- Tớ đề nghị đi ăn để giới thiệu các món ăn Trung Quốc cũng như là Trùng Khánh cho tiểu muội muội Bảo An. – Nguyên hăm hở nói.
Khải ca đã quá quen thuộc với kiểu của Nhị Nguyên. Đây chỉ là cái lý do để bao biện cho việc háu ăn của thằng em. Nhưng không sao, giới thiệu món ăn cũng là một cách hay. Và đó là việc khiến mọi người đều hứng thú. Khải và Nguyên về để hóa trang cho mọi người không nhận ra khi ra đường.
Ánh nắng vàng xuyên qua các lớp không khí chiếu thẳng xuống mặt đất. Nhứng tán lá xanh xanh khẽ đu đưa trong làn gió thoảng nhẹ. Trên con đường nhỏ qua sông Trường Giang, những tiếng trò chuyện, tiếng nói, tiếng cười vui vẻ vô ưu. Nó giới thiệu về những địa điểm nổi tiếng ở Việt Nam, những món ăn Việt Nam, những trò vui của nó cùng tụi bạn ở Việt Nam… Lam Kì, Vương Nguyên và Tuấn Khải thì tranh nhau nói về những chuyện thú vị ở Trung Quốc, những món ăn của Trung Quốc… Thỉnh thoảng có sự nhầm lẫn hài hước khiến cả bốn người cười không nhặt được hàm. Về chuyện ăn uống, Nguyên là người hăng hái nhất, dẫn mọi người đến các quán hàng ăn vặt được ưa thích ở Trùng Khánh. Cuối cùng là vào nhà hàng Phúc Lợi. Nhà hàng đó có đầy đủ các đặc sản của Trùng Khánh và Trung Quốc.
Nó không ăn nhiều, chỉ nếm mỗi món một chút. Nó cứ ngồi lén nhìn Tuấn Khải ăn. Lúc ăn anh cũng thật đẹp. Thầm mỉm cười và trong lòng lại có gì đó nhen lên. Nó đâu biết thỉnh thoảng anh cũng đưa mắt sang nhìn nó.Ngoài của kính, những chậu cây cảnh được treo trên những sợi thép mỏng manh nhưng chắc chắn, chúng đung đưa qua lại theo từng nhịp. Bàn ăn này nằm ở góc khuất của nhà hàng nên khá yên tĩnh. Chỉ có tiếng của Nhị Nguyên thỉnh thoảng nói gì đó và tiếng Lam Kì nhắc nhở Nguyên.
- Món này ngon nè. Nóng nóng, nước súp đậm nhưng không ngấy, gia vị rất vừa phải. Nên ăn nhiều một chút… Món này thịt không khô, đủ độ dai, hơi mềm mểm, nên ăn nhiều một chút. Món này cũng ngon nữa… Nên ăn nhiều một chút… - Nhị Nguyên vừa ăn vừa bình phẩm như “nhà ẩm thực thực thụ”.
- Cậu có một cái mồm thôi. Cậu đang ăn thì bớt nói đi. Cái nào cậu cũng bảo ăn nhiều hơn một chút… - Lam Kì nhắc nhở.
Cậu nhìn Lam Kì khoảng 2 giây, chớp chớp mắt, mặt đần ra.
- Ngon thì phải ăn nhiều chứ. Tớ nói có làm sao đâu. Cậu giống hệt Khải ca, suốt ngày càm ràm không biết chán.
Khải ca thấy có người nhắc đến mình vội lên tiếng:
- Ơ hay hai đứa này. Cãi nhau sao lôi anh vào là sao? Anh đâu có càm ràm, anh chỉ nhắc nhở thôi mà.
Nguyên lập tức cãi lại:
- Bọn em đâu có cãi nhau. Hơn nữa em nói đúng mà. Hai người cứ như cụ già lắm điều ý.
Lam Kì nhanh chóng giảng hòa cho Khải, Nguyên:
- Thôi, thôi được rồi, tớ lắm điều được chưa? Coi như tớ chưa nói gì nhé. Giờ thì ăn di còn dẫn Bảo An đi chơi nữa.
