Ông bà Lâm trở về thấy nó đang ngồi xem ti vi, 2 ông bà cười cười quay ra nhìn trời k biết có đổ mưa hay k mà con dâu hôm nay lại có tâm trí xem ti vi mà k đọc sách
-ba mẹ mới về-nó quay ra chào lấy lệ
-ưk ta thấy con rảnh nhỉ...Nhất bảo về chưa? -bà lâm nhìn vòng quanh
-dạ r ở trong phòng ạ -nó chỉ tay theo hướng cửa nhưng mắt k thèm nhìn (ryo:k nhìn là đúng Ryo cũng đồng ý có ai quát vk thế k..................nó; k liên quan đến mi nhá biến biến.......................ryo:em đang đứng về phía chị đấy.........................nó:k cần,phắn *phẩy tay*..................ryo:*dỗi*)
-úi trời chịu khó theo kiểu gì đây- bà lâm đi vào phòng con trai mk
-ra ngoài-anh lạnh giọng
-con ăn nói như z vs mẹ sao-bà giả vờ dỗi
-mẹ à con rất bận mẹ ra ngoài đi-lúc này anh mới ngẩng đầu lên nói nhẹ nhàng bà cũng k trách anh vì bà biết anh làm việc rất cực nhọc k hề dễ dàng chút nào vs lại Nhất Bảo rất ít khi vừa về nhà đã lao đầu vào công việc mà thường ngồi trò chuyện vs ông bà Lâm k thì cũng tìm cách tiếp cận nó mà thôi nhưng hôm nay có 1 ngoại lệ không hề nhỏ...
-uk con cứ làm đi để mẹ ra ngoài-bà mỉm cười đóng cửa ra ngoài, để anh làm việc. Bà vừa đi ra vừa cười vui vẻ, bà biết con trai mình làm người tham công tiếc việc nhưng hôm nay bà được chưsng kiến tận mắt con trai mình mang công việc về nhà làm riết như vậy.
- nó làm gì vậy - ông Lâm hỏi
- chắc cong ti có việc đột suất nên nó phải sử lí tài liệu
-uk- ông Lâm gật gù, cả ba không ai nói thêm câu nào cả nó chăm chu xem ti vi, ông Lâm đọc báo, bà Lâm đọc mấy quyển tạp chí làm đẹp thi thoảng còn gật gật r phá lên cười. Anh hoàn thành xong đống hồ sơ đi ra khỏi phòng, hai bầu không khí rất khác nhau nhưng lại có điểm tương đồng-rất gượng gạo. Anh tiến lại gần nó thì nó ngồi nhích ra xa cứ thế nó cứ nhích thì anh cũng nhích 2 người không ai nhường ai cuối cùng nó phải đứng dậy bỏ về phòng, đóng cửa cái rầm nó tiếp tục công việc của mình là đọc tiểu thuyết say sưa tới nỗi mà anh vào cũng không biết. Biết mình làm sai anh lại gần
- vk à cho anh xin lỗi đi mà- anh trưng ra bộ mặt cún con nhưng nó có nhìn đâu (Ryo: anh ơi chị ý không nhìn thì anh biểu cảm làm gì cho mệt nhỉ................N.Bảo: uk nhỉ quên mất tiêu *trở lại trạng thái bình thường*..................T.Hương: thành ý là đây *quanh tay trước ngực, ánh mắt giận dữ*.................N.Bảo: vk ơi anh biết sai rồi tha lỗi cho anh đi mà *năn nỉ + lườm Ryo* dám sui dại con nhà người ta *lầm bầm*....................T.Hương: giận rồi * ngoảnh mặt đi*......................Ryo: chi chảng quá đấy.................T.Hương: liên quan không *hếch mặt nhìn Ryo*.........:....Ryo: hình như ...không hềhề)
- vk ơi anh biết lỗi rồi mà- mặc cho anh có năn nỉ ỉ ôi đến đâu thì nó vẫn chẳng quan tâm với lấy cái heo-phôn đeo vào rồi bật loa mắc cao nhất tiết tục nghiền tiểu thuyết coi như không nghe thấy anh nói gì và cũng chẳng biết anh đang múa may quay cuồng cái gì nữa bởi nó đâu có quan tâm đâu....Tích ...tắc...tích...tắc...tiếng đồng hồ treo trên tường chạy thật đều đặn nhưng sao nó lại cảm thấy một đêm dài như vậy chứ. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . .. . . . .
