“Haha!!! Cứ nhớ tới gương mặt con nhỏ Chi Ngọc shock đến ko biết gì thì mình thấy thật hả dạ!!! Thứ mình muốn mà ko có thì người khác đừng hòng mà có được!!!”
Lương Nhã Vi vừa trang điểm vừa hả dạ cười. Con nhỏ đáng ghét đó ngu như vậy, chỉ được mỗi cái hung dữ! Chẳng có gì là ra vẻ con nhà giàu hết. Giống dân chợ búa thì có!!!!
Đáng lẽ ra cô ko chỉ muốn con nhỏ đó mất hết thể diện, mất hết gia tài đâu!!! Nó còn phải mất cả chồng nữa cơ!!! Hehe!!!
***********Sunflower
Đôi mắt “sát thủ” của Lâm Tịch quét qua thân thể run rẩy của cô thư ký. Dám bán đứng anh ư???
“Sếp...” Cô thư ký như muốn thanh minh thì bị anh cản lại:
“Khỏi gọi như vậy! Kể từ giờ phút này cô ko còn là nhân viên công ty tôi nữa, nên khỏi kêu tôi là sếp!!!”
“Thật lòng tôi cũng ko muốn như vậy...”
“Cô ko muốn nhưng nhờ cô mà chuyện đã xảy ra!!!” Anh vô tình nói.
“Sếp!!!” Cô ấy nước mắt lưng tròng.
“Cút ngay đi!!! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa hết!!!” Anh thẳng thừng nói. Ko khách khí mà đuổi cô ấy.
Cô ấy ôm mặt khóc lớn, chạy ra khỏi phòng làm việc của sếp!!! Trong lòng hết sức ân hận!!!
“Vợ!!!!!!!!” Anh nhấc điện thoại, 180* đổi thành giọng nói ngọt ngào như đường như mật!
“Đã làm đúng vậy chưa??? Có thương hoa tiếc ngọc mà ko nỡ đuổi người ta ko???” Cô giọng như một bà chủ thực thụ.
“Không có!! Anh đuổi cô ta rồi cơ!!! Hì hì...Còn...”
“Chuyện Nhã Vi cứ để em xử. Anh nhúng tay vào ko khéo lại rách việc. Haizz...”
Lâm Tịch: Ai nói??? Anh là người thông minh nhất đấy!!! Ít ra ko ngu như em!!!
Buổi tối, quán bar Sky...
“Suỵt! Nhớ nha! Nhớ là phải theo như kế hoạch nha!!! Kẻo hỏng là tiêu!!” Cô ko ngừng ra dấu nhắc nhớ hai nhỏ bạn tính tình bộp chộp là Mộc Như Ý và Lam Khê.
“Biết rồi! Nói mãi!!!”
“Biết rồi! Nói mãi!!!”
Cả hai người kia đồng thanh. Dương Chi Ngọc biết điều nên im bặt.
Đợi đến lúc mà ba người họ sắp gục đến nơi thì Lương Nhã Vi ms say say xỉn xỉn xuất hiện.
Cô ấy loạng chạng đi ra khỏi quán bar, xem có vẻ say đến nỗi quên mất đường về rồi!!!
“Ê!!! Chắc nó say lắm rồi đó!!!” Lam Khê khều khều.
“Nhảm nhí! Nhìn ko thấy sao mà còn hỏi!!!”
Dương Chi Ngọc và Lam Khê còn chưa kịp “thảo luận” xong thì Mộc Như Ý đã “anh dũng” xông ra đầu tiên.
“TRỜI!!!!”
Cả cô và Lam Khê đều xám mặt. Mệt nhỏ này ghê!!!
“Con khốn kia!!! Hôm nay mày chết chắc!!!”
“Mộc Như Ý!!!!!!!!” Cô và Lam Khê đồng thanh. Hai người ào ra, nhất thời xuất hiện ba người chặn đường khiến cho Nhã Vi la toáng lên.
“Cứu tôi!!! Có người muốn cướp sắc!!! Có người muốn cướp sắc!!!!”
Tại vì say xỉn nên đầu óc lơ mơ, Lương Nhã Vi theo phản xạ của một người con gái mà hét lên như vậy!!!!!!!
