Phủ đệ của Khoái Lương, trong thư phòng.
Giờ phút này, Khoái Lương đang dựa bàn đọc sách, nhưng nỗi lòng lại không cách nào bình tĩnh trở lại.
Lưu Biểu vô tình vô nghĩa trục xuất Đỗ Tập ra khỏi thành Tương Dương, khiến Khoái Lương sinh lòng bất mãn, cảm thấy Lưu Biểu tuổi già hoa mắt ù tai. Lúc trước Khoái Lương, Khoái Việt và Thái Mạo phụ tá Lưu Biểu bình định Kinh Tương, diệt trừ Tông tặc Kinh Châu, một mặt là do Lưu Biểu là hậu duệ hoàng thân, là huyết mạch thiên tử, thân phận cao quý; về phương diện khác thì là do Lưu Biểu là danh sĩ đương thế, được xưng một trong tám tuấn mã.
Nhưng mà, hiện giờ Lưu Biểu vì nịnh nọt Tôn Kiên, lại ngang nhiên trục xuất Đỗ Tập, khiến tâm của vô số người trở nên rét lạnh.
Lúc Lỗ Túc đưa ra đề nghị, cũng không nghĩ Lưu Biểu sẽ trục xuất Đỗ Tập.
Nhưng Lỗ Túc lại là người thông minh tuyệt đỉnh, vừa nghe Lưu Biểu vì dẹp loạn Tôn Kiên lửa giận mà trục xuất Đỗ Tập, mừng rỡ trong lòng, liền lập tức đáp ứng. Lưu Biểu vô tình vô nghĩa, điều này đối với Tôn Kiên là chuyện tốt, đối với Lưu Biểu lại là tai họa cực lớn. Chuyện này sau khi truyền ra ở Tương Dương, chắc chắn sẽ không có hiền tài nương tựa Lưu Biểu nữa.
Về phần bọn người Khoái Lương, Y Tịch và Khoái Việt, cũng rét lạnh trong lòng, cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Ba! !
Khoái Lương thở dài một cái, bực bội cầm thẻ tre trong tay ném ở trên bàn án, hai con mắt híp lại, bình phục nỗi lòng xao động. Chuyện Lưu Biểu làm ra đã quá giới hạn, nhất là đối với mưu thần như bọn họ mà nói, không khác gì là giết người đoạt mệnh, cho nên Khoái Lương mới thật lâu vẫn không cách nào đánh tan tâm tư hỗn loạn.
Cộc! Cộc!
Bên ngoài thư phòng, truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Khoái Lương mở mắt ra, hô: vào đi!
Quản gia không nhanh không chậm đi vào, khom người thi lễ một cái với Khoái Lương, Khoái Lương hỏi: chuyện gì?
Quản gia tất cung tất kính nói: Nhị lão gia tới rồi, đang ở trong đại sảnh .
Khoái Lương nghe nói Khoái Việt tới rồi, lập tức đứng dậy đi ra thư phòng, đi về phía đại sảnh. Khoái Việt ngồi ở trong đại sảnh, có vẻ hơi nôn nóng phiền muộn, hơn nữa lộ vẻ ngưng trọng. Lúc trước trên đường hắn trở về phủ đệ, nghe được trong thành đồn đãi về chuyện của Lưu Bị, trong lòng cảm giác có đại sự sắp xảy ra, vội vàng tìm đến Khoái Lương.
Tiếng bước chân truyền đến, Khoái Lương vội vàng đi tới.
Khoái Việt đứng dậy chào, hô: huynh trưởng!
Khoái Lương trực tiếp mở miệng hỏi: Nhị đệ, ngươi lộ vẻ ngưng trọng, đã xảy ra đại sự gì sao?
Lập tức, Khoái Việt đem chuyện trong thành đồn đãi về Lưu Bị kể một lần, sau đó trịnh trọng nói: huynh trưởng, chủ công vừa mới trục xuất Đỗ Tập, lòng người ở Tương Dương tan rã. Bây giờ Lưu Bị lại mang theo binh sĩ bí mật từ tiền tuyến trở về, lặng lẽ trở về Long Trung, hơn nữa còn ở trong nhà Gia Cát Lượng, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu Lưu Bị đột ngột giết vào trong thành, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi .
Khoái Lương hỏi: việc này đã được xác nhận chưa?
