Phục vụ khéo léo mang từng món ăn hấp dẫn đặt lên bàn. Sáu nhân hai bằng mười hai con mắt sáng long lanh lên khi mùi vị thơm ngào ngạt, hấp dẫn cùng cách trang trí đẹp mắt. Sau câu “Chúc ngon miệng” Nguyên lao vào ăn. Nhanh chóng thử từng món một.
- Có ai ăn hết của cậu đâu mà phải ăn vội thế?
Nguyên vừa nhai vừa cố trả lời Thiên:
- Không phải, vì ngon nên không dừng lại được.
- Thế thì ăn đi, đừng nói nữa, nghẹn bây giờ.
Khải cười bộ dạng của Nguyên.
Sáu người ăn uống cười nói vui vẻ trong không khí ấm áp, ám sáng trắng dịu nhẹ của nhà hàng. Ngoài kia là thành phố Trùng Khánh với ánh đèn màu sắc.
Ngày hôm sau.
Sáu người cùng ngồi trên một chiếc xe đến công ty, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau nói cười.
Đến công ty.
Khi đó, mọi người bất ngờ được thông báo một buổi biểu diễn chiều hôm nay. Các fans sốt xình xịch, mọi thứ như hỗn loạn. Thông tin sốt dẻo được truyền nhanh chóng, sang cả các nước lân cận: Hàn Quốc, Việt Nam, Thái Lan, Malaysia, Indonesia… Tất cả đều há hốc mồm vì thật sự bất ngờ. Trước đó, công ty không thông báo gì cũng như không có một động tĩnh gì tiết lộ về buổi biểu diễn này. Các Tứ Diệp Thảo nhanh chóng mua vé, không lâu thì hết. Nhiều người cảm thấy khá tiếc nuối vì cập nhập thông tin muộn hoặc chậm chân không mua được vé.
Bảo An, Thiên Ân, Lam Kì cũng được một phen bất ngờ không nhỏ. Suốt ngày bên cạnh TFBOYS mà không hay biết một chút nào.
TFBOYS nhanh chóng đi tập lại các động tác, luyện giọng, và thuộc bài hát. Bảo An, Thiên Ân và Lam Kì được xem tận mắt TFBOYS tập. Nhìn từng giọt mồ hôi, ánh mắt chăm chú vào điệu nhảy. Hóa ra, để có một tiết mục ngắn nhưng trọn vẹn trên sân khấu, họ đã vất vả như vậy. Đó là chưa kể đến áp lực học tập, thi cử. Vậy mà họ luôn cố gắng chịu đựng, cố gắng hoàn thiện bản thân, cố gắng để không ai phải lo lắng cho họ. Ba tên ngốc… Tình anh em cũng ngày càng bền chặt, từng cử chỉ đều quan tâm đến nhau.
TFBOYS nghỉ ngơi một chút. Liền dẫn ba nàng kia đi tham quan công ty. Đi đến đâu mọi người cũng chào hỏi niềm nở, thân thiện. Bảo An chợt dừng lại chỗ cầu thang màu sữa, ngăn cách với thế giới bên ngoài là một khung kính. Lặng nhìn vài giây, thật đẹp!
- Chỗ này hồi trước 3 người cùng chụp một bức ảnh hoàng hôn ở đây phải không?
Khải quay lại, chớp đôi mắt rồi nhìn ra khung cảnh ngoài kia. Một chút gì đó hiện về.
- Uhmmm. Hình như là vậy. – Bỗng nở nụ cười thật tươi. – Đúng rồi. Em còn nhớ sao? Mà sao em biết?
- Trong sinh nhật 16 tuổi của anh, có một phần chiếu những bức ảnh anh đã chụp, trong đó có bức này. Em còn nhớ. Đẹp thật đấy! – Ánh mắt long lanh nhìn về phía xa xa khung cảnh kia. Đôi môi mỉm cười thật tươi.
Anh nhìn nụ cười ấy, tinh khiết! Trái tim lại đập nhanh hơn.
“Em còn nhớ?”
Đôi môi quyến rũ bất giác nở một nụ cười soái ca, dõi theo đôi mắt long lanh trong veo như sương xuân ấy, miệng anh đào nở nụ cười thật tươi ấy.
