Bên ngoài trời trở mưa… tí tách! Tí tách!
Sự cô đơn này…sao mà lại khác nhau đến thế?
Tiểu Nhi vùi mình trong chăn, khó chịu lăn qua lăn lại. Chưa bao giờ nó lại rối loạn đến mức này.
Nó không hiểu, rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì? Nó đang khóc đấy! Nước mắt thấm vài chiếc gối trắng làm gối chuyển thành màu nâu nhạt, ướt đẫm một khoảng lớn. Nó cắn môi, trong đầu liên tục xuất hiện hình ảnh Quân rời đi, đồng thời trái tim nhói một cái.
Tiểu Nhi bực mình vùng dậy, bàn tay miết chặt từng hồi ở gò má để lau nước mắt. Nó đập mạnh vào đầu mình:
-Tại sao cứ phải khóc?!!! Mình sao lại thay đổi thành ra hay khóc thế này?
Đang định mở facebook xem có gì vui cho đỡ buồn thì bỗng điện thoại đổ chuông. Nhìn màn hình, hai chữ “Mẹ yêu” rõ mồn một làm nó lạnh người.
-A lô! Con nghe nè mẹ!- Vì phải cố gắng kìm tiếng nấc sắp phát ra nên nó trả lời bằng giọng rất không bình thường, nghèn nghẹn…
-Con sao thế? Khó chịu ở đâu à? Con đang khóc?- Dương mama lo lắng hỏi.
Nghe câu hỏi như vậy, Tiểu Nhi bỗng thấy sống mũi thật cay…
Nước mắt chẳng biết tại sao lại rơi tí tách xuống, thấm vào ngực áo nó lành lạnh, nó lại nấc lên một tiếng.
-Con làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe xem ai làm con khóc?- Dương mama sốt sắng hỏi. – Có phải thằng Phong bắt nạt con không? Nín mau, để mẹ xử lí nó!
-Không phải anh hai đâu ạ!- Tiểu Nhi vội nói. – Là con… thấy hơi nhức đầu thôi ạ!
-Nhức đầu thế nào mà lại khóc? Trước giờ mẹ có thấy con khóc vì mấy việc nhỏ nhặt vậy đâu?- Dương mama mắng yêu, giọng nói rõ ràng đã ổn định hơn.
-Con không sao! Xin lỗi mẹ!- Tiểu Nhi cười cười. – À mẹ gọi cho con có việc gì không ạ?
Vừa dứt lời, nó nghe được tiếng cười khúc khích của mẹ:
-Không có gì đâu! Chỉ là mẹ muốn thông báo với con một chuyện!
-Chuyện gì ạ?
-Mẹ muốn xin lỗi con vì trước đây nói con phải đính hôn với con gái của Huỳnh… Nhân đây, ba con đã hoàn tất công việc, mẹ cũng sắp hoàn thành xong bộ phim đang quay rồi! Thế nên mẹ muốn…
Không hiểu sao nghe những lời này… Tiểu Nhi chợt thấy hụt hẫng…
Nuốt nước bọt, nó chậm rãi hỏi:
-Mẹ muốn sao ạ?
Dương mama cười:
-Sắp tới ba con hoàn thành công việc “đào bới” của ổng sẽ có thời gian nghỉ ngơi! Mẹ nghĩ kĩ rồi! Nếu được, con sẽ qua đây sống cùng ba mẹ, học tập luôn ở bên này, coi như là du học đó! Còn anh con chắc phải để nó ở lại Việt vì công ti của nó nữa! Tiểu Nhi ngạc nhiên:
-Sao lại vậy hả mẹ? Tại sao tự dưng muốn con qua đó sống?
Giọng nói Dương mama có chút buồn bã:
-Khi mẹ đóng phim này, có cảnh mẹ phải rời xa con gái! Khi đó mẹ chợt nhớ lại… nhiều năm nay cả ba và mẹ đều bận công việc, thời gian bên cạnh các con rất ít! Mẹ nhớ khi con năm tuổi, ba phải ra nước ngoài làm, con đã ôm lấy cổ của mẹ và không ngừng nói: “Con không muốn xa ba!”, rồi khi mẹ đi, con cũng đã khóc ấm cả cái sân bay, phải nhờ Tuấn Anh cùng thằng Phong dỗ mãi con mới chịu để mẹ đi! Bây giờ, mẹ cũng muốn dành thời gian ở bên cạnh các con hơn!
-Mẹ…
-Mẹ xin lỗi vì đã không ở bên hai anh em nhiều được! Con có muốn qua bên này sống cùng mẹ không? Mẹ sẽ sắp xếp nhập hộ tịch giúp con, rồi nhanh chóng đăng kí trường học thật tốt cho con!
