Chương này mình viết hơi chán. Mong các bạn thông cảm nha! Tại bí ý tưởng ấy mà. Thôi vào truyện nào!*
Không biết đã ngủ được bao lâu nhưng khi tỉnh lại Bảo Nhi cảm thấy thật nhức đầu. Nó đưa hai tay xoa bóp huyệt thái dương, rồi đứng dậy đi vào làm vệ sinh cá nhân.
-Ủa, cái phòng tắm nó bay đi đâu rồi?
Bảo Nhi nhớ không nhầm thì phòng tắm ở phòng nó là ở gần tủ quần áo nó mà. Sao lại bay mất rồi? Nhìn cách sắp xếp những đồ vật trong phòng, thêm màu phòng là nó biết chắc chắn đây không phải phòng nó rồi. Vậy đây là phòng của ai vậy?
Uầy, có lẽ chủ căn phòng này rất sạch sẽ và gọn gàng nha! Nó đi ra chỗ bàn học cạnh cửa sổ, sách vở được sắp đặt thật ngăn nắp. Nó chọn đại một tập vở nào đó để xem tên của chủ căn phòng.
-Đây là phòng của Thiên Tỉ sao?
Bảo Nhi tự đặt ra câu hỏi. Nó lật từng trang sách xem chữ viết của anh. Thật sạch sẽ và đẹp đẽ. Đúng là thần tượng của nó mà! Chợt nó giở ra trang kia thì có thứ gì rơi ra. Nó khom người cúi xuống nhặt tấm hình ấy lên. Trong tấm hình là một cô gái rất xinh đẹp, đang cười rất tươi.
Xem bức hình này xong, điều nó nghĩ đầu tiên chính là cô gái trong bức hình này là bạn gái của Thiên Tỉ? . Ơ, đằng sau tấm hình có chữ viết sao ý! Nó lật lại xem, đúng là có chữ viết thật. Nhìn qua đã biết đây là chữ của anh. ...Em là người con gái đầu tiên tôi thầm thương mến, chỉ tiếc không thể nói ra!
Đọc xong dòng chữ ấy, Bảo Nhi đã rất buồn. Thì ra đây là người con gái đầu tiên Thiên Tỉ thầm thương. Cô gái này thật may mắn mà, được anh thầm thích nhưng tại sao anh lại không thể nói ra? Có uẩn khúc gì trong mối tình này sao?
*Cạch*
Ây, có người vào! Nó vội vàng để tấm hình vào trong tập rồi gấp sách vào, quay ra và giấu cuốn sách về phía sau.
Thiên Tỉ bước vào, tay bê một ly trà ngừng để giải rượu cho nó. Sáng nay anh đã dậy rất sớm để tìm tòi trên mạng xem cách làm trà gừng đó. Cực lắm mới xong một ly trà dành cho nó. Tưởng nó vẫn còn ngủ, không ngờ đã thức giấc từ bao giờ.
-Tỉnh rồi sao? Hôm qua cậu uống rượu, chắc giờ rất mệt đúng không? Ra đây uống trà gừng đi!
Thiên Tỉ để trà gừng ở bàn cạnh đèn ngủ, rồi nói với giọng dịu dàng và quan tâm dành đến cho nó. Sao tự dưng nó thấy anh dịu dàng khác thường quá vậy? Mọi khi đâu có như thế, không nóng thì cũng lạnh, không lạnh thì bình thường. Chưa bao giờ quan tâm và dịu dàng với nó như thế. Nó chưa thể miễn dịch hoàn toàn được sự quan tâm của anh.
Bảo Nhi cứ đứng đờ ra ấy nhìn Thiên Tỉ với vẻ rất ngạc nhiên. Anh quan tâm tới nó? Không lẽ anh có tình cảm với nó? Nhưng khi nó nghĩ lại, nó mới thực sự hiểu. Sự quan tâm này có đáng là gì chứ, cùng lắm anh đối với nó chỉ là quan tâm giữa bạn và bạn mà thôi. Chứ cũng chả có ý nghĩa gì. Nó thật là, vừa mới quan tâm một chút là đã suy nghĩ lung tung rồi. Anh thích cô ấy chứ không thích nó nên đừng nghĩ bậy bạ.
-Đằng sau cậu có gì thế?
Anh hỏi. Tại thấy Bảo Nhi cứ giấu giấu giếm giếm cái gì đằng sau làm anh rất thắc mắc. Nó nhận ra anh đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ liền nói:
-Không có!
Nó tiện tay lùi lại để cuốn sách lên bàn học rồi đi ra chỗ anh. Thiên Tỉ cũng không để ý nhiều, đưa ly trà cho nó. Nó cảm ơn, uống hết ly trà ấy. Mặc dù rất khó uống nhưng nó vẫn cố uống hết...
