Cung Ngô vương, trong Thiên điện.
Tôn Kiên mặc Miện phục, đầu đội Cửu Lưu Trùng Thiên Quan, có vẻ trang nghiêm túc mục.
Tôn Kiên đã là người hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi, mặc dù từ từ già đi, nhưng sau khi Tôn Kiên xưng vương rất ít xông pha chiến đấu, hơn nữa thân thể được bảo dưỡng tốt, hai lọn tóc mai vẫn đen nhánh bóng loáng như trước, thể hiện tuổi trẻ lực tráng, không có chút nào già nua nào. Không chỉ như thế, hắn ngồi ở trong đại điện, tự có một cổ khí thế lạnh thấu xương phát ra, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Phía dưới, Tôn Quyền cùng Tôn Sách cũng đều ngồi nghiêm chỉnh.
Trương Chiêu, Trương Hoành, Chu Du, Lỗ Túc, Chư Cát Cẩn thì ngồi ở hai bên trái phải.
Tôn Kiên cầm lấy thẻ tre trên bàn án, cười nói: đặc phái viên Lưu Biểu đã đến thành đô, công văn của Sở quốc cũng đã đưa tới, là cầu viện chúng ta, chư vị thấy thế nào?
Lúc nói chuyện, Tôn Kiên đem thẻ tre đưa cho người hầu, để người hầu giao cho Trương Chiêu.
Trương Chiêu khom người tiếp nhận công văn, sau khi xem xong, mới mở miệng nói: chủ công, Thục quân kiêu căng ngạo mạn, thế như mãnh hổ, không thể ngăn cản. Lưu Biểu vô kế khả thi, cũng chỉ có thể cầu viện chủ công. Tuy rằng Lưu Biểu có tài hoa, nhưng chỉ là người thủ thành, hơn nữa Lưu Biểu tuy phong nhã, nhưng mưu sĩ võ tướng dưới trướng đều là đồ bốc phét, không có một mãnh tướng nào có thể chinh chiến sa trường, căn bản không thể nào ngăn trở Thục quân năng chinh thiện chiến .
Tôn Kiên gật đầu nói: Tử Bố nói chi có lý, cô cũng cho là như thế .
Chợt, Tôn Kiên hỏi: Tử Bố, Lưu Biểu cầu viện, có đáp ứng hay không?
Trương Chiêu không chút do dự, lúc này nói: chủ công bình định Giang Đông, chăm lo việc nước, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, sớm muộn gì cũng đều phải tranh giành trung nguyên, giao chiến với Thục quân. Lần này Thục quân công Sở, vừa vặn thử tài năng, xem uy phong của binh sĩ Đông Ngô ta .
Tôn Kiên cười to nói: tốt, nói rất hay!
Lời nói này, quả thực nói lên tâm khảm của Tôn Kiên.
Binh sĩ Đông Ngô, uy vũ!
Đây, chính là suy nghĩ trong lòng Tôn Kiên.
Tôn Sách sau khi nghe xong, xoa tay, lộ vẻ cao hứng muốn thử, cao giọng nói: năm đó hài nhi theo phụ vương thảo phạt Đổng Trác, ở Hổ Lao quan gặp qua phong thái của Thục vương, đến nay khó quên. Hài nhi thấy cái mình thích là thèm, đã sớm muốn giao thủ với Thục vương, lần này trợ giúp Lưu Biểu, vừa vặn có thể phân cao thấp với Thục vương, xem thử là tướng sĩ Thục quốc hắn mạnh, hay là binh sĩ Đông Ngô ta uy mãnh .
Tôn Kiên nghe xong lời của Tôn Sách, cũng thoả mãn gật đầu.
Thật ra, Tôn Kiên và Vương Xán cũng có điểm liên quan.
Lúc ở Hổ Lao quan, quan hệ của hai người rất tốt, được xưng là chiến hữu cùng một chiến hào.
