Mùa xuân tháng 3, Lộc Môn sơn đã là xanh biếc một mảnh.
Cỏ cây trong núi đều đã nẩy mầm, động vật cũng chạy loạn khắp nơi. Đây là mùa tốt để mời năm ba người bạn tốt du xuân, nhưng lại rất ít người tới Lộc Môn sơn du ngoạn.
Đại đa số du khách, đều trực tiếp đi Hiện sơn đối diện với Lộc Môn sơn.
Phong cảnh Lộc Mông sơn như tranh vẽ, nhưng không có ai.
Truy hỏi nguyên nhân, thì là do Bàng Đức Công và Tư Mã Huy, khiến cho Lộc Môn sơn không có người hỏi thăm.
Có điều, Vương Xán cũng vui vì được thanh tịnh tự tại, không bị quấy rầy.
Một ngày kia, một trung niên nhân mặc trường bào màu đen đi vào Lộc Môn sơn. Người này tuổi tác không lớn, ước chừng ngoài ba mươi, còn đang tráng niên, nhưng lưng hắn đã hơi còng xuống, hơn nữa có vẻ tiều tụy, hai lọn tóc mai mơ hồ đã có vẻ phong sương, chưa già đã yếu, có vẻ tang thương trầm trọng.
Người này không phải là ai khác, là Mã thị nhất tộc tộc trưởng Mã Ung.
Lúc hắn ở trong nhà, đột nhiên nhận được tin tức, có người mời hắn đến Lộc Môn sơn phó ước.
Mã Ung vốn định không đến, dù sao truyền tin lén lén lút lút, không cách nào kết luận rốt cuộc là tình huống gì. Nhưng cuối cùng Mã Ung vẫn lựa chọn đến Lộc Môn sơn phó ước, lòng hiếu kỳ của hắn đã chiến thắng sự bất an của nội tâm. Mặc dù bọn người Mã Lương thông tuệ nhanh nhẹn, nhưng tình hình của Mã gia lại như nước sông ngày một rút xuống, tình hình càng ngày càng bết bát.
Thêm một người bạn, thêm một con đường sống.
Vì vậy, Mã Ung đã tới.
Mã Ung tiến vào trong núi Lộc Môn, muốn xem thử là ai tìm hắn.
Hắn đi một đoạn đường, xâm nhập vào trong núi rừng, nhưng vẫn chưa phát hiện bất luận cái gì. Lúc này, Sử A đột nhiên xuất hiện, đem Mã Ung dẫn tới nhà tranh bên cạnh. Sử A lấy xuống miếng vải đen che mắt Mã Ung, chắp tay nói: Mã tộc trưởng, có nhiều đắc tội, xin thứ lỗi. Đại nhân nhà ta đang ở trong nhà tranh đợi, mời ngài vào .
Mã Ung đi đường núi xa như vậy, thân thể có chút ăn không tiêu.
Hắn đứng ở tại chỗ một hồi lâu, chờ tâm tư vững vàng đã, mới bước nhanh vào trong đó.
Vương Xán mặc thô bào vải bố, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, không cách nào phân biệt ra là ai.
Trông thấy Mã Ung đi tới, Vương Xán khoát tay nói: Mã tộc trưởng, mời ngồi. Trong lòng ngươi có nghi hoặc, sau đây chúng ta từ từ nói, nhất định sẽ giải trừ nghi hoặc trong lòng ngươi .
Mã Ung sau khi ngồi xuống, cao giọng hỏi: các hạ là người phương nào?
Vương Xán cười nói: ta chỉ là trợ giúp ngươi phục hưng người của Mã gia, có hài lòng chưa?
Mã Ung sau khi nghe xong, liền nhíu mày.
Tình cảnh Mã gia gian nan, nhưng thanh thế vẫn còn, khung xương vẫn còn. Mặc dù trước mắt suy sụp, nhưng năm người con của hắn đều vô cùng xuất sắc, rất hiểu chuyện, hơn nữa năm người đều đã thanh danh lên cao. Cho dù bây giờ hơi khổ, nhưng chỉ cần hắn kiên trì tiếp, Mã gia nhất định có thể hưng thịnh một lần nữa, chứ không phải là dựa vào ngoại lực trợ giúp.