Câu nói hồn nhiên gợi lại một kỉ niệm đẹp, một khung cảnh đẹp, đôi môi ấy vẫn cười, như ngày ấy…
Quản lý thúc giục TFBOYS mau quay lại phòng luyện tập để chuẩn bị kĩ cho buổi biểu diễn bất ngờ chiều nay. Buổi biểu diễn chỉ diễn ra trong 2 tiếng đồng hồ nhưng TFBOYS lại phải vất vả như vậy, vì các fan, vì một buổi biểu diễn trọn vẹn, vì nụ cười trên môi của hàng trăm triệu người, vì lòng ái mộ xuyên khắp châu Á và cả thế giới này… mà họ chịu đựng trong âm thầm, đâu ai biết…
Ba thiếu nữ nhìn theo bóng dáng cao, có phần mảnh khảnh của người mà họ thầm thương, trái tim chỉ biết khích lệ động viên cho họ, không thể làm gì hơn. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt họ, những giọt mồ hôi ánh lên nhưng bước đi đầy tự tin và năng lượng. Làm sao mệt mỏi được khi ánh đèn sân khấu chiếu sáng nơi họ đứng, hàng triệu người hò hét cổ vũ cho họ, hàng triệu nụ cười nở trên môi khi xem họ biểu diễn… Và cả người con gái chiếm đi trái tim họ nữa. Thời gian đâu để mà mệt?
Đối diện với chiếc gương chiếm trọn một bức tường kia, từng ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của thầy dạy nhảy đồng thời phải quan sát được bước nhảy, động tác của mình cho khớp.
- Vương Nguyên, em làm sai rồi. Làm lại đi. Động tác này phải dứt khoát lên, sau đó phải mềm mỏng một chút, đừng cứng nhắc như vậy.
Cậu kiên nhẫn làm lại, dưới sự chỉ dẫn tận tình của thầy và hai đồng đội.
- Làm lại đi. Chưa được! – Giọng nói của thầy nhảy lại vang lên, một cách lạnh lùng.
Cậu vẫn cố gắng làm lại, cố gắng nhảy giống như thầy, cố gắng để theo kịp đồng đội. Không thể để đồng đội bị chậm vì mình. Từng giọt mồ hôi cứ nối nhau tuôn xuống. Hai bên tai, sống mũi đã đẫm mồ hôi nhưng cậu vân cố gắng không ngừng, không kêu than mệt mỏi hay không thể. Bởi đối với TFBOYS, không gì là không thể, cố gắng nhất định sẽ làm được.
- Vương Nguyên! Sai rồi!
Lại một lần nữa và một lần nữa lại thêm một câu: “ Vương Nguyên, chưa được.” hay “Vương Nguyên, sai rồi!” một cách lạnh lùng và khô khốc, không hề thấm một chút mồ hôi trên gương mặt đáng thương kia.
- Thầy à. Em ấy đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa động tác này đâu có tệ. Thầy xem, biết đâu nó lại là đặc trưng của em ấy thì sao. – Tuấn Khải thấy Nguyên Nguyên mệt mỏi nên đã nói giúp để cả nhóm được nghỉ.
- Phải. Cậu ấy đã cố gắng rất nhiều rồi. Thầy có thể để bọn em nghỉ một lát được không? Thầy xem. Cậu ấy mệt lắm rồi. – Thiên Tỉ giải thích.
- Không sao đâu, tớ ổn mà. Cứ tập tiếp đi. Chiều nay là có buổi biểu diễn rồi. Tập xong bài này là được nghỉ mà. – Cậu vừa nói vừa nén hơi thở mạnh của mình vào để mọi người khỏi lo lắng.
- Các cậu chưa tập xong còn đòi nghỉ? Hơn nữa một động tác dễ dàng như vậy mà tập mãi không được, còn đòi nghỉ. Tôi chỉ bảo các cậu còn không mệt, các cậu mệt cái gì? – Lời nói lạnh tanh vang cả phòng tập yên lặng.
Thiên Tỉ và Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, cảm thấy người anh em thật đáng thương. Cậu ấy đang mệt lắm đấy, tại sao thầy không nhìn thấy hả? Nhưng hai người có thể làm gì được. Chỉ biết theo dõi người anh em, quan tâm từng động tác, cử chỉ của cậu ấy.
- Thiên Tỉ, Tuấn Khải! – Giọng nói ấy lại vang lên. – Các cậu có chú ý động tác của tôi không đấy? Hay là nghĩ mình giỏi rồi nên không cần tập nữa đúng không?
