Nắng vẫn trải dài trên mặt đất, yếu ớt chứ chẳng gay gắt như nắng hạ. Cứ thả hồn theo gió, theo tiếng rì rào lòng nhẹ biết bao nhưng hình như không phải. Nó ngồi đó, nhìn cậu ngắc ngứ không nói gì, tâm bất ổn, một chút áy náy, rung động. Không được, đã phóng lao là phải theo lao tới cùng, từ bỏ lúc này không kịp rồi
- Xin lỗi, trận chiến mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Tôi phải trả lại tất cả không thiếu một thứ gì cho họ_ Gương mặt nghiêm túc hẳn, ánh mắt hiện rõ cái nhìn tức giận, oán trách, nó đứng dậy, toan trở về nhà thì Thiên Thiên bất ngờ giữ tay lại
- Từ từ, còn chưa vào việc chính mà
Nói hết câu, cậu đứng dậy, kéo tay nó chạy đến một nơi nào đó. Phản ứng không kịp, nó cứ theo đà kéo của cậu mà theo. Tóc bay bay trong gió, mắt không rời khỏi người trước mặt, không biết bản thân còn có thể vui vẻ như vậy được bao lâu, nên để cậu biết thân phận thật hay trốn tránh đến cuối cùng để rồi tất cả trôi vào dĩ vãng. Mơn man, vô định, nó còn chẳng buồn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, chính câu nói của cậu đã thất tỉnh nó.
- Đẹp không? Tuyệt lắm đúng không?
- Hả???_ Nó ngơ ngác, hình như phản ứng hơi chậm, ngó ngang ngó dọc, quay luôn một vòng, mọi suy nghĩ nãy giờ, bận tâm lâu nay dường như quên hết, trước mắt nó, một mảnh đất vô vàn các loài cỏ dại và bao trùm lên là hoa bồ công anh. Mọi thứ đều nhẹ nhàng đung đưa hòa với gió, nơi này thực rất đẹp. Không hoa hồng, hoa cúc,... không màu mè sặc sỡ, có gì đó hơi cũ, mang hơi hướng của tự nhiên nhiều hơn nên khá thú vị. Giản đơn???
- Woa, cậu tìm ra nó ở đâu thế? Quá tuyệt luôn đấy. Hoàn hảo
Tiểu An thốt lên, nét mặt rạng rỡ với nụ cười tươi chạy lại đám cỏ, như muốn ôm trọn chúng trong lòng. Cỏ cây cũng xào xạc, cũng tạo ra những âm thanh nhè nhẹ như vẫy gọi ai đó. Cậu đứng ngoài, âm thầm quan sát Rõ ràng ngoài cái vẻ mạnh mẽ kia, cô ấy cũng rất dễ thương đấy chứ, rất trẻ con và rất giống cậu ấy Tuy không cười nhưng cái nhìn của cậu lại chứa đựng sự ấm áp, hiền hiền. Bỗng, nó đi tới, lần này không phải cậu nắm tay nó chạy mà là chính nó nắm tay cậu chạy. Băng qua đám cỏ dại, nó đứng lại, ngả người ngã về phía sau
- Đã quá, có phải vậy không? Lần đầu trải nghiệm nên thấy rất là....ừm...hết từ để nói rồi
- Rất là vui, đặc biệt là còn đi với tôi nữa_ Cậu thêm vào, cũng ngả về phía sau như nó, bắt đầu bài ca tự luyến
- Ai thèm? Cậu tự tin quá rồi đấy
- Vậy ngày mai tôi gọi các Thiên Gia ra đây chơi nha, các tỷ ấy chắc vui lắm, chỗ này sẽ trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng_ Cậu đùa
- Cứ gọi đi, cũng tốt mà, sau đó tôi sẽ giết cậu cho vào vạc dầu_ Nó lườm đến mức cậu cháy mặt cháy mũi
- Ây, đùa chút thôi mà, cứ nghiêm trọng hóa vấn đề, y như....