Lúc này Mã Ung đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói: không việc gì lại hiến ân tình, không phải phường gian xảo thì cũng là đạo chích, cáo từ!
Hắn vô cùng quả quyết, không chút do dự.
Vương Xán thấy Mã Ung cương liệt như vậy, căn bản không chịu giao thiệp với hắn, trong lòng trầm xuống. Tộc trường Mã gia này thật không dễ đối phó, nhất là người tự cho mình siêu phàm như vậy, càng khó có thể xử lý. Vương Xán lớn tiếng nói: Mã tộc trưởng, ngươi không lo lắng cho mình, không lo lắng cho gia tộc, chẳng lẽ sẽ không lo lắng cho tương lai của con nối dòng sao?
Mã Ung sau khi nghe xong, lập tức ngừng lại.
Hắn xoay người, hừ một tiếng, nói: ngươi ngay cả diện mạo cũng không dám lộ ra, có thể có năng lực gì?
Vương Xán cười to nói: ta không lộ diện, là vì bảo vệ Mã tộc trưởng. Nếu Mã tộc trưởng trông thấy diện mạo của tại hạ xong, không chỉ bản thân Mã tộc trưởng, ngay cả Mã gia đều có nguy hiểm, vẫn là không nhìn thì tốt hơn .
Mã Ung lại quát: Đồ đạo chích!
Vương Xán khẽ cười một tiếng, nói: bất kể có phải là bọn đạo chích hay không, chỉ cần ta có thể giúp ngươi chấn hưng Mã gia, có thể làm cho năm đứa con của ngươi bái được danh sư, vậy là đủ!
Mã Ung sau khi nghe xong, chần chờ một phen, lại trở về ngồi xuống.
Hắn lần nữa lên tiếng hỏi: các hạ là người phương nào?
Ngữ khí cứng ngắc, còn không có chút biến hóa nào, liền giống như một lão ngoan đồng.
Vương Xán suy nghĩ một lát, quyết định lộ ra một chút, nếu không không dễ ổn định Mã Ung. Hắn trầm giọng nói: ta là người ở Kinh Châu nước Thục, Mã tộc trưởng vậy liền hiểu rõ trong lòng rồi nhỉ .
a! !
Lần này, Mã Ung sợ ngây người, biểu lộ kinh ngạc.
Thật lâu, Mã Ung mới từ trong lúc khiếp sợ hồi phục lại, hỏi: nếu ngươi là người Thục quốc, sao lại chạy đến Tương Dương, chẳng lẻ không sợ bị Sở vương phát hiện sao?
Đột ngột thấy, Vương Xán cảm giác mình đã minh bạch nguyên nhân Mã gia suy bại.
Người trước mắt, quả thực là một con mọt sách, chỉ có thể đọc sách, không thích hợp làm đại sự.
Lời cũng đã nói đến nước này, Mã Ung còn nói những lời nhảm nhí này.
Người như vậy, lại trở thành tộc trưởng Mã gia, Vương Xán cảm thấy đúng là bi ai của Mã gia. So với bọn người Hoàng Thừa Ngạn, Khoái Việt, Bàng Đức Công, Mã Ung quả thực giống như là tiểu hài tử ba tuổi, căn bản không đáng nhắc tới. May mà năm người con của Mã Ung là cổ tiềm lực chất lượng tốt, tương lai nhất định có thể chống đỡ nổi Mã gia, nếu không Mã gia nhất định sẽ suy tàn.
Vương Xán mở miệng nói: Mã tộc trưởng, ta liền nói thẳng vậy, Thục vương hy vọng Mã gia quy thuận, ngươi có bằng lòng hay không?
Mã Ung lắc đầu liên tục không chịu, nói: không được, không được, việc này rất nguy hiểm. Một khi bị Sở vương phát hiện, Mã gia của ta liền gặp phải tai hoạ ngập đầu .
Nhát gan! Đầu óc không linh hoạt! Cách nhìn nông cạn!
Vương Xán cảm thấy đây đều là khuyết điểm của Mã Ung, nhưng hắn lại là người thực thành như vậy.
Điểm này, trùng hợp là điều mà Vương Xán thích nhất.
Quan hệ với người như vậy, sẽ không hao phí quá nhiều tâm tư.
