Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Chương 42

/52


Sau một cuộc rượt đuổi ngoạn mục, cả ba trở thành trung điểm chú ý của mọi người. Đầu tóc rối xù, mồ hôi nhễ nhại, tuy nhiên người thảm hại nhất là nó với bộ dạng không thể khen vào đâu được.

Ánh mắt mọi người trên phố dán chặt vào nó như thể đó là một con quái vật, không giống một tên hề hơn. Nó ước chi có cái lỗ để mà chui xuống cho khỏi phải nhục, thật xấu hổ chết đi. Còn ra thể thống gì một thiếu nữ nửa cơ chứ?

Cuối cùng cũng vác cái xác về tới nhà, nó khóa cửa, bặm môi bực tức, trong lòng thầm rủa hai cái tên đấy đã khiến nó giận mà đuổi theo làm cho nó trở thành trung điểm để mọi người xăm xoi, bàn tán. Được rồi, nó quyết định cho thằng Boo ở ngoài luôn, chọc ai không chọc lại chọc vào nó. Đúng là hay thật, sư tử nổi giận giận quả là ác nha.

Nhóc đứng trước cánh cửa nhà lấy tay đẩy vài cái rồi nhìn qua hắn cũng đang lắc đầu.

-Thôi, nhóc qua nhà anh ở hôm nay đi, ngày mai rồi về lỡ chơi dại thì chịu đi em à!

-Ôkay, có điều tất cả đồ của em điều.._Nhóc nói, đôi mắt khẽ liếc nhìn vào ngôi nhà.

-Anh chở em đi mua, khoan chờ anh chút!_ Tú nói rồi lôi cái điện thoại trong túi ra, bấm số và gọi.

Nó nằm dài trên phòng thì bất chợt điện thoại reo lên, trong lòng vẫn còn hậm hực bước xuống giường tìm nhưng loay hoay mãi mà chẳng thấy đâu. Định mặc kệ cho nó reo đã rồi thôi nhưng càng nghe càng nhứt óc mỏi tai. Lồm cồm khom người xuống gầm giường, á à thì ra cái dế đang nằm ngổn ngang phía dưới.

Lôi ra và cầm lên, là số Tú chắc định xin lỗi đấy mà. Nó đang phân vân không biết có nên gọi lại hay mặc kệ thì điện thoại reo lên, hắn gọi lại, nó do dự một lát rồi quyết định bật máy vì không nỡ đối xử vậy với lại nó cũng muốn nghe hắn nói gì.

-_ Hắn tìm cách dụ dỗ nó.

Cái miệng nó khẽ cười nhưng im lặng không đáp lại, vậy đi cho hắn hết dám bắt nạt nó. Thấy chẳng trả lời bên kia thở dài nói tiếp.

-

Nó ngẩn người, cái mặt từ ngơ ngác dần dần đỏ lự. Cái gì? nó không thể tin hắn lại bỏ cuộc nhanh như vậy, định nhân cơ hội này ra vẻ thế cơ mà hắn nói một câu nó tức như điên, nghĩ sao vậy trời, hết giận gọi cho hắn hả? Hắn đang định chọc cho nó nổi khùng lên chắc?

Đã vậy khỏi gọi luôn cho biết mặc, bực cái mình chứ chẳng chơi, hắn làm mất điểm trong nó quá đi. Bực bội nó nhảy lên giường tiếp tục sự nghiệp ngủ.

Hắn dưới này cũng láy xe rời đi, thật sự hắn nghĩ đơn giản vậy thôi, khi nào không còn giận thì gọi cho hắn biết chứ bây giờ chả lẽ ôm mặt khóc lóc kể lể xin?

Ơ hay, hắn chẳng thích nói nhiều, thật tình hắn yêu nó nhưng không biết làm sao để bộc lộ để nó hiểu, hắn không miệng lưỡi ngọt trước mặt nó trong khi trước mặt những cô gái khác thì lời lẽ như đường. Với nó, Hoàng Tú luôn luôn là chính mình, nóng tính, suy nghĩ trẻ con và rất kiệm lời.

