Tôn Lâm cùng Lâm Viễn đứng một bên học đánh golf, xa xa, Hạ Vũ Thiên cùng Tôn lão nhân đang bàn chuyện làm ăn.
Lâm Viễn theo bản năng nhìn vài lần về nơi hai người kia, có mấy lần đối diện với ánh mắt Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn cảm thấy tâm tình Hạ Vũ Thiên không tốt, tựa hồ rất để ý việc hắn nói chuyện phiếm với Tôn Lâm.
Tôn Lâm đi vài bước ra xa xa, làm vài động tác đánh golf, lúc Lâm Viễn đang kiểm tra bóng đánh golf, Tôn Lâm đột nhiên hỏi Lâm Viễn “Lâm Viễn, cậu với Hạ Vũ Thiên…..chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi sao? Tôi nghe nói cậu cũng là chủ nhân trong nhà hắn”
Chân mày Lâm Viễn giật giật, nói “Cái gì gọi là chủ nhân a……”
Tôn Lâm nói “Lần cuối tôi nhìn thấy hai người đứng cùng với nhau, những người đi theo cậu đều là thủ hạ của Hạ Vũ Thiên đi?”
Lâm Viễn nhún nhún vai, thuận miệng nói một câu “Cũng chỉ là bảo hộ di chúc mà thôi”
“Cậu với anh ta, không phải tình nhân?” Tôn Lâm hỏi.
Lâm Viễn mở to hai mắt có chút chán ghét nhìn Tôn Lâm, nói “Oa……anh không thể nói lung tung a, anh ta có một tá tình nhân, tôi thật sự giữ mình trong sạch nên mới không thèm trộn lẫn vào đám người đó”
“Khụ khụ…..” Lâm Viễn đang sinh động như thật miêu tả chân dung Hạ Vũ Thiên cầm thú đến cỡ nào cho Tôn Lâm nghe, còn đưa ra lời khuyên tốt nhất là giữ khoảng cách với gã, nếu có thể bỏ chạy thì phải chạy đi thật xa, bỗng chợt nghe một tiếng ho khan từ phía sau truyền đến.
Lâm Viễn quay đầu lại…..Hạ Vũ Thiên đã đứng sau lưng hắn từ khi nào.
Lâm Viễn trừng mắt, quay đầu tiếp tục nói với Tôn Lâm “Người tôi nói là Vũ Thiên *Trời mưa* nha, là chữ Hạ trong nghĩa mưa từ trên trời rơi xuống nha, chứ không phải Hạ trong nghĩa mùa hè nha…..”
Lâm Viễn còn chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ Thiên nhéo một phen, tha trở về.
“Làm gì?” Lâm Viễn xoay mặt nhìn hắn —— Thật mất mặt!
Hạ Vũ Thiên liếc một cái sắc lẻm, nói “Bàn xong chuyện rồi, đi thôi”
Lâm Viễn chỉnh lại áo một chút, chợt nghe Tôn Lâm ở phía sau nói “Lâm Viễn, bây giờ có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm đi”
“Ách, ăn gì?” Lâm Viễn tựa hồ cảm thấy có chút hứng thú.
“Ăn lẩu, bằng không ăn đồ nướng, kêu thêm anh em trong đội nữa” Tôn Lâm nói “Tôi mời”
“Được….”Lâm Viễn “a” lên, còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Vũ Thiên tha đi, nói “Còn chuyện gì nữa đâu, dây dưa làm gì nữa?!”
Hạ Vũ Thiên không cần phân trần, kéo Lâm Viễn ra khỏi sân golf, nhét vào trong xe, rời đi.
Trên sân golf, Tôn Lâm nhíu mày nhìn Lâm Viễn bị lôi đi, Tôn lão nhân bên cạnh nhìn nhìn hắn, hỏi “Làm sao vậy? Quen với tiểu tử kia a?”
“Ách….ân” Tôn Lâm gật gật đầu, nói “Từng gặp trước đây”
“A……đứa trẻ tốt, có tiền đồ a, muốn cướp người của Hạ Vũ Thiên sao?” Tôn lão nhân cười hỏi.
“Không….chỉ là bạn bè thôi” Tôn Lâm vội vàng xua tay.