Khóe miệng Vương Xán câu dẫn ra một nụ cười, nói: Mã tộc trưởng, lo lắng của ngươi hoàn toàn không cần thiết. Thứ Thục vương cần không phải là ngươi ở giữa làm khó dễ, cũng không cần ngươi phái gia đinh ra tập kích Sở quân, cũng không cần ngươi dẫn người đi lừa mở cửa thành. Chờ sau khi quân Thục phá thành, Mã gia các người có thể dẫn đầu quy thuận quân Thục, hơn nữa hiệp trợ quân Thục ổn định cục diện, trấn an nhân tâm, như vậy là đủ rồi. Đương nhiên, nếu trong thành xảy ra nội loạn, ngươi có đảm lượng thì cũng có thể trợ giúp Thục vương làm một số chuyện, nhìn tình huống cá nhân ngươi mà định ra .
Mã Ung sau khi nghe xong, cảm thấy đây hoàn toàn miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Sau khi thành phá, Lưu Biểu liền bại chắc rồi.
Khi đó hắn dẫn đầu quy thuận, cũng là hợp tình lý, không có nguy hiểm gì.
Về phần chuyện khác, Mã Ung không hề để ở trong lòng.
Mã Ung lập tức gật đầu nói: tốt, chỉ cần quân Thục phá thành, Mã gia ta nguyện ý là người đầu tiên quy thuận quân Thục, hơn nữa hiệp trợ quân Thục ổn định trị an, trấn an bách tính .
Dừng một chút, Mã Ung lại hỏi: ngươi nói để con của ta bái được danh sư, việc này có giữ lời không?
Chuyện này, mới là điều Mã Ung quan tâm nhất.
Hắn có thể chán nản chán chường, nhưng chỉ cần con của hắn có tiền đồ tốt, Mã gia nhất định tái hứng.
Vương Xán gật đầu đáp ứng, cười nói: Mã tộc trưởng cứ việc yên tâm, năm người con của ngươi vốn là lương tài mỹ ngọc, sau khi được danh sư tạo hình, nhất định sẽ tỏa ánh sáng chói mắt. Chờ sau khi Thục quân chiếm được Tương Dương, ta sẽ an bài năm người con của ngươi đi thành đô, bái bọn người Tư Mã Huy cùng Bàng Đức Công làm thầy, ngươi xem coi thế nào?
Mã Ung nhíu mày, hỏi: Cần đợi hạ Tương Dương sao?
Vương Xán nói: nếu Mã tộc trưởng nóng vội, có thể đưa bọn họ đưa đến thành đô, ta sẽ câu thông với người thành đô, an bài bọn họ nhập học, đi theo bọn người Bàng Đức Công học tập .
Mã Ung suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: Quên đi, chờ phá Tương Dương rồi nói .
Vương Xán đưa tay lấy một tờ giấy từ bên cạnh, trên mặt viết chuyện Mã gia quy thuận quân Thục. Vương Xán đưa cho Mã Ung, nói: Mã tộc trưởng, ký một chữ, ấn một cái, chuyện này liền xong .
Chỉ cần ấn một cái, Mã Ung liền dính vào quan hệ với Thục quốc, gắn nhãn Thục quốc lên.
Mã Ung chần chờ một chút, cầm lấy bút lông ghi tên dưới thẻ tre, rồi lại ấn tay lên.
Chợt, Mã Ung chắp tay nói: chuyện đã hoàn thành, Ung cáo từ. Với thủ đoạn của ngươi, muốn truyền tin cho ta cũng rất dễ dàng, nếu có chuyện, có thể truyền tin vào trong tay của ta, Ung sẽ làm hết sức .
Vương Xán vỗ vỗ tay, hô: tiễn khách!
Sử A lập tức đi tới, sau đó tiên Mã Ung xuống Lộc Môn sơn. Sau khi Sử A trở về, hỏi: chủ công, kế tiếp nên chiêu dụ nhà nào? Là Tập gia hay là hai nhà còn lại?
Vương Xán nói: từ dễ vào khó, thông báo cho Tập gia trước đi. Có điều đừng gấp, đợi cách vài ngày nữa, nếu không thường xuyên có người tới Lộc Môn sơn dạo chơi, rất dễ bị người ta phát hiện .
dạ!
