Cuộc sống mới của Lâm Viễn chính thức bắt đầu, ngày đi làm, tối đến sau bữa cơm thì dắt chó đi dạo, chơi với Lí Cố, xem phim kinh dị làm cho Lí Cố sợ đến mức gào khóc, mỗi ngày đều rất vui vẻ thích thú.
Hai ngày trước Hạ Vũ Thiên cũng không đến tìm, vì vậy Lâm Viễn cũng có chút không tự nhiên. Hắn không hiểu đến tột cùng mình muốn thế nào, mỗi sáng thức dậy đều cầu nguyện không phải gặp Hạ Vũ Thiên nhưng đến khi xuống lầu lại theo bản năng quan sát một lượt, không thấy xe và Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy có chút là lạ….Lâm Viễn suy cho cùng vẫn không biết mình ôm mộng gì, không ngừng tự hỏi bản thân—-Lâm Viễn, không phải là cô đơn chứ?
Sau hai ngày, Lâm Viễn hiểu rõ, có một số việc để ý thì đó là để ý, con người không thể thư thái như trong tưởng tượng của bản thân.
Dù sao vẫn tốt hơn khi hắn còn đi học, một người bạn thân nói cho hắn biết có một cô bạn thầm mến hắn, Lâm Viễn cười cho qua chuyện, cô bạn kia không phải kiểu hắn thích, người ta cũng chưa từng thổ lộ…..Mà cũng từ đó về sau, Lâm Viễn vẫn tự nhiên không để tâm đến chuyện của cô bạn kia, không phải là cố ý, mà là do bản năng.
Lâm Viễn cũng đã từng sống với Hạ Vũ Thiên một năm ròng, ràng buộc cũng sâu…..Thật ra lúc Lâm Viễn muốn tự tại nhất, chính là làm rõ mọi chuyện, nhưng vẫn còn có chút bất đắc dĩ.
Mấy ngày rồi Hạ Vũ Thiên cũng không rảnh rỗi, gã chỉ chuyên tâm nghĩ chuyện nên đối phó với Lâm Viễn như thế nào? Khi không gặp Lâm Viễn thì nhớ vô cùng, lúc gặp lại vô cùng vui vẻ…..Nhưng sau đó thì sao? Gã không biết đến tột cùng Lâm Viễn muốn gì? Gã và hắn như hai đường thẳng song song, cho dù gã yêu hắn cũng khó làm hắn dao động. Có lẽ sự tồn tại của Lâm Viễn chính là nhược điểm của gã, nhưng cũng không thể phủ nhận, Lâm Viễn thật sự rất mạnh mẽ…..Thực sự Lâm Viễn rất lương thiện, nhưng đối với người yêu phải kẻ chỉ dùng sự lương thiện để đối xử với người khác thì rất thống khổ.
Thực tế, Hạ Vũ Thiên phải xác định rõ, không chỉ riêng tình cảm của gã mà còn phải làm cách nào để Lâm Viễn yêu gã. Gã muốn Lâm Viễn, muốn tay trong tay, kết hôn, ở bên nhau mãi mãi. Nhưng chưa nói đến việc Lâm Viễn yêu gã mà chỉ riêng việc làm cho Lâm Viễn tin tưởng thôi cũng đã là chuyện vô cùng nan giải. Hạ Vũ Thiên cảm khái cho bản thân, nếu không có cách nào thì người chịu khổ vẫn là gã. Lâm Viễn là kẻ không dễ dàng tin người, trong chuyện tình cảm lại có chút bảo thủ và khép kín, bây giờ hắn không tin tưởng gã, như vậy thật đúng là làm khó cho Hạ Vũ Thiên. Phải làm như thế nào mới phải? Chính gã cũng không biết. Phải làm sao để có thể tác động đến Lâm Viễn? Đây là vấn đề nan giải nhất của Hạ Vũ Thiên. Sau ba ngày suy nghĩ, kết quả là…..Không nghĩ ra! Vậy nên Hạ Vũ Thiên cảm thấy vô cùng thất bại, cũng vô cùng nhớ Lâm Viễn.
Thấy Hạ Vũ Thiên xuất hiện dưới nhà, Lâm Viễn có chút giật mình, hắn đang mua bánh rán ở ven đường thì thấy Hạ Vũ Thiên đưa hai ngón tay….Ý bảo….gã cũng muốn một cái.
Lâm Viễn ngẩn người, gọi thêm cái nữa rồi qua đường đến chỗ Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên nhận bánh ăn, rất quen thuộc.
Lâm Viễn cười cười nhìn hành động của Hạ Vũ Thiên rồi đi về hướng phòng khám, Hạ Vũ Thiên đuổi theo hỏi “Em chỉ có một mình? Lí Cố đâu?”
“Còn đang ngủ” Lâm Viễn trả lời “Tôi thích tự đi, dù sao cũng không quá xa, xe anh đâu?”
Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai nói “Đang ở trong bãi, anh đi cùng em”
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, vừa đi vừa ăn bánh rán, ngang qua sạp báo, Lâm Viễn ghé lại mua một tờ, sau đó vừa đi vừa xem, Hạ Vũ Thiên cũng mua một tờ, vừa ăn vừa xem…..Động tác hai người rất ăn ý và đồng bộ. Hạ Vũ Thiên hiện tại không có tí dáng vẻ của một ông chủ giàu có, thoạt nhìn cũng giống như Lâm Viễn, một người bình thường, lương tháng vài nghìn, ở nhà thuê, chỉ là có hơi đẹp trai một tí.
Hai người đi cùng nhau, cứ tưởng sẽ rất xấu hổ nhưng lại hoàn toàn không có, tự nhiên đến nói không nên lời, nhìn từ xa chỉ giống như hai đồng nghiệp, vừa ăn sáng vừa đi đến tàu điện ngầm bắt tàu đi làm.