Nhưng mà, Cam Ninh cướp đi ngọc tỷ truyền quốc của Tôn Kiên ở trên sông, hiện giờ Cam Ninh lại quy phục Vương Xán, ngọc tỷ truyền quốc nhất định ở trong tay Vương Xán. Chuyện này, Tôn Kiên vẫn luôn canh cánh trong lòng, chưa từng quên chút nào. Trước kia không giao phong chính diện với Vương Xán, là vì muốn bình định Giang Đông. Bây giờ Giang Đông ổn định, Tôn Kiên cũng có thể rảnh tay cùng Vương Xán gồng tay, thử xem ai mới là lão đại ca.
Tôn Quyền thấy Tôn Sách nhận được sự khích lệ của Tôn Kiên, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Khi còn bé, Tôn Quyền và Tôn Sách quan hệ phi thường tốt, nhưng hai huynh đệ liên quan đến đấu tranh về quyền lợi, hết thảy đều tùy theo đó mà nhạt dần.
Tôn Quyền ưỡn thẳng ngực, chắp tay nói: phụ vương, Vương Xán tấn công Kinh Châu, một khi đánh bại Lưu Biểu, thì tất sẽ kiếm chỉ về phía Giang Đông, cho nên chúng ta nhất định phải cứu viện. Nhưng hài nhi lại cho rằng không nên xuất lực vô ích, phải khiến cho Lưu Biểu cắt thịt mới được. Thậm chí còn tự chúng ta động thủ, lấy đao cắt thịt trên người Lưu Biểu, mới có thể đạt tới mục đích xuất binh .
ồ, Quyền nhi có ý kiến gì không?
Tôn Kiên nhìn về phía Tôn Quyền, cười mỉm hỏi.
Tôn Quyền từ nhỏ trầm ổn đa trí, đây là điểm mà Tôn Kiên vô cùng yêu mến.
Tôn Quyền nghiêm mặt nói: chúng ta xuất binh trợ giúp Lưu Biểu chống đỡ Thục quân, nhất định phải mượn đường từ địa giới Kinh Châu mà tiến vào, đây chính là cơ hội để chúng ta cắt thịt. Chỉ cần đại quân từ quận Giang Hạ tiến vào địa giới Kinh Châu, chúng ta liền nhân cơ hội khống chế quận Giang Hạ. Chờ lúc đánh bại Thục quân, đại quân trở về thì trực tiếp trú đóng ở Giang Hạ, không cần trả lại cho Lưu Biểu .
ý kiến hay!
Tôn Kiên cười lớn một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng chói.
Quận Giang Hạ, đây chính là một khối thịt béo.
Vị trí địa lý của Giang Hạ phi thường trọng yếu, liên thông với Kinh Châu cùng Giang Đông, Tôn Kiên nhất định phải tóm trong tay.
Chu Du nghe thấy lời của Tôn Quyền, trong lòng kinh ngạc một hồi, không ngờ Tôn Quyền lại nói ra lời này. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lỗ Túc, thấy nụ cười trên mặt Lỗ Túc, gật đầu tỏ ý với Chu Du.
Trong nháy mắt, Chu Du lập tức minh bạch.
Chuyện này, rõ ràng là Lỗ Túc bày ra cho Tôn Quyền.
Trước xuất binh chống đỡ Thục quân, lại mưu đồ quận Giang Hạ. Do đại quân Đông Ngô tiến vào Kinh Châu, không có khả năng có người ngăn trở, cho nên Tôn Kiên có thể thoải mái đoạt được quận Giang Hạ.
Lúc này, Chư Cát Cẩn đứng dậy, chắp tay nói: chủ công, ty chức cho rằng chúng ta không chỉ phải cắt đất trú đóng, còn phải đoạt lấy lương thực. Lưu Biểu trị ở dưới Kinh Châu, quốc thái dân an, không có chiến loạn ảnh hưởng, mấy năm liên tục bội thu, lương thực sung túc. Lưu Biểu chủ động cầu viện, liền có thể bảo Lưu Biểu cung cấp lương thực, ít nhất có thể vơ vét được lương thực hơn mười vạn thạch .