Tiểu Nhi cúi đầu:
-Vậy còn… Anh Vân?
-Không sao cả! Mẹ có hỏi qua ba mẹ của Vân, họ nói nếu con sang đây thì sẽ để nó quyết định nữa! Hai đứa chơi thân với nhau lâu vậy, ở cạnh nhau sẽ tốt hơn!
-Mẹ để con suy nghĩ đã ạ! Giờ con mệt rồi, con cúp máy đây ạ!
Cúp máy rồi, Tiểu Nhi tiếp tục vùi đầu vào chăn. Không hiểu sao… nó lại không muốn đi?
Càng không hiểu sao, hình ảnh Quân lại hiện lên trong đầu nó lúc này?
Mưa bên ngoài ngày một nặng hạt, những hạt mưa hắt qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt nó. Hốc mắt ấm nóng, khóe môi còn vị mằn mặn…
Là nước mắt hay nước mưa?
…
Quân một mình đứng dưới trời mưa, quần áo trên người đều ướt sũng, bộ dạng thê thảm vô cùng. Trước mắt là cánh cổng lớn đóng kín, và phía trên kia là tầng ba, có căn phòng của một người…
Một người rất quan trọng!
…
Tiểu Nhi cụp mi mắt, lau nước mưa mang hương vị mặn chát, đứng dậy đến bên đóng cửa sổ.
Cánh cửa sổ vừa khép lại, đột nhiên mở ra…
Một người bên trên, một người đứng bên dưới.
Một người nước mưa vương trên mặt, một người ướt mưa ướt đẫm.
Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu…
Ánh mắt giao nhau, tình cảnh trái ngược nhau!
Quân nhìn Tiểu Nhi, đáy lòng đau nhói. Đau là bởi người Quân đang nhìn kia, chính là người con gái Quân yêu, cũng chính là người bạn thân của Quân yêu nhất.
Tiểu Nhi nhìn Quân, trái tim đập loạn xạ trong ngực thật khó hiểu. Khó hiểu là bởi người nó đang nhìn kia… chính là người khiến nó khóc bao lần, khiến nó cảm thấy bản thân đã thay đổi… chỉ trong một khoảnh khắc…
Tiểu Nhi chợt giật mình, mấp máy môi câu gì đó nhưng không phát ra tiếng. Nó vội vàng chạy xuống dưới tầng…
-Mày đi đâu đấy? Đang mưa mà?- Anh Vân đang ngồi xem anime, liếc qua bạn thân hỏi.
Tiểu Nhi không trả lời, vội mở cửa lao ra…
Bên ngoài không có một bóng người, chỉ có âm thanh của mưa.
Thật khó hiểu…
Anh Vân thấy bạn lạ lùng nên cũng vội cầm ô chạy ra theo. Tất cả những gì cô nàng thấy là Tiểu Nhi cắn chặt môi, nước mưa chạy dọc theo lọn tóc xuống hai cánh tay buông thõng. Anh Vân vội đi tới che mưa cho bạn, lo lắng:
-Mày đang làm gì thế hả? Sao lại đứng ở đây?
Tiểu Nhi lắc đầu không trả lời, thẫn thờ xoay người vào trong.
Chỉ là nó muốn hỏi, vì sao làm nó khóc? Vì sao lại có dáng vẻ cô đơn rồi bỏ đi như vậy? Những câu hỏi trước đây chưa kịp hỏi, giờ vẫn không kịp.
Nó không hiểu…
Nếu phải khóc thế này, nó muốn lựa chọn rời đi, không muốn ở lại đây nữa.
Tiểu Nhi đi tắm, thay quần áo rồi lại vùi mình trong chăn không muốn nói chuyện với ai, Anh Vân có hỏi thế nào cũng mặc, không trả lời.
Hôm nay anh Phong về sớm, nhưng vừa vào nhà đã bị cái không gian tĩnh lặng này làm cho sợ hãi. Không thấy Tiểu Nhi đâu cả, chỉ thấy Anh Vân nằm trên sofa ngủ, tay còn ôm gói bim bim, nhưng nhìn qua thì có vẻ đang mệt mỏi. Anh đi tới, nhẹ nhàng lay người Anh Vân:
-Dậy đi Vân! Sao lại ngủ giờ này?
Anh Vân cựa quậy, hừ một tiếng, không trả lời, đã vậy còn tiện tay ném thẳng gói bimbim vào mặt anh Phong.
-Dậy ngay!!!- Anh Phong điên tiết, quát.
