Tiểu Nhi xách theo túi đồ, theo địa chỉ cũ Quân chỉ trước đây, chạy một mạch tới trung tâm xe Nguyễn Vũ.
Trong trung tâm ồn ào náo nhiệt, không khí khác hẳn với sự trầm lặng của thành phố buổi tối. Đâu đâu cũng thấy những chiếc xe sang trọng, bắt mắt, còn có mấy vị công tử tiểu thư đi lại, nhìn là biết ngay dân chơi.
Ngó nghiêng một hồi cũng thấy một cô nhân viên khá trẻ, lại chính là người Tiểu Nhi đang muốn gặp nhất.
-Này chị! Tôi nhờ chút!- Tiểu Nhi cười, gọi lớn.
Cô nhân viên nghe tiếng gọi liền quay người lại, nở nụ cười tươi rói và đang định nói gì đó thì nụ cười chợt cứng đơ ngay trên miệng…
-Có… có việc gì vậy ạ?- Cô nhân viên hỏi, giọng điệu cứng ngắc.
Tiểu Nhi che miệng nhưng vẫn không kìm được cười khúc khích:
-Chắc chị vẫn nhớ tôi chứ?
Cô nhân viên không nói nên lời, thật quá xui xẻo khi gặp phải tình huống này. Làm sao cô không nhớ cái vẻ mặt “xinh gái” đến đáng ghét trước mặt kia chứ! Nó chính là đứa con gái đã giả trai đi cùng với cậu chủ đến đây, hại cô nhất thời nổi bản tính mê trai, tỏ tình ngay trong lần đầu gặp mặt, lại còn trước mặt bao người nữa chứ! Nhớ lại lần đó quả thật xấu hổ kinh khủng, các nhân viên khác thì chọc ghẹo cô, cô hối hận lắm rồi!
Bây giờ dù không muốn cũng đã gặp lại, cô chỉ còn biết kêu khổ trong lòng.
-A… Nhớ chứ ạ! Em đến có việc gì vậy?
Tiểu Nhi vẫn chưa từ bỏ bản tính thích trêu người, tiếp tục cười nói:
-Chị vẫn nhớ em sao? Thế có muốn… hẹn hò thử không?
Cô nhân viên nghe vậy hai má đỏ ửng, lắc đầu quầy quậy, trong lòng thầm kêu trời oán đất xin tha mạng cho cô!
Tiểu Nhi thu lại nụ cười, cũng thấy trêu chọc đủ rồi, liền nói:
-Thôi không đùa với chị nữa! Chị có biết địa chỉ nhà tên Quân kia không?
-A… Có!- Nhất thời nói lớn.
-Làm gì phải nói lớn vậy?- Tiểu Nhi đá lông nheo dễ thương. - Chị đọc địa chỉ cho tôi đi! Cám ơn!
Cô nhân viên đáp như người máy:
-Ơ vâng! Xin đợi một chút ạ!- Miễn phí thêm cái gật đầu lịch sự.
Nói rồi cô chạy đi đâu đó, không lâu sau thì cũng quay lại, trong tay cầm một mẩu giấy nhỏ. Cô đưa đến trước mặt Tiểu Nhi:
-Của em đây!
-Cám ơn!
Tiểu Nhi nhận lấy, cứ thế trượt ra khỏi trung tâm.
Cô nhân viên cười khổ: “Số tôi sao khổ quá vậy? Chắc phải đi chùa làm từ thiện thường xuyên quá!”
Tiểu Nhi nhìn theo tờ địa chỉ, trượt băng băng trên đường. Lúc này trời đã lạnh hơn, có thể cảm nhận rõ hơi sương trên bàn tay nó còn đang xách túi đồ. Nó thổi hơi “phù” vào lòng bàn tay một cái, thấy làn khói trắng tỏa ra từ miệng.
-Lạnh ghê!- Nó lắc đầu, rồi từ con đường đi tiếp.
Cũng không lâu sau, theo địa chỉ trong tờ giấy, nó đi đến một căn nhà lớn rất đẹp, nhưng dù là đứng bên ngoài, nó cũng cảm nhận được sự ấm áp bên trong đó.