“Chíp bông sao rồi?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Uhm, mấy hôm nay cứ đến tối là xoay vòng vòng, hình như tìm anh”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu nói “Cũng khó trách, bình thường nó đều ngủ trong phòng anh, tí nữa em tan ca rồi anh đến thăm nó, cũng có chút nhớ nó rồi”
Lâm Viễn đưa chìa khóa cho gã nói “Tí nữa tôi đi làm rồi anh đến đón nó đi, cho nó khỏi buồn khi ở nhà một mình”
Hạ Vũ Thiên hơi giật mình, nhận chìa khóa, Lâm Viễn tiếp tục ăn bánh rán.
Hạ Vũ Thiên hỏi “Sau này….cứ như vậy? Tối nó ở với em, ngày ở với anh?”
“Uhm” Lâm Viễn lại gật đầu nói “Nếu biết anh sẽ đến tôi có thể mang nó theo, như vậy có thể đi cùng nhau, đỡ cho anh phải ngược đường”
Hạ Vũ Thiên cười cười nói “Không sao, tí nữa anh đi thêm một chuyến nữa là được”
“Uhm” Lâm Viễn hỏi “Gần đây anh không bận gì sao?”
“Cũng có tí việc” Hạ Vũ Thiên thuận miệng nói “Đúng rồi, nghỉ trưa em ăn cơm ở đâu?”
“Giữa trưa thì hơi bận tí, bình thường sẽ ăn cơm hộp Lí Cố mang theo, hoặc là ăn ở gần đó”
“Anh mang cơm cho em?”
“Không cần đâu….”
“Đồ ăn của anh ngon lắm”
“Ách….vậy sao”
“Còn có tráng miệng”
“A….”
“Có muốn không?”
“Có….”
Lâm Viễn gật đầu.
Hạ Vũ Thiên cười lên, hai người lại tiếp tục đi cùng nhau, giống như bạn bè tốt lâu năm, một trái một phải, song hành…..Như hai đường thẳng song song giống hệt nhau, hàm chứa lẫn nhau, không cạnh tranh, không mẫu thuẫn, duy trì một khoảng cách nhất định, gần hơn những người xa lạ, nhưng lại xa quá đối với tình nhân.
Phòng khám của Lí Cố cách đó không xa lắm, nên hai người không mất quá nhiều thời gian, viên hộ sĩ đã đến trước đang chuẩn bị cho một ngày mới.
Lâm Viễn thay áo blouse trắng, thấy Hạ Vũ Thiên vẫn còn ngồi trên sopha xem báo cũng không nói gì, phòng khám tư nhân đều có chuyện như vậy, lúc bận thì rất bận, mà lúc nhàn thì cũng cực nhàn.
Không lâu sau thì Lí Cố đến, Chíp bông ngồi trong xe.
“Chíp bông” Lâm Viễn hơi giật mình.
“Nó cắn ống quần tôi không cho tôi đi” Lí Cố oán giận nói.
Chíp bông đột nhiên tru lên một tiếng vui mừng, lao xuống xe nhào vào người Hạ Vũ Thiên, ra sức vẫy đuôi.
Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ đầu nó, Chíp bông hạnh phúc gầm gừ trong miệng, xem ra ba ngày rồi nó vô cùng nhớ Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn thấy vậy đột nhiên lại sinh ảo giác—–Hắn ly hôn với Hạ Vũ Thiên, dọn ra riêng, Chíp bông là con hắn….Nói đi nói lại, Hạ Vũ Thiên tặng Chíp bông cho hắn quả là một chiêu cực kỳ lợi hại, chỉ cần có sinh mệnh thì sẽ có ràng buộc, nếu sinh mệnh không thể ràng buộc hai người, thì đến chết cũng không còn cách nào cứu vãn.
Không lâu sau phòng khám bắt đầu đông bệnh nhân đến, Lâm Viễn và Lí Cố bắt đầu bận rộn.
Hạ Vũ Thiên mang Chíp bông đi.
Sau khi đám người đi rồi Lí Cố mới nhẹ nhàng thở ra nói “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng hai người sẽ giương cung bạt kiếm, hoặc là sẽ có chuyện mất kiểm soát chứ”
Lâm Viễn lắc đầu nói “Sao có thể như vậy, đâu phải trẻ con”
“Hai người ở chung….Nói sao nhỉ, hài hòa a” Lí Cố không nhịn được nói.
Lâm Viễn cười gượng nói “Hài hòa chính là khách sáo, là xa cách, mất tự nhiên, cũng là rất để tâm, nhưng lại không để tâm”
Lí Cố giật mình nói “Cậu hiểu rất rõ a”
Lâm Viễn nhún nhún vai nói “Cứ nhìn sẽ thấy, dù sao cũng không có thủ đoạn gì, Hạ Vũ Thiên bây giờ nhìn rất thuận mắt”
“Hai người cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay a” Lí Cố nói “Có cách nào kích hai người một chút không?”
“Kích?” Lâm Viễn khẽ nhíu mày “Kích như thế nào a?”
“Aiii, Lâm Viễn, cậu tự mình ngẫm lại đi, nếu Hạ Vũ Thiên tạo tình huống này nọ, cậu sẽ thích hắn sao?” Lí Cố hỏi.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, lắc đầu “Không biết”
“Sao cậu cái gì cũng không biết a, cái tính cách này, thật là dễ dàng bỏ cuộc” Lí Cố nói “Người bình thường sẽ luôn có một ít tiêu chuẩn, kiểu người nào sẽ làm người yêu, kiểu nào thì gây chán ghét….Sao cậu không dùng ít công sức suy nghĩ một chút đi, không thì….coi chừng sống cô độc suốt quãng đời còn lại nha”
Lâm Viễn biết Lí Cố có ý tốt, nhưng nhìn dáng vẻ chân thành của hắn thì không nhịn được, muốn trêu một chốc nên hỏi “Ví dụ? Loại anh yêu thích là gì?”
