Na Na nhìn khuôn mặt ngây thơ của nó đang cố lẩn tránh ánh mắt của mình. Lam Kì và Thiên Ân nhìn nhau rồi lại nhìn nó, lập tức hiểu trong lòng nó nghĩ gì. Hai người cảm thấy buồn cười nhưng cũng khá hồi hộp bời tin đồn đó kéo dài một thời gian làm cho hàng loạt Tứ Diệp Thảo hụt hẫng thậm chí có người vô cớ lập hội Anti Âu Dương Na Na. Và giờ là thời khắc tin đồn đó được sáng tỏ.
Na Na nở một nụ cười, quay mặt ngược với hướng gió, mái tóc dài mềm mại bay. Ánh mắt kèm theo nụ cười ẩn ý.
- Em nghĩ sao?
- … - Nó im lặng, không nói, bởi nó đang chờ đợi một câu trả lời.
Từ khi xem Happy Camp, Tuấn Khải xuất hiện cùng Âu Dương Na Na. Hai người họ lại đứng gần nhau, nói cười khá vui vẻ. Từ đó làm nên tin đồn Na Na chính là bạn gái của Vương Tuấn Khải. Nó hoang mang, như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Đêm ngủ cũng mơ thấy hai người họ. Nó đã nghĩ nhiều, trên sân sấu đã vậy, sau hậu trường thì sao? Rồi nó cứ như người thất tình, tưởng tượng ra đủ thứ chuyện có thể xảy ra với hai người họ…
- Nếu thích thì sao? – Na Na lại nở một nụ cười ẩn ý.
Lam Kì và Thiên Ân nhìn vào đôi mắt ấy, ngạc nhiên, rồi lại nhìn vào Bảo An, nó sắp khóc rồi.
Bảo An khựng lại, tất cả, hơi thở, hành động, nó như người bị bất động, cổ họng nghẹn lại, không nói nổi thành lời. Ánh mắt cố kìm nén giọt lệ. Gió nhẹ thổi qua, cảm giác hơi mát mát của mắt. Cố gắng kìm nén, nhưng trái tim như vỡ òa.
- Vậy… Thật à? – Nó nói không nên lời.
- Vậy nếu không thì sao? – Na Na lại tiếp tục nói một câu đầy ẩn ý.
Ba người bất ngờ, đưa mắt nhìn Na Na không hiểu. Rốt cuộc là chị có ý gì đây?
Nghe được câu này, Bảo An bình tĩnh lại, nước mắt chưa kịp chảy đã dần khô đi. Na Na vẫn giữ nụ cười trên môi.
- Ba đứa không cần phải nhìn chị như vậy. Thật ra, nói là thích thì không phải, đối với TFBOYS mà nói, chị rất quý nhưng đó chỉ là đối với bạn bè, không phải thích. Hơn nữa, chị chưa bao giờ làm bạn gái của Khải ca cả. Đó chỉ là tin đồn. Hồi đó chị cũng ức lắm, tổn thương nữa. Các em thử đặt mình vào hoàn cảnh của chị xem, sẽ hiểu được cảm giác của chị thôi. – Na Na dịu dàng nhìn ba người đang chăm chú lắng nghe từng lời nói của mình kia.
Ba người liên quay mặt đi nơi khác suy ngẫm. Cảm thấy may mắn vì chưa làm gì có lỗi với Na Na, nếu không bây giờ không thể hối hấn cho kịp. Chỉ là một thiếu nữ mới lớn thậm chí lúc đó Na Na còn kém tuổi ba người bây giờ, mà phải chịu nhiều oan ức như vậy, chịu mọi lời xỉ nhục và mắng chửi không tiếc lời. Ba người càng cảm thấy khâm phục Na Na hơn.
- Chị mạnh mẽ thật! – Lam Kì nở một nụ cười dành sự cảm thông và khâm phục cho Na Na.
- Phải đấy. Nếu là em, có lẽ em sẽ không chịu nổi mà từ bỏ sân khấu mất. – Thiên Ân thêm lời.
Bảo An nhìn hai cô bạn rồi nhìn Na Na, mỉm cười.
