【 Ngoại truyện về Trầm Lệ 】
Tôi tên là Trầm Lệ, một bác sĩ khoa ngoại.
Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn sống theo tuần tự, ngay cả dấu chấm câu trong bài ngữ văn cũng phải viết ngay ngắn.
Trong mắt nhiều người, tôi được coi là xuất sắc, trở thành chủ nhiệm khoa trẻ nhất khi chưa đầy ba mươi tuổi.
Nhưng chỉ có tôi biết, cuộc sống như vậy thật sự rất nhạt nhẽo.
Cho đến đêm hôm ấy có một cô gái trẻ được đưa đến bệnh viện.
Cô được nữ cảnh sát đưa đến, trên người mặc bộ đồng phục cảnh sát không quá rộng. Chiếc váy trắng trên người cô bị xé rách dính đầy bùn đất cùng màu m áu, toàn thân cô bê bết m áu, giống như búp bê vải bị người ta phá n át.
Tên đàn ông được đưa vào cùng cô cũng đầy vết thương trên mặt, tay vẫn đang bị còng, tôi đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra.
Tôi khâu vết thương lại cho cô, phát hiện vết thương dài nhất trên cơ thể cô phải dài hơn 20 cm, vết thương như vậy nhất định sẽ để lại những vết sẹo xấu xí.
Trong lúc đang xử lý vết thương, tôi nghe thấy tiếng y tá kêu lên, tay cô gái dính đầy những mảnh thủy tinh nhỏ.
Những chuyện này thường thấy trong bệnh viện, dẫu tính cách có ngoan cường bao nhiêu, sau khi tỉnh lại sẽ rất đau buồn.
Y tá vừa rửa loại bỏ sạch thủy tinh nhỏ cho cô ấy lại không nhịn được rơi nước mắt, nhưng tôi không có cảm giác gì, đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện sinh tử, dần dà cũng cảm thấy bình thường. Hơn nữa, tôi thấy mấy chuyện này thật nhàm chán.
Sau khi y tá đưa cô ấy về phòng bệnh, tôi đi theo dõi như thường lệ.
Thuốc mê còn chưa hết, cô ấy nằm trên giường bệnh, nước mắt tuôn rơi, hai tay nắm chặt, vết thương mới băng bó tràn ra máu, miệng còn đang nói gì đó.
Tôi đến gần, nghe thấy cô ấy gọi tên ai đó: Kinh Thời Mặc.
Khi một người chịu tổn thương, thường sẽ gọi cho người gần gũi với mình nhất, gọi như này có lẽ là "Mẹ". Cảnh sát mở khóa điện thoại cô ấy ra, không tìm được phương thức liên lạc của Kinh Thời Mặc, cuối cùng vẫn gọi điện đến nhà cô.
Ngày hôm sau người nhà cô mới đến, nhìn tuổi tác có lẽ là mẹ cô ấy, nhưng bà ta lại nói những lời rất khó nghe ngay khi vừa đến đây.
Bà ta chửi rủa vừa không tình nguyện đi làm thủ tục nhập viện, trên tấm biển trước giường bệnh có ghi tên: Trình Cẩm.
Tên của cô ấy là Trình Cẩm.
Trình Cẩm tỉnh lại không khóc cũng không làm ầm, như không nghe thấy người nhà m ắng nhiếc. Cô ấy quá bình thản, như thể các vết thương trên người cô ấy đều không tồn tại, cô ấy chỉ là người ngoài cuộc trong mọi chuyện xảy ra tối qua.
Cô ấy nằm trong phòng bệnh, nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, yên tĩnh như cái giếng cũ.
Tôi nhớ lại luận văn tôi bắt đầu viết từ ba tháng trước, về tâm lý sau chấn thương. Người trước mặt, là một nguyên mẫu cực kì đặc biệt tôi có thể quan sát được.
Tôi thừa nhận lúc đầu khi tiếp cận Trình Cẩm, tôi đã có mục đích không rõ ràng.
Ngày tái khám, Trình Cẩm cởi qu@n áo nằm trên giường y tế, vẻ mặt tự nhiên như cốc nước ấm.