Sử A gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người rời đi.
Cỏ cây trong núi đều đã nẩy mầm, động vật cũng chạy loạn khắp nơi. Đây là mùa tốt để mời năm ba người bạn tốt du xuân, nhưng lại rất ít người tới Lộc Môn sơn du ngoạn.
Đại đa số du khách, đều trực tiếp đi Hiện sơn đối diện với Lộc Môn sơn.
Phong cảnh Lộc Mông sơn như tranh vẽ, nhưng không có ai.
Truy hỏi nguyên nhân, thì là do Bàng Đức Công và Tư Mã Huy, khiến cho Lộc Môn sơn không có người hỏi thăm.
Có điều, Vương Xán cũng vui vì được thanh tịnh tự tại, không bị quấy rầy.
Một ngày kia, một trung niên nhân mặc trường bào màu đen đi vào Lộc Môn sơn. Người này tuổi tác không lớn, ước chừng ngoài ba mươi, còn đang tráng niên, nhưng lưng hắn đã hơi còng xuống, hơn nữa có vẻ tiều tụy, hai lọn tóc mai mơ hồ đã có vẻ phong sương, chưa già đã yếu, có vẻ tang thương trầm trọng.
Người này không phải là ai khác, là Mã thị nhất tộc tộc trưởng Mã Ung.
Lúc hắn ở trong nhà, đột nhiên nhận được tin tức, có người mời hắn đến Lộc Môn sơn phó ước.
Mã Ung vốn định không đến, dù sao truyền tin lén lén lút lút, không cách nào kết luận rốt cuộc là tình huống gì. Nhưng cuối cùng Mã Ung vẫn lựa chọn đến Lộc Môn sơn phó ước, lòng hiếu kỳ của hắn đã chiến thắng sự bất an của nội tâm. Mặc dù bọn người Mã Lương thông tuệ nhanh nhẹn, nhưng tình hình của Mã gia lại như nước sông ngày một rút xuống, tình hình càng ngày càng bết bát.
Thêm một người bạn, thêm một con đường sống.
Vì vậy, Mã Ung đã tới.
Mã Ung tiến vào trong núi Lộc Môn, muốn xem thử là ai tìm hắn.
Hắn đi một đoạn đường, xâm nhập vào trong núi rừng, nhưng vẫn chưa phát hiện bất luận cái gì. Lúc này, Sử A đột nhiên xuất hiện, đem Mã Ung dẫn tới nhà tranh bên cạnh. Sử A lấy xuống miếng vải đen che mắt Mã Ung, chắp tay nói: Mã tộc trưởng, có nhiều đắc tội, xin thứ lỗi. Đại nhân nhà ta đang ở trong nhà tranh đợi, mời ngài vào .
Mã Ung đi đường núi xa như vậy, thân thể có chút ăn không tiêu.
Hắn đứng ở tại chỗ một hồi lâu, chờ tâm tư vững vàng đã, mới bước nhanh vào trong đó.
Vương Xán mặc thô bào vải bố, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, không cách nào phân biệt ra là ai.
Trông thấy Mã Ung đi tới, Vương Xán khoát tay nói: Mã tộc trưởng, mời ngồi. Trong lòng ngươi có nghi hoặc, sau đây chúng ta từ từ nói, nhất định sẽ giải trừ nghi hoặc trong lòng ngươi .
Mã Ung sau khi ngồi xuống, cao giọng hỏi: các hạ là người phương nào?
Vương Xán cười nói: ta chỉ là trợ giúp ngươi phục hưng người của Mã gia, có hài lòng chưa?
Mã Ung sau khi nghe xong, liền nhíu mày.
Tình cảnh Mã gia gian nan, nhưng thanh thế vẫn còn, khung xương vẫn còn. Mặc dù trước mắt suy sụp, nhưng năm người con của hắn đều vô cùng xuất sắc, rất hiểu chuyện, hơn nữa năm người đều đã thanh danh lên cao. Cho dù bây giờ hơi khổ, nhưng chỉ cần hắn kiên trì tiếp, Mã gia nhất định có thể hưng thịnh một lần nữa, chứ không phải là dựa vào ngoại lực trợ giúp.