Hai người chỉ biết khẽ cúi mặt, không biểu cảm gì, ánh mắt nhìn thẳng xuống nền nhà bóng loàng phản chiếu ánh đèn, có bóng của họ trong đấy.
Vương Nguyên nhìn theo Khải và Thiên, đôi môi mím chặt không nói lời nào.
TFBOYS, họ quan tâm nhau qua từng ánh mắt.
Không nhất thiết những lời ngọt ngào mới là quan tâm. Đôi khi, quan tâm nhau chỉ là những ánh mắt chân thành và đồng cảm, vậy là đủ.
Cơ thể đã khá mệt, không còn nhiều năng lượng nữa. Mồ hôi làm ướt đẫm lưng áo và khuôn mặt. Hơi thở cũng nặng hơn. Họ chỉ được nghỉ một giờ đồng hồ để tiếp tục luyện thanh nhạc và học thuộc bài hát. Bảo An, Lam Kì và Thiên Ân âm thầm quan sát họ lúc tập luyện. Có ngưỡng mộ, có cảm động, có tức giận. Nhưng họ chỉ có thể âm thầm quan sát, không làm được gì cả. Chỉ biết mang những chai nước mát để thể hiện sự quan tâm và đồng cảm. Cùng TFBOYS nói chuyện phiếm rồi cười vui vẻ, hy vọng mang lại một phần nào đó niềm vui cho họ. Phòng nghỉ ngơi, từ ngoài ban công, gió mát lùa vào, rèm cửa bay lên như vẫy gọi. Nụ cười của họ, càng thêm rực rỡ.
Cửa mở, sáu nhân 2 bằng 12 con mắt nhìn ra phía cửa ra vào. Nụ cười vẫn đọng trên muôi sáu người, một con người to béo bước vào, là Bạng Hổ, mỗi tay cầm bốn hộp cơm cộng thêm dáng đi đặc trưng của người béo khiến cả sáu người cười ra nước mắt. Khải cười bò lăn lộn ra sofa lộ rõ khuôn miệng hình trái tim cùng chiếc răng hồ có duyên.
- Mấy đứa này thật là… Tôi đã mang cơm đến cho mà ăn rồi mà còn cười nhạo nữa. Còn ở đấy mà cười hả? Ra giúp chú một tay đi chứ. – Bạng Hổ nhìn chằm chằm lũ trẻ đang cười lăn cười bò kia.
- Thôi đã vào đến nơi rồi, chú mang nốt mấy hộp cơm lại đây đi. Bây giờ cháu ra giúp thì “nhất bên trọng nhất bên khinh”, một tay của chú sẽ bị lệch sang một bên trông dị lắm. Ha ha. – Nguyên vẫn chưa nhịn được cười.
Bạng Hổ nhìn trừng trừng vào mấy đứa thanh niên đang bóc lột mình. Nội tâm gào thét: “Tôi muốn tăng lương!!!”
- Ủa? Sao lại có 8 hộp? – Thiên Tỉ thắc mắc.
Khải nhìn chú Hổ cười:
- Chú cứ ăn như này không giảm được cân là phải.
- Chú bảo chú ăn bao giờ? – Bạng Hổ thanh minh.
Sáu người nhìn chú Hổ ngơ ngác.
- Thế hộp cơm này của ai? – Bảo An lên tiếng.
- À. Hôm này, chú mang đến cho mấy đứa một người. Đoán xem là ai?
Sáu người ngơ ngác part 2. Không thể đoán được nhân vật bí ẩn này, còn chưa xuất hiện nữa. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Bạng Hổ đứng dậy đi mở cửa. Sáu người thì thầm với nhau chắc chắn đây chính là nhân vật bí ẩn sẽ ăn cơm trưa cùng. Bạng Hổ nhanh chóng về chố ăn cơm. Một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu bước vào với nụ cười tươi như ánh nắng.
- Chào mọi người.
- Âu Dương Na Na!!! – Sáu người cùng đồng thanh, mắt mở to ngạc nhiên hết cỡ.
- Có gì mà ngạc nhiên thế?! – Bạng Hổ nói một cách bình thản rồi quay sang Na Na. – Ngồi đi cháu. – Sau đó giải thích cho sáu con người đang mắt mở to tròn kia hiểu. – Na Na nhận được lời mời quảng cáo cho một hãng điện thoại. Tiện thể ghé công ty chơi luôn. Mọi người cũng đã quen thuộc hết rồi mà.