Khải, Nguyên cũng không biết nói gì nữa nên đành im lặng. Còn nó ngồi như đang xem hài kịch. Giờ mới hiểu vì sao lúc ở nhà mình Lam Kì và đại ca lại có thái độ như vậy. Nó có cảm giác giống như một gia đình vui nhộn vậy.
------------------------------------------------------------------------------
- Thiên Ân, về thôi con.
- Dạ. – Nó nhìn lại anh trước khi bước ra. Nhìn như sắp phải chia xa vậy. Anh cũng liếc nhìn nó nhưng nó không hề hay biết. Sâu trong ánh mắt lạnh lùng đó, đồng tử đang dãn ra, trong lòng gợn lên một cảm xúc khó tả. Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt tưởng như rất bình thường ấy thôi vào lòng một cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Nó xoa đầu Nam Nam rồi cong khóe miệng lên, mắt cong xuống híp lại một chút, nở một nụ cười dễ thương.
- Nam Nam, chị phải về rồi, lần sau nhất định chị sẽ qua nhà chơi với Nam Nam. Bye bye.
Thằng nhóc cười ngây ngô, ngoan ngoãn đáp lại:
- Dạ.
Nó đứng lên nhìn về bóng người lạnh lùng đừng kia. Trái tim lại loạn một nhịp. Nhẹ nhàng nói như chỉ để anh nghe thấy.
- Tạm biệt. Dịp khác chúng ta sẽ chơi với nhau nhiều hơn,
Như để cho nó biết anh đang nghe, khẽ gật đầu một cái, không ngoảnh mặt lại.
- Uhm. – Một từ ngắn gọn, đơn giản “Uhm”.
Mỉm cười, nó quay đi. Xuống dưới nhà, chào cô Dịch rồi ra về.
Anh vẫn đứng đó. Nhìn xuống dưới, nhìn bóng dáng ai kia đi vào ngôi nhà bên cạnh.
Nó về nhà, mở điện thoại, nhắn tin với Bảo An. Nó khoe nhà nó ở cạnh nhà Dịch Dương Thiên Tỉ. Bảo An cũng khoe lại. Hai đứa nó cứ buôn chuyện như vậy không biết chán.
Ngày hôm sau…
- Thiên Thiên, sao vậy con? Sao không sang nhà cô Hoàng với mẹ?
- Con không thích. – Đáp lại. Giọng anh vẫn lạnh lùng như vậy.
- Không thích cũng phải đi. Con suốt ngày cứ ở lì trong nhà là thế nào?
- Con là người nổi tiếng mà. – Anh nở nụ cười tinh nghịch, lè lưỡi trả lời mẹ. Chỉ với người thân anh mới như vậy thôi sao? Suy nghĩ một chút, anh miễn cưỡng. - … Uhm. Thôi được. Con đi với mẹ.
Cô Dịch nở một nụ cười hiền từ nhìn con trai. Cũng giống như lần Thiên Ân qua nhà Thiên Tỉ, lần này, hai bà mẹ tiếp tục buôn chuyện. Những chuyện về nấu nướng, ông chồng, rồi các hàng quần áo… Để cho hai thiếu niên, một nam một nữ đi lên phòng cùng một đứa trẻ ngay thơ. Nó lấy vài đồ cho Nam Nam chơi. Thiên Tỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh phòng. Tràn ngập ảnh TFBOYS và có cả ảnh riêng của anh nữa. Anh chú ý đến bàn học, có một số thứ cũng được in hình TFBOYS, cặp sách TFBOYS và có móc treo hình con gấu rillakuma dễ thương. Anh quay mặt đi nở một nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ ngay lập tức trở lại với vẻ mặt lãnh đạm bình thường. Giọng nói có phần hơi lạnh.
- Cuồng như vậy à? – Lại như vậy. Một câu hỏi không chủ ngữ. Ánh mắt khẽ liếc nhìn khuôn mặt đó.
Và hình như nó cũng cảm nhận được ánh mắt đó, liền có chút đỏ mặt, khẽ trả lời:
- Uhm. Em… rất thích… TFBOYS.
Cái đoạn “Em… rất thích…” Lời nói của nó như dừng lại hai giây đồng hồ rồi chệch đi đến một từ khác “TFBOYS”. Nó thích anh, nó thần tượng anh. Nó thích nhìn vẻ soái ca lạnh lùng, cao lãnh của anh. Nó thích nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nó thích nhìn những nụ cười hiếm hoi của anh, nhìn đồng điếu nhỏ.