Hắn yêu nó vì cái tính trẻ con, ngang bướng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thiếu lương thực ăn uống. Trong tim hắn nó luôn chiếm giữ một phần quan trọng và hắn chắc rằng không thể thiếu trong cuộc đời của mình.

Trưa, cái nắng gay gắt khiến con người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, bức rức mệt mỏi, tự hỏi cớ sao nắng lại nóng thế? nóng cháy da bỏng thịt, nắng như muốn đưa mọi thứ vào lò nung vậy. Thật sự chỉ ước bất chợt có một cơn mưa nho nhỏ để có thể xoa dịu bớt cái không khí lò thiêu này.

Nó uể oải bước xuống nhà lấy trong tủ một chai nước ướp lạnh nốc cạn, rồi thở dài nhìn ra ngoài. Hắn với nhóc Boo đi mất rồi, kể cả Minh cũng không thấy đâu hết, vắng họ nó buồn quá, tự nhiên muốn khóc ghê vì cái bụng của nó cứ réo in ỏi.

Nó không thể điện bảo hắn chở đi ăn được, nhất định phải cho hắn nếm mùi lợi hại mới được, cơ mà nó có đang quan trọng hóa vấn đề lên hay không nhỉ? Lấy cái dế ra, nó bấm số gọi cho Minh.

Bên kia cứ đỗ từng chuông dài mà không ai bật máy, nó thở dài định tắt thì bất chợt bắt máy và nói.

-_Một giọng con gái vang lên đầu dây bên.

Nó hơi ngạc nhiên, ậm ừ nói.

-À, cho tôi xin lỗi vì làm phiền._Cảm giác lạ lẫm len lỏi trong tim nó, chắc vì hơi buồn và thất vọng. Cũng phải Minh đào hoa, nhiều người theo đuổi mà.

-_Cô gái bên kia nói giọng gấp gáp làm nó bổng thấy lo lắng vô cùng, vội cụp máy phóng ra đường mà chẳng nghĩ ngợi gì.

Đón xe tới địa điểm ấy, nó chạy vào trong nơi tiếng nhạc xập xình dù là ban ngày nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đau đầu bởi ánh đèn màu mè chói lóa, ai cũng điên cuồng với những điệu nhảy ra đâu vào đâu, nó đảo mắt tìm kiếm và một chàng phục vụ bước lại hỏi.

-Cô cần gì ạ?

-À, ở đây có ai tên Gia Minh không?

-Ừm, cậu Minh à? vâng có, cô theo tôi ạ!_Nói rồi chàng trai dẫn nó tới một cái bàn khá tối, nơi một chàng trai nằm vắt vẻo trên ghế, cả người toàn mùi rượu nặng nồng. Nó hoảng hốt dìu cậu ra ngoài, hì hục bắt taxi nó tống cậu lên xe và trèo vô ngồi chung cùng cậu.

Phía bên quán ăn đối diện quán bar, hắn thẫn thờ nhìn mọi chuyện xảy ra đều được đưa vào tầm nhìn , đôi mắt buồn bã cụp lại. Cái miệng nhếch lên cười, nó quan tâm cậu ta cỡ vậy sao? tuy nó đã phủ nhận tình cảm Minh nhưng hắn cũng không thể chấp nhận cái kiểu đó được. Hắn sợ, rồi một ngày nó có tình cảm với Minh và rời xa hắn thì sao? bởi thế, nét mặt tức giận và cái ý nghĩ muốn có được nó bỗng nhiên xâm chiếm lấy hắn.

Nhưng hắn không muốn làm những điều khiến nó buồn lòng, mà chẳng lẽ ngồi nhìn người mình yêu thương dần thuộc về người khác sao? không thể được, nhất định là vậy. Nếu chính miệng nó nói không yêu hắn, Hoàng Tú anh sẵn sàng từ bỏ để nó hạnh phúc. Tuy nhiên, bây giờ không phải thời điểm hắn bỏ cuộc.

/52