“A?” Lí Cố dửng dưng trả lời “Tôi thích nhất là phải đáng yêu, dịu ngoan, xinh đẹp, nghe lời”
LÂm Viễn gật đầu “Đối tượng rất rõ ràng a”
“Mười mấy người trước đều như vậy” Lí Cố trả lời, Lâm Viễn tủm tỉm cười nhìn hắn, ý nói—–Mười mấy người a…..sao bây giờ còn lẻ loi một mình?
Lí Cố tiu ngỉu, vẻ mặt cầu xin nói “Đáng ghét….Cậu kích tôi!” Sau đó vẻ mặt như muốn gào khóc, Lâm Viễn lấy khăn tay đưa cho hắn “Aiii, đừng khóc, nói lại thì nhiều như vậy mà vẫn không thành công, có phải vấn đề là do anh lựa chọn?”
Lí Cố ngẩn người hỏi “Vấn đề gì? Giả ngốc, tôi cũng muốn, mà tôi làm kẻ xấu xa thì không phải cũng bị hại chết sao?”
“Nói vậy cũng không chính xác a” Lâm Viễn cười cười, sờ cằm, lẩm bẩm “Nếu kiểu người tôi thích….với phụ nữ thì có, nhưng với đàn ông thì tới giờ chưa nghĩ đến”
“Vậy phụ nữ thì sao?” Lí Cố không nhịn được hỏi “Cậu thích phụ nữ thế nào?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói “Uhm, tôi bình thường cũng không kén chọn, chỉ cần không quá ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị là được, tính tình thì độc lập một chút, thú vị một chút, thích cười, tâm tốt một tí, phải yêu động vật, hiếu thuận một chút, vậy thôi, cô ấy cũng đừng ghét bỏ tôi vì không có tiền đồ thì tốt rồi”
Lí Cố nghe vậy thì vươn vai….hỏi Lâm Viễn “Tôi nói này, điều kiện của cậu thật ra rất tốt a, vậy sao đến giờ vẫn lẻ loi một mình?”
Lâm Viễn ngẩn người, nhăn mặt nói “Cái này…..“
“Theo tôi thì, không chọn ai là lựa chọn tốt nhất” Lí Cố vuốt cằm nói “Nếu cậu muốn làm cho người khác cảm động…thì cậu hoàn toàn bị động, bế quan tỏa càng, người ta có gõ cửa đến đau cả tay cậu cũng chưa chắc đi mở cửa”
Lâm Viễn nghe vậy thì khẽ nhíu mày gật gật đầu nói “Hình như đúng là như vậy”
“Cậu không sợ cả đời như thế này sao?” Lí Cố hỏi.
Lâm Viễn lắc đầu nói “Đợi thôi”
“Vậy nếu cho cậu ở với Hạ Vũ Thiên cả đời thì sao?”
“Uhm….Nếu cứ ở chung như vừa rồi….thì cũng không khác mấy”
“Sinh hoạt vợ chồng?”
Lâm Viễn cau mày, tỏ vẻ không được.
“Làm hàng xóm?”
“Vậy thì không thành vấn đề”
“Ở cùng nhau nhưng khác phòng, giống như ở với tôi vậy?”
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái, gật gật đầu “Vậy cũng được”
“Cậu không chán ghét hắn?” Lí Cố cười hỏi.
Lâm Viễn tìm chỗ ngồi xuống nói “Tôi cũng đã từng nghĩ sẽ ghét anh ta, về lý thì anh ta thật đáng ghét, nhưng….hình như tôi cũng không ghét anh ta lắm”
Lí Cố bật cười, lắc lắc đầu nói “Vậy còn bé nữ hộ sĩ kia, cho cậu ở cả đời với cô ấy, cậu chịu không?”
“Oa….” Lâm Viễn nhìn hắn “Tôi không quen”
Lí Cố nhíu miệng “Vậy cậu đi làm quen một chút, xem có thể ở cùng nhau không?”
Lâm Viễn do dự một chút nói “Hay là thôi đi….không tốt lắm”
Lí Cố khoanh tay trước ngực nói “Xem ra hẳn là nên chúc mừng Hạ Vũ Thiên”
Lâm Viễn khó hiểu nhìn hắn.
“Căn cứ theo tình huống hiện tại của cậu thì Hạ Vũ Thiên có thể gần như là người quen, bạn bè….dù sao thì cũng gần gũi hơn tôi” Lí Cố cười trả lời.
Lâm Viễn gõ gõ lên mi mắt, tinh tế cân nhắc lời Lí Cố.
Đến giữa trưa, có thời gian rảnh rỗi, Lâm Viễn lại ngẫm lại lời Lí Cố, vẫn là có chút mơ hồ.
Hạ Vũ Thiên mang cơm đến cho Lâm Viễn…..Tuy chỉ là hộp đựng cơm bình thường, nhưng có thể thấy đủ cho Lâm Viễn ăn no, còn đủ cho cả phòng khám!
Lí Cố nhìn hộp cơm cười nói “Lâm Viễn, ăn thịt của người ta, không sợ người ta dụng tâm kín đáo a?”
Lâm Viễn hơi buồn bực, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, những lời Lí Cố nói hôm nay tựa hồ đều không đơn giản?
Đang nghĩ ngợi thì nữ hộ sĩ nói “Lâm Viễn, có người tìm!”
Lâm Viễn thò đầu ra ngoài nhìn, là Tiểu dịch.
Tiểu Dịch đứng ở cửa, sắc mặt không tốt lắm, hình như đang tức giận.
“Tiểu Dịch?” Lâm Viễn đi ra hỏi “Sao vậy?Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Dịch nhìn nhìn Lâm Viễn “Dương Dương cãi nhau với tôi”
“Vì sao?” Lâm Viễn giật mình nhìn hắn, tâm nói Hác Văn Dương cưng chìu Tiểu Dịch lên trời, sao lại cãi nhau “Có phải hiểu lầm gì không?”