Khải ca đã quá quen thuộc với kiểu của Nhị Nguyên. Đây chỉ là cái lý do để bao biện cho việc háu ăn của thằng em. Nhưng không sao, giới thiệu món ăn cũng là một cách hay. Và đó là việc khiến mọi người đều hứng thú. Khải và Nguyên về để hóa trang cho mọi người không nhận ra khi ra đường.
Ánh nắng vàng xuyên qua các lớp không khí chiếu thẳng xuống mặt đất. Nhứng tán lá xanh xanh khẽ đu đưa trong làn gió thoảng nhẹ. Trên con đường nhỏ qua sông Trường Giang, những tiếng trò chuyện, tiếng nói, tiếng cười vui vẻ vô ưu. Nó giới thiệu về những địa điểm nổi tiếng ở Việt Nam, những món ăn Việt Nam, những trò vui của nó cùng tụi bạn ở Việt Nam… Lam Kì, Vương Nguyên và Tuấn Khải thì tranh nhau nói về những chuyện thú vị ở Trung Quốc, những món ăn của Trung Quốc… Thỉnh thoảng có sự nhầm lẫn hài hước khiến cả bốn người cười không nhặt được hàm. Về chuyện ăn uống, Nguyên là người hăng hái nhất, dẫn mọi người đến các quán hàng ăn vặt được ưa thích ở Trùng Khánh. Cuối cùng là vào nhà hàng Phúc Lợi. Nhà hàng đó có đầy đủ các đặc sản của Trùng Khánh và Trung Quốc.
Nó không ăn nhiều, chỉ nếm mỗi món một chút. Nó cứ ngồi lén nhìn Tuấn Khải ăn. Lúc ăn anh cũng thật đẹp. Thầm mỉm cười và trong lòng lại có gì đó nhen lên. Nó đâu biết thỉnh thoảng anh cũng đưa mắt sang nhìn nó.Ngoài của kính, những chậu cây cảnh được treo trên những sợi thép mỏng manh nhưng chắc chắn, chúng đung đưa qua lại theo từng nhịp. Bàn ăn này nằm ở góc khuất của nhà hàng nên khá yên tĩnh. Chỉ có tiếng của Nhị Nguyên thỉnh thoảng nói gì đó và tiếng Lam Kì nhắc nhở Nguyên.
- Món này ngon nè. Nóng nóng, nước súp đậm nhưng không ngấy, gia vị rất vừa phải. Nên ăn nhiều một chút… Món này thịt không khô, đủ độ dai, hơi mềm mểm, nên ăn nhiều một chút. Món này cũng ngon nữa… Nên ăn nhiều một chút… - Nhị Nguyên vừa ăn vừa bình phẩm như “nhà ẩm thực thực thụ”.
- Cậu có một cái mồm thôi. Cậu đang ăn thì bớt nói đi. Cái nào cậu cũng bảo ăn nhiều hơn một chút… - Lam Kì nhắc nhở.
Cậu nhìn Lam Kì khoảng 2 giây, chớp chớp mắt, mặt đần ra.
- Ngon thì phải ăn nhiều chứ. Tớ nói có làm sao đâu. Cậu giống hệt Khải ca, suốt ngày càm ràm không biết chán.
Khải ca thấy có người nhắc đến mình vội lên tiếng:
- Ơ hay hai đứa này. Cãi nhau sao lôi anh vào là sao? Anh đâu có càm ràm, anh chỉ nhắc nhở thôi mà.
Nguyên lập tức cãi lại:
- Bọn em đâu có cãi nhau. Hơn nữa em nói đúng mà. Hai người cứ như cụ già lắm điều ý.
Lam Kì nhanh chóng giảng hòa cho Khải, Nguyên:
- Thôi, thôi được rồi, tớ lắm điều được chưa? Coi như tớ chưa nói gì nhé. Giờ thì ăn di còn dẫn Bảo An đi chơi nữa.
Khải, Nguyên cũng không biết nói gì nữa nên đành im lặng. Còn nó ngồi như đang xem hài kịch. Giờ mới hiểu vì sao lúc ở nhà mình Lam Kì và đại ca lại có thái độ như vậy. Nó có cảm giác giống như một gia đình vui nhộn vậy.