- Lúc đó chị cũng có ý định đấy nhưng thật sự ý định đó quá nhỏ bé nên chị dễ dàng dập tắt. Bởi chị đâu có làm gì quá đáng. Hơn nữa ước mơ chị ấp ủ bấy lâu nay chẳng nhẽ bị dập tắt bởi những tin đồn vớ vẩn này à? Cho nên chị mới học cách quên những lời nói ác ý đó đi, không quan tâm tới họ nữa, quyết tâm đứng vững trên sân khấu và biểu diễn phần của mình. – Na Na tiếp tục.
- Chị không hận hay ghét bọn họ à? – Bảo An chợt hỏi.
- Không. Oán hận chỉ thêm mệt người. Chị chỉ quan tâm tới những người ủng hộ chị là được rồi. – Na Na trả lời, ánh mắt tràn đầy lòng vị tha.
Lúc này, cả ba thực sự ngưỡng mộ Na Na. Phải chăng ông trời đã ban cho chị ấy tất cả những nét đẹp về ngoại hình lẫn tâm hồn, tính cách và tài năng. Ba người cảm thấy mình thật nhỏ bé. Âu Dương Na Na hơn có một tuổi nhưng lại có nghị lực và ý chí phi thường, những suy nghĩ và lòng vị tha cao đẹp. Tại sao lại có người anti chị ấy chứ?
- Nếu không phải là Khải ca, vậy chị thích ai? – Thiên Ân tò mò.
- Uhm… Chị… chưa biết. – Na Na cười thân thiện.
- Chị nói dối! – Bảo An khẳng định, nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Na Na đỏ mặt, tim đập thình thịch, cảm giác này… Trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh một người con trai nụ cười rất đẹp giống như hoa hướng dương, nhưng lại có gì đó như nhói trong tim. Khuôn mặt thoáng buồn.
Ba người kia im lặng, dõi theo từng cử chỉ của Na Na.
- Em đoán nhé. – Bảo An nhìn Na Na cười hồn nhiên nhưng phần nào đã hiểu được người bí ẩn ấy.
Na Na im lặng, không nói. Ánh mắt ngụ ý muốn cho Bảo An đoán. Không muốn tự mình trực tiếp nói ra bởi họ biết thì cũng giúp được gì chứ.
- Uhm… Lưu Hạo Nhiên phải không chị?
Na Na giật mình, hai má càng thêm ửng đỏ, tim đập loạn xạ. Mặt cúi khẽ rồi quay đi hướng khác. Ba người còn lại nhìn nhau, chắc chắn là đúng.
Na Na trầm lặng một hồi lâu.
- Chị cũng không chắc chắn lắm. Có thể chỉ là cảm nắng hoặc thích bình thường hoặc tình cảm anh em đồng nghiệp thôi… Phải. Chị có tình cảm với Hạo Nhiên ca từ khi đóng phim Chuyện tình Bắc Kinh với anh ấy. Dù chỉ là một mẩu truyện nhỏ trong bộ phim nhưng chị không thể nào quên được những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy. Khi tay trong tay, cảm giác ấy thật ấm áp. Lúc đó chị nghĩ mình đã có tình cảm với Hạo Nhiên ca thật rồi. Sau đó, bọn chị thân thiết hơn, đi ăn, đi chơi cùng nhau. Quả thật, lúc đó, chị cảm thấy mình thật hạnh phúc. Mặc dù khi báo chí phỏng vấn chị với anh ấy vẫn thường nói là chỉ coi nhau như anh em ruột hoặc bạn bè nhưng thật sự chị đau lắm… Anh ấy vẫn chỉ coi chị là một người bạn, một người em gái đơn thuần. Chị không dám nói ra, bởi vì chị là người nổi tiếng, đâu có một cuộc sống dễ dàng như các em. Lời thầm kín ấy chị vẫn cất giữ trong lòng chưa bao giờ được tiết lộ. Chỉ mình chị biết, chẳng ai hiểu chị cả. Rồi khi anh ấy cùng chị Đàm Tùng Vận đóng phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta… - Na Na ngừng lại như không muốn nói.
- Em hiểu cảm giác của chị. – Bảo An nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia, nhẹ nhàng nói.
- Có lẽ, anh ấy thích chị Đàm Tùng Vận… Chị chỉ là em gái. – Trái tim quặn lại, nhói. – Mà thôi, không nói chuyện này nữa. chị cũng chưa xác định được là có thật sự thích anh ấy không mà. – Cô nở một nụ cười như để xua tan bầu không khí có phần nặng nề này.