Khoái Việt nói tiếp: huynh trưởng, mặc kệ việc này đã được xác nhận hay chưa, nhưng không thể không thận trọng được! Lưu Bị người này, tuyệt đối không phải là người khuất cư nhân hạ, hắn sống nhờ Kinh Châu, chỉ sợ cũng không yên phận .
Khoái Lương đứng phắt dậy, nói: đi, chúng ta vào cung gặp chủ công .
Khoái Việt thấy Khoái Lương đứng dậy chuẩn bị vào cung, cũng đi theo ra ngoài đại sảnh.
. . .
Thái phủ, Thái Mạo đang luyện kiếm ở hậu viện.
Lão quản gia quý phủ vội vã chạy tới, lớn tiếng nói: gia chủ, không hay rồi, trong thành đã xảy ra đại sự .
Thái Mạo sau khi nghe xong, vẫn múa chầm chậm, cũng không sốt ruột. Một lát sau, Thái Mạo mới thu kiếm mà đứng, căn dặn nói: ngươi đứng chờ một lát, ta đi thay một bộ quần áo, sau đó vào thư phòng gặp ta .
Trong thư phòng, Thái Mạo thay một bộ quần áo sạch sẽ khoan khoái, hỏi: rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lão quản gia vội nói: gia chủ, lão nô vừa rồi ở quý phủ nghe người hầu nhỏ giọng nói thầm, đi lên nghe thử, không ngờ là bọn họ đang bàn về chuyện Lưu Bị .
Lưu Bị?
Thái Mạo chớp mắt mấy cái, vẻ mặt nghi hoặc, nói: Lưu Bị tác chiến ở tiền tuyến, có cái gì để đàm luận chứ .
Lão quản gia lắc đầu nói: gia chủ, ta hỏi thăm người hầu rất kỹ càng. Theo người hầu trong quý phủ nói, tin đồn về Lưu Bị ở trong thành bay đầy trời, đều nói Lưu Bị dẫn theo đại quân bí mật trở về. Không chỉ như thế, Lưu Bị bây giờ đang ở trong nhà tranh của Gia Cát Lượng, mưu đồ cướp lấy Kinh Châu. Trong thành đều truyền khắp, rất nhiều người đều biết .
cái gì, có chuyện này sao?
Thái Mạo nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đối với Lưu Bị, Thái Mạo không có chút thiện cảm. Nếu không phải là Lưu Bị, tình cảnh của hắn sẽ không thay đổi đến khó xử như bây giờ, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại thành Tương Dương.
Nếu không có Lưu Bị, hắn cũng sẽ không bị Vương Xán bức hiếp.
Đủ chuyện, đều do Lưu Bị mà nên.
Đôi mắt Thái Mạo hơi nheo lại, lâm vào trong trầm tư.
Thật lâu, Thái Mạo không ngờ cười sáng lạng, vỗ tay nói: tốt, tốt, không ngờ Lưu Bị mang binh lén về Tương Dương, đây không phải là cho ta cơ hội làm khó dễ sao? Hừ, Lưu Bị hại ta thảm như vậy, lần này phải khiến Lưu Bị trọn đời không thoát thân được . Thái Mạo đứng lên, căn dặn: chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi vào trong cung, tự mình bái kiến chủ công .
dạ!
Lão quản gia lập tức rời đi, chuẩn bị xe ngựa.
Thái Mạo xoay người rời khỏi thư phòng, lại thay một bộ quan phục chính thức lần nữa, rồi nhanh chóng ra khỏi Thái phủ đi về phía hoàng cung.
. . .
Phủ đệ của Y Tịch, trong đại sảnh.
Tin tức về Lưu Bị bay đầy trời, Y Tịch đã biết về tin đồn của Lưu Bị.
Lưu Bị trở về Tương Dương, hơn nữa ở lại trong nhà tranh của Gia Cát Lượng, Y Tịch cũng biết, hơn nữa là một trong số ít người biết chuyện. Nguyên nhân đó là vì Y Tịch đã ngã về Lưu Bị, trở thành thần dưới trướng Lưu Bị.
Không thể không nói, Lưu Bị lưu lại Tôn Kiền có rất nhiều chỗ tốt.
Tôn Kiền hoạt động bốn phía ở thành Tương Dương, lôi kéo không ít danh sĩ cho Lưu Bị, trong đó có cả Y Tịch.