Vết sẹo mới lành có màu đỏ, giống như một con rết đáng sợ nằm trên cơ thể trắng nõn của cô gái, lần đầu tiên trong đời tôi thấy thương cho bệnh nhân mà mình nhận, thân thể đẹp đẽ như vậy, lẽ ra không nên có vết sẹo xấu xí đấy.
Ngược lại với tôi, Trình Cẩm hoàn toàn thờ ơ với những vết sẹo này. Tôi kê cho cô ấy thuốc mỡ xóa vết sẹo, cô ấy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mãi cho đến khi tôi tự giới thiệu với cô ấy, muốn đến gần cô ấy hơn, tôi mới nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt.
Tôi cố gắng hết sức để tiếp cận cô ấy như một bác sĩ tốt bụng, nhân ái và yêu thương mọi người. Có trời mới biết tôi vốn không có những thứ này. Nếu nói Trình Cẩm là q uái vật không biết buồn thì tôi chính là con quỷ mang lớp da của một người tử tế.
Trước đây, việc giải p hẫu cho động vật và con người khiến tôi cảm thấy hư ng phấn, hiện giờ, phân tích tâm lý con người cũng thế.
Tôi quan sát biểu cảm, hành động của Trình Cẩm, muốn nhìn thấy linh hồn đã bị phá nát này. Song, Trình Cẩm quá bình tĩnh.
Tôi nói gì làm gì, đều không ảnh hưởng với Trình Cẩm, cho dù sau này tôi cầu hôn cô ấy để quan sát kỹ càng phản ứng của cô ấy, mà Trình Cẩm cũng chỉ hơi ngạc nhiên trong giây lát.
Trình Cẩm cất tiếng, muốn nói về quá khứ của cô ấy, tôi từ chối.
Có lẽ cô ấy không biết, cái đêm cô ấy hôn mê, đã vô số lần gọi tên Kinh Thời Mặc. Tôi có thể đoán được phần nào quá khứ của cô ấy, chẳng qua chỉ là một câu chuyện tình đơn phương mà thôi.
Tôi nói với cô ấy là đời người rất dài, mà tôi và cô ấy sẽ có khởi đầu mới.
Hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch, thay vì giao dịch với người khác, chẳng thà kết hôn với người mình chọn. Tôi có thể quan sát tâm trạng của cô ấy kỹ hơn, cô ấy cũng có thể dựa vào chuyện này tạm thời ghé bến là tôi.
Trình Cẩm đồng ý lời cầu hôn của tôi, dẫu trong lòng hai người đều biết rõ giữa chúng tôi không có tình yêu.
Tôi đến gần cô ấy một cách tự nhiên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấu được lòng cô ấy.
Chiếc váy trắng vứt trong thùng rác y tế bị lãng quên được tôi nhặt lại đặt ở phòng làm việc, nếu luận án của tôi hoàn thành thì chiếc váy cũng sẽ là một trong những vật dụng ghi lại quá trình.
Nhưng luận văn của tôi chẳng hề thuận lợi, Trình Cẩm quá thản nhiên, cả ngày ngoại trừ hơi trầm lặng thì cũng chỉ vô lo vô nghĩ.
Vào ngày xét xử đợt hai, tôi đưa cho cô ấy một chiếc váy rất giống chiếc váy lần trước, chỉ khác là chiếc váy này có cổ rộng hơn chút, sẽ để lộ những vết sẹo trên ngực lan xuống xương đòn, những vết sẹo xấu xí như con rết.
Tôi muốn nhìn dáng vẻ suy sụp của cô ấy, muốn nhìn cô ấy gào khóc, ng uyền r ủa hai tên kh ốn nạn đã làm tổn thương cô ấy, mắng tôi đã tặng cô ấy bộ váy kia. Tôi muốn nhìn dáng vẻ như tan ra thành từng mảnh của cô ấy.
Nhưng Trình Cẩm đi vào phòng, vẻ mặt không hề thay đổi, cho dù cô ấy biết vết thương đó là do một tay tôi khâu lại, cũng không mất bình tĩnh với tôi.