-ba mẹ mới về-nó quay ra chào lấy lệ
-ưk ta thấy con rảnh nhỉ...Nhất bảo về chưa? -bà lâm nhìn vòng quanh
-dạ r ở trong phòng ạ -nó chỉ tay theo hướng cửa nhưng mắt k thèm nhìn (ryo:k nhìn là đúng Ryo cũng đồng ý có ai quát vk thế k..................nó; k liên quan đến mi nhá biến biến.......................ryo:em đang đứng về phía chị đấy.........................nó:k cần,phắn *phẩy tay*..................ryo:*dỗi*)
-úi trời chịu khó theo kiểu gì đây- bà lâm đi vào phòng con trai mk
-ra ngoài-anh lạnh giọng
-con ăn nói như z vs mẹ sao-bà giả vờ dỗi
-mẹ à con rất bận mẹ ra ngoài đi-lúc này anh mới ngẩng đầu lên nói nhẹ nhàng bà cũng k trách anh vì bà biết anh làm việc rất cực nhọc k hề dễ dàng chút nào vs lại Nhất Bảo rất ít khi vừa về nhà đã lao đầu vào công việc mà thường ngồi trò chuyện vs ông bà Lâm k thì cũng tìm cách tiếp cận nó mà thôi nhưng hôm nay có 1 ngoại lệ không hề nhỏ...
-uk con cứ làm đi để mẹ ra ngoài-bà mỉm cười đóng cửa ra ngoài, để anh làm việc. Bà vừa đi ra vừa cười vui vẻ, bà biết con trai mình làm người tham công tiếc việc nhưng hôm nay bà được chưsng kiến tận mắt con trai mình mang công việc về nhà làm riết như vậy.
- nó làm gì vậy - ông Lâm hỏi
- chắc cong ti có việc đột suất nên nó phải sử lí tài liệu
-uk- ông Lâm gật gù, cả ba không ai nói thêm câu nào cả nó chăm chu xem ti vi, ông Lâm đọc báo, bà Lâm đọc mấy quyển tạp chí làm đẹp thi thoảng còn gật gật r phá lên cười. Anh hoàn thành xong đống hồ sơ đi ra khỏi phòng, hai bầu không khí rất khác nhau nhưng lại có điểm tương đồng-rất gượng gạo. Anh tiến lại gần nó thì nó ngồi nhích ra xa cứ thế nó cứ nhích thì anh cũng nhích 2 người không ai nhường ai cuối cùng nó phải đứng dậy bỏ về phòng, đóng cửa cái rầm nó tiếp tục công việc của mình là đọc tiểu thuyết say sưa tới nỗi mà anh vào cũng không biết. Biết mình làm sai anh lại gần
- vk à cho anh xin lỗi đi mà- anh trưng ra bộ mặt cún con nhưng nó có nhìn đâu (Ryo: anh ơi chị ý không nhìn thì anh biểu cảm làm gì cho mệt nhỉ................N.Bảo: uk nhỉ quên mất tiêu *trở lại trạng thái bình thường*..................T.Hương: thành ý là đây *quanh tay trước ngực, ánh mắt giận dữ*.................N.Bảo: vk ơi anh biết sai rồi tha lỗi cho anh đi mà *năn nỉ + lườm Ryo* dám sui dại con nhà người ta *lầm bầm*....................T.Hương: giận rồi * ngoảnh mặt đi*......................Ryo: chi chảng quá đấy.................T.Hương: liên quan không *hếch mặt nhìn Ryo*.........:....Ryo: hình như ...không hềhề)
- vk ơi anh biết lỗi rồi mà- mặc cho anh có năn nỉ ỉ ôi đến đâu thì nó vẫn chẳng quan tâm với lấy cái heo-phôn đeo vào rồi bật loa mắc cao nhất tiết tục nghiền tiểu thuyết coi như không nghe thấy anh nói gì và cũng chẳng biết anh đang múa may quay cuồng cái gì nữa bởi nó đâu có quan tâm đâu....Tích ...tắc...tích...tắc...tiếng đồng hồ treo trên tường chạy thật đều đặn nhưng sao nó lại cảm thấy một đêm dài như vậy chứ. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . .. . . . .
/27
|