Lão nhân cười cười, nói “Người nhà họ Tôn chúng ta thích nhất là là lấy thứ của kẻ khác”
“Ông nội” Tôn Lâm nhìn lão nhân “Ở đâu lại có ông dạy cháu như vậy chứ?”
“Hắc hắc” Lão nhân cười cười, xoay mặt, nhìn thoáng qua xe Hạ Vũ Thiên đang chậm rãi rời đi, lạnh nhạt hỏi “Thằng nhãi con kia bây giờ còn chút non nớt, sau này nhất định sẽ là một lão hổ vững vàng…..thứ trên miệng lão hổ vĩnh viễn là thứ ngon miệng nhất, con phải biết mà đoạt được a”
Tôn Lâm cười cười, nói “Ông nội, con không giống Hạ Vũ Thiên a, con có chỗ nào bằng một góc của anh ta chứ?”
Lão nhân chớp chớp mi nhìn Tôn Lâm, nói “Con đừng nói vậy, Tôn gia chúng ta, người có tiền đồ nhất chính là con”
“Cái gì a” Tôn Lâm bật cười “Các anh con có năng lực kinh doanh, còn con, không phải cả ngày chỉ nhớ nhung chơi bời sao?”
“Ha ha” Lão nhân cười dài, vô tư nói “Bọn họ có khả năng, nhưng không phải cháu ruột ông…..cho nên,nhất định bọn họ đối xử với con giống như đối xử ông”
Tôn Lâm nhìn nhìn lão nhân.
Lão nhân đưa tay chỉnh một chút quần áo cho Tôn Lâm, nói “Chỉ cần con có một phần mười suy nghĩ muốn kế nghiệp ông, vậy những đứa trẻ kia, mỗi đứa đều là đối thủ của con, tự trong lòng con cũng rõ ràng, đúng không?”
Khóe miệng Tôn Lâm hơi nhíu nhíu, không nói lời nào.
“Muốn làm gì thì hãy làm đi” Lão nhân tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nói “Tôn gia chúng ta, sớm hay muộn sẽ là của con, cũng chỉ duy nhất một mình con…..đến lúc đó, có thể đấu với con cũng chỉ có một mình Hạ Vũ Thiên thôi”
Tôn Lâm cầm ấm trà châm trà cho lão nhân, thật lâu sau mới nói “Ân, con biết”
“Đi đâu a?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh “Không phải anh nói buổi chiều không có việc gì sao? Sao lại không cho tôi đi ăn cơm”
Hạ Vũ Thiên liếc Lâm Viễn một cái, nói “Trí nhớ cậu cũng kém quá đi? Không phải vừa rồi mới nói sẽ đi ăn cơm rồi chơi đá bóng sao?”
“Thực sự đi đá bóng?” Lâm Viễn giật mình nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên, nói “Từ bỏ đi…..”
Hạ Vũ Thiên đảo mắt nhìn Lâm Viễn, nói “Cậu có đầu óc hay không a? Đã bảo Tôn Lâm là người nhà họ Tôn, người nhà họ Tôn không phải là người tốt,cậu còn đi gần hắn như vậy?”
Khóe miệng Lâm Viễn giật giật, nhỏ giọng nói thầm “Anh cũng không phải người tốt, tôi còn không nghe lời ở cùng anh”
“Cậu nói cái gì?” Hạ Vũ Thiên trừng mắt liếc Lâm Viễn.
“Không” Lâm Viễn vội vàng nhìn nơi khác, không nói.
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc, nói “Một chút tự giác làm tình nhân của tôi, cậu cũng không có sao?”
Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã, cao thấp đánh giá một chút, lại nhìn lại bản thân, âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo không có!
Hạ Vũ Thiên đưa tay choàng vai Lâm Viễn, nói “Còn chưa kể, cậu tiếp xúc rất gần với tiểu tử kia, tôi cũng có chút ghen”
“ha hả…..”Lâm Viễn cười gượng hai tiếng, không nói chuyện, tâm nói —— Anh lừa quỷ a.
Lúc này, A Thường dừng xe lại, hỏi Hạ Vũ Thiên “Đại ca, đi ăn ở đâu?”
“Cậu nói xem” Tay Hạ Vũ Thiên còn đặt trên vai Lâm Viễn, ngón trỏ nhẹ nhàng sờ sờ hai má Lâm Viễn.