“Tôi nói chuyện của anh với anh ấy, còn bảo anh trả thù Hạ Vũ Thiên, vậy là anh ấy cãi nhau với tôi” Tiểu Dịch không vui nói “Sau đó thì bỏ đi, ba ngày rồi còn chưa về”
Lâm Viễn sửng sốt hỏi “Vì sao lại như vậy?” Trong lòng Lâm Viễn không biết là cảm giác gì, người ta đang tốt đẹp lại vì chuyện của mình mà cãi nhau.
“Anh ấy nói tôi không đúng, không nên khuyên anh như vậy” Tiểu Dịch oan ức nói “còn nữa, anh ấy bảo tôi còn để ý Hạ Vũ Thiên nên bỏ đi”
“Vậy còn cậu? Cậu đã nói gì?” Lâm Viễn hỏi.
“Anh ấy không để ý đến tôi, tôi còn có thể nói gì? Anh ấy tình nguyện đi thì đi, tôi cũng đi”
“Aiii, đừng xúc động a, cậu đến đây chắc chắn là muốn cứu vãn mọi chuyện, có phải là anh Dương cho rằng cậu còn để ý Hạ Vũ Thiên không?”
Sau một lúc Tiểu Dịch mới nhìn Lâm Viễn hỏi “Tôi thật đã sai rồi sao?”
Lâm Viễn sửng sốt, cười cười, tìm một chỗ ngồi xuống hỏi Tiểu dịch “Kỳ thật tôi cảm thấy chuyện anh Dương để tâm là cậu còn thích Hạ Vũ Thiên”
“Tôi không thích anh ta” Tiểu dịch nói “Anh ấy ghen tuông bậy bạ vậy làm gì?”
Lâm Viễn hỏi “Vậy cuối cùng cậu có còn để ý Hạ Vũ Thiên không?”
Tiểu Dịch thành thật nói “Để ý gì chứ? Anh ta từng quen nhiều đàn ông, tôi có chút bất mãn, giờ anh ta gieo gió gặt bão, tôi muốn nhìn thấy anh ta bị báo ứng, không được sao? Còn nữa a, anh ta từng tổn thương anh, anh là bạn tôi, đứng trên phương diện bạn bè, tôi không muốn anh là kẻ bị hại a, tôi nói vậy là để anh trả thù, xả giận, còn có thể tự bảo vệ mình, có hạnh phúc riêng, vậy thì có gì sai?”
Lâm Viễn gật đầu.
“Hơn nữa!” Tiểu Dịch nói “Tại sao chỉ cần người khác có một sai làm nho nhỏ, thậm chí còn không cố ý thì phải hối hận cả đời, còn Hạ Vũ Thiên anh ta có thể tùy tiện làm việc ác mà không phải chịu báo ứng?!”
Lâm Viễn cười hỏi “Lúc đó cậu có nói với anh Dương những lời này không?”
“Anh ấy không cho tôi cơ hội, Lâm Viễn, tôi đã chết tâm rồi, quên đi, kỳ thật là anh ấy một mực muốn cắt đứt chứ không phải tôi!” Tiểu Dịch đứng dậy nói “Tôi đến chào anh, tôi phải đi rồi”
“Aiiii, cậu đi đâu vậy a?” Lâm Viễn sốt ruột.
“Đi học, tôi sắp tốt nghiệp rồi, phải hoàn tất bài vở, tôi cũng nên tìm một chỗ để đi, cả đời này không màng đến chuyện tình cảm nữa” Nói xong Tiểu Dịch bỏ đi.
Lí Cố đứng bên cạnh nghe lén, thấy người đi rồi mới lên tiếng “Ai nha, kỳ thật cậu ấy nói cũng có lý, bạn trai ghen tuông bỏ đi, thật sự là đáng tiếc!”
Lâm Viễn lắc đầu nói “Hạ Vũ Thiên dù không gây nghiệp chướng với tôi thì với người khác anh ta cũng gây không ít” Vừa nói hắn vừa lấy điện thoại gọi cho Hác Văn Dương, thuật lại lời Tiểu Dịch, Hác Văn Dương mới nghe được một nửa thì vội vàng lao ra khỏi phòng.
Lí Cố nhìn nhìn điện thoại, lắc đầu.
Lí Cố hỏi “Sao rồi?”
Lâm Viễn nhún nhún vai “Đại loại là Tiểu dịch sẽ diễn một màn kịch sến súa, sau đó về nhà củi khô lửa bốc, sau này thì tình cảm càng lúc càng bền chặt…..Cuộc sống con mẹ nó đúng là kịch sến súa a!”
Lí Cố mếu máo nói “Thật tốt a, tuổi trẻ thật là tốt, yêu đương không phải như vậy sao?”
Lâm Viễn cười cười nói “Uhm….yêu đương chính là như vậy”
“Hình như cậu đang nghĩ đến chuyện gì a?” Lí Cố sáp lại gần hỏi.
Lâm Viễn cười gật gật đầu nói “Đúng là có chút hiểu ra…..xem ra lần này phải cảm ơn Tiểu Dịch”
“Vậy cuối cùng cậu có báo thù Hạ Vũ Thiên không?” Lí Cố hỏi.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói “Anh ta nợ người ta, tôi cũng không cần phải trượng nghĩa, cứ để anh ta tự đi chuộc lỗi, bồi thường, còn phần anh ta nợ thôi, thật ra có thể quên đi…..Tôi không thể nhận vơ vào mình, ít nhất còn có thể làm chủ mọi chuyện, trước đây tôi để ý Hạ Vũ Thiên như vậy, kỳ thật là cũng vì để tâm đến tình cảm của người khác, rối một nùi”
“Vậy bây giờ đã rõ ràng?” Lí Cố hỏi.