Tôi không đoán được, rốt cuộc Trình Cẩm suy nghĩ cái gì.
Trong phòng xét xử, một tên đàn ông có vết sẹo trên mặt lớn tiếng c hửi r ủa Trình Cẩm, từng từ từng chữ t hô t ục không chịu nổi, tôi ngồi ở ghế xét xử nhìn Trình Cẩm, giữa lông mày của cô ấy hiện lên một tia lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía tên đàn ông đầy sự thờ ơ, giống như nhìn một đống r ác.
Giờ đây tôi mới nhận ra, trong tấm thân mỏng manh của Trình Cẩm lại chứa đựng một tâm hồn mạnh mẽ.
Phải chăng lúc tôi đưa cô ấy chiếc váy màu trắng, cô ấy cảm thấy tôi là thứ r ác r ưởi.
Phiên tòa loạn như cào cào tạm thời kết thúc, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Diễn biến sự việc không nên như thế vậy. Nhìn khuôn mặt của Trình Cẩm, tôi t phát hiện cô ấy có một loại vẻ đẹp có sức chịu đựng, vẻ đẹp ấy, rất phù hợp với một tên khốn h èn hạ, v ô li êm sỉ như tôi.
Qua hôm nay, mỗi lần tôi quan sát Trình Cẩm, trong lòng đều có một âm thanh tự cười nhạo bản thân.
Tôi cũng không ngốc, vì thế lúc này tôi biết rõ, mình đã rung động với Trình Cẩm.
Nhưng tôi cũng hiểu, thói quen luôn nhìn xa xăm ở ngoài cửa sổ của Trình Cẩm, nhìn ánh mắt của cô ấy, tôi biết cô ấy còn yêu một người khác.
Có lẽ là cái tên cô ấy từng gọi rất nhiều lần —— Kinh Thời Mặc.
Biết rõ hết thảy, nên khi nhìn Trình Cẩm, tôi càng thấy đau khổ. Tôi biết, nếu luận văn được công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ là lần tổn thương thứ hai đối với Trình Cẩm, mà khi tôi đã rung động với cô ấy, tôi không chắc mình làm thế sẽ hối hận hay không.
Tôi đau khổ, nhưng cũng là tự làm tự chịu, dù sao không đến gần cô ấy thì tôi đã có mục đích không rõ ràng từ đầu.
Dẫu rằng có thống khổ, nhưng nếu có thể ở bên Trình Cẩm, cũng xem như đã toại nguyện.
Trình Cẩm nói muốn ra ngoài du lịch, tôi tưởng cô ấy muốn rời khỏi tôi, bèn theo đi cùng cô ấy.
Sau khi quay về tôi quyết định xóa hết bài luận văn đã viết được hơn năm mươi nghìn từ. Nếu có thể, tôi muốn bắt đầu với cô ấy lại một lần nữa, tôi muốn ở bên Trình Cẩm, cho dù trong lòng cô vẫn có người khác.
Tôi càng dính với cô ấy hơn trước đây, càng chân thành, rồi sẽ có ngày cô ấy yêu tôi.
Đáng tiếc tôi không chờ được ngày ấy, Kinh Thời Mặc xuất hiện.
Trong quán trà vào buổi chiều, người đàn ông đó xuất hiện trước mặt cô ấy, chỉ cần nhìn thoáng qua tôi đã biết đây chính là người mà Trình Cẩm luôn nghĩ đến.
Tôi vẫn cầm chiếc vòng tay làm từ hoa nhài, tôi rõ ràng là chồng hợp pháp của Trình Cẩm, nhưng lúc này lại không dám đấu tranh, chỉ vì người Trình Cẩm thích là anh ấy.
Tôi nói, tôi đi đổi một chiếc vòng khác đẹp hơn, đoạn để không gian cho hai người.
Sau khi quay lại, chỉ còn Trình Cẩm ngồi một mình ở ghế trúc trong quán trà, tôi biết, Trình Cẩm là người mềm mỏng, chỉ cần tôi không nói, cô ấy sẽ không rời khỏi tôi, cho dù chỉ là còn lại thân thể cô ấy, cũng đủ rồi.
