Bắc Kinh.
Nó ngồi tay chống cằm thẫn thờ nhìn về phía xa. Thỉnh thoảng lại thở dài. Giống như lần trước, lại một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó từ đằng sau khiến nó không khỏi giật mình liền quay người ra đằng sau.
- Thiên Ân này.
- Hử? Gì vậy?
- Hôm qua tớ quên chưa trả điện thoại cho cậu. Này.
Cậu chìa chiếc điện thoại ốp lưng đỏ cho nó. Đôi mắt đen ấy chợt rạng ngời, cong xuống, nụ cười tựa ánh nắng toả ra, lại một lần nữa làm cho ai đó rung động mỉm cười theo.
- Tớ cứ nghĩ là mất rồi cơ. Hoá ra là cậu cầm. Đang buồn muốn chết đây.
Cậu lại nhìn vào khuôn mặt ấy. Trái tim lại run nhẹ. Cậu ấy vui như vậy sao? Hoá ra cậu làm cho cô ấy vui à? Chỉ cần người mình yêu cười vì mình, cười lời nói của mình thì trái tim bỗng cảm thấy vui lạ thường.
- Cậu có thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào không?
Cậu nhìn thẳng vào mặt nó. “Cái bộ mặt này là sao? Xem chừng cậu rất hồi hộp nhỉ?” Ánh mắt đen láy nhìn thẳng, như đang sốt ruột đượi câu trả lời. Nó sốt ruột vì cái gì chứ? Cảm xúc lúc nãy tan biến. Hơi thỏ như bị dồn nén, khó thoát ra. Lời nói cũng vậy. Không thể nói một lời nào.
“Cậu đang mong chờ ai? Cậu đang đợi điện thoại cảu ai chứ? Tớ ở đây mà. Là anh ta phải không? Chắc là thế rồi. Tại sao? Tại sao cậu không để ý đến tớ? Nếu tớ đang ở Trùng Khánh hay nơi nào đó xa cậu, liệu cậu có nhớ tớ như vậy không? Liệu cậu có mong chờ điện thoại của tớ như thế này không hả? Hay là cậu có nhơ nhưng đó chỉ là đối với một người bạn?”
Từng ý nghĩ hiện lên trong tâm trí. Cậu càng chua xót. Khẽ lắc đầu để bảo nó là không có. Nhìn người con gái mình yêu thở dài vì người khác, cậu trách mình sao không phải là Thiên Tỉ.
- Cậu đang chờ điện thoại của ai à?
Câu nói nhẹ nhàng, giọng ấm áp của cậu đã phá tan bầu không khí im ắng giữa hai người. Nó nhìn sâu vào điện thoại. Đôi môi mím chặt không trả lời. Từng nhịp tim cứ khẽ đập trong không gian yên tĩnh chỉ có câu và nó.
- Uhm… Không. Tớ chỉ hỏi vậy thôi.
***
Ngày hôm sau.
2:30 pm. Trái tim nhỏ đập nhẹ . Nhìn màn hình điện thoại rồi nhanh chóng thay đồ rồi ra khỏi nhà. Đôi môi không ngừng nở một nụ cười. Hôm nay là ngày mà “người trong trái tim” của nó trở về. 7 ngày nó chờ đợi. 7 ngày không liên lạc. 7 ngày nó nhớ về người ấy. 7 ngày… Sao mà dài như vậy. 7 ngày mà dài tựa 7 năm. Không có anh. Nơi đây thật vô vị. Không có anh, nơi đây thật nhạt nhẽo. Không có anh, thời gian thật dài. Giờ thì anh đã trở về. Như nắng ấm trong mùa đông lạnh giá. Trái tim nó lại được sưởi ấm sau 7 ngày lạnh lẽo. Có cái gì đó như lâng lâng. Và trời hôm nay cũng đẹp nữa. Chỉ cần có anh thì ngày nào cũng là ngày đẹp.
Đang chạy ra ngoài cổng. Nó chợt giật mình. Tuấn Anh!? Tuấn Anh ngồi trên chiếc xe đạp. Một chân chống xuống đất. Lưng quay về phía nó. Ánh mắt nhìn về phía con đường dài đằng trước. Cậu biết nó đã ra nhưng không ngoảnh mặt lại.
- Tuấn Anh!? Cậu Làm gì ở đây?
- Chờ cậu.
Cậu quay mặt lại, mỉm cười.