Sau đó, Bảo Nhi bảo anh là muốn đi về để thay bộ đồ khó chịu này ra. Thiên Tỉ chỉ gật đầu rồi dẫn nó xuống nhà. Tạm thời chỉ có mình anh ở nhà nên vì thế việc đưa Bảo Nhi về nhà chưa có ai biết cả. Còn về phần ba mẹ nó, anh đã nói với họ là đưa nó về rồi nên họ cũng không đi tìm nó nữa...
Trời đất, hôm qua anh cứ nghĩ nó không chục khóa nhà. Hóa ra là nó có mang! Nó không cầm chục khóa cổng nhưng lại mang khóa nhà, làm anh và nó cất công trèo qua cổng nhà nó để vào nhà ( nhìn cứ như ăn tộm ý).
Bảo Nhi vào trong nhà, nó cảm thấy rất mệt. Thiên Tỉ cũng đưa nó lên tận phòng.
-Cậu mệt lắm hả?
Anh thấy nó đi không vững liền đỡ và hỏi han. Nó chỉ gật đầu thay cho trả lời... Nó ngồi trên giường định là sẽ đắp chăn lên thì lại được Thiên Tỉ giúp. Sự giúp đỡ này lại vô tình trở nên một sự rắc rối nhỏ. Vô tình hai người ở gần sát với nhau mặt với mặt chỉ cách nhau khoảng 5cm thôi!
*thịch thịch...*
Trái tim nhỏ bé của Bảo Nhi bỗng đập thật mạnh, nó cảm thấy nhịp tim không được bình thường chút nào. Đập nhanh đến kì lạ, hiện tượng này có nghĩa là gì?
Không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, ngột ngạt đến khó thở. Thiên Tỉ bất ngờ thấy sự vô tình này, anh liền nhanh chóng trở lại vị trí vốn có. Đứng thẳng người, nhìn sự ngơ ngác của nó và nói:
-Cậu nghỉ đi, tôi đi đây!
Bảo Nhi không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống. Anh nhẹ nhàng khép cánh cửa kia lại. Nó thật không hiểu, tại sao nó lại loạn nhịp như vậy? Sự vô tình ấy, đáng lẽ không nên xảy ra mới phải. Bảo Nhi đặt tay lên nơi trái tim vẫn đang đập, nó đã trở lại bình thường không còn loạn nhịp như trước khi có sự xuất hiện của Thiên Tỉ.
Không biết đã ngủ được bao lâu nhưng khi tỉnh lại Bảo Nhi cảm thấy thật nhức đầu. Nó đưa hai tay xoa bóp huyệt thái dương, rồi đứng dậy đi vào làm vệ sinh cá nhân.
-Ủa, cái phòng tắm nó bay đi đâu rồi?
Bảo Nhi nhớ không nhầm thì phòng tắm ở phòng nó là ở gần tủ quần áo nó mà. Sao lại bay mất rồi? Nhìn cách sắp xếp những đồ vật trong phòng, thêm màu phòng là nó biết chắc chắn đây không phải phòng nó rồi. Vậy đây là phòng của ai vậy?
Uầy, có lẽ chủ căn phòng này rất sạch sẽ và gọn gàng nha! Nó đi ra chỗ bàn học cạnh cửa sổ, sách vở được sắp đặt thật ngăn nắp. Nó chọn đại một tập vở nào đó để xem tên của chủ căn phòng.
-Đây là phòng của Thiên Tỉ sao?
Bảo Nhi tự đặt ra câu hỏi. Nó lật từng trang sách xem chữ viết của anh. Thật sạch sẽ và đẹp đẽ. Đúng là thần tượng của nó mà! Chợt nó giở ra trang kia thì có thứ gì rơi ra. Nó khom người cúi xuống nhặt tấm hình ấy lên. Trong tấm hình là một cô gái rất xinh đẹp, đang cười rất tươi.
Xem bức hình này xong, điều nó nghĩ đầu tiên chính là cô gái trong bức hình này là bạn gái của Thiên Tỉ? . Ơ, đằng sau tấm hình có chữ viết sao ý! Nó lật lại xem, đúng là có chữ viết thật. Nhìn qua đã biết đây là chữ của anh. ...Em là người con gái đầu tiên tôi thầm thương mến, chỉ tiếc không thể nói ra!
Đọc xong dòng chữ ấy, Bảo Nhi đã rất buồn. Thì ra đây là người con gái đầu tiên Thiên Tỉ thầm thương. Cô gái này thật may mắn mà, được anh thầm thích nhưng tại sao anh lại không thể nói ra? Có uẩn khúc gì trong mối tình này sao?