Cái đêm hôm gặp Kinh Thời Mặc, tôi vẫn còn rối bời, trên chiếc giường lớn mềm mại, tôi hôn lên vết sẹo trên người Trình Cẩm, nhìn cô ấy dần mất đi ý thức như một bông hoa nở rộ, tôi ghé vào tai cô ấy mà nói: Đừng rời xa anh.
Sau đó Kinh Thời Mặc không xuất hiện nữa, những ngày tháng sau này của tôi sẽ yên bình như trước, nhưng sau đấy nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát.
Kinh Thời Mặc qua đời, mà Trình Cẩm khóc đến điếng người trong tang lễ.
Tôi đi đón Trình Cẩm, cô ấy ngồi ở băng ghế dài không nói lời nào, đầu gối và bàn tay dính đầy bùn đất. Tôi ôm lấy Trình Cẩm, cảm nhận cả người cô ấy lạnh cóng, nước mắt rơi xuống bả vai tôi.
Ở bên nhau lâu như thế, tôi chưa từng thấy sóng gió dâng lên trong lòng Trình Cẩm, cô ấy chỉ khóc hai lần, một lần là gọi tên Kinh Thời Mặc trong cơn hôn mê, một lần là hiện tại.
Trong niềm vui nỗi buồn của Trình Cẩm, chưa từng có tôi.
Tôi đưa Trình Cẩm về nhà, có lẽ là quá đau lòng, sau khi về nhà cô ấy phát sốt, ngủ mê man mấy ngày liền.
Mãi đến ngày thứ bảy, tôi hầm nhừ cháo cá đen mang vào phòng ngủ, thì thấy Trình Cẩm đã tỉnh lại, chuẩn bị rời giường.
Cô ấy nhìn tôi khi tôi bước vào phòng, nhưng tôi không dám nhìn cô ấy, sợ cô ấy nói sẽ bỏ đi.
Hơi ấm từ bát cháo cá đen truyền đến lòng bàn tay tôi, tôi thấy Trình Cẩm nói: “Trầm Lệ, sao giờ anh mới vào, em đói quá.”
- Hết-
Tôi tên là Trầm Lệ, một bác sĩ khoa ngoại.
Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn sống theo tuần tự, ngay cả dấu chấm câu trong bài ngữ văn cũng phải viết ngay ngắn.
Trong mắt nhiều người, tôi được coi là xuất sắc, trở thành chủ nhiệm khoa trẻ nhất khi chưa đầy ba mươi tuổi.
Nhưng chỉ có tôi biết, cuộc sống như vậy thật sự rất nhạt nhẽo.
Cho đến đêm hôm ấy có một cô gái trẻ được đưa đến bệnh viện.
Cô được nữ cảnh sát đưa đến, trên người mặc bộ đồng phục cảnh sát không quá rộng. Chiếc váy trắng trên người cô bị xé rách dính đầy bùn đất cùng màu m áu, toàn thân cô bê bết m áu, giống như búp bê vải bị người ta phá n át.
Tên đàn ông được đưa vào cùng cô cũng đầy vết thương trên mặt, tay vẫn đang bị còng, tôi đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra.
Tôi khâu vết thương lại cho cô, phát hiện vết thương dài nhất trên cơ thể cô phải dài hơn 20 cm, vết thương như vậy nhất định sẽ để lại những vết sẹo xấu xí.
Trong lúc đang xử lý vết thương, tôi nghe thấy tiếng y tá kêu lên, tay cô gái dính đầy những mảnh thủy tinh nhỏ.
Những chuyện này thường thấy trong bệnh viện, dẫu tính cách có ngoan cường bao nhiêu, sau khi tỉnh lại sẽ rất đau buồn.
Y tá vừa rửa loại bỏ sạch thủy tinh nhỏ cho cô ấy lại không nhịn được rơi nước mắt, nhưng tôi không có cảm giác gì, đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện sinh tử, dần dà cũng cảm thấy bình thường. Hơn nữa, tôi thấy mấy chuyện này thật nhàm chán.
Sau khi y tá đưa cô ấy về phòng bệnh, tôi đi theo dõi như thường lệ.