“Ở đâu cũng được” Lâm Viễn nhún nhún vai “Chỉ cần không phải nơi ăn cơm cũng phải nhai hai mươi lượt, ăn canh không được phát ra một chút tiếng động, dao nĩa còn nhiều hơn gạo là được”
Hạ Vũ Thiên cười cười, đột nhiên hỏi “Đúng rồi Lâm Viễn, cậu có thể nấu cơm hay không?”
“Ân, một chút” Lâm Viễn hơi gật đầu, nhìn Hạ Vũ Thiên “Để làm chi?”
“A Thường” Hạ Vũ Thiên nói với A Thường “Quay về nhà trọ đi”
A Thường liếc nhìn Hạ Vũ Thiên trong kính chiếu hậu, gật gật đầu, nói “Vâng”
Lâm Viễn vẫn nghĩ sẽ về nhà Hạ Vũ Thiên, không ngờ A Thường lại dừng xe dưới một dãy nhà trọ cao tầng náo nhiệt.
Lâm Viễn liếc nhìn ra ngoài cửa kính thăm dò một chút, hỏi “Đây là đâu a?”
“Nhà tôi” Hạ Vũ Thiên xuống xe, nói với Lâm Viễn “Đến siêu thị đối diện mua thức ăn trước đi”
“Mua thức ăn?” Lâm Viễn mở to hai mắt nhìn gã, hỏi “Mua thức ăn gì?”
“Cái đó phải hỏi cậu a” Hạ Vũ Thiên không sao cả trả lời “Là cậu nấu”
“Ai nói tôi sẽ nấu…..ai nha” Lâm Viễn chưa nói xong lại bị Hạ Vũ Thiên túm đi.
Đến cửa siêu thị, Hạ Vũ Thiên tao nhã xỏ hai tay vào túi quần mà đi, còn lại Lâm Viễn tội nghiệm phải đẩy xe đẩy, mua nguyên liệu nấu ăn.
Cuối cùng cũng mua xong thức ăn, Hạ Vũ Thiên chỉ cần một lần quẹt thẻ tín dụng, sau đó Lâm Viễn sẽ mang đống rau củ theo gã ra khỏi siêu thị, thấy Hạ Vũ Thiên dáng vẻ thong dong, Lâm Viễn hận a, đi phía sau niệm niệm “Tình nhân cái đầu a, thoạt nhìn tôi giống bảo mẫu a!”
Hạ Vũ Thiên quay đầu nhìn Lâm Viễn, đưa tay rút một túi nhẹ nhất trong đống túi trên tay Lâm Viễn, giúp hắn mang ra ngoài.
Lâm Viễn căm hận đến nghiến răng, tâm nói: Sao lại thành kẻ nấu cơm giặt áo cho ngươi a!
Vào thang máy nhà trọ, Lâm Viễn hỏi “Không phải nhà anh ở ngoại thành sao?”
Hạ Vũ Thiên cười “Bất quá là nhã cũ, bình thường tôi thường xuyên ở nơi này”
“Nga?” Lâm Viễn có chút tò mò, chợt nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp “Phòng trong nhà cũ kia chỉ có tình nhân được tôi thừa nhận mới có thể vào ở…..cậu xem như là người thứ hai, bình thường, khá nhất thì ghé qua nơi này”
Lâm Viễn nghe xong cau mày, nói “Phóng túng”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày trừng Lâm Viễn.
“Không” Lâm Viễn lười biếng nói “Ngưởi ở đầu tiên là ai a?”
Hạ Vũ Thiên cười “Như thế nào, ghen sao?”
Lâm Viễn cũng cười gượng “Đúng vậy, ai bảo ngài đây anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích như vậy chứ?”
Hạ Vũ Thiên thật sự cũng không tức giận, rất dung túng Lâm Viễn, thuận miệng nói “Cậu không biết cũng không sao, dù sao cũng chết rồi” Khi đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Thiên đi ra ngoài.
Lâm Viễn đi theo sau, thấy Hạ Vũ Thiên nói chuyện rùng rợn không chút sợ hãi, tâm nói: người này sao có thể như vậy chứ? Tình nhân đã chết còn tùy tiện nói ra miệng như vậy.
Cửa thang máy mở ra, cả tầng này chỉ có một cánh cửa lớn, mà trước cửa có một người đang ngồi.