Sáu người lại cùng gật đầu như một lũ gà con ngoan ngoãn.
- Thôi giờ ngồi xuống ăn cơm. Chú đói quá rồi. Khải, Thiên với Nguyên còn phải luyện thanh nữa.
Na Na cùng ngồi xuống, trò chuyện và ăn cơm với họ. Mùi thức ăn thơm phúc bay khắp căn phòng.
Bảo An nhìn Na Na, thầm nghĩ chị ấy thật xinh đẹp, dễ thương, trong sáng nữa. Thỉnh thoảng, từng câu nói của Tuấn Khải và Na Na với nhau là nó lại có chút gì đó khó chịu. Nó không ghét Na Na nhưng khó chịu lắm.
- À phải rồi, sao lúc nãy chị không vào cùng với chú Bạng Hổ mà vào sau vậy? – Lam Kì thắc mắc.
- À. Lúc nãy chị đi cùng chú ấy nhưng vào đến thanh máy chị lại muốn đi mua đồ uống tại chú Bạng Hổ kể có mấy em nên chị mua về đây này. – Na Na chỉ vào bịch đồ uống để trên bàn bên cạnh.
Lúc này mọi người mới để ý tại lúc nãy chỉ mải để ý Na Na.
- Sao cậu không nói sớm? Vậy là lại có đồ uống nữa. Quá tuyệt! You are the best! – Nguyên vừa nhai vừa nói kèm theo nút like tay cầm đũa khiến mọi người tròn mắt nhìn.
- Cậu bỏ ngay cái kiểu vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói đi nhá! – Thiên nhìn chằm chằm Nguyên như vật thể lạ. – Mất vệ sinh lại vô duyên nữa.
- Mất vệ sinh chỗ nào? – Nguyên ngơ ngác hỏi lại.
Khải cạn lời với thằng em. Chỉ biết gắp mấy miếng thức ăn bỏ vào mồm nhìn hai thằng em đấu khẩu nhau trong lúc ăn cơm.
- Thôi hai người ăn đi. Vừa nói chyện vừa ăn cơm dễ đau dạ dày lắm đấy. – Thiên Ân vội can. – Hơn nữa lại có chị Na Na ở đây. Các anh đúng là không biết ngượng mà.
Nguyên và Thiên lập tức im lặng, tiếp tục ăn cơm. Na Na nhìn cả hội cười.
- Có sao đâu. Chị cũng khá thân với TFBOYS với cả công ty TF nên những chuyện này là bình thường em ạ.
Nguyên và Thiên đồng tình gật đầu lia lịa, mặt suýt cắm vào hộp cơm.
Sau khi ăn cơm, uống nước no nê, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ. Chỉ khổ Bạng Hổ phải nép dọn các thứ và nội tâm lại tiếp tục gào thét: “ Tôi muốn tăng lương!!!”
Bảo An nhìn Na Na. Người là một trong những cô gái bị nghi ngờ là bạn gái của Vương Tuấn Khải, nó từng đau lòng, từng tin đó là sự thật, từng suy nghĩ về những mối quan hệ của Khải. Bây giờ cảm giác đó lại nhói lên một lần nữa khi mà hai người họ cười với nhau. Phải chăng đó là sự thật? Nó lại suy nghĩ miên man. Lòng đau nhưng miệng vẫn phải cười. Một tiếng trôi qua nhanh chóng. TFBOYS phải đi luyện thanh nhạc. Buổi biểu diễn 3 giờ là bắt đầu rồi.
Bảo An, Lam Kì và Thiên Ân cùng Na Na ra ngoài hành lang phía đông nói chuyện. Gió thổi xua đi cái nóng của mùa hè. Cành lá khẽ rung. Mái tóc cùng mùi hương bay theo gió. Khuôn mặt bốn thiếu nữ xinh đẹp, rạng ngời, tỏa sáng một góc của hành lang. Những nụ cười, câu chuyện hồn nhiên, vui vẻ của tuổi thanh xuân như không biết dừng lại.
Chợt im lặng… Như để thả hồn vào từng cơn gió.
- Na Na này… Chị… - Bảo An lên tiếng, khẽ ngập ngừng.
Đôi mắt trong veo của Na Na dõi theo Bảo An.
- Sao em?
- Chị… - Nó tiếp tục. – Chị có từng… à không… chị có thích… Khải ca không ạ?