Tôn Kiên khoát tay nói: truyền lệnh, gọi sứ giả của Sở lên điện!
Lúc nói, Tôn Kiên đứng lên, dẫn theo một đám văn võ đi vào trong chánh điện.
Lần này đặc phái viên đi sứ Đông Ngô tên là Đỗ Tập, là tân khách vừa nương tựa Lưu Biểu, còn chưa được Lưu Biểu bổ nhiệm.
Đỗ Tập là người Toánh Xuyên, tằng tổ phụ là Đỗ An, tổ phụ Đỗ Căn, đều là nhân vật đã từng danh chấn nhất thời. Bởi vì trung nguyên chiến loạn liên miên, Đỗ Tập thuyết phục người của gia tộc, chuyển nhà chạy nạn đến Kinh Châu.
Đỗ Tập lấy tên của hắn bái yết Lưu Biểu, hai người sau khi gặp nhau, tuy mới quen mà như đã thân. Trên tiệc rượu, Lưu Biểu biểu đạt ngưỡng mộ với tổ phụ cùng tằng tổ phụ của Đỗ Tập, mà Đỗ Tập cũng đi thẳng vào vấn đề biểu lộ ý tứ muốn nương tựa Lưu Biểu. Nhưng sau khi yến hội qua đi, Lưu Biểu vẫn không an bài chức quan cho Đỗ Tập, cho nên Đỗ Tập vẫn chỉ là thân phận một thực khách.
Đỗ Tập vừa tới Kinh Châu không lâu, còn chưa quen thuộc với tình huống của Kinh Châu, cũng không quen thuộc với quan viên văn võ dưới trướng Lưu Biểu. Hắn vì mở ra cục diện, liền tự đề cử mình, chủ động thỉnh cầu đi sứ Giang Đông.
Tay áo Đỗ Tập phiêu phiêu, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước hành tẩu, bước vào trong đại điện.
Tiến vào đại điện, Đỗ Tập đứng ở trong đại điện, chắp tay nói: Tiểu lại Kinh Châu Đỗ Tập, ra mắt Ngô vương điện hạ! thân phận của hắn vẫn chỉ là một thực khách, không phải là quan viên dưới trướng Lưu Biểu, cho nên dùng chữ Tiểu lại để gọi bản thân.
Như thế, cũng có thể cho thấy hắn là người dưới trướng Lưu Biểu, không phải là thực khách bình thường.
Trương Chiêu trêu ghẹo nói: một tiểu lại, lại có thể làm sứ à?
Tôn Kiên lập tức nói: Sở Vương bảo sứ giả đi cầu viện, ít nhất cũng phải phái một Thượng khanh đến đây chứ. Chỉ là một kẻ tiểu lại cũng dám nhập điện, chẳng lẽ là xem thường cô vương?
Nói một phen, khiến cục diện trở nên phức tạp lên.
Thật ra, đây chỉ là Tôn Kiên cùng Trương Chiêu liên thủ áp bức Đỗ Tập, muốn cho trong lòng Đỗ Tập sợ hãi.
Chỉ có như vậy, mới có thể vớt được ích lợi.
Đỗ Tập liếc Tôn Kiên, lại nhìn về phía Trương Chiêu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: Ngô vương và Tử Bố tiên sinh đã là người hơn bốn mươi tuổi, mà cho đến giờ mới có địa vị tôn sùng. Tập năm nay hai mươi có thừa, tuy là một tiểu lại, nhưng đến tuổi bốn mươi, tất sẽ là Thượng Khanh. Một người tương lai là Thượng Khanh của nước, vì sao không thể đi sứ?
Trương Hoành cười ha ha, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai, khiển trách: cưỡng từ đoạt lý, ngươi nói ngươi có thể làm Thượng khanh liền có thể làm sao? Quả thực là nực cười, nói không chừng cả đời ngươi đều là tiểu lại .
Tiếng nói vừa hạ xuống, văn võ trong điện liền cười ha hả.