Lam Kì nhìn nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không. Chị không thích Hạo Nhiên ca đâu. – Mọi người quay lại, tròn mắt nhìn Lam Kì. Na Na chăm chú lắng nghe từng lời nói. – Người ta nói, nếu thích ai đó từ 4 tháng trở lên, thì tình cảm đó là tình yêu, không phải thích. Hơn nữa, chị đã thích anh ấy từ hồi đóng phim Chuyện tình Bắc Kinh tới giờ là mấy năm rồi, không có chuyện là thích đơn thuần đâu.
Mặt Na Na đỏ lên, đôi mắt nhìn vào Lam Kì, ghi nhớ từng lời cô bé nói.
“Yêu ư? Thật sự là yêu sao?”
Nhưng là yêu thì làm được gì chứ. Khoảng cách đang dần xa. Lưu Hạo Nhiên không đi chơi nhiều cùng Na Na như trước nữa. Một phần là do công việc nhiều, vậy còn lại là gì?
Nhìn những hình ảnh Hạo Nhiên ca thân thiết với Đàm Tùng Vận, đau nhưng vẫn xem, vẫn muốn biết, muốn biết từng lời nói, từng nụ cười họ dành cho nhau, từng tin đồn về hai người. Đau lắm! Nhưng cô có thể làm được gì? Hạo Nhiên ca đâu phải của riêng cô, đâu thuộc về cô, thậm chí tư cách ghen cũng không có. Nỗi lòng này ai thấu hiểu? Muốn khóc cũng không thể, bởi lấy tư cách gì để rơi nước mắt? Bao nhiêu lời đồn, tiếng xấu cô chịu đủ cả, giờ nỗi đau này cũng cố gắng chịu đựng. Cuộc đời này vốn bất công mà…
***
Sân khấu, ánh đèn, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Lightsticks và bannners cũng đã được bán khắp nơi.
Phút chốc đã đến giờ bắt đầu biểu diễn. Các fans còn đến sớm hơn dự định. Sân khấu vừa vắng tanh giờ đã đông đúc, đầy tiếng hò hét, nói chuyện.
TFBOYS cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Trang phục, trang điểm, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ lên sân khấu biểu diễn.
Phía bên trên hàng của khán giả có một dãy có thể đứng đó quan sát TFBOYS trên sân khấu dành cho những người trong công ty không tiện xuống khu vực cổ vũ của các fans. Bảo An, Lam Kì, Thiên Ân và Na Na đứng đó xem TFBOYS biểu diễn. Đây à lần đầu tiên ba đứa nó được đứng ở vị trí này quan sát nam thần của mình. Cảm giác đặc biệt khác xa so với quan sát qua màn hình máy tính. Nhìn những lời hát, những động tác nhảy tràn đầy nhiệt huyết của ba người trong TFBOYS, họ nhớ lại những vất vả tập luyện khi sáng và cả những ngày trước mà họ không biết. Cho dù hậu trường có vất vả, có mệt nhọc, có chảy nước mắt bao nhiêu nhưng trên sân khấu vẫn mỉm cười thật tươi.
Răng hổ ấy…
Nụ cười tươi hồn nhiên ấy…
Lúm đồng điếu ấy…
Ba nụ cười ấy như làm nên sức mạnh, làm nên huyền thoại, làm nên kì tích. Ba mà một. Họ cùng làm nên cái tên đầy sức mạnh mang tên The Fighting Boys.
TFBOYS, những con người của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, đầy khát vọng. Cho dù mệt mỏi cũng không bao giờ gục ngã. Bởi trong từ điển của họ không hề tồn tại từ “gục ngã”.
…
- A… - Chân của Nguyên khẽ nhói lên, cậu cố gắng kêu thật nhỏ để khán giả không nghe thấy.
Bài nhảy bị lạc động tác, không nối liền với nhau. Khuôn mặt hai người anh em cũng tràn đầy lo lắng. Thiên Tỉ mải nhìn Nguyên đến hát sai cả tông nhạc. Tuấn Khải vì lo lắng cho hai đứa em mà quên mất động tác nhảy. Các fans cũng nhận ra sự khác biệt của TFBOYS nhưng vẫn nhiệt tình cổ vũ. Cũng may cả ba hiểu ý nhau nên cũng đã xoay xở được. Về phần fans họ nghĩ đó là trò mới của TFBOYS nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Phía bên trên khán đài, bốn người đang lo lắng cho TFBOYS.