- Không lẽ tớ không được ở đây sao?
- Được nhưng có chuyện gì à? Nhưng… giờ tớ bận rồi. Có chuyện gì để sau được không?
- Tớ biêt mà.
- Biết sao cậu còn…
- Tớ đưa cậu đi nhé.
Câu nói cậu cắt ngang lời nói của nó. Nó im bặt. Mắt chớp chớp. Không nói lời nào. Nó dừng hình vài giây. Cậu ta không giống thường ngày gì cả. Mặc dù vẫn giống như cũ nhưng có gì đó khác lạ mà nó không thể nhận ra. Chơi thân với cậu bao lâu nay mà nó chua hề thấy cậu ta như vậy bao giờ cả. Phải rồi, nó thì làm sao hiểu được cậu chứ. Trái tim của cậu đã khép kín để chứa mình nó, không cho ai biết cả.
><><><><><><><><><><><><
Thiên Ân chạy đi mua kem. Tuấn Anh và Bảo An ngồi trên bãi cỏ. Làn gió mát mang theo hương vị nắng lướt qua làm cho những ngọn cỏ ngả về một hướng. Bảo An và Tuấn Anh tận hưởng từng cơn gió mát mùa thu vùng ngoại ô Hà Nội. 2 chiếc xe đạp dựng ngay ngắn trên bờ đường đất trắng trải dài.
- Cậu thích Thiên Ân phải không?
Cậu chợt giật mình. Quay sang nhìn cô bạn. Bảo An ánh mắt vẫn hướng ra xa. Đôi môi mọng mỉm cười. Tay cầm mấy cây cỏ may kết hình trái tim.
- …
Cậu không trả lời. Im lặng và im lặng. Từng đợt gió nhẹ lại lướt qua.
- Uhm… Cậu biết à?
Nó quay lại, bật cười nhìn cậu. Cậu nhìn nó khó hiểu.
- Tớ là bạn của hai người mà. Làm sao không biết chứ. Mà sao cậu không tỏ tình với cậu ấy?
- … Tớ…Nhiều lần tớ có định tỏ tình với Ân nhưng… - Cậu ngập ngừng không nói. Bởi chính cậu cũng không biết câu trả lời là gì nữa. – Tớ sợ.
Bảo An khẽ nhíu mày nhìn Tuấn Anh.
- Sợ? Cậu sợ gì chứ?
- Tớ sợ cậu ấy không yêu tớ. Tớ sợ cậu ấy từ chối tớ. Tớ sợ cái gì đó tớ cũng không biết nữa.
- Cậu bị hâm hả? Cậu có phải là nam nhi không? Cậu sợ ư? Tại sao cậu không sợ khi cậu không tỏ tình thì người khác sẽ cướp Thiên Ân từ tay cậu. Lúc đó có phải cậu rất hối hận không?
- …
Gió lại tiếp tục thổi. Hương thơm của nắng, của gió, của có, của cây, và cả chút hương vị ngọt ngào của tình yêu.
><><><><><><><><><><
“Bảo An nói đúng. Giờ tớ rất hối hận. Tớ hối hận vì đã không nghe lời cậu. Tớ hối hận vì đã không tỏ tình với Thiên Ân sớm hơn. Giá như thời gian quay trở lại…”
- Cậu biết tớ đi đâu không?
- Biết.
Nó dừng hình một lần nữa. Nó cố gắng nhớ lại. Rõ ràng là nó không hẹn cậu ta ra đây, cũng không nhờ cậu ta đưa đi. Sao cậu ấy biết nó đi đâu được?
- Lên đi. Không muộn bây giờ. Đến lại hết chỗ.
- Hả?
- Cậu không nghe rõ sao? Tớ bảo cậu lên xe. Ra sân bay, nhanh không hết chỗ chụp đẹp.
- Ờ.
Nó đơ đơ gật đầu một cái rồi leo lên xe cậu nhanh chóng. Cậu biết thừa hôm nay nó sẽ ra đón Thiên Tỉ. Nó không nói cho cậu biết nhưng cậu vẫn cố tình đi. Cậu làm vậy là vì gì chứ? Thật nực cười!
Trên con đường dài thẳng tắp nhộn nhịp xe cộ qua lại, cậu chở nó đi trên chiếc xe đạp nhỏ. Thành phố tấp nập, ồn ào nhưng hai người chỉ im lặng. Sự im lặng thật khó chịu. Không giống như mọi khi, cứ đi với nhau là lại nói chuyện, cười đùa, trêu chọc nhau.