Mặt nó đỏ lên, ánh mắt quay đi chỗ khác. Tim đập nhanh bất thường, chờ đợi một câu trả lời từ ai đó.
- Có ai ăn hết của cậu đâu mà phải ăn vội thế?
Nguyên vừa nhai vừa cố trả lời Thiên:
- Không phải, vì ngon nên không dừng lại được.
- Thế thì ăn đi, đừng nói nữa, nghẹn bây giờ.
Khải cười bộ dạng của Nguyên.
Sáu người ăn uống cười nói vui vẻ trong không khí ấm áp, ám sáng trắng dịu nhẹ của nhà hàng. Ngoài kia là thành phố Trùng Khánh với ánh đèn màu sắc.
Ngày hôm sau.
Sáu người cùng ngồi trên một chiếc xe đến công ty, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau nói cười.
Đến công ty.
Khi đó, mọi người bất ngờ được thông báo một buổi biểu diễn chiều hôm nay. Các fans sốt xình xịch, mọi thứ như hỗn loạn. Thông tin sốt dẻo được truyền nhanh chóng, sang cả các nước lân cận: Hàn Quốc, Việt Nam, Thái Lan, Malaysia, Indonesia… Tất cả đều há hốc mồm vì thật sự bất ngờ. Trước đó, công ty không thông báo gì cũng như không có một động tĩnh gì tiết lộ về buổi biểu diễn này. Các Tứ Diệp Thảo nhanh chóng mua vé, không lâu thì hết. Nhiều người cảm thấy khá tiếc nuối vì cập nhập thông tin muộn hoặc chậm chân không mua được vé.
Bảo An, Thiên Ân, Lam Kì cũng được một phen bất ngờ không nhỏ. Suốt ngày bên cạnh TFBOYS mà không hay biết một chút nào.
TFBOYS nhanh chóng đi tập lại các động tác, luyện giọng, và thuộc bài hát. Bảo An, Thiên Ân và Lam Kì được xem tận mắt TFBOYS tập. Nhìn từng giọt mồ hôi, ánh mắt chăm chú vào điệu nhảy. Hóa ra, để có một tiết mục ngắn nhưng trọn vẹn trên sân khấu, họ đã vất vả như vậy. Đó là chưa kể đến áp lực học tập, thi cử. Vậy mà họ luôn cố gắng chịu đựng, cố gắng hoàn thiện bản thân, cố gắng để không ai phải lo lắng cho họ. Ba tên ngốc… Tình anh em cũng ngày càng bền chặt, từng cử chỉ đều quan tâm đến nhau.
TFBOYS nghỉ ngơi một chút. Liền dẫn ba nàng kia đi tham quan công ty. Đi đến đâu mọi người cũng chào hỏi niềm nở, thân thiện. Bảo An chợt dừng lại chỗ cầu thang màu sữa, ngăn cách với thế giới bên ngoài là một khung kính. Lặng nhìn vài giây, thật đẹp!
- Chỗ này hồi trước 3 người cùng chụp một bức ảnh hoàng hôn ở đây phải không?
Khải quay lại, chớp đôi mắt rồi nhìn ra khung cảnh ngoài kia. Một chút gì đó hiện về.
- Uhmmm. Hình như là vậy. – Bỗng nở nụ cười thật tươi. – Đúng rồi. Em còn nhớ sao? Mà sao em biết?
- Trong sinh nhật 16 tuổi của anh, có một phần chiếu những bức ảnh anh đã chụp, trong đó có bức này. Em còn nhớ. Đẹp thật đấy! – Ánh mắt long lanh nhìn về phía xa xa khung cảnh kia. Đôi môi mỉm cười thật tươi.
Anh nhìn nụ cười ấy, tinh khiết! Trái tim lại đập nhanh hơn.
“Em còn nhớ?”
Đôi môi quyến rũ bất giác nở một nụ cười soái ca, dõi theo đôi mắt long lanh trong veo như sương xuân ấy, miệng anh đào nở nụ cười thật tươi ấy.