Nó hít sâu một hơi, bấm chuông cửa…
-Chờ chút! Tôi ra liền!- Từ bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn, rồi kèm theo tiếng ho lớn làm nó nhíu mày.
Cánh cổng lớn mở ra, Quân hơi ngạc nhiên nhìn người bên ngoài.
-Làm gì nhìn ghê vậy? Không định để tui vào à? Lẹ lên chứ lạnh lắm rồi á!- Tiểu Nhi nói vẻ không kiên nhẫn.
Quân nhìn nó từ trên xuống dưới, rồi dừng ánh mắt lại tại đôi chân với đôi giày trượt patin của nó, hỏi:
-Sao cô biết địa chỉ của tôi? Còn nữa, sao không đi xe mà lại dùng cái này?- Chỉ ngón tay vào đôi giày.
Tiểu Nhi tru môi rất dễ thương, đẩy đẩy Quân:
-Có gì vào trong rồi nói! Lẹ đi! Tui lạnh lắm rồi!
Vừa vào đến nhà, Tiểu Nhi đang thay giày thì chợt nghe tiếng Quân ho khù khụ. Nó chạy tới vỗ vỗ lưng Quân, hỏi:
-Có sao không? Mệt thì qua sofa nghỉ chút đã!
Quân tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng theo lời nó, nằm trên sofa. Tiểu Nhi nhìn quanh căn nhà một lượt, rồi hỏi:
-Cậu ăn tối chưa?
-Cả ngày nay cũng chưa có ăn!- Quân nhắm mắt, lười biếng đáp.
-Vậy chờ tui chút!- Tiểu Nhi nói, cầm chiếc chăn mỏng trên chiếc sofa kia đắp lên cho Quân, rồi lon ton xách túi đồ chạy vào bếp.
Quân ngạc nhiên vì hành động của nó, nhìn theo bóng lưng nó đang chạy, nghĩ: “Nhỏ này biết nấu ăn á? Liệu có phá bếp mình luôn không? Sao hôm nay tốt với mình thế? Tia được nhà bếp cũng nhanh thật!”
Không lâu sau, từ nhà bếp truyền ra mùi thơm vô cùng làm Quân ngạc nhiên, miệng bắt đầu cảm thấy thèm ăn. Tiểu Nhi từ trong bếp, bưng ra một tô cháo lớn, nhìn rất ngon mắt, cười toe:
-May cho cậu được ăn đồ tui nấu đấy nhé! Mau ăn đi cho khỏi bệnh!
Quân ngồi dậy, nhìn tô cháo một lúc, rồi cầm chiếc thìa lên bắt đầu ăn…
-Ngon quá! Cô biết nấu ăn tuyệt vậy cơ à?- Cuối cùng vẫn không kìm được, thốt lên.
-Đương nhiên rồi! Tay nghề của tui ngang đầu bếp quốc tế rồi đó! Quân khẽ cười, tiếp tục ăn, cảm thấy cổ họng ấm áp, dường như cái đau tiêu tan cả rồi. Tiểu Nhi ngồi một tay chống cằm, nhìn Quân ăn, mỉm cười.
Ăn hết tô cháo, Quân thấy no, uống ngụm nước rồi lại nằm ngay xuống sofa, nhắm mắt lại. Tiểu Nhi cười thầm: “Y như con bò ý!”
-Sao lại bệnh vậy? Uống thuốc chưa đấy?- Nó hỏi.
-Ờ… Hôm qua chơi ngoài đường, gió lớn nên cảm!- Quân nghĩ một lát, vẫn nhắm mắt trả lời.
-Chơi ngoài đường? Sao lại đứng ở đường khi trời lạnh thế?- Nó khó hiểu hỏi lại.
Quân he hé mắt, buồn bã nhìn trần nhà:
-Có việc không thể không đứng bên ngoài!
-Là sao?- Mặt dày hỏi tiếp.
Quân ngồi dậy, nhìn nó khó hiểu, giọng khàn khàn tiếp tục cất lên:
-Cô… thích Tuấn Anh phải không?
Tiểu Nhi nhất thời đơ người khó hiểu…
-Không cần trả lời!- Quân nói, rút trong túi áo sơ mi một sợ dây chuyền lấp lánh: - Của Tuấn Anh này! Nó nhớ tôi giữ hộ mấy năm trước! Đưa lại cho nó giúp tôi!