- Hôm nay Thiên Tỉ về Bắc Kinh.
Giọng điệu nó có chút vui vẻ làm cậu càng khó chịu.
- Tớ biết rồi.
- Uhm.
- Nên tớ mới đưa cậu ra sân bay chứ.
Nó gật gật đầu.
- Nhưng sao phải đi bằng xe đạp? Cạu hẹn tớ rồi cùng đi e bus được mà. Đi xe đạp làm gì cho mệt ra.
- Thích thì đi.
- Dở hơi!
- Đi xe đạp tự do hơn. Đỡ dính móc túi. Với lại hôm nay Thiên Tỉ về nhất định xe khách sẽ đông người.
Nó gật đầu vẻ hiểu ý. “Hoá ra cậu ta cũng suy nghĩ chu toàn ra phết.”
- À quên. Này.
Cậu lôi ra từ trong túi áo 1 cây keo mút đưa cho nó. Là vị mà nó thích nhất. Nó nở nụ cười tinh nghịch, đáng yêu. Cậu khẽ nhìn ra đằng sau, thấy nụ cười của nó. Cậu cũng nở một nụ cười ấm áp. Nhìn nó cười hạnh phúc, cậu cũng cảm thấy hạnh phúc. Dòng người cứ lướt qua lướt lại vội vàng. Chiếc xe đạp cứ chậm dãi đi trên con đường nhộn nhịp ấy. Gió lạnh khẽ vuốt lên khuôn mặt anh tuấn của cậu. Mái tóc dài của nó tung bay nhẹ nhàng trong gió. Đôi môi hồng ngậm cây kẹo mút ngọt ngào. Ánh mắt hìn dòng người tấp nập kia. Trái tim nhỏ khẽ rung động khi nghĩ về người ấy. Đôi môi khẽ nở nụ cười khi nghĩ đến khuôn mặt có lúm đồng điếu cảu người ấy khi cười. Chẳng thể nào thoát ra được cảm xúc khó tả này. Lâng lâng, rất dễ chịu. Nhịp đập của trái tim nhanh hơn. 7 ngày chờ đợi quả không uổng. Nó vừa mong anh, vừa giận anh sao không gọi điện cho nó. Làm nó lo biết chừng nào. Cả tuần chỉ chờ điện thoại của anh, chỉ chờ đợi giọng nói của anh, chờ đợi ánh mắt lạnh lùng của anh, chờ đợi lúm đồng điếu nhỏ hiện ra trong làn sương lạnh lẽo. Nó không thể 1 phút ngừng nhớ anh. Nhưng tại sao? Rõ ràng có thể gọi điện, có thể nhắn tin nhưng sao không một ai trong hai người chủ động. Con tim cứ hướng về người kia nhưng không dám điện thoại, 1 tin nhắn cứ soạn lại xoá đi. Nó thoáng buồn. Nụ cười trên môi chợt tắt. Không liên lạc. Không lẽ nó không là gì đối với anh ấy sao? Con tim chợt nhói. Sao nó lại có cảm giác như vậy? Lần đầu tiên có cảm thấy đau như vậy. Trước giờ chưa từng có cảm giác nhiều đối với một người như vậy. Dù trước kia có thần tượng điên cuồng nhưng chưa từng có cảm giác như bây giờ.
><><><><><><><><><
Canteen ồn ào, người người đi qua đi lại lấy đồ ăn. Tiếng nói chuyện, bàn chuyện rôm rả của các cô cậu học sinh. Hương thức ăn bốc lên thơm lừng kích thích vị giác của bất cứ ai bước vào nơi đây. Bảo An và Thiên Ân chọn một bàn ở vị trí chính giữa canteen. Hai người đặt thức ăn xuống bàn rồi bắt đầu ăn. Bảo An dùng thìa di qua di lại viên thịt chiên xù. Mắt nhìn Thiên Ân đang cắm đầu vào ăn.
- Uhm… Cậu yêu ai bao giờ chưa?
Thiên Ân ngừng ăn, mắt nhìn cô bạn của mình.
- Sao tự dưng cậu hỏi thế? Cậu yêu ai à?
Thiên Ân vẻ nửa đùa nửa thật. Bảo An phẩy tay.
- Vớ vẩn. Trả lời câu hỏi của tớ đi.