Lúc này Mã Ung đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói: không việc gì lại hiến ân tình, không phải phường gian xảo thì cũng là đạo chích, cáo từ!
Hắn vô cùng quả quyết, không chút do dự.
Vương Xán thấy Mã Ung cương liệt như vậy, căn bản không chịu giao thiệp với hắn, trong lòng trầm xuống. Tộc trường Mã gia này thật không dễ đối phó, nhất là người tự cho mình siêu phàm như vậy, càng khó có thể xử lý. Vương Xán lớn tiếng nói: Mã tộc trưởng, ngươi không lo lắng cho mình, không lo lắng cho gia tộc, chẳng lẽ sẽ không lo lắng cho tương lai của con nối dòng sao?
Mã Ung sau khi nghe xong, lập tức ngừng lại.
Hắn xoay người, hừ một tiếng, nói: ngươi ngay cả diện mạo cũng không dám lộ ra, có thể có năng lực gì?
Vương Xán cười to nói: ta không lộ diện, là vì bảo vệ Mã tộc trưởng. Nếu Mã tộc trưởng trông thấy diện mạo của tại hạ xong, không chỉ bản thân Mã tộc trưởng, ngay cả Mã gia đều có nguy hiểm, vẫn là không nhìn thì tốt hơn .
Mã Ung lại quát: Đồ đạo chích!
Vương Xán khẽ cười một tiếng, nói: bất kể có phải là bọn đạo chích hay không, chỉ cần ta có thể giúp ngươi chấn hưng Mã gia, có thể làm cho năm đứa con của ngươi bái được danh sư, vậy là đủ!
Mã Ung sau khi nghe xong, chần chờ một phen, lại trở về ngồi xuống.
Hắn lần nữa lên tiếng hỏi: các hạ là người phương nào?
Ngữ khí cứng ngắc, còn không có chút biến hóa nào, liền giống như một lão ngoan đồng.
Vương Xán suy nghĩ một lát, quyết định lộ ra một chút, nếu không không dễ ổn định Mã Ung. Hắn trầm giọng nói: ta là người ở Kinh Châu nước Thục, Mã tộc trưởng vậy liền hiểu rõ trong lòng rồi nhỉ .
a! !
Lần này, Mã Ung sợ ngây người, biểu lộ kinh ngạc.
Thật lâu, Mã Ung mới từ trong lúc khiếp sợ hồi phục lại, hỏi: nếu ngươi là người Thục quốc, sao lại chạy đến Tương Dương, chẳng lẻ không sợ bị Sở vương phát hiện sao?
Đột ngột thấy, Vương Xán cảm giác mình đã minh bạch nguyên nhân Mã gia suy bại.
Người trước mắt, quả thực là một con mọt sách, chỉ có thể đọc sách, không thích hợp làm đại sự.
Lời cũng đã nói đến nước này, Mã Ung còn nói những lời nhảm nhí này.
Người như vậy, lại trở thành tộc trưởng Mã gia, Vương Xán cảm thấy đúng là bi ai của Mã gia. So với bọn người Hoàng Thừa Ngạn, Khoái Việt, Bàng Đức Công, Mã Ung quả thực giống như là tiểu hài tử ba tuổi, căn bản không đáng nhắc tới. May mà năm người con của Mã Ung là cổ tiềm lực chất lượng tốt, tương lai nhất định có thể chống đỡ nổi Mã gia, nếu không Mã gia nhất định sẽ suy tàn.
Vương Xán mở miệng nói: Mã tộc trưởng, ta liền nói thẳng vậy, Thục vương hy vọng Mã gia quy thuận, ngươi có bằng lòng hay không?
Mã Ung lắc đầu liên tục không chịu, nói: không được, không được, việc này rất nguy hiểm. Một khi bị Sở vương phát hiện, Mã gia của ta liền gặp phải tai hoạ ngập đầu .
Nhát gan! Đầu óc không linh hoạt! Cách nhìn nông cạn!
Vương Xán cảm thấy đây đều là khuyết điểm của Mã Ung, nhưng hắn lại là người thực thành như vậy.
Điểm này, trùng hợp là điều mà Vương Xán thích nhất.
Quan hệ với người như vậy, sẽ không hao phí quá nhiều tâm tư.
