Tạo ra được những bộ trang phục mới là nỗi vất vả của các nhà thiết kế thực tập. Việc lựa chọn màu sắc, cân đo họa tiết sao cho phù hợp đã là một bài toán hóc búa với ai làm ngành này, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng làm sao cho vừa lòng khách hàng thì là một chuyện khó.
Tiếng chuông hết một tiết reo lên, cả khoa thiết kế được một bữa ngoại khóa ngoài trời. Không phải đơn giản chỉ ngồi chơi mà là cầm bút lên chuẩn bị vẽ. Cô Quách Đinh Hương đã nói rằng khi vẽ một bức tranh nào đó trong đầu ta sẽ tự hiện ra nhiều ý tưởng mới cho việc tạo ra một bộ trang phục và hơn hết là từ những bức vẽ đó ta có thể rèn luyện thêm cho mình những kỹ năng vẽ. Một công đôi việc.
Ngồi ở dưới gốc cây gần khuôn viên trường, Linh San chỉ mãi mê nghĩ đến bây giờ mình nên vẽ cái gì? Cầm cây bút chì gõ nhẹ vài cái lên đầu, cô nhớ đến những lần mình gặp những Al ở ngoài đường. Hầu hết chúng đều giống hệt con người, chỉ có đôi mắt là ánh lên một màu xanh rất dễ phân biệt. Nhìn Al rất hiền lành chỉ nghe theo chỉ thị của chủ nhân để làm việc. Cô tự hỏi nếu Al cũng giống con người, cũng sinh hoạt và mặc đồ giống con người thì tại sao chúng ta lại không tạo ra cho họ một bộ trang phục mới? Nhờ họ giúp ta thử đồ này, ta cũng có thể dựa vào hình dạng của họ mà vẽ. Như vậy không tốt sao?
Nếu mình vẽ Al giúp người, sẽ có thêm ý tưởng về gì nhỉ? Linh San lẩm nhẩm trong miệng, đầu liên tưởng đến những tình huống Al đang giúp một bà cụ qua đường, tay cầm bút vẽ.
Đầu và tay hoạt động, mắt nhìn vào trang giấy.
Thời trang Al cũng được mà, nhỉ?
***
''Vương Tuấn Khải, cố lên!''
''Sắp rồi, sắp rồi, thẩy bóng đi.''
11a1 cố lên! 11a1 cố lên!
...
...
Những tiếng cổ vũ từ lớp 11a1 vang lên dữ dội. Họ như một ngọn lửa bùng cháy, ai ai cũng nóng lòng muốn giành phần thắng về phía mình, nhìn ý chí rực lửa của tập thể 11a1, đối phương có phần kiêng nể nhưng quyết không thua, quyết phải bất phân thắng bại.
Lần này cũng như bao lần, 11a1 và 11a5 đã đấu với nhau từ khi bước vào trường Khánh Giang, bất kể trong học tập hay những môn thể thao như thế này, cứ có cơ hội là hai lớp lại bắt đầu trận đấu, có thể nói ngang tài ngang sức, không ai thua cũng chẳng ai thắng.
Ngay cả những bạn không liên quan cũng bị lôi vào trận đấu này như Tuấn Khải và Xuân Ngọc chẳng hạn vì mang danh là thành viên trong lớp, bất đắt dĩ hai người cũng phải tham gia.
Đây là một cuộc thi bóng rổ do các lớp tự chọn, có nghĩa là các lớp sẽ bóc thăm để tìm đối thủ, nếu lớp này bóc trúng lớp 11a2 thì cũng đồng nghĩa lớp này và 11a2 sẽ đấu với nhau. Nhưng số đã định 11a1 và 11a5 là kẻ thù truyền kiếp, xui thay họ lại là đối thủ với nhau trong lần đấu này. Ý chí của hai lớp cũng thật lớn, thắng đương nhiên ai chẳng muốn nhưng thua là sẽ làm ô nhục hết cả lớp, nhất là giáo viên chủ nhiệm của hai lớp này cũng không ưa gì nhau. Vậy nên thà thắng nhất quyết không để mất mặt!