Thấy cửa thang máy mở ra, người nọ ngẩng đầu, vội vàng đứng lên, vừa mừng vừa sợ nói “Vũ Thiên, anh về rồi?”
Lâm Viễn nghe thấy hai chữ “Vũ Thiên” đầu tiên là rùng mình, sau đó cẩn thận đánh giá người nọ, là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn có chút giống sinh viên, tất nhiên là nam sinh, dáng vẻ thanh tú a…..Lâm Viễn cảm thấy người này có chút quen mắt, cẩn thận mường tượng, đúng rồi, người này chính là một trong những mỹ nam xuất hiện trong đống tạp chí của Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn không khỏi càng thêm cẩn thận nhìn nhìn, người này thật gầy a……còn gầy hơn trong ảnh, chậc chậc, xem cái eo nhỏ chưa kìa.
Hạ Vũ Thiên nhìn người nọ vui mừng hoan hỉ chạy đến, hỏi “Cậu sao lại ở nơi này?”
“Hôm đó anh để quên đồng hồ ở chỗ em” Nam sinh có chút ngại ngùng nói “Em mang đến trả cho anh” vừa nói vừa tò mò liếc nhìn Lâm Viễn. Trên tay Lâm Viễn đang cầm rất nhiều thứ, không có cách nào để hoạt động, cười cười gật đầu với nam sinh, tâm nói……..hai người muốn ôn chuyện thì vào nhà rồi nói sau có được không? Rất nặng a!
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ nam sinh đưa đến, nói “Cậu giữ đi, tôi còn nghĩ cậu thích, sao lại đem đến đưa tôi?”
Hạ Vũ Thiên vừa dứt lời, nam sinh kia liền đỏ mặt lên, có vẻ thật sự xấu hổ.
Lâm Viễn đứng phía sau nhìn thấy, ai thán trong lòng, ai nha, thật nhiều tiết mục nhàm chán a, nguyên lai tiểu mỹ nam kia sau một đêm làm gì đó đó, đã trộm đồng hồ của Hạ Vũ Thiên với mục đích là lần sau mang đến trả có thể gặp mặt lần nữa…..quả nhiên là đủ ngôn tình a.
Nam sinh trẻ tuổi xấu hổ đứng yên, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, Lâm Viễn cảm thấy Hạ Vũ Thiên rất không trượng nghĩa, liền nhấc chân đạp gã một cái.
Hạ Vũ Thiên bị đạp, quay đầu nhìn Lâm Viễn, tựa hồ khó hiểu.
Lâm Viễn nhìn gã xem thường —— không- hiểu- phong- tình!
Lâm Viễn muốn giải vây, lên tiếng “Mở cửa trước a, nặng muốn chết” Nói xong, phái Hạ Vũ Thiên đi mở cửa.
Nam sinh trẻ tuổi hơi giật mình vì nhìn thấy Lâm Viễn làm càn với Hạ Vũ Thiên, có chút hoài nghi thân phận Lâm Viễn, nhỏ giọng hỏi “Vị này là?”
“Nga, tôi là Lâm Viễn a” Lâm Viễn cười tủm tỉm nhìn tiểu mỹ nam, nói “Tôi là bác sĩ riêng của Hạ Vũ Thiên, cậu đừng trách anh ta, anh ta bị mắc chứng mất trí nhớ cùng hội chứng vọng tưởng, vọng tưởng mình là người bị hại, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, đúng rồi, xưng hô với cậu thế nào đây a?”
Nam sinh kia giật mình liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, quay đầu nhìn Lâm Viễn, nói “Gọi tôi Tiểu Dịch là được rồi”
“Nga, Tiểu Dịch a” Lâm Viễn gật gù “Vừa lúc vừa lúc, ăn cơm không a?”
Tiểu Dịch đáng thương lấm lét nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên, lắc đầu nói “Không, tôi đợi cả ngày nay rồi”
“Ai nha, đáng thương như vậy a” Lâm Viễn đi về phía tiểu mỹ nam, nói “Vậy cùng nhau ăn cơm đi!”
“Ân” Tựa hồ Tiểu Dịch đã cởi bỏ cảnh giác với Lâm Viễn, gật gật đầu với hắn.
Lâm Viễn cùng Tiểu Dịch đi vào cửa, phân phó Hạ Vũ Thiên “Đóng cửa”
Hạ Vũ Thiên đóng cửa lại, xúc động muốn phá nát cửa.