*Cạch*
Ây, có người vào! Nó vội vàng để tấm hình vào trong tập rồi gấp sách vào, quay ra và giấu cuốn sách về phía sau.
Thiên Tỉ bước vào, tay bê một ly trà ngừng để giải rượu cho nó. Sáng nay anh đã dậy rất sớm để tìm tòi trên mạng xem cách làm trà gừng đó. Cực lắm mới xong một ly trà dành cho nó. Tưởng nó vẫn còn ngủ, không ngờ đã thức giấc từ bao giờ.
-Tỉnh rồi sao? Hôm qua cậu uống rượu, chắc giờ rất mệt đúng không? Ra đây uống trà gừng đi!
Thiên Tỉ để trà gừng ở bàn cạnh đèn ngủ, rồi nói với giọng dịu dàng và quan tâm dành đến cho nó. Sao tự dưng nó thấy anh dịu dàng khác thường quá vậy? Mọi khi đâu có như thế, không nóng thì cũng lạnh, không lạnh thì bình thường. Chưa bao giờ quan tâm và dịu dàng với nó như thế. Nó chưa thể miễn dịch hoàn toàn được sự quan tâm của anh.
Bảo Nhi cứ đứng đờ ra ấy nhìn Thiên Tỉ với vẻ rất ngạc nhiên. Anh quan tâm tới nó? Không lẽ anh có tình cảm với nó? Nhưng khi nó nghĩ lại, nó mới thực sự hiểu. Sự quan tâm này có đáng là gì chứ, cùng lắm anh đối với nó chỉ là quan tâm giữa bạn và bạn mà thôi. Chứ cũng chả có ý nghĩa gì. Nó thật là, vừa mới quan tâm một chút là đã suy nghĩ lung tung rồi. Anh thích cô ấy chứ không thích nó nên đừng nghĩ bậy bạ.
-Đằng sau cậu có gì thế?
Anh hỏi. Tại thấy Bảo Nhi cứ giấu giấu giếm giếm cái gì đằng sau làm anh rất thắc mắc. Nó nhận ra anh đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ liền nói:
-Không có!
Nó tiện tay lùi lại để cuốn sách lên bàn học rồi đi ra chỗ anh. Thiên Tỉ cũng không để ý nhiều, đưa ly trà cho nó. Nó cảm ơn, uống hết ly trà ấy. Mặc dù rất khó uống nhưng nó vẫn cố uống hết...
Sau đó, Bảo Nhi bảo anh là muốn đi về để thay bộ đồ khó chịu này ra. Thiên Tỉ chỉ gật đầu rồi dẫn nó xuống nhà. Tạm thời chỉ có mình anh ở nhà nên vì thế việc đưa Bảo Nhi về nhà chưa có ai biết cả. Còn về phần ba mẹ nó, anh đã nói với họ là đưa nó về rồi nên họ cũng không đi tìm nó nữa...
Trời đất, hôm qua anh cứ nghĩ nó không chục khóa nhà. Hóa ra là nó có mang! Nó không cầm chục khóa cổng nhưng lại mang khóa nhà, làm anh và nó cất công trèo qua cổng nhà nó để vào nhà ( nhìn cứ như ăn tộm ý).
Bảo Nhi vào trong nhà, nó cảm thấy rất mệt. Thiên Tỉ cũng đưa nó lên tận phòng.
-Cậu mệt lắm hả?
Anh thấy nó đi không vững liền đỡ và hỏi han. Nó chỉ gật đầu thay cho trả lời... Nó ngồi trên giường định là sẽ đắp chăn lên thì lại được Thiên Tỉ giúp. Sự giúp đỡ này lại vô tình trở nên một sự rắc rối nhỏ. Vô tình hai người ở gần sát với nhau mặt với mặt chỉ cách nhau khoảng 5cm thôi!
*thịch thịch...*
Trái tim nhỏ bé của Bảo Nhi bỗng đập thật mạnh, nó cảm thấy nhịp tim không được bình thường chút nào. Đập nhanh đến kì lạ, hiện tượng này có nghĩa là gì?
Không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, ngột ngạt đến khó thở. Thiên Tỉ bất ngờ thấy sự vô tình này, anh liền nhanh chóng trở lại vị trí vốn có. Đứng thẳng người, nhìn sự ngơ ngác của nó và nói:
-Cậu nghỉ đi, tôi đi đây!
Bảo Nhi không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống. Anh nhẹ nhàng khép cánh cửa kia lại. Nó thật không hiểu, tại sao nó lại loạn nhịp như vậy? Sự vô tình ấy, đáng lẽ không nên xảy ra mới phải. Bảo Nhi đặt tay lên nơi trái tim vẫn đang đập, nó đã trở lại bình thường không còn loạn nhịp như trước khi có sự xuất hiện của Thiên Tỉ.
/42
|