***
Một nắm tay đập mạnh xuống bàn. Làm cho cốc nước trên mặt bàn di chuyển vài milimet. Thư kí cũng vì thế mà lui lại một chút, khẽ cúi đầu.
Na Na nở một nụ cười, quay mặt ngược với hướng gió, mái tóc dài mềm mại bay. Ánh mắt kèm theo nụ cười ẩn ý.
- Em nghĩ sao?
- … - Nó im lặng, không nói, bởi nó đang chờ đợi một câu trả lời.
Từ khi xem Happy Camp, Tuấn Khải xuất hiện cùng Âu Dương Na Na. Hai người họ lại đứng gần nhau, nói cười khá vui vẻ. Từ đó làm nên tin đồn Na Na chính là bạn gái của Vương Tuấn Khải. Nó hoang mang, như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Đêm ngủ cũng mơ thấy hai người họ. Nó đã nghĩ nhiều, trên sân sấu đã vậy, sau hậu trường thì sao? Rồi nó cứ như người thất tình, tưởng tượng ra đủ thứ chuyện có thể xảy ra với hai người họ…
- Nếu thích thì sao? – Na Na lại nở một nụ cười ẩn ý.
Lam Kì và Thiên Ân nhìn vào đôi mắt ấy, ngạc nhiên, rồi lại nhìn vào Bảo An, nó sắp khóc rồi.
Bảo An khựng lại, tất cả, hơi thở, hành động, nó như người bị bất động, cổ họng nghẹn lại, không nói nổi thành lời. Ánh mắt cố kìm nén giọt lệ. Gió nhẹ thổi qua, cảm giác hơi mát mát của mắt. Cố gắng kìm nén, nhưng trái tim như vỡ òa.
- Vậy… Thật à? – Nó nói không nên lời.
- Vậy nếu không thì sao? – Na Na lại tiếp tục nói một câu đầy ẩn ý.
Ba người bất ngờ, đưa mắt nhìn Na Na không hiểu. Rốt cuộc là chị có ý gì đây?
Nghe được câu này, Bảo An bình tĩnh lại, nước mắt chưa kịp chảy đã dần khô đi. Na Na vẫn giữ nụ cười trên môi.
- Ba đứa không cần phải nhìn chị như vậy. Thật ra, nói là thích thì không phải, đối với TFBOYS mà nói, chị rất quý nhưng đó chỉ là đối với bạn bè, không phải thích. Hơn nữa, chị chưa bao giờ làm bạn gái của Khải ca cả. Đó chỉ là tin đồn. Hồi đó chị cũng ức lắm, tổn thương nữa. Các em thử đặt mình vào hoàn cảnh của chị xem, sẽ hiểu được cảm giác của chị thôi. – Na Na dịu dàng nhìn ba người đang chăm chú lắng nghe từng lời nói của mình kia.
Ba người liên quay mặt đi nơi khác suy ngẫm. Cảm thấy may mắn vì chưa làm gì có lỗi với Na Na, nếu không bây giờ không thể hối hấn cho kịp. Chỉ là một thiếu nữ mới lớn thậm chí lúc đó Na Na còn kém tuổi ba người bây giờ, mà phải chịu nhiều oan ức như vậy, chịu mọi lời xỉ nhục và mắng chửi không tiếc lời. Ba người càng cảm thấy khâm phục Na Na hơn.
- Chị mạnh mẽ thật! – Lam Kì nở một nụ cười dành sự cảm thông và khâm phục cho Na Na.
- Phải đấy. Nếu là em, có lẽ em sẽ không chịu nổi mà từ bỏ sân khấu mất. – Thiên Ân thêm lời.
Bảo An nhìn hai cô bạn rồi nhìn Na Na, mỉm cười.
- Lúc đó chị cũng có ý định đấy nhưng thật sự ý định đó quá nhỏ bé nên chị dễ dàng dập tắt. Bởi chị đâu có làm gì quá đáng. Hơn nữa ước mơ chị ấp ủ bấy lâu nay chẳng nhẽ bị dập tắt bởi những tin đồn vớ vẩn này à? Cho nên chị mới học cách quên những lời nói ác ý đó đi, không quan tâm tới họ nữa, quyết tâm đứng vững trên sân khấu và biểu diễn phần của mình. – Na Na tiếp tục.