Nhất là cả đám lão tướng như Hoàng Cái, Trình Phổ, Tổ Mậu, càng cất tiếng cười to không kiêng nể gì cả.
Hai mắt Đỗ Tập nhìn chằm chằm Trương Hoành, nói: ngươi chính là Quảng Lăng Trương Hoành Trương Tử Cương nhỉ, nhìn ngươi đầu đầy tóc bạc, đã già như vậy, nhưng vẫn là một trưởng sử, hơn nữa một chút lòng tiến thủ cũng không có. Hừ, một người nếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả muốn làm cái gì cũng không dám nói ra, còn có hi vọng gì? Cùng lắm chỉ là tầm thường vô vi cả đời thôi .
Sắc mặt Trương Hoành đỏ lên, đưa tay chỉ vào Đỗ Tập, chuẩn bị phản bác.
Nhưng, Tôn Kiên lại khoát tay ngăn Trương Hoành lại, nhìn Đỗ Tập đầy thưởng thức. Người này tuấn tú lịch sự, hơn nữa dũng khí hơn người, làm việc không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến Tôn Kiên cảm thấy rất không tồi.
Có điều, Tôn Kiên cũng không có ý đào chân tường của Lưu Biểu, nói thẳng: Sở Vương cầu viện, bổn vương có thể phát binh cứu giúp, nhưng hãy bảo Sở Vương chuẩn bị lương thực năm mươi vạn thạch, chỉ cần hắn đáp ứng, cô lập điều tập binh sĩ xuất chinh .
Đỗ Tập nghe vậy, trong lòng kinh ngạc.
Lương thực năm mươi vạn thạch, đã vượt khỏi dự trù của Lưu Biểu.
Lưu Biểu cũng biết không thể nào khiến Tôn Kiên mất công một phen, nên đã cấp lương thảo 30 vạn thạch.
Nhưng Tôn Kiên gần như tăng lên gấp đôi, vậy quá nhiều rồi.
Trên mặt Đỗ Tập lộ ra vẻ khó xử, thành khẩn nói: Ngô vương, Sở Vương một mặt phái ta đi Ngô quốc cầu viện, về mặt khác phái người đi Ngụy Quốc cầu viện. Lương thực cho Ngụy Quốc cũng chỉ có mười vạn thạch, ngài một ngụm nuốt lương thực năm mươi vạn thạch, quá nhiều, Kinh Châu căn bản không đỡ nổi, thỉnh Ngô vương cho một con số tin cậy ạ!
Tôn Kiên vừa nghe Tào Tháo cũng chỉ có mười vạn thạch, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhưng hắn nghĩ lại, Tào Tháo nhất định sẽ nâng giá, cho nên Tôn Kiên lúc này nói: bốn mươi vạn thạch!
Đỗ Tập vẫn lắc đầu nói: Ngô vương, lương thực hai mươi vạn thạch đã là cực hạn mà ta có thể tiếp nhận. Nếu nhiều hơn nữa, ta trở về cũng không ăn nói được. Đến lúc đó lại phái ra đặc phái viên một lần nữa, tính thời gian đến một lần đi một lần, Thục quân đều đã đánh tới Tương Dương rồi, Ngô vương dù có phái binh nữa, cũng đã chậm .
Tôn Kiên liếc nhìn bọn người Chư Cát Cẩn và Chu Du, thấy mấy người gật đầu đáp ứng.
Chợt, Tôn Kiên nói: tốt, vậy liền lương thực hai mươi vạn thạch, hy vọng Sở Vương không nên bội ước mới phải .
Đỗ Tập cười nói: tất nhiên là như thế!
Sau khi nói xong, Đỗ Tập liền cáo từ rời đi.
Thật ra, Tôn Kiên có thể tiếp nhận lương thực hai mươi vạn thạch, là bởi vì hắn chuẩn bị chiếm lấy quận Giang Hạ, sau đó liền có thể lấy được lương thực Giang Hạ tích trữ, chắc chắn là không chỉ hai mươi vạn thạch, cho nên Tôn Kiên mới có thể đáp ứng.