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu “Cơ bản thì đã rõ”
“Vậy tôi hỏi giúp Hạ Vũ Thiên một câu” Lí Cố hỏi “Hắn có cơ hội không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói “Còn tùy, tính toán mọi chuyện với anh ta xong, chỉ cần làm tôi có cảm xúc là được”
Hai ngày trước Hạ Vũ Thiên cũng không đến tìm, vì vậy Lâm Viễn cũng có chút không tự nhiên. Hắn không hiểu đến tột cùng mình muốn thế nào, mỗi sáng thức dậy đều cầu nguyện không phải gặp Hạ Vũ Thiên nhưng đến khi xuống lầu lại theo bản năng quan sát một lượt, không thấy xe và Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy có chút là lạ….Lâm Viễn suy cho cùng vẫn không biết mình ôm mộng gì, không ngừng tự hỏi bản thân—-Lâm Viễn, không phải là cô đơn chứ?
Sau hai ngày, Lâm Viễn hiểu rõ, có một số việc để ý thì đó là để ý, con người không thể thư thái như trong tưởng tượng của bản thân.
Dù sao vẫn tốt hơn khi hắn còn đi học, một người bạn thân nói cho hắn biết có một cô bạn thầm mến hắn, Lâm Viễn cười cho qua chuyện, cô bạn kia không phải kiểu hắn thích, người ta cũng chưa từng thổ lộ…..Mà cũng từ đó về sau, Lâm Viễn vẫn tự nhiên không để tâm đến chuyện của cô bạn kia, không phải là cố ý, mà là do bản năng.
Lâm Viễn cũng đã từng sống với Hạ Vũ Thiên một năm ròng, ràng buộc cũng sâu…..Thật ra lúc Lâm Viễn muốn tự tại nhất, chính là làm rõ mọi chuyện, nhưng vẫn còn có chút bất đắc dĩ.
Mấy ngày rồi Hạ Vũ Thiên cũng không rảnh rỗi, gã chỉ chuyên tâm nghĩ chuyện nên đối phó với Lâm Viễn như thế nào? Khi không gặp Lâm Viễn thì nhớ vô cùng, lúc gặp lại vô cùng vui vẻ…..Nhưng sau đó thì sao? Gã không biết đến tột cùng Lâm Viễn muốn gì? Gã và hắn như hai đường thẳng song song, cho dù gã yêu hắn cũng khó làm hắn dao động. Có lẽ sự tồn tại của Lâm Viễn chính là nhược điểm của gã, nhưng cũng không thể phủ nhận, Lâm Viễn thật sự rất mạnh mẽ…..Thực sự Lâm Viễn rất lương thiện, nhưng đối với người yêu phải kẻ chỉ dùng sự lương thiện để đối xử với người khác thì rất thống khổ.
Thực tế, Hạ Vũ Thiên phải xác định rõ, không chỉ riêng tình cảm của gã mà còn phải làm cách nào để Lâm Viễn yêu gã. Gã muốn Lâm Viễn, muốn tay trong tay, kết hôn, ở bên nhau mãi mãi. Nhưng chưa nói đến việc Lâm Viễn yêu gã mà chỉ riêng việc làm cho Lâm Viễn tin tưởng thôi cũng đã là chuyện vô cùng nan giải. Hạ Vũ Thiên cảm khái cho bản thân, nếu không có cách nào thì người chịu khổ vẫn là gã. Lâm Viễn là kẻ không dễ dàng tin người, trong chuyện tình cảm lại có chút bảo thủ và khép kín, bây giờ hắn không tin tưởng gã, như vậy thật đúng là làm khó cho Hạ Vũ Thiên. Phải làm như thế nào mới phải? Chính gã cũng không biết. Phải làm sao để có thể tác động đến Lâm Viễn? Đây là vấn đề nan giải nhất của Hạ Vũ Thiên. Sau ba ngày suy nghĩ, kết quả là…..Không nghĩ ra! Vậy nên Hạ Vũ Thiên cảm thấy vô cùng thất bại, cũng vô cùng nhớ Lâm Viễn.
Thấy Hạ Vũ Thiên xuất hiện dưới nhà, Lâm Viễn có chút giật mình, hắn đang mua bánh rán ở ven đường thì thấy Hạ Vũ Thiên đưa hai ngón tay….Ý bảo….gã cũng muốn một cái.
Lâm Viễn ngẩn người, gọi thêm cái nữa rồi qua đường đến chỗ Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên nhận bánh ăn, rất quen thuộc.
Lâm Viễn cười cười nhìn hành động của Hạ Vũ Thiên rồi đi về hướng phòng khám, Hạ Vũ Thiên đuổi theo hỏi “Em chỉ có một mình? Lí Cố đâu?”
“Còn đang ngủ” Lâm Viễn trả lời “Tôi thích tự đi, dù sao cũng không quá xa, xe anh đâu?”
Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai nói “Đang ở trong bãi, anh đi cùng em”
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, vừa đi vừa ăn bánh rán, ngang qua sạp báo, Lâm Viễn ghé lại mua một tờ, sau đó vừa đi vừa xem, Hạ Vũ Thiên cũng mua một tờ, vừa ăn vừa xem…..Động tác hai người rất ăn ý và đồng bộ. Hạ Vũ Thiên hiện tại không có tí dáng vẻ của một ông chủ giàu có, thoạt nhìn cũng giống như Lâm Viễn, một người bình thường, lương tháng vài nghìn, ở nhà thuê, chỉ là có hơi đẹp trai một tí.
Hai người đi cùng nhau, cứ tưởng sẽ rất xấu hổ nhưng lại hoàn toàn không có, tự nhiên đến nói không nên lời, nhìn từ xa chỉ giống như hai đồng nghiệp, vừa ăn sáng vừa đi đến tàu điện ngầm bắt tàu đi làm.