-Sao… sao cậu lại nói chuyện này?- Tiểu Nhi không nhận sợi dây, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của Quân, hỏi.
Quân tránh đi ánh mắt ấy, nói:
-Tôi nghĩ… không nên giữ kỉ vật gắn kết của hai người! Có lẽ… đây là thứ mà hai người nên cùng giữ!
Không hiểu tại sao… nhìn khuôn mặt Quân lúc này thật buồn, thật tiều tụy làm Tiểu Nhi thấy phần nào lo lắng, nghe những lời nói và thái độ của Quân lại thấy… hơi đau ở ngực trái.
-Cậu…
-Cầm lấy nè!- Quân ném qua sợ dây chuyền, nhắm mắt lại, nằm xuống.
Tiểu Nhi bỗng hơi thẫn thờ nhìn sợ dây chuyền trong lòng mình, cầm lên, cảm nhận thấy hơi ấm còn vương lại trên mặt dây chuyền hình mặt trời màu xám.
Có lẽ… Quân cũng đã nắm nó rất chặt…
-Này!- Tiểu Nhi gọi.
-…
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Quân với gương mặt yên bình, có lẽ Quân đã ngủ.
Tiểu Nhi cầm sợi dây đứng dậy, dọn dẹp bếp một chút, rồi quay trở lại bên cạnh Quân. Kéo lại tấm chăn, kê lại chiếc gối cho Quân thật khẽ, Tiểu Nhi bỗng cúi người, in lên môi Quân một nụ hôn… rất nhẹ, tựa như cánh hoa bay, rồi đứng dậy tắt đèn, quay trở về…
Cánh cửa khép lại, thậm chí còn nghe tiếng cổng đóng, Quân khẽ mở mắt…
Trong bóng tối, chiếc chăn mỏng còn khiến Quân hơi lạnh, nhưng trên môi vẫn có cảm giác ấm áp, ngọt ngào lạ thường.
-Cuối cùng… tôi nên làm gì đây?- Quân mệt mỏi tự hỏi, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Trong trung tâm ồn ào náo nhiệt, không khí khác hẳn với sự trầm lặng của thành phố buổi tối. Đâu đâu cũng thấy những chiếc xe sang trọng, bắt mắt, còn có mấy vị công tử tiểu thư đi lại, nhìn là biết ngay dân chơi.
Ngó nghiêng một hồi cũng thấy một cô nhân viên khá trẻ, lại chính là người Tiểu Nhi đang muốn gặp nhất.
-Này chị! Tôi nhờ chút!- Tiểu Nhi cười, gọi lớn.
Cô nhân viên nghe tiếng gọi liền quay người lại, nở nụ cười tươi rói và đang định nói gì đó thì nụ cười chợt cứng đơ ngay trên miệng…
-Có… có việc gì vậy ạ?- Cô nhân viên hỏi, giọng điệu cứng ngắc.
Tiểu Nhi che miệng nhưng vẫn không kìm được cười khúc khích:
-Chắc chị vẫn nhớ tôi chứ?
Cô nhân viên không nói nên lời, thật quá xui xẻo khi gặp phải tình huống này. Làm sao cô không nhớ cái vẻ mặt “xinh gái” đến đáng ghét trước mặt kia chứ! Nó chính là đứa con gái đã giả trai đi cùng với cậu chủ đến đây, hại cô nhất thời nổi bản tính mê trai, tỏ tình ngay trong lần đầu gặp mặt, lại còn trước mặt bao người nữa chứ! Nhớ lại lần đó quả thật xấu hổ kinh khủng, các nhân viên khác thì chọc ghẹo cô, cô hối hận lắm rồi!
Bây giờ dù không muốn cũng đã gặp lại, cô chỉ còn biết kêu khổ trong lòng.
-A… Nhớ chứ ạ! Em đến có việc gì vậy?
Tiểu Nhi vẫn chưa từ bỏ bản tính thích trêu người, tiếp tục cười nói:
-Chị vẫn nhớ em sao? Thế có muốn… hẹn hò thử không?