Lâm Viễn theo bản năng nhìn vài lần về nơi hai người kia, có mấy lần đối diện với ánh mắt Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn cảm thấy tâm tình Hạ Vũ Thiên không tốt, tựa hồ rất để ý việc hắn nói chuyện phiếm với Tôn Lâm.
Tôn Lâm đi vài bước ra xa xa, làm vài động tác đánh golf, lúc Lâm Viễn đang kiểm tra bóng đánh golf, Tôn Lâm đột nhiên hỏi Lâm Viễn “Lâm Viễn, cậu với Hạ Vũ Thiên…..chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi sao? Tôi nghe nói cậu cũng là chủ nhân trong nhà hắn”
Chân mày Lâm Viễn giật giật, nói “Cái gì gọi là chủ nhân a……”
Tôn Lâm nói “Lần cuối tôi nhìn thấy hai người đứng cùng với nhau, những người đi theo cậu đều là thủ hạ của Hạ Vũ Thiên đi?”
Lâm Viễn nhún nhún vai, thuận miệng nói một câu “Cũng chỉ là bảo hộ di chúc mà thôi”
“Cậu với anh ta, không phải tình nhân?” Tôn Lâm hỏi.
Lâm Viễn mở to hai mắt có chút chán ghét nhìn Tôn Lâm, nói “Oa……anh không thể nói lung tung a, anh ta có một tá tình nhân, tôi thật sự giữ mình trong sạch nên mới không thèm trộn lẫn vào đám người đó”
“Khụ khụ…..” Lâm Viễn đang sinh động như thật miêu tả chân dung Hạ Vũ Thiên cầm thú đến cỡ nào cho Tôn Lâm nghe, còn đưa ra lời khuyên tốt nhất là giữ khoảng cách với gã, nếu có thể bỏ chạy thì phải chạy đi thật xa, bỗng chợt nghe một tiếng ho khan từ phía sau truyền đến.
Lâm Viễn quay đầu lại…..Hạ Vũ Thiên đã đứng sau lưng hắn từ khi nào.
Lâm Viễn trừng mắt, quay đầu tiếp tục nói với Tôn Lâm “Người tôi nói là Vũ Thiên *Trời mưa* nha, là chữ Hạ trong nghĩa mưa từ trên trời rơi xuống nha, chứ không phải Hạ trong nghĩa mùa hè nha…..”
Lâm Viễn còn chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ Thiên nhéo một phen, tha trở về.
“Làm gì?” Lâm Viễn xoay mặt nhìn hắn —— Thật mất mặt!
Hạ Vũ Thiên liếc một cái sắc lẻm, nói “Bàn xong chuyện rồi, đi thôi”
Lâm Viễn chỉnh lại áo một chút, chợt nghe Tôn Lâm ở phía sau nói “Lâm Viễn, bây giờ có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm đi”
“Ách, ăn gì?” Lâm Viễn tựa hồ cảm thấy có chút hứng thú.
“Ăn lẩu, bằng không ăn đồ nướng, kêu thêm anh em trong đội nữa” Tôn Lâm nói “Tôi mời”
“Được….”Lâm Viễn “a” lên, còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Vũ Thiên tha đi, nói “Còn chuyện gì nữa đâu, dây dưa làm gì nữa?!”
Hạ Vũ Thiên không cần phân trần, kéo Lâm Viễn ra khỏi sân golf, nhét vào trong xe, rời đi.
Trên sân golf, Tôn Lâm nhíu mày nhìn Lâm Viễn bị lôi đi, Tôn lão nhân bên cạnh nhìn nhìn hắn, hỏi “Làm sao vậy? Quen với tiểu tử kia a?”
“Ách….ân” Tôn Lâm gật gật đầu, nói “Từng gặp trước đây”
“A……đứa trẻ tốt, có tiền đồ a, muốn cướp người của Hạ Vũ Thiên sao?” Tôn lão nhân cười hỏi.
“Không….chỉ là bạn bè thôi” Tôn Lâm vội vàng xua tay.
Lão nhân cười cười, nói “Người nhà họ Tôn chúng ta thích nhất là là lấy thứ của kẻ khác”
“Ông nội” Tôn Lâm nhìn lão nhân “Ở đâu lại có ông dạy cháu như vậy chứ?”
