Sớm hôm sau nó dậy sớm hơn mọi khi đơn gỉan chỉ là không muốn gặp mặt anh, nó nhăn mặt lại khi nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét đó. Nhìn lại mình trong gương nó thở hắt ra 1 tiếng rồi bước khỏi WC lấy cặp sách đi học.
-Hương...vk à...vk ơi...-anh dậy sau đi khắp nơi tìm nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu, nhìn đồng hồ anh à lên 1 tiếng rồi đập tay vô đầu, 7h rồi đương nhiên lúc này nó đang ở trường rồi, anh lầm bầm tự chửi mình ngu.
‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑
Trường Star
- Hương sao hôm nay giở chứng đi học sớm vậy?- Ánh đập tay vô vai nó cười nói.
- sớm đâu như mọi khi mà chẳng qua hôm nay mày đi muộn quá thôi- nó cũng cười nhiều lúc nó thắc mắc tại sao những lúc ở bên cạnh nhỏ Ánh nó lại cười nhiều thế không biết.
- à hôm nay được về sớm đây đi đâu chơi đi- Ánh rủ nó.
-uk nhưng đi đâu mới đc chứ
- ra ngoại ô đi lâu rồi không ra đó
-đc- nó vừa dứt lời thì chuông vào lớp vang lên, suốt buổi học chẳng có đứa nào chú tâm vào học đầu óc toàn để vào chuyện đi chơi thui số sướng thế không biết nữa Ryo đi học cả năm trời chẳng có ngày nào nghỉ hết á mệt mỏi.
Thấm thoát đã hết giờ học sinh đổ ra khỏi lớp gây huyên náo cả một khu còn nó với Ánh vẫn ung dung tự tại đi nghêng ngang, lấy xe rồi đạp ra khỏi cổng trường hướng thẳng ngoại ô mà đi.
-Hương...Hương ở kia đông chưa lại đó đi- Anh chỉ tay .
-chắc là cái lũ ăn không ngồi rồi tụ tập đánh nhau thôi
- đi xem thử không? - Ánh hỏi nhưng ánh mắt hiện rõ sự van nài.
- tùy- sự vui vẻ hiện lên trong đáy mắt Anh lai nó tới gần chỗ đó dựng xe một góc tiến lại gần. Sau một hồi chen lấn xô đẩy nó và Anh đã có một chỗ lí tưởng để nhìn rõ hai kẻ đang lao vào nhau như thiêu thân kia.
- ây sao tao thấy hai người này quen quen sao ý- Ánh xoa cằm suy nghĩ
-uk trông rất quen hình như là...- nó nhăn mặt suy nghĩ-...Nhất Bảo, Minh Tuấn - nó khẽ thốt lên tạo sự chú ý cho những người đứng quanh, rất ít người có thể biết được tên thật của hai vị bang chủ này và người đứng cạnh nó và Ánh không ai khác lại là hai đầy tớ trung thành của hắn và anh....Cạch....Hai khẩu súng được đưa lên dí thẳng vào đầu nó và Ánh.
- các người là ai mau khai đi?- một tên dí súng lên đầu nó nói, sự việc đã gậy chấn động cho những người xung quanh và không ngoại lện là hai cái tên đang đánh nhau kia cũng phải dừng lại để xem mặt kẻ to gan lớn mật dám gọi tên mình như một trò đùa.
- Hương? - Nhất bảo thốt lên làm nó cũng phải quay ra nhìn.
- đánh nhau vui vậy sao không rủ tôi theo vậy? - nó trừng mắt, đến nó cũng chẳng hiểu vì sao mình lại luôn muốn được anh quan tâm mặc dù anh luôn nối mấy lời làm nó phải nổi da gà.
- em đang làm gì ở đây?
- thì xem đánh nhau thôi- nó nhún vai không quên lườm cái thằng đang chĩa súng vô đầu mình kia ( Ryo: thử hỏi xem ai có thể vui vẻ khi có người dọa sẽ giết mình không?............nó: có đấy..........Ryo: ai?.............nó: anh ta *chỉ Nhất Bảo*................Ryo:???).
- mau đi về đi- anh tỏ ý định đuổi khách ra hiệu kêu tên thuộc hạ của mình bỏ súng xuống.
- Cao Thiên Hương lâu rồi không gặp- bây giơg hắn mới lên tiếng.
- ồ thì ra là Minh Tuấn thiếu gia sao lâu rồi không gặp không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây và trong cái hoàn cảnh này - nó cũng chẳng kiêng nể gì đáp lại hắn (Ryo: có luồng khí lạnh từ đâu bay đến ấy nhở...hình như từ Nhất Bảo...có cái gì đó không ổn?)
- sao em lại quen với hắn vậy?- anh hỏi nhìn chằm chằm vô nó như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống vậy và kèm theo thông điệp ''nếu không nói rõ ràng thì đừng có trách''. Nó nhận ra ánh mắt này nhưng vẫn không biểu hiện gì, chỉ coi như hư vô, thôi chỉ trong lòng mình biết còn người khác thì kệ thôi.
- là bạn học chung lớp- nó trả lời-...
- CÁI GÌ?- anh hét lên làm nó phải nhăn mặt lại
- Nhất Bảo tôi biết anh có cái chất giọng khỏe rồi vì vậy không cần anh phải thử giọng ở đây đâu tôi sắp lòi màng nhĩ ra rồi- Ánh nhăn mặt lầm bầm ( Ryo: lầm bầm kiểu gì mà tất cả nghe thấy hết rồi còn đâu................Ánh: phiền mi quan tâm à xéo ngay cho ta nhờ *phẩy tay*..............Ryo: tui đi thì ai viết tiếp..........Ánh: ặc!)