Lần này thì Anh Vân cũng dậy, nhưng khuôn mặt mệt mỏi đến phát sợ.
-Anh về rồi à?
-Sao lại ngủ giờ này? Mặt mũi thế nào đấy hả? Mệt à?
-Không có!- Anh Vân thở dài. – Anh đi xem Tiểu Nhi thế nào đi! Hồi nãy em thấy nó thẫn thờ lao ra cổng đứng giữa trời mưa, nhìn nó buồn lắm! Em có hỏi nó thế nào cũng không trả lời hết!
-Anh lên trên đó xem!
Lúc này trời tối hẳn, Tiểu Nhi không bật đèn nên căn phòng rất tối, chỉ nhìn rõ bầu trời bên ngoài cùng tiếng mưa rả rích qua cánh cửa sổ không đóng lại. Anh Phong bước nhẹ chân, chẳng may ngã Rầm một cái vì nước mưa hắt vào!
-Đau quá!- Phong kêu một tiếng rồi đứng dậy, ngồi xuống bên giường.
-Nhi! Em ngủ hay thức?
-…
Anh Phong thở dài, thật ra anh thừa biết đáp án rồi!
-Anh có nghe mẹ nói chuyện hồi chiều! Em buồn là vì chuyện đó hả?- Anh nhẹ nhàng hỏi.
-…
-Nhi nghe anh nói này! Nếu em vì chuyện này mà buồn vậy không đáng đâu! Sang Mĩ sống và học tập là chuyện tốt, cho em bây giờ và cả tương lai! Em tự làm mình như vậy, anh cũng không hiểu được là vì sao nữa?! Thế nhưng, em nên quyết định nhanh đi!
-Anh nghĩ em nên làm sao?- Cuối cùng cũng trả lời anh.
-Sao cũng được cả! Miễn là tốt cho em! Anh Vân chắc nó cũng sẽ đi cùng em đấy!
“Anh không hiểu lí do làm em khóc!”- Tiểu Nhi nghĩ thầm.
Lựa chọn cũng tốt, miễn là tốt cho mình!
-Chắc… em sẽ qua đó với mẹ một thời gian! Nếu không thích hợp, em sẽ quay về!- Tiểu Nhi nói tiếp, giọng trầm trầm.
-… - Anh Phong không trả lời.
Sự cô đơn này…sao mà lại khác nhau đến thế?
Tiểu Nhi vùi mình trong chăn, khó chịu lăn qua lăn lại. Chưa bao giờ nó lại rối loạn đến mức này.
Nó không hiểu, rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì? Nó đang khóc đấy! Nước mắt thấm vài chiếc gối trắng làm gối chuyển thành màu nâu nhạt, ướt đẫm một khoảng lớn. Nó cắn môi, trong đầu liên tục xuất hiện hình ảnh Quân rời đi, đồng thời trái tim nhói một cái.
Tiểu Nhi bực mình vùng dậy, bàn tay miết chặt từng hồi ở gò má để lau nước mắt. Nó đập mạnh vào đầu mình:
-Tại sao cứ phải khóc?!!! Mình sao lại thay đổi thành ra hay khóc thế này?
Đang định mở facebook xem có gì vui cho đỡ buồn thì bỗng điện thoại đổ chuông. Nhìn màn hình, hai chữ “Mẹ yêu” rõ mồn một làm nó lạnh người.
-A lô! Con nghe nè mẹ!- Vì phải cố gắng kìm tiếng nấc sắp phát ra nên nó trả lời bằng giọng rất không bình thường, nghèn nghẹn…
-Con sao thế? Khó chịu ở đâu à? Con đang khóc?- Dương mama lo lắng hỏi.
Nghe câu hỏi như vậy, Tiểu Nhi bỗng thấy sống mũi thật cay…
Nước mắt chẳng biết tại sao lại rơi tí tách xuống, thấm vào ngực áo nó lành lạnh, nó lại nấc lên một tiếng.
-Con làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe xem ai làm con khóc?- Dương mama sốt sắng hỏi. – Có phải thằng Phong bắt nạt con không? Nín mau, để mẹ xử lí nó!
-Không phải anh hai đâu ạ!- Tiểu Nhi vội nói. – Là con… thấy hơi nhức đầu thôi ạ!
-Nhức đầu thế nào mà lại khóc? Trước giờ mẹ có thấy con khóc vì mấy việc nhỏ nhặt vậy đâu?- Dương mama mắng yêu, giọng nói rõ ràng đã ổn định hơn.