- Ừ thì… chưa.
- Thật không?
- Thật. Còn cậu?
- Có.
- Uầy. Thật á? Ai? Nói tớ nghe. Ai?
- Tuấn Khải.
Thiên Ân bĩu môi, mắt lườm lườm. Bảo An thì lẽ lưỡi cười.
“Thiên Ân à. Cậu ngốc lắm. Cậu không biết Tuấn Anh thích cậu sao?” Bảo An muốn hỏi xem Thiên Ân có thích Tuấn Anh không nhưng không dám hỏi trực tiếp.
- Vậy thì tớ thích Thiên Tỉ. Ha ha.
Thiên Ân đùa lại cô bạn thân.
><><><><><><><><
Liệu câu chuyện ngày ấy có phải là đùa? Giờ thì mọi thứ đã trở thành đúng như lời nói ngày trước. Hai trái tim của đôi bạn thân đã hoàn toàn trao cho người trong lời nói đùa đó.
Chiếc xe đạp từ từ phanh lại. Ở sân bay đã có một đống người. Đa số toàn các tỷ tỷ, cũng có nhiều người ít hơn tuổi nó, đó là các Tứ Diệp Thảo, Thiên Chỉ Hạc. Người nào cũng sẵn trên tay chiếc máy ảnh, máy quay phim, điện thoại… Mọi thứ chỉ để ghi lại được hình người yêu dấu. Đông đến nỗi khiến nhiều người dân thường bị mắc kẹt. Tuấn Anh và Thiên Ân đưa mắt ra xa tìm kiếm nơi mà Thiên Tỉ đi xuống.
- A… - Nó kêu lên.
- Sao vậy? – Cậu lập tức quay lại hỏi han, quan tâm nó.
- Không sao. Bạn kia đi đụng vào người tớ thôi. Chưa ngã. Bực mình ghê! Đụng vào người ta mà còn không xin lỗi nữa.
Nó bực mình, giậm chân. Có vẻ cũng đụng khá mạnh. Tay trái của nó hơi ê một chút. Cậu liền chạy theo.
- Ê. Cậu đi đâu vậy?
Nó vẫy vẫy tay nhưng vô dụng. Cậu ta đâu mất rồi? Nó hậm hực đứng yên tại chỗ vì nghĩ kiểu gì Tuấn Anh cũng quay lại.
Cậu đuổi theo người vừa đụng phải Thiên Ân. Vỗ vào vai cô ta. Cô ta quay đầu lại. Cũng có chút rung rinh với khuôn mặt điển trai anh tuấn của cậu. Lúc này, trông cậu hơi lạnh lùng thật khiến người ta liêu xiêu. Mặt cô ta có chút đỏ, giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì hả bạn?
- À. Xem ra bạn cũng là người có văn hoá.
Cô ta khẽ nhíu mày, cậu nói tiếp:
- Cậu vừa đụng phải bạn tôi, cô ấy khá đau, bạn lại xin lỗi cô ấy được không?
- Tôi đụng phải bạn của bạn ư?
Không đợi cô ta nói hết câu. Cậu nắm tay cô ta chạy đến phía Thiên Ân. Cậu đi khá nhanh, sân bay lại đông người. Cậu tránh được nhưng cô ta bị kéo đi không tránh được người, đụng hết người này đến người khác. Lại thêm đôi giày nâng đế một cộp khiến cô ta không dễ di chuyển. Lúc nãy thì có cảm nắng Tuấn Anh nhưng giờ lại bị đối xử thế này, cô ta không thể chấp nhận được, lửa giận bừng bừng, vừa đi vừa lải nhải:
- Cậu dẫn tôi đi đâu? Tại sao tôi phải đi theo cậu?
Cô ta lải nhải điếc tai nhưng cậu vẫn im lặng. Cuối cùng cũng đến chỗ Thiên Ân. Cậu đẩy cô ta ra trước mặt Thiên Ân rồi nói:
- Xin lỗi đi.
- Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi đã làm gì hả? Mà cô ấy liên quan gì đến cậu mà cậu đối xử với tôi như vậy? Cậu biết tôi đau chân lắm không?
Cô ta tức giận nói thẳng vào mặt Tuấn Anh. Cậu cũng tức giận quát lên khiến vài người xung quanh chú ý.
- Xin lỗi bạn gái tôi ngay.
“Bạn gái?”