Tôn Kiên mặc Miện phục, đầu đội Cửu Lưu Trùng Thiên Quan, có vẻ trang nghiêm túc mục.
Tôn Kiên đã là người hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi, mặc dù từ từ già đi, nhưng sau khi Tôn Kiên xưng vương rất ít xông pha chiến đấu, hơn nữa thân thể được bảo dưỡng tốt, hai lọn tóc mai vẫn đen nhánh bóng loáng như trước, thể hiện tuổi trẻ lực tráng, không có chút nào già nua nào. Không chỉ như thế, hắn ngồi ở trong đại điện, tự có một cổ khí thế lạnh thấu xương phát ra, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Phía dưới, Tôn Quyền cùng Tôn Sách cũng đều ngồi nghiêm chỉnh.
Trương Chiêu, Trương Hoành, Chu Du, Lỗ Túc, Chư Cát Cẩn thì ngồi ở hai bên trái phải.
Tôn Kiên cầm lấy thẻ tre trên bàn án, cười nói: đặc phái viên Lưu Biểu đã đến thành đô, công văn của Sở quốc cũng đã đưa tới, là cầu viện chúng ta, chư vị thấy thế nào?
Lúc nói chuyện, Tôn Kiên đem thẻ tre đưa cho người hầu, để người hầu giao cho Trương Chiêu.
Trương Chiêu khom người tiếp nhận công văn, sau khi xem xong, mới mở miệng nói: chủ công, Thục quân kiêu căng ngạo mạn, thế như mãnh hổ, không thể ngăn cản. Lưu Biểu vô kế khả thi, cũng chỉ có thể cầu viện chủ công. Tuy rằng Lưu Biểu có tài hoa, nhưng chỉ là người thủ thành, hơn nữa Lưu Biểu tuy phong nhã, nhưng mưu sĩ võ tướng dưới trướng đều là đồ bốc phét, không có một mãnh tướng nào có thể chinh chiến sa trường, căn bản không thể nào ngăn trở Thục quân năng chinh thiện chiến .
Tôn Kiên gật đầu nói: Tử Bố nói chi có lý, cô cũng cho là như thế .
Chợt, Tôn Kiên hỏi: Tử Bố, Lưu Biểu cầu viện, có đáp ứng hay không?
Trương Chiêu không chút do dự, lúc này nói: chủ công bình định Giang Đông, chăm lo việc nước, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, sớm muộn gì cũng đều phải tranh giành trung nguyên, giao chiến với Thục quân. Lần này Thục quân công Sở, vừa vặn thử tài năng, xem uy phong của binh sĩ Đông Ngô ta .
Tôn Kiên cười to nói: tốt, nói rất hay!
Lời nói này, quả thực nói lên tâm khảm của Tôn Kiên.
Binh sĩ Đông Ngô, uy vũ!
Đây, chính là suy nghĩ trong lòng Tôn Kiên.
Tôn Sách sau khi nghe xong, xoa tay, lộ vẻ cao hứng muốn thử, cao giọng nói: năm đó hài nhi theo phụ vương thảo phạt Đổng Trác, ở Hổ Lao quan gặp qua phong thái của Thục vương, đến nay khó quên. Hài nhi thấy cái mình thích là thèm, đã sớm muốn giao thủ với Thục vương, lần này trợ giúp Lưu Biểu, vừa vặn có thể phân cao thấp với Thục vương, xem thử là tướng sĩ Thục quốc hắn mạnh, hay là binh sĩ Đông Ngô ta uy mãnh .
Tôn Kiên nghe xong lời của Tôn Sách, cũng thoả mãn gật đầu.
Thật ra, Tôn Kiên và Vương Xán cũng có điểm liên quan.
Lúc ở Hổ Lao quan, quan hệ của hai người rất tốt, được xưng là chiến hữu cùng một chiến hào.