Khóe miệng Vương Xán câu dẫn ra một nụ cười, nói: Mã tộc trưởng, lo lắng của ngươi hoàn toàn không cần thiết. Thứ Thục vương cần không phải là ngươi ở giữa làm khó dễ, cũng không cần ngươi phái gia đinh ra tập kích Sở quân, cũng không cần ngươi dẫn người đi lừa mở cửa thành. Chờ sau khi quân Thục phá thành, Mã gia các người có thể dẫn đầu quy thuận quân Thục, hơn nữa hiệp trợ quân Thục ổn định cục diện, trấn an nhân tâm, như vậy là đủ rồi. Đương nhiên, nếu trong thành xảy ra nội loạn, ngươi có đảm lượng thì cũng có thể trợ giúp Thục vương làm một số chuyện, nhìn tình huống cá nhân ngươi mà định ra .
Mã Ung sau khi nghe xong, cảm thấy đây hoàn toàn miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Sau khi thành phá, Lưu Biểu liền bại chắc rồi.
Khi đó hắn dẫn đầu quy thuận, cũng là hợp tình lý, không có nguy hiểm gì.
Về phần chuyện khác, Mã Ung không hề để ở trong lòng.
Mã Ung lập tức gật đầu nói: tốt, chỉ cần quân Thục phá thành, Mã gia ta nguyện ý là người đầu tiên quy thuận quân Thục, hơn nữa hiệp trợ quân Thục ổn định trị an, trấn an bách tính .
Dừng một chút, Mã Ung lại hỏi: ngươi nói để con của ta bái được danh sư, việc này có giữ lời không?
Chuyện này, mới là điều Mã Ung quan tâm nhất.
Hắn có thể chán nản chán chường, nhưng chỉ cần con của hắn có tiền đồ tốt, Mã gia nhất định tái hứng.
Vương Xán gật đầu đáp ứng, cười nói: Mã tộc trưởng cứ việc yên tâm, năm người con của ngươi vốn là lương tài mỹ ngọc, sau khi được danh sư tạo hình, nhất định sẽ tỏa ánh sáng chói mắt. Chờ sau khi Thục quân chiếm được Tương Dương, ta sẽ an bài năm người con của ngươi đi thành đô, bái bọn người Tư Mã Huy cùng Bàng Đức Công làm thầy, ngươi xem coi thế nào?
Mã Ung nhíu mày, hỏi: Cần đợi hạ Tương Dương sao?
Vương Xán nói: nếu Mã tộc trưởng nóng vội, có thể đưa bọn họ đưa đến thành đô, ta sẽ câu thông với người thành đô, an bài bọn họ nhập học, đi theo bọn người Bàng Đức Công học tập .
Mã Ung suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: Quên đi, chờ phá Tương Dương rồi nói .
Vương Xán đưa tay lấy một tờ giấy từ bên cạnh, trên mặt viết chuyện Mã gia quy thuận quân Thục. Vương Xán đưa cho Mã Ung, nói: Mã tộc trưởng, ký một chữ, ấn một cái, chuyện này liền xong .
Chỉ cần ấn một cái, Mã Ung liền dính vào quan hệ với Thục quốc, gắn nhãn Thục quốc lên.
Mã Ung chần chờ một chút, cầm lấy bút lông ghi tên dưới thẻ tre, rồi lại ấn tay lên.
Chợt, Mã Ung chắp tay nói: chuyện đã hoàn thành, Ung cáo từ. Với thủ đoạn của ngươi, muốn truyền tin cho ta cũng rất dễ dàng, nếu có chuyện, có thể truyền tin vào trong tay của ta, Ung sẽ làm hết sức .
Vương Xán vỗ vỗ tay, hô: tiễn khách!
Sử A lập tức đi tới, sau đó tiên Mã Ung xuống Lộc Môn sơn. Sau khi Sử A trở về, hỏi: chủ công, kế tiếp nên chiêu dụ nhà nào? Là Tập gia hay là hai nhà còn lại?
Vương Xán nói: từ dễ vào khó, thông báo cho Tập gia trước đi. Có điều đừng gấp, đợi cách vài ngày nữa, nếu không thường xuyên có người tới Lộc Môn sơn dạo chơi, rất dễ bị người ta phát hiện .
dạ!
Sử A gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người rời đi.
/1321
|