Nó ngồi tay chống cằm thẫn thờ nhìn về phía xa. Thỉnh thoảng lại thở dài. Giống như lần trước, lại một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó từ đằng sau khiến nó không khỏi giật mình liền quay người ra đằng sau.
- Thiên Ân này.
- Hử? Gì vậy?
- Hôm qua tớ quên chưa trả điện thoại cho cậu. Này.
Cậu chìa chiếc điện thoại ốp lưng đỏ cho nó. Đôi mắt đen ấy chợt rạng ngời, cong xuống, nụ cười tựa ánh nắng toả ra, lại một lần nữa làm cho ai đó rung động mỉm cười theo.
- Tớ cứ nghĩ là mất rồi cơ. Hoá ra là cậu cầm. Đang buồn muốn chết đây.
Cậu lại nhìn vào khuôn mặt ấy. Trái tim lại run nhẹ. Cậu ấy vui như vậy sao? Hoá ra cậu làm cho cô ấy vui à? Chỉ cần người mình yêu cười vì mình, cười lời nói của mình thì trái tim bỗng cảm thấy vui lạ thường.
- Cậu có thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào không?
Cậu nhìn thẳng vào mặt nó. “Cái bộ mặt này là sao? Xem chừng cậu rất hồi hộp nhỉ?” Ánh mắt đen láy nhìn thẳng, như đang sốt ruột đượi câu trả lời. Nó sốt ruột vì cái gì chứ? Cảm xúc lúc nãy tan biến. Hơi thỏ như bị dồn nén, khó thoát ra. Lời nói cũng vậy. Không thể nói một lời nào.
“Cậu đang mong chờ ai? Cậu đang đợi điện thoại cảu ai chứ? Tớ ở đây mà. Là anh ta phải không? Chắc là thế rồi. Tại sao? Tại sao cậu không để ý đến tớ? Nếu tớ đang ở Trùng Khánh hay nơi nào đó xa cậu, liệu cậu có nhớ tớ như vậy không? Liệu cậu có mong chờ điện thoại của tớ như thế này không hả? Hay là cậu có nhơ nhưng đó chỉ là đối với một người bạn?”
Từng ý nghĩ hiện lên trong tâm trí. Cậu càng chua xót. Khẽ lắc đầu để bảo nó là không có. Nhìn người con gái mình yêu thở dài vì người khác, cậu trách mình sao không phải là Thiên Tỉ.
- Cậu đang chờ điện thoại của ai à?
Câu nói nhẹ nhàng, giọng ấm áp của cậu đã phá tan bầu không khí im ắng giữa hai người. Nó nhìn sâu vào điện thoại. Đôi môi mím chặt không trả lời. Từng nhịp tim cứ khẽ đập trong không gian yên tĩnh chỉ có câu và nó.
- Uhm… Không. Tớ chỉ hỏi vậy thôi.
***
Ngày hôm sau.
2:30 pm. Trái tim nhỏ đập nhẹ . Nhìn màn hình điện thoại rồi nhanh chóng thay đồ rồi ra khỏi nhà. Đôi môi không ngừng nở một nụ cười. Hôm nay là ngày mà “người trong trái tim” của nó trở về. 7 ngày nó chờ đợi. 7 ngày không liên lạc. 7 ngày nó nhớ về người ấy. 7 ngày… Sao mà dài như vậy. 7 ngày mà dài tựa 7 năm. Không có anh. Nơi đây thật vô vị. Không có anh, nơi đây thật nhạt nhẽo. Không có anh, thời gian thật dài. Giờ thì anh đã trở về. Như nắng ấm trong mùa đông lạnh giá. Trái tim nó lại được sưởi ấm sau 7 ngày lạnh lẽo. Có cái gì đó như lâng lâng. Và trời hôm nay cũng đẹp nữa. Chỉ cần có anh thì ngày nào cũng là ngày đẹp.
Đang chạy ra ngoài cổng. Nó chợt giật mình. Tuấn Anh!? Tuấn Anh ngồi trên chiếc xe đạp. Một chân chống xuống đất. Lưng quay về phía nó. Ánh mắt nhìn về phía con đường dài đằng trước. Cậu biết nó đã ra nhưng không ngoảnh mặt lại.
- Tuấn Anh!? Cậu Làm gì ở đây?
- Chờ cậu.
Cậu quay mặt lại, mỉm cười.
