-A, hai người cứ ngồi ở đây nha! Tớ đi xem Bảo Nhi ra sao rồi!
Thanh Thanh nói với vẻ vội vã rồi đi mất. Cô thật nể phục với tài đóng kịch như thần của mình. Tương lai nếu không làm diễn viên thì thật uổng mà!
Bảo Nhi cố gắng lau đi những vết bẩn trên váy đồng phục của mình, toàn những vết bẩn khó lau thôi. Chai nước vừa đổ vào người nó không phải là nước lọc mà là nước cam. Hix... Thật xui xẻo!
Nó nhìn lại mình trong gương, bộ dạng thật thảm hại. Rồi hất nước lên mặt cho tỉnh và lấy khăn giấy lau lên mặt. Nó mở cửa định đi ra thì lại chạm mặt phải Thanh Thanh. Cô ấy vào đây làm gì vậy? Nó nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh giờ thật giống một ác ma, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.
-Thanh Thanh, cậu sao vậy?
Bảo Nhi đặt tay lên vai Thanh Thanh và hỏi. Bó chỉ có ta tốt muốn hỏi cô bị làm sao nhưng cô lại không nói gì, mặt đằng đằng sát khí gạt tay nó ra khỏi vai mình và bước hẳn vào trong, lướt qua nó, coi nó như người với hình, chưa từng tồn tại.
Thanh Thanh đứng trước gương, tay chống lên thành bồn rửa tay. Cô quan sát mọi cử chỉ, biểu cảm trên khuôn mặt của Bảo Nhi được chiếu trong gương. Bảo Nhi quay lại nhìn cô, nó thật không hiểu hành động vừa nãy của Thanh Thanh có ý gì, cho đến khi cô ấy nói:
-Bảo Nhi, tôi xin cô đừng về vãn Thiên Tỉ nữa! Thiên Tỉ không có thích cô! Cô không xứng với cậu ấy đâu! Vì vậy hãy tránh xa cậu ấy ra, càng xa càng tốt! Đừng có phá hỏng tình yêu của chúng tôi!
-Thanh Thanh, cậu đang nói gì vậy? Ngay cả cậu cũng nghĩ tôi là đứa con gái bỉ ổi vậy ư?
Bảo Nhi ngạc nhiên, nó chưa thể thích ứng được với lời nói của Thanh Thanh.
Lời Thanh Thanh nói thật giống với một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nó làm nó tỉnh hẳn ra. Hoá ra, bao lâu nay Thanh Thanh luôn nghĩ nó là loại người thích đi về vãn người nổi tiếng sao? Cô ấy nói đúng. Nó không hợp với Thiên Tỉ nhưng nó không phải loại người như cô ấy nói. Nó đâu thích đi làm tiểu tam để phá hỏng chuyện tình cảm của người ta...
-Đúng vậy, một người lẳng lơ thích đi về vãn đàn ông như cô. Vì lí do gì tôi không thể nghĩ cô là loại người như thế?
Thanh Thanh quay lại, cô khoanh tay trước ngực, tựa vào thành bồn rửa tay, nhếch môi cười khẩy rồi nói với giọng điệu chưa ngoa hệt như kết tội Bảo Nhi vậy.
-Tôi, không phải loại người như cậu nói!
Bảo Nhi nắm chặt tay thành hình quả đấm, hít một ngụm khí lạnh rồi nói. Nó quay lưng định bỏ đi thì giọng nói của Thanh Thanh vang lên từ đằng sau khiến nó dừng hành động ấy lại:
-Nếu không phải thì hãy chứng minh đi. Tôi sẽ tin cô không phải là người như vậy! Chỉ cần hứa với tôi, tránh xa Thiên Tỉ ra!
Thanh Thanh nói với vẻ vội vã rồi đi mất. Cô thật nể phục với tài đóng kịch như thần của mình. Tương lai nếu không làm diễn viên thì thật uổng mà!
Bảo Nhi cố gắng lau đi những vết bẩn trên váy đồng phục của mình, toàn những vết bẩn khó lau thôi. Chai nước vừa đổ vào người nó không phải là nước lọc mà là nước cam. Hix... Thật xui xẻo!
Nó nhìn lại mình trong gương, bộ dạng thật thảm hại. Rồi hất nước lên mặt cho tỉnh và lấy khăn giấy lau lên mặt. Nó mở cửa định đi ra thì lại chạm mặt phải Thanh Thanh. Cô ấy vào đây làm gì vậy? Nó nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh giờ thật giống một ác ma, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.
-Thanh Thanh, cậu sao vậy?
Bảo Nhi đặt tay lên vai Thanh Thanh và hỏi. Bó chỉ có ta tốt muốn hỏi cô bị làm sao nhưng cô lại không nói gì, mặt đằng đằng sát khí gạt tay nó ra khỏi vai mình và bước hẳn vào trong, lướt qua nó, coi nó như người với hình, chưa từng tồn tại.
Thanh Thanh đứng trước gương, tay chống lên thành bồn rửa tay. Cô quan sát mọi cử chỉ, biểu cảm trên khuôn mặt của Bảo Nhi được chiếu trong gương. Bảo Nhi quay lại nhìn cô, nó thật không hiểu hành động vừa nãy của Thanh Thanh có ý gì, cho đến khi cô ấy nói:
-Bảo Nhi, tôi xin cô đừng về vãn Thiên Tỉ nữa! Thiên Tỉ không có thích cô! Cô không xứng với cậu ấy đâu! Vì vậy hãy tránh xa cậu ấy ra, càng xa càng tốt! Đừng có phá hỏng tình yêu của chúng tôi!
-Thanh Thanh, cậu đang nói gì vậy? Ngay cả cậu cũng nghĩ tôi là đứa con gái bỉ ổi vậy ư?
Bảo Nhi ngạc nhiên, nó chưa thể thích ứng được với lời nói của Thanh Thanh.
Lời Thanh Thanh nói thật giống với một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nó làm nó tỉnh hẳn ra. Hoá ra, bao lâu nay Thanh Thanh luôn nghĩ nó là loại người thích đi về vãn người nổi tiếng sao? Cô ấy nói đúng. Nó không hợp với Thiên Tỉ nhưng nó không phải loại người như cô ấy nói. Nó đâu thích đi làm tiểu tam để phá hỏng chuyện tình cảm của người ta...
-Đúng vậy, một người lẳng lơ thích đi về vãn đàn ông như cô. Vì lí do gì tôi không thể nghĩ cô là loại người như thế?
Thanh Thanh quay lại, cô khoanh tay trước ngực, tựa vào thành bồn rửa tay, nhếch môi cười khẩy rồi nói với giọng điệu chưa ngoa hệt như kết tội Bảo Nhi vậy.
-Tôi, không phải loại người như cậu nói!
Bảo Nhi nắm chặt tay thành hình quả đấm, hít một ngụm khí lạnh rồi nói. Nó quay lưng định bỏ đi thì giọng nói của Thanh Thanh vang lên từ đằng sau khiến nó dừng hành động ấy lại:
-Nếu không phải thì hãy chứng minh đi. Tôi sẽ tin cô không phải là người như vậy! Chỉ cần hứa với tôi, tránh xa Thiên Tỉ ra!
/42
|