Y Tịch chỉ là tân khách của Lưu Biểu, cũng không phải là đại thần dưới trướng Lưu Biểu. Nhưng Y Tịch danh chấn Kinh Tương, là danh sĩ nổi danh Tương Dương, Lưu Biểu rất coi trọng Y Tịch, cơ hồ là ỷ như trọng thần. Chỉ tiếc Lưu Biểu cũng không biết Y Tịch bị Tôn Kiền khuyên bảo, trái tim đã sớm nghiêng về phía Lưu Bị.
Tin tức Lưu Bị bỗng nhiên truyền ra, thân thể Y Tịch không nhịn được mà run lên.
Tính cách của Lưu Biểu, Y Tịch vô cùng minh bạch.
Ở mặt ngoài, Lưu Biểu dày rộng nhân ái, trí tuệ rộng lớn, hơn nữa biết nghe lời phải.
Nhưng mà, đây là ai không biết Lưu Biểu mới cho rằng như vậy. Lưu Biểu trong xương rất cao ngạo, hơn nữa mặt ngoài hắn là khoan dung, kì thực thù dai vô cùng, hơn nữa Lưu Biểu rất dễ lung lay, không có chủ ý. Cho nên, Y Tịch sớm đã nhìn thấu Lưu Biểu. Y Tịch nghe được tin tức Lưu Bị ở Long Trung bị tiết lộ, cũng cảm giác không ổn.
Việc này, một khi có người vu oan Lưu Bị tạo phản, Lưu Bị tất sẽ bị Lưu Biểu ghi hận.
Y Tịch đi qua đi lại trong đại sảnh, vẻ mặt sốt ruột.
Bỗng dưng, ánh mắt Y Tịch sáng lên, nhanh chóng trở lại thư phòng. Chỉ thấy Y Tịch cầm bút viết nhanh, nhanh chóng viết một phong thư lời ít mà ý nhiều, sau đó hô: Y Chính, mau vào đây!
Tiếng nói vừa hạ xuống, một tráng hán vội vã chạy vào, chờ Y Tịch căn dặn.
Y Tịch đem phong thư phong kín giao vào tay Y Chính, căn dặn: ngươi lập tức ra roi thúc ngựa, đem phong thư này đưa vào trong nhà tranh ở Long Trung phía thành tây, tự mình giao cho Gia Cát Lượng, bảo hắn sớm làm chuẩn bị .
dạ!
Y Chính sau khi nhận thư, liền giấu thư trong nội y, vội vã rời đi.
Chờ Y Chính rời khỏi, Y Tịch lại lên tiếng hô: quản gia, chuẩn bị xe, ta muốn đi bái kiến Sở Vương .
Lúc này, Y Tịch phải vào hoàng cung, chu toàn cục diện thay Lưu Bị, nếu không Lưu Bị gặp phải vu oan, cục diện nhất định sẽ bất lợi với Lưu Bị. Chỉ cần Y Tịch vào cung xong, cho dù có người vu oan Lưu Bị tạo phản, Y Tịch cũng có thể căn cứ vào tình thế mà phối hợp, hóa giải nguy nan cho Lưu Bị, làm tình huống hòa hoãn.
Y Tịch vẻ mặt vội vàng, ra cửa chính, sau khi leo lên xe ngựa, trong lòng lại hiện đầy nghi ngờ.
Chỉ có hắn, Tôn Kiền, Gia Cát Lượng và binh sĩ dưới trướng Lưu Bị biết tin tức, người còn lại căn bản không biết rõ tình hình, nhưng tin tức Lưu Bị sao lại bị tiết lộ chứ?
Không chỉ như thế, còn tin tới tấp, thật là đáng sợ.
Trong lòng Y Tịch phỏng đoán, cảm thấy nhất định là có người đang âm thầm đưa đẩy, nếu không sẽ không như thế. Tình huống chuyện này rất phức tạp, nếu ứng phó không khéo, Lưu Bị không chết cũng sẽ bị Lưu Biểu trục xuất khỏi Tương Dương, bước theo gót của Đỗ Tập. Đến lúc đó, Lưu Bị triệt để thành chó nhà có tang, chắc chắn không cách nào dựa thế quật khởi.
Cho nên, Y Tịch rất lo lắng, cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
/1321
|