Sáng hôm ấy, nó đến trường như mọi khi.
Vào lớp thấy Ái Vân đang ỉu xìu nằm úp mặt xuống bàn nó hỏi:-Không khỏe sao Vân?Vân nghe thấy tiếng nó liền ngóc đầu lên, khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi, chu môi nói:-Không có! Tớ thấy buồn vì không được xem tuyết rơi với cậu!Là chuyện đó sao?
Nhắc đến chuyện đó, nó lại nhớ đến Thiên Tỉ. Đôi mắt xinh đẹp kia có nét đượm buồn, khó có thể tránh sự soi mói của Vân.-Có vẻ cậu còn mệt mỏi hơn tớ thì phải. Chuyến đi ra sao, có vui không?Vân hỏi trông sự hào hức.
Có lẽ cô ấy rất mong chờ một điều gì đó trong câu chuyện mà Bảo Nhi sắp kể. Đúng là chỉ có nó mới làm Vân tụt hứng thôi!-Không!Tụt hứng thật rồi ấy. Vân định hỏi gì đó nhưng lại bị nó chặn họng, nói trước:
-Không vui khi không có cậu!
Nó mỉm cười nhìn Vân.
Vào lớp thấy Ái Vân đang ỉu xìu nằm úp mặt xuống bàn nó hỏi:-Không khỏe sao Vân?Vân nghe thấy tiếng nó liền ngóc đầu lên, khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi, chu môi nói:-Không có! Tớ thấy buồn vì không được xem tuyết rơi với cậu!Là chuyện đó sao?
Nhắc đến chuyện đó, nó lại nhớ đến Thiên Tỉ. Đôi mắt xinh đẹp kia có nét đượm buồn, khó có thể tránh sự soi mói của Vân.-Có vẻ cậu còn mệt mỏi hơn tớ thì phải. Chuyến đi ra sao, có vui không?Vân hỏi trông sự hào hức.
Có lẽ cô ấy rất mong chờ một điều gì đó trong câu chuyện mà Bảo Nhi sắp kể. Đúng là chỉ có nó mới làm Vân tụt hứng thôi!-Không!Tụt hứng thật rồi ấy. Vân định hỏi gì đó nhưng lại bị nó chặn họng, nói trước:
-Không vui khi không có cậu!
Nó mỉm cười nhìn Vân.
/42
|