẳng định có người ở đây, nếu không thì sao có thể dễ dàng tiến vào như vậy.
Hoàng Nguyệt Anh nói khẽ: Cho dù có nội tuyến thì cũng chỉ là đệ tử bình thường mà thôi, không thể là nhân vật trung tâm của thư viện. Chỉ cần chúng ta hét to một tiếng, lập tức sẽ người giết tới, cho dù Phó Cương có năng lực độn, cũng có thể tóm được hắn.
Thái Nhã nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: Thôi, nếu Phó Cương bị bắt, lại bị giết thì thảm lắm.
Hai người ở trong phòng, nói nhỏ.
Phó Cương đứng ngoài phòng, lại gõ cửa: Tiểu thư, ngươi trước tiên mở cửa đã, ta sẽ không dẫn ngươi về đâu.
Hoàng Nguyệt Anh nói: Tiểu di, ta đi mở cửa, hắn không dám ra tay với ta dâu.
Sau khi nói xong, Hoàng Nguyệt Anh bước tới trước cửa. Thái Nhã muốn cản lại, nhưng lại không nói gì. Hoàng Nguyệt Anh vươn tay mở cửa phòng, cho Phó Cương tiến vào.
Phó Cương chạy vào, sau đó đóng cửa lại, cung kính ôm quyền nói: Bái kiến tiểu thư!
Thái Nhã hỏi: Phó Cương, ngươi thực sự muốn dẫn ta về Tương Dương ư?
Hoàng Nguyệt Anh lui lại, vẫn luôn đứng trước người Thái Nhã, phòng ngừa Phó Cương bạo khởi gây khó dễ.
Phó Cương thấy vẻ mặt cảnh giác của Hoàng Nguyệt Anh thì không nói gì thêm, chỉ bảo: Tiểu thư, tiểu nhân phụng mệnh lệnh của gia chủ, đúng là đến đưa ngươi về Tương Dương, nhưng cũng không phải là dẫn ngươi về Tương Dương.
Hoàng Nguyệt Anh hỏi: Thế là sao?
Vẻ mặt của Thái Nhã cũng nghi hoặc, lộ ra vẻ khó hiểu.
Phó Cương lắc đầu nói: Lệnh của gia chủ không thể trái cho nên ta tới dây, nhưng gia chủ bắt tiểu thư gả cho lão nhân Lưu Biểu, Phó Cương cũng không muốn nhìn thấy. Phó Cương nhìn tiểu thư từ bé tới lớn, Phó Cương sẽ không đẩy tiểu thư vào hố lửa. Lần này tới gặp tiểu thư, chỉ hy vọng tiểu thư bảo trọng, tận lực cho ngươi thủ hộ, nếu có thể liên hệ với Vương Xán thì bảo hắn phái binh là tốt nhất. Nếu không lần sau gia chủ dẫn người tới, ngươi cho dù muốn chạy cũng không được.
Thái Nhã nghe xong thì đắc ý nói: Ta hôm nay đã nói chuyện với Vương Xán rồi, hắn đã đáp ứng ta cho dù đại ca tới, cũng sẽ không để hắn dẫn ta về!
Gặp rồi ư!
Phó Cương nghe xong thì biến sắc.
Hoàng Nguyệt Anh cũng có thiện cảm với người trước mắt, hỏi: Sao vậy?
Phó Cương sắc mặt tái nhợt: Nói như thế, ta đến bái phỏng tiểu thư, khẳng định bị người của Vương Xán phát hiện, không biết Vương Xán sau khi nhận được tin tức sẽ áp dụng thủ đoạn gì.
Thái Nhã cười nói: Ngươi không dẫn ta đi thì không sao.
Phó Cương chắp tay nói: Tiểu thư, ngươi đã không sao thì tiểu nhân cáo lui.
Thái Nhã khoát tay áo nói: Trở về đi, nói cho ca ca ta, ta sẽ không để gả cho Lưu Biểu đâu.
Hoàng Nguyệt Anh nói tiếp: Thuận tiện nói với phụ thân của ta, ta cũng sẽ không gả cho Gia Cát Lượng, hắn cả ngày chỉ biết đọc sách, hoàn toàn là con mọt sách, còn cầy ruộng nữa, nhìn thấy là chán, ta cũng không quay về dâu.
Phó Cương nói: Vâng, tiểu nhân sẽ thông tri.
Sau khi nói xong, Phó Cương xoay người rời khỏi.
...
Cung Thục vương, trong thiên điện.
Vương Xán ngồi trên chủ vị, phía dưới là Sử A.
Vương Xán hỏi: Sử A, có gì tin tức truyền về ư?
Sử A lập tức nói: Khởi bẩm chúa công, người âm thầm bảo hộ Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh truyền về tin tức, nói đã có người tìm được hai người, hơn nữa đã gặp mặt hai người. Chỉ là người đến không dẫn Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh đi, tay không mà đến, tay không mà về. Chúa công, có bắt họ lại không?
Vương Xán lắc đầu nói: Không cần, bắt lại cũng vô dụng.
Chợt, sắc mặt Vương Xán biến hóa, trầm giọng nói: Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh hôm nay mới ra mặt, hơn nữa chỉ ra mặt bên trong viện khoa học, nhưng không được bao lâu tin tức đã lộ ra, tốc độ rất nhanh!
Sử A nghe thấy vậy thì lập tức đứng lên.
Chợt, Sử A phủ phục xuống đất, nói: Ty chức vô năng, xin chúa công giáng tội.
Người của Thái Mạo trong khoảng thời gian ngắn tìm được Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, hơn nữa thoải mái lẻn vào viện khoa học gặp hai người, rõ ràng có vấn đề rất lớn. Hơn nữa Vương Xán cảm thấy thành đô đã thành địa phương thám tử của chư hầu hội tụ.
Quan trọng hơn, nói không chừng có một số quan viên đã bị mua chuộc.
Đây mới là điều Vương Xán lo lắng nhất.
Vương Xán phân phó: Ngươi hiện tại bắt đầu ra tay đi, bắt đầu thanh tra từ người của của Thái Mạo ở thành đô, điều tra rõ người của Thái Mạo, người của Lưu Biểu, cùng với người của các chư hầu khác trong thành đô. Thám tử của bọn họ giết không hết đâu, giết người này thì sẽ lại có người khác đến, hơn nữa càng ngày càng khó tra xét, sau khi tra được thì không cần xử lý. Tin tức ta cần là bọn họ tiếp xúc với quan viên nào của Ích châu, đây là chuyện trọng yếu nhất, phải nắm giữ chắc chắn, nếu không hậu hoạn vô cùng!
Vâng!
Sử A gật đầu rồi lại hỏi: Chúa công, sau khi tra được thì xử lý như thế nào xử lý như thế nào?
Vương Xán phân phó nói: Tra được người nào thì lập tức trình lên tư liệu tư liệu về quan viên đó. Chờ sau khi ta tự mình thẩm sẽ quyết định xử lý như thế nào. Tin tức ngươi tra được đừng cho những người khác biết, do ta phụ trách.
Sử A gật đầu, trong lòng lại có chút vui mừng.
Lúc trước Sử A nắm giữ quyền thám thính tình báo, phụ trách tra xét tình huống của chư hầu, nhưng quyền lực của Sử A cũng không lớn. Hiện tại Vương Xán bảo hắn tra các quan viên Ích châu, lập tức liền có quyền lực.
Lúc này mới chính thức có quyền lực tương xứng.
Trên đầu quan viên Ích châu đã treo một thanh lợi kiếm, tùy thời đều có thể giết người.
Thời đại của Sử A đã đến rồi.
/1321
|