“Chíp bông sao rồi?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Uhm, mấy hôm nay cứ đến tối là xoay vòng vòng, hình như tìm anh”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu nói “Cũng khó trách, bình thường nó đều ngủ trong phòng anh, tí nữa em tan ca rồi anh đến thăm nó, cũng có chút nhớ nó rồi”
Lâm Viễn đưa chìa khóa cho gã nói “Tí nữa tôi đi làm rồi anh đến đón nó đi, cho nó khỏi buồn khi ở nhà một mình”
Hạ Vũ Thiên hơi giật mình, nhận chìa khóa, Lâm Viễn tiếp tục ăn bánh rán.
Hạ Vũ Thiên hỏi “Sau này….cứ như vậy? Tối nó ở với em, ngày ở với anh?”
“Uhm” Lâm Viễn lại gật đầu nói “Nếu biết anh sẽ đến tôi có thể mang nó theo, như vậy có thể đi cùng nhau, đỡ cho anh phải ngược đường”
Hạ Vũ Thiên cười cười nói “Không sao, tí nữa anh đi thêm một chuyến nữa là được”
“Uhm” Lâm Viễn hỏi “Gần đây anh không bận gì sao?”
“Cũng có tí việc” Hạ Vũ Thiên thuận miệng nói “Đúng rồi, nghỉ trưa em ăn cơm ở đâu?”
“Giữa trưa thì hơi bận tí, bình thường sẽ ăn cơm hộp Lí Cố mang theo, hoặc là ăn ở gần đó”
“Anh mang cơm cho em?”
“Không cần đâu….”
“Đồ ăn của anh ngon lắm”
“Ách….vậy sao”
“Còn có tráng miệng”
“A….”
“Có muốn không?”
“Có….”
Lâm Viễn gật đầu.
Hạ Vũ Thiên cười lên, hai người lại tiếp tục đi cùng nhau, giống như bạn bè tốt lâu năm, một trái một phải, song hành…..Như hai đường thẳng song song giống hệt nhau, hàm chứa lẫn nhau, không cạnh tranh, không mẫu thuẫn, duy trì một khoảng cách nhất định, gần hơn những người xa lạ, nhưng lại xa quá đối với tình nhân.
Phòng khám của Lí Cố cách đó không xa lắm, nên hai người không mất quá nhiều thời gian, viên hộ sĩ đã đến trước đang chuẩn bị cho một ngày mới.
Lâm Viễn thay áo blouse trắng, thấy Hạ Vũ Thiên vẫn còn ngồi trên sopha xem báo cũng không nói gì, phòng khám tư nhân đều có chuyện như vậy, lúc bận thì rất bận, mà lúc nhàn thì cũng cực nhàn.
Không lâu sau thì Lí Cố đến, Chíp bông ngồi trong xe.
“Chíp bông” Lâm Viễn hơi giật mình.
“Nó cắn ống quần tôi không cho tôi đi” Lí Cố oán giận nói.
Chíp bông đột nhiên tru lên một tiếng vui mừng, lao xuống xe nhào vào người Hạ Vũ Thiên, ra sức vẫy đuôi.
Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ đầu nó, Chíp bông hạnh phúc gầm gừ trong miệng, xem ra ba ngày rồi nó vô cùng nhớ Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn thấy vậy đột nhiên lại sinh ảo giác—–Hắn ly hôn với Hạ Vũ Thiên, dọn ra riêng, Chíp bông là con hắn….Nói đi nói lại, Hạ Vũ Thiên tặng Chíp bông cho hắn quả là một chiêu cực kỳ lợi hại, chỉ cần có sinh mệnh thì sẽ có ràng buộc, nếu sinh mệnh không thể ràng buộc hai người, thì đến chết cũng không còn cách nào cứu vãn.
Không lâu sau phòng khám bắt đầu đông bệnh nhân đến, Lâm Viễn và Lí Cố bắt đầu bận rộn.
Hạ Vũ Thiên mang Chíp bông đi.
Sau khi đám người đi rồi Lí Cố mới nhẹ nhàng thở ra nói “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng hai người sẽ giương cung bạt kiếm, hoặc là sẽ có chuyện mất kiểm soát chứ”
Lâm Viễn lắc đầu nói “Sao có thể như vậy, đâu phải trẻ con”
“Hai người ở chung….Nói sao nhỉ, hài hòa a” Lí Cố không nhịn được nói.
Lâm Viễn cười gượng nói “Hài hòa chính là khách sáo, là xa cách, mất tự nhiên, cũng là rất để tâm, nhưng lại không để tâm”
Lí Cố giật mình nói “Cậu hiểu rất rõ a”
Lâm Viễn nhún nhún vai nói “Cứ nhìn sẽ thấy, dù sao cũng không có thủ đoạn gì, Hạ Vũ Thiên bây giờ nhìn rất thuận mắt”
“Hai người cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay a” Lí Cố nói “Có cách nào kích hai người một chút không?”
“Kích?” Lâm Viễn khẽ nhíu mày “Kích như thế nào a?”
“Aiii, Lâm Viễn, cậu tự mình ngẫm lại đi, nếu Hạ Vũ Thiên tạo tình huống này nọ, cậu sẽ thích hắn sao?” Lí Cố hỏi.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, lắc đầu “Không biết”
“Sao cậu cái gì cũng không biết a, cái tính cách này, thật là dễ dàng bỏ cuộc” Lí Cố nói “Người bình thường sẽ luôn có một ít tiêu chuẩn, kiểu người nào sẽ làm người yêu, kiểu nào thì gây chán ghét….Sao cậu không dùng ít công sức suy nghĩ một chút đi, không thì….coi chừng sống cô độc suốt quãng đời còn lại nha”
Lâm Viễn biết Lí Cố có ý tốt, nhưng nhìn dáng vẻ chân thành của hắn thì không nhịn được, muốn trêu một chốc nên hỏi “Ví dụ? Loại anh yêu thích là gì?”