-Con không sao! Xin lỗi mẹ!- Tiểu Nhi cười cười. – À mẹ gọi cho con có việc gì không ạ?
Vừa dứt lời, nó nghe được tiếng cười khúc khích của mẹ:
-Không có gì đâu! Chỉ là mẹ muốn thông báo với con một chuyện!
-Chuyện gì ạ?
-Mẹ muốn xin lỗi con vì trước đây nói con phải đính hôn với con gái của Huỳnh… Nhân đây, ba con đã hoàn tất công việc, mẹ cũng sắp hoàn thành xong bộ phim đang quay rồi! Thế nên mẹ muốn…
Không hiểu sao nghe những lời này… Tiểu Nhi chợt thấy hụt hẫng…
Nuốt nước bọt, nó chậm rãi hỏi:
-Mẹ muốn sao ạ?
Dương mama cười:
-Sắp tới ba con hoàn thành công việc “đào bới” của ổng sẽ có thời gian nghỉ ngơi! Mẹ nghĩ kĩ rồi! Nếu được, con sẽ qua đây sống cùng ba mẹ, học tập luôn ở bên này, coi như là du học đó! Còn anh con chắc phải để nó ở lại Việt vì công ti của nó nữa! Tiểu Nhi ngạc nhiên:
-Sao lại vậy hả mẹ? Tại sao tự dưng muốn con qua đó sống?
Giọng nói Dương mama có chút buồn bã:
-Khi mẹ đóng phim này, có cảnh mẹ phải rời xa con gái! Khi đó mẹ chợt nhớ lại… nhiều năm nay cả ba và mẹ đều bận công việc, thời gian bên cạnh các con rất ít! Mẹ nhớ khi con năm tuổi, ba phải ra nước ngoài làm, con đã ôm lấy cổ của mẹ và không ngừng nói: “Con không muốn xa ba!”, rồi khi mẹ đi, con cũng đã khóc ấm cả cái sân bay, phải nhờ Tuấn Anh cùng thằng Phong dỗ mãi con mới chịu để mẹ đi! Bây giờ, mẹ cũng muốn dành thời gian ở bên cạnh các con hơn!
-Mẹ…
-Mẹ xin lỗi vì đã không ở bên hai anh em nhiều được! Con có muốn qua bên này sống cùng mẹ không? Mẹ sẽ sắp xếp nhập hộ tịch giúp con, rồi nhanh chóng đăng kí trường học thật tốt cho con!
Tiểu Nhi cúi đầu:
-Vậy còn… Anh Vân?
-Không sao cả! Mẹ có hỏi qua ba mẹ của Vân, họ nói nếu con sang đây thì sẽ để nó quyết định nữa! Hai đứa chơi thân với nhau lâu vậy, ở cạnh nhau sẽ tốt hơn!
-Mẹ để con suy nghĩ đã ạ! Giờ con mệt rồi, con cúp máy đây ạ!
Cúp máy rồi, Tiểu Nhi tiếp tục vùi đầu vào chăn. Không hiểu sao… nó lại không muốn đi?
Càng không hiểu sao, hình ảnh Quân lại hiện lên trong đầu nó lúc này?
Mưa bên ngoài ngày một nặng hạt, những hạt mưa hắt qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt nó. Hốc mắt ấm nóng, khóe môi còn vị mằn mặn…
Là nước mắt hay nước mưa?
…
Quân một mình đứng dưới trời mưa, quần áo trên người đều ướt sũng, bộ dạng thê thảm vô cùng. Trước mắt là cánh cổng lớn đóng kín, và phía trên kia là tầng ba, có căn phòng của một người…
Một người rất quan trọng!
…
Tiểu Nhi cụp mi mắt, lau nước mưa mang hương vị mặn chát, đứng dậy đến bên đóng cửa sổ.
Cánh cửa sổ vừa khép lại, đột nhiên mở ra…
Một người bên trên, một người đứng bên dưới.
Một người nước mưa vương trên mặt, một người ướt mưa ướt đẫm.
Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu…
Ánh mắt giao nhau, tình cảnh trái ngược nhau!
Quân nhìn Tiểu Nhi, đáy lòng đau nhói. Đau là bởi người Quân đang nhìn kia, chính là người con gái Quân yêu, cũng chính là người bạn thân của Quân yêu nhất.
Tiểu Nhi nhìn Quân, trái tim đập loạn xạ trong ngực thật khó hiểu. Khó hiểu là bởi người nó đang nhìn kia… chính là người khiến nó khóc bao lần, khiến nó cảm thấy bản thân đã thay đổi… chỉ trong một khoảnh khắc…
Tiểu Nhi chợt giật mình, mấp máy môi câu gì đó nhưng không phát ra tiếng. Nó vội vàng chạy xuống dưới tầng…
-Mày đi đâu đấy? Đang mưa mà?- Anh Vân đang ngồi xem anime, liếc qua bạn thân hỏi.