Ba cô gái ấy nghe như vậy thì tức khí, cả ba đồng loạt xông vào bịt miệng rồi mắng:
“Nhỏ khốn kiếp, ngu si kia, bọn này là người xinh đẹp, là một mĩ nhân, là những người thông minh, tài sắc vẹn toàn. Cóc thèm nha!!!! Cướp sắc ư??? Mày mơ đi!!!” Người đầu tiên nổi xung là Như Ý. Tiếp là Lam Khê:
“Con nhỏ tâm thần này, nó bị chạm dây rồi tụi mày ạ!!!”
Sau ms là Chi Ngọc:
“Nói lắm vào làm gì? Xử đẹp nó đi!!!”
Cả ba cô gái xúm lại, lôi kéo Nhã Vi vào một con hẻm vắng. Kế là liên tục cào cào vào mặt cô ta, sau lại nhéo mặt mũi cô ta mấy phát. Mặc dù ba đánh một là nhục nhưng ai biểu con nhỏ này đi giật chồng người ta, đã vậy còn âm mưu phá hủy gia sản người ta nữa!!! Đánh hội đồng mà đánh có ba người là còn nhẹ à nha!!!!
“Mày dám giật chồng tao á?!!! Mơ nhé!!!” Dương Chi Ngọc vả liên miên vào mặt Nhã Vi. Tức quá, cô ta cũng là vào tóm tóc cô:
“Ai cho mày đánh tao??? Nghĩ tao sợ mày chắc??? Tao gặp anh Lâm Tịch trước mày, mày có tư cách sao hả??? Con nhỏ hàng tôm hàng cá kia!!!”
“A!!!! Mấy bà đứng trơ ra đó làm chi? Nó kéo tóc tôi đấy!! Cứu tôi á!!!”
“Con nhỏ này!!! Ai cho mày đánh bạn tao hả??? Xử nó!!!”
Cả ba người đồng lòng xúm vào đánh dã man ko kém. Bây h Dương Chi Ngọc có cảm giác mình thật giống Hoạn Thư, giống một cách ghê gớm!!!
“Thôi! Đánh bấy nhiêu là đủ rồi!!! Mặc xác nó đi!!! Cái con nhỏ này ko cần đánh nữa!!!”
“Ừ!!! Đi thôi!”
Trước khi quay lưng đi, nhớ tới những “tội ác” cô ta đã làm, Dương Chi Ngọc liều mạng đánh cô ta một cái, nói:
“Sau này ko được xuất hiện trước mặt Lâm Tịch!!! Bởi vì anh ấy là-của-tôi!!!”
Lương Nhã Vi vừa trang điểm vừa hả dạ cười. Con nhỏ đáng ghét đó ngu như vậy, chỉ được mỗi cái hung dữ! Chẳng có gì là ra vẻ con nhà giàu hết. Giống dân chợ búa thì có!!!!
Đáng lẽ ra cô ko chỉ muốn con nhỏ đó mất hết thể diện, mất hết gia tài đâu!!! Nó còn phải mất cả chồng nữa cơ!!! Hehe!!!
***********Sunflower
Đôi mắt “sát thủ” của Lâm Tịch quét qua thân thể run rẩy của cô thư ký. Dám bán đứng anh ư???
“Sếp...” Cô thư ký như muốn thanh minh thì bị anh cản lại:
“Khỏi gọi như vậy! Kể từ giờ phút này cô ko còn là nhân viên công ty tôi nữa, nên khỏi kêu tôi là sếp!!!”
“Thật lòng tôi cũng ko muốn như vậy...”
“Cô ko muốn nhưng nhờ cô mà chuyện đã xảy ra!!!” Anh vô tình nói.
“Sếp!!!” Cô ấy nước mắt lưng tròng.
“Cút ngay đi!!! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa hết!!!” Anh thẳng thừng nói. Ko khách khí mà đuổi cô ấy.
Cô ấy ôm mặt khóc lớn, chạy ra khỏi phòng làm việc của sếp!!! Trong lòng hết sức ân hận!!!
“Vợ!!!!!!!!” Anh nhấc điện thoại, 180* đổi thành giọng nói ngọt ngào như đường như mật!
“Đã làm đúng vậy chưa??? Có thương hoa tiếc ngọc mà ko nỡ đuổi người ta ko???” Cô giọng như một bà chủ thực thụ.
“Không có!! Anh đuổi cô ta rồi cơ!!! Hì hì...Còn...”
“Chuyện Nhã Vi cứ để em xử. Anh nhúng tay vào ko khéo lại rách việc. Haizz...”
Lâm Tịch: Ai nói??? Anh là người thông minh nhất đấy!!! Ít ra ko ngu như em!!!