Thuốc mê còn chưa hết, cô ấy nằm trên giường bệnh, nước mắt tuôn rơi, hai tay nắm chặt, vết thương mới băng bó tràn ra máu, miệng còn đang nói gì đó.
Tôi đến gần, nghe thấy cô ấy gọi tên ai đó: Kinh Thời Mặc.
Khi một người chịu tổn thương, thường sẽ gọi cho người gần gũi với mình nhất, gọi như này có lẽ là "Mẹ". Cảnh sát mở khóa điện thoại cô ấy ra, không tìm được phương thức liên lạc của Kinh Thời Mặc, cuối cùng vẫn gọi điện đến nhà cô.
Ngày hôm sau người nhà cô mới đến, nhìn tuổi tác có lẽ là mẹ cô ấy, nhưng bà ta lại nói những lời rất khó nghe ngay khi vừa đến đây.
Bà ta chửi rủa vừa không tình nguyện đi làm thủ tục nhập viện, trên tấm biển trước giường bệnh có ghi tên: Trình Cẩm.
Tên của cô ấy là Trình Cẩm.
Trình Cẩm tỉnh lại không khóc cũng không làm ầm, như không nghe thấy người nhà m ắng nhiếc. Cô ấy quá bình thản, như thể các vết thương trên người cô ấy đều không tồn tại, cô ấy chỉ là người ngoài cuộc trong mọi chuyện xảy ra tối qua.
Cô ấy nằm trong phòng bệnh, nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, yên tĩnh như cái giếng cũ.
Tôi nhớ lại luận văn tôi bắt đầu viết từ ba tháng trước, về tâm lý sau chấn thương. Người trước mặt, là một nguyên mẫu cực kì đặc biệt tôi có thể quan sát được.
Tôi thừa nhận lúc đầu khi tiếp cận Trình Cẩm, tôi đã có mục đích không rõ ràng.
Ngày tái khám, Trình Cẩm cởi qu@n áo nằm trên giường y tế, vẻ mặt tự nhiên như cốc nước ấm.
Vết sẹo mới lành có màu đỏ, giống như một con rết đáng sợ nằm trên cơ thể trắng nõn của cô gái, lần đầu tiên trong đời tôi thấy thương cho bệnh nhân mà mình nhận, thân thể đẹp đẽ như vậy, lẽ ra không nên có vết sẹo xấu xí đấy.
Ngược lại với tôi, Trình Cẩm hoàn toàn thờ ơ với những vết sẹo này. Tôi kê cho cô ấy thuốc mỡ xóa vết sẹo, cô ấy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mãi cho đến khi tôi tự giới thiệu với cô ấy, muốn đến gần cô ấy hơn, tôi mới nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt.
Tôi cố gắng hết sức để tiếp cận cô ấy như một bác sĩ tốt bụng, nhân ái và yêu thương mọi người. Có trời mới biết tôi vốn không có những thứ này. Nếu nói Trình Cẩm là q uái vật không biết buồn thì tôi chính là con quỷ mang lớp da của một người tử tế.
Trước đây, việc giải p hẫu cho động vật và con người khiến tôi cảm thấy hư ng phấn, hiện giờ, phân tích tâm lý con người cũng thế.
Tôi quan sát biểu cảm, hành động của Trình Cẩm, muốn nhìn thấy linh hồn đã bị phá nát này. Song, Trình Cẩm quá bình tĩnh.
Tôi nói gì làm gì, đều không ảnh hưởng với Trình Cẩm, cho dù sau này tôi cầu hôn cô ấy để quan sát kỹ càng phản ứng của cô ấy, mà Trình Cẩm cũng chỉ hơi ngạc nhiên trong giây lát.
Trình Cẩm cất tiếng, muốn nói về quá khứ của cô ấy, tôi từ chối.
Có lẽ cô ấy không biết, cái đêm cô ấy hôn mê, đã vô số lần gọi tên Kinh Thời Mặc. Tôi có thể đoán được phần nào quá khứ của cô ấy, chẳng qua chỉ là một câu chuyện tình đơn phương mà thôi.