- đi về- anh
-Hương...vk à...vk ơi...-anh dậy sau đi khắp nơi tìm nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu, nhìn đồng hồ anh à lên 1 tiếng rồi đập tay vô đầu, 7h rồi đương nhiên lúc này nó đang ở trường rồi, anh lầm bầm tự chửi mình ngu.
‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑‑
Trường Star
- Hương sao hôm nay giở chứng đi học sớm vậy?- Ánh đập tay vô vai nó cười nói.
- sớm đâu như mọi khi mà chẳng qua hôm nay mày đi muộn quá thôi- nó cũng cười nhiều lúc nó thắc mắc tại sao những lúc ở bên cạnh nhỏ Ánh nó lại cười nhiều thế không biết.
- à hôm nay được về sớm đây đi đâu chơi đi- Ánh rủ nó.
-uk nhưng đi đâu mới đc chứ
- ra ngoại ô đi lâu rồi không ra đó
-đc- nó vừa dứt lời thì chuông vào lớp vang lên, suốt buổi học chẳng có đứa nào chú tâm vào học đầu óc toàn để vào chuyện đi chơi thui số sướng thế không biết nữa Ryo đi học cả năm trời chẳng có ngày nào nghỉ hết á mệt mỏi.
Thấm thoát đã hết giờ học sinh đổ ra khỏi lớp gây huyên náo cả một khu còn nó với Ánh vẫn ung dung tự tại đi nghêng ngang, lấy xe rồi đạp ra khỏi cổng trường hướng thẳng ngoại ô mà đi.
-Hương...Hương ở kia đông chưa lại đó đi- Anh chỉ tay .
-chắc là cái lũ ăn không ngồi rồi tụ tập đánh nhau thôi
- đi xem thử không? - Ánh hỏi nhưng ánh mắt hiện rõ sự van nài.
- tùy- sự vui vẻ hiện lên trong đáy mắt Anh lai nó tới gần chỗ đó dựng xe một góc tiến lại gần. Sau một hồi chen lấn xô đẩy nó và Anh đã có một chỗ lí tưởng để nhìn rõ hai kẻ đang lao vào nhau như thiêu thân kia.
- ây sao tao thấy hai người này quen quen sao ý- Ánh xoa cằm suy nghĩ
-uk trông rất quen hình như là...- nó nhăn mặt suy nghĩ-...Nhất Bảo, Minh Tuấn - nó khẽ thốt lên tạo sự chú ý cho những người đứng quanh, rất ít người có thể biết được tên thật của hai vị bang chủ này và người đứng cạnh nó và Ánh không ai khác lại là hai đầy tớ trung thành của hắn và anh....Cạch....Hai khẩu súng được đưa lên dí thẳng vào đầu nó và Ánh.
- các người là ai mau khai đi?- một tên dí súng lên đầu nó nói, sự việc đã gậy chấn động cho những người xung quanh và không ngoại lện là hai cái tên đang đánh nhau kia cũng phải dừng lại để xem mặt kẻ to gan lớn mật dám gọi tên mình như một trò đùa.
- Hương? - Nhất bảo thốt lên làm nó cũng phải quay ra nhìn.
- đánh nhau vui vậy sao không rủ tôi theo vậy? - nó trừng mắt, đến nó cũng chẳng hiểu vì sao mình lại luôn muốn được anh quan tâm mặc dù anh luôn nối mấy lời làm nó phải nổi da gà.
- em đang làm gì ở đây?
- thì xem đánh nhau thôi- nó nhún vai không quên lườm cái thằng đang chĩa súng vô đầu mình kia ( Ryo: thử hỏi xem ai có thể vui vẻ khi có người dọa sẽ giết mình không?............nó: có đấy..........Ryo: ai?.............nó: anh ta *chỉ Nhất Bảo*................Ryo:???).
- mau đi về đi- anh tỏ ý định đuổi khách ra hiệu kêu tên thuộc hạ của mình bỏ súng xuống.
- Cao Thiên Hương lâu rồi không gặp- bây giơg hắn mới lên tiếng.
- ồ thì ra là Minh Tuấn thiếu gia sao lâu rồi không gặp không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây và trong cái hoàn cảnh này - nó cũng chẳng kiêng nể gì đáp lại hắn (Ryo: có luồng khí lạnh từ đâu bay đến ấy nhở...hình như từ Nhất Bảo...có cái gì đó không ổn?)
- sao em lại quen với hắn vậy?- anh hỏi nhìn chằm chằm vô nó như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống vậy và kèm theo thông điệp ''nếu không nói rõ ràng thì đừng có trách''. Nó nhận ra ánh mắt này nhưng vẫn không biểu hiện gì, chỉ coi như hư vô, thôi chỉ trong lòng mình biết còn người khác thì kệ thôi.
- là bạn học chung lớp- nó trả lời-...
- CÁI GÌ?- anh hét lên làm nó phải nhăn mặt lại
- Nhất Bảo tôi biết anh có cái chất giọng khỏe rồi vì vậy không cần anh phải thử giọng ở đây đâu tôi sắp lòi màng nhĩ ra rồi- Ánh nhăn mặt lầm bầm ( Ryo: lầm bầm kiểu gì mà tất cả nghe thấy hết rồi còn đâu................Ánh: phiền mi quan tâm à xéo ngay cho ta nhờ *phẩy tay*..............Ryo: tui đi thì ai viết tiếp..........Ánh: ặc!)
- đi về- anh
/27
|