Cô nhân viên nghe vậy hai má đỏ ửng, lắc đầu quầy quậy, trong lòng thầm kêu trời oán đất xin tha mạng cho cô!
Tiểu Nhi thu lại nụ cười, cũng thấy trêu chọc đủ rồi, liền nói:
-Thôi không đùa với chị nữa! Chị có biết địa chỉ nhà tên Quân kia không?
-A… Có!- Nhất thời nói lớn.
-Làm gì phải nói lớn vậy?- Tiểu Nhi đá lông nheo dễ thương. - Chị đọc địa chỉ cho tôi đi! Cám ơn!
Cô nhân viên đáp như người máy:
-Ơ vâng! Xin đợi một chút ạ!- Miễn phí thêm cái gật đầu lịch sự.
Nói rồi cô chạy đi đâu đó, không lâu sau thì cũng quay lại, trong tay cầm một mẩu giấy nhỏ. Cô đưa đến trước mặt Tiểu Nhi:
-Của em đây!
-Cám ơn!
Tiểu Nhi nhận lấy, cứ thế trượt ra khỏi trung tâm.
Cô nhân viên cười khổ: “Số tôi sao khổ quá vậy? Chắc phải đi chùa làm từ thiện thường xuyên quá!”
Tiểu Nhi nhìn theo tờ địa chỉ, trượt băng băng trên đường. Lúc này trời đã lạnh hơn, có thể cảm nhận rõ hơi sương trên bàn tay nó còn đang xách túi đồ. Nó thổi hơi “phù” vào lòng bàn tay một cái, thấy làn khói trắng tỏa ra từ miệng.
-Lạnh ghê!- Nó lắc đầu, rồi từ con đường đi tiếp.
Cũng không lâu sau, theo địa chỉ trong tờ giấy, nó đi đến một căn nhà lớn rất đẹp, nhưng dù là đứng bên ngoài, nó cũng cảm nhận được sự ấm áp bên trong đó.
Nó hít sâu một hơi, bấm chuông cửa…
-Chờ chút! Tôi ra liền!- Từ bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn, rồi kèm theo tiếng ho lớn làm nó nhíu mày.
Cánh cổng lớn mở ra, Quân hơi ngạc nhiên nhìn người bên ngoài.
-Làm gì nhìn ghê vậy? Không định để tui vào à? Lẹ lên chứ lạnh lắm rồi á!- Tiểu Nhi nói vẻ không kiên nhẫn.
Quân nhìn nó từ trên xuống dưới, rồi dừng ánh mắt lại tại đôi chân với đôi giày trượt patin của nó, hỏi:
-Sao cô biết địa chỉ của tôi? Còn nữa, sao không đi xe mà lại dùng cái này?- Chỉ ngón tay vào đôi giày.
Tiểu Nhi tru môi rất dễ thương, đẩy đẩy Quân:
-Có gì vào trong rồi nói! Lẹ đi! Tui lạnh lắm rồi!
Vừa vào đến nhà, Tiểu Nhi đang thay giày thì chợt nghe tiếng Quân ho khù khụ. Nó chạy tới vỗ vỗ lưng Quân, hỏi:
-Có sao không? Mệt thì qua sofa nghỉ chút đã!
Quân tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng theo lời nó, nằm trên sofa. Tiểu Nhi nhìn quanh căn nhà một lượt, rồi hỏi:
-Cậu ăn tối chưa?
-Cả ngày nay cũng chưa có ăn!- Quân nhắm mắt, lười biếng đáp.
-Vậy chờ tui chút!- Tiểu Nhi nói, cầm chiếc chăn mỏng trên chiếc sofa kia đắp lên cho Quân, rồi lon ton xách túi đồ chạy vào bếp.
Quân ngạc nhiên vì hành động của nó, nhìn theo bóng lưng nó đang chạy, nghĩ: “Nhỏ này biết nấu ăn á? Liệu có phá bếp mình luôn không? Sao hôm nay tốt với mình thế? Tia được nhà bếp cũng nhanh thật!”