Tôi nói với cô ấy là đời người rất dài, mà tôi và cô ấy sẽ có khởi đầu mới.
Hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch, thay vì giao dịch với người khác, chẳng thà kết hôn với người mình chọn. Tôi có thể quan sát tâm trạng của cô ấy kỹ hơn, cô ấy cũng có thể dựa vào chuyện này tạm thời ghé bến là tôi.
Trình Cẩm đồng ý lời cầu hôn của tôi, dẫu trong lòng hai người đều biết rõ giữa chúng tôi không có tình yêu.
Tôi đến gần cô ấy một cách tự nhiên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấu được lòng cô ấy.
Chiếc váy trắng vứt trong thùng rác y tế bị lãng quên được tôi nhặt lại đặt ở phòng làm việc, nếu luận án của tôi hoàn thành thì chiếc váy cũng sẽ là một trong những vật dụng ghi lại quá trình.
Nhưng luận văn của tôi chẳng hề thuận lợi, Trình Cẩm quá thản nhiên, cả ngày ngoại trừ hơi trầm lặng thì cũng chỉ vô lo vô nghĩ.
Vào ngày xét xử đợt hai, tôi đưa cho cô ấy một chiếc váy rất giống chiếc váy lần trước, chỉ khác là chiếc váy này có cổ rộng hơn chút, sẽ để lộ những vết sẹo trên ngực lan xuống xương đòn, những vết sẹo xấu xí như con rết.
Tôi muốn nhìn dáng vẻ suy sụp của cô ấy, muốn nhìn cô ấy gào khóc, ng uyền r ủa hai tên kh ốn nạn đã làm tổn thương cô ấy, mắng tôi đã tặng cô ấy bộ váy kia. Tôi muốn nhìn dáng vẻ như tan ra thành từng mảnh của cô ấy.
Nhưng Trình Cẩm đi vào phòng, vẻ mặt không hề thay đổi, cho dù cô ấy biết vết thương đó là do một tay tôi khâu lại, cũng không mất bình tĩnh với tôi.
Tôi không đoán được, rốt cuộc Trình Cẩm suy nghĩ cái gì.
Trong phòng xét xử, một tên đàn ông có vết sẹo trên mặt lớn tiếng c hửi r ủa Trình Cẩm, từng từ từng chữ t hô t ục không chịu nổi, tôi ngồi ở ghế xét xử nhìn Trình Cẩm, giữa lông mày của cô ấy hiện lên một tia lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía tên đàn ông đầy sự thờ ơ, giống như nhìn một đống r ác.
Giờ đây tôi mới nhận ra, trong tấm thân mỏng manh của Trình Cẩm lại chứa đựng một tâm hồn mạnh mẽ.
Phải chăng lúc tôi đưa cô ấy chiếc váy màu trắng, cô ấy cảm thấy tôi là thứ r ác r ưởi.
Phiên tòa loạn như cào cào tạm thời kết thúc, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Diễn biến sự việc không nên như thế vậy. Nhìn khuôn mặt của Trình Cẩm, tôi t phát hiện cô ấy có một loại vẻ đẹp có sức chịu đựng, vẻ đẹp ấy, rất phù hợp với một tên khốn h èn hạ, v ô li êm sỉ như tôi.
Qua hôm nay, mỗi lần tôi quan sát Trình Cẩm, trong lòng đều có một âm thanh tự cười nhạo bản thân.
Tôi cũng không ngốc, vì thế lúc này tôi biết rõ, mình đã rung động với Trình Cẩm.
Nhưng tôi cũng hiểu, thói quen luôn nhìn xa xăm ở ngoài cửa sổ của Trình Cẩm, nhìn ánh mắt của cô ấy, tôi biết cô ấy còn yêu một người khác.
Có lẽ là cái tên cô ấy từng gọi rất nhiều lần —— Kinh Thời Mặc.
Biết rõ hết thảy, nên khi nhìn Trình Cẩm, tôi càng thấy đau khổ. Tôi biết, nếu luận văn được công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ là lần tổn thương thứ hai đối với Trình Cẩm, mà khi tôi đã rung động với cô ấy, tôi không chắc mình làm thế sẽ hối hận hay không.