Im lặng hết coi, ồn quá! Xuân Ngọc bực mình gắt lên, chú tâm theo dõi đường đi của Tuấn Khải, cứ ồn ào như thế này không chỉ cậu mà ngay cậu bạn Tuấn Khải kia cũng mất tập trung. Bực cả mình!
Ngoài kia ồn ào thì trong đây có người đang hết sức bình tĩnh. Tuấn Khải đập bóng cố gắng nhìn rổ bóng đang cách mình không xa, gần tới rồi nhưng anh lại bị ba người con trai đứng tấn ngang, dù thế nào cũng không có lối thoát. Đối phương thật sự muốn anh thua thậm tệ rồi đây. Gương mặt nhăn lại nhìn vẻ mặt tự cao của ba cậu bạn đằng trước, họ là đang khiêu khích anh sao?
Tuấn Khải nhìn Xuân Ngọc, anh thẩy bóng sang bên trái ngay chỗ cậu bạn đứng, quá đột ngột đối phương không kịp chụp bóng, trái bóng bay lên cao sau đó hạ xuống một đường đáp ngay chỗ Xuân Ngọc, quá dễ dàng anh chỉ cần chạy lại đỡ là xong. Xuân Ngọc đập bóng lao nhanh về phía lưới bóng, đối phương thật sơ hở khi không có ai đứng chắn ở đây, anh mỉm cười đầy tự tin rồi nhảy cao thẩy bóng nhanh vào rổ. Mọi người hồi hộp chờ xem kết quả, cậu bạn bên đội đối phương bất ngờ từ đâu chạy lại đẩy bóng ra nhưng tay chưa với tới thì có một lực đẩy làm anh ta ngã xuống sàn.
A anh ta khẽ la lên một tiếng, gương mặt nhăn nhó khó chịu, khó khăn đứng dậy nhưng cuối cùng cũng phải nằm xuống, có cái gì đó đang nằm trên lưng anh ta. Nặng quá!
Xin...lỗi...thành thật xin lỗi các anh... giọng nói này thật êm dịu lại còn rất trong, là của con gái. Cô bé nhanh chóng đứng dậy, luống cuống xin lỗi mọi người.
Trong lúc mọi người đang trố mắt ra nhìn tình cảnh trước mắt, thì Xuân Ngọc từ lâu đã thẩy bóng vào rổ.
Kết quả 3 - 2. Thắng! Xuân Ngọc nhe răng cười, giơ tay hình chữ V hướng mắt về lớp mình với vẻ tự hào của kẻ chiến thắng. Mặc dù chiến thắng này là do may mắn nhưng dù sao cũng thắng rồi.
Huấn luyện viên cũng đáp lại vẻ mặt đầy chiến thắng của Xuân Ngọc bằng một nụ cười đầy mãn nguyện. Làm huấn luyện viên đội bên kia tức giận đùng đùng mà bỏ về.
Clab! Clab! Clab!
11a1 là nhất! Yeah yeah! 11a1 là nhất! Yeah yeah!
Tiếng vỗ tay giòn giã rồi cả những tiếng hét vui mừng cố tình nói lớn vang lên tới tấp trên sân bóng rổ.
11a5 bất ngờ nhìn kết quả vừa rồi xảy ra. Lúc nãy là do cô bé kia lao nhanh vào làm cậu bạn kia ngã, nếu không thì làm sao 11a1 lại thắng. Thật bất công cho 11a5!
Các người chơi ăn giang. Có phải con bé này là do các người sắp đặt sẵng không? Nếu nó không đẩy tôi ngã thì làm sao các cậu thắng. 11a1 các người thật hèn. Cậu bạn bị ngã lúc nãy đứng dậy bực tức quát, chỉ tay vào cô bé đang đứng cuối đầu không dám nhìn lên.
Này tên kia, cậu đừng có giận cá chém thớt. Thua thì chấp nhận, đừng có mà diện lý do này nọ đổ tội cho người khác. Cậu lúc nãy cũng chơi ăn gian đấy thôi, bất thình lình xuất hiện muốn đẩy bóng ra khổ rổ. Như vậy là phạm quy, không tính. Xuân Ngọc đi lại nhìn thẳng vào ánh mắt đang nổi lửa của cậu bạn, phản bát lại câu nói hoang đường kia.