Tiểu Nhi không trả lời, vội mở cửa lao ra…
Bên ngoài không có một bóng người, chỉ có âm thanh của mưa.
Thật khó hiểu…
Anh Vân thấy bạn lạ lùng nên cũng vội cầm ô chạy ra theo. Tất cả những gì cô nàng thấy là Tiểu Nhi cắn chặt môi, nước mưa chạy dọc theo lọn tóc xuống hai cánh tay buông thõng. Anh Vân vội đi tới che mưa cho bạn, lo lắng:
-Mày đang làm gì thế hả? Sao lại đứng ở đây?
Tiểu Nhi lắc đầu không trả lời, thẫn thờ xoay người vào trong.
Chỉ là nó muốn hỏi, vì sao làm nó khóc? Vì sao lại có dáng vẻ cô đơn rồi bỏ đi như vậy? Những câu hỏi trước đây chưa kịp hỏi, giờ vẫn không kịp.
Nó không hiểu…
Nếu phải khóc thế này, nó muốn lựa chọn rời đi, không muốn ở lại đây nữa.
Tiểu Nhi đi tắm, thay quần áo rồi lại vùi mình trong chăn không muốn nói chuyện với ai, Anh Vân có hỏi thế nào cũng mặc, không trả lời.
Hôm nay anh Phong về sớm, nhưng vừa vào nhà đã bị cái không gian tĩnh lặng này làm cho sợ hãi. Không thấy Tiểu Nhi đâu cả, chỉ thấy Anh Vân nằm trên sofa ngủ, tay còn ôm gói bim bim, nhưng nhìn qua thì có vẻ đang mệt mỏi. Anh đi tới, nhẹ nhàng lay người Anh Vân:
-Dậy đi Vân! Sao lại ngủ giờ này?
Anh Vân cựa quậy, hừ một tiếng, không trả lời, đã vậy còn tiện tay ném thẳng gói bimbim vào mặt anh Phong.
-Dậy ngay!!!- Anh Phong điên tiết, quát.
Lần này thì Anh Vân cũng dậy, nhưng khuôn mặt mệt mỏi đến phát sợ.
-Anh về rồi à?
-Sao lại ngủ giờ này? Mặt mũi thế nào đấy hả? Mệt à?
-Không có!- Anh Vân thở dài. – Anh đi xem Tiểu Nhi thế nào đi! Hồi nãy em thấy nó thẫn thờ lao ra cổng đứng giữa trời mưa, nhìn nó buồn lắm! Em có hỏi nó thế nào cũng không trả lời hết!
-Anh lên trên đó xem!
Lúc này trời tối hẳn, Tiểu Nhi không bật đèn nên căn phòng rất tối, chỉ nhìn rõ bầu trời bên ngoài cùng tiếng mưa rả rích qua cánh cửa sổ không đóng lại. Anh Phong bước nhẹ chân, chẳng may ngã Rầm một cái vì nước mưa hắt vào!
-Đau quá!- Phong kêu một tiếng rồi đứng dậy, ngồi xuống bên giường.
-Nhi! Em ngủ hay thức?
-…
Anh Phong thở dài, thật ra anh thừa biết đáp án rồi!
-Anh có nghe mẹ nói chuyện hồi chiều! Em buồn là vì chuyện đó hả?- Anh nhẹ nhàng hỏi.
-…
-Nhi nghe anh nói này! Nếu em vì chuyện này mà buồn vậy không đáng đâu! Sang Mĩ sống và học tập là chuyện tốt, cho em bây giờ và cả tương lai! Em tự làm mình như vậy, anh cũng không hiểu được là vì sao nữa?! Thế nhưng, em nên quyết định nhanh đi!
-Anh nghĩ em nên làm sao?- Cuối cùng cũng trả lời anh.
-Sao cũng được cả! Miễn là tốt cho em! Anh Vân chắc nó cũng sẽ đi cùng em đấy!
“Anh không hiểu lí do làm em khóc!”- Tiểu Nhi nghĩ thầm.
Lựa chọn cũng tốt, miễn là tốt cho mình!
-Chắc… em sẽ qua đó với mẹ một thời gian! Nếu không thích hợp, em sẽ quay về!- Tiểu Nhi nói tiếp, giọng trầm trầm.
-… - Anh Phong không trả lời.
/66
|