Nhưng mà, Cam Ninh cướp đi ngọc tỷ truyền quốc của Tôn Kiên ở trên sông, hiện giờ Cam Ninh lại quy phục Vương Xán, ngọc tỷ truyền quốc nhất định ở trong tay Vương Xán. Chuyện này, Tôn Kiên vẫn luôn canh cánh trong lòng, chưa từng quên chút nào. Trước kia không giao phong chính diện với Vương Xán, là vì muốn bình định Giang Đông. Bây giờ Giang Đông ổn định, Tôn Kiên cũng có thể rảnh tay cùng Vương Xán gồng tay, thử xem ai mới là lão đại ca.
Tôn Quyền thấy Tôn Sách nhận được sự khích lệ của Tôn Kiên, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Khi còn bé, Tôn Quyền và Tôn Sách quan hệ phi thường tốt, nhưng hai huynh đệ liên quan đến đấu tranh về quyền lợi, hết thảy đều tùy theo đó mà nhạt dần.
Tôn Quyền ưỡn thẳng ngực, chắp tay nói: phụ vương, Vương Xán tấn công Kinh Châu, một khi đánh bại Lưu Biểu, thì tất sẽ kiếm chỉ về phía Giang Đông, cho nên chúng ta nhất định phải cứu viện. Nhưng hài nhi lại cho rằng không nên xuất lực vô ích, phải khiến cho Lưu Biểu cắt thịt mới được. Thậm chí còn tự chúng ta động thủ, lấy đao cắt thịt trên người Lưu Biểu, mới có thể đạt tới mục đích xuất binh .
ồ, Quyền nhi có ý kiến gì không?
Tôn Kiên nhìn về phía Tôn Quyền, cười mỉm hỏi.
Tôn Quyền từ nhỏ trầm ổn đa trí, đây là điểm mà Tôn Kiên vô cùng yêu mến.
Tôn Quyền nghiêm mặt nói: chúng ta xuất binh trợ giúp Lưu Biểu chống đỡ Thục quân, nhất định phải mượn đường từ địa giới Kinh Châu mà tiến vào, đây chính là cơ hội để chúng ta cắt thịt. Chỉ cần đại quân từ quận Giang Hạ tiến vào địa giới Kinh Châu, chúng ta liền nhân cơ hội khống chế quận Giang Hạ. Chờ lúc đánh bại Thục quân, đại quân trở về thì trực tiếp trú đóng ở Giang Hạ, không cần trả lại cho Lưu Biểu .
ý kiến hay!
Tôn Kiên cười lớn một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng chói.
Quận Giang Hạ, đây chính là một khối thịt béo.
Vị trí địa lý của Giang Hạ phi thường trọng yếu, liên thông với Kinh Châu cùng Giang Đông, Tôn Kiên nhất định phải tóm trong tay.
Chu Du nghe thấy lời của Tôn Quyền, trong lòng kinh ngạc một hồi, không ngờ Tôn Quyền lại nói ra lời này. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lỗ Túc, thấy nụ cười trên mặt Lỗ Túc, gật đầu tỏ ý với Chu Du.
Trong nháy mắt, Chu Du lập tức minh bạch.
Chuyện này, rõ ràng là Lỗ Túc bày ra cho Tôn Quyền.
Trước xuất binh chống đỡ Thục quân, lại mưu đồ quận Giang Hạ. Do đại quân Đông Ngô tiến vào Kinh Châu, không có khả năng có người ngăn trở, cho nên Tôn Kiên có thể thoải mái đoạt được quận Giang Hạ.
Lúc này, Chư Cát Cẩn đứng dậy, chắp tay nói: chủ công, ty chức cho rằng chúng ta không chỉ phải cắt đất trú đóng, còn phải đoạt lấy lương thực. Lưu Biểu trị ở dưới Kinh Châu, quốc thái dân an, không có chiến loạn ảnh hưởng, mấy năm liên tục bội thu, lương thực sung túc. Lưu Biểu chủ động cầu viện, liền có thể bảo Lưu Biểu cung cấp lương thực, ít nhất có thể vơ vét được lương thực hơn mười vạn thạch .