Buổi tối, quán bar Sky...
“Suỵt! Nhớ nha! Nhớ là phải theo như kế hoạch nha!!! Kẻo hỏng là tiêu!!” Cô ko ngừng ra dấu nhắc nhớ hai nhỏ bạn tính tình bộp chộp là Mộc Như Ý và Lam Khê.
“Biết rồi! Nói mãi!!!”
“Biết rồi! Nói mãi!!!”
Cả hai người kia đồng thanh. Dương Chi Ngọc biết điều nên im bặt.
Đợi đến lúc mà ba người họ sắp gục đến nơi thì Lương Nhã Vi ms say say xỉn xỉn xuất hiện.
Cô ấy loạng chạng đi ra khỏi quán bar, xem có vẻ say đến nỗi quên mất đường về rồi!!!
“Ê!!! Chắc nó say lắm rồi đó!!!” Lam Khê khều khều.
“Nhảm nhí! Nhìn ko thấy sao mà còn hỏi!!!”
Dương Chi Ngọc và Lam Khê còn chưa kịp “thảo luận” xong thì Mộc Như Ý đã “anh dũng” xông ra đầu tiên.
“TRỜI!!!!”
Cả cô và Lam Khê đều xám mặt. Mệt nhỏ này ghê!!!
“Con khốn kia!!! Hôm nay mày chết chắc!!!”
“Mộc Như Ý!!!!!!!!” Cô và Lam Khê đồng thanh. Hai người ào ra, nhất thời xuất hiện ba người chặn đường khiến cho Nhã Vi la toáng lên.
“Cứu tôi!!! Có người muốn cướp sắc!!! Có người muốn cướp sắc!!!!”
Tại vì say xỉn nên đầu óc lơ mơ, Lương Nhã Vi theo phản xạ của một người con gái mà hét lên như vậy!!!!!!!
Ba cô gái ấy nghe như vậy thì tức khí, cả ba đồng loạt xông vào bịt miệng rồi mắng:
“Nhỏ khốn kiếp, ngu si kia, bọn này là người xinh đẹp, là một mĩ nhân, là những người thông minh, tài sắc vẹn toàn. Cóc thèm nha!!!! Cướp sắc ư??? Mày mơ đi!!!” Người đầu tiên nổi xung là Như Ý. Tiếp là Lam Khê:
“Con nhỏ tâm thần này, nó bị chạm dây rồi tụi mày ạ!!!”
Sau ms là Chi Ngọc:
“Nói lắm vào làm gì? Xử đẹp nó đi!!!”
Cả ba cô gái xúm lại, lôi kéo Nhã Vi vào một con hẻm vắng. Kế là liên tục cào cào vào mặt cô ta, sau lại nhéo mặt mũi cô ta mấy phát. Mặc dù ba đánh một là nhục nhưng ai biểu con nhỏ này đi giật chồng người ta, đã vậy còn âm mưu phá hủy gia sản người ta nữa!!! Đánh hội đồng mà đánh có ba người là còn nhẹ à nha!!!!
“Mày dám giật chồng tao á?!!! Mơ nhé!!!” Dương Chi Ngọc vả liên miên vào mặt Nhã Vi. Tức quá, cô ta cũng là vào tóm tóc cô:
“Ai cho mày đánh tao??? Nghĩ tao sợ mày chắc??? Tao gặp anh Lâm Tịch trước mày, mày có tư cách sao hả??? Con nhỏ hàng tôm hàng cá kia!!!”
“A!!!! Mấy bà đứng trơ ra đó làm chi? Nó kéo tóc tôi đấy!! Cứu tôi á!!!”
“Con nhỏ này!!! Ai cho mày đánh bạn tao hả??? Xử nó!!!”
Cả ba người đồng lòng xúm vào đánh dã man ko kém. Bây h Dương Chi Ngọc có cảm giác mình thật giống Hoạn Thư, giống một cách ghê gớm!!!
“Thôi! Đánh bấy nhiêu là đủ rồi!!! Mặc xác nó đi!!! Cái con nhỏ này ko cần đánh nữa!!!”
“Ừ!!! Đi thôi!”
Trước khi quay lưng đi, nhớ tới những “tội ác” cô ta đã làm, Dương Chi Ngọc liều mạng đánh cô ta một cái, nói:
“Sau này ko được xuất hiện trước mặt Lâm Tịch!!! Bởi vì anh ấy là-của-tôi!!!”
/45
|