Câu nói hồn nhiên gợi lại một kỉ niệm đẹp, một khung cảnh đẹp, đôi môi ấy vẫn cười, như ngày ấy…
Quản lý thúc giục TFBOYS mau quay lại phòng luyện tập để chuẩn bị kĩ cho buổi biểu diễn bất ngờ chiều nay. Buổi biểu diễn chỉ diễn ra trong 2 tiếng đồng hồ nhưng TFBOYS lại phải vất vả như vậy, vì các fan, vì một buổi biểu diễn trọn vẹn, vì nụ cười trên môi của hàng trăm triệu người, vì lòng ái mộ xuyên khắp châu Á và cả thế giới này… mà họ chịu đựng trong âm thầm, đâu ai biết…
Ba thiếu nữ nhìn theo bóng dáng cao, có phần mảnh khảnh của người mà họ thầm thương, trái tim chỉ biết khích lệ động viên cho họ, không thể làm gì hơn. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt họ, những giọt mồ hôi ánh lên nhưng bước đi đầy tự tin và năng lượng. Làm sao mệt mỏi được khi ánh đèn sân khấu chiếu sáng nơi họ đứng, hàng triệu người hò hét cổ vũ cho họ, hàng triệu nụ cười nở trên môi khi xem họ biểu diễn… Và cả người con gái chiếm đi trái tim họ nữa. Thời gian đâu để mà mệt?
Đối diện với chiếc gương chiếm trọn một bức tường kia, từng ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của thầy dạy nhảy đồng thời phải quan sát được bước nhảy, động tác của mình cho khớp.
- Vương Nguyên, em làm sai rồi. Làm lại đi. Động tác này phải dứt khoát lên, sau đó phải mềm mỏng một chút, đừng cứng nhắc như vậy.
Cậu kiên nhẫn làm lại, dưới sự chỉ dẫn tận tình của thầy và hai đồng đội.
- Làm lại đi. Chưa được! – Giọng nói của thầy nhảy lại vang lên, một cách lạnh lùng.
Cậu vẫn cố gắng làm lại, cố gắng nhảy giống như thầy, cố gắng để theo kịp đồng đội. Không thể để đồng đội bị chậm vì mình. Từng giọt mồ hôi cứ nối nhau tuôn xuống. Hai bên tai, sống mũi đã đẫm mồ hôi nhưng cậu vân cố gắng không ngừng, không kêu than mệt mỏi hay không thể. Bởi đối với TFBOYS, không gì là không thể, cố gắng nhất định sẽ làm được.
- Vương Nguyên! Sai rồi!
Lại một lần nữa và một lần nữa lại thêm một câu: “ Vương Nguyên, chưa được.” hay “Vương Nguyên, sai rồi!” một cách lạnh lùng và khô khốc, không hề thấm một chút mồ hôi trên gương mặt đáng thương kia.
- Thầy à. Em ấy đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa động tác này đâu có tệ. Thầy xem, biết đâu nó lại là đặc trưng của em ấy thì sao. – Tuấn Khải thấy Nguyên Nguyên mệt mỏi nên đã nói giúp để cả nhóm được nghỉ.
- Phải. Cậu ấy đã cố gắng rất nhiều rồi. Thầy có thể để bọn em nghỉ một lát được không? Thầy xem. Cậu ấy mệt lắm rồi. – Thiên Tỉ giải thích.
- Không sao đâu, tớ ổn mà. Cứ tập tiếp đi. Chiều nay là có buổi biểu diễn rồi. Tập xong bài này là được nghỉ mà. – Cậu vừa nói vừa nén hơi thở mạnh của mình vào để mọi người khỏi lo lắng.
- Các cậu chưa tập xong còn đòi nghỉ? Hơn nữa một động tác dễ dàng như vậy mà tập mãi không được, còn đòi nghỉ. Tôi chỉ bảo các cậu còn không mệt, các cậu mệt cái gì? – Lời nói lạnh tanh vang cả phòng tập yên lặng.
Thiên Tỉ và Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, cảm thấy người anh em thật đáng thương. Cậu ấy đang mệt lắm đấy, tại sao thầy không nhìn thấy hả? Nhưng hai người có thể làm gì được. Chỉ biết theo dõi người anh em, quan tâm từng động tác, cử chỉ của cậu ấy.
- Thiên Tỉ, Tuấn Khải! – Giọng nói ấy lại vang lên. – Các cậu có chú ý động tác của tôi không đấy? Hay là nghĩ mình giỏi rồi nên không cần tập nữa đúng không?
Hai người chỉ biết khẽ cúi mặt, không biểu cảm gì, ánh mắt nhìn thẳng xuống nền nhà bóng loàng phản chiếu ánh đèn, có bóng của họ trong đấy.