Cả hai lớp đều không ai nhịn ai, nhất là 11a5 thấy lớp bên đây im lặng nên càng làm tới.
Tuấn Khải mặc kệ hai lớp đang cãi nhau, anh nhìn sang cô bé trong lòng bỗng chốc cảm thấy lúng túng. Cô bé cũng đã bị dọa cho hoãng sợ mà khóc rồi, mấy người này còn muốn trách cứ gì nữa.
Tiểu thư Minh Anh! Cô có sao không?
Tuấn Khải định bước lại chỗ cô bé nhưng chân chưa nhấc thì đã khựng lại. Nhìn hai người đàng ông to lớn bước lại chỗ cô bé đó, anh đoán chắc đây là vệ sĩ, hai người đàn ông này mặc bộ áo vest đen lại đeo mắt kinh râm màu đen lớn. Nhưng tại sao còn nhỏ như thế này lại cần có vệ sĩ đi theo? Huống chi đây không phải là người nổi tiếng. Hẳn là có nguyên do của nó.
Không sao!
Cô bé lau nước mắt rồi nhìn mọi người cho em xin lỗi ạ! Cũng do em quá hậu đậu đã làm cho lớp các anh chị thua. Thành thật xin lỗi mọi người. Cô bé cúi đầu chân thành nói. Xong, cô bé cùng hai người vệ sĩ của mình xoay người bước đi. Bỏ lại những lời bàn tán không hay về mình.
Cô bé có một chiều cao khá khiêm tốn, gương mặt bầu bĩnh với nước da trắng cùng với cặp mắt to tròn màu nâu lúc nào ngân ngấn nước mắt. Điểm đặc biệt ở đây chính là mái tóc, đúng vậy! Cô bé này thật sự khác biệt, cô bé có mái tóc không phải là màu đen mà cũng chẳng phải là màu nâu, nó lại có màu tím, nhìn trông rất kỳ dị.
Ai cũng nhìn cô bé những lời bàn tán không hay lại bắt đầu nổi lên. Ngay cả thành kiến không hay cũng đổ dồn về cô bé vì mái tóc màu tím quái dị kia. Cô bé này thật kỳ lạ!
***
Tử Đan! Cậu nhìn xem như thế này đã được chưa? Huyền Anh khều tay Tử Đan, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào đó hoa lưu ly xanh.
Huyền Anh là một người vụng về, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên ba mẹ chưa bao giờ cho cô đụng tay vào thứ gì hết. Ngay cả việc trồng hoa cô cũng chưa từng làm, nhìn những đóa hoa lưu ly xinh đẹp này cô thật thấy mình rất vụng về. Ngay cả việc trồng hoa cũng không xong.
Cần cho một chút nước như thế này, nên bón phân vào cho nó. Đất cậu làm hơi ít, nên đổ thêm một chút đất vào rồi nhẹ nhàng ấn tay xung quanh gốc cây. Xong rồi cậu chỉ cần tưới cho nó chút nước, bài tập của chúng ta xem như đã hoàn thành. Tử Đan làm rất thành thạo, từ nhỏ cô vốn đã thích trồng hoa, nhất là lưu ly xanh, nên những kỹ năng mà cô tích lũy được có thể áp dụng vào bài học này. Động tác bỗng chốc dừng lại, cô nhìn Huyền Anh cậu cũng thích hoa lưu ly.
Ừm, Forget me not, cái tên này rất hay và cũng thật ý nghĩa. Xin đừng quên tôi, cũng xin tôi đừng quên người... Hiểu Anh bây giờ chẳng giống như Huyền Anh lần đầu tiên cô gặp. Phải nói là không phải lần đầu tiên, lúc Tử Đan nộp đơn vào trường, cô đã vô tình nhìn thấy Huyền Anh và Hiểu Lam trong một quán cà phê Juli đối diện trường. Lúc đó trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là khinh thường họ, chắc là do cô dị ứng với mấy cô tiểu thư nhà giàu tiêu tiền phung phí, và lần đó cũng không ngoại lệ.