Tôn Kiên khoát tay nói: truyền lệnh, gọi sứ giả của Sở lên điện!
Lúc nói, Tôn Kiên đứng lên, dẫn theo một đám văn võ đi vào trong chánh điện.
Lần này đặc phái viên đi sứ Đông Ngô tên là Đỗ Tập, là tân khách vừa nương tựa Lưu Biểu, còn chưa được Lưu Biểu bổ nhiệm.
Đỗ Tập là người Toánh Xuyên, tằng tổ phụ là Đỗ An, tổ phụ Đỗ Căn, đều là nhân vật đã từng danh chấn nhất thời. Bởi vì trung nguyên chiến loạn liên miên, Đỗ Tập thuyết phục người của gia tộc, chuyển nhà chạy nạn đến Kinh Châu.
Đỗ Tập lấy tên của hắn bái yết Lưu Biểu, hai người sau khi gặp nhau, tuy mới quen mà như đã thân. Trên tiệc rượu, Lưu Biểu biểu đạt ngưỡng mộ với tổ phụ cùng tằng tổ phụ của Đỗ Tập, mà Đỗ Tập cũng đi thẳng vào vấn đề biểu lộ ý tứ muốn nương tựa Lưu Biểu. Nhưng sau khi yến hội qua đi, Lưu Biểu vẫn không an bài chức quan cho Đỗ Tập, cho nên Đỗ Tập vẫn chỉ là thân phận một thực khách.
Đỗ Tập vừa tới Kinh Châu không lâu, còn chưa quen thuộc với tình huống của Kinh Châu, cũng không quen thuộc với quan viên văn võ dưới trướng Lưu Biểu. Hắn vì mở ra cục diện, liền tự đề cử mình, chủ động thỉnh cầu đi sứ Giang Đông.
Tay áo Đỗ Tập phiêu phiêu, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước hành tẩu, bước vào trong đại điện.
Tiến vào đại điện, Đỗ Tập đứng ở trong đại điện, chắp tay nói: Tiểu lại Kinh Châu Đỗ Tập, ra mắt Ngô vương điện hạ! thân phận của hắn vẫn chỉ là một thực khách, không phải là quan viên dưới trướng Lưu Biểu, cho nên dùng chữ Tiểu lại để gọi bản thân.
Như thế, cũng có thể cho thấy hắn là người dưới trướng Lưu Biểu, không phải là thực khách bình thường.
Trương Chiêu trêu ghẹo nói: một tiểu lại, lại có thể làm sứ à?
Tôn Kiên lập tức nói: Sở Vương bảo sứ giả đi cầu viện, ít nhất cũng phải phái một Thượng khanh đến đây chứ. Chỉ là một kẻ tiểu lại cũng dám nhập điện, chẳng lẽ là xem thường cô vương?
Nói một phen, khiến cục diện trở nên phức tạp lên.
Thật ra, đây chỉ là Tôn Kiên cùng Trương Chiêu liên thủ áp bức Đỗ Tập, muốn cho trong lòng Đỗ Tập sợ hãi.
Chỉ có như vậy, mới có thể vớt được ích lợi.
Đỗ Tập liếc Tôn Kiên, lại nhìn về phía Trương Chiêu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: Ngô vương và Tử Bố tiên sinh đã là người hơn bốn mươi tuổi, mà cho đến giờ mới có địa vị tôn sùng. Tập năm nay hai mươi có thừa, tuy là một tiểu lại, nhưng đến tuổi bốn mươi, tất sẽ là Thượng Khanh. Một người tương lai là Thượng Khanh của nước, vì sao không thể đi sứ?
Trương Hoành cười ha ha, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai, khiển trách: cưỡng từ đoạt lý, ngươi nói ngươi có thể làm Thượng khanh liền có thể làm sao? Quả thực là nực cười, nói không chừng cả đời ngươi đều là tiểu lại .
Tiếng nói vừa hạ xuống, văn võ trong điện liền cười ha hả.
Nhất là cả đám lão tướng như Hoàng Cái, Trình Phổ, Tổ Mậu, càng cất tiếng cười to không kiêng nể gì cả.