------------------------------------------------------------------------------
- Thiên Ân, về thôi con.
- Dạ. – Nó nhìn lại anh trước khi bước ra. Nhìn như sắp phải chia xa vậy. Anh cũng liếc nhìn nó nhưng nó không hề hay biết. Sâu trong ánh mắt lạnh lùng đó, đồng tử đang dãn ra, trong lòng gợn lên một cảm xúc khó tả. Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt tưởng như rất bình thường ấy thôi vào lòng một cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Nó xoa đầu Nam Nam rồi cong khóe miệng lên, mắt cong xuống híp lại một chút, nở một nụ cười dễ thương.
- Nam Nam, chị phải về rồi, lần sau nhất định chị sẽ qua nhà chơi với Nam Nam. Bye bye.
Thằng nhóc cười ngây ngô, ngoan ngoãn đáp lại:
- Dạ.
Nó đứng lên nhìn về bóng người lạnh lùng đừng kia. Trái tim lại loạn một nhịp. Nhẹ nhàng nói như chỉ để anh nghe thấy.
- Tạm biệt. Dịp khác chúng ta sẽ chơi với nhau nhiều hơn,
Như để cho nó biết anh đang nghe, khẽ gật đầu một cái, không ngoảnh mặt lại.
- Uhm. – Một từ ngắn gọn, đơn giản “Uhm”.
Mỉm cười, nó quay đi. Xuống dưới nhà, chào cô Dịch rồi ra về.
Anh vẫn đứng đó. Nhìn xuống dưới, nhìn bóng dáng ai kia đi vào ngôi nhà bên cạnh.
Nó về nhà, mở điện thoại, nhắn tin với Bảo An. Nó khoe nhà nó ở cạnh nhà Dịch Dương Thiên Tỉ. Bảo An cũng khoe lại. Hai đứa nó cứ buôn chuyện như vậy không biết chán.
Ngày hôm sau…
- Thiên Thiên, sao vậy con? Sao không sang nhà cô Hoàng với mẹ?
- Con không thích. – Đáp lại. Giọng anh vẫn lạnh lùng như vậy.
- Không thích cũng phải đi. Con suốt ngày cứ ở lì trong nhà là thế nào?
- Con là người nổi tiếng mà. – Anh nở nụ cười tinh nghịch, lè lưỡi trả lời mẹ. Chỉ với người thân anh mới như vậy thôi sao? Suy nghĩ một chút, anh miễn cưỡng. - … Uhm. Thôi được. Con đi với mẹ.
Cô Dịch nở một nụ cười hiền từ nhìn con trai. Cũng giống như lần Thiên Ân qua nhà Thiên Tỉ, lần này, hai bà mẹ tiếp tục buôn chuyện. Những chuyện về nấu nướng, ông chồng, rồi các hàng quần áo… Để cho hai thiếu niên, một nam một nữ đi lên phòng cùng một đứa trẻ ngay thơ. Nó lấy vài đồ cho Nam Nam chơi. Thiên Tỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh phòng. Tràn ngập ảnh TFBOYS và có cả ảnh riêng của anh nữa. Anh chú ý đến bàn học, có một số thứ cũng được in hình TFBOYS, cặp sách TFBOYS và có móc treo hình con gấu rillakuma dễ thương. Anh quay mặt đi nở một nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ ngay lập tức trở lại với vẻ mặt lãnh đạm bình thường. Giọng nói có phần hơi lạnh.
- Cuồng như vậy à? – Lại như vậy. Một câu hỏi không chủ ngữ. Ánh mắt khẽ liếc nhìn khuôn mặt đó.
Và hình như nó cũng cảm nhận được ánh mắt đó, liền có chút đỏ mặt, khẽ trả lời:
- Uhm. Em… rất thích… TFBOYS.
Cái đoạn “Em… rất thích…” Lời nói của nó như dừng lại hai giây đồng hồ rồi chệch đi đến một từ khác “TFBOYS”. Nó thích anh, nó thần tượng anh. Nó thích nhìn vẻ soái ca lạnh lùng, cao lãnh của anh. Nó thích nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nó thích nhìn những nụ cười hiếm hoi của anh, nhìn đồng điếu nhỏ.
/29
|