- Y như cái gì hả? Nói thử xem nào_ Nó ra lệnh
- Không có gì, nói chơi thôi
- Tốt, cậu thử có suy nghĩ đen tối xem, coi tôi xử thế nào
- Xin lỗi, trận chiến mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Tôi phải trả lại tất cả không thiếu một thứ gì cho họ_ Gương mặt nghiêm túc hẳn, ánh mắt hiện rõ cái nhìn tức giận, oán trách, nó đứng dậy, toan trở về nhà thì Thiên Thiên bất ngờ giữ tay lại
- Từ từ, còn chưa vào việc chính mà
Nói hết câu, cậu đứng dậy, kéo tay nó chạy đến một nơi nào đó. Phản ứng không kịp, nó cứ theo đà kéo của cậu mà theo. Tóc bay bay trong gió, mắt không rời khỏi người trước mặt, không biết bản thân còn có thể vui vẻ như vậy được bao lâu, nên để cậu biết thân phận thật hay trốn tránh đến cuối cùng để rồi tất cả trôi vào dĩ vãng. Mơn man, vô định, nó còn chẳng buồn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, chính câu nói của cậu đã thất tỉnh nó.
- Đẹp không? Tuyệt lắm đúng không?
- Hả???_ Nó ngơ ngác, hình như phản ứng hơi chậm, ngó ngang ngó dọc, quay luôn một vòng, mọi suy nghĩ nãy giờ, bận tâm lâu nay dường như quên hết, trước mắt nó, một mảnh đất vô vàn các loài cỏ dại và bao trùm lên là hoa bồ công anh. Mọi thứ đều nhẹ nhàng đung đưa hòa với gió, nơi này thực rất đẹp. Không hoa hồng, hoa cúc,... không màu mè sặc sỡ, có gì đó hơi cũ, mang hơi hướng của tự nhiên nhiều hơn nên khá thú vị. Giản đơn???
- Woa, cậu tìm ra nó ở đâu thế? Quá tuyệt luôn đấy. Hoàn hảo
Tiểu An thốt lên, nét mặt rạng rỡ với nụ cười tươi chạy lại đám cỏ, như muốn ôm trọn chúng trong lòng. Cỏ cây cũng xào xạc, cũng tạo ra những âm thanh nhè nhẹ như vẫy gọi ai đó. Cậu đứng ngoài, âm thầm quan sát Rõ ràng ngoài cái vẻ mạnh mẽ kia, cô ấy cũng rất dễ thương đấy chứ, rất trẻ con và rất giống cậu ấy Tuy không cười nhưng cái nhìn của cậu lại chứa đựng sự ấm áp, hiền hiền. Bỗng, nó đi tới, lần này không phải cậu nắm tay nó chạy mà là chính nó nắm tay cậu chạy. Băng qua đám cỏ dại, nó đứng lại, ngả người ngã về phía sau
- Đã quá, có phải vậy không? Lần đầu trải nghiệm nên thấy rất là....ừm...hết từ để nói rồi
- Rất là vui, đặc biệt là còn đi với tôi nữa_ Cậu thêm vào, cũng ngả về phía sau như nó, bắt đầu bài ca tự luyến
- Ai thèm? Cậu tự tin quá rồi đấy
- Vậy ngày mai tôi gọi các Thiên Gia ra đây chơi nha, các tỷ ấy chắc vui lắm, chỗ này sẽ trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng_ Cậu đùa
- Cứ gọi đi, cũng tốt mà, sau đó tôi sẽ giết cậu cho vào vạc dầu_ Nó lườm đến mức cậu cháy mặt cháy mũi
- Ây, đùa chút thôi mà, cứ nghiêm trọng hóa vấn đề, y như....
- Y như cái gì hả? Nói thử xem nào_ Nó ra lệnh
- Không có gì, nói chơi thôi
- Tốt, cậu thử có suy nghĩ đen tối xem, coi tôi xử thế nào
/56
|