Ừm, cậu chụp rồi gửi qua email cho cô đi! Tôi đi rửa tay! Tử Đan đứng dậy bước đi, không quan tâm đến Hiểu Lam đang nhìn mình.
Ánh mắt có chút nghen tị của Hiểu Lam luôn hướng về Tử Đan, nhìn Tử Đan đã đi khá xa, Hiểu Lam mới chạy lại chỗ Huyền Anh, trò chuyện cùng cô bạn. Đôi lúc, cô cũng len lén nhìn Vương Nguyên và Thiên Tỉ đang chăm chú trồng hoa. Đôi lúc cũng đùa nghịch với nhau.
***
Dòng nước mát lạnh chảy vào tay thật thích.
Tử Đan rửa tay xong sẵn tiện rửa luôn cái mặt đang lắm lem đất của mình. Lúc nãy, chắc do đất dính vào tay khi cô lau là dính lên mặt rồi. Nhìn không khác gì con mèo!
Nhắc đến mèo, mặt cô bắt đầu tối sầm lại, có con gì đó đang liếm chân cô lại còn meo một tiếng, cô không ngốc tới nỗi không biết đây là con mèo.
Hắc xì!
Tử Đan lấy tay che mũi nhìn xuống con mèo con nhỏ có bộ lông đen trắng, đôi mắt long lanh to tròn đang nhìn cô, bất giác Tử Đan rùng mình. Từ nhỏ Tử Đan đã dị ứng với mèo, cứ gặp mèo là hắc xì hoặc chảy nước mắt, không thì toàn thân đều ngứa và giống như tình trạng lúc này là khó thở. Vì vậy mà cô cực kỳ ghét mèo.
Cô lại mắc bệnh hen, khi chú mèo lém chân cô, chú lại xù lông lên làm một chiếc lông nhỏ bay vào mũi làm cô bất ngờ hắc xì. Đột ngột bệnh hen lại tái phát gây cho cô có cảm giác khó thở, tức ngực. Lồng ngực cô như muốn nổ tunh, cảm giác đau nhói cứ cuộc lên liên hồi.
Tránh...ra... Tử Đan bất giác té xuống đất, cô khó nhọc nói. Tử Đan thở dóc nhìn con mèo đang tiếng lại phía cô, cô vừa chảy nước mắt, hô hấp lại khó khăn, toàn thân lại ngứa. Khó chịu quá!
Cuối mặt nhìn xuống đất, Tử Đan lấy tay ôm ngực, mặc cho nước mắt chảy, cô cứ dùng những móng tay của mình ngãi lên những chỗ ngứa. Cô biết làm vậy là không nên nhưng vẫn phải làm, nếu không làm vậy toàn thân cô đều không chịu nổi nữa.
Cái bóng của con mèo ngày một tiến lại gần cô hơn, cô sợ hãi, bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt nhắm nghiền cố không cho nước mắt rơi. Lòng ngực đau nhói, nếu không uống thuốc ngay bây giờ cô sợ cơn hen cấp tính này sẽ lại một lần nữa trở nên nặng hơn.
Domino, sao em lại ở đây. Minh Anh chạy tới ôm lấy con mèo trước khi nó tới gần cô.
Mặt đất trước mắt cô bất ngờ mờ dần rồi dần dần đen hẳn.
Phịch!
Tử Đan ngã hẳn xuống đất. Trong tâm trí cô chỉ mơ hồ xuất hiện giọng nói của ai đó rồi dần biến mất, chỉ là một sự tĩnh lặng bao trùm xung quanh.
***
Hức...hức...chị ơi...chị tỉnh lại đi mà.
Trong cơn mơ hồ Tử Đan nghe được giọng nói và cả tiếng khóc của một ai đó vang lên bên tai. Chiếc khăn nóng ấm ấm đặt lên trán cô tạo ra cảm giác nóng nóng và ẩm.
Bên tay trái cô cảm nhận được có thứ gì đó đang đâm vào tay cô, cơn đau nhẹ theo đó mà luồng vào.