“Hắc hắc” Lão nhân cười cười, xoay mặt, nhìn thoáng qua xe Hạ Vũ Thiên đang chậm rãi rời đi, lạnh nhạt hỏi “Thằng nhãi con kia bây giờ còn chút non nớt, sau này nhất định sẽ là một lão hổ vững vàng…..thứ trên miệng lão hổ vĩnh viễn là thứ ngon miệng nhất, con phải biết mà đoạt được a”
Tôn Lâm cười cười, nói “Ông nội, con không giống Hạ Vũ Thiên a, con có chỗ nào bằng một góc của anh ta chứ?”
Lão nhân chớp chớp mi nhìn Tôn Lâm, nói “Con đừng nói vậy, Tôn gia chúng ta, người có tiền đồ nhất chính là con”
“Cái gì a” Tôn Lâm bật cười “Các anh con có năng lực kinh doanh, còn con, không phải cả ngày chỉ nhớ nhung chơi bời sao?”
“Ha ha” Lão nhân cười dài, vô tư nói “Bọn họ có khả năng, nhưng không phải cháu ruột ông…..cho nên,nhất định bọn họ đối xử với con giống như đối xử ông”
Tôn Lâm nhìn nhìn lão nhân.
Lão nhân đưa tay chỉnh một chút quần áo cho Tôn Lâm, nói “Chỉ cần con có một phần mười suy nghĩ muốn kế nghiệp ông, vậy những đứa trẻ kia, mỗi đứa đều là đối thủ của con, tự trong lòng con cũng rõ ràng, đúng không?”
Khóe miệng Tôn Lâm hơi nhíu nhíu, không nói lời nào.
“Muốn làm gì thì hãy làm đi” Lão nhân tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nói “Tôn gia chúng ta, sớm hay muộn sẽ là của con, cũng chỉ duy nhất một mình con…..đến lúc đó, có thể đấu với con cũng chỉ có một mình Hạ Vũ Thiên thôi”
Tôn Lâm cầm ấm trà châm trà cho lão nhân, thật lâu sau mới nói “Ân, con biết”
“Đi đâu a?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh “Không phải anh nói buổi chiều không có việc gì sao? Sao lại không cho tôi đi ăn cơm”
Hạ Vũ Thiên liếc Lâm Viễn một cái, nói “Trí nhớ cậu cũng kém quá đi? Không phải vừa rồi mới nói sẽ đi ăn cơm rồi chơi đá bóng sao?”
“Thực sự đi đá bóng?” Lâm Viễn giật mình nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên, nói “Từ bỏ đi…..”
Hạ Vũ Thiên đảo mắt nhìn Lâm Viễn, nói “Cậu có đầu óc hay không a? Đã bảo Tôn Lâm là người nhà họ Tôn, người nhà họ Tôn không phải là người tốt,cậu còn đi gần hắn như vậy?”
Khóe miệng Lâm Viễn giật giật, nhỏ giọng nói thầm “Anh cũng không phải người tốt, tôi còn không nghe lời ở cùng anh”
“Cậu nói cái gì?” Hạ Vũ Thiên trừng mắt liếc Lâm Viễn.
“Không” Lâm Viễn vội vàng nhìn nơi khác, không nói.
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc, nói “Một chút tự giác làm tình nhân của tôi, cậu cũng không có sao?”
Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã, cao thấp đánh giá một chút, lại nhìn lại bản thân, âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo không có!
Hạ Vũ Thiên đưa tay choàng vai Lâm Viễn, nói “Còn chưa kể, cậu tiếp xúc rất gần với tiểu tử kia, tôi cũng có chút ghen”
“ha hả…..”Lâm Viễn cười gượng hai tiếng, không nói chuyện, tâm nói —— Anh lừa quỷ a.
Lúc này, A Thường dừng xe lại, hỏi Hạ Vũ Thiên “Đại ca, đi ăn ở đâu?”
“Cậu nói xem” Tay Hạ Vũ Thiên còn đặt trên vai Lâm Viễn, ngón trỏ nhẹ nhàng sờ sờ hai má Lâm Viễn.