Không lâu sau, từ nhà bếp truyền ra mùi thơm vô cùng làm Quân ngạc nhiên, miệng bắt đầu cảm thấy thèm ăn. Tiểu Nhi từ trong bếp, bưng ra một tô cháo lớn, nhìn rất ngon mắt, cười toe:
-May cho cậu được ăn đồ tui nấu đấy nhé! Mau ăn đi cho khỏi bệnh!
Quân ngồi dậy, nhìn tô cháo một lúc, rồi cầm chiếc thìa lên bắt đầu ăn…
-Ngon quá! Cô biết nấu ăn tuyệt vậy cơ à?- Cuối cùng vẫn không kìm được, thốt lên.
-Đương nhiên rồi! Tay nghề của tui ngang đầu bếp quốc tế rồi đó! Quân khẽ cười, tiếp tục ăn, cảm thấy cổ họng ấm áp, dường như cái đau tiêu tan cả rồi. Tiểu Nhi ngồi một tay chống cằm, nhìn Quân ăn, mỉm cười.
Ăn hết tô cháo, Quân thấy no, uống ngụm nước rồi lại nằm ngay xuống sofa, nhắm mắt lại. Tiểu Nhi cười thầm: “Y như con bò ý!”
-Sao lại bệnh vậy? Uống thuốc chưa đấy?- Nó hỏi.
-Ờ… Hôm qua chơi ngoài đường, gió lớn nên cảm!- Quân nghĩ một lát, vẫn nhắm mắt trả lời.
-Chơi ngoài đường? Sao lại đứng ở đường khi trời lạnh thế?- Nó khó hiểu hỏi lại.
Quân he hé mắt, buồn bã nhìn trần nhà:
-Có việc không thể không đứng bên ngoài!
-Là sao?- Mặt dày hỏi tiếp.
Quân ngồi dậy, nhìn nó khó hiểu, giọng khàn khàn tiếp tục cất lên:
-Cô… thích Tuấn Anh phải không?
Tiểu Nhi nhất thời đơ người khó hiểu…
-Không cần trả lời!- Quân nói, rút trong túi áo sơ mi một sợ dây chuyền lấp lánh: - Của Tuấn Anh này! Nó nhớ tôi giữ hộ mấy năm trước! Đưa lại cho nó giúp tôi!
-Sao… sao cậu lại nói chuyện này?- Tiểu Nhi không nhận sợi dây, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của Quân, hỏi.
Quân tránh đi ánh mắt ấy, nói:
-Tôi nghĩ… không nên giữ kỉ vật gắn kết của hai người! Có lẽ… đây là thứ mà hai người nên cùng giữ!
Không hiểu tại sao… nhìn khuôn mặt Quân lúc này thật buồn, thật tiều tụy làm Tiểu Nhi thấy phần nào lo lắng, nghe những lời nói và thái độ của Quân lại thấy… hơi đau ở ngực trái.
-Cậu…
-Cầm lấy nè!- Quân ném qua sợ dây chuyền, nhắm mắt lại, nằm xuống.
Tiểu Nhi bỗng hơi thẫn thờ nhìn sợ dây chuyền trong lòng mình, cầm lên, cảm nhận thấy hơi ấm còn vương lại trên mặt dây chuyền hình mặt trời màu xám.
Có lẽ… Quân cũng đã nắm nó rất chặt…
-Này!- Tiểu Nhi gọi.
-…
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Quân với gương mặt yên bình, có lẽ Quân đã ngủ.
Tiểu Nhi cầm sợi dây đứng dậy, dọn dẹp bếp một chút, rồi quay trở lại bên cạnh Quân. Kéo lại tấm chăn, kê lại chiếc gối cho Quân thật khẽ, Tiểu Nhi bỗng cúi người, in lên môi Quân một nụ hôn… rất nhẹ, tựa như cánh hoa bay, rồi đứng dậy tắt đèn, quay trở về…
Cánh cửa khép lại, thậm chí còn nghe tiếng cổng đóng, Quân khẽ mở mắt…
Trong bóng tối, chiếc chăn mỏng còn khiến Quân hơi lạnh, nhưng trên môi vẫn có cảm giác ấm áp, ngọt ngào lạ thường.
-Cuối cùng… tôi nên làm gì đây?- Quân mệt mỏi tự hỏi, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
/66
|