Hai mắt Đỗ Tập nhìn chằm chằm Trương Hoành, nói: ngươi chính là Quảng Lăng Trương Hoành Trương Tử Cương nhỉ, nhìn ngươi đầu đầy tóc bạc, đã già như vậy, nhưng vẫn là một trưởng sử, hơn nữa một chút lòng tiến thủ cũng không có. Hừ, một người nếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả muốn làm cái gì cũng không dám nói ra, còn có hi vọng gì? Cùng lắm chỉ là tầm thường vô vi cả đời thôi .
Sắc mặt Trương Hoành đỏ lên, đưa tay chỉ vào Đỗ Tập, chuẩn bị phản bác.
Nhưng, Tôn Kiên lại khoát tay ngăn Trương Hoành lại, nhìn Đỗ Tập đầy thưởng thức. Người này tuấn tú lịch sự, hơn nữa dũng khí hơn người, làm việc không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến Tôn Kiên cảm thấy rất không tồi.
Có điều, Tôn Kiên cũng không có ý đào chân tường của Lưu Biểu, nói thẳng: Sở Vương cầu viện, bổn vương có thể phát binh cứu giúp, nhưng hãy bảo Sở Vương chuẩn bị lương thực năm mươi vạn thạch, chỉ cần hắn đáp ứng, cô lập điều tập binh sĩ xuất chinh .
Đỗ Tập nghe vậy, trong lòng kinh ngạc.
Lương thực năm mươi vạn thạch, đã vượt khỏi dự trù của Lưu Biểu.
Lưu Biểu cũng biết không thể nào khiến Tôn Kiên mất công một phen, nên đã cấp lương thảo 30 vạn thạch.
Nhưng Tôn Kiên gần như tăng lên gấp đôi, vậy quá nhiều rồi.
Trên mặt Đỗ Tập lộ ra vẻ khó xử, thành khẩn nói: Ngô vương, Sở Vương một mặt phái ta đi Ngô quốc cầu viện, về mặt khác phái người đi Ngụy Quốc cầu viện. Lương thực cho Ngụy Quốc cũng chỉ có mười vạn thạch, ngài một ngụm nuốt lương thực năm mươi vạn thạch, quá nhiều, Kinh Châu căn bản không đỡ nổi, thỉnh Ngô vương cho một con số tin cậy ạ!
Tôn Kiên vừa nghe Tào Tháo cũng chỉ có mười vạn thạch, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhưng hắn nghĩ lại, Tào Tháo nhất định sẽ nâng giá, cho nên Tôn Kiên lúc này nói: bốn mươi vạn thạch!
Đỗ Tập vẫn lắc đầu nói: Ngô vương, lương thực hai mươi vạn thạch đã là cực hạn mà ta có thể tiếp nhận. Nếu nhiều hơn nữa, ta trở về cũng không ăn nói được. Đến lúc đó lại phái ra đặc phái viên một lần nữa, tính thời gian đến một lần đi một lần, Thục quân đều đã đánh tới Tương Dương rồi, Ngô vương dù có phái binh nữa, cũng đã chậm .
Tôn Kiên liếc nhìn bọn người Chư Cát Cẩn và Chu Du, thấy mấy người gật đầu đáp ứng.
Chợt, Tôn Kiên nói: tốt, vậy liền lương thực hai mươi vạn thạch, hy vọng Sở Vương không nên bội ước mới phải .
Đỗ Tập cười nói: tất nhiên là như thế!
Sau khi nói xong, Đỗ Tập liền cáo từ rời đi.
Thật ra, Tôn Kiên có thể tiếp nhận lương thực hai mươi vạn thạch, là bởi vì hắn chuẩn bị chiếm lấy quận Giang Hạ, sau đó liền có thể lấy được lương thực Giang Hạ tích trữ, chắc chắn là không chỉ hai mươi vạn thạch, cho nên Tôn Kiên mới có thể đáp ứng.
/1321
|