“A?” Lí Cố dửng dưng trả lời “Tôi thích nhất là phải đáng yêu, dịu ngoan, xinh đẹp, nghe lời”
LÂm Viễn gật đầu “Đối tượng rất rõ ràng a”
“Mười mấy người trước đều như vậy” Lí Cố trả lời, Lâm Viễn tủm tỉm cười nhìn hắn, ý nói—–Mười mấy người a…..sao bây giờ còn lẻ loi một mình?
Lí Cố tiu ngỉu, vẻ mặt cầu xin nói “Đáng ghét….Cậu kích tôi!” Sau đó vẻ mặt như muốn gào khóc, Lâm Viễn lấy khăn tay đưa cho hắn “Aiii, đừng khóc, nói lại thì nhiều như vậy mà vẫn không thành công, có phải vấn đề là do anh lựa chọn?”
Lí Cố ngẩn người hỏi “Vấn đề gì? Giả ngốc, tôi cũng muốn, mà tôi làm kẻ xấu xa thì không phải cũng bị hại chết sao?”
“Nói vậy cũng không chính xác a” Lâm Viễn cười cười, sờ cằm, lẩm bẩm “Nếu kiểu người tôi thích….với phụ nữ thì có, nhưng với đàn ông thì tới giờ chưa nghĩ đến”
“Vậy phụ nữ thì sao?” Lí Cố không nhịn được hỏi “Cậu thích phụ nữ thế nào?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói “Uhm, tôi bình thường cũng không kén chọn, chỉ cần không quá ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị là được, tính tình thì độc lập một chút, thú vị một chút, thích cười, tâm tốt một tí, phải yêu động vật, hiếu thuận một chút, vậy thôi, cô ấy cũng đừng ghét bỏ tôi vì không có tiền đồ thì tốt rồi”
Lí Cố nghe vậy thì vươn vai….hỏi Lâm Viễn “Tôi nói này, điều kiện của cậu thật ra rất tốt a, vậy sao đến giờ vẫn lẻ loi một mình?”
Lâm Viễn ngẩn người, nhăn mặt nói “Cái này…..“
“Theo tôi thì, không chọn ai là lựa chọn tốt nhất” Lí Cố vuốt cằm nói “Nếu cậu muốn làm cho người khác cảm động…thì cậu hoàn toàn bị động, bế quan tỏa càng, người ta có gõ cửa đến đau cả tay cậu cũng chưa chắc đi mở cửa”
Lâm Viễn nghe vậy thì khẽ nhíu mày gật gật đầu nói “Hình như đúng là như vậy”
“Cậu không sợ cả đời như thế này sao?” Lí Cố hỏi.
Lâm Viễn lắc đầu nói “Đợi thôi”
“Vậy nếu cho cậu ở với Hạ Vũ Thiên cả đời thì sao?”
“Uhm….Nếu cứ ở chung như vừa rồi….thì cũng không khác mấy”
“Sinh hoạt vợ chồng?”
Lâm Viễn cau mày, tỏ vẻ không được.
“Làm hàng xóm?”
“Vậy thì không thành vấn đề”
“Ở cùng nhau nhưng khác phòng, giống như ở với tôi vậy?”
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái, gật gật đầu “Vậy cũng được”
“Cậu không chán ghét hắn?” Lí Cố cười hỏi.
Lâm Viễn tìm chỗ ngồi xuống nói “Tôi cũng đã từng nghĩ sẽ ghét anh ta, về lý thì anh ta thật đáng ghét, nhưng….hình như tôi cũng không ghét anh ta lắm”
Lí Cố bật cười, lắc lắc đầu nói “Vậy còn bé nữ hộ sĩ kia, cho cậu ở cả đời với cô ấy, cậu chịu không?”
“Oa….” Lâm Viễn nhìn hắn “Tôi không quen”
Lí Cố nhíu miệng “Vậy cậu đi làm quen một chút, xem có thể ở cùng nhau không?”
Lâm Viễn do dự một chút nói “Hay là thôi đi….không tốt lắm”
Lí Cố khoanh tay trước ngực nói “Xem ra hẳn là nên chúc mừng Hạ Vũ Thiên”
Lâm Viễn khó hiểu nhìn hắn.
“Căn cứ theo tình huống hiện tại của cậu thì Hạ Vũ Thiên có thể gần như là người quen, bạn bè….dù sao thì cũng gần gũi hơn tôi” Lí Cố cười trả lời.
Lâm Viễn gõ gõ lên mi mắt, tinh tế cân nhắc lời Lí Cố.
Đến giữa trưa, có thời gian rảnh rỗi, Lâm Viễn lại ngẫm lại lời Lí Cố, vẫn là có chút mơ hồ.
Hạ Vũ Thiên mang cơm đến cho Lâm Viễn…..Tuy chỉ là hộp đựng cơm bình thường, nhưng có thể thấy đủ cho Lâm Viễn ăn no, còn đủ cho cả phòng khám!
Lí Cố nhìn hộp cơm cười nói “Lâm Viễn, ăn thịt của người ta, không sợ người ta dụng tâm kín đáo a?”
Lâm Viễn hơi buồn bực, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, những lời Lí Cố nói hôm nay tựa hồ đều không đơn giản?
Đang nghĩ ngợi thì nữ hộ sĩ nói “Lâm Viễn, có người tìm!”
Lâm Viễn thò đầu ra ngoài nhìn, là Tiểu dịch.
Tiểu Dịch đứng ở cửa, sắc mặt không tốt lắm, hình như đang tức giận.
“Tiểu Dịch?” Lâm Viễn đi ra hỏi “Sao vậy?Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Dịch nhìn nhìn Lâm Viễn “Dương Dương cãi nhau với tôi”
“Vì sao?” Lâm Viễn giật mình nhìn hắn, tâm nói Hác Văn Dương cưng chìu Tiểu Dịch lên trời, sao lại cãi nhau “Có phải hiểu lầm gì không?”