- Chị không hận hay ghét bọn họ à? – Bảo An chợt hỏi.
- Không. Oán hận chỉ thêm mệt người. Chị chỉ quan tâm tới những người ủng hộ chị là được rồi. – Na Na trả lời, ánh mắt tràn đầy lòng vị tha.
Lúc này, cả ba thực sự ngưỡng mộ Na Na. Phải chăng ông trời đã ban cho chị ấy tất cả những nét đẹp về ngoại hình lẫn tâm hồn, tính cách và tài năng. Ba người cảm thấy mình thật nhỏ bé. Âu Dương Na Na hơn có một tuổi nhưng lại có nghị lực và ý chí phi thường, những suy nghĩ và lòng vị tha cao đẹp. Tại sao lại có người anti chị ấy chứ?
- Nếu không phải là Khải ca, vậy chị thích ai? – Thiên Ân tò mò.
- Uhm… Chị… chưa biết. – Na Na cười thân thiện.
- Chị nói dối! – Bảo An khẳng định, nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Na Na đỏ mặt, tim đập thình thịch, cảm giác này… Trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh một người con trai nụ cười rất đẹp giống như hoa hướng dương, nhưng lại có gì đó như nhói trong tim. Khuôn mặt thoáng buồn.
Ba người kia im lặng, dõi theo từng cử chỉ của Na Na.
- Em đoán nhé. – Bảo An nhìn Na Na cười hồn nhiên nhưng phần nào đã hiểu được người bí ẩn ấy.
Na Na im lặng, không nói. Ánh mắt ngụ ý muốn cho Bảo An đoán. Không muốn tự mình trực tiếp nói ra bởi họ biết thì cũng giúp được gì chứ.
- Uhm… Lưu Hạo Nhiên phải không chị?
Na Na giật mình, hai má càng thêm ửng đỏ, tim đập loạn xạ. Mặt cúi khẽ rồi quay đi hướng khác. Ba người còn lại nhìn nhau, chắc chắn là đúng.
Na Na trầm lặng một hồi lâu.
- Chị cũng không chắc chắn lắm. Có thể chỉ là cảm nắng hoặc thích bình thường hoặc tình cảm anh em đồng nghiệp thôi… Phải. Chị có tình cảm với Hạo Nhiên ca từ khi đóng phim Chuyện tình Bắc Kinh với anh ấy. Dù chỉ là một mẩu truyện nhỏ trong bộ phim nhưng chị không thể nào quên được những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy. Khi tay trong tay, cảm giác ấy thật ấm áp. Lúc đó chị nghĩ mình đã có tình cảm với Hạo Nhiên ca thật rồi. Sau đó, bọn chị thân thiết hơn, đi ăn, đi chơi cùng nhau. Quả thật, lúc đó, chị cảm thấy mình thật hạnh phúc. Mặc dù khi báo chí phỏng vấn chị với anh ấy vẫn thường nói là chỉ coi nhau như anh em ruột hoặc bạn bè nhưng thật sự chị đau lắm… Anh ấy vẫn chỉ coi chị là một người bạn, một người em gái đơn thuần. Chị không dám nói ra, bởi vì chị là người nổi tiếng, đâu có một cuộc sống dễ dàng như các em. Lời thầm kín ấy chị vẫn cất giữ trong lòng chưa bao giờ được tiết lộ. Chỉ mình chị biết, chẳng ai hiểu chị cả. Rồi khi anh ấy cùng chị Đàm Tùng Vận đóng phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta… - Na Na ngừng lại như không muốn nói.
- Em hiểu cảm giác của chị. – Bảo An nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia, nhẹ nhàng nói.
- Có lẽ, anh ấy thích chị Đàm Tùng Vận… Chị chỉ là em gái. – Trái tim quặn lại, nhói. – Mà thôi, không nói chuyện này nữa. chị cũng chưa xác định được là có thật sự thích anh ấy không mà. – Cô nở một nụ cười như để xua tan bầu không khí có phần nặng nề này.
Lam Kì nhìn nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không. Chị không thích Hạo Nhiên ca đâu. – Mọi người quay lại, tròn mắt nhìn Lam Kì. Na Na chăm chú lắng nghe từng lời nói. – Người ta nói, nếu thích ai đó từ 4 tháng trở lên, thì tình cảm đó là tình yêu, không phải thích. Hơn nữa, chị đã thích anh ấy từ hồi đóng phim Chuyện tình Bắc Kinh tới giờ là mấy năm rồi, không có chuyện là thích đơn thuần đâu.