Chị cũng không rõ, chỉ nhớ là từng có lần chị nghe ba mẹ Tử Đan nói là con bé bị bệnh hen từ nhỏ...
Mơ mơ màng màng mở mắt, hình ảnh trước mắt vẫn còn lờ mờ, đôi mắt màu nâu trong như ngọc bỗng chốc lại cụp xuống, thế nào cũng không xua tan cơn mệt mỏi mở mắt ra được. Tử Đan cố gắng không ngủ để nghe cuộc nói chuyện của mọi người.
... tới năm con bé học lớp 9 thì ba mất tích, mẹ đi làm xa. Con bé phảo tự lập lo cho bản thân mình. Có thể do vậy nên ngay cả sức khỏe cũng không chăm sóc tốt. Tử Đan bị dị ứng với mèo, phải tránh tiếp xúc vớ nó nếu không con bé sẽ bị như lúc nãy.
Hức... cho em xin lỗi ạ. Cũng tại em... hức... mà chị ấy mới phải nằm đây.
...
...
Căn phòng trở nên im lặng, Tử Đan không nghe thấy tiếng mọi người. Trong lúc mơ hồ cô thiếp đi lúc nào không hay.
***
Các em về lớp đi, chị sẽ ở đây chăm sóc em ấy. Linh San nhìn Tử Đan rồi quay sang bảo với mọi người. Lúc nãy nếu không nhờ đúng lúc cô đi cất giấy vẽ thì e rằng cô không biết Tử Đan đang nằm đây. Suy đi nghĩ lại cô vẫn không hiểu, sao con bé lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Này còn đứng đó làm gì? Nhìn xem, người Tuấn Khải và Xuân Ngọc lắm lem mồ hôi rồi kìa. Thiên Tỉ và Vương Nguyên đang còn bài thực hành trồng cây gì đó sao? Cũng gần sắp hết tiết rồi hai đứa mau về làm cho xong đi. Linh San nhìn TFBoys nhăn mặt, cau có nói. Sau đó, cô nhìn Minh Anh còn cô bé này, em đừng khóc nữa, chị ấy sẽ không sao đâu, em về lớp đi, ở đây nếu tiếp xúc gần với mèo quá sẽ không tốt cho Tử Đan. Chẳng lẽ em muốn em ấy như lúc nãy. Minh Anh hoảng hốt với câu nói của Linh San, ngay lập tức cúi đầu chào mọi người rồi ôm ngay con mèo ra ngoài.
Còn chị thì sao? Chị không học mà ở đây trốn tiết. Câu nói của Xuân Ngọc có vẻ như đã làm ai kia thêm phần bực bội.
Yên tâm, chị đây rất ngoan, không như cậu hay trốn tiết. Nào các cậu về lớp hết đi. Ai không về tôi cho người đó ăn đánh. Linh San nở nụ cười đe dọa, đẩy từng người ra cửa.
Lúc đẩy cô đẩy Tuấn Khải cô vô tình vấp chân vào lọ thuốc lăn xuống sàn, cũng may Tuấn Khải đỡ kịp nếu không cô ngã rồi. Trong lúc vô tình, bỗng Tuấn Khải nhìn thấy sợi dây chuyền của cô, có phần hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng anh lấy lại bình tĩnh, trong đầu mông lung suy nghĩ về Linh San. Vừa hoài nghi lại có phần không chắc.
Chị có thấy cô bé đó kỳ lạ không? Xuân Ngọc bất thìn lình thò đầu ra hỏi.
kỳ lạ?
Chính là mái tóc màu tím kỳ dị của cô bé đó đó. Hí hí mà nhờ cô bé mà tụi em đã thắng được trận bóng rổ hôm nay. Nghĩ đến cú đánh huy hoàng hôm nay, Xuân Ngọc sướng phỗng mũi.
Nghiên cứu sao. Về lớp hết đi.
Hả nghiên cứu.
Nhìn cái mặt nhăn nhăn nhở nhở của Xuân Ngọc làm cô khó chịu, quyết tâm đuổi hết cả bọn về lớp, không để tên nào ở lại. Mất công lại nói trốn tiết hoặc là đồng phạm thì nguy.
Tiếp...
/16
|