Vương Nguyên nhìn theo Khải và Thiên, đôi môi mím chặt không nói lời nào.
TFBOYS, họ quan tâm nhau qua từng ánh mắt.
Không nhất thiết những lời ngọt ngào mới là quan tâm. Đôi khi, quan tâm nhau chỉ là những ánh mắt chân thành và đồng cảm, vậy là đủ.
Cơ thể đã khá mệt, không còn nhiều năng lượng nữa. Mồ hôi làm ướt đẫm lưng áo và khuôn mặt. Hơi thở cũng nặng hơn. Họ chỉ được nghỉ một giờ đồng hồ để tiếp tục luyện thanh nhạc và học thuộc bài hát. Bảo An, Lam Kì và Thiên Ân âm thầm quan sát họ lúc tập luyện. Có ngưỡng mộ, có cảm động, có tức giận. Nhưng họ chỉ có thể âm thầm quan sát, không làm được gì cả. Chỉ biết mang những chai nước mát để thể hiện sự quan tâm và đồng cảm. Cùng TFBOYS nói chuyện phiếm rồi cười vui vẻ, hy vọng mang lại một phần nào đó niềm vui cho họ. Phòng nghỉ ngơi, từ ngoài ban công, gió mát lùa vào, rèm cửa bay lên như vẫy gọi. Nụ cười của họ, càng thêm rực rỡ.
Cửa mở, sáu nhân 2 bằng 12 con mắt nhìn ra phía cửa ra vào. Nụ cười vẫn đọng trên muôi sáu người, một con người to béo bước vào, là Bạng Hổ, mỗi tay cầm bốn hộp cơm cộng thêm dáng đi đặc trưng của người béo khiến cả sáu người cười ra nước mắt. Khải cười bò lăn lộn ra sofa lộ rõ khuôn miệng hình trái tim cùng chiếc răng hồ có duyên.
- Mấy đứa này thật là… Tôi đã mang cơm đến cho mà ăn rồi mà còn cười nhạo nữa. Còn ở đấy mà cười hả? Ra giúp chú một tay đi chứ. – Bạng Hổ nhìn chằm chằm lũ trẻ đang cười lăn cười bò kia.
- Thôi đã vào đến nơi rồi, chú mang nốt mấy hộp cơm lại đây đi. Bây giờ cháu ra giúp thì “nhất bên trọng nhất bên khinh”, một tay của chú sẽ bị lệch sang một bên trông dị lắm. Ha ha. – Nguyên vẫn chưa nhịn được cười.
Bạng Hổ nhìn trừng trừng vào mấy đứa thanh niên đang bóc lột mình. Nội tâm gào thét: “Tôi muốn tăng lương!!!”
- Ủa? Sao lại có 8 hộp? – Thiên Tỉ thắc mắc.
Khải nhìn chú Hổ cười:
- Chú cứ ăn như này không giảm được cân là phải.
- Chú bảo chú ăn bao giờ? – Bạng Hổ thanh minh.
Sáu người nhìn chú Hổ ngơ ngác.
- Thế hộp cơm này của ai? – Bảo An lên tiếng.
- À. Hôm này, chú mang đến cho mấy đứa một người. Đoán xem là ai?
Sáu người ngơ ngác part 2. Không thể đoán được nhân vật bí ẩn này, còn chưa xuất hiện nữa. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Bạng Hổ đứng dậy đi mở cửa. Sáu người thì thầm với nhau chắc chắn đây chính là nhân vật bí ẩn sẽ ăn cơm trưa cùng. Bạng Hổ nhanh chóng về chố ăn cơm. Một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu bước vào với nụ cười tươi như ánh nắng.
- Chào mọi người.
- Âu Dương Na Na!!! – Sáu người cùng đồng thanh, mắt mở to ngạc nhiên hết cỡ.
- Có gì mà ngạc nhiên thế?! – Bạng Hổ nói một cách bình thản rồi quay sang Na Na. – Ngồi đi cháu. – Sau đó giải thích cho sáu con người đang mắt mở to tròn kia hiểu. – Na Na nhận được lời mời quảng cáo cho một hãng điện thoại. Tiện thể ghé công ty chơi luôn. Mọi người cũng đã quen thuộc hết rồi mà.
Sáu người lại cùng gật đầu như một lũ gà con ngoan ngoãn.