Mặt Na Na đỏ lên, đôi mắt nhìn vào Lam Kì, ghi nhớ từng lời cô bé nói.
“Yêu ư? Thật sự là yêu sao?”
Nhưng là yêu thì làm được gì chứ. Khoảng cách đang dần xa. Lưu Hạo Nhiên không đi chơi nhiều cùng Na Na như trước nữa. Một phần là do công việc nhiều, vậy còn lại là gì?
Nhìn những hình ảnh Hạo Nhiên ca thân thiết với Đàm Tùng Vận, đau nhưng vẫn xem, vẫn muốn biết, muốn biết từng lời nói, từng nụ cười họ dành cho nhau, từng tin đồn về hai người. Đau lắm! Nhưng cô có thể làm được gì? Hạo Nhiên ca đâu phải của riêng cô, đâu thuộc về cô, thậm chí tư cách ghen cũng không có. Nỗi lòng này ai thấu hiểu? Muốn khóc cũng không thể, bởi lấy tư cách gì để rơi nước mắt? Bao nhiêu lời đồn, tiếng xấu cô chịu đủ cả, giờ nỗi đau này cũng cố gắng chịu đựng. Cuộc đời này vốn bất công mà…
***
Sân khấu, ánh đèn, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Lightsticks và bannners cũng đã được bán khắp nơi.
Phút chốc đã đến giờ bắt đầu biểu diễn. Các fans còn đến sớm hơn dự định. Sân khấu vừa vắng tanh giờ đã đông đúc, đầy tiếng hò hét, nói chuyện.
TFBOYS cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Trang phục, trang điểm, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ lên sân khấu biểu diễn.
Phía bên trên hàng của khán giả có một dãy có thể đứng đó quan sát TFBOYS trên sân khấu dành cho những người trong công ty không tiện xuống khu vực cổ vũ của các fans. Bảo An, Lam Kì, Thiên Ân và Na Na đứng đó xem TFBOYS biểu diễn. Đây à lần đầu tiên ba đứa nó được đứng ở vị trí này quan sát nam thần của mình. Cảm giác đặc biệt khác xa so với quan sát qua màn hình máy tính. Nhìn những lời hát, những động tác nhảy tràn đầy nhiệt huyết của ba người trong TFBOYS, họ nhớ lại những vất vả tập luyện khi sáng và cả những ngày trước mà họ không biết. Cho dù hậu trường có vất vả, có mệt nhọc, có chảy nước mắt bao nhiêu nhưng trên sân khấu vẫn mỉm cười thật tươi.
Răng hổ ấy…
Nụ cười tươi hồn nhiên ấy…
Lúm đồng điếu ấy…
Ba nụ cười ấy như làm nên sức mạnh, làm nên huyền thoại, làm nên kì tích. Ba mà một. Họ cùng làm nên cái tên đầy sức mạnh mang tên The Fighting Boys.
TFBOYS, những con người của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, đầy khát vọng. Cho dù mệt mỏi cũng không bao giờ gục ngã. Bởi trong từ điển của họ không hề tồn tại từ “gục ngã”.
…
- A… - Chân của Nguyên khẽ nhói lên, cậu cố gắng kêu thật nhỏ để khán giả không nghe thấy.
Bài nhảy bị lạc động tác, không nối liền với nhau. Khuôn mặt hai người anh em cũng tràn đầy lo lắng. Thiên Tỉ mải nhìn Nguyên đến hát sai cả tông nhạc. Tuấn Khải vì lo lắng cho hai đứa em mà quên mất động tác nhảy. Các fans cũng nhận ra sự khác biệt của TFBOYS nhưng vẫn nhiệt tình cổ vũ. Cũng may cả ba hiểu ý nhau nên cũng đã xoay xở được. Về phần fans họ nghĩ đó là trò mới của TFBOYS nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Phía bên trên khán đài, bốn người đang lo lắng cho TFBOYS.
***
Một nắm tay đập mạnh xuống bàn. Làm cho cốc nước trên mặt bàn di chuyển vài milimet. Thư kí cũng vì thế mà lui lại một chút, khẽ cúi đầu.
/29
|