“Ở đâu cũng được” Lâm Viễn nhún nhún vai “Chỉ cần không phải nơi ăn cơm cũng phải nhai hai mươi lượt, ăn canh không được phát ra một chút tiếng động, dao nĩa còn nhiều hơn gạo là được”
Hạ Vũ Thiên cười cười, đột nhiên hỏi “Đúng rồi Lâm Viễn, cậu có thể nấu cơm hay không?”
“Ân, một chút” Lâm Viễn hơi gật đầu, nhìn Hạ Vũ Thiên “Để làm chi?”
“A Thường” Hạ Vũ Thiên nói với A Thường “Quay về nhà trọ đi”
A Thường liếc nhìn Hạ Vũ Thiên trong kính chiếu hậu, gật gật đầu, nói “Vâng”
Lâm Viễn vẫn nghĩ sẽ về nhà Hạ Vũ Thiên, không ngờ A Thường lại dừng xe dưới một dãy nhà trọ cao tầng náo nhiệt.
Lâm Viễn liếc nhìn ra ngoài cửa kính thăm dò một chút, hỏi “Đây là đâu a?”
“Nhà tôi” Hạ Vũ Thiên xuống xe, nói với Lâm Viễn “Đến siêu thị đối diện mua thức ăn trước đi”
“Mua thức ăn?” Lâm Viễn mở to hai mắt nhìn gã, hỏi “Mua thức ăn gì?”
“Cái đó phải hỏi cậu a” Hạ Vũ Thiên không sao cả trả lời “Là cậu nấu”
“Ai nói tôi sẽ nấu…..ai nha” Lâm Viễn chưa nói xong lại bị Hạ Vũ Thiên túm đi.
Đến cửa siêu thị, Hạ Vũ Thiên tao nhã xỏ hai tay vào túi quần mà đi, còn lại Lâm Viễn tội nghiệm phải đẩy xe đẩy, mua nguyên liệu nấu ăn.
Cuối cùng cũng mua xong thức ăn, Hạ Vũ Thiên chỉ cần một lần quẹt thẻ tín dụng, sau đó Lâm Viễn sẽ mang đống rau củ theo gã ra khỏi siêu thị, thấy Hạ Vũ Thiên dáng vẻ thong dong, Lâm Viễn hận a, đi phía sau niệm niệm “Tình nhân cái đầu a, thoạt nhìn tôi giống bảo mẫu a!”
Hạ Vũ Thiên quay đầu nhìn Lâm Viễn, đưa tay rút một túi nhẹ nhất trong đống túi trên tay Lâm Viễn, giúp hắn mang ra ngoài.
Lâm Viễn căm hận đến nghiến răng, tâm nói: Sao lại thành kẻ nấu cơm giặt áo cho ngươi a!
Vào thang máy nhà trọ, Lâm Viễn hỏi “Không phải nhà anh ở ngoại thành sao?”
Hạ Vũ Thiên cười “Bất quá là nhã cũ, bình thường tôi thường xuyên ở nơi này”
“Nga?” Lâm Viễn có chút tò mò, chợt nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp “Phòng trong nhà cũ kia chỉ có tình nhân được tôi thừa nhận mới có thể vào ở…..cậu xem như là người thứ hai, bình thường, khá nhất thì ghé qua nơi này”
Lâm Viễn nghe xong cau mày, nói “Phóng túng”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày trừng Lâm Viễn.
“Không” Lâm Viễn lười biếng nói “Ngưởi ở đầu tiên là ai a?”
Hạ Vũ Thiên cười “Như thế nào, ghen sao?”
Lâm Viễn cũng cười gượng “Đúng vậy, ai bảo ngài đây anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích như vậy chứ?”
Hạ Vũ Thiên thật sự cũng không tức giận, rất dung túng Lâm Viễn, thuận miệng nói “Cậu không biết cũng không sao, dù sao cũng chết rồi” Khi đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Thiên đi ra ngoài.
Lâm Viễn đi theo sau, thấy Hạ Vũ Thiên nói chuyện rùng rợn không chút sợ hãi, tâm nói: người này sao có thể như vậy chứ? Tình nhân đã chết còn tùy tiện nói ra miệng như vậy.
Cửa thang máy mở ra, cả tầng này chỉ có một cánh cửa lớn, mà trước cửa có một người đang ngồi.
Thấy cửa thang máy mở ra, người nọ ngẩng đầu, vội vàng đứng lên, vừa mừng vừa sợ nói “Vũ Thiên, anh về rồi?”