“Tôi nói chuyện của anh với anh ấy, còn bảo anh trả thù Hạ Vũ Thiên, vậy là anh ấy cãi nhau với tôi” Tiểu Dịch không vui nói “Sau đó thì bỏ đi, ba ngày rồi còn chưa về”
Lâm Viễn sửng sốt hỏi “Vì sao lại như vậy?” Trong lòng Lâm Viễn không biết là cảm giác gì, người ta đang tốt đẹp lại vì chuyện của mình mà cãi nhau.
“Anh ấy nói tôi không đúng, không nên khuyên anh như vậy” Tiểu Dịch oan ức nói “còn nữa, anh ấy bảo tôi còn để ý Hạ Vũ Thiên nên bỏ đi”
“Vậy còn cậu? Cậu đã nói gì?” Lâm Viễn hỏi.
“Anh ấy không để ý đến tôi, tôi còn có thể nói gì? Anh ấy tình nguyện đi thì đi, tôi cũng đi”
“Aiii, đừng xúc động a, cậu đến đây chắc chắn là muốn cứu vãn mọi chuyện, có phải là anh Dương cho rằng cậu còn để ý Hạ Vũ Thiên không?”
Sau một lúc Tiểu Dịch mới nhìn Lâm Viễn hỏi “Tôi thật đã sai rồi sao?”
Lâm Viễn sửng sốt, cười cười, tìm một chỗ ngồi xuống hỏi Tiểu dịch “Kỳ thật tôi cảm thấy chuyện anh Dương để tâm là cậu còn thích Hạ Vũ Thiên”
“Tôi không thích anh ta” Tiểu dịch nói “Anh ấy ghen tuông bậy bạ vậy làm gì?”
Lâm Viễn hỏi “Vậy cuối cùng cậu có còn để ý Hạ Vũ Thiên không?”
Tiểu Dịch thành thật nói “Để ý gì chứ? Anh ta từng quen nhiều đàn ông, tôi có chút bất mãn, giờ anh ta gieo gió gặt bão, tôi muốn nhìn thấy anh ta bị báo ứng, không được sao? Còn nữa a, anh ta từng tổn thương anh, anh là bạn tôi, đứng trên phương diện bạn bè, tôi không muốn anh là kẻ bị hại a, tôi nói vậy là để anh trả thù, xả giận, còn có thể tự bảo vệ mình, có hạnh phúc riêng, vậy thì có gì sai?”
Lâm Viễn gật đầu.
“Hơn nữa!” Tiểu Dịch nói “Tại sao chỉ cần người khác có một sai làm nho nhỏ, thậm chí còn không cố ý thì phải hối hận cả đời, còn Hạ Vũ Thiên anh ta có thể tùy tiện làm việc ác mà không phải chịu báo ứng?!”
Lâm Viễn cười hỏi “Lúc đó cậu có nói với anh Dương những lời này không?”
“Anh ấy không cho tôi cơ hội, Lâm Viễn, tôi đã chết tâm rồi, quên đi, kỳ thật là anh ấy một mực muốn cắt đứt chứ không phải tôi!” Tiểu Dịch đứng dậy nói “Tôi đến chào anh, tôi phải đi rồi”
“Aiiii, cậu đi đâu vậy a?” Lâm Viễn sốt ruột.
“Đi học, tôi sắp tốt nghiệp rồi, phải hoàn tất bài vở, tôi cũng nên tìm một chỗ để đi, cả đời này không màng đến chuyện tình cảm nữa” Nói xong Tiểu Dịch bỏ đi.
Lí Cố đứng bên cạnh nghe lén, thấy người đi rồi mới lên tiếng “Ai nha, kỳ thật cậu ấy nói cũng có lý, bạn trai ghen tuông bỏ đi, thật sự là đáng tiếc!”
Lâm Viễn lắc đầu nói “Hạ Vũ Thiên dù không gây nghiệp chướng với tôi thì với người khác anh ta cũng gây không ít” Vừa nói hắn vừa lấy điện thoại gọi cho Hác Văn Dương, thuật lại lời Tiểu Dịch, Hác Văn Dương mới nghe được một nửa thì vội vàng lao ra khỏi phòng.
Lí Cố nhìn nhìn điện thoại, lắc đầu.
Lí Cố hỏi “Sao rồi?”
Lâm Viễn nhún nhún vai “Đại loại là Tiểu dịch sẽ diễn một màn kịch sến súa, sau đó về nhà củi khô lửa bốc, sau này thì tình cảm càng lúc càng bền chặt…..Cuộc sống con mẹ nó đúng là kịch sến súa a!”
Lí Cố mếu máo nói “Thật tốt a, tuổi trẻ thật là tốt, yêu đương không phải như vậy sao?”
Lâm Viễn cười cười nói “Uhm….yêu đương chính là như vậy”
“Hình như cậu đang nghĩ đến chuyện gì a?” Lí Cố sáp lại gần hỏi.
Lâm Viễn cười gật gật đầu nói “Đúng là có chút hiểu ra…..xem ra lần này phải cảm ơn Tiểu Dịch”
“Vậy cuối cùng cậu có báo thù Hạ Vũ Thiên không?” Lí Cố hỏi.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói “Anh ta nợ người ta, tôi cũng không cần phải trượng nghĩa, cứ để anh ta tự đi chuộc lỗi, bồi thường, còn phần anh ta nợ thôi, thật ra có thể quên đi…..Tôi không thể nhận vơ vào mình, ít nhất còn có thể làm chủ mọi chuyện, trước đây tôi để ý Hạ Vũ Thiên như vậy, kỳ thật là cũng vì để tâm đến tình cảm của người khác, rối một nùi”
“Vậy bây giờ đã rõ ràng?” Lí Cố hỏi.
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu “Cơ bản thì đã rõ”
“Vậy tôi hỏi giúp Hạ Vũ Thiên một câu” Lí Cố hỏi “Hắn có cơ hội không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói “Còn tùy, tính toán mọi chuyện với anh ta xong, chỉ cần làm tôi có cảm xúc là được”
/61
|