- Không lẽ tớ không được ở đây sao?
- Được nhưng có chuyện gì à? Nhưng… giờ tớ bận rồi. Có chuyện gì để sau được không?
- Tớ biêt mà.
- Biết sao cậu còn…
- Tớ đưa cậu đi nhé.
Câu nói cậu cắt ngang lời nói của nó. Nó im bặt. Mắt chớp chớp. Không nói lời nào. Nó dừng hình vài giây. Cậu ta không giống thường ngày gì cả. Mặc dù vẫn giống như cũ nhưng có gì đó khác lạ mà nó không thể nhận ra. Chơi thân với cậu bao lâu nay mà nó chua hề thấy cậu ta như vậy bao giờ cả. Phải rồi, nó thì làm sao hiểu được cậu chứ. Trái tim của cậu đã khép kín để chứa mình nó, không cho ai biết cả.
><><><><><><><><><><><><
Thiên Ân chạy đi mua kem. Tuấn Anh và Bảo An ngồi trên bãi cỏ. Làn gió mát mang theo hương vị nắng lướt qua làm cho những ngọn cỏ ngả về một hướng. Bảo An và Tuấn Anh tận hưởng từng cơn gió mát mùa thu vùng ngoại ô Hà Nội. 2 chiếc xe đạp dựng ngay ngắn trên bờ đường đất trắng trải dài.
- Cậu thích Thiên Ân phải không?
Cậu chợt giật mình. Quay sang nhìn cô bạn. Bảo An ánh mắt vẫn hướng ra xa. Đôi môi mọng mỉm cười. Tay cầm mấy cây cỏ may kết hình trái tim.
- …
Cậu không trả lời. Im lặng và im lặng. Từng đợt gió nhẹ lại lướt qua.
- Uhm… Cậu biết à?
Nó quay lại, bật cười nhìn cậu. Cậu nhìn nó khó hiểu.
- Tớ là bạn của hai người mà. Làm sao không biết chứ. Mà sao cậu không tỏ tình với cậu ấy?
- … Tớ…Nhiều lần tớ có định tỏ tình với Ân nhưng… - Cậu ngập ngừng không nói. Bởi chính cậu cũng không biết câu trả lời là gì nữa. – Tớ sợ.
Bảo An khẽ nhíu mày nhìn Tuấn Anh.
- Sợ? Cậu sợ gì chứ?
- Tớ sợ cậu ấy không yêu tớ. Tớ sợ cậu ấy từ chối tớ. Tớ sợ cái gì đó tớ cũng không biết nữa.
- Cậu bị hâm hả? Cậu có phải là nam nhi không? Cậu sợ ư? Tại sao cậu không sợ khi cậu không tỏ tình thì người khác sẽ cướp Thiên Ân từ tay cậu. Lúc đó có phải cậu rất hối hận không?
- …
Gió lại tiếp tục thổi. Hương thơm của nắng, của gió, của có, của cây, và cả chút hương vị ngọt ngào của tình yêu.
><><><><><><><><><><
“Bảo An nói đúng. Giờ tớ rất hối hận. Tớ hối hận vì đã không nghe lời cậu. Tớ hối hận vì đã không tỏ tình với Thiên Ân sớm hơn. Giá như thời gian quay trở lại…”
- Cậu biết tớ đi đâu không?
- Biết.
Nó dừng hình một lần nữa. Nó cố gắng nhớ lại. Rõ ràng là nó không hẹn cậu ta ra đây, cũng không nhờ cậu ta đưa đi. Sao cậu ấy biết nó đi đâu được?
- Lên đi. Không muộn bây giờ. Đến lại hết chỗ.
- Hả?
- Cậu không nghe rõ sao? Tớ bảo cậu lên xe. Ra sân bay, nhanh không hết chỗ chụp đẹp.
- Ờ.
Nó đơ đơ gật đầu một cái rồi leo lên xe cậu nhanh chóng. Cậu biết thừa hôm nay nó sẽ ra đón Thiên Tỉ. Nó không nói cho cậu biết nhưng cậu vẫn cố tình đi. Cậu làm vậy là vì gì chứ? Thật nực cười!
Trên con đường dài thẳng tắp nhộn nhịp xe cộ qua lại, cậu chở nó đi trên chiếc xe đạp nhỏ. Thành phố tấp nập, ồn ào nhưng hai người chỉ im lặng. Sự im lặng thật khó chịu. Không giống như mọi khi, cứ đi với nhau là lại nói chuyện, cười đùa, trêu chọc nhau.
- Hôm nay Thiên Tỉ về Bắc Kinh.
Giọng điệu nó có chút vui vẻ làm cậu càng khó chịu.
- Tớ biết rồi.
- Uhm.
- Nên tớ mới đưa cậu ra sân bay chứ.
Nó gật gật đầu.
- Nhưng sao phải đi bằng xe đạp? Cạu hẹn tớ rồi cùng đi e bus được mà. Đi xe đạp làm gì cho mệt ra.
- Thích thì đi.
- Dở hơi!
- Đi xe đạp tự do hơn. Đỡ dính móc túi. Với lại hôm nay Thiên Tỉ về nhất định xe khách sẽ đông người.
Nó gật đầu vẻ hiểu ý. “Hoá ra cậu ta cũng suy nghĩ chu toàn ra phết.”
- À quên. Này.
Cậu lôi ra từ trong túi áo 1 cây keo mút đưa cho nó. Là vị mà nó thích nhất. Nó nở nụ cười tinh nghịch, đáng yêu. Cậu khẽ nhìn ra đằng sau, thấy nụ cười của nó. Cậu cũng nở một nụ cười ấm áp. Nhìn nó cười hạnh phúc, cậu cũng cảm thấy hạnh phúc. Dòng người cứ lướt qua lướt lại vội vàng. Chiếc xe đạp cứ chậm dãi đi trên con đường nhộn nhịp ấy. Gió lạnh khẽ vuốt lên khuôn mặt anh tuấn của cậu. Mái tóc dài của nó tung bay nhẹ nhàng trong gió. Đôi môi hồng ngậm cây kẹo mút ngọt ngào. Ánh mắt hìn dòng người tấp nập kia. Trái tim nhỏ khẽ rung động khi nghĩ về người ấy. Đôi môi khẽ nở nụ cười khi nghĩ đến khuôn mặt có lúm đồng điếu cảu người ấy khi cười. Chẳng thể nào thoát ra được cảm xúc khó tả này. Lâng lâng, rất dễ chịu. Nhịp đập của trái tim nhanh hơn. 7 ngày chờ đợi quả không uổng. Nó vừa mong anh, vừa giận anh sao không gọi điện cho nó. Làm nó lo biết chừng nào. Cả tuần chỉ chờ điện thoại của anh, chỉ chờ đợi giọng nói của anh, chờ đợi ánh mắt lạnh lùng của anh, chờ đợi lúm đồng điếu nhỏ hiện ra trong làn sương lạnh lẽo. Nó không thể 1 phút ngừng nhớ anh. Nhưng tại sao? Rõ ràng có thể gọi điện, có thể nhắn tin nhưng sao không một ai trong hai người chủ động. Con tim cứ hướng về người kia nhưng không dám điện thoại, 1 tin nhắn cứ soạn lại xoá đi. Nó thoáng buồn. Nụ cười trên môi chợt tắt. Không liên lạc. Không lẽ nó không là gì đối với anh ấy sao? Con tim chợt nhói. Sao nó lại có cảm giác như vậy? Lần đầu tiên có cảm thấy đau như vậy. Trước giờ chưa từng có cảm giác nhiều đối với một người như vậy. Dù trước kia có thần tượng điên cuồng nhưng chưa từng có cảm giác như bây giờ.
><><><><><><><><><
Canteen ồn ào, người người đi qua đi lại lấy đồ ăn. Tiếng nói chuyện, bàn chuyện rôm rả của các cô cậu học sinh. Hương thức ăn bốc lên thơm lừng kích thích vị giác của bất cứ ai bước vào nơi đây. Bảo An và Thiên Ân chọn một bàn ở vị trí chính giữa canteen. Hai người đặt thức ăn xuống bàn rồi bắt đầu ăn. Bảo An dùng thìa di qua di lại viên thịt chiên xù. Mắt nhìn Thiên Ân đang cắm đầu vào ăn.
- Uhm… Cậu yêu ai bao giờ chưa?
Thiên Ân ngừng ăn, mắt nhìn cô bạn của mình.
- Sao tự dưng cậu hỏi thế? Cậu yêu ai à?
Thiên Ân vẻ nửa đùa nửa thật. Bảo An phẩy tay.
- Vớ vẩn. Trả lời câu hỏi của tớ đi.
- Ừ thì… chưa.
- Thật không?
- Thật. Còn cậu?
- Có.
- Uầy. Thật á? Ai? Nói tớ nghe. Ai?
- Tuấn Khải.
Thiên Ân bĩu môi, mắt lườm lườm. Bảo An thì lẽ lưỡi cười.
“Thiên Ân à. Cậu ngốc lắm. Cậu không biết Tuấn Anh thích cậu sao?” Bảo An muốn hỏi xem Thiên Ân có thích Tuấn Anh không nhưng không dám hỏi trực tiếp.
- Vậy thì tớ thích Thiên Tỉ. Ha ha.
Thiên Ân đùa lại cô bạn thân.
><><><><><><><><
Liệu câu chuyện ngày ấy có phải là đùa? Giờ thì mọi thứ đã trở thành đúng như lời nói ngày trước. Hai trái tim của đôi bạn thân đã hoàn toàn trao cho người trong lời nói đùa đó.
Chiếc xe đạp từ từ phanh lại. Ở sân bay đã có một đống người. Đa số toàn các tỷ tỷ, cũng có nhiều người ít hơn tuổi nó, đó là các Tứ Diệp Thảo, Thiên Chỉ Hạc. Người nào cũng sẵn trên tay chiếc máy ảnh, máy quay phim, điện thoại… Mọi thứ chỉ để ghi lại được hình người yêu dấu. Đông đến nỗi khiến nhiều người dân thường bị mắc kẹt. Tuấn Anh và Thiên Ân đưa mắt ra xa tìm kiếm nơi mà Thiên Tỉ đi xuống.
- A… - Nó kêu lên.
- Sao vậy? – Cậu lập tức quay lại hỏi han, quan tâm nó.
- Không sao. Bạn kia đi đụng vào người tớ thôi. Chưa ngã. Bực mình ghê! Đụng vào người ta mà còn không xin lỗi nữa.
Nó bực mình, giậm chân. Có vẻ cũng đụng khá mạnh. Tay trái của nó hơi ê một chút. Cậu liền chạy theo.
- Ê. Cậu đi đâu vậy?
Nó vẫy vẫy tay nhưng vô dụng. Cậu ta đâu mất rồi? Nó hậm hực đứng yên tại chỗ vì nghĩ kiểu gì Tuấn Anh cũng quay lại.
Cậu đuổi theo người vừa đụng phải Thiên Ân. Vỗ vào vai cô ta. Cô ta quay đầu lại. Cũng có chút rung rinh với khuôn mặt điển trai anh tuấn của cậu. Lúc này, trông cậu hơi lạnh lùng thật khiến người ta liêu xiêu. Mặt cô ta có chút đỏ, giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì hả bạn?
- À. Xem ra bạn cũng là người có văn hoá.
Cô ta khẽ nhíu mày, cậu nói tiếp:
- Cậu vừa đụng phải bạn tôi, cô ấy khá đau, bạn lại xin lỗi cô ấy được không?
- Tôi đụng phải bạn của bạn ư?
Không đợi cô ta nói hết câu. Cậu nắm tay cô ta chạy đến phía Thiên Ân. Cậu đi khá nhanh, sân bay lại đông người. Cậu tránh được nhưng cô ta bị kéo đi không tránh được người, đụng hết người này đến người khác. Lại thêm đôi giày nâng đế một cộp khiến cô ta không dễ di chuyển. Lúc nãy thì có cảm nắng Tuấn Anh nhưng giờ lại bị đối xử thế này, cô ta không thể chấp nhận được, lửa giận bừng bừng, vừa đi vừa lải nhải:
- Cậu dẫn tôi đi đâu? Tại sao tôi phải đi theo cậu?
Cô ta lải nhải điếc tai nhưng cậu vẫn im lặng. Cuối cùng cũng đến chỗ Thiên Ân. Cậu đẩy cô ta ra trước mặt Thiên Ân rồi nói:
- Xin lỗi đi.
- Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi đã làm gì hả? Mà cô ấy liên quan gì đến cậu mà cậu đối xử với tôi như vậy? Cậu biết tôi đau chân lắm không?
Cô ta tức giận nói thẳng vào mặt Tuấn Anh. Cậu cũng tức giận quát lên khiến vài người xung quanh chú ý.
- Xin lỗi bạn gái tôi ngay.
“Bạn gái?”
/29
|