Lâm Viễn nghe thấy hai chữ “Vũ Thiên” đầu tiên là rùng mình, sau đó cẩn thận đánh giá người nọ, là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn có chút giống sinh viên, tất nhiên là nam sinh, dáng vẻ thanh tú a…..Lâm Viễn cảm thấy người này có chút quen mắt, cẩn thận mường tượng, đúng rồi, người này chính là một trong những mỹ nam xuất hiện trong đống tạp chí của Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn không khỏi càng thêm cẩn thận nhìn nhìn, người này thật gầy a……còn gầy hơn trong ảnh, chậc chậc, xem cái eo nhỏ chưa kìa.
Hạ Vũ Thiên nhìn người nọ vui mừng hoan hỉ chạy đến, hỏi “Cậu sao lại ở nơi này?”
“Hôm đó anh để quên đồng hồ ở chỗ em” Nam sinh có chút ngại ngùng nói “Em mang đến trả cho anh” vừa nói vừa tò mò liếc nhìn Lâm Viễn. Trên tay Lâm Viễn đang cầm rất nhiều thứ, không có cách nào để hoạt động, cười cười gật đầu với nam sinh, tâm nói……..hai người muốn ôn chuyện thì vào nhà rồi nói sau có được không? Rất nặng a!
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ nam sinh đưa đến, nói “Cậu giữ đi, tôi còn nghĩ cậu thích, sao lại đem đến đưa tôi?”
Hạ Vũ Thiên vừa dứt lời, nam sinh kia liền đỏ mặt lên, có vẻ thật sự xấu hổ.
Lâm Viễn đứng phía sau nhìn thấy, ai thán trong lòng, ai nha, thật nhiều tiết mục nhàm chán a, nguyên lai tiểu mỹ nam kia sau một đêm làm gì đó đó, đã trộm đồng hồ của Hạ Vũ Thiên với mục đích là lần sau mang đến trả có thể gặp mặt lần nữa…..quả nhiên là đủ ngôn tình a.
Nam sinh trẻ tuổi xấu hổ đứng yên, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, Lâm Viễn cảm thấy Hạ Vũ Thiên rất không trượng nghĩa, liền nhấc chân đạp gã một cái.
Hạ Vũ Thiên bị đạp, quay đầu nhìn Lâm Viễn, tựa hồ khó hiểu.
Lâm Viễn nhìn gã xem thường —— không- hiểu- phong- tình!
Lâm Viễn muốn giải vây, lên tiếng “Mở cửa trước a, nặng muốn chết” Nói xong, phái Hạ Vũ Thiên đi mở cửa.
Nam sinh trẻ tuổi hơi giật mình vì nhìn thấy Lâm Viễn làm càn với Hạ Vũ Thiên, có chút hoài nghi thân phận Lâm Viễn, nhỏ giọng hỏi “Vị này là?”
“Nga, tôi là Lâm Viễn a” Lâm Viễn cười tủm tỉm nhìn tiểu mỹ nam, nói “Tôi là bác sĩ riêng của Hạ Vũ Thiên, cậu đừng trách anh ta, anh ta bị mắc chứng mất trí nhớ cùng hội chứng vọng tưởng, vọng tưởng mình là người bị hại, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, đúng rồi, xưng hô với cậu thế nào đây a?”
Nam sinh kia giật mình liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, quay đầu nhìn Lâm Viễn, nói “Gọi tôi Tiểu Dịch là được rồi”
“Nga, Tiểu Dịch a” Lâm Viễn gật gù “Vừa lúc vừa lúc, ăn cơm không a?”
Tiểu Dịch đáng thương lấm lét nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên, lắc đầu nói “Không, tôi đợi cả ngày nay rồi”
“Ai nha, đáng thương như vậy a” Lâm Viễn đi về phía tiểu mỹ nam, nói “Vậy cùng nhau ăn cơm đi!”
“Ân” Tựa hồ Tiểu Dịch đã cởi bỏ cảnh giác với Lâm Viễn, gật gật đầu với hắn.
Lâm Viễn cùng Tiểu Dịch đi vào cửa, phân phó Hạ Vũ Thiên “Đóng cửa”
Hạ Vũ Thiên đóng cửa lại, xúc động muốn phá nát cửa.
/61
|