Tôi đau khổ, nhưng cũng là tự làm tự chịu, dù sao không đến gần cô ấy thì tôi đã có mục đích không rõ ràng từ đầu.
Dẫu rằng có thống khổ, nhưng nếu có thể ở bên Trình Cẩm, cũng xem như đã toại nguyện.
Trình Cẩm nói muốn ra ngoài du lịch, tôi tưởng cô ấy muốn rời khỏi tôi, bèn theo đi cùng cô ấy.
Sau khi quay về tôi quyết định xóa hết bài luận văn đã viết được hơn năm mươi nghìn từ. Nếu có thể, tôi muốn bắt đầu với cô ấy lại một lần nữa, tôi muốn ở bên Trình Cẩm, cho dù trong lòng cô vẫn có người khác.
Tôi càng dính với cô ấy hơn trước đây, càng chân thành, rồi sẽ có ngày cô ấy yêu tôi.
Đáng tiếc tôi không chờ được ngày ấy, Kinh Thời Mặc xuất hiện.
Trong quán trà vào buổi chiều, người đàn ông đó xuất hiện trước mặt cô ấy, chỉ cần nhìn thoáng qua tôi đã biết đây chính là người mà Trình Cẩm luôn nghĩ đến.
Tôi vẫn cầm chiếc vòng tay làm từ hoa nhài, tôi rõ ràng là chồng hợp pháp của Trình Cẩm, nhưng lúc này lại không dám đấu tranh, chỉ vì người Trình Cẩm thích là anh ấy.
Tôi nói, tôi đi đổi một chiếc vòng khác đẹp hơn, đoạn để không gian cho hai người.
Sau khi quay lại, chỉ còn Trình Cẩm ngồi một mình ở ghế trúc trong quán trà, tôi biết, Trình Cẩm là người mềm mỏng, chỉ cần tôi không nói, cô ấy sẽ không rời khỏi tôi, cho dù chỉ là còn lại thân thể cô ấy, cũng đủ rồi.
Cái đêm hôm gặp Kinh Thời Mặc, tôi vẫn còn rối bời, trên chiếc giường lớn mềm mại, tôi hôn lên vết sẹo trên người Trình Cẩm, nhìn cô ấy dần mất đi ý thức như một bông hoa nở rộ, tôi ghé vào tai cô ấy mà nói: Đừng rời xa anh.
Sau đó Kinh Thời Mặc không xuất hiện nữa, những ngày tháng sau này của tôi sẽ yên bình như trước, nhưng sau đấy nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát.
Kinh Thời Mặc qua đời, mà Trình Cẩm khóc đến điếng người trong tang lễ.
Tôi đi đón Trình Cẩm, cô ấy ngồi ở băng ghế dài không nói lời nào, đầu gối và bàn tay dính đầy bùn đất. Tôi ôm lấy Trình Cẩm, cảm nhận cả người cô ấy lạnh cóng, nước mắt rơi xuống bả vai tôi.
Ở bên nhau lâu như thế, tôi chưa từng thấy sóng gió dâng lên trong lòng Trình Cẩm, cô ấy chỉ khóc hai lần, một lần là gọi tên Kinh Thời Mặc trong cơn hôn mê, một lần là hiện tại.
Trong niềm vui nỗi buồn của Trình Cẩm, chưa từng có tôi.
Tôi đưa Trình Cẩm về nhà, có lẽ là quá đau lòng, sau khi về nhà cô ấy phát sốt, ngủ mê man mấy ngày liền.
Mãi đến ngày thứ bảy, tôi hầm nhừ cháo cá đen mang vào phòng ngủ, thì thấy Trình Cẩm đã tỉnh lại, chuẩn bị rời giường.
Cô ấy nhìn tôi khi tôi bước vào phòng, nhưng tôi không dám nhìn cô ấy, sợ cô ấy nói sẽ bỏ đi.
Hơi ấm từ bát cháo cá đen truyền đến lòng bàn tay tôi, tôi thấy Trình Cẩm nói: “Trầm Lệ, sao giờ anh mới vào, em đói quá.”
- Hết-
/4
|