- Thôi giờ ngồi xuống ăn cơm. Chú đói quá rồi. Khải, Thiên với Nguyên còn phải luyện thanh nữa.
Na Na cùng ngồi xuống, trò chuyện và ăn cơm với họ. Mùi thức ăn thơm phúc bay khắp căn phòng.
Bảo An nhìn Na Na, thầm nghĩ chị ấy thật xinh đẹp, dễ thương, trong sáng nữa. Thỉnh thoảng, từng câu nói của Tuấn Khải và Na Na với nhau là nó lại có chút gì đó khó chịu. Nó không ghét Na Na nhưng khó chịu lắm.
- À phải rồi, sao lúc nãy chị không vào cùng với chú Bạng Hổ mà vào sau vậy? – Lam Kì thắc mắc.
- À. Lúc nãy chị đi cùng chú ấy nhưng vào đến thanh máy chị lại muốn đi mua đồ uống tại chú Bạng Hổ kể có mấy em nên chị mua về đây này. – Na Na chỉ vào bịch đồ uống để trên bàn bên cạnh.
Lúc này mọi người mới để ý tại lúc nãy chỉ mải để ý Na Na.
- Sao cậu không nói sớm? Vậy là lại có đồ uống nữa. Quá tuyệt! You are the best! – Nguyên vừa nhai vừa nói kèm theo nút like tay cầm đũa khiến mọi người tròn mắt nhìn.
- Cậu bỏ ngay cái kiểu vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói đi nhá! – Thiên nhìn chằm chằm Nguyên như vật thể lạ. – Mất vệ sinh lại vô duyên nữa.
- Mất vệ sinh chỗ nào? – Nguyên ngơ ngác hỏi lại.
Khải cạn lời với thằng em. Chỉ biết gắp mấy miếng thức ăn bỏ vào mồm nhìn hai thằng em đấu khẩu nhau trong lúc ăn cơm.
- Thôi hai người ăn đi. Vừa nói chyện vừa ăn cơm dễ đau dạ dày lắm đấy. – Thiên Ân vội can. – Hơn nữa lại có chị Na Na ở đây. Các anh đúng là không biết ngượng mà.
Nguyên và Thiên lập tức im lặng, tiếp tục ăn cơm. Na Na nhìn cả hội cười.
- Có sao đâu. Chị cũng khá thân với TFBOYS với cả công ty TF nên những chuyện này là bình thường em ạ.
Nguyên và Thiên đồng tình gật đầu lia lịa, mặt suýt cắm vào hộp cơm.
Sau khi ăn cơm, uống nước no nê, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ. Chỉ khổ Bạng Hổ phải nép dọn các thứ và nội tâm lại tiếp tục gào thét: “ Tôi muốn tăng lương!!!”
Bảo An nhìn Na Na. Người là một trong những cô gái bị nghi ngờ là bạn gái của Vương Tuấn Khải, nó từng đau lòng, từng tin đó là sự thật, từng suy nghĩ về những mối quan hệ của Khải. Bây giờ cảm giác đó lại nhói lên một lần nữa khi mà hai người họ cười với nhau. Phải chăng đó là sự thật? Nó lại suy nghĩ miên man. Lòng đau nhưng miệng vẫn phải cười. Một tiếng trôi qua nhanh chóng. TFBOYS phải đi luyện thanh nhạc. Buổi biểu diễn 3 giờ là bắt đầu rồi.
Bảo An, Lam Kì và Thiên Ân cùng Na Na ra ngoài hành lang phía đông nói chuyện. Gió thổi xua đi cái nóng của mùa hè. Cành lá khẽ rung. Mái tóc cùng mùi hương bay theo gió. Khuôn mặt bốn thiếu nữ xinh đẹp, rạng ngời, tỏa sáng một góc của hành lang. Những nụ cười, câu chuyện hồn nhiên, vui vẻ của tuổi thanh xuân như không biết dừng lại.
Chợt im lặng… Như để thả hồn vào từng cơn gió.
- Na Na này… Chị… - Bảo An lên tiếng, khẽ ngập ngừng.
Đôi mắt trong veo của Na Na dõi theo Bảo An.
- Sao em?
- Chị… - Nó tiếp tục. – Chị có từng… à không… chị có thích… Khải ca không ạ?
Mặt nó đỏ lên, ánh mắt quay đi chỗ khác. Tim đập nhanh bất thường, chờ đợi